Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 35: Chân tướng! Hoàng thượng bị xem thường
/111
|
Edit An An
Beta Thanh Mai
Nghị sự điện.
Mộ Dung Cảnh uy nghiêm ngồi trên ngai vàng.
Trầm Tố Nhi đã ngồi một lúc rồi, vẫn run run lo lắng như trước, nhưng chẳng còn tâm tình hả hê đắc chí nữa.
Lúc trước, người quỳ dưới kia là Tiếu quý phi, lần này, lại vẫn là một phi tần hậu cung nữa, nói ra làm Hoàng đế cũng nản thật, việc nhà cứ lằng nhằng mãi không dứt thế này?
Tục ngữ nói rất đúng: Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.
Hoàng đế soái ca à, ngay cả việc nhà còn không tề được, sao trị quốc bình thiên hạ được.
Mộ Dung Cảnh ánh mắt lạnh lẽo, chất vấn như thường lệ: “Ai đang quỳ phía dưới? Ngẩng đầu lên cho trẫm.”
Người bị thẩm vấn vẫn không trả lời, hai bên trái phải đã xuất hiện nhiều tiếng thầm thì to nhỏ.
“Không phải chứ, người ngay cả lão bà của mình cũng không nhận ra sao?” Trầm Tố Nhi chớp chớp mắt, tràn đầy kinh ngạc…
“Lão bà?” Mộ Dung Cảnh nghi hoặc liếc nhìn Trầm Tố Nhi, nàng chỉ cần vừa cất lời, tám chín phần mười không phải là lời hữu ích. Đây là kinh nghiệm đúc kết được. Không khiến người khác tức giận sẽ không ngừng lại!
Khóe miệng Trầm Tố Nhi run run, hình như vừa rồi lại buột miệng nói lung tung rồi. Cười ngượng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp chưa nói gì hết, người mau thẩm vấn đi…” Dứt lời, cười ha ha mấy cái, bày ra bộ dáng rất mệt.
Đêm khuya thế này nói không mệt mới là giả, nàng hơi nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo tới. Điện nghị sự khác với giáo trường, ấm áp hơn, càng dễ khiến người ta buồn ngủ, nếu không phải hiếu kỳ trong lòng chống đỡ, chỉ sợ nàng đã sớm ngủ gật rồi.
Đôi mắt Mộ Dung Cảnh sâu thẳm tĩnh mịch, không lạnh băng như lúc nãy, nhưng lại càng khó dò hơn.
Bắt đầu thẩm vấn ——
Lúc này, quả thật Trầm Tố Nhi không hề xen miệng vào.
Tuyết Nhi sau một hồi dò hỏi cuối cùng cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Trong mắt hiện lên bi thương cùng sợ hãi, không thể tin được nhìn Mộ Dung Cảnh đang ngồi trên long ỷ (ghế rồng), rưng rưng hỏi: “Hoàng thượng, người nghĩ … ta là thích khách sao?”.
“Chẳng lẽ không đúng?” Mộ Dung Cảnh lạnh lùng hỏi lại.
Ánh mắt Tuyết Nhi rời sang Trầm Tố Nhi, dường như muốn nhìn cho rõ – nàng chính là tân Hoàng hậu? Một Hoàng hậu có thể sánh vai ngồi cùng hắn? Nhớ lại năm đó, bản thân mình cũng chưa từng có đãi ngộ như vậy? Người ngoài nói nàng được hoàng đế cực kỳ sủng ái, thế nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, hắn không yêu nàng, hoặc là nói hắn không yêu bất kỳ nữ nhân nào trong hậu cung, duy chỉ có mình nàng, chấp nhận nàng, thuận theo nàng, chung quy cũng chỉ là thương hại, từ xưa bậc đế vương lạnh lùng đôi khi sống giữa vườn hoa đẹp cũng nảy sinh sự thương tiếc.
Mặc dù là thương tiếc, nhưng cũng rất ít ỏi vậy thôi.
“Hoàng thượng, người không còn tin Tuyết Nhi nữa sao?” Trong mắt mang theo kỳ vọng sâu sắc.
Trầm Tố Nhi dựa lưng lên ghế, nhìn nữ nhân đang quỳ gối dưới kia, trong lòng thở dài, chỉ một chữ để hình dung: “Ngốc…”
Ánh mắt Mộ Dung Cảnh bỗng chốc đã chuyển sang người bên cạnh.
Trầm Tố Nhi tự nhiên cảm thấy bầu không khí rét lạnh, tỉnh ngủ thêm hai phần.
Len lén liếc nhìn hắn, nhanh khép mắt, lảng sang chỗ khác.
“Hoàng hậu, nàng nói xem… nàng ta vì sao lại ngốc?” Giọng điệu Mộ Dung Cảnh lạnh như gió mùa đông thổi tới.
Trầm Tố Nhi nghi nàng với hắn bát tự không hợp thì phải? Xung khắc? Sao mà nàng động một tí hắn đã tức giận rồi? Dường như càng ngày nàng càng chẳng sợ, chẳng lẽ nàng đã miễn dịch với sự phẫn nộ của hắn?
Mắt cũng không thèm mở, chậm rãi đáp lại: “Hoàng thượng người không biết sao? Có câu: Từ xưa hồng nhan bạc mệnh, nô tỳ nhìn nàng, nghiêng nước nghiêng thành, chỉ sợ…sẽ bị chôn vùi ở nhà đế vương.” Như lời tiên đoán, cũng như đang nói chuyện phiếm, thong dong bình thản.
Mộ Dung Cảnh không phản bác được!
Chuyển ánh mắt trở lại người đang quỳ dưới kia.
Hắn không phủ nhận, sắc đẹp của Tuyết Nhi đúng là hơn hẳn những nữ tử chốn nhân gian, nói là nghiêng nước nghiêng thành cũng không đủ. Hắn vốn đã có ý giết nàng ta, nhưng chỉ vì một câu của nữ nhân chết tiệt này, lại xóa luôn ý niệm đó trong đầu! Như là muốn đánh một canh bạc với hắn, nàng thờ ơ như nước chảy mây trôi không quan tâm tới kết cục nữa, Tuyết Nhi dường như đã nhìn thấy cuộc đời cô tịch thê lương của mình, dường như là đã nhìn thấu tất cả!
Một nữ nhân lại dám trưng ra bộ dáng đó với bậc đế vương? Cảm giác đó làm hắn cực kỳ khó chịu.
Mộ Dung Cảnh chất vấn Tuyết Nhi: “Thương thế của ngươi là do cái gì gây nên?”
Chẳng hiểu sao Tuyết Nhi lúc này lại thêm mấy phần kiêu ngạo: “Hoàng thượng! Thần thiếp không phải thích khách! Tin hay không là tùy người.” Đây không phải là kiêu ngạo mà là đố kỵ cùng ghen ghét! Trong mắt là đố kỵ, oán hận nhìn Trầm Tố Nhi. Dựa vào cái gì? Vì sao nàng ta có thể dùng giọng điệu đó nói chuyện với Hoàng thượng? Mà Hoàng thượng lại không trách tội?
Phong thái của mỹ nhân, dù vậy, cũng trang nhã động lòng người, làm cho người ta cực kỳ thương tiếc.
Mộ Dung Cảnh khuôn mặt càng lạnh lùng, trong mắt lóe lên sát khí, làm bầu không khí trong đại điện thoáng chốc đã trở nên vô cùng căng thẳng: “Đã bị tống vào lãnh cung, còn không biết an phận, lại dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với trẫm?” Sự áy náy với việc đưa nàng vào lãnh cung, trong khoảnh khắc hoài nghi nàng là thích khách, toàn bộ đều biến mất.
Sắc mặt Tuyết Nhi cũng biến đổi, nàng rõ bản thân vừa nói gì, trong tâm nghĩ cái gì, lại càng hoảng sợ hơn! Đúng vậy, sao có thể dùng giọng điệu đó nói chuyện với Hoàng thượng? Vừa kinh hoảng, vừa ngây ngốc.
Ánh mắt Mộ Dung Cảnh đưa về phía cung nữ tiểu Thúy đang quỳ bên cạnh, lớn giọng chất vấn: “Cho ngươi nói, một chữ cũng không được giấu diếm.”
Tiểu Thúy toàn thân run rẩy, chuyện này vốn không liên quan đến nàng, nhưng lại Mộ Dung Cảnh bắt tới đây, sợ đến nỗi mặt xanh xao, quỳ rạp trên mặt đất một chữ cũng không nói nên lời, dù sao cũng là tiểu nha đầu, chưa đụng phải đại sự bao giờ. Trước mặt Hoàng thượng, cũng chẳng dám có lời bảo vệ chủ nhân: “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng thượng, chủ tử Tuyết Nhi là… là… nàng, nàng bị người khác đâm nên bị thương.”
“Người nào đâm mà bị thương? Bị đâm ở nơi nào?”
“Theo lời chủ tử, là, là do kiếm đả thương. Có người xông vào sân đâm chủ tử bị thương. Hoàng thương, chủ tử thân thể yếu ớt, cũng không biết võ công, không phải là thích khách gì đó đâu, mong Hoàng thượng minh xét.” Tiểu Thúy càng nói càng lưu loát.
Mộ Dung Cảnh lạnh lùng nói: “Một chữ nói dối, lập tức lôi ra lăng trì xử tử.”
“Nô, nô tỳ nói đều là sự thật.” Tiểu Thúy quỳ rạp trên đất, thở mạnh cũng không dám, mặt cũng không dám ngẩng lên, căng thẳng đến phát run.
Ánh mắt của Mộ Dung Cảnh, lại lạnh lùng nhìn về phía Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi nội tâm chấn động, Hoàng thượng đang tức giận? Cánh môi bị cắn đến rỉ máu, trong lòng run sợ, đôi mắt tủi thân buông xuống, run rẩy nói: “ Hoàng thượng, thật xin lỗi, thật xin lỗi… Thần thiếp không phải cố ý. Cầu xin người đừng nóng giận, đều là thần thiếp không tốt, làm người tức giận…” Tính tình yếu đuối nhu nhược y như lúc trước. Lúc xưa khi Mộ Dung Cảnh sắc mặt không tốt, nàng chỉ cần nói như vậy với hắn, thường là nàng vừa nói xong, ánh mắt của hắn sẽ dịu bớt xuống, nhưng hôm nay lại không thế…
Mộ Dung Cảnh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt chẳng có gì thay đổi so với lúc trước.
Tuyết Nhi rốt cục nhịn không được, tủi thân oan ức tận đáy lòng, nghẹn ngào khóc lóc kể lể: “Hoàng thượng, thần thiếp thực sự bị oan uổng. Thần thiếp không làm gì hết, ngày nào cũng an phận thủ thường, lại chịu tội oan đày vào lãnh cung, không được gặp Hoàng thượng, mỗi ngày chỉ biết đau thương buồn bã mà nhớ tới người, chẳng muốn làm bất cứ việc gì cả. Đêm nay càng không thể ôm oán hận mà đi ám sát Tiếu quý phi…”
“Ngươi nói, do đâu bị thương? Do vật gì đả thương?” Những lời sau Mộ Dung Cảnh cũng không muốn nghe, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề then chốt.
Mặc dù người ngoài nói như vậy, có những lời tự bản thân mình vẫn cần phải nói lại.
Tuyết Nhi cũng thuận theo mà nói ra, mặc kệ có người tin hay không, chí ít cũng phải nói ra: “Thần thiếp không ngủ được, ra ngoài sân đi dạo. Đột nhiên có một người bịt mặt xông tới giơ kiếm lên muốn tấn công, thần thiếp nhất thời lo sợ, giơ tay ra cản, người đó chỉ chém một nhát làm thần thiếp bị thương rồi biến mất không thấy tăm hơi … Ngay sau đó, Hoàng thượng tới.”
“Mấy lời dựng chuyện như thế, ngươi cho là trẫm sẽ tin sao?” Mô Dung Cảnh chất vấn, nữ nhân tất cả đều diễn kịch! Ánh mắt tự nhiên nhìn sang người bên cạnh, theo phương diện khác, không phải hắn không tin Tuyết Nhi, mà là không tin toàn bộ nữ nhân! Loại nghi ngờ này, thực sự bởi một nữ nhân lười biếng gây nên.
“Hóa ra Hoàng thượng nghe cũng biết là dựng chuyện, coi như cũng không tệ…” Lẩm bà lẩm bẩm, như đang tự nói cho mình nghe, tiếc rằng Mộ Dung Cảnh ngồi gần như vậy, không nghe thấy thì là người điếc rồi!
Ngay thời điểm này, mỗ nữ lại còn nói được mấy lời này? Thổ huyết-ing!
Quả nhiên…
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Cảnh trời sập cũng không đổi sắc vậy mà suýt nữa nổi giận đùng đùng trước mặt mọi người! Cố gắng nín nhịn cả nửa ngày, mỗ Hoàng đế thông minh tạm thời coi như không nghe thấy gì – ngay trên đại điện, tính toán so đo với nàng, mất uy nghiêm, lại thể hiện mình bụng dạ hẹp hòi.
Uy nghiêm xoay người sang Lâm Ngọc Nhi quát: “Lâm Ngọc Nhi, nói, ngươi tại sao bị thương?”
“Hả?… Không phải đều biết tên hết rồi sao?” Lâm Ngọc Nhi còn chưa kịp trả lời, nữ nhân lười biếng đang ngồi bên cạnh từ từ nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, lại đang tự cảm thán, đáp lại câu hỏi đầu tiên… Vừa nãy ta còn nghĩ rằng Hoàng đế không biết tên lão bà của mình là gì chứ? Quẫn!!!
Giây tiếp theo, Mộ Dung Cảnh gân xanh nổi lên.
Giọng điệu nói chuyện kia, thật khiến người khác muốn bóp chết nàng!
Nghe xong làm người ta vừa yêu vừa hận lại vừa tức.
Mộ Dung Cảnh không nói gì, đôi mắt lạnh buốt trừng trừng Lâm Ngọc Nhi.
Thân thể gầy nhỏ yếu ớt của Lâm Ngọc Nhi run run, khổ sở quỳ trên mặt đất, đôi mắt đẹp dường như ẩn dấu sự thản nhiên cùng oan ức, như người vộ tội, nhẹ nhàng mở lời: “Hoàng thượng, thần thiếp hoàn toàn không biết chuyện gì. Vết thương… là do thần thiếp không cẩn thận gây ra.”
“Bị thương bởi cái gì?”
“Cành trúc.” Dịu dàng thốt ra hai chữ.
Mộ Dung Cảnh nhíu mày: “Truyền thái y!”
Quan trọng nhất là chứng cớ, Lâm Ngọc Nhi có đúng bị thương bởi cành trúc hay không, để đích thân ngự y kiểm tra tất sẽ rõ ràng.
Thái giám lập tức cao giọng cho truyền thái y.
Ngay sau đó, một lão ngự y tuổi trên năm mươi vốn khom lưng gập người, cung kính đi vào đại điện. Lão ngự y hành nghề đã lâu năm, bị thương vì vật gì cũng có thể lập tức nhìn ra.
Trước tiên ông kiểm tra vết thương của Tuyết Nhi, theo kinh nghiệm mà nói, do một vũ khí sắc bén đả thương, không phải đao thì là kiếm.
Lại tháo băng trên tay Lâm Ngọc Nhi, ông nhìn thoáng qua, miệng vết thương nhiều đường cao thấp không đồng đều, nhìn thấy mà giật mình, vội bôi lên một ít dược cầm máu, nếu không kịp thời xử lý hoặc xử lý không tốt, tay này có thể bị tàn phế
Lão ngự y trả lời: “Hoàng thượng, tay của Lâm phi đích thực do cành trúc làm bị thương, bởi vì miệng vết thương không phải một đường sắc ngọt như vết kiếm, vì miệng vết thương xử lý sơ sài, bên trên còn sót lại vài dằm trúc, thần phải cẩn thận bôi thuốc qua, nếu không chỉ sợ cổ tay Lâm phi sẽ bị phế.”
“Ngươi nói đều là thật?” Đôi mắt hơi híp lại nghi vấn.
Lão ngự y cúi đầu nói: “Thần không dám có nửa câu dối trá. Hoàng thượng có thể phái người khác tới kiểm tra.”
“Trần Thủ! Ngươi qua xem.” Mộ Dung Cảnh hạ lệnh.
“Tuân chỉ.” Trần Thủ là quân nhân, bình thường phải tiếp xúc rất nhiều với đao kiếm, tất nhiên có thể nhận biết được vết thương do đao kiếm. Hắn tiến lên kiểm tra, cẩn thận nhìn, đúng không phải do kiếm đả thương, trên da thịt vẫn còn mấy cái dằm trúc rất nhỏ: “Hoàng thượng, đúng là do cành trúc làm bị thương.”
Trong mắt Mộ Dung Cảnh hiện lên một tia nghi hoặc.
Vô tình, hắn lại quay sang nhìn người nào đó đang dựa lưng lên ghế, bàn tay nhỏ bé chống lên má, mắt nhắm lại. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn bình tĩnh không chút chấn động.
“Sao lại không nói nữa?” Im lặng thế, chẳng quen chút nào?
Trầm Tố Nhi cả người cứng đờ, giọng nói thản nhiên, tỏ ra hơi bất ngờ: “Ồ… hóa ra Hoàng thượng lại thích nghe nô tỳ nói cơ đấy.” Giọng nói có vẻ bất ngờ, nhưng ý đùa lại càng đậm hơn.
Một phút không gây sự hắn, nàng chết chắc?
Mộ Dung Cảnh lông mày nhíu chặt, mắt lạnh tựa băng.
Lúc này ——
“Trúc trong Hoàng cung đúng là rất nhiều…” Mỗ nữ suy nghĩ, trong Triều Phượng cung cũng có một rừng trúc nhỏ.
Mộ Dung Cảnh đôi mắt khẽ động, trong mắt lập tức hiện lên một tia khác thường.
Hắn không nhìn Trầm Tố Nhi, lạnh lùng hỏi nữ nhân dưới kia: “Hôm Hoàng hậu gặp chuyện, sáng sớm hôm đó, các ngươi đang làm gì? Có nhân chứng không?”
Hắn liếc mắt nhìn Tuyết Nhi, Tuyết Nhi cúi đầu yếu ớt trả lời: “Thần thiếp ở lãnh cung, cái gì cũng không biết. Chỗ đó lâu ngày không ai thăm hỏi, thì làm sao có nhân chứng?” Mỗi ngày chỉ có Tiểu Thúy đi gặp người khác, đột nhiên xuất hiện một người, có khi lại còn khả nghi hơn?
Mộ Dung Cảnh không nói gì, quay qua Lâm Ngọc Nhi.
Lâm Ngọc Nhi tủi thân nước mắt vòng quanh, nhẹ nói: “Hoàng thượng, sao lại cứ bắt tội thần thiếp? Thường ngày thần thiếp ở trong cung đã thường bị người ta ức hiếp bắt nạt… Nếu không có Tiếu tỷ tỷ quan tâm, sợ rằng sớm đã bệnh chết trong cung rồi. Sao có thể rắp tâm hại nàng ấy chứ? Còn nữa, hôm Hoàng hậu tỷ tỷ bị đâm, thần thiếp đang ở chỗ Thái hậu nương nương, sao có thể phân thân đi hại người được?”
Mẫu hậu? Mộ Dung Cảnh ngừng lại, nhắc đến Mẫu hậu, sự việc đành tạm ngừng lại. Hơn nữa, chuyện trong hậu cung, hắn cũng không muốn để Mẫu hậu bận lòng, nếu muốn kiểm chứng, hắn phải tự mình đi hỏi.
Mọi việc tạm thời dừng ở đây.
Kết quả náo loạn cả đêm, vẫn chẳng tìm ra được tung tích tên thích khách.
“Tạm thời bắt giam, trông giữ cẩn thận, sau sẽ thẩm vấn tiếp.” Mộ Dung Cảnh bực bội.
Tâm tình càng bực bội.
Dường như bị sự im lặng của mỗ nữ khinh thường.
**************
Lúc Trầm Tố Nhi trở lại Triều Phương cung đã là hừng đông.
Áo khoát cũng không cởi, trực tiếp ngã xuống giường không muốn động đậy.
Không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình, dù sao đêm nay, lại làm nàng đối với cuộc sống trong cung làm càng thêm chán ghét.
Vô vị, nhàm chán, không có sức sống.
Tuy thời gian qua nàng luôn có dáng vẻ mệt mỏi, không có tinh thần.
Bề ngoài tỏ vẻ chán chường, nhưng tinh thần thì phải như thế.
Muốn xuất cung! Càng nghĩ trong lòng lại càng bực bội.
Một chút manh mối để xuất cung cũng không có.
Bỗng chốc, hương hoa mai thoang thoảng bay vào mũi.
“Sơ Tuyết? Đúng rồi, Sơ Tuyết? Không phải Sơ Tuyết thỉnh thoảng vẫn chuồn ra khỏi cung sao? Làm sao hắn ra được nhỉ?” Đôi mắt ủ rũ bỗng dưng lóe sáng.
Trong lòng Trầm Tố Nhi đã có chủ ý, muốn mượn phương pháp của Sơ Tuyết chuồn ra cung, mai danh ẩn tích, không bao giờ trở về nữa.
Mộ Dung Cảnh một đêm không ngủ.
Có chuyện trong lòng, một chút buồn ngủ cũng không có.
Bãi triều, xử lý xong chính sự.
Buổi trự, dùng xong bữa trưa, đôi mắt hơi ửng đỏ, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Hắn đi tới ghế đệm êm, chậm rãi ngồi xuống, dựa lưng, dung nhan tuấn tú tĩnh lặng không gợn sóng, chỉ còn lại đám mây đen trên trán vẫn không biến mất.
Trần Thủ đang định tiến vào, nhìn thấy thế, lập tức lui ra. Hắn tận mắt thấy mấy ngày gần đây Mộ Dung Cảnh quần áo còn không kịp thay, đã bận bịu xử lý quốc sự. Lại còn đích thân tra xét án thích khách. Nếu không phải thân thể khỏe mạnh, người bình thường e rằng đã sớm quỵ ngã.
Hắn vừa lui lại mấy bước, bỗng ——
“Trần Thủ, có chuyện gì tấu đi.” Mộ Dung Cảnh lên tiếng, trong giọng nói bình thản có cả sự mệt mỏi.
“Dạ.” Trần Thủ báo lại kết quả tra xét sáng nay: “Chỗ ở của Lâm phi xác thực có trồng mấy rặng trúc. Mà cành trúc làm nàng ta bị thương cũng đã tìm ra, không thấy có gì sơ hở. Thần cũng đã qua Thiên Thọ cung tra xét. Hôm Hoàng hậu gặp thích khách, nghe nói là ngày giỗ mẫu thân Lâm phi. Sau đó kiểm chứng lại, trong vòng ba ngày, Lâm phi đúng là cùng Thái hậu ăn chay tụng kinh. Chuyện này, chính miệng Hoàng Thái hậu cũng xác thực qua”.
Đôi mắt Mộ Dung Cảnh khẽ hé mở.
“Trần Thủ, ngươi cảm thấy việc này thế nào?”
Trần Thủ nghiêm nghị nói: “Hoàng thượng, chuyện này khó tra. Chứng cứ vừa mới có thoáng cái đã bị chặt đứt.”
“Phân tích những gì ngươi tra được cho trẫm nghe.”
“Dạ. Triều Phượng cung, Thiên Thọ cung và Vạn Nghi cung. Chiếu theo vị trí, thì Triều Phượng cung ở chính giữa. Nếu thích khách là Lâm phi, lúc bỏ trốn tới Vạn Nghi cung ném quần áo vào trong ao, trong thời gian ngắn trở lại Thiên Thọ cung là không có khả năng. Lúc đó, thị vệ đã phong tỏa mọi đường đi lối lại trong cung, cũng không thị vệ báo lại có nhìn thấy Lâm phi. Mà lúc lùng bắt, có thị vệ chứng thực, một khắc (~15 phút) sau khi Hoàng hậu gặp thích khách, lục soát Thiên Thọ cung có nhìn thấy Lâm phi đang quỳ lậy ở phật đường.”
“Thời gian không khớp?” Mộ Dung Cảnh cũng biết là không có khả năng.
“Đúng vậy. Đặt thí dụ, kể cả giữa đường không ai ngăn trở. Đi từ Triều Phượng cung tới Vạn Nghi cung nhanh nhất cũng phải nửa khắc, mà từ Vạn Nghi cung tới Thiên Thọ Cung nhanh nhất cũng phải hơn một khắc. Một khắc sau thị vệ đã nhìn thấy Lâm phi, sao có thể là nàng ta?”
“…” Mộ Dung Cảnh mày càng nhíu chặt hơn, tình hình càng ngày càng phức tạp.
Phân tích của Trần Thủ rất đúng.
Không phải hoài nghi, thế nhưng, nếu thích khách không phải Lâm Ngọc Nhi, lẽ nào thực sự là Tuyết Nhi?
Mộ Dung Cảnh hỏi: “Xem ra, người bị hiềm nghi lớn nhất là Tuyết Nhi. Người thấy sao?”
“Tuyết phi… rất khó nói. Nàng ấy không có nhân chứng, cũng không có chứng cứ rõ ràng chứng minh nàng không phải thích khách. Hơn nữa, vết thương do kiếm trên tay nàng quá mức rõ ràng, đúng là làm người ta nghi ngờ.”
“Có một số việc, quá mức rõ ràng lại khiến người khác nghi ngờ.” Mộ Dung Cảnh bình tĩnh lại, cũng hiểu toàn bộ sự việc quá ăn khớp. Xem ra, hắn vẫn phải tới Vạn Nghi cung một chuyến. Tiếu quý phi có lẽ còn biết gì đó?
“Hoàng thượng, tìm thời cơ thử một chút sẽ rõ thôi.” Thích khách biết võ công, thử Lâm phi và Tuyết phi, người nào biết võ, chân tướng sẽ lộ ra.
“Trẫm biết. Nhưng thích khách có thể ẩn náu tới ngày hôm nay tất nhiên không phải là một nhân vật tầm thường. Lần này thử, nhất định phải bố trí cẩn thận, làm hắn khó lòng phòng bị, tuyệt đối không thể có sai lầm.” Mộ Dung Cảnh không muốn lại bị mỗ nữ khinh thường. Lại nhớ tới cái giọng điệu chọc tức người khác của nàng, trong lòng tự nhiên lại tức giận bừng bừng.
“Thần tuân chỉ.” Trần Thủ vừa định lui ra, lui lại mấy bước, đột nhiên dừng lại, bộ dáng muốn nói gì đó lại thôi, sau một hồi do dự,cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Hoàng thượng, lúc thần đến còn nghe được một chuyện, không biết có nên nói hay không?”
“Chuyện gì?”
“Hoàng hậu nương nương đổ bệnh.”
“Cái gì?” Đôi mắt sâu thẳm của Mộ Dung Cảnh trừng lên, toàn bộ mệt mỏi đều biến mất.
Trần Thủ lặp lại: “Lúc đó, thần gặp ngự y từ Triều Phượng cung đi ra, hỏi thăm mới biết rằng đêm qua Hoàng hậu nương nương trúng phong hàn, hiện đang sốt cao.”
“Ngự y nói thế nào? Nghiêm trọng không?” Mộ Dung Cảnh giấu không được sự khẩn trương trong giọng nói. Nữ nhân chết tiệt kia mà cũng sinh bệnh? Sao lại có thể sinh bệnh?
Trần Thủ nhanh chóng trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, ngự y nói bệnh tình có chút nghiêm trọng, nhưng chỉ cần sốt thuyên giảm, có lẽ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Có lẽ cái gì? Trẫm muốn một câu trả lời khẳng định, không được có chút sai lầm nào xảy ra!” Mộ Dung Cảnh gần như đã hét lên, phút chốc đứng dậy: “Lập tức truyền ngự y tới, trẫm phải biết rõ tình hình bệnh. Triều Phượng cung có chuyện gì, lập tức báo tin cho trẫm.”
“Dạ. Hoàng thượng nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá lo lắng. Thần cáo lui trước.” Trần Thủ an ủi một câu, rồi lui ra ngoài.
Ngươi nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Chỉ đơn giản một câu “Đừng quá lo lắng” làm người nào đó căng cứng cả người.
Ngây ngốc thật lâu…
Chạng vạng tối, Vạn Nghi cung.
Mộ Dung Cảnh xuất hiện.
Ánh mắt Tiêu quý phi lộ vẻ bất ngờ, ẩn giấu sự đau đớn trong lòng.
“Hoàng thượng cát tường.” Tiêu quý phi vừa cúi người hành lễ với Mộ Dung Cảnh, đã bị hắn ngăn lại.
“Ừm. Không cần đa lễ.” Dứt lời, thản nhiên ngồi xuống ghế dựa lưng, đưa mắt nhìn Tiếu quý phi đang nằm trên giường, hỏi: “Thân thể tốt hơn chưa?”
Tiêu quý phi khẽ giật mình, đáy lòng dâng lên sự chua xót, mắt cay cay, nước mắt lăn xuống. Chờ một câu quan tâm của hắn, cuối cùng cũng chờ được sao? Chỉ một câu thăm hỏi tùy ý xã giao, đối với người nào đó lại quan trọng tới mức độ nào?
Mộ Dung Cảnh ngồi im lặng không nói gì.
Tiếu quý phi bình tĩnh lại, tiếng nói như mắc lại ở cổ họng: “Thần thiếp rất khỏe, tạ ơn Hoàng thượng đã quan tâm.”
“Ừm, đã làm ngươi tủi thân rồi. Cố gắng nhớ lại – thích khách tối hôm qua, còn để lại đầu mối gì nữa không? Ví như: Chiêu thức võ công, cử chỉ thân thể, mùi hương trên người…” Điều cuối cùng, do nữ nhân nào đó nhắc nhở, nàng dùng mùi hương để giải oan cho Tiếu quý phi.
Tiếu quý phi cười cay đắng, không có chuyện thì không đến, nàng sao lại nghĩ hắn đến hỏi thăm thương thế của nàng chứ? Nên chấm dứt hy vọng thôi. Bậc đế vương của thiên hạ, sao lại có thể thuộc về nữ nhân? Sao lại để tâm đến nữ nhân? “Hoàng thượng, những điều có thể nói thần thiếp đã nói hết rồi.”
“Không được. Một ngày chưa tìm ra thích khách, ân nhân của Tiếu gia các người vẫn còn gặp nguy hiểm.” Mộ Dung Cảnh đôi mắt lạnh lẽo, giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng mà đang ám chỉ. Vì hắn, nàng có thể không nói ra chân tướng, nhưng nếu là vì ân nhân của nàng? Sẽ nói, nhất định sẽ nói.
Tiếu quý phi ngạc nhiên, một lúc sau trong mắt lóe sáng.
Ân nhân mà Mộ Dung Cảnh chỉ, Tiếu quý phi đã hiểu ra.
Tam tộc Tiếu thị là do ai cứu, nàng trong lòng hiểu rõ.
Kinh ngạc, kinh ngạc, chỉ là ——
“Không thể ngờ được… thực sự không ngờ.. Hoàng thượng lại——” lại vì một nữ nhân khác mà tới đây? Tốn tâm tư, thời gian cùng tinh lực như vậy, phối hợp với nàng diễn trò. Chỉ để tìm ra thích khách dám tổn thương nàng ta sao? Thích khách đã sớm ra tay, lần đầu tiên, hạ độc nàng, khiến nàng mất đi hài tử trong bụng, thế mà hắn cũng không lao tâm tốn sức đi điều tra như thế này, chỉ một ý chỉ phế hậu đày vào lãnh cung dẹp yên mọi chuyện.
Bỗng nhiên, Tiếu quý phi cảm thấy bản thân mình thật tức cười, lại đi ăn dấm chua của Tuyết Nhi, lần thứ hai nhìn lại – ngây thơ, ấu trĩ lại vô cùng mỉa mai! Tuyết Nhi và nàng chẳng qua cũng chỉ là những nữ nhân đáng thương không có được tình yêu của bậc đế vương mà thôi.
Mộ Dung Cảnh nghi hoặc nhìn sự biến hóa trên khuôn mặt của Tiếu quý phi, nhíu mày hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?” Hắn không phải là con giun trong bụng nàng, tất nhiên không biết nàng đang nghĩ gì.
“Được! Ta nói.” Bỗng chốc, Tiếu quý phi nở nụ cười, một nụ cười có cả sự hả hê: “Hoàng thượng, không ngờ người cũng có ngày này.” Bị người trong lòng coi nhẹ, không đếm xỉa gì tới, nếm thử tư vị bị người mình coi trọng không để mình trong lòng
Mộ Dung Cảnh nhíu mày, không hiểu Tiếu quý phi đang cười cái gì, thậm chí cả ý tứ trong lời nói của nàng cũng không hiểu.
“Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, người hiểu rõ tất cả, hiểu được tâm tình của thần thiếp giờ khắc này.” Tiếu quý phi không quên, một nữ nhân lãnh đạm ung dung, đã từng nói. Nàng nói, không một chút hứng thú với hắn, đối với bậc đế vương tuyệt đối không có hiếu kỳ. Không có hứng thú, không có hiếu kỳ, thì sẽ không mê luyến, sẽ không thích, lại càng không yêu!
Nhưng mà – nam nhân cao ngạo trước mắt này, lại vô tình rơi vào lưới.
Hắn vẫn chưa nhận ra, nàng cũng sẽ không nói.
Chờ một ngày, một ngày nào đó hắn thấy đau khổ.
Vốn tưởng rằng thân là đế vương hắn sẽ không động lòng với bất kỳ nữ nhân nào, dường như đó là chuyện tất nhiên. Cho nên, dù phải chờ bao nhiêu năm nàng cũng nguyện ý chờ, nhất định phải nhìn, tận mắt nhìn thấy, hắn vì tình yêu mà chán nản đau khổ. Bằng không, làm sao nàng áp chế được sự u oán, không cam lòng tích cóp từng chút một bao năm nay ở thâm cung của nàng.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương là người đặc biệt nhất mà thần thiếp từng gặp qua.. Trên người dường như có một mỵ lực đặc biệt, làm người khác hiếu kỳ, muốn tới gần. Nhưng mà, vì sự an toàn của nàng ấy, thần thiếp mới kiềm chế, không dám tới thăm.”
“Không cần phải đi.” Kiên quyết cự tuyệt, không muốn phát sinh thêm vấn đề.
“Sao? Sợ thần thiếp tổn thương nàng ấy sao? Hay là sợ thần thiếp… dạy hư Hoàng hậu nương nương?” Tiêu quý phi cười chua chát. Nàng sao có thể làm tổn thương nữ nhân đã cứu mấy nghìn mạng người gia tộc nàng?
“Không phải.” Mộ Dung Cảnh cảm thấy mình không nên nói tới Trầm Tố Nhi, vừa nghĩ đến nàng lại thấy tức giận, rồi lại thấy bận tâm lo lắng. Tuy ngự y đã nói, bệnh tình của nàng đã không có gì đáng ngại, nhưng mà trong lòng vẫn không nén được sự khó chịu thấp thỏm không yên.
Tiếu quý phi vừa hỏi, Mộ Dung Cảnh lạnh lùng che giấu nói: “Trẫm nói không phải tức là không phải.”
“Hoàng thượng, thần thiếp biết thích khách là ai…” Chân tướng rất cám dỗ, cố tình nói một nửa rồi không nói nữa.
“…”
Mắt Mộ Dung Cảnh chợt lóe lên, nhìn chằm chằm Tiếu quý phi, hắn vẫn cảm thấy nữ nhân trước mắt đang giấu diếm gì đó.
Tiếu quý phi nhẹ thở dài một tiếng, không ngờ lại có ngày này, nàng có thể nói điều kiện với hắn.
Nàng nặng nề nói: “Chỉ cần Hoàng thượng đáp ứng ba điều kiện, thần thiếp lập tức nói ra đó là ai, hơn nữa – còn có chứng cớ.”
“Chứng cớ.”
“Đúng vậy, một chứng cớ đủ để chứng minh thân phận của thích khách.”
“Rất tốt! Nhưng điều kiện gì, trẫm phải nghe trước rồi mới quyết định có đáp ứng hay không, nói đi.”
“Được, Hoàng thượng nghe xong, nếu có thể đáp ứng, thì hãy đáp ứng. Thứ nhất, thần thiếp muốn xuất cung ngay ngày mai, người để ca ca của thần thiếp đến đón. Thâm cung đại viện, một ngày cũng không muốn ở lại…” buồn man mác.
Tình đã dứt, cần gì phải dây dưa nữa, có sống cả đời cũng chỉ là đau khổ thôi.
Mộ Dung Cảnh gật đầu đáp ứng, yêu cầu này không quá phận, dù sao bọn họ cũng đã sớm nói qua, một khi tìm ra thích khách, lập tức cho nàng ta xuất cung.
“Cảm ơn Hoàng thượng. Thứ hai, thần thiếp muốn trước khi rời cung được gặp Hoàng hậu nương nương một lần. Dù sao nương nương có ơn với Tiếu gia, lần này xuất cung, có lẽ cả đời cũng không gặp lại, trước khi rời đi, cũng phải dập đầu tạ ơn, Hoàng thượng… người chắc sẽ không ngăn cản chứ.” Yêu cầu của Tiêu quý phi cũng không quá phận, hợp tình hợp lý. Sở dĩ phải đưa ra làm điều kiện bởi vì Mộ Dung Cảnh bảo vệ quá mức cẩn thận, phòng bị cũng rất chặt chẽ.
Hiện nay, Tiếu quý phi bề ngoài thì vẫn là quý phi, nhưng thật ra cũng chẳng khác gì phạm nhân.
Vạn Nghi cung tăng thêm rất nhiều thị vệ, nói trắng ra là chẳng khác gì cai ngục, lồng giam, chung quy cũng chỉ chuyển từ thiên lao tới Vạn Nghi cung mà thôi, không có mệnh lệnh của Hoàng đế, nàng căn bản không thể tùy ý ra vào, càng đừng mong gặp được Trầm Tố Nhi nói một tiếng cảm tạ…
Mặc dù trong án này Tiếu quý phi là người vô tội, nhưng trong mắt đế vương, Tiếu thị cũng chẳng khác gì có tội.
Mộ Dung Cảnh trầm mặc một chút: “Được. Trẫm đáp ứng ngươi. Điều kiện thứ ba là gì?”
“Thứ ba, yêu cầu này, ta muốn người tặng cho Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng có đáp ứng không?” Tiếu quý phi dứt lời, hờ hững cười nhẹ, khó dấu sự phong tình của một mỹ nhân.
Mộ Dung Cảnh bất ngờ.
Tặng cho nữ nhân kia một yêu cầu sao? Hắn có chút do dự.
Nữ nhân kia cực kỳ không an phận, cho nàng một hứa hẹn, cũng giống như đặt kiếm lên cổ. Nếu nàng yêu cầu xuất cung, lẽ nào hắn cũng phải đáp ứng? Không được! Không thể tùy tiện đáp ứng.
Hắn hờ hững nói: “Về điều kiện thứ ba, nếu yêu cầu Hoàng hậu đưa ra, trẫm thấy hợp lý, thì sẽ đáp ứng.” Như thế này, sẽ ngăn chặn được yêu cầu xuất cung của Trầm Tố Nhi.
Tiếu quý phi nở nụ cười nghẹn ngào, mang theo cay đắng: “Hoàng thượng, ngay cả đối với Hoàng hậu nương nương trong lòng người cũng có cố kỵ sao?” Đã chấp nhận rồi, nhưng lại muốn thêm một chút, trong ảo giác, nàng vẫn mong mỏi Mộ Dung Cảnh cũng không thật sự để Trầm Tố Nhi ở trong lòng.
Có lẽ, tình cảm hắn đối với nàng ta cũng chỉ là nhất thời, còn chưa tới mức mất đi lý trí. Nếu một nam nhân ở cùng với nữ nhân mình yêu thương mà vẫn giữ được tỉnh táo cùng cùng lý trí, thì nam nhân đó thực sự yêu nữ nhân sao? Trong mười người, may mắn thì có một người thật lòng yêu nàng ta, nhưng chín người còn lại không yêu thật lòng.
“Ngươi hỏi nhiều quá rồi, Tiếu quý phi, thật không giống ngươi?”
“Hoàng thượng, nếu một nữ nhân không yêu một nam nhân, thì sẽ không cẩn thận dè dặt bất cứ cái gì, mà phải lựa ý thuận theo hắn, lại càng không để ý hắn vui vẻ hay là không vui vẻ.” Tiếu quý phi ám chỉ, trong cũng sớm đã có nhiều lời đồn, nói Hoàng hậu thường xuyên chọc cho Hoàng thượng tức giận. Dù sao lời đồn cũng chỉ là lời đồn, cũng chưa thấy Hoàng thượng trừng phạt nghiêm khắc Hoàng hậu lần nào.
Lúc này, Tiếu quý phi cố ý nói ra, muốn thăm dò gì đó, cũng muốn biết gì đó. Vì vậy nàng nói, lúc nói đặc biệt để ý đến vẻ mặt của Mộ Dung Cảnh, thoáng chốc đã cứng đờ.
Đã biết – vẻ mặt đó tuyệt đối không vì bản thân nàng.
Đôi mắt bình thường vốn lạnh lùng trong nháy mắt đã trở thành trốn rỗng, mà người trong mắt kia không phải nàng.
Sự thực chứng minh cái gì? Người hắn yêu lại không yêu hắn!
Bỗng nhiên, nàng tuy oán hắn, nhưng thật sự không còn hận hắn nữa rồi.
Bởi vì hắn và nàng, trước mặt người mình yêu đều rất đáng thương.
Đêm, dần dần về khuya.
Lúc Mộ Dung Cảnh bước ra từ Vạn Nghi cung, thì lạnh lùng như băng tuyết, như thời tiết mùa đông.
Hắn đã nhận được chứng cớ từ Tiếu quý phi, cũng đã nghe được chân tướng sự việc.
Nhưng mà, chỉ bằng những lời của Tiêu quý phi, hắn sẽ không dễ dàng kết luận mọi thứ.
Sự thực, vẫn cần phải chứng minh lại.
Beta Thanh Mai
Nghị sự điện.
Mộ Dung Cảnh uy nghiêm ngồi trên ngai vàng.
Trầm Tố Nhi đã ngồi một lúc rồi, vẫn run run lo lắng như trước, nhưng chẳng còn tâm tình hả hê đắc chí nữa.
Lúc trước, người quỳ dưới kia là Tiếu quý phi, lần này, lại vẫn là một phi tần hậu cung nữa, nói ra làm Hoàng đế cũng nản thật, việc nhà cứ lằng nhằng mãi không dứt thế này?
Tục ngữ nói rất đúng: Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.
Hoàng đế soái ca à, ngay cả việc nhà còn không tề được, sao trị quốc bình thiên hạ được.
Mộ Dung Cảnh ánh mắt lạnh lẽo, chất vấn như thường lệ: “Ai đang quỳ phía dưới? Ngẩng đầu lên cho trẫm.”
Người bị thẩm vấn vẫn không trả lời, hai bên trái phải đã xuất hiện nhiều tiếng thầm thì to nhỏ.
“Không phải chứ, người ngay cả lão bà của mình cũng không nhận ra sao?” Trầm Tố Nhi chớp chớp mắt, tràn đầy kinh ngạc…
“Lão bà?” Mộ Dung Cảnh nghi hoặc liếc nhìn Trầm Tố Nhi, nàng chỉ cần vừa cất lời, tám chín phần mười không phải là lời hữu ích. Đây là kinh nghiệm đúc kết được. Không khiến người khác tức giận sẽ không ngừng lại!
Khóe miệng Trầm Tố Nhi run run, hình như vừa rồi lại buột miệng nói lung tung rồi. Cười ngượng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp chưa nói gì hết, người mau thẩm vấn đi…” Dứt lời, cười ha ha mấy cái, bày ra bộ dáng rất mệt.
Đêm khuya thế này nói không mệt mới là giả, nàng hơi nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo tới. Điện nghị sự khác với giáo trường, ấm áp hơn, càng dễ khiến người ta buồn ngủ, nếu không phải hiếu kỳ trong lòng chống đỡ, chỉ sợ nàng đã sớm ngủ gật rồi.
Đôi mắt Mộ Dung Cảnh sâu thẳm tĩnh mịch, không lạnh băng như lúc nãy, nhưng lại càng khó dò hơn.
Bắt đầu thẩm vấn ——
Lúc này, quả thật Trầm Tố Nhi không hề xen miệng vào.
Tuyết Nhi sau một hồi dò hỏi cuối cùng cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Trong mắt hiện lên bi thương cùng sợ hãi, không thể tin được nhìn Mộ Dung Cảnh đang ngồi trên long ỷ (ghế rồng), rưng rưng hỏi: “Hoàng thượng, người nghĩ … ta là thích khách sao?”.
“Chẳng lẽ không đúng?” Mộ Dung Cảnh lạnh lùng hỏi lại.
Ánh mắt Tuyết Nhi rời sang Trầm Tố Nhi, dường như muốn nhìn cho rõ – nàng chính là tân Hoàng hậu? Một Hoàng hậu có thể sánh vai ngồi cùng hắn? Nhớ lại năm đó, bản thân mình cũng chưa từng có đãi ngộ như vậy? Người ngoài nói nàng được hoàng đế cực kỳ sủng ái, thế nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, hắn không yêu nàng, hoặc là nói hắn không yêu bất kỳ nữ nhân nào trong hậu cung, duy chỉ có mình nàng, chấp nhận nàng, thuận theo nàng, chung quy cũng chỉ là thương hại, từ xưa bậc đế vương lạnh lùng đôi khi sống giữa vườn hoa đẹp cũng nảy sinh sự thương tiếc.
Mặc dù là thương tiếc, nhưng cũng rất ít ỏi vậy thôi.
“Hoàng thượng, người không còn tin Tuyết Nhi nữa sao?” Trong mắt mang theo kỳ vọng sâu sắc.
Trầm Tố Nhi dựa lưng lên ghế, nhìn nữ nhân đang quỳ gối dưới kia, trong lòng thở dài, chỉ một chữ để hình dung: “Ngốc…”
Ánh mắt Mộ Dung Cảnh bỗng chốc đã chuyển sang người bên cạnh.
Trầm Tố Nhi tự nhiên cảm thấy bầu không khí rét lạnh, tỉnh ngủ thêm hai phần.
Len lén liếc nhìn hắn, nhanh khép mắt, lảng sang chỗ khác.
“Hoàng hậu, nàng nói xem… nàng ta vì sao lại ngốc?” Giọng điệu Mộ Dung Cảnh lạnh như gió mùa đông thổi tới.
Trầm Tố Nhi nghi nàng với hắn bát tự không hợp thì phải? Xung khắc? Sao mà nàng động một tí hắn đã tức giận rồi? Dường như càng ngày nàng càng chẳng sợ, chẳng lẽ nàng đã miễn dịch với sự phẫn nộ của hắn?
Mắt cũng không thèm mở, chậm rãi đáp lại: “Hoàng thượng người không biết sao? Có câu: Từ xưa hồng nhan bạc mệnh, nô tỳ nhìn nàng, nghiêng nước nghiêng thành, chỉ sợ…sẽ bị chôn vùi ở nhà đế vương.” Như lời tiên đoán, cũng như đang nói chuyện phiếm, thong dong bình thản.
Mộ Dung Cảnh không phản bác được!
Chuyển ánh mắt trở lại người đang quỳ dưới kia.
Hắn không phủ nhận, sắc đẹp của Tuyết Nhi đúng là hơn hẳn những nữ tử chốn nhân gian, nói là nghiêng nước nghiêng thành cũng không đủ. Hắn vốn đã có ý giết nàng ta, nhưng chỉ vì một câu của nữ nhân chết tiệt này, lại xóa luôn ý niệm đó trong đầu! Như là muốn đánh một canh bạc với hắn, nàng thờ ơ như nước chảy mây trôi không quan tâm tới kết cục nữa, Tuyết Nhi dường như đã nhìn thấy cuộc đời cô tịch thê lương của mình, dường như là đã nhìn thấu tất cả!
Một nữ nhân lại dám trưng ra bộ dáng đó với bậc đế vương? Cảm giác đó làm hắn cực kỳ khó chịu.
Mộ Dung Cảnh chất vấn Tuyết Nhi: “Thương thế của ngươi là do cái gì gây nên?”
Chẳng hiểu sao Tuyết Nhi lúc này lại thêm mấy phần kiêu ngạo: “Hoàng thượng! Thần thiếp không phải thích khách! Tin hay không là tùy người.” Đây không phải là kiêu ngạo mà là đố kỵ cùng ghen ghét! Trong mắt là đố kỵ, oán hận nhìn Trầm Tố Nhi. Dựa vào cái gì? Vì sao nàng ta có thể dùng giọng điệu đó nói chuyện với Hoàng thượng? Mà Hoàng thượng lại không trách tội?
Phong thái của mỹ nhân, dù vậy, cũng trang nhã động lòng người, làm cho người ta cực kỳ thương tiếc.
Mộ Dung Cảnh khuôn mặt càng lạnh lùng, trong mắt lóe lên sát khí, làm bầu không khí trong đại điện thoáng chốc đã trở nên vô cùng căng thẳng: “Đã bị tống vào lãnh cung, còn không biết an phận, lại dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với trẫm?” Sự áy náy với việc đưa nàng vào lãnh cung, trong khoảnh khắc hoài nghi nàng là thích khách, toàn bộ đều biến mất.
Sắc mặt Tuyết Nhi cũng biến đổi, nàng rõ bản thân vừa nói gì, trong tâm nghĩ cái gì, lại càng hoảng sợ hơn! Đúng vậy, sao có thể dùng giọng điệu đó nói chuyện với Hoàng thượng? Vừa kinh hoảng, vừa ngây ngốc.
Ánh mắt Mộ Dung Cảnh đưa về phía cung nữ tiểu Thúy đang quỳ bên cạnh, lớn giọng chất vấn: “Cho ngươi nói, một chữ cũng không được giấu diếm.”
Tiểu Thúy toàn thân run rẩy, chuyện này vốn không liên quan đến nàng, nhưng lại Mộ Dung Cảnh bắt tới đây, sợ đến nỗi mặt xanh xao, quỳ rạp trên mặt đất một chữ cũng không nói nên lời, dù sao cũng là tiểu nha đầu, chưa đụng phải đại sự bao giờ. Trước mặt Hoàng thượng, cũng chẳng dám có lời bảo vệ chủ nhân: “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng thượng, chủ tử Tuyết Nhi là… là… nàng, nàng bị người khác đâm nên bị thương.”
“Người nào đâm mà bị thương? Bị đâm ở nơi nào?”
“Theo lời chủ tử, là, là do kiếm đả thương. Có người xông vào sân đâm chủ tử bị thương. Hoàng thương, chủ tử thân thể yếu ớt, cũng không biết võ công, không phải là thích khách gì đó đâu, mong Hoàng thượng minh xét.” Tiểu Thúy càng nói càng lưu loát.
Mộ Dung Cảnh lạnh lùng nói: “Một chữ nói dối, lập tức lôi ra lăng trì xử tử.”
“Nô, nô tỳ nói đều là sự thật.” Tiểu Thúy quỳ rạp trên đất, thở mạnh cũng không dám, mặt cũng không dám ngẩng lên, căng thẳng đến phát run.
Ánh mắt của Mộ Dung Cảnh, lại lạnh lùng nhìn về phía Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi nội tâm chấn động, Hoàng thượng đang tức giận? Cánh môi bị cắn đến rỉ máu, trong lòng run sợ, đôi mắt tủi thân buông xuống, run rẩy nói: “ Hoàng thượng, thật xin lỗi, thật xin lỗi… Thần thiếp không phải cố ý. Cầu xin người đừng nóng giận, đều là thần thiếp không tốt, làm người tức giận…” Tính tình yếu đuối nhu nhược y như lúc trước. Lúc xưa khi Mộ Dung Cảnh sắc mặt không tốt, nàng chỉ cần nói như vậy với hắn, thường là nàng vừa nói xong, ánh mắt của hắn sẽ dịu bớt xuống, nhưng hôm nay lại không thế…
Mộ Dung Cảnh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt chẳng có gì thay đổi so với lúc trước.
Tuyết Nhi rốt cục nhịn không được, tủi thân oan ức tận đáy lòng, nghẹn ngào khóc lóc kể lể: “Hoàng thượng, thần thiếp thực sự bị oan uổng. Thần thiếp không làm gì hết, ngày nào cũng an phận thủ thường, lại chịu tội oan đày vào lãnh cung, không được gặp Hoàng thượng, mỗi ngày chỉ biết đau thương buồn bã mà nhớ tới người, chẳng muốn làm bất cứ việc gì cả. Đêm nay càng không thể ôm oán hận mà đi ám sát Tiếu quý phi…”
“Ngươi nói, do đâu bị thương? Do vật gì đả thương?” Những lời sau Mộ Dung Cảnh cũng không muốn nghe, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề then chốt.
Mặc dù người ngoài nói như vậy, có những lời tự bản thân mình vẫn cần phải nói lại.
Tuyết Nhi cũng thuận theo mà nói ra, mặc kệ có người tin hay không, chí ít cũng phải nói ra: “Thần thiếp không ngủ được, ra ngoài sân đi dạo. Đột nhiên có một người bịt mặt xông tới giơ kiếm lên muốn tấn công, thần thiếp nhất thời lo sợ, giơ tay ra cản, người đó chỉ chém một nhát làm thần thiếp bị thương rồi biến mất không thấy tăm hơi … Ngay sau đó, Hoàng thượng tới.”
“Mấy lời dựng chuyện như thế, ngươi cho là trẫm sẽ tin sao?” Mô Dung Cảnh chất vấn, nữ nhân tất cả đều diễn kịch! Ánh mắt tự nhiên nhìn sang người bên cạnh, theo phương diện khác, không phải hắn không tin Tuyết Nhi, mà là không tin toàn bộ nữ nhân! Loại nghi ngờ này, thực sự bởi một nữ nhân lười biếng gây nên.
“Hóa ra Hoàng thượng nghe cũng biết là dựng chuyện, coi như cũng không tệ…” Lẩm bà lẩm bẩm, như đang tự nói cho mình nghe, tiếc rằng Mộ Dung Cảnh ngồi gần như vậy, không nghe thấy thì là người điếc rồi!
Ngay thời điểm này, mỗ nữ lại còn nói được mấy lời này? Thổ huyết-ing!
Quả nhiên…
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Cảnh trời sập cũng không đổi sắc vậy mà suýt nữa nổi giận đùng đùng trước mặt mọi người! Cố gắng nín nhịn cả nửa ngày, mỗ Hoàng đế thông minh tạm thời coi như không nghe thấy gì – ngay trên đại điện, tính toán so đo với nàng, mất uy nghiêm, lại thể hiện mình bụng dạ hẹp hòi.
Uy nghiêm xoay người sang Lâm Ngọc Nhi quát: “Lâm Ngọc Nhi, nói, ngươi tại sao bị thương?”
“Hả?… Không phải đều biết tên hết rồi sao?” Lâm Ngọc Nhi còn chưa kịp trả lời, nữ nhân lười biếng đang ngồi bên cạnh từ từ nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, lại đang tự cảm thán, đáp lại câu hỏi đầu tiên… Vừa nãy ta còn nghĩ rằng Hoàng đế không biết tên lão bà của mình là gì chứ? Quẫn!!!
Giây tiếp theo, Mộ Dung Cảnh gân xanh nổi lên.
Giọng điệu nói chuyện kia, thật khiến người khác muốn bóp chết nàng!
Nghe xong làm người ta vừa yêu vừa hận lại vừa tức.
Mộ Dung Cảnh không nói gì, đôi mắt lạnh buốt trừng trừng Lâm Ngọc Nhi.
Thân thể gầy nhỏ yếu ớt của Lâm Ngọc Nhi run run, khổ sở quỳ trên mặt đất, đôi mắt đẹp dường như ẩn dấu sự thản nhiên cùng oan ức, như người vộ tội, nhẹ nhàng mở lời: “Hoàng thượng, thần thiếp hoàn toàn không biết chuyện gì. Vết thương… là do thần thiếp không cẩn thận gây ra.”
“Bị thương bởi cái gì?”
“Cành trúc.” Dịu dàng thốt ra hai chữ.
Mộ Dung Cảnh nhíu mày: “Truyền thái y!”
Quan trọng nhất là chứng cớ, Lâm Ngọc Nhi có đúng bị thương bởi cành trúc hay không, để đích thân ngự y kiểm tra tất sẽ rõ ràng.
Thái giám lập tức cao giọng cho truyền thái y.
Ngay sau đó, một lão ngự y tuổi trên năm mươi vốn khom lưng gập người, cung kính đi vào đại điện. Lão ngự y hành nghề đã lâu năm, bị thương vì vật gì cũng có thể lập tức nhìn ra.
Trước tiên ông kiểm tra vết thương của Tuyết Nhi, theo kinh nghiệm mà nói, do một vũ khí sắc bén đả thương, không phải đao thì là kiếm.
Lại tháo băng trên tay Lâm Ngọc Nhi, ông nhìn thoáng qua, miệng vết thương nhiều đường cao thấp không đồng đều, nhìn thấy mà giật mình, vội bôi lên một ít dược cầm máu, nếu không kịp thời xử lý hoặc xử lý không tốt, tay này có thể bị tàn phế
Lão ngự y trả lời: “Hoàng thượng, tay của Lâm phi đích thực do cành trúc làm bị thương, bởi vì miệng vết thương không phải một đường sắc ngọt như vết kiếm, vì miệng vết thương xử lý sơ sài, bên trên còn sót lại vài dằm trúc, thần phải cẩn thận bôi thuốc qua, nếu không chỉ sợ cổ tay Lâm phi sẽ bị phế.”
“Ngươi nói đều là thật?” Đôi mắt hơi híp lại nghi vấn.
Lão ngự y cúi đầu nói: “Thần không dám có nửa câu dối trá. Hoàng thượng có thể phái người khác tới kiểm tra.”
“Trần Thủ! Ngươi qua xem.” Mộ Dung Cảnh hạ lệnh.
“Tuân chỉ.” Trần Thủ là quân nhân, bình thường phải tiếp xúc rất nhiều với đao kiếm, tất nhiên có thể nhận biết được vết thương do đao kiếm. Hắn tiến lên kiểm tra, cẩn thận nhìn, đúng không phải do kiếm đả thương, trên da thịt vẫn còn mấy cái dằm trúc rất nhỏ: “Hoàng thượng, đúng là do cành trúc làm bị thương.”
Trong mắt Mộ Dung Cảnh hiện lên một tia nghi hoặc.
Vô tình, hắn lại quay sang nhìn người nào đó đang dựa lưng lên ghế, bàn tay nhỏ bé chống lên má, mắt nhắm lại. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn bình tĩnh không chút chấn động.
“Sao lại không nói nữa?” Im lặng thế, chẳng quen chút nào?
Trầm Tố Nhi cả người cứng đờ, giọng nói thản nhiên, tỏ ra hơi bất ngờ: “Ồ… hóa ra Hoàng thượng lại thích nghe nô tỳ nói cơ đấy.” Giọng nói có vẻ bất ngờ, nhưng ý đùa lại càng đậm hơn.
Một phút không gây sự hắn, nàng chết chắc?
Mộ Dung Cảnh lông mày nhíu chặt, mắt lạnh tựa băng.
Lúc này ——
“Trúc trong Hoàng cung đúng là rất nhiều…” Mỗ nữ suy nghĩ, trong Triều Phượng cung cũng có một rừng trúc nhỏ.
Mộ Dung Cảnh đôi mắt khẽ động, trong mắt lập tức hiện lên một tia khác thường.
Hắn không nhìn Trầm Tố Nhi, lạnh lùng hỏi nữ nhân dưới kia: “Hôm Hoàng hậu gặp chuyện, sáng sớm hôm đó, các ngươi đang làm gì? Có nhân chứng không?”
Hắn liếc mắt nhìn Tuyết Nhi, Tuyết Nhi cúi đầu yếu ớt trả lời: “Thần thiếp ở lãnh cung, cái gì cũng không biết. Chỗ đó lâu ngày không ai thăm hỏi, thì làm sao có nhân chứng?” Mỗi ngày chỉ có Tiểu Thúy đi gặp người khác, đột nhiên xuất hiện một người, có khi lại còn khả nghi hơn?
Mộ Dung Cảnh không nói gì, quay qua Lâm Ngọc Nhi.
Lâm Ngọc Nhi tủi thân nước mắt vòng quanh, nhẹ nói: “Hoàng thượng, sao lại cứ bắt tội thần thiếp? Thường ngày thần thiếp ở trong cung đã thường bị người ta ức hiếp bắt nạt… Nếu không có Tiếu tỷ tỷ quan tâm, sợ rằng sớm đã bệnh chết trong cung rồi. Sao có thể rắp tâm hại nàng ấy chứ? Còn nữa, hôm Hoàng hậu tỷ tỷ bị đâm, thần thiếp đang ở chỗ Thái hậu nương nương, sao có thể phân thân đi hại người được?”
Mẫu hậu? Mộ Dung Cảnh ngừng lại, nhắc đến Mẫu hậu, sự việc đành tạm ngừng lại. Hơn nữa, chuyện trong hậu cung, hắn cũng không muốn để Mẫu hậu bận lòng, nếu muốn kiểm chứng, hắn phải tự mình đi hỏi.
Mọi việc tạm thời dừng ở đây.
Kết quả náo loạn cả đêm, vẫn chẳng tìm ra được tung tích tên thích khách.
“Tạm thời bắt giam, trông giữ cẩn thận, sau sẽ thẩm vấn tiếp.” Mộ Dung Cảnh bực bội.
Tâm tình càng bực bội.
Dường như bị sự im lặng của mỗ nữ khinh thường.
**************
Lúc Trầm Tố Nhi trở lại Triều Phương cung đã là hừng đông.
Áo khoát cũng không cởi, trực tiếp ngã xuống giường không muốn động đậy.
Không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình, dù sao đêm nay, lại làm nàng đối với cuộc sống trong cung làm càng thêm chán ghét.
Vô vị, nhàm chán, không có sức sống.
Tuy thời gian qua nàng luôn có dáng vẻ mệt mỏi, không có tinh thần.
Bề ngoài tỏ vẻ chán chường, nhưng tinh thần thì phải như thế.
Muốn xuất cung! Càng nghĩ trong lòng lại càng bực bội.
Một chút manh mối để xuất cung cũng không có.
Bỗng chốc, hương hoa mai thoang thoảng bay vào mũi.
“Sơ Tuyết? Đúng rồi, Sơ Tuyết? Không phải Sơ Tuyết thỉnh thoảng vẫn chuồn ra khỏi cung sao? Làm sao hắn ra được nhỉ?” Đôi mắt ủ rũ bỗng dưng lóe sáng.
Trong lòng Trầm Tố Nhi đã có chủ ý, muốn mượn phương pháp của Sơ Tuyết chuồn ra cung, mai danh ẩn tích, không bao giờ trở về nữa.
Mộ Dung Cảnh một đêm không ngủ.
Có chuyện trong lòng, một chút buồn ngủ cũng không có.
Bãi triều, xử lý xong chính sự.
Buổi trự, dùng xong bữa trưa, đôi mắt hơi ửng đỏ, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Hắn đi tới ghế đệm êm, chậm rãi ngồi xuống, dựa lưng, dung nhan tuấn tú tĩnh lặng không gợn sóng, chỉ còn lại đám mây đen trên trán vẫn không biến mất.
Trần Thủ đang định tiến vào, nhìn thấy thế, lập tức lui ra. Hắn tận mắt thấy mấy ngày gần đây Mộ Dung Cảnh quần áo còn không kịp thay, đã bận bịu xử lý quốc sự. Lại còn đích thân tra xét án thích khách. Nếu không phải thân thể khỏe mạnh, người bình thường e rằng đã sớm quỵ ngã.
Hắn vừa lui lại mấy bước, bỗng ——
“Trần Thủ, có chuyện gì tấu đi.” Mộ Dung Cảnh lên tiếng, trong giọng nói bình thản có cả sự mệt mỏi.
“Dạ.” Trần Thủ báo lại kết quả tra xét sáng nay: “Chỗ ở của Lâm phi xác thực có trồng mấy rặng trúc. Mà cành trúc làm nàng ta bị thương cũng đã tìm ra, không thấy có gì sơ hở. Thần cũng đã qua Thiên Thọ cung tra xét. Hôm Hoàng hậu gặp thích khách, nghe nói là ngày giỗ mẫu thân Lâm phi. Sau đó kiểm chứng lại, trong vòng ba ngày, Lâm phi đúng là cùng Thái hậu ăn chay tụng kinh. Chuyện này, chính miệng Hoàng Thái hậu cũng xác thực qua”.
Đôi mắt Mộ Dung Cảnh khẽ hé mở.
“Trần Thủ, ngươi cảm thấy việc này thế nào?”
Trần Thủ nghiêm nghị nói: “Hoàng thượng, chuyện này khó tra. Chứng cứ vừa mới có thoáng cái đã bị chặt đứt.”
“Phân tích những gì ngươi tra được cho trẫm nghe.”
“Dạ. Triều Phượng cung, Thiên Thọ cung và Vạn Nghi cung. Chiếu theo vị trí, thì Triều Phượng cung ở chính giữa. Nếu thích khách là Lâm phi, lúc bỏ trốn tới Vạn Nghi cung ném quần áo vào trong ao, trong thời gian ngắn trở lại Thiên Thọ cung là không có khả năng. Lúc đó, thị vệ đã phong tỏa mọi đường đi lối lại trong cung, cũng không thị vệ báo lại có nhìn thấy Lâm phi. Mà lúc lùng bắt, có thị vệ chứng thực, một khắc (~15 phút) sau khi Hoàng hậu gặp thích khách, lục soát Thiên Thọ cung có nhìn thấy Lâm phi đang quỳ lậy ở phật đường.”
“Thời gian không khớp?” Mộ Dung Cảnh cũng biết là không có khả năng.
“Đúng vậy. Đặt thí dụ, kể cả giữa đường không ai ngăn trở. Đi từ Triều Phượng cung tới Vạn Nghi cung nhanh nhất cũng phải nửa khắc, mà từ Vạn Nghi cung tới Thiên Thọ Cung nhanh nhất cũng phải hơn một khắc. Một khắc sau thị vệ đã nhìn thấy Lâm phi, sao có thể là nàng ta?”
“…” Mộ Dung Cảnh mày càng nhíu chặt hơn, tình hình càng ngày càng phức tạp.
Phân tích của Trần Thủ rất đúng.
Không phải hoài nghi, thế nhưng, nếu thích khách không phải Lâm Ngọc Nhi, lẽ nào thực sự là Tuyết Nhi?
Mộ Dung Cảnh hỏi: “Xem ra, người bị hiềm nghi lớn nhất là Tuyết Nhi. Người thấy sao?”
“Tuyết phi… rất khó nói. Nàng ấy không có nhân chứng, cũng không có chứng cứ rõ ràng chứng minh nàng không phải thích khách. Hơn nữa, vết thương do kiếm trên tay nàng quá mức rõ ràng, đúng là làm người ta nghi ngờ.”
“Có một số việc, quá mức rõ ràng lại khiến người khác nghi ngờ.” Mộ Dung Cảnh bình tĩnh lại, cũng hiểu toàn bộ sự việc quá ăn khớp. Xem ra, hắn vẫn phải tới Vạn Nghi cung một chuyến. Tiếu quý phi có lẽ còn biết gì đó?
“Hoàng thượng, tìm thời cơ thử một chút sẽ rõ thôi.” Thích khách biết võ công, thử Lâm phi và Tuyết phi, người nào biết võ, chân tướng sẽ lộ ra.
“Trẫm biết. Nhưng thích khách có thể ẩn náu tới ngày hôm nay tất nhiên không phải là một nhân vật tầm thường. Lần này thử, nhất định phải bố trí cẩn thận, làm hắn khó lòng phòng bị, tuyệt đối không thể có sai lầm.” Mộ Dung Cảnh không muốn lại bị mỗ nữ khinh thường. Lại nhớ tới cái giọng điệu chọc tức người khác của nàng, trong lòng tự nhiên lại tức giận bừng bừng.
“Thần tuân chỉ.” Trần Thủ vừa định lui ra, lui lại mấy bước, đột nhiên dừng lại, bộ dáng muốn nói gì đó lại thôi, sau một hồi do dự,cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Hoàng thượng, lúc thần đến còn nghe được một chuyện, không biết có nên nói hay không?”
“Chuyện gì?”
“Hoàng hậu nương nương đổ bệnh.”
“Cái gì?” Đôi mắt sâu thẳm của Mộ Dung Cảnh trừng lên, toàn bộ mệt mỏi đều biến mất.
Trần Thủ lặp lại: “Lúc đó, thần gặp ngự y từ Triều Phượng cung đi ra, hỏi thăm mới biết rằng đêm qua Hoàng hậu nương nương trúng phong hàn, hiện đang sốt cao.”
“Ngự y nói thế nào? Nghiêm trọng không?” Mộ Dung Cảnh giấu không được sự khẩn trương trong giọng nói. Nữ nhân chết tiệt kia mà cũng sinh bệnh? Sao lại có thể sinh bệnh?
Trần Thủ nhanh chóng trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, ngự y nói bệnh tình có chút nghiêm trọng, nhưng chỉ cần sốt thuyên giảm, có lẽ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Có lẽ cái gì? Trẫm muốn một câu trả lời khẳng định, không được có chút sai lầm nào xảy ra!” Mộ Dung Cảnh gần như đã hét lên, phút chốc đứng dậy: “Lập tức truyền ngự y tới, trẫm phải biết rõ tình hình bệnh. Triều Phượng cung có chuyện gì, lập tức báo tin cho trẫm.”
“Dạ. Hoàng thượng nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá lo lắng. Thần cáo lui trước.” Trần Thủ an ủi một câu, rồi lui ra ngoài.
Ngươi nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Chỉ đơn giản một câu “Đừng quá lo lắng” làm người nào đó căng cứng cả người.
Ngây ngốc thật lâu…
Chạng vạng tối, Vạn Nghi cung.
Mộ Dung Cảnh xuất hiện.
Ánh mắt Tiêu quý phi lộ vẻ bất ngờ, ẩn giấu sự đau đớn trong lòng.
“Hoàng thượng cát tường.” Tiêu quý phi vừa cúi người hành lễ với Mộ Dung Cảnh, đã bị hắn ngăn lại.
“Ừm. Không cần đa lễ.” Dứt lời, thản nhiên ngồi xuống ghế dựa lưng, đưa mắt nhìn Tiếu quý phi đang nằm trên giường, hỏi: “Thân thể tốt hơn chưa?”
Tiêu quý phi khẽ giật mình, đáy lòng dâng lên sự chua xót, mắt cay cay, nước mắt lăn xuống. Chờ một câu quan tâm của hắn, cuối cùng cũng chờ được sao? Chỉ một câu thăm hỏi tùy ý xã giao, đối với người nào đó lại quan trọng tới mức độ nào?
Mộ Dung Cảnh ngồi im lặng không nói gì.
Tiếu quý phi bình tĩnh lại, tiếng nói như mắc lại ở cổ họng: “Thần thiếp rất khỏe, tạ ơn Hoàng thượng đã quan tâm.”
“Ừm, đã làm ngươi tủi thân rồi. Cố gắng nhớ lại – thích khách tối hôm qua, còn để lại đầu mối gì nữa không? Ví như: Chiêu thức võ công, cử chỉ thân thể, mùi hương trên người…” Điều cuối cùng, do nữ nhân nào đó nhắc nhở, nàng dùng mùi hương để giải oan cho Tiếu quý phi.
Tiếu quý phi cười cay đắng, không có chuyện thì không đến, nàng sao lại nghĩ hắn đến hỏi thăm thương thế của nàng chứ? Nên chấm dứt hy vọng thôi. Bậc đế vương của thiên hạ, sao lại có thể thuộc về nữ nhân? Sao lại để tâm đến nữ nhân? “Hoàng thượng, những điều có thể nói thần thiếp đã nói hết rồi.”
“Không được. Một ngày chưa tìm ra thích khách, ân nhân của Tiếu gia các người vẫn còn gặp nguy hiểm.” Mộ Dung Cảnh đôi mắt lạnh lẽo, giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng mà đang ám chỉ. Vì hắn, nàng có thể không nói ra chân tướng, nhưng nếu là vì ân nhân của nàng? Sẽ nói, nhất định sẽ nói.
Tiếu quý phi ngạc nhiên, một lúc sau trong mắt lóe sáng.
Ân nhân mà Mộ Dung Cảnh chỉ, Tiếu quý phi đã hiểu ra.
Tam tộc Tiếu thị là do ai cứu, nàng trong lòng hiểu rõ.
Kinh ngạc, kinh ngạc, chỉ là ——
“Không thể ngờ được… thực sự không ngờ.. Hoàng thượng lại——” lại vì một nữ nhân khác mà tới đây? Tốn tâm tư, thời gian cùng tinh lực như vậy, phối hợp với nàng diễn trò. Chỉ để tìm ra thích khách dám tổn thương nàng ta sao? Thích khách đã sớm ra tay, lần đầu tiên, hạ độc nàng, khiến nàng mất đi hài tử trong bụng, thế mà hắn cũng không lao tâm tốn sức đi điều tra như thế này, chỉ một ý chỉ phế hậu đày vào lãnh cung dẹp yên mọi chuyện.
Bỗng nhiên, Tiếu quý phi cảm thấy bản thân mình thật tức cười, lại đi ăn dấm chua của Tuyết Nhi, lần thứ hai nhìn lại – ngây thơ, ấu trĩ lại vô cùng mỉa mai! Tuyết Nhi và nàng chẳng qua cũng chỉ là những nữ nhân đáng thương không có được tình yêu của bậc đế vương mà thôi.
Mộ Dung Cảnh nghi hoặc nhìn sự biến hóa trên khuôn mặt của Tiếu quý phi, nhíu mày hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?” Hắn không phải là con giun trong bụng nàng, tất nhiên không biết nàng đang nghĩ gì.
“Được! Ta nói.” Bỗng chốc, Tiếu quý phi nở nụ cười, một nụ cười có cả sự hả hê: “Hoàng thượng, không ngờ người cũng có ngày này.” Bị người trong lòng coi nhẹ, không đếm xỉa gì tới, nếm thử tư vị bị người mình coi trọng không để mình trong lòng
Mộ Dung Cảnh nhíu mày, không hiểu Tiếu quý phi đang cười cái gì, thậm chí cả ý tứ trong lời nói của nàng cũng không hiểu.
“Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, người hiểu rõ tất cả, hiểu được tâm tình của thần thiếp giờ khắc này.” Tiếu quý phi không quên, một nữ nhân lãnh đạm ung dung, đã từng nói. Nàng nói, không một chút hứng thú với hắn, đối với bậc đế vương tuyệt đối không có hiếu kỳ. Không có hứng thú, không có hiếu kỳ, thì sẽ không mê luyến, sẽ không thích, lại càng không yêu!
Nhưng mà – nam nhân cao ngạo trước mắt này, lại vô tình rơi vào lưới.
Hắn vẫn chưa nhận ra, nàng cũng sẽ không nói.
Chờ một ngày, một ngày nào đó hắn thấy đau khổ.
Vốn tưởng rằng thân là đế vương hắn sẽ không động lòng với bất kỳ nữ nhân nào, dường như đó là chuyện tất nhiên. Cho nên, dù phải chờ bao nhiêu năm nàng cũng nguyện ý chờ, nhất định phải nhìn, tận mắt nhìn thấy, hắn vì tình yêu mà chán nản đau khổ. Bằng không, làm sao nàng áp chế được sự u oán, không cam lòng tích cóp từng chút một bao năm nay ở thâm cung của nàng.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương là người đặc biệt nhất mà thần thiếp từng gặp qua.. Trên người dường như có một mỵ lực đặc biệt, làm người khác hiếu kỳ, muốn tới gần. Nhưng mà, vì sự an toàn của nàng ấy, thần thiếp mới kiềm chế, không dám tới thăm.”
“Không cần phải đi.” Kiên quyết cự tuyệt, không muốn phát sinh thêm vấn đề.
“Sao? Sợ thần thiếp tổn thương nàng ấy sao? Hay là sợ thần thiếp… dạy hư Hoàng hậu nương nương?” Tiêu quý phi cười chua chát. Nàng sao có thể làm tổn thương nữ nhân đã cứu mấy nghìn mạng người gia tộc nàng?
“Không phải.” Mộ Dung Cảnh cảm thấy mình không nên nói tới Trầm Tố Nhi, vừa nghĩ đến nàng lại thấy tức giận, rồi lại thấy bận tâm lo lắng. Tuy ngự y đã nói, bệnh tình của nàng đã không có gì đáng ngại, nhưng mà trong lòng vẫn không nén được sự khó chịu thấp thỏm không yên.
Tiếu quý phi vừa hỏi, Mộ Dung Cảnh lạnh lùng che giấu nói: “Trẫm nói không phải tức là không phải.”
“Hoàng thượng, thần thiếp biết thích khách là ai…” Chân tướng rất cám dỗ, cố tình nói một nửa rồi không nói nữa.
“…”
Mắt Mộ Dung Cảnh chợt lóe lên, nhìn chằm chằm Tiếu quý phi, hắn vẫn cảm thấy nữ nhân trước mắt đang giấu diếm gì đó.
Tiếu quý phi nhẹ thở dài một tiếng, không ngờ lại có ngày này, nàng có thể nói điều kiện với hắn.
Nàng nặng nề nói: “Chỉ cần Hoàng thượng đáp ứng ba điều kiện, thần thiếp lập tức nói ra đó là ai, hơn nữa – còn có chứng cớ.”
“Chứng cớ.”
“Đúng vậy, một chứng cớ đủ để chứng minh thân phận của thích khách.”
“Rất tốt! Nhưng điều kiện gì, trẫm phải nghe trước rồi mới quyết định có đáp ứng hay không, nói đi.”
“Được, Hoàng thượng nghe xong, nếu có thể đáp ứng, thì hãy đáp ứng. Thứ nhất, thần thiếp muốn xuất cung ngay ngày mai, người để ca ca của thần thiếp đến đón. Thâm cung đại viện, một ngày cũng không muốn ở lại…” buồn man mác.
Tình đã dứt, cần gì phải dây dưa nữa, có sống cả đời cũng chỉ là đau khổ thôi.
Mộ Dung Cảnh gật đầu đáp ứng, yêu cầu này không quá phận, dù sao bọn họ cũng đã sớm nói qua, một khi tìm ra thích khách, lập tức cho nàng ta xuất cung.
“Cảm ơn Hoàng thượng. Thứ hai, thần thiếp muốn trước khi rời cung được gặp Hoàng hậu nương nương một lần. Dù sao nương nương có ơn với Tiếu gia, lần này xuất cung, có lẽ cả đời cũng không gặp lại, trước khi rời đi, cũng phải dập đầu tạ ơn, Hoàng thượng… người chắc sẽ không ngăn cản chứ.” Yêu cầu của Tiêu quý phi cũng không quá phận, hợp tình hợp lý. Sở dĩ phải đưa ra làm điều kiện bởi vì Mộ Dung Cảnh bảo vệ quá mức cẩn thận, phòng bị cũng rất chặt chẽ.
Hiện nay, Tiếu quý phi bề ngoài thì vẫn là quý phi, nhưng thật ra cũng chẳng khác gì phạm nhân.
Vạn Nghi cung tăng thêm rất nhiều thị vệ, nói trắng ra là chẳng khác gì cai ngục, lồng giam, chung quy cũng chỉ chuyển từ thiên lao tới Vạn Nghi cung mà thôi, không có mệnh lệnh của Hoàng đế, nàng căn bản không thể tùy ý ra vào, càng đừng mong gặp được Trầm Tố Nhi nói một tiếng cảm tạ…
Mặc dù trong án này Tiếu quý phi là người vô tội, nhưng trong mắt đế vương, Tiếu thị cũng chẳng khác gì có tội.
Mộ Dung Cảnh trầm mặc một chút: “Được. Trẫm đáp ứng ngươi. Điều kiện thứ ba là gì?”
“Thứ ba, yêu cầu này, ta muốn người tặng cho Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng có đáp ứng không?” Tiếu quý phi dứt lời, hờ hững cười nhẹ, khó dấu sự phong tình của một mỹ nhân.
Mộ Dung Cảnh bất ngờ.
Tặng cho nữ nhân kia một yêu cầu sao? Hắn có chút do dự.
Nữ nhân kia cực kỳ không an phận, cho nàng một hứa hẹn, cũng giống như đặt kiếm lên cổ. Nếu nàng yêu cầu xuất cung, lẽ nào hắn cũng phải đáp ứng? Không được! Không thể tùy tiện đáp ứng.
Hắn hờ hững nói: “Về điều kiện thứ ba, nếu yêu cầu Hoàng hậu đưa ra, trẫm thấy hợp lý, thì sẽ đáp ứng.” Như thế này, sẽ ngăn chặn được yêu cầu xuất cung của Trầm Tố Nhi.
Tiếu quý phi nở nụ cười nghẹn ngào, mang theo cay đắng: “Hoàng thượng, ngay cả đối với Hoàng hậu nương nương trong lòng người cũng có cố kỵ sao?” Đã chấp nhận rồi, nhưng lại muốn thêm một chút, trong ảo giác, nàng vẫn mong mỏi Mộ Dung Cảnh cũng không thật sự để Trầm Tố Nhi ở trong lòng.
Có lẽ, tình cảm hắn đối với nàng ta cũng chỉ là nhất thời, còn chưa tới mức mất đi lý trí. Nếu một nam nhân ở cùng với nữ nhân mình yêu thương mà vẫn giữ được tỉnh táo cùng cùng lý trí, thì nam nhân đó thực sự yêu nữ nhân sao? Trong mười người, may mắn thì có một người thật lòng yêu nàng ta, nhưng chín người còn lại không yêu thật lòng.
“Ngươi hỏi nhiều quá rồi, Tiếu quý phi, thật không giống ngươi?”
“Hoàng thượng, nếu một nữ nhân không yêu một nam nhân, thì sẽ không cẩn thận dè dặt bất cứ cái gì, mà phải lựa ý thuận theo hắn, lại càng không để ý hắn vui vẻ hay là không vui vẻ.” Tiếu quý phi ám chỉ, trong cũng sớm đã có nhiều lời đồn, nói Hoàng hậu thường xuyên chọc cho Hoàng thượng tức giận. Dù sao lời đồn cũng chỉ là lời đồn, cũng chưa thấy Hoàng thượng trừng phạt nghiêm khắc Hoàng hậu lần nào.
Lúc này, Tiếu quý phi cố ý nói ra, muốn thăm dò gì đó, cũng muốn biết gì đó. Vì vậy nàng nói, lúc nói đặc biệt để ý đến vẻ mặt của Mộ Dung Cảnh, thoáng chốc đã cứng đờ.
Đã biết – vẻ mặt đó tuyệt đối không vì bản thân nàng.
Đôi mắt bình thường vốn lạnh lùng trong nháy mắt đã trở thành trốn rỗng, mà người trong mắt kia không phải nàng.
Sự thực chứng minh cái gì? Người hắn yêu lại không yêu hắn!
Bỗng nhiên, nàng tuy oán hắn, nhưng thật sự không còn hận hắn nữa rồi.
Bởi vì hắn và nàng, trước mặt người mình yêu đều rất đáng thương.
Đêm, dần dần về khuya.
Lúc Mộ Dung Cảnh bước ra từ Vạn Nghi cung, thì lạnh lùng như băng tuyết, như thời tiết mùa đông.
Hắn đã nhận được chứng cớ từ Tiếu quý phi, cũng đã nghe được chân tướng sự việc.
Nhưng mà, chỉ bằng những lời của Tiêu quý phi, hắn sẽ không dễ dàng kết luận mọi thứ.
Sự thực, vẫn cần phải chứng minh lại.
/111
|