Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 101: Suy sụp! Ngày đau lòng của một soái ca .
/111
|
Tiếu Trọng Chi có vẻ suy sụp nhìn về phía Kinh thành, chết tiệt! Thành công đã ở ngay trước mắt mà kết quả lại là thất bại. Nhưng hiện tại, hắn không thể quay lại kinh, Tư Mã Lạc nên tự cầu phúc đi.
Hắn bỏ lại quan tài, để lão nô điều khiển xe trống rỗng đi theo. Hai người đi về hướng đường cái.
Sau này, chuyện ở kinh thành hắn không muốn xen vào nữa. Trời đất bao la, hắn cũng muốn học như muội muội của mình, tiếu ngạo giang hồ.
…
Lại nói, Tư Mã Lạc nằm trong quan tài cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Lúc mới bắt đầu thì còn rung lắc, dần dần rồi ngừng hẳn. Tiếp đó quan tài lại di động nhưng mà không còn rung lắc nữa, rõ ràng là có người khiêng lên sao? Cuối cùng thì hoàn toàn ngừng lại! Đứng yên lặng! Vẫn không nhúc nhích. Không nghe thấy tiếng của Tiếu Trọng Chi, cũng không nghe được tiếng nói cười ồn ào của người đi đường! Yên tĩnh đến đáng kinh ngạc! Nói như thế nào nhỉ? Hắn rất muốn lau mồ hôi, đột nhiên trong lòng có dự cảm không tốt, có thể Tiếu Trọng Chi đã thay đổi quan tài! Cuối cùng, có lẽ hắn đã đánh giá thấp ca ca của chính mình!
MMD, chẳng lẽ thất bại ? Nếu thật vậy, cứ tiếp tục nằm bên trong chờ đợi sẽ chỉ là tạo cơ hội cho đám người bên ngoài chuẩn bị thật tốt để bắt mình.
Hắn thầm vận nội công, dồn vào lòng bàn tay, hướng tới nắp quan tài vỗ mạnh, lập tức, rầm rầm!Nắp quan tài bị đánh bay! Mà hắn cũng chớp đúng thời cơ ôm Tố Nhi nhảy ra. Người đang ở giữa không trung thì lại đột nhiên phát hiện trên đầu có một cái lưới lớn, còn chính hắn vừa vặn giống như một con cá. Hắn nghĩ muốn ngất! Bên ngoài có bẫy rập đang chờ hắn? Bị lưới ngăn cản, lại ôm một người căn bản không có biện pháp thi triển toàn lực. Quan trọng là lưới này không biết làm từ thứ gì mà không phá được.
Một khắc sau, sau lưng như có người chờ khá lâu, xuất thủ nhanh như điện đã nhân cơ hội điểm đại huyệt của hắn, làm hắn trong nháy mắt xụi lơ, không thể động đậy! Hắn MD, còn có chiêu nào đang chờ? Tính toán đến loại tình trạng này, này, này…! Tức thì, Tư Mã Lạc chỉ biết giương mắt nhìn.
Sơ Tuyết ở một bên cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn. Tình huống này là như thế nào?
Mộ Dung Cảnh cười khanh khách, vẻ mặt cực kì vô hại. Nhẹ nhàng cởi lưới trên người A Lạc ra, tiếp nhận người nào đó đang ngủ say từ trong lòng hắn, nâng niu như trân bảo mà ôm vào ngực. Khi nhìn thấy sắc mặt của nàng, mày kiếm nhíu lại, nghi vấn: “Chuyện gì xảy ra với nàng?”
Tư Mã Lạc không cam lòng thì thào: “Mê hương một canh giờ sau sẽ tỉnh.”
“A ! Sơ Tuyết mang cá về, mẫu hậu vẫn còn đang chờ. Trước cứ như vậy xách hắn, con cá này rất không ngoan, cẩn thận đừng để hắn chạy thoát.” Mộ Dung Cảnh ôm Tố Nhi đi trước một bước, tâm tình kích động đến sắp không kiềm chế được. Tại trước mắt người khác hắn không muốn mất mặt. Nhưng rốt cuộc nàng đang nằm trong lòng chính mình.
Tư Mã Lạc trơ mắt nhìn Mộ Dung Cảnh ôm Tố Nhi đi, giận đến cắn răng, “Sơ Tuyết, mau thả ta ra!”
Sơ Tuyết nghe hắn rống, ngược lại đã lấy lại tinh thần. Rốt cục hắn hiểu rõ ràng mọi chuyện nên ngượng ngùng cười trừ: “Cái…này… vừa rồi Hoàng huynh nói, không thể thả huynh.”
“Ngươi nghe hắn hay là nghe ta?” Hắn trợn mắt nhìn người. Lúc này cho dù là ai thì hắn đều trợn trừng! Hung hăng lườm nguýt, sắp quẫn đến chết đi. MMD, chuyện phát sinh như vậy thật sự rất mất mặt.
“Cái…kia… A, nhớ ra rồi, đệ còn có việc phải xử lí, đi trước nhé!” Người thuần khiết như Sơ Tuyết thì hình như cũng hiểu được nói dối như thế nào, chỉ là không thật giỏi lắm nên lí do nghe thật cẩu huyết! Chạy đi còn ném lại một câu: “Trần Thủ, nơi này liền giao cho ngươi.”
Lần này đến Trần Thủ cực kì lúng túng! Chủ nhân ơi, sao người nào cũng đều vô lương tâm như vậy? Tư Mã điện hạ cũng là một chủ nhân khó chơi đó.
Nhìn rõ ràng nơi này cũng chỉ là một ngõ hẽm hẻo lánh. Tư Mã Lạc xấu hổ muốn chết, hắn không khác gì một con cá vừa mới bị tóm, lại là đưa lên tới cửa, nhảy vào lưới của người ta dăng sẵn. Tiếu Trọng Chi chết tiệt, chỉ có canh giữ một cỗ quan tài cũng không xong, thật sự đã đánh giá hắn quá cao! Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt! Nếu như thật sự là quan tài của cha hắn mà để cho người ta đánh tráo thì chẳng phải hắn không còn mặt mũi gặp tổ tông? Hừ! Hắn thầm mắng trong lòng. Nhưng mà hắn không nghĩ tới khả năng nếu như thật sự là quan tài của lão gia thì cũng sẽ không có người nào buồn đi cướp.
Tư Mã Lạc dù trợn mắt như thế nào thì cũng tức khắc bị người ta vứt lên kiệu. Do bốn người thị vệ cải trang làm kiệu phu khiêng đi. Màn kiệu hạ xuống, hắn liền không nhìn thấy bên ngoài. Kiệu nâng lên, lại nhún nhảy nhún nhảy cảm giác được cỗ kiệu gấp gáp đi về phía trước. Chỉ có trong nháy mắt khi gió thổi qua màn cửa sổ thì hoặc có thể liếc mắt thấy người qua đường hoặc Trần Thủ đang đứng một bên.
Hắn vẫn không thể động đậy. Nếu chỉ một chỗ huyệt vị thì dễ dàng giải khai, hai chỗ còn chút gượng gạo, ba chỗ nếu như mạnh mẽ muốn chống lại thì chính là muốn chết. Hắn tức giận gầm nhẹ: “Trần Thủ, ngươi cứ nói, có phải các ngươi đã sớm nghe được tin tức?” Có thể là Tiếu Trọng Chi bán đứng hắn hay không? Khả năng này cũng không thể xảy ra , nếu muốn bán đứng thì ngay từ đầu hắn đã không hỗ trợ.
“Việc này…” Trần Thủ ở bên cạnh tự nhiên nghe được lời nói của Tư Mã Lạc. Nhẹ cười một tiếng “Điện hạ, chúng ta một mực giám thị nhất cử nhất động của Tiếu Trọng Chi. Cả đêm qua Tiếu Trọng Chi đi mua một bộ quan tài mới. Gia liền lệnh chúng ta cũng mua một quan tài giống thế. Ha hả, ta lúc ấy không biết, nguyên lai là dùng như thế. Ngẫm lại cũng đúng, di thể lão gia đã sớm hoả táng, hơn nữa trên linh đường có quan tài, thêm cái mới chính là làm điều thừa thôi.”
“Tiếu Trọng Chi chết tiệt, đúng là việc tốt khó làm!” Tư Mã Lạc mắng.
Trần Thủ hé miệng cười trộm “Ngài đừng trách hắn, quan tài trên linh đường tự nhiên không thể dùng đến. Hắn cũng là vì tốt cho ngài và thái hậu nên mới phải thay cái mới. Có trách chăng là gia của chúng ta quá thông minh. Ha hả.” Phải thay là đương nhiên, quan tài cũ dù sao cũng đã chứa di thế cùng đồ vật của lão gia, để bọn họ nằm bên trong chính là đại bất kính. Đúng là rất không may mắn.
Thỉ ra là như vậy a, thì ra bị đoán ra từ rất sớm! Khó trách a khó trách… Tư Mã Lạc giật giật miệng, muốn mắng người cũng không mở miệng mắng nổi, đành tự nhận không may. MMD, lửa giận giấu ở trong lòng còn không có tắt đâu! Ô ô… ! Khóc không ra nước mắt!Không phải một từ không may đơn giản có thể hình dung. Lúc trước hắn còn nghĩ kế này không sai sót, đắc ý hồi lâu, kết quả thì sao? Xem hiện tại, bị bại thảm như vậy, ngay cả chính mình cũng bị bắt! Oa hận, hận ai đây? Chả lẽ mắng mẹ của nó à, cũng là mẹ mình!
Dù không tình nguyện cỡ nào, Tư Mã Lạc cũng bị mang vào cung. Hắn quẫn, hắn là trực tiếp bị khiêng đến Thiên Thọ cung…
Thiên Thọ cung là nơi mà Tư Mã Lạc không muốn đi nhất. Mộ Dung Cảnh làm như thế, rõ ràng buộc hắn thích ứng! Hắn không muốn đâu! Đôi mắt vốn tức giận giờ đầy u oán
Tư Mã Lạc bị ném tới đại đường của Thiên Thọ cung, bị đặt lên trên chỗ ngồi rồi Trần Thủ liền vội vàng lui ra ngoài. Mà ngay cả thái giám và cung nữ cũng không còn một người dám lưu lại. Một hồi sau, Thái Hoàng Thái Hậu vịn tay Sơ Tuyết, mặt mày hớn hở đi đến.
Tư Mã Lạc vừa nghe âm thanh sau chiếc rèm che liền cảm thấy không ổn, rất nhanh mẫu hậu mang vẻ mặt từ ái đã đến. Vừa nhìn thấy thì trong lòng không khỏi căng thẳng. Một năm không thấy, bà đã già đi rất nhiều? Tóc bạc cũng nhiều…
“Chết tiệt! Sơ Tuyết, ngươi có phải không chăm sóc bà tốt hay không!” Hắn bật thốt lên liền mắng chửi người. Mặc dù là mắng người nhưng trong đó ẩn dấu nhiều hơn là quan tâm lo lắng.
Sơ Tuyết ngẩn ra, Thái Hoàng Thái hậu cũng ngẩn ra. Hai người nhìn nhau kinh ngạc, có phải hay không nghe lầm rồi?
Soái ca nào đó nhìn vẻ mặt hai người, sắc mặt liền đặc biệt nhăn nhó, tựa như đang gặm hoa quả lại nhìn thấy con sâu.
Dần dần, nước mắt của Thái hoàng Thái hậu lặng lẽ rơi, từ xưa đến nay chưa bao giờ vui sưóng như thế. Tựa như trong khoảnh khắc tất cả những gì bị mất lại quay trở về. Khổ tẫn cam lai, mây đen cũng muốn tản mát sao? Tản mát đi…
Tâm tình Sơ Tuyết cũng kích động ,nhìn A Lạc, cảm giác quen thuộc mà cũng thật xa lạ, một năm không thấy! Quen thuộc bởi vì hắn là ca ca của mình, quan hệ khó có thể rũ bỏ, mà thân tình dù mười năm không thấy cũng vẫn hiện hữu. Cảm giác xa lạ bởi ánh mắt lạnh lẽo đã không còn, không có nét đau thương, tĩnh lặng, lạnh lùng mà tràn ngập sức sống cùng ấm áp.
“Nhìn cái gì vậy? Nhanh giải khai huyệt vị cho ta!” Tư Mã Lạc gào thét, nét mặt đã không đợi nổi, khi Sơ Tuyết vốn định giải khai huyệt vị cho hắn thì hắn lại thì thào mắng một câu, “Nơi này thật sự là một khắc cũng không muốn ở lại! Thực buồn bực…” Đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Nhưng một câu nghĩ một đằng nói một nẻo đầy bất đắc dĩ này lại làm cho Sơ Tuyết sứng sốt. Ngón tay ngọc mới dâng lên cũng dừng lại giữa không trung. Khiến mỗ soái ca nhìn mà thực sự sốt ruột! Hận không thể tự mình cho hắn một bạt tai!
Thân thể Sơ Tuyết cứng lại, thẳng tắp xoay người, ngượng ngùng:”Ách… Ca, thủ pháp điểm huyệt của Hoàng huynh rất kì lạ, đệ không giải được. Nghe nói, một canh giờ sẽ tự động giải khai, đệ còn có chuyện quan trọng xử lý, đi trước!”
Oa! Dựa vào! Lại một câu này! Mỗ soái ca tức muốn hộc máu, mới vừa rồi hắn rõ ràng muốn giải lại đột nhiên thay đổi! Hận đến cắn răng! Hắn nhìn chăm chú bóng lưng Sơ Tuyết mà rống to: “Chết tiệt, Sơ Tuyết ngươi quay lại! Dám chạy, ta cho ngươi đẹp mặt…”
“A a! Con thật sự rất khẩn cấp mà, mẫu hậu! Ca liền giao cho người chăm lo, chắc ca còn chưa ăn cái gì đâu!” Rất xa, rất xa truyền đến giọng nói của Sơ Tuyết.
Tư Mã Lạc nhìn đôi mắt nồng đậm áy náy của Thái Hoàng Thái Hậu mà thấy đau lòng… Bao nhiêu hận bao nhiêu oán nếu không gặp người thì vẫn còn có, nhưng khi thực sự nhìn thấy thì sao? Tất cả trở nên thật nhỏ bé không có ý nghĩa.
…
Sơ Tuyết miệng méo xệch đi một đoạn đường rồi mới chậm rãi ổn định lại. Nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú dần thu liễm, đôi mắt nhìn về phía Triều Phượng cung. Đôi mắt trong suốt hiện lên một tia chán nản. Nhìn chăm chú hồi lâu, cười nhạt một tiếng, ánh mắt mang theo một chút cay đắng một chút bất đắc dĩ nhưng nhiều hơn là vui mừng. Mọi người có thể ở chung một chỗ thật tốt, ai cũng không còn hận thù ai. Sự hòa thuận, ấm áp, vui vẻ… Hắn khát vọng quãng thời gian giống thế…
…
Tại Triêu Phượng cung, trong đình viện trước phòng ngủ Trầm Tố Nhi… Gió nhẹ thoảng qua, ánh nắng chan hoà. Nằm trên ghế dưới bóng cây có bóng dáng của một đôi nam nữ.
Hốc mắt Mộc Dung Cảnh ửng đỏ, ôn nhu ôm thân ảnh trong lòng, lẳng lặng đem đầu nàng tựa vào trên vai mình, cằm cũng để trên trán nàng, ngẫu nhiên hôn nhẹ mang theo tình ý vô tận. Hắn đang chờ đợi nàng tỉnh lại. Muốn người đầu tiên nàng thấy là chính mình, hắn sẽ nói cho nàng hắn nhớ nàng đến mức nào. Cả ngày lẫn đêm, thời thời khắc khắc. Không được thấy nàng mỗi đêm là một loại dày vò. Nỗi tương tư khắc cốt, hắn không muốn thử lần nữa, sau này dù lên thiên đường xuống địa ngục cũng muốn nắm chặt tay nàng.
“Tố Nhi, chúng ta không bao giờ tách ra nữa! Ta tình nguyện chết cùng không muốn cùng nàng chia lìa…”
Trong mơ màng ,Trầm Tố Nhi cảm giác thấy mình thật ấm áp. Có một người nhẹ nhàng ôm lấy mình, cảm giác quen thuộc, mùi vị quen thuộc. Phảng phất như đang nằm mơ, giấc mơ nàng không muốn tỉnh lại. Nàng lưu luyến thân nhiệt này, cái ôm này, tư vị được người ta sủng ái. Không nghĩ tỉnh lại cũng không nguyện tỉnh lại! Nếu như đây chỉ là mơ nàng càng không muốn tỉnh! Vô số đêm, nàng mơ giấc mơ ngọt ngào nhưng khi tỉnh lại cái gì cũng không có! Bên cạnh giường vẫn lạnh như băng, không có thân ảnh của hắn. Còn lại chỉ là chính mình, lẻ loi ngồi trong góc phòng. Tại sao hắn không nhanh trở về? Tại sao hắn có thể nhẫn tâm bỏ mình một mình ở chỗ này? Nàng không ngừng hận hắn, oán hắn nhưng vẫn không ngăn được chính mình nhớ hắn, thật sự rất nhớ rất nhớ, nhớ đến cả trái tim cũng dường như rỉ máu! Đau, nỗi đau mơ hồ! Nhưng chưa từng dừng lại. Giữa đêm khuya tỉnh mộng khoé mắt vẫn còn nước mắt. Dù chỉ là rất xa liếc mắt cũng tốt, nàng đều muốn thấy hắn. Nàng chỉ muốn biết hắn có tốt không, sống có vui vẻ không?
Lúc này, từng giọt từng giọt nước mắt rơi trên mặt nàng.
“Tố Nhi, tỉnh sao? Mở mắt ra, nhìn ta có được hay không?” Tiếng nói trầm thấp ôn nhu, khắc cốt minh tâm,âm thanh đã quen thuộc vô số lần thật sự xuất hiện!
Không, đây là mơ! Khẳng định là mơ! Nàng không muốn tỉnh! Gắt gao ôm hắn, chui trong lòng hắn nàng thật không muốn tỉnh. Nàng sẽ không buông tay! Sợ hãi! Rất sợ hãi rất sợ hãi! Nàng sợ hãi chỉ cần thả tay hắn lại biến mất.
“Tố Nhi, là ta. Ta đã trở về… Ta sẽ không bao giờ rời đi.” Giọng nói ôn nhu vô cùng vẫn không dừng lẩm bẩm :”Ta rất nhớ nàng, thật sự rất nhớ nàng. Mỗi thời mỗi khắc đều nhớ nàng. Mở mắt ra, nhìn ta…”
Nàng run rẩy lắc đầu! Ngàn vạn lần không nên tỉnh! Nếu như đây là mơ liền cứ mơ tiếp như vậy
“Tố Nhi!”
“Không! Ta không nên tỉnh! Ta không nên tỉnh! Không nên bắt ta tỉnh! Nàng thất thanh khóc! Nằm trong lòng hắn, không ngừng khóc!
Hắn muốn dùng cả sinh mạng ôm lấy nàng, cả đời đều không muốn buông ra!
“Thật xin lỗi… .”
Mộ Dung Cảnh nhẹ nhàng hôn người nằm trong lòng, hôn lên tóc nàng, lên cổ nàng. Gắt gao ôm lấy người đang khiếp đảm, sợ hãi phải tỉnh lại trong lòng hắn. Thân thể của nàng run rẩy, mảnh mai lại thiếu hụt cảm giác an toàn, giống như một con chim nhỏ bị kinh sợ, không hề tin tưởng chuyện trước mắt. Nàng làm người ta không nhịn được thương tiếc cũng khiến hắn thật sâu đau lòng. Hắn biết nàng đã tỉnh chỉ là nhất quyết không muốn mở mắt
“Tố Nhi, đều là ta không tốt. Không quay lại sớm, nàng hận ta, đánh ta, mắng ta đều được”
Đột nhiên, bả vai truyền tới đau nhức làm hắn run rẩy. Nàng cắn hắn, hình như đem hết toàn lực cắn hắn. Hắn không đẩy nàng ra, ngược lại càng ôm nàng chặt hơn lại sợ khiến nàng đau. Thật sự, hắn hận không thể đem nàng hoà vào lòng mình, cả đời cũng không tách ra.
“Thật xin lỗi, Tố Nhi. Tố Nhi của ta…”
Lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ giống như niệm chú làm cho nàng yên tĩnh lại. Nàng chậm rãi khẽ mở hàm răng mình đang cắn chặt.
“Tên vô lại… tên vô lại! …”Nàng nức nở, “Không bao giờ… thèm để ý chàng… Đồ trứng thối !”
“Ta không tốt.” Mộ Dung Cảnh cúi đầu, nâng lên gương mặt khiến ngưòi khác đau lòng dịu dàng hôn. Hôn khoé mắt nàng, hôn giọt nước mắt vương trên má. Lưu luyến và vô hạn thâm tình. Chậm rãi ấn lên đôi môi đỏ mọng đang khát vọng trong mơ. Tư niệm hóa thành hôn sâu, trằn trọc mút vào, thật lâu thật lâu… Muốn xoá đi nội tâm bất an và sợ hãi…
Nhẹ nhàng thốt lên:”Tố Nhi, ta đang bên cạnh nàng. Thật sự … ở bên cạnh nàng …”
“Đây không phải mộng, chỉ cần nàng mở mắt ra là có thể thấy ta thật sự. Ta sẽ không lại rời đi.”
“Tố Nhi, nàng là của ta, cả đời đều là của ta.”
“Cả đời này, ta tuyệt không rời không bỏ nàng trừ khi ta chết…”
Tất cả lời nói đều hoá thành nụ hôn thâm tình. Nàng thoả mãn. Mà chính hắn cũng hoà tan trong bể tình
Nước mắt vẫn vương trên mắt nàng chỉ là khoé miệng đã cười đến vui vẻ. Hạnh phúc đến ngọt ngào.
Mộ Dung Cảnh dịu dàng nhìn tiểu nhân nhi đang ngủ trong ngực chưa tỉnh. Hắn không mệt! Thật sự, một chút cũng không mệt. Khi cảm xúc quá mãnh liệt, tinh thần có lẽ luôn dồi dào vô cùng. Hắn vẫn luôn hưng phấn, kiềm chế không được niềm kích động trong lòng mà nhẹ nhàng, chậm rãi, hết vòng nọ đến vòng kia nếm náp làn môi ngọt ngào rung động.
Phút chốc, hắn cười! Không ngừng cười ra tiếng. Hai tay khẽ kéo, để nàng nằm trong lòng mình. Năm ngón tay dong dỏng, ôn nhu xẹt qua tấm lưng trắng nõn, non mịn làn da, làm nguời ta hận không thể cắn một cái. Nàng là bảo bối! Một bảo bối mà ai cũng muốn có. Duy độc hắn có thể có được nàng, càm giác như có cả tương lai ấy không ai có thể biết rõ! Chỉ cần có nàng, tương lai càng trở nên đáng chờ mong. Linh hồn đã từng trống rỗng nay đã sớm được lấp đầy. Hắn muốn nuốt chửng nàng, mang nàng rời đi!
“Ha ha! … Cáp! …” Hắn ôm lấy nàng cười.
Đôi lông mi xinh đẹp chớp chớp, chậm rãi mở mắt. Đập vào mắt là bộ ngực rắn chắc của hắn mà mặt của nàng cũng dán trên mặt hắn. Gương mặt không khỏi nóng bừng. Không hiểu, tại sao hắn cười. Hắn cười làm nàng đã tỉnh hẳn!
“Sao lại cười a…”Âm thanh dịu dàng, mềm mại vô cùng, tựa như người yêu đang làm nũng.
Mộ Dung Cảnh ngẩn ra. Thân thể cứng đờ nhưng âm thanh lại vô cùng dụ hoặc khiến hắn có xúc động muốn hôn nàng!
“Ta vui mừng, ta đã nghĩ…” Hai tay xiết chặt, để thân thể nàng gắt gao dán trên người mình. Da thịt thân cận, không hề ngăn cách. Cảm giác sự ấm áp từ trên người nhau truyền đến, tim đập, hơi thở… khiến người ta say mê, khát vọng cả đời cũng không đủ.
“Cười giống như kẻ ngu…”
“Phải ! Tố Nhi của ta, coi như là ngốc, cũng đồ ngốc hạnh phúc!” Hắn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Thật lâu đến khi hơi thở của hai người dồn dập… Tim đập nhanh hơn…
“Tố Nhi, ta còn nghĩ muốn…”
“Ưm…”
Hai người chung một chỗ. Tưởng rằng không ai quấy rầy, đương lúc nùng tình mật ý thì tiếng gõ cửa lại vang lên không ngừng! Dồn dập, kiêu ngạo gõ cửa! Một hồi lâu, âm thanh cũng truyền đến!
“Mộ Dung Cảnh, lăn ra đây! Chúng ta một mình đấu…”Đúng là tiếng Tư Mã Lạc kêu gào, “Tố Nhi đâu? Tố Nhi ở nơi nào?”
Bởi vì tình ý dâng trào mà hai má đỏ ửng, trong thẹn thùng lại vương chút sợt hãi. Nếu như vào lúc đó, Tư Mã Lạc xông tới liền lớn chuyện rồi!
Mộ Dung Cảnh nhíu mày, hung hăng cắn đôi môi đỏ mọng của nữ nhân trong lòng, thấp giọng cảnh cáo: “Không cho phân tâm! Lúc này, nàng chỉ có thể nghĩ muốn ta…” Động tác lại càng nhanh hơn
“Cảnh… A…” Giọng nói mềm mại đáng yêu vô cùng như gió xuân nũng nịu bên tai hắn….
Dục vọng của Mộ Dung Cảnh đang dầy đặc, nhưng cũng nhẫn đến cắn răng, ” Hỗn đản, chờ một lát ta lại thu thập hắn!” Lại dám chọn vào lúc này xuất hiện. Nhưng dám nói một mình đấu, hắn rõ ràng cố ý !
Lúc này, chỉ nghe thấy ngoài cửa Sơ Tuyết nhắc nhở: “Đừng quấy rầy bọn họ, để hai người bọn họ tâm sự nhiều hơn!”
“Ngươi là tiểu hài tử biết cái gì? Cút một bên đi… Mau tránh ra, ta phá cửa!” Tư Mã Lạc hùng hùng hổ hổ.”Cô nam quả nữ, không biết bọn họ ở bên trong để làm gì? Hừ! Tên kia nếu dám đụng đến Tố Nhi, ta nhất định để hắn thành thái giám…”
“Ca!”
“Đi, tiểu hài tử tránh mau đi!”
“Đừng! …”
Bên ngoài phòng ngủ Tư Mã Lạc đang cùng Sơ Tuyết tranh cãi, hình như lúc nào cũng có thể xông vào.
Tố Nhi lo lắng, “Bọn họ…”
Hắn hôn nơi mẫn cảm của nàng ôn nhu nói: “An tâm, ngoan, đừng phân tâm… Thật tốt hưởng thụ…” Đông cung đồ, làm sao lại để bọn họ thưởng thức miễn phí!
Đột nhiên… Cửa bị đá văng!
Lúc Tư Mã Lạc xông tới, chỉ thấy được bóng lưng của Mộ Dung Cảnh khoác áo trường sam từ cửa sổ mạnh mẽ bắn ra. Mà trong ngực của hắn, rõ ràng vẫn còn ôm lấy một thân ảnh mềm mại.
Sơ Tuyết cũng tiến vào, nhưng mà không nhìn thấy bóng người! Chỉ có một chiếc giường bừa bộn, không cần phỏng đoán cũng biết tình huống không lâu trước đây là như thế nào.
“Ca, chúng ta có phải rất xấu rồi hay không !” Quấy rầy thời gian ngọt ngào của Hoàng huynh? Sơ Tuyết bất an.
Soái ca trợn mắt liếc Sơ Tuyết, bước ra khỏi phòng ngủ, tức giận bỏ lại một câu: “Hừ! So với Mộ Dung Cảnh, chúng ta thiện lương quá rồi !”
Hắn bỏ lại quan tài, để lão nô điều khiển xe trống rỗng đi theo. Hai người đi về hướng đường cái.
Sau này, chuyện ở kinh thành hắn không muốn xen vào nữa. Trời đất bao la, hắn cũng muốn học như muội muội của mình, tiếu ngạo giang hồ.
…
Lại nói, Tư Mã Lạc nằm trong quan tài cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Lúc mới bắt đầu thì còn rung lắc, dần dần rồi ngừng hẳn. Tiếp đó quan tài lại di động nhưng mà không còn rung lắc nữa, rõ ràng là có người khiêng lên sao? Cuối cùng thì hoàn toàn ngừng lại! Đứng yên lặng! Vẫn không nhúc nhích. Không nghe thấy tiếng của Tiếu Trọng Chi, cũng không nghe được tiếng nói cười ồn ào của người đi đường! Yên tĩnh đến đáng kinh ngạc! Nói như thế nào nhỉ? Hắn rất muốn lau mồ hôi, đột nhiên trong lòng có dự cảm không tốt, có thể Tiếu Trọng Chi đã thay đổi quan tài! Cuối cùng, có lẽ hắn đã đánh giá thấp ca ca của chính mình!
MMD, chẳng lẽ thất bại ? Nếu thật vậy, cứ tiếp tục nằm bên trong chờ đợi sẽ chỉ là tạo cơ hội cho đám người bên ngoài chuẩn bị thật tốt để bắt mình.
Hắn thầm vận nội công, dồn vào lòng bàn tay, hướng tới nắp quan tài vỗ mạnh, lập tức, rầm rầm!Nắp quan tài bị đánh bay! Mà hắn cũng chớp đúng thời cơ ôm Tố Nhi nhảy ra. Người đang ở giữa không trung thì lại đột nhiên phát hiện trên đầu có một cái lưới lớn, còn chính hắn vừa vặn giống như một con cá. Hắn nghĩ muốn ngất! Bên ngoài có bẫy rập đang chờ hắn? Bị lưới ngăn cản, lại ôm một người căn bản không có biện pháp thi triển toàn lực. Quan trọng là lưới này không biết làm từ thứ gì mà không phá được.
Một khắc sau, sau lưng như có người chờ khá lâu, xuất thủ nhanh như điện đã nhân cơ hội điểm đại huyệt của hắn, làm hắn trong nháy mắt xụi lơ, không thể động đậy! Hắn MD, còn có chiêu nào đang chờ? Tính toán đến loại tình trạng này, này, này…! Tức thì, Tư Mã Lạc chỉ biết giương mắt nhìn.
Sơ Tuyết ở một bên cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn. Tình huống này là như thế nào?
Mộ Dung Cảnh cười khanh khách, vẻ mặt cực kì vô hại. Nhẹ nhàng cởi lưới trên người A Lạc ra, tiếp nhận người nào đó đang ngủ say từ trong lòng hắn, nâng niu như trân bảo mà ôm vào ngực. Khi nhìn thấy sắc mặt của nàng, mày kiếm nhíu lại, nghi vấn: “Chuyện gì xảy ra với nàng?”
Tư Mã Lạc không cam lòng thì thào: “Mê hương một canh giờ sau sẽ tỉnh.”
“A ! Sơ Tuyết mang cá về, mẫu hậu vẫn còn đang chờ. Trước cứ như vậy xách hắn, con cá này rất không ngoan, cẩn thận đừng để hắn chạy thoát.” Mộ Dung Cảnh ôm Tố Nhi đi trước một bước, tâm tình kích động đến sắp không kiềm chế được. Tại trước mắt người khác hắn không muốn mất mặt. Nhưng rốt cuộc nàng đang nằm trong lòng chính mình.
Tư Mã Lạc trơ mắt nhìn Mộ Dung Cảnh ôm Tố Nhi đi, giận đến cắn răng, “Sơ Tuyết, mau thả ta ra!”
Sơ Tuyết nghe hắn rống, ngược lại đã lấy lại tinh thần. Rốt cục hắn hiểu rõ ràng mọi chuyện nên ngượng ngùng cười trừ: “Cái…này… vừa rồi Hoàng huynh nói, không thể thả huynh.”
“Ngươi nghe hắn hay là nghe ta?” Hắn trợn mắt nhìn người. Lúc này cho dù là ai thì hắn đều trợn trừng! Hung hăng lườm nguýt, sắp quẫn đến chết đi. MMD, chuyện phát sinh như vậy thật sự rất mất mặt.
“Cái…kia… A, nhớ ra rồi, đệ còn có việc phải xử lí, đi trước nhé!” Người thuần khiết như Sơ Tuyết thì hình như cũng hiểu được nói dối như thế nào, chỉ là không thật giỏi lắm nên lí do nghe thật cẩu huyết! Chạy đi còn ném lại một câu: “Trần Thủ, nơi này liền giao cho ngươi.”
Lần này đến Trần Thủ cực kì lúng túng! Chủ nhân ơi, sao người nào cũng đều vô lương tâm như vậy? Tư Mã điện hạ cũng là một chủ nhân khó chơi đó.
Nhìn rõ ràng nơi này cũng chỉ là một ngõ hẽm hẻo lánh. Tư Mã Lạc xấu hổ muốn chết, hắn không khác gì một con cá vừa mới bị tóm, lại là đưa lên tới cửa, nhảy vào lưới của người ta dăng sẵn. Tiếu Trọng Chi chết tiệt, chỉ có canh giữ một cỗ quan tài cũng không xong, thật sự đã đánh giá hắn quá cao! Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt! Nếu như thật sự là quan tài của cha hắn mà để cho người ta đánh tráo thì chẳng phải hắn không còn mặt mũi gặp tổ tông? Hừ! Hắn thầm mắng trong lòng. Nhưng mà hắn không nghĩ tới khả năng nếu như thật sự là quan tài của lão gia thì cũng sẽ không có người nào buồn đi cướp.
Tư Mã Lạc dù trợn mắt như thế nào thì cũng tức khắc bị người ta vứt lên kiệu. Do bốn người thị vệ cải trang làm kiệu phu khiêng đi. Màn kiệu hạ xuống, hắn liền không nhìn thấy bên ngoài. Kiệu nâng lên, lại nhún nhảy nhún nhảy cảm giác được cỗ kiệu gấp gáp đi về phía trước. Chỉ có trong nháy mắt khi gió thổi qua màn cửa sổ thì hoặc có thể liếc mắt thấy người qua đường hoặc Trần Thủ đang đứng một bên.
Hắn vẫn không thể động đậy. Nếu chỉ một chỗ huyệt vị thì dễ dàng giải khai, hai chỗ còn chút gượng gạo, ba chỗ nếu như mạnh mẽ muốn chống lại thì chính là muốn chết. Hắn tức giận gầm nhẹ: “Trần Thủ, ngươi cứ nói, có phải các ngươi đã sớm nghe được tin tức?” Có thể là Tiếu Trọng Chi bán đứng hắn hay không? Khả năng này cũng không thể xảy ra , nếu muốn bán đứng thì ngay từ đầu hắn đã không hỗ trợ.
“Việc này…” Trần Thủ ở bên cạnh tự nhiên nghe được lời nói của Tư Mã Lạc. Nhẹ cười một tiếng “Điện hạ, chúng ta một mực giám thị nhất cử nhất động của Tiếu Trọng Chi. Cả đêm qua Tiếu Trọng Chi đi mua một bộ quan tài mới. Gia liền lệnh chúng ta cũng mua một quan tài giống thế. Ha hả, ta lúc ấy không biết, nguyên lai là dùng như thế. Ngẫm lại cũng đúng, di thể lão gia đã sớm hoả táng, hơn nữa trên linh đường có quan tài, thêm cái mới chính là làm điều thừa thôi.”
“Tiếu Trọng Chi chết tiệt, đúng là việc tốt khó làm!” Tư Mã Lạc mắng.
Trần Thủ hé miệng cười trộm “Ngài đừng trách hắn, quan tài trên linh đường tự nhiên không thể dùng đến. Hắn cũng là vì tốt cho ngài và thái hậu nên mới phải thay cái mới. Có trách chăng là gia của chúng ta quá thông minh. Ha hả.” Phải thay là đương nhiên, quan tài cũ dù sao cũng đã chứa di thế cùng đồ vật của lão gia, để bọn họ nằm bên trong chính là đại bất kính. Đúng là rất không may mắn.
Thỉ ra là như vậy a, thì ra bị đoán ra từ rất sớm! Khó trách a khó trách… Tư Mã Lạc giật giật miệng, muốn mắng người cũng không mở miệng mắng nổi, đành tự nhận không may. MMD, lửa giận giấu ở trong lòng còn không có tắt đâu! Ô ô… ! Khóc không ra nước mắt!Không phải một từ không may đơn giản có thể hình dung. Lúc trước hắn còn nghĩ kế này không sai sót, đắc ý hồi lâu, kết quả thì sao? Xem hiện tại, bị bại thảm như vậy, ngay cả chính mình cũng bị bắt! Oa hận, hận ai đây? Chả lẽ mắng mẹ của nó à, cũng là mẹ mình!
Dù không tình nguyện cỡ nào, Tư Mã Lạc cũng bị mang vào cung. Hắn quẫn, hắn là trực tiếp bị khiêng đến Thiên Thọ cung…
Thiên Thọ cung là nơi mà Tư Mã Lạc không muốn đi nhất. Mộ Dung Cảnh làm như thế, rõ ràng buộc hắn thích ứng! Hắn không muốn đâu! Đôi mắt vốn tức giận giờ đầy u oán
Tư Mã Lạc bị ném tới đại đường của Thiên Thọ cung, bị đặt lên trên chỗ ngồi rồi Trần Thủ liền vội vàng lui ra ngoài. Mà ngay cả thái giám và cung nữ cũng không còn một người dám lưu lại. Một hồi sau, Thái Hoàng Thái Hậu vịn tay Sơ Tuyết, mặt mày hớn hở đi đến.
Tư Mã Lạc vừa nghe âm thanh sau chiếc rèm che liền cảm thấy không ổn, rất nhanh mẫu hậu mang vẻ mặt từ ái đã đến. Vừa nhìn thấy thì trong lòng không khỏi căng thẳng. Một năm không thấy, bà đã già đi rất nhiều? Tóc bạc cũng nhiều…
“Chết tiệt! Sơ Tuyết, ngươi có phải không chăm sóc bà tốt hay không!” Hắn bật thốt lên liền mắng chửi người. Mặc dù là mắng người nhưng trong đó ẩn dấu nhiều hơn là quan tâm lo lắng.
Sơ Tuyết ngẩn ra, Thái Hoàng Thái hậu cũng ngẩn ra. Hai người nhìn nhau kinh ngạc, có phải hay không nghe lầm rồi?
Soái ca nào đó nhìn vẻ mặt hai người, sắc mặt liền đặc biệt nhăn nhó, tựa như đang gặm hoa quả lại nhìn thấy con sâu.
Dần dần, nước mắt của Thái hoàng Thái hậu lặng lẽ rơi, từ xưa đến nay chưa bao giờ vui sưóng như thế. Tựa như trong khoảnh khắc tất cả những gì bị mất lại quay trở về. Khổ tẫn cam lai, mây đen cũng muốn tản mát sao? Tản mát đi…
Tâm tình Sơ Tuyết cũng kích động ,nhìn A Lạc, cảm giác quen thuộc mà cũng thật xa lạ, một năm không thấy! Quen thuộc bởi vì hắn là ca ca của mình, quan hệ khó có thể rũ bỏ, mà thân tình dù mười năm không thấy cũng vẫn hiện hữu. Cảm giác xa lạ bởi ánh mắt lạnh lẽo đã không còn, không có nét đau thương, tĩnh lặng, lạnh lùng mà tràn ngập sức sống cùng ấm áp.
“Nhìn cái gì vậy? Nhanh giải khai huyệt vị cho ta!” Tư Mã Lạc gào thét, nét mặt đã không đợi nổi, khi Sơ Tuyết vốn định giải khai huyệt vị cho hắn thì hắn lại thì thào mắng một câu, “Nơi này thật sự là một khắc cũng không muốn ở lại! Thực buồn bực…” Đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Nhưng một câu nghĩ một đằng nói một nẻo đầy bất đắc dĩ này lại làm cho Sơ Tuyết sứng sốt. Ngón tay ngọc mới dâng lên cũng dừng lại giữa không trung. Khiến mỗ soái ca nhìn mà thực sự sốt ruột! Hận không thể tự mình cho hắn một bạt tai!
Thân thể Sơ Tuyết cứng lại, thẳng tắp xoay người, ngượng ngùng:”Ách… Ca, thủ pháp điểm huyệt của Hoàng huynh rất kì lạ, đệ không giải được. Nghe nói, một canh giờ sẽ tự động giải khai, đệ còn có chuyện quan trọng xử lý, đi trước!”
Oa! Dựa vào! Lại một câu này! Mỗ soái ca tức muốn hộc máu, mới vừa rồi hắn rõ ràng muốn giải lại đột nhiên thay đổi! Hận đến cắn răng! Hắn nhìn chăm chú bóng lưng Sơ Tuyết mà rống to: “Chết tiệt, Sơ Tuyết ngươi quay lại! Dám chạy, ta cho ngươi đẹp mặt…”
“A a! Con thật sự rất khẩn cấp mà, mẫu hậu! Ca liền giao cho người chăm lo, chắc ca còn chưa ăn cái gì đâu!” Rất xa, rất xa truyền đến giọng nói của Sơ Tuyết.
Tư Mã Lạc nhìn đôi mắt nồng đậm áy náy của Thái Hoàng Thái Hậu mà thấy đau lòng… Bao nhiêu hận bao nhiêu oán nếu không gặp người thì vẫn còn có, nhưng khi thực sự nhìn thấy thì sao? Tất cả trở nên thật nhỏ bé không có ý nghĩa.
…
Sơ Tuyết miệng méo xệch đi một đoạn đường rồi mới chậm rãi ổn định lại. Nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú dần thu liễm, đôi mắt nhìn về phía Triều Phượng cung. Đôi mắt trong suốt hiện lên một tia chán nản. Nhìn chăm chú hồi lâu, cười nhạt một tiếng, ánh mắt mang theo một chút cay đắng một chút bất đắc dĩ nhưng nhiều hơn là vui mừng. Mọi người có thể ở chung một chỗ thật tốt, ai cũng không còn hận thù ai. Sự hòa thuận, ấm áp, vui vẻ… Hắn khát vọng quãng thời gian giống thế…
…
Tại Triêu Phượng cung, trong đình viện trước phòng ngủ Trầm Tố Nhi… Gió nhẹ thoảng qua, ánh nắng chan hoà. Nằm trên ghế dưới bóng cây có bóng dáng của một đôi nam nữ.
Hốc mắt Mộc Dung Cảnh ửng đỏ, ôn nhu ôm thân ảnh trong lòng, lẳng lặng đem đầu nàng tựa vào trên vai mình, cằm cũng để trên trán nàng, ngẫu nhiên hôn nhẹ mang theo tình ý vô tận. Hắn đang chờ đợi nàng tỉnh lại. Muốn người đầu tiên nàng thấy là chính mình, hắn sẽ nói cho nàng hắn nhớ nàng đến mức nào. Cả ngày lẫn đêm, thời thời khắc khắc. Không được thấy nàng mỗi đêm là một loại dày vò. Nỗi tương tư khắc cốt, hắn không muốn thử lần nữa, sau này dù lên thiên đường xuống địa ngục cũng muốn nắm chặt tay nàng.
“Tố Nhi, chúng ta không bao giờ tách ra nữa! Ta tình nguyện chết cùng không muốn cùng nàng chia lìa…”
Trong mơ màng ,Trầm Tố Nhi cảm giác thấy mình thật ấm áp. Có một người nhẹ nhàng ôm lấy mình, cảm giác quen thuộc, mùi vị quen thuộc. Phảng phất như đang nằm mơ, giấc mơ nàng không muốn tỉnh lại. Nàng lưu luyến thân nhiệt này, cái ôm này, tư vị được người ta sủng ái. Không nghĩ tỉnh lại cũng không nguyện tỉnh lại! Nếu như đây chỉ là mơ nàng càng không muốn tỉnh! Vô số đêm, nàng mơ giấc mơ ngọt ngào nhưng khi tỉnh lại cái gì cũng không có! Bên cạnh giường vẫn lạnh như băng, không có thân ảnh của hắn. Còn lại chỉ là chính mình, lẻ loi ngồi trong góc phòng. Tại sao hắn không nhanh trở về? Tại sao hắn có thể nhẫn tâm bỏ mình một mình ở chỗ này? Nàng không ngừng hận hắn, oán hắn nhưng vẫn không ngăn được chính mình nhớ hắn, thật sự rất nhớ rất nhớ, nhớ đến cả trái tim cũng dường như rỉ máu! Đau, nỗi đau mơ hồ! Nhưng chưa từng dừng lại. Giữa đêm khuya tỉnh mộng khoé mắt vẫn còn nước mắt. Dù chỉ là rất xa liếc mắt cũng tốt, nàng đều muốn thấy hắn. Nàng chỉ muốn biết hắn có tốt không, sống có vui vẻ không?
Lúc này, từng giọt từng giọt nước mắt rơi trên mặt nàng.
“Tố Nhi, tỉnh sao? Mở mắt ra, nhìn ta có được hay không?” Tiếng nói trầm thấp ôn nhu, khắc cốt minh tâm,âm thanh đã quen thuộc vô số lần thật sự xuất hiện!
Không, đây là mơ! Khẳng định là mơ! Nàng không muốn tỉnh! Gắt gao ôm hắn, chui trong lòng hắn nàng thật không muốn tỉnh. Nàng sẽ không buông tay! Sợ hãi! Rất sợ hãi rất sợ hãi! Nàng sợ hãi chỉ cần thả tay hắn lại biến mất.
“Tố Nhi, là ta. Ta đã trở về… Ta sẽ không bao giờ rời đi.” Giọng nói ôn nhu vô cùng vẫn không dừng lẩm bẩm :”Ta rất nhớ nàng, thật sự rất nhớ nàng. Mỗi thời mỗi khắc đều nhớ nàng. Mở mắt ra, nhìn ta…”
Nàng run rẩy lắc đầu! Ngàn vạn lần không nên tỉnh! Nếu như đây là mơ liền cứ mơ tiếp như vậy
“Tố Nhi!”
“Không! Ta không nên tỉnh! Ta không nên tỉnh! Không nên bắt ta tỉnh! Nàng thất thanh khóc! Nằm trong lòng hắn, không ngừng khóc!
Hắn muốn dùng cả sinh mạng ôm lấy nàng, cả đời đều không muốn buông ra!
“Thật xin lỗi… .”
Mộ Dung Cảnh nhẹ nhàng hôn người nằm trong lòng, hôn lên tóc nàng, lên cổ nàng. Gắt gao ôm lấy người đang khiếp đảm, sợ hãi phải tỉnh lại trong lòng hắn. Thân thể của nàng run rẩy, mảnh mai lại thiếu hụt cảm giác an toàn, giống như một con chim nhỏ bị kinh sợ, không hề tin tưởng chuyện trước mắt. Nàng làm người ta không nhịn được thương tiếc cũng khiến hắn thật sâu đau lòng. Hắn biết nàng đã tỉnh chỉ là nhất quyết không muốn mở mắt
“Tố Nhi, đều là ta không tốt. Không quay lại sớm, nàng hận ta, đánh ta, mắng ta đều được”
Đột nhiên, bả vai truyền tới đau nhức làm hắn run rẩy. Nàng cắn hắn, hình như đem hết toàn lực cắn hắn. Hắn không đẩy nàng ra, ngược lại càng ôm nàng chặt hơn lại sợ khiến nàng đau. Thật sự, hắn hận không thể đem nàng hoà vào lòng mình, cả đời cũng không tách ra.
“Thật xin lỗi, Tố Nhi. Tố Nhi của ta…”
Lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ giống như niệm chú làm cho nàng yên tĩnh lại. Nàng chậm rãi khẽ mở hàm răng mình đang cắn chặt.
“Tên vô lại… tên vô lại! …”Nàng nức nở, “Không bao giờ… thèm để ý chàng… Đồ trứng thối !”
“Ta không tốt.” Mộ Dung Cảnh cúi đầu, nâng lên gương mặt khiến ngưòi khác đau lòng dịu dàng hôn. Hôn khoé mắt nàng, hôn giọt nước mắt vương trên má. Lưu luyến và vô hạn thâm tình. Chậm rãi ấn lên đôi môi đỏ mọng đang khát vọng trong mơ. Tư niệm hóa thành hôn sâu, trằn trọc mút vào, thật lâu thật lâu… Muốn xoá đi nội tâm bất an và sợ hãi…
Nhẹ nhàng thốt lên:”Tố Nhi, ta đang bên cạnh nàng. Thật sự … ở bên cạnh nàng …”
“Đây không phải mộng, chỉ cần nàng mở mắt ra là có thể thấy ta thật sự. Ta sẽ không lại rời đi.”
“Tố Nhi, nàng là của ta, cả đời đều là của ta.”
“Cả đời này, ta tuyệt không rời không bỏ nàng trừ khi ta chết…”
Tất cả lời nói đều hoá thành nụ hôn thâm tình. Nàng thoả mãn. Mà chính hắn cũng hoà tan trong bể tình
Nước mắt vẫn vương trên mắt nàng chỉ là khoé miệng đã cười đến vui vẻ. Hạnh phúc đến ngọt ngào.
Mộ Dung Cảnh dịu dàng nhìn tiểu nhân nhi đang ngủ trong ngực chưa tỉnh. Hắn không mệt! Thật sự, một chút cũng không mệt. Khi cảm xúc quá mãnh liệt, tinh thần có lẽ luôn dồi dào vô cùng. Hắn vẫn luôn hưng phấn, kiềm chế không được niềm kích động trong lòng mà nhẹ nhàng, chậm rãi, hết vòng nọ đến vòng kia nếm náp làn môi ngọt ngào rung động.
Phút chốc, hắn cười! Không ngừng cười ra tiếng. Hai tay khẽ kéo, để nàng nằm trong lòng mình. Năm ngón tay dong dỏng, ôn nhu xẹt qua tấm lưng trắng nõn, non mịn làn da, làm nguời ta hận không thể cắn một cái. Nàng là bảo bối! Một bảo bối mà ai cũng muốn có. Duy độc hắn có thể có được nàng, càm giác như có cả tương lai ấy không ai có thể biết rõ! Chỉ cần có nàng, tương lai càng trở nên đáng chờ mong. Linh hồn đã từng trống rỗng nay đã sớm được lấp đầy. Hắn muốn nuốt chửng nàng, mang nàng rời đi!
“Ha ha! … Cáp! …” Hắn ôm lấy nàng cười.
Đôi lông mi xinh đẹp chớp chớp, chậm rãi mở mắt. Đập vào mắt là bộ ngực rắn chắc của hắn mà mặt của nàng cũng dán trên mặt hắn. Gương mặt không khỏi nóng bừng. Không hiểu, tại sao hắn cười. Hắn cười làm nàng đã tỉnh hẳn!
“Sao lại cười a…”Âm thanh dịu dàng, mềm mại vô cùng, tựa như người yêu đang làm nũng.
Mộ Dung Cảnh ngẩn ra. Thân thể cứng đờ nhưng âm thanh lại vô cùng dụ hoặc khiến hắn có xúc động muốn hôn nàng!
“Ta vui mừng, ta đã nghĩ…” Hai tay xiết chặt, để thân thể nàng gắt gao dán trên người mình. Da thịt thân cận, không hề ngăn cách. Cảm giác sự ấm áp từ trên người nhau truyền đến, tim đập, hơi thở… khiến người ta say mê, khát vọng cả đời cũng không đủ.
“Cười giống như kẻ ngu…”
“Phải ! Tố Nhi của ta, coi như là ngốc, cũng đồ ngốc hạnh phúc!” Hắn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Thật lâu đến khi hơi thở của hai người dồn dập… Tim đập nhanh hơn…
“Tố Nhi, ta còn nghĩ muốn…”
“Ưm…”
Hai người chung một chỗ. Tưởng rằng không ai quấy rầy, đương lúc nùng tình mật ý thì tiếng gõ cửa lại vang lên không ngừng! Dồn dập, kiêu ngạo gõ cửa! Một hồi lâu, âm thanh cũng truyền đến!
“Mộ Dung Cảnh, lăn ra đây! Chúng ta một mình đấu…”Đúng là tiếng Tư Mã Lạc kêu gào, “Tố Nhi đâu? Tố Nhi ở nơi nào?”
Bởi vì tình ý dâng trào mà hai má đỏ ửng, trong thẹn thùng lại vương chút sợt hãi. Nếu như vào lúc đó, Tư Mã Lạc xông tới liền lớn chuyện rồi!
Mộ Dung Cảnh nhíu mày, hung hăng cắn đôi môi đỏ mọng của nữ nhân trong lòng, thấp giọng cảnh cáo: “Không cho phân tâm! Lúc này, nàng chỉ có thể nghĩ muốn ta…” Động tác lại càng nhanh hơn
“Cảnh… A…” Giọng nói mềm mại đáng yêu vô cùng như gió xuân nũng nịu bên tai hắn….
Dục vọng của Mộ Dung Cảnh đang dầy đặc, nhưng cũng nhẫn đến cắn răng, ” Hỗn đản, chờ một lát ta lại thu thập hắn!” Lại dám chọn vào lúc này xuất hiện. Nhưng dám nói một mình đấu, hắn rõ ràng cố ý !
Lúc này, chỉ nghe thấy ngoài cửa Sơ Tuyết nhắc nhở: “Đừng quấy rầy bọn họ, để hai người bọn họ tâm sự nhiều hơn!”
“Ngươi là tiểu hài tử biết cái gì? Cút một bên đi… Mau tránh ra, ta phá cửa!” Tư Mã Lạc hùng hùng hổ hổ.”Cô nam quả nữ, không biết bọn họ ở bên trong để làm gì? Hừ! Tên kia nếu dám đụng đến Tố Nhi, ta nhất định để hắn thành thái giám…”
“Ca!”
“Đi, tiểu hài tử tránh mau đi!”
“Đừng! …”
Bên ngoài phòng ngủ Tư Mã Lạc đang cùng Sơ Tuyết tranh cãi, hình như lúc nào cũng có thể xông vào.
Tố Nhi lo lắng, “Bọn họ…”
Hắn hôn nơi mẫn cảm của nàng ôn nhu nói: “An tâm, ngoan, đừng phân tâm… Thật tốt hưởng thụ…” Đông cung đồ, làm sao lại để bọn họ thưởng thức miễn phí!
Đột nhiên… Cửa bị đá văng!
Lúc Tư Mã Lạc xông tới, chỉ thấy được bóng lưng của Mộ Dung Cảnh khoác áo trường sam từ cửa sổ mạnh mẽ bắn ra. Mà trong ngực của hắn, rõ ràng vẫn còn ôm lấy một thân ảnh mềm mại.
Sơ Tuyết cũng tiến vào, nhưng mà không nhìn thấy bóng người! Chỉ có một chiếc giường bừa bộn, không cần phỏng đoán cũng biết tình huống không lâu trước đây là như thế nào.
“Ca, chúng ta có phải rất xấu rồi hay không !” Quấy rầy thời gian ngọt ngào của Hoàng huynh? Sơ Tuyết bất an.
Soái ca trợn mắt liếc Sơ Tuyết, bước ra khỏi phòng ngủ, tức giận bỏ lại một câu: “Hừ! So với Mộ Dung Cảnh, chúng ta thiện lương quá rồi !”
/111
|