Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 102: Đồi bại! Nỗi bi thương của một soái ca.
/111
|
Mộ Dung Cảnh thi triển khinh công, thân hình như chim ưng, nhanh chóng mang Tố Nhi bay ra ngoài cửa sổ, chạy đến Dao Trì cư, tránh được bọn cung nữ và thái giám. Nghe tiếng gió bên tai, Tố Nhi dụi đầu vào ngực hắn, không ngừng buồn bực nở nụ cười! Nàng thật muốn cười to nhưng lại không dám bởi vì sợ hắn sẽ tức giận. Không cần nghĩ cũng biết hiện tại khẳng định hắn đang tức chết A Lạc.
“Nàng còn cười? Ta muốn giận đến điên rồi!” Hắn cúi đầu tức giận nhìn thiên hạ trong lòng.
“Cảm giác… sau này chàng sẽ còn tức điên nhiều hơn nữa…”
Nàng vừa nói ra, sắc mặt hắn đanh lại, không sai… Tràn đầy đồng cảm!
“A Lạc vẫn chưa buông tha cho nàng…” Hắn lo lắng.
Nàng cười dịu dàng, khẽ nói: “Đã nghĩ buông xuống, chẳng qua trong lòng còn không phục, cũng có chút tức giận. Cho hắn thêm chút thời gian. Rồi sẽ có ngày, hắn sẽ hoàn toàn buông tay.” Lời của nàng là hy vọng, cũng là sợ Mộ Dung Cảnh quá lo lắng. Những việc liên quan đến A Lạc, nàng cũng không biết phải làm thế nào.
“Uh, chỉ mong…” Hắn cũng mong như vậy.
Bởi vì Tư Mã Lạc gây náo loạn, hai người chẳng có tâm tình gì. Sau khi tắm rửa qua tại Dao Trì cư. Thay đổi y phục sạch sẽ, lại sai người chuẩn bị đồ ăn. Lại cùng nhau thưởng thức một bữa tối ngọt ngào, Sơ Tuyết phái người qua mời hai người đến Lâm Hương điện. Lâm Hương điện là nơi tổ chức ăn uống chơi bời của Đế vương. Đêm nay, nghe nói Sơ Tuyết tổ chức ở đó một bữa tiếc tối đơn giản, có ca vũ giúp vui.
Hai người dắt tay nhau chậm rãi đến Lâm Hương điện, bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại ngổn ngang tâm sự.
Có một chuyện vẫn khiến Trầm Tố Nhi mơ hồ lo lắng. Tuy rằng bọn họ cùng một chỗ, phản ứng của Tư Mã Lạc lúc này cũng không quá kịch liệt rồi. Thế nhưng, muốn hắn hoàn toàn tiếp nhận sự thực là hai người yêu nhau, vẫn cần một khoảng thời gian. Trước đây, có một số việc khiến nàng có chút băn khoăn.
“Có chút việc, thiếp muốn nói với chàng.” Thanh âm thản nhiên phá vỡ bầu không khí trầm mặc. Nàng không muốn thấy huynh đệ bọn họ bởi mình mà bất hòa, cuộc sống hoàn mỹ như vậy chẳng phải sẽ có một vết nứt hay sao.
Mộ Dung Cảnh nhìn nàng, ôn nhu hỏi: “Chuyện gì thế?”
Nàng mím môi, vẫn quyết định nói ra: “Chúng ta… lúc trước mặt A Lạc, không nên có những hành động thân mật.”
Nàng vừa nói ra, hắn đột nhiên đứng sững lại, sắc mặt tối sầm. Nàng cuống cả lên, sợ hắn hiểu lầm, vội vàng giải thích, “Thiếp, không phải thiếp thích A lac, thiếp là lo hắn… lo hắn…” Nói như thế nào mới đúng nhỉ, nàng càng vội vã giải thích thì giải thích lại càng không rõ ràng.
Phút chốc, hắn ôm chặt nàng vào trong lòng.
“Tố nhi, ta biết chứ, nàng đừng lo lắng… Cảm ơn nàng.” Một cái hôn khẽ lướt qua trán của nàng.
“Vâng, thiếp chỉ không muốn kích động A Lạc, dù sao muốn cho hắn lập tức tiếp nhận chuyện của chúng ta rất khó. Chúng ta cần cho hắn thời gian.”
“Uh, cảm ơn nàng.” Hắn kích động run run. Những lời này cũng chính là những lời hắn vẫn do dự có nên nói ra hay không. Nghĩ không ra nàng lại nói trước. “Chúng ta muốn A Lạc tiếp nhận chuyện này, đến lúc đó… cả nhà chúng ta sẽ thật hạnh phúc. Đây luôn là mong muốn cả ta, thật không ngờ có một ngày mộng tưởng sẽ thành sự thật. Tố nhi, ta cảm giác giống như ta đang nằm mơ.”
Nghĩ lại quãng thời gian qua, cuộc sống Đế vương tịch mịch vô cùng, đó là một loại tưởng niệm sao trời đất lại dài đằng đẵng, đó là một loại thê lương bất tận nói không lên lời. Giống như bây giờ, giấc mộng cùng thiên hạ của mình ngày qua ngày ở bên nhau xa xỉ cỡ nào. Hôm nay, hắn không chỉ tìm được người con gái mà hắn yêu nhất, mà gia đình hắn còn được đoàn tụ. Cũng khó trách đáy lòng hắn cảm thấy không chân thực, chẳng qua loại nhận thức này, hắn không có thói quen nói ra mà thôi.
Hai cánh tay thon nhỏ của Trầm Tố Nhi cũng ôm chặt lấy thắt lưng hắn. Không mở lời đáp lại, so với bất cứ thứ ngôn ngữ nào lại càng chạm vào tâm Mộ Dung Cảnh hơn. Bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi rực rỡ là mênh mông rộng lớn, là thiên ngôn vạn ngữ. Dường như trong trời đất này chỉ còn lại đối phương…
Bọn họ không biết, chỗ một góc tối đằng xa kia có một bóng người cao gầy, cứ một mực nhìn bọn họ. Con người đen nhánh ẩn chứa những thương tổn thật sâu, chỉ cần một cái liếc mắt cũng sẽ khiến kẻ khác thương cảm đến nhói đau. Hắn giống như u linh ngay cả hô hấp cũng đều biến mất, rất sợ sẽ quấy nhiễu đến hai người… Có những loại tình cảm, cho dù là biết rõ không thể, biết rõ là không thể yêu, biết rõ là sai lầm, nhưng mà, dưới đáy lòng, chính là vẫn không ngừng sâu lại càng sâu. Đôi khi, hắn cũng kiềm chế không nổi, sẽ đau đớn, những cũng khiến hắn cảm nhận được mình còn sống… Cứ ngơ ngác nhìn hai người một hồi rồi đi tới Lâm Hương điện.
Thái Hoàng Thái hậu ngồi ở giữa, Sơ Tuyết cùng A Lạc ngồi hai bên. Hai đại soái ca trầm mặc không nói gì.
Thấy hai người đi vào, cư nhiên nhìn không chớp mắt. Đương nhiên, hai người thong dong đến muộn, dường như cũng khiến cho ai đó cảm thấy khó chịu. Cơn giận của Tư Mã Lạc chưa tan lại nhìn thấy Mộ Dung Cảnh nắm chặt tay Trầm Tố Nhi, quát to: “Buông ra!”
Trầm Tố Nhi quẫn, Mộ Dung Cảnh cũng sửng sốt! Vừa nói xong, cư nhiên đã quên rồi!
Đổ mồ hôi…
Hai người lén lút buông tay ra, có chút xấu hổ.
Mộ Dung Cảnh liếc mắt nhìn Tư Mã Lạc, nhớ lại chuyện hắn đạp cánh cửa. Hừ! Tuy rằng hiện tại hắn rất muốn bình tĩnh, nhưng vẫn có một loại ý niệm muốn diệt hai cái kẻ đang ngồi trên kia, cư nhiên khi đó dám phá cửa?
Lúc này, Trầm Tố Nhi kéo kéo ai đó đang mải lườm nguýt. Tự mình thật thà đứng ở gần đó, mấy người ngồi trên vị trí chính chủ cười nhẹ, hơi cúi người với bọn họ, cũng thỉnh an mẫu hậu
“Hoàng tẩu, ở đây không có người ngoài, không cần hành lễ.” Sơ Tuyết mỉm cười nói.
Thái Hoàng Thái hậu cũng gật đầu đồng ý, “Đúng, Sơ Tuyết nói không sai. Chúng ta đều là người một nhà, giống như nhà dân chúng bình thường. Không có người ngoài, không cần giữ lễ tiết.”
“Ta là người ngoài!” Trong bầu không khí đầm ấm như thế lại có một thanh âm không chút phối hợp.
Mộ Dung Cảnh “tặng” cho A Lạc một ánh mắt cảnh cáo, “Đừng hồ đồ.”
“Trong lòng ta khó chịu!” A Lạc nói thẳng, rầu rĩ uống một ngụm rượu.
Mộ Dung Cảnh biết làm sao đây, tuy rằng bất đắc dĩ nhưng lại có chút mừng rỡ, hắn hiện tại đã làm rất tốt! Nếu đổi lại trước đây, hắn sẽ phất áo đi luôn, không thèm quay đầu lại cơ. “Đúng đúng, có khoản nợ cần phải tính toán rồi.”
Mộ Dung Cảnh đi đến trước mặt A Lạc, nhoài người qua bàn, còn chưa nói gì…
“Có phải đang tức ta đạp cửa không?” A Lạc cũng nhíu mày.
“Đệ…”
“Ta cố ý đó! Sau này còn tiếp tục đạp.”
Thổ huyết luôn! Mộ Dung Cảnh nghĩ bản thân bị nội thương mất rồi! Trong một lúc tức đến nói không lên lời. Thằng ranh con trước mắt sao lúc này lại trẻ con thế? Có phải vừa mới tỉnh lại, trí tuệ lùi lại hai mươi năm?
“Nàng còn cười? Ta muốn giận đến điên rồi!” Hắn cúi đầu tức giận nhìn thiên hạ trong lòng.
“Cảm giác… sau này chàng sẽ còn tức điên nhiều hơn nữa…”
Nàng vừa nói ra, sắc mặt hắn đanh lại, không sai… Tràn đầy đồng cảm!
“A Lạc vẫn chưa buông tha cho nàng…” Hắn lo lắng.
Nàng cười dịu dàng, khẽ nói: “Đã nghĩ buông xuống, chẳng qua trong lòng còn không phục, cũng có chút tức giận. Cho hắn thêm chút thời gian. Rồi sẽ có ngày, hắn sẽ hoàn toàn buông tay.” Lời của nàng là hy vọng, cũng là sợ Mộ Dung Cảnh quá lo lắng. Những việc liên quan đến A Lạc, nàng cũng không biết phải làm thế nào.
“Uh, chỉ mong…” Hắn cũng mong như vậy.
Bởi vì Tư Mã Lạc gây náo loạn, hai người chẳng có tâm tình gì. Sau khi tắm rửa qua tại Dao Trì cư. Thay đổi y phục sạch sẽ, lại sai người chuẩn bị đồ ăn. Lại cùng nhau thưởng thức một bữa tối ngọt ngào, Sơ Tuyết phái người qua mời hai người đến Lâm Hương điện. Lâm Hương điện là nơi tổ chức ăn uống chơi bời của Đế vương. Đêm nay, nghe nói Sơ Tuyết tổ chức ở đó một bữa tiếc tối đơn giản, có ca vũ giúp vui.
Hai người dắt tay nhau chậm rãi đến Lâm Hương điện, bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại ngổn ngang tâm sự.
Có một chuyện vẫn khiến Trầm Tố Nhi mơ hồ lo lắng. Tuy rằng bọn họ cùng một chỗ, phản ứng của Tư Mã Lạc lúc này cũng không quá kịch liệt rồi. Thế nhưng, muốn hắn hoàn toàn tiếp nhận sự thực là hai người yêu nhau, vẫn cần một khoảng thời gian. Trước đây, có một số việc khiến nàng có chút băn khoăn.
“Có chút việc, thiếp muốn nói với chàng.” Thanh âm thản nhiên phá vỡ bầu không khí trầm mặc. Nàng không muốn thấy huynh đệ bọn họ bởi mình mà bất hòa, cuộc sống hoàn mỹ như vậy chẳng phải sẽ có một vết nứt hay sao.
Mộ Dung Cảnh nhìn nàng, ôn nhu hỏi: “Chuyện gì thế?”
Nàng mím môi, vẫn quyết định nói ra: “Chúng ta… lúc trước mặt A Lạc, không nên có những hành động thân mật.”
Nàng vừa nói ra, hắn đột nhiên đứng sững lại, sắc mặt tối sầm. Nàng cuống cả lên, sợ hắn hiểu lầm, vội vàng giải thích, “Thiếp, không phải thiếp thích A lac, thiếp là lo hắn… lo hắn…” Nói như thế nào mới đúng nhỉ, nàng càng vội vã giải thích thì giải thích lại càng không rõ ràng.
Phút chốc, hắn ôm chặt nàng vào trong lòng.
“Tố nhi, ta biết chứ, nàng đừng lo lắng… Cảm ơn nàng.” Một cái hôn khẽ lướt qua trán của nàng.
“Vâng, thiếp chỉ không muốn kích động A Lạc, dù sao muốn cho hắn lập tức tiếp nhận chuyện của chúng ta rất khó. Chúng ta cần cho hắn thời gian.”
“Uh, cảm ơn nàng.” Hắn kích động run run. Những lời này cũng chính là những lời hắn vẫn do dự có nên nói ra hay không. Nghĩ không ra nàng lại nói trước. “Chúng ta muốn A Lạc tiếp nhận chuyện này, đến lúc đó… cả nhà chúng ta sẽ thật hạnh phúc. Đây luôn là mong muốn cả ta, thật không ngờ có một ngày mộng tưởng sẽ thành sự thật. Tố nhi, ta cảm giác giống như ta đang nằm mơ.”
Nghĩ lại quãng thời gian qua, cuộc sống Đế vương tịch mịch vô cùng, đó là một loại tưởng niệm sao trời đất lại dài đằng đẵng, đó là một loại thê lương bất tận nói không lên lời. Giống như bây giờ, giấc mộng cùng thiên hạ của mình ngày qua ngày ở bên nhau xa xỉ cỡ nào. Hôm nay, hắn không chỉ tìm được người con gái mà hắn yêu nhất, mà gia đình hắn còn được đoàn tụ. Cũng khó trách đáy lòng hắn cảm thấy không chân thực, chẳng qua loại nhận thức này, hắn không có thói quen nói ra mà thôi.
Hai cánh tay thon nhỏ của Trầm Tố Nhi cũng ôm chặt lấy thắt lưng hắn. Không mở lời đáp lại, so với bất cứ thứ ngôn ngữ nào lại càng chạm vào tâm Mộ Dung Cảnh hơn. Bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi rực rỡ là mênh mông rộng lớn, là thiên ngôn vạn ngữ. Dường như trong trời đất này chỉ còn lại đối phương…
Bọn họ không biết, chỗ một góc tối đằng xa kia có một bóng người cao gầy, cứ một mực nhìn bọn họ. Con người đen nhánh ẩn chứa những thương tổn thật sâu, chỉ cần một cái liếc mắt cũng sẽ khiến kẻ khác thương cảm đến nhói đau. Hắn giống như u linh ngay cả hô hấp cũng đều biến mất, rất sợ sẽ quấy nhiễu đến hai người… Có những loại tình cảm, cho dù là biết rõ không thể, biết rõ là không thể yêu, biết rõ là sai lầm, nhưng mà, dưới đáy lòng, chính là vẫn không ngừng sâu lại càng sâu. Đôi khi, hắn cũng kiềm chế không nổi, sẽ đau đớn, những cũng khiến hắn cảm nhận được mình còn sống… Cứ ngơ ngác nhìn hai người một hồi rồi đi tới Lâm Hương điện.
Thái Hoàng Thái hậu ngồi ở giữa, Sơ Tuyết cùng A Lạc ngồi hai bên. Hai đại soái ca trầm mặc không nói gì.
Thấy hai người đi vào, cư nhiên nhìn không chớp mắt. Đương nhiên, hai người thong dong đến muộn, dường như cũng khiến cho ai đó cảm thấy khó chịu. Cơn giận của Tư Mã Lạc chưa tan lại nhìn thấy Mộ Dung Cảnh nắm chặt tay Trầm Tố Nhi, quát to: “Buông ra!”
Trầm Tố Nhi quẫn, Mộ Dung Cảnh cũng sửng sốt! Vừa nói xong, cư nhiên đã quên rồi!
Đổ mồ hôi…
Hai người lén lút buông tay ra, có chút xấu hổ.
Mộ Dung Cảnh liếc mắt nhìn Tư Mã Lạc, nhớ lại chuyện hắn đạp cánh cửa. Hừ! Tuy rằng hiện tại hắn rất muốn bình tĩnh, nhưng vẫn có một loại ý niệm muốn diệt hai cái kẻ đang ngồi trên kia, cư nhiên khi đó dám phá cửa?
Lúc này, Trầm Tố Nhi kéo kéo ai đó đang mải lườm nguýt. Tự mình thật thà đứng ở gần đó, mấy người ngồi trên vị trí chính chủ cười nhẹ, hơi cúi người với bọn họ, cũng thỉnh an mẫu hậu
“Hoàng tẩu, ở đây không có người ngoài, không cần hành lễ.” Sơ Tuyết mỉm cười nói.
Thái Hoàng Thái hậu cũng gật đầu đồng ý, “Đúng, Sơ Tuyết nói không sai. Chúng ta đều là người một nhà, giống như nhà dân chúng bình thường. Không có người ngoài, không cần giữ lễ tiết.”
“Ta là người ngoài!” Trong bầu không khí đầm ấm như thế lại có một thanh âm không chút phối hợp.
Mộ Dung Cảnh “tặng” cho A Lạc một ánh mắt cảnh cáo, “Đừng hồ đồ.”
“Trong lòng ta khó chịu!” A Lạc nói thẳng, rầu rĩ uống một ngụm rượu.
Mộ Dung Cảnh biết làm sao đây, tuy rằng bất đắc dĩ nhưng lại có chút mừng rỡ, hắn hiện tại đã làm rất tốt! Nếu đổi lại trước đây, hắn sẽ phất áo đi luôn, không thèm quay đầu lại cơ. “Đúng đúng, có khoản nợ cần phải tính toán rồi.”
Mộ Dung Cảnh đi đến trước mặt A Lạc, nhoài người qua bàn, còn chưa nói gì…
“Có phải đang tức ta đạp cửa không?” A Lạc cũng nhíu mày.
“Đệ…”
“Ta cố ý đó! Sau này còn tiếp tục đạp.”
Thổ huyết luôn! Mộ Dung Cảnh nghĩ bản thân bị nội thương mất rồi! Trong một lúc tức đến nói không lên lời. Thằng ranh con trước mắt sao lúc này lại trẻ con thế? Có phải vừa mới tỉnh lại, trí tuệ lùi lại hai mươi năm?
/111
|