Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 57: Lừa đảo! Làm việc thiện cũng phải tìm đúng người
/111
|
Tò mò là thiên tính của con người, đặc biệt là ở nơi náo nhiệt, ai chẳng muốn săm soi vài lần. Chưa kể đến việc mới chỉ nghe ngóng một hồi đã hiểu chuyện gì đang phát sinh rồi. Phía trước, có một nữ nhân trên dưới hai mươi lăm tuổi, không tính là xinh đẹp nhưng cũng có vài phần tư sắc, quần áo chỉ bằng vải lanh lại có vài chỗ bị vá lại, dưới cái thời tiết khắc nghiệt thế này thì quả thật rất phong phanh. Ôm chặt một tiểu cô nương trong lòng không buông. Có một trung niên nam tử, vừa mập lại vừa lùn, nói khoa trương lên thì cực giống một cái thùng phi di dộng. Nhìn trên mặt có bao nhiêu là dữ tợn, vừa đánh lại vừa mắng nữ nhân vừa rồi, nữ nhân cùng hài tử thì khóc đến thê thê thảm thảm, thật đáng thương.
Kỳ quái chính là người xem không nhiều, người tiến đến ngăn cản lại càng thiếu. Phòng chừng màn này là thường xuyên trình diễn, người chung quanh nhìn chán, không còn ngạc nhiên. Người đồng tình cũng chỉ biết lắc đầu rời đi.
Trầm tố nhi ở một bên nhìn, nam tử kéo người phụ nữ ra, càng kéo càng mạnh. Nam tử mắng: “Thối kỹ nữ, ông mày đưa nó đến nơi vừa được ăn, vừa được uống lại vừa có tiền còn muốn cái đéo gì nữa?”
“Không cần! Van cầu ngươi, không nên bán con gái của chúng ta, nó là cốt nhục của ngươi.”
“Con gái vốn là một món hàng, nuôi nó lớn như vậy, cho ta đổi tiền thưởng có gì là không thể? Về nhà ông lại tái sinh cho mấy người, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
“Hu hu hu!… Không được, làm sao có thể đưa hài tử đến cái loại địa phương này?” Nữ tử khóc đến chết đi sống lại, thế nào cũng không chịu buông tay. Tiểu cô nương kia cũng khóc lớn, là một màn rất cảm động a.
Chẳng qua là Trầm Tố Nhi nhìn, rất đau thương, cư nhiên lại không có cảm giác. Sự thông cảm chẳng lẽ bị chó ăn mất rồi?”
Trung niên nam tử nhìn nữ nhân không buông tay, tiếp tục tay đấm chân đá.
Sơ Tuyết có chút không chịu được. Trầm tố nhi đoán chừng, lát nữa Sơ Tuyết sẽ xông lên. Ách, không cần một phút đồng hồ. Sơ tuyết đã đẩy nam tử kia ra, phẫn nộ nhìn người nọ chằm chằm, “Giữa ban ngày ban mặt đánh người, ngươi còn coi vương pháp ra gì không?”
“Ngươi là ai? Ai cần ngươi lo việc không liên quan đến mình?”
“Ta là… Ta nhìn không vừa mắt!” Sơ Tuyết có chút lo lắng, đây vốn là việc riêng của gia đình người ta, hắn như vậy cắm đầu xen vào chính là người ngoài. Người ngoài làm sao quản được chuyện nhà của người khác?
Nhìn bộ dạng lúng túng của Sơ Tuyết, Trầm Tố Nhi buồn cười. Không cần nghĩ, hắn là người sẽ xen vào loại chuyện bất công này.
Lúc này, có một lão già quần áo mộc mạc, nhìn rất bình thường đứng ở bên tai trầm tố nhi cảm thán, “Một nhà thật đáng thương. Nam đi đánh bạc, thua một số tiền lớn, hiện tại muốn bán con gái đến lầu xanh, đứa trẻ nhỏ như vậy mà phải nhảy vào hố lửa. Thật đáng thương…”
“Đúng vậy, nghe nói mấy bé gái có thể bán được mười lạng.” Lúc này, lại có một người ở đây nghị luận.
Trầm tốn nhi nghĩ muốn ngất. Cái gì thế này? Thật không có ý tứ!
Lúc này, Sơ Tuyết cùng nam tử kia tranh chấp mấy câu, chẳng qua là tranh chấp không có động đao thương. Dủ sao việc nhà người ta, người ngoài không nên quản. Cổ đại thật có một loại nam quyền và quy củ như vầy, nữ nhân tuân theo tam tòng tứ đức, coi phu quân như trời, hắn cho ngươi làm gì, ngươi không làm, hình như hẳn là phải rơi vào kết cục này.
Sơ Tuyết nói xong lời cuối, đành phải nói một câu: “Được rồi, ta mua cô bé này. Bao nhiêu tiền?”
“Năm mươi lượng!”
Nhìn nam tử mập mạp há mồm giở công phu sư tử hống, hãm hại sơ tuyết thuần khiết của chúng ta. Đổ mồ hôi luôn! Trầm tố nhi muốn cười quá.
Sơ Tuyết rất ngây thơ của chúng ta sờ tới sờ lui ở trên người, lại lúng túng đem ánh mắt hướng Trầm Tố Nhi, khẽ kêu: “Gia, ta không mang tiền…”
Ha ha ha! Ta cứ như vậy thành kịch vui sao? Trầm Tố Nhi hi hi ha ha, hướng Sơ Tuyết vẫy vẫy tay, “Trờ về! Đứa ngốc.”
Sơ Tuyết cười cười, đi đến bên cạnh Trầm Tố Nhi.
“Đi, chuyện này chúng ta đừng xen vào. Hắn nghĩ muốn bán nữ nhi thì bán, bán vợ thì bán, người ngoài chúng ta can hệ gì?” Câu nói không có chút nhân tính, không chút thương hại ấy tương đối đả kích Sơ Tuyết!
Sơ tuyết nhíu mày! “Tố nhi, mặc kệ như thế nào?”
“Người như thế trong thiên hạ rất nhiều, chúng ta cứu được một cũng không cứu được hai. Đi thôi.” Trầm Tố Nhi lôi Sơ Tuyết đi, mới vừa đi mấy bước, không biết làm sao bị vị trung niên nam tử vừa nãy ngăn lại.
Nam tử kia vẻ mặt hung ác, rống to: “Mới vừa rồi tiểu ca này nói mua, phải trả tiền.”
“Wow! Có cả vụ bắt buộc người mua sao? Thiên hạ như thế nào không để ý?” Vẻ mặt Trầm Tố Nhi đầy ngạc nhiên! Nam tử này tám phần nghĩ Sơ Tuyết coi tiền như rác. Việc này và cướp đoạt có cái gì khác nhau? Trên đời kẻ vô lại nhiều, người ngang ngược không nói đạo lí cũng nhiều, làm sao để không đụng phải đây?
Trung niên nam tử mập máp đánh giá hai người, mặt mũi lạ hoắc, hơn nữa trông còn rất yếu đuối, hừ, lá gan lại càng lớn.
Sơ Tuyết là một người nói là làm, cảm giác mình đuối lý, cũng không muốn sinh chuyện, “Mới vừa rồi là ta đáp ứng người ta, Gia, trả tiền đi.”
“Cái kia…” Trầm Tố Nhi bất đắc dĩ, nhìn ánh mắt thương cảm của sơ tuyết, mềm lòng, “Sơ Tuyết à, ngươi mua tiểu cô nương kia làm chi? Kia không phải nàng sẽ kêu ngươi cha sao?” Đổ mồ hôi, cô bé kia nói ít cũng bảy tám tuổi, nếu như nàng gọi sơ tuyết là cha, Trầm tố nhi cảm giác mình sẽ hộc máu… cười đến hộc máu. Thử nghĩ một tý tình hình trước mắt, một thiếu niên mười bảy tuổi có một cô bé tám tuổi gọi cha, không lẽ hắn mười tuổi là có thể sinh được con rồi?
“Chúng ta… chúng ta mang nàng lên thuyền?” Sơ Tuyết nói nhỏ, cuí đầu không dám nhìn thẳng.
Trầm tố nhi mắt trắng dã, Sơ Tuyết của chúng ta tại sao lại thuần khiết đến như vậy? Tức giận hỏi: “Lên thuyền để làm chi? Mục đích của chúng ta là gì? Thêm người không phải thêm nhiều gánh nặng sao?”
“Thế nhưng, chúng ta cũng không thể mặc kệ, cô bé này nhỏ như vậy…” Cảm giác đồng tình tràn lan, trong mắt còn mang theo vẻ cầu xin.
Trung niên nam tử đã đâm vào tử huyệt của Sơ Tuyết thiện lương nhẹ dạ. MMD, mới nói vài lời, mới làm người tốt một hồi lại mệt đến vậy? Trầm tố nhi biết, đây sẽ là một bài học cho Sơ Tuyết, nếu không sẽ phụ “mong muốn” của Hoàng đế, nghe sơ tuyết nói qua, Hoàng huynh của Sơ Tuyết muốn để cho hắn hảo hảo cùng nàng học một ít, học một ít lòng dạ độc ác? Cái gì thế này! Bổn tiểu thư cũng là một người thiện lương đấy.
Cho nên, nàng đối với nam tử đang ép bán kia nói rõ: “Cái kia… con bé sẽ để lại cho ngươi, một lời thôi, mười lượng.”
“Không bán! Mới vừa nói năm mươi lượng.”
“Được rồi, chúng ta đây sẽ không mua. Mười lượng, ta trả nữ hài tử cho ngươi lưu, ngươi sau đó muốn bán bao nhiều lần nữa cũng không quan hệ tới bọn ta.” Lời này thật có vấn đề, Sơ Tuyết nghe được khóe miệng co rút.
“Làm sao có thể cho hắn lại bán người? Ta mua hắn sẽ không có khả năng bán tiếp!” Sơ Tuyết có chút tức giận, hé miệng nhìn thấy ánh mắt Tố Nhi có chút ít u oán. Cách làm của nàng, hắn thật không đồng tình! Thật không thể ủng hộ, làm sao có thể như vậy được?
Trầm Tố Nhi để cho Sơ Tuyết nhìn thấy loại ánh mắt này nhìn nàng, thật đúng là không thoải mái, lúc này, nàng kỳ thực rất muốn đem Sơ Tuyết bóp chết!
“Được rồi, đứa bé kia, Sơ Tuyết muốn mang theo thì mang… hai người chúng ta quay về thuyền thôi.” Trầm tố nhi giống như không nói đạo lý, cong cái miệng nhỏ nhắn đang có chút giận dỗi, “Dù sao ta cũng không có tiền, có cũng không cho. Hừ!” Dám “trả treo” với ta hả?
“Tố Nhi! Lời này của ngươi có ý gì?” Có phải hay không nghĩ một người trốn? Sơ Tuyết nghĩ tới đây, trong tâm hơi nhói đau. Nhìn bộ dáng nàng thì chắc nàng sẽ làm như vậy. Hắn không phải là đứa ngốc, mơ hồ nhìn thấu, trong lòng nàng thật ra không muốn dẫn hắn cùng nhau rời đi…
Trầm Tố Nhi không chờ Sơ Tuyết, đi thẳng về phía trước luôn. Sơ Tuyết nóng nảy, không chút suy nghĩ vội vàng đuổi theo, cái gì nữ hài tử, cái gì chuyện cứu người, như thế nào quan trọng hơn nàng?
Hắn quýnh lên, trung niên mập nam kia cũng nóng nảy: “Uy uy uy! Mười lượng thì mười lượng.” Mười lượng thì mười lượng, cũng là một cái giá không tệ. Hạ quyết tâm, hắn đuổi theo ngăn cản Sơ Tuyết cùng Trầm Tố Nhi.
Sơ Tuyết ủy khuất nhìn Trầm Tố Nhi, nàng muốn làm mặt lạnh thế sao!
“Được rồi…” Trầm tố nhi thở dài một tiếng, hướng trên người sờ sờ, phút chốc dừng lại, ngượng ngùng nói: “Tiểu tam, ta không có bạc. Bạc quên mang theo, bất quá có ngân phiếu.”
Vừa nghe là ngân phiếu, nam tử mập mạp ánh mắt bừng sáng, ngân phiếu nhỏ nhất trị giá cũng muốn mười lượng.
Trầm Tố Nhi còn nói thêm: “Ngân hàng tư nhân ở nơi nào?”
Lúc này, có một người đứng ngoài quan sát tự dưng hảo tâm nói rằng: “Không xa, cứ đi về phía trước, đại khái năm mươi bước đã đến.”
“Cảm tạ.” Trầm Tố Nhi khách khí, nói với Sơ tuyết: “Ta đi lấy, còn có, ngươi ở đây, ta đi nhanh về nhanh.”
Mới vừa đi được mấy bước, cổ tay ngọc bị Sơ Tuyết bắt được, ánh mắt có chút khẩn trương nhìn nàng, “Không cho ngươi một mình bỏ đi, nếu không ta… ta chân trời góc biển cũng sẽ đi tìm ngươi, vẫn tìm…”
Trầm Tố Nhi hơi kinh ngạc. Hồi lâu, có một cảm giác gì đó không thể nói thành lời, có điểm mê man gật đầu, “Rất nhanh sẽ trở về.”
Có Sơ Tuyết ở lại, nam tử kia cũng không nói gì.
Trầm Tố Nhi quả thật là đi nhanh về nhanh. Trong tay còn cầm một cái bao nhỏ, nặng nề, nói ít cũng có mười lượng. Trầm Tố Nhi cười nhạo một chút, hờ hứng đem tiền ném cho nam tử kia, bày ra vài phần uy nghiêm cảnh cáo nói: “Hai mươi lượng, nhiều hơn mười, loại chuyện ngày hôm nay không thể làm tiếp. Hừ, ta sẽ nhờ Huyện thái gia ngó chừng ngươi, lại có lần tiếp theo, đầu cũng không còn.”
Hai con mắt ti hí của nam tử mập mạp sáng lên, cầm cái bao nhỏ nặng trịch, niềm vui cũng lóe lên nơi khóe mắt. Vốn tâm trạng đang rất vui, vừa nghe Trầm Tố Nhi cảnh cáo, tim khẽ đập thình thịch, có ý gì? Huyện thái gia ngó chừng? Hai tiểu tử này sao lại? Vội vàng lấy lòng chào đón, “Sẽ không, sẽ không làm nữa.”
Nói xong xoay người thật nhanh chạy trối chết. Không ngờ! Mông phía sau bị người ta dùng lực đạp thật mạnh một cái! Thình lình, cả người bay về phía trước nằm úp sấp, thành một đống trên đường! Người đứng xem náo nhiệt cười rộ cả lên, nhưng không dám cười nhiều, cười lâu vì sợ trả thù.
“Hừ! Đây là ta cho ngươi cảnh cáo. Cư nhiên làm hại tiểu tam hoài nghi ta? Xem cước của ta đây!” Mỗ nữ nói liền làm, nam tử mập mạp không bò dậy được, cái mông vừa nhấc liền bị nàng hung hăng đạp lần hai, dường như còn không đã nghiền, cư nhiên bắt đầu đạp tiếp! Tám phần mười đưa hẳn một thân thịt mỡ thành bã đậu. Nam tử mập mạp kêu như giết heo, vừa định đứng dậy lại tiếp tục té.
Sơ Tuyết ngây ngốc, trừng mắt nhìn, cảm thấy Tố Nhi hôm nay không giống thường ngày.
Nàng cũng sẽ đánh người sao?
Lúc này, mấy người bên cạnh muốn kéo Trầm Tố Nhi ra, Sơ Tuyết sao có thể để cho mấy kẻ đó đụng vào nàng? Hắn vừa định đi cản, đột nhiên có mấy người còn nhanh hơn, chớp mắt đem mấy người kia ngăn lại. Cùng một quy luật, bọn họ sao có thể để mấy người không rõ lai lịch đụng Sơ Tuyết?
Lúc này, nữ nhân lúc nãy vừa khóc sướt mướt, ghé sát vào nam tử mập mạp, van cầu Trầm Tố Nhi đừng đánh. Nam tử mập mạp cũng thức thời, hắn không dám đánh trả, vốn định quanh co, nhìn lên mấy người kia, đã rõ ràng, nhị vị thiếu gia trước mắt không dễ trêu đùa.
“Tố Nhi, được rồi. Đừng đánh nữa.” Sơ Tuyết lên tiếng.
“Đi! Tiểu tam của chúng ta đã lên tiếng, bản đại gia ngày hôm nay tạm tha ngươi một lần… dám đùa giỡn nữa, ta chặt đứt đôi chân của ngươi, để ở trên đường, ăn xin dễ dàng hơn chút ít. Lão tử năm đó chơi chiêu này của các ngươi là lúc năm tuổi, năm tuổi có biết không? Là bà ngoại của các ngươi chơi trò đó đấy!” Trầm Tố Nhi nghĩ muốn đạp thêm một cái nhưng nam tử mập mạp đã vội vàng đem theo vợ con chạy mất rồi.
Trầm Tố Nhi thật tức giận, nếu không phải bọn chúng quá phận, nàng cũng không muốn quản. Đã mở cho một lối thoát? Lại dám làm hại nàng bị Sơ Tuyết hiểu lầm? Hừ hừ, đúng là tự tìm chết mà!
Sơ tuyết đỉnh đầu hiện lên hắc tuyến, nàng làm sao động một chút lại ăn nói thô tục như vậy? Học ai thế? !
Nam tử mập mạp vừa đi, người đứng xem náo nhiệt cũng không còn. Mấy nam tử cũng hướng sơ tuyết cùng trầm tố nhi thi lễ rồi biến mất. Sơ Tuyết nhận ra được, bọn họ tất cả đều là người ở trên thuyền.
Trầm Tố Nhi ức chế không có chỗ nào phát tác: “Tiểu tam, vừa rồi ngươi có phải hay không giận ta?”
“Không, không có…” Thanh âm nho nhỏ, có một chút thôi, bởi vì nàng không cứu người.
“Dẫn ngươi đi xem chân tướng.” Vừa lúc nãy nói nàng đi lấy tiền là giả.
Trầm Tố Nhi lôi Sơ Tuyết theo hướng nam tử mập mạp vừa chạy.
********************************
Lén lút trốn ở một đầu hẻm, trong con ngõ nhỏ vắng lặng không bong người, có một vài kẻ đang ồn ào tranh cãi ầm ĩ! Chỉ nghe thanh âm: “Mập tam, có phải hay không ngươi đem tiền giấu đi, rồi đổi thành đá?” Một người đàn ông tức giận quát lên. Vừa rồi là người qua đường giáp.
Người qua đường ất mới vừa đến, nhìn lão đầu rất đàng hoàng đang đứng, “Mập tam, hợp tác nhiều lần như vậy rồi có cần phải giảng giải một chút đạo nghĩa giang hồ không, làm ra loại chuyện này rốt cục là ngươi muốn gì? Độc chiếm hai mươi lượng kia sao?”
Vẻ mặt của nam tử mập mạp đầy oan uổng, như đưa đám, “Không có a! Tiểu tử kia cho đúng là đá mà, thực sự tất cả đều là đá, được rồi, có Liên Hoa làm chứng, nàng luôn có mặt ở đó! Chúng ta cùng nhau ly khai, mở túi tiền ra cũng chỉ có đá. Còn có tiểu nha đầu ở đó. Ba người cùng nhau thấy.”
“Cha, thấy… chỉ có đá thôi a.” Nghe thanh âm này, chính là thanh âm của nữ nhân vừa rồi mới khóc chết đi sống lại.
Lão đầu không tin nam tử mập mạp kia, nhưng cũng tin tưởng nữ nhi của mình, trầm mặc không lên tiếng.
Một hồi lâu nói: “Xem ra lần này đụng phải cao thủ rồi.”
“…”
Nghe được chân tướng, Sơ Tuyết ở trong một nơi bí mật gần đó giật mình hoảng hốt!
Đụng tới bọn bịp bợm giang hồ rồi? Mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy xuống…. chính mình còn ngây ngốc hiểu lầm Tố Nhi? Tiếp đó, hắn đem ánh mắt hết sức ăn năn hối lỗi lại có phần xấu hổ đáng thương nhìn mỗ nữ. Mỗ nữ “hừ ” một cách ngạo mạn. Làm ra vẻ ngươi quả là tội ác tày trời.
“Người nào?” Nam tử mập mạp hướng về phía chỗ nấp của Sơ Tuyết và Trầm Tố Nhi quát lên. Vừa rồi Trầm Tố Nhi hừ nhẹ làm hắn ta nghe thấy.
Kỳ quái chính là người xem không nhiều, người tiến đến ngăn cản lại càng thiếu. Phòng chừng màn này là thường xuyên trình diễn, người chung quanh nhìn chán, không còn ngạc nhiên. Người đồng tình cũng chỉ biết lắc đầu rời đi.
Trầm tố nhi ở một bên nhìn, nam tử kéo người phụ nữ ra, càng kéo càng mạnh. Nam tử mắng: “Thối kỹ nữ, ông mày đưa nó đến nơi vừa được ăn, vừa được uống lại vừa có tiền còn muốn cái đéo gì nữa?”
“Không cần! Van cầu ngươi, không nên bán con gái của chúng ta, nó là cốt nhục của ngươi.”
“Con gái vốn là một món hàng, nuôi nó lớn như vậy, cho ta đổi tiền thưởng có gì là không thể? Về nhà ông lại tái sinh cho mấy người, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
“Hu hu hu!… Không được, làm sao có thể đưa hài tử đến cái loại địa phương này?” Nữ tử khóc đến chết đi sống lại, thế nào cũng không chịu buông tay. Tiểu cô nương kia cũng khóc lớn, là một màn rất cảm động a.
Chẳng qua là Trầm Tố Nhi nhìn, rất đau thương, cư nhiên lại không có cảm giác. Sự thông cảm chẳng lẽ bị chó ăn mất rồi?”
Trung niên nam tử nhìn nữ nhân không buông tay, tiếp tục tay đấm chân đá.
Sơ Tuyết có chút không chịu được. Trầm tố nhi đoán chừng, lát nữa Sơ Tuyết sẽ xông lên. Ách, không cần một phút đồng hồ. Sơ tuyết đã đẩy nam tử kia ra, phẫn nộ nhìn người nọ chằm chằm, “Giữa ban ngày ban mặt đánh người, ngươi còn coi vương pháp ra gì không?”
“Ngươi là ai? Ai cần ngươi lo việc không liên quan đến mình?”
“Ta là… Ta nhìn không vừa mắt!” Sơ Tuyết có chút lo lắng, đây vốn là việc riêng của gia đình người ta, hắn như vậy cắm đầu xen vào chính là người ngoài. Người ngoài làm sao quản được chuyện nhà của người khác?
Nhìn bộ dạng lúng túng của Sơ Tuyết, Trầm Tố Nhi buồn cười. Không cần nghĩ, hắn là người sẽ xen vào loại chuyện bất công này.
Lúc này, có một lão già quần áo mộc mạc, nhìn rất bình thường đứng ở bên tai trầm tố nhi cảm thán, “Một nhà thật đáng thương. Nam đi đánh bạc, thua một số tiền lớn, hiện tại muốn bán con gái đến lầu xanh, đứa trẻ nhỏ như vậy mà phải nhảy vào hố lửa. Thật đáng thương…”
“Đúng vậy, nghe nói mấy bé gái có thể bán được mười lạng.” Lúc này, lại có một người ở đây nghị luận.
Trầm tốn nhi nghĩ muốn ngất. Cái gì thế này? Thật không có ý tứ!
Lúc này, Sơ Tuyết cùng nam tử kia tranh chấp mấy câu, chẳng qua là tranh chấp không có động đao thương. Dủ sao việc nhà người ta, người ngoài không nên quản. Cổ đại thật có một loại nam quyền và quy củ như vầy, nữ nhân tuân theo tam tòng tứ đức, coi phu quân như trời, hắn cho ngươi làm gì, ngươi không làm, hình như hẳn là phải rơi vào kết cục này.
Sơ Tuyết nói xong lời cuối, đành phải nói một câu: “Được rồi, ta mua cô bé này. Bao nhiêu tiền?”
“Năm mươi lượng!”
Nhìn nam tử mập mạp há mồm giở công phu sư tử hống, hãm hại sơ tuyết thuần khiết của chúng ta. Đổ mồ hôi luôn! Trầm tố nhi muốn cười quá.
Sơ Tuyết rất ngây thơ của chúng ta sờ tới sờ lui ở trên người, lại lúng túng đem ánh mắt hướng Trầm Tố Nhi, khẽ kêu: “Gia, ta không mang tiền…”
Ha ha ha! Ta cứ như vậy thành kịch vui sao? Trầm Tố Nhi hi hi ha ha, hướng Sơ Tuyết vẫy vẫy tay, “Trờ về! Đứa ngốc.”
Sơ Tuyết cười cười, đi đến bên cạnh Trầm Tố Nhi.
“Đi, chuyện này chúng ta đừng xen vào. Hắn nghĩ muốn bán nữ nhi thì bán, bán vợ thì bán, người ngoài chúng ta can hệ gì?” Câu nói không có chút nhân tính, không chút thương hại ấy tương đối đả kích Sơ Tuyết!
Sơ tuyết nhíu mày! “Tố nhi, mặc kệ như thế nào?”
“Người như thế trong thiên hạ rất nhiều, chúng ta cứu được một cũng không cứu được hai. Đi thôi.” Trầm Tố Nhi lôi Sơ Tuyết đi, mới vừa đi mấy bước, không biết làm sao bị vị trung niên nam tử vừa nãy ngăn lại.
Nam tử kia vẻ mặt hung ác, rống to: “Mới vừa rồi tiểu ca này nói mua, phải trả tiền.”
“Wow! Có cả vụ bắt buộc người mua sao? Thiên hạ như thế nào không để ý?” Vẻ mặt Trầm Tố Nhi đầy ngạc nhiên! Nam tử này tám phần nghĩ Sơ Tuyết coi tiền như rác. Việc này và cướp đoạt có cái gì khác nhau? Trên đời kẻ vô lại nhiều, người ngang ngược không nói đạo lí cũng nhiều, làm sao để không đụng phải đây?
Trung niên nam tử mập máp đánh giá hai người, mặt mũi lạ hoắc, hơn nữa trông còn rất yếu đuối, hừ, lá gan lại càng lớn.
Sơ Tuyết là một người nói là làm, cảm giác mình đuối lý, cũng không muốn sinh chuyện, “Mới vừa rồi là ta đáp ứng người ta, Gia, trả tiền đi.”
“Cái kia…” Trầm Tố Nhi bất đắc dĩ, nhìn ánh mắt thương cảm của sơ tuyết, mềm lòng, “Sơ Tuyết à, ngươi mua tiểu cô nương kia làm chi? Kia không phải nàng sẽ kêu ngươi cha sao?” Đổ mồ hôi, cô bé kia nói ít cũng bảy tám tuổi, nếu như nàng gọi sơ tuyết là cha, Trầm tố nhi cảm giác mình sẽ hộc máu… cười đến hộc máu. Thử nghĩ một tý tình hình trước mắt, một thiếu niên mười bảy tuổi có một cô bé tám tuổi gọi cha, không lẽ hắn mười tuổi là có thể sinh được con rồi?
“Chúng ta… chúng ta mang nàng lên thuyền?” Sơ Tuyết nói nhỏ, cuí đầu không dám nhìn thẳng.
Trầm tố nhi mắt trắng dã, Sơ Tuyết của chúng ta tại sao lại thuần khiết đến như vậy? Tức giận hỏi: “Lên thuyền để làm chi? Mục đích của chúng ta là gì? Thêm người không phải thêm nhiều gánh nặng sao?”
“Thế nhưng, chúng ta cũng không thể mặc kệ, cô bé này nhỏ như vậy…” Cảm giác đồng tình tràn lan, trong mắt còn mang theo vẻ cầu xin.
Trung niên nam tử đã đâm vào tử huyệt của Sơ Tuyết thiện lương nhẹ dạ. MMD, mới nói vài lời, mới làm người tốt một hồi lại mệt đến vậy? Trầm tố nhi biết, đây sẽ là một bài học cho Sơ Tuyết, nếu không sẽ phụ “mong muốn” của Hoàng đế, nghe sơ tuyết nói qua, Hoàng huynh của Sơ Tuyết muốn để cho hắn hảo hảo cùng nàng học một ít, học một ít lòng dạ độc ác? Cái gì thế này! Bổn tiểu thư cũng là một người thiện lương đấy.
Cho nên, nàng đối với nam tử đang ép bán kia nói rõ: “Cái kia… con bé sẽ để lại cho ngươi, một lời thôi, mười lượng.”
“Không bán! Mới vừa nói năm mươi lượng.”
“Được rồi, chúng ta đây sẽ không mua. Mười lượng, ta trả nữ hài tử cho ngươi lưu, ngươi sau đó muốn bán bao nhiều lần nữa cũng không quan hệ tới bọn ta.” Lời này thật có vấn đề, Sơ Tuyết nghe được khóe miệng co rút.
“Làm sao có thể cho hắn lại bán người? Ta mua hắn sẽ không có khả năng bán tiếp!” Sơ Tuyết có chút tức giận, hé miệng nhìn thấy ánh mắt Tố Nhi có chút ít u oán. Cách làm của nàng, hắn thật không đồng tình! Thật không thể ủng hộ, làm sao có thể như vậy được?
Trầm Tố Nhi để cho Sơ Tuyết nhìn thấy loại ánh mắt này nhìn nàng, thật đúng là không thoải mái, lúc này, nàng kỳ thực rất muốn đem Sơ Tuyết bóp chết!
“Được rồi, đứa bé kia, Sơ Tuyết muốn mang theo thì mang… hai người chúng ta quay về thuyền thôi.” Trầm tố nhi giống như không nói đạo lý, cong cái miệng nhỏ nhắn đang có chút giận dỗi, “Dù sao ta cũng không có tiền, có cũng không cho. Hừ!” Dám “trả treo” với ta hả?
“Tố Nhi! Lời này của ngươi có ý gì?” Có phải hay không nghĩ một người trốn? Sơ Tuyết nghĩ tới đây, trong tâm hơi nhói đau. Nhìn bộ dáng nàng thì chắc nàng sẽ làm như vậy. Hắn không phải là đứa ngốc, mơ hồ nhìn thấu, trong lòng nàng thật ra không muốn dẫn hắn cùng nhau rời đi…
Trầm Tố Nhi không chờ Sơ Tuyết, đi thẳng về phía trước luôn. Sơ Tuyết nóng nảy, không chút suy nghĩ vội vàng đuổi theo, cái gì nữ hài tử, cái gì chuyện cứu người, như thế nào quan trọng hơn nàng?
Hắn quýnh lên, trung niên mập nam kia cũng nóng nảy: “Uy uy uy! Mười lượng thì mười lượng.” Mười lượng thì mười lượng, cũng là một cái giá không tệ. Hạ quyết tâm, hắn đuổi theo ngăn cản Sơ Tuyết cùng Trầm Tố Nhi.
Sơ Tuyết ủy khuất nhìn Trầm Tố Nhi, nàng muốn làm mặt lạnh thế sao!
“Được rồi…” Trầm tố nhi thở dài một tiếng, hướng trên người sờ sờ, phút chốc dừng lại, ngượng ngùng nói: “Tiểu tam, ta không có bạc. Bạc quên mang theo, bất quá có ngân phiếu.”
Vừa nghe là ngân phiếu, nam tử mập mạp ánh mắt bừng sáng, ngân phiếu nhỏ nhất trị giá cũng muốn mười lượng.
Trầm Tố Nhi còn nói thêm: “Ngân hàng tư nhân ở nơi nào?”
Lúc này, có một người đứng ngoài quan sát tự dưng hảo tâm nói rằng: “Không xa, cứ đi về phía trước, đại khái năm mươi bước đã đến.”
“Cảm tạ.” Trầm Tố Nhi khách khí, nói với Sơ tuyết: “Ta đi lấy, còn có, ngươi ở đây, ta đi nhanh về nhanh.”
Mới vừa đi được mấy bước, cổ tay ngọc bị Sơ Tuyết bắt được, ánh mắt có chút khẩn trương nhìn nàng, “Không cho ngươi một mình bỏ đi, nếu không ta… ta chân trời góc biển cũng sẽ đi tìm ngươi, vẫn tìm…”
Trầm Tố Nhi hơi kinh ngạc. Hồi lâu, có một cảm giác gì đó không thể nói thành lời, có điểm mê man gật đầu, “Rất nhanh sẽ trở về.”
Có Sơ Tuyết ở lại, nam tử kia cũng không nói gì.
Trầm Tố Nhi quả thật là đi nhanh về nhanh. Trong tay còn cầm một cái bao nhỏ, nặng nề, nói ít cũng có mười lượng. Trầm Tố Nhi cười nhạo một chút, hờ hứng đem tiền ném cho nam tử kia, bày ra vài phần uy nghiêm cảnh cáo nói: “Hai mươi lượng, nhiều hơn mười, loại chuyện ngày hôm nay không thể làm tiếp. Hừ, ta sẽ nhờ Huyện thái gia ngó chừng ngươi, lại có lần tiếp theo, đầu cũng không còn.”
Hai con mắt ti hí của nam tử mập mạp sáng lên, cầm cái bao nhỏ nặng trịch, niềm vui cũng lóe lên nơi khóe mắt. Vốn tâm trạng đang rất vui, vừa nghe Trầm Tố Nhi cảnh cáo, tim khẽ đập thình thịch, có ý gì? Huyện thái gia ngó chừng? Hai tiểu tử này sao lại? Vội vàng lấy lòng chào đón, “Sẽ không, sẽ không làm nữa.”
Nói xong xoay người thật nhanh chạy trối chết. Không ngờ! Mông phía sau bị người ta dùng lực đạp thật mạnh một cái! Thình lình, cả người bay về phía trước nằm úp sấp, thành một đống trên đường! Người đứng xem náo nhiệt cười rộ cả lên, nhưng không dám cười nhiều, cười lâu vì sợ trả thù.
“Hừ! Đây là ta cho ngươi cảnh cáo. Cư nhiên làm hại tiểu tam hoài nghi ta? Xem cước của ta đây!” Mỗ nữ nói liền làm, nam tử mập mạp không bò dậy được, cái mông vừa nhấc liền bị nàng hung hăng đạp lần hai, dường như còn không đã nghiền, cư nhiên bắt đầu đạp tiếp! Tám phần mười đưa hẳn một thân thịt mỡ thành bã đậu. Nam tử mập mạp kêu như giết heo, vừa định đứng dậy lại tiếp tục té.
Sơ Tuyết ngây ngốc, trừng mắt nhìn, cảm thấy Tố Nhi hôm nay không giống thường ngày.
Nàng cũng sẽ đánh người sao?
Lúc này, mấy người bên cạnh muốn kéo Trầm Tố Nhi ra, Sơ Tuyết sao có thể để cho mấy kẻ đó đụng vào nàng? Hắn vừa định đi cản, đột nhiên có mấy người còn nhanh hơn, chớp mắt đem mấy người kia ngăn lại. Cùng một quy luật, bọn họ sao có thể để mấy người không rõ lai lịch đụng Sơ Tuyết?
Lúc này, nữ nhân lúc nãy vừa khóc sướt mướt, ghé sát vào nam tử mập mạp, van cầu Trầm Tố Nhi đừng đánh. Nam tử mập mạp cũng thức thời, hắn không dám đánh trả, vốn định quanh co, nhìn lên mấy người kia, đã rõ ràng, nhị vị thiếu gia trước mắt không dễ trêu đùa.
“Tố Nhi, được rồi. Đừng đánh nữa.” Sơ Tuyết lên tiếng.
“Đi! Tiểu tam của chúng ta đã lên tiếng, bản đại gia ngày hôm nay tạm tha ngươi một lần… dám đùa giỡn nữa, ta chặt đứt đôi chân của ngươi, để ở trên đường, ăn xin dễ dàng hơn chút ít. Lão tử năm đó chơi chiêu này của các ngươi là lúc năm tuổi, năm tuổi có biết không? Là bà ngoại của các ngươi chơi trò đó đấy!” Trầm Tố Nhi nghĩ muốn đạp thêm một cái nhưng nam tử mập mạp đã vội vàng đem theo vợ con chạy mất rồi.
Trầm Tố Nhi thật tức giận, nếu không phải bọn chúng quá phận, nàng cũng không muốn quản. Đã mở cho một lối thoát? Lại dám làm hại nàng bị Sơ Tuyết hiểu lầm? Hừ hừ, đúng là tự tìm chết mà!
Sơ tuyết đỉnh đầu hiện lên hắc tuyến, nàng làm sao động một chút lại ăn nói thô tục như vậy? Học ai thế? !
Nam tử mập mạp vừa đi, người đứng xem náo nhiệt cũng không còn. Mấy nam tử cũng hướng sơ tuyết cùng trầm tố nhi thi lễ rồi biến mất. Sơ Tuyết nhận ra được, bọn họ tất cả đều là người ở trên thuyền.
Trầm Tố Nhi ức chế không có chỗ nào phát tác: “Tiểu tam, vừa rồi ngươi có phải hay không giận ta?”
“Không, không có…” Thanh âm nho nhỏ, có một chút thôi, bởi vì nàng không cứu người.
“Dẫn ngươi đi xem chân tướng.” Vừa lúc nãy nói nàng đi lấy tiền là giả.
Trầm Tố Nhi lôi Sơ Tuyết theo hướng nam tử mập mạp vừa chạy.
********************************
Lén lút trốn ở một đầu hẻm, trong con ngõ nhỏ vắng lặng không bong người, có một vài kẻ đang ồn ào tranh cãi ầm ĩ! Chỉ nghe thanh âm: “Mập tam, có phải hay không ngươi đem tiền giấu đi, rồi đổi thành đá?” Một người đàn ông tức giận quát lên. Vừa rồi là người qua đường giáp.
Người qua đường ất mới vừa đến, nhìn lão đầu rất đàng hoàng đang đứng, “Mập tam, hợp tác nhiều lần như vậy rồi có cần phải giảng giải một chút đạo nghĩa giang hồ không, làm ra loại chuyện này rốt cục là ngươi muốn gì? Độc chiếm hai mươi lượng kia sao?”
Vẻ mặt của nam tử mập mạp đầy oan uổng, như đưa đám, “Không có a! Tiểu tử kia cho đúng là đá mà, thực sự tất cả đều là đá, được rồi, có Liên Hoa làm chứng, nàng luôn có mặt ở đó! Chúng ta cùng nhau ly khai, mở túi tiền ra cũng chỉ có đá. Còn có tiểu nha đầu ở đó. Ba người cùng nhau thấy.”
“Cha, thấy… chỉ có đá thôi a.” Nghe thanh âm này, chính là thanh âm của nữ nhân vừa rồi mới khóc chết đi sống lại.
Lão đầu không tin nam tử mập mạp kia, nhưng cũng tin tưởng nữ nhi của mình, trầm mặc không lên tiếng.
Một hồi lâu nói: “Xem ra lần này đụng phải cao thủ rồi.”
“…”
Nghe được chân tướng, Sơ Tuyết ở trong một nơi bí mật gần đó giật mình hoảng hốt!
Đụng tới bọn bịp bợm giang hồ rồi? Mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy xuống…. chính mình còn ngây ngốc hiểu lầm Tố Nhi? Tiếp đó, hắn đem ánh mắt hết sức ăn năn hối lỗi lại có phần xấu hổ đáng thương nhìn mỗ nữ. Mỗ nữ “hừ ” một cách ngạo mạn. Làm ra vẻ ngươi quả là tội ác tày trời.
“Người nào?” Nam tử mập mạp hướng về phía chỗ nấp của Sơ Tuyết và Trầm Tố Nhi quát lên. Vừa rồi Trầm Tố Nhi hừ nhẹ làm hắn ta nghe thấy.
/111
|