Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 36: Sinh bệnh! Tìm cách xuất cung
/111
|
Edit An An
Beta Thanh Mai
Trong lúc đó, tại Triều Phượng cung.
Trầm Tố Nhi uể oải nằm trên giường.
Bộ dáng uể oải cũng không phải là bản tính gì cả, mà hoàn toàn là kết quả của việc sinh bệnh.
“Tiểu tam, cảm giác toàn thân như sắp phát nổ, sao lại nóng thế này?” Trầm Tố Nhi thoáng cái đã tung hết chăn mền của mình ra. Yết hầu như có cái gì chặn lại, nóng bức, cực kỳ khó chịu.
Từ lúc tới cổ đại, đây là lần đầu tiên nàng bị bệnh.
Nàng vừa mới tung ra chưa đầy một giây, chăn mền đã lại phủ lên người rồi!
Sơ Tuyết nhìn nàng: “Đỡ sốt rồi, đương nhiên sẽ thấy nóng. Nếu không phải đã hạ sốt một chút, thì nàng sao tỉnh lại được. Hơn nữa, đừng tung chăn mền ra thế, sẽ lại cảm lạnh đấy.”
“Không phải, phát sốt cần phải tản nhiệt, nhiệt tản đi rồi thì sẽ hạ sốt.” Mỗ nữ chân vừa nhấc lên, chăn bằng gấm đã bị lệch một góc! Quần áo trên người cũng xộc xệch, mà chỗ cần lồi có lồi, chỗ cần lõm có lõm, khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ ngây thơ của Sơ Tuyết phiếm hồng.
Lời của mỗ nữ nói, dù sao cổ nhân cũng không hiểu được.
“Đừng tùy hứng! Nhanh đắp chăn vào.” Sơ Tuyết quyết không thỏa hiệp, kiên trì đắp lại chăn cho nàng: “Nóng cũng phải đắp. Thái y đã nói, nói mồ hôi ra nhiều, bệnh sẽ nhanh khỏi!.”
“A a a…” Trầm Tố Nhi muốn phun máu, Sơ Tuyết nói cũng có lý, nhưng thân thể rất nóng, vì vậy đành dùng cách khác: “Tiểu Tam, ta muốn đi tắm, toàn thân cứ dinh dính.”
Sơ Tuyết hỏi: “Muốn đến Dao Trì cư?”
“Không! Đấy là chỗ người khác ở, không có chuyện gì cứ tự nhiên đi ra đi vào à? Bây giờ bệnh nằm liệt giường, không phải là do hắn tặng sao? Hừ hừ!” Bị bệnh cho nên đặc biệt tùy hứng, tâm tình cũng không tốt lắm! Cuối cùng còn thêm “Hừ hừ” tỏ vẻ không hài lòng.
Tùy hứng một lúc, cũng nhớ ra một chuyện.
“Ta đi bảo Tiểu Dung chuẩn bị.” Sơ Tuyết gọi một tiếng, tiểu Dung canh giữ ở cửa, vừa nghe xong lập tức chạy đi chuẩn bị.
Trầm Tố Nhi muốn tắm rửa, Sơ Tuyết tất nhiên là phải rời đi.
Hắn lập tức đứng lên.
Trầm Tố Nhi hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Tam, hôm nay ngươi ở đây bao lâu rồi?” Dường như vừa tỉnh lại đã thấy hắn ở đây rồi.
Sơ Tuyết giật mình, lảng ra chỗ khác để tránh ánh mắt hiếu kỳ của nàng: “Mới.. mới nửa ngày.”
“Ha ha! Thật hiếm thấy.” Trầm Tố Nhi biết, Sơ Tuyết vẫn tránh cố kị.
Trầm Tố Nhi phút chốc đã trở nên nghiêm túc, nhớ tới một chuyện, thành tâm thành ý nói: “Sơ Tuyết, tối hôm qua cám ơn ngươi.”
“Cám ơn ta cái gì?”
“Cám ơn tâm ý, cám ơn áo khoác của ngươi.” Câu cảm ơn này không một chút giả dối.
Sơ Tuyết cười ôn hòa, không đáp lại. Trầm mặc một lúc, rồi rời đi, Trầm Tố Nhi lại gọi hắn lại. Nói có chuyện quan trọng cần hỏi hắn.
“Tiểu tam, ta nhờ ngươi một chút…có được không?” Trầm Tố Nhi giảo hoạt mắt trong xoe nhìn, hỏi luôn: “Bình thường ngươi xuất cung như thế nào?”
“Cứ đi ra thôi.” Đáp rất sảng khoái, không cần nghĩ một giây.
“Phụt…!” Mỗ nữ giả chết. Tiểu Tam đáng yêu lại dám trêu chọc nàng? Được rồi, để tìm được cách xuất cung, cho hắn trêu một lần cũng không sao. “Đi thế nào? Từ đâu đi ra? Có phải giống mấy tiểu thuyết miêu tả, tìm chỗ nào tường thấp bay ra ngoài? Đúng rồi, hay dùng phương pháp phổ biến nhất là chui lỗ chó, hay tìm nguồn nước rồi bơi ra ngoài?”
Sơ Tuyết vừa nghe, bịt miệng cố nín cười.
Trầm Tố Nhi trừng mắt, bị bệnh, thân thể khó chịu, chẳng có tâm tình đùa bỡn với hắn.
Lúc này, Sơ Tuyết mỉm cười nói: “Nàng đọc mấy điều đó trong sách nào thế? Mấy cách đó vớ vẩn. Tường Hoàng thành bay ra ngoài thế nào được, cao năm trượng, trơn tuột không có chỗ đặt chân, sao bay ra ngoài được? Khinh công tuyệt đỉnh cũng làm không được, hơn nữa, bên ngoài còn có hào nước. Nàng nói lỗ chó, Hoàng cung không có đâu. Bên ngoài là sông, có lỗ chó để làm gì? Nguồn nước, cũng có thể đấy, tuy nhiên, phía dưới có bẫy chông, xuống nước thì chỉ có con đường chết.”
Sơ Tuyết vừa nói, kết luận đại đa số tiểu thuyết đều là gạt người!
“Tiểu Tam, ngươi xuất cung là từ chỗ nào đi ra?” Chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.
“Cửa chính.”
Mỗ nữ ngất rồi, ai chẳng biết là cửa chính là để đi ra?
Cũng may, Sơ Tuyết lại trả lời: “Ta thay y phục thái giám, vụng trộm dùng lệnh bài của hoàng huynh xuất cung.”
“Ngươi có hả, mau cho ta một cái?” Cuối cùng cũng đợi được! Hy vọng lại tới.
“Lần trước trở về, bị mẫu hậu tịch thu rồi, ha ha. Không có.”
“Ôi…” Thất vọng, ngoài ra còn có một chút – tuyệt vọng. Hỏi lại: “Tiểu Tam, nếu ta muốn xuất cung – đi chơi thì làm thế nào?”
“Tìm hoàng huynh xin.” Đơn giản nhanh chóng.
“…” Lạnh thật! Lạnh thật! Sơ Tuyết khả ái của chúng ta trong thời điểm mấu chốt, lại còn biết nói đùa lạnh nữa.
Trực tiếp ngất thôi!
Nếu có thể tìm Hoàng đế, còn hỏi hắn làm gì? Thế là nói từ nãy tới giờ đều là nói nhảm sao hở trời?
Beta Thanh Mai
Trong lúc đó, tại Triều Phượng cung.
Trầm Tố Nhi uể oải nằm trên giường.
Bộ dáng uể oải cũng không phải là bản tính gì cả, mà hoàn toàn là kết quả của việc sinh bệnh.
“Tiểu tam, cảm giác toàn thân như sắp phát nổ, sao lại nóng thế này?” Trầm Tố Nhi thoáng cái đã tung hết chăn mền của mình ra. Yết hầu như có cái gì chặn lại, nóng bức, cực kỳ khó chịu.
Từ lúc tới cổ đại, đây là lần đầu tiên nàng bị bệnh.
Nàng vừa mới tung ra chưa đầy một giây, chăn mền đã lại phủ lên người rồi!
Sơ Tuyết nhìn nàng: “Đỡ sốt rồi, đương nhiên sẽ thấy nóng. Nếu không phải đã hạ sốt một chút, thì nàng sao tỉnh lại được. Hơn nữa, đừng tung chăn mền ra thế, sẽ lại cảm lạnh đấy.”
“Không phải, phát sốt cần phải tản nhiệt, nhiệt tản đi rồi thì sẽ hạ sốt.” Mỗ nữ chân vừa nhấc lên, chăn bằng gấm đã bị lệch một góc! Quần áo trên người cũng xộc xệch, mà chỗ cần lồi có lồi, chỗ cần lõm có lõm, khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ ngây thơ của Sơ Tuyết phiếm hồng.
Lời của mỗ nữ nói, dù sao cổ nhân cũng không hiểu được.
“Đừng tùy hứng! Nhanh đắp chăn vào.” Sơ Tuyết quyết không thỏa hiệp, kiên trì đắp lại chăn cho nàng: “Nóng cũng phải đắp. Thái y đã nói, nói mồ hôi ra nhiều, bệnh sẽ nhanh khỏi!.”
“A a a…” Trầm Tố Nhi muốn phun máu, Sơ Tuyết nói cũng có lý, nhưng thân thể rất nóng, vì vậy đành dùng cách khác: “Tiểu Tam, ta muốn đi tắm, toàn thân cứ dinh dính.”
Sơ Tuyết hỏi: “Muốn đến Dao Trì cư?”
“Không! Đấy là chỗ người khác ở, không có chuyện gì cứ tự nhiên đi ra đi vào à? Bây giờ bệnh nằm liệt giường, không phải là do hắn tặng sao? Hừ hừ!” Bị bệnh cho nên đặc biệt tùy hứng, tâm tình cũng không tốt lắm! Cuối cùng còn thêm “Hừ hừ” tỏ vẻ không hài lòng.
Tùy hứng một lúc, cũng nhớ ra một chuyện.
“Ta đi bảo Tiểu Dung chuẩn bị.” Sơ Tuyết gọi một tiếng, tiểu Dung canh giữ ở cửa, vừa nghe xong lập tức chạy đi chuẩn bị.
Trầm Tố Nhi muốn tắm rửa, Sơ Tuyết tất nhiên là phải rời đi.
Hắn lập tức đứng lên.
Trầm Tố Nhi hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Tam, hôm nay ngươi ở đây bao lâu rồi?” Dường như vừa tỉnh lại đã thấy hắn ở đây rồi.
Sơ Tuyết giật mình, lảng ra chỗ khác để tránh ánh mắt hiếu kỳ của nàng: “Mới.. mới nửa ngày.”
“Ha ha! Thật hiếm thấy.” Trầm Tố Nhi biết, Sơ Tuyết vẫn tránh cố kị.
Trầm Tố Nhi phút chốc đã trở nên nghiêm túc, nhớ tới một chuyện, thành tâm thành ý nói: “Sơ Tuyết, tối hôm qua cám ơn ngươi.”
“Cám ơn ta cái gì?”
“Cám ơn tâm ý, cám ơn áo khoác của ngươi.” Câu cảm ơn này không một chút giả dối.
Sơ Tuyết cười ôn hòa, không đáp lại. Trầm mặc một lúc, rồi rời đi, Trầm Tố Nhi lại gọi hắn lại. Nói có chuyện quan trọng cần hỏi hắn.
“Tiểu tam, ta nhờ ngươi một chút…có được không?” Trầm Tố Nhi giảo hoạt mắt trong xoe nhìn, hỏi luôn: “Bình thường ngươi xuất cung như thế nào?”
“Cứ đi ra thôi.” Đáp rất sảng khoái, không cần nghĩ một giây.
“Phụt…!” Mỗ nữ giả chết. Tiểu Tam đáng yêu lại dám trêu chọc nàng? Được rồi, để tìm được cách xuất cung, cho hắn trêu một lần cũng không sao. “Đi thế nào? Từ đâu đi ra? Có phải giống mấy tiểu thuyết miêu tả, tìm chỗ nào tường thấp bay ra ngoài? Đúng rồi, hay dùng phương pháp phổ biến nhất là chui lỗ chó, hay tìm nguồn nước rồi bơi ra ngoài?”
Sơ Tuyết vừa nghe, bịt miệng cố nín cười.
Trầm Tố Nhi trừng mắt, bị bệnh, thân thể khó chịu, chẳng có tâm tình đùa bỡn với hắn.
Lúc này, Sơ Tuyết mỉm cười nói: “Nàng đọc mấy điều đó trong sách nào thế? Mấy cách đó vớ vẩn. Tường Hoàng thành bay ra ngoài thế nào được, cao năm trượng, trơn tuột không có chỗ đặt chân, sao bay ra ngoài được? Khinh công tuyệt đỉnh cũng làm không được, hơn nữa, bên ngoài còn có hào nước. Nàng nói lỗ chó, Hoàng cung không có đâu. Bên ngoài là sông, có lỗ chó để làm gì? Nguồn nước, cũng có thể đấy, tuy nhiên, phía dưới có bẫy chông, xuống nước thì chỉ có con đường chết.”
Sơ Tuyết vừa nói, kết luận đại đa số tiểu thuyết đều là gạt người!
“Tiểu Tam, ngươi xuất cung là từ chỗ nào đi ra?” Chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.
“Cửa chính.”
Mỗ nữ ngất rồi, ai chẳng biết là cửa chính là để đi ra?
Cũng may, Sơ Tuyết lại trả lời: “Ta thay y phục thái giám, vụng trộm dùng lệnh bài của hoàng huynh xuất cung.”
“Ngươi có hả, mau cho ta một cái?” Cuối cùng cũng đợi được! Hy vọng lại tới.
“Lần trước trở về, bị mẫu hậu tịch thu rồi, ha ha. Không có.”
“Ôi…” Thất vọng, ngoài ra còn có một chút – tuyệt vọng. Hỏi lại: “Tiểu Tam, nếu ta muốn xuất cung – đi chơi thì làm thế nào?”
“Tìm hoàng huynh xin.” Đơn giản nhanh chóng.
“…” Lạnh thật! Lạnh thật! Sơ Tuyết khả ái của chúng ta trong thời điểm mấu chốt, lại còn biết nói đùa lạnh nữa.
Trực tiếp ngất thôi!
Nếu có thể tìm Hoàng đế, còn hỏi hắn làm gì? Thế là nói từ nãy tới giờ đều là nói nhảm sao hở trời?
/111
|