“Lục đệ, sớm như vậy đã vào cung rồi sao?” Thái tử nở nụ cười ôn nhuận như ngọc, từ từ đi tới trước mặt hắn.
Trên mặt Ôn Vương không có bất kỳ biểu cảm gì, hắn của bây giờ đối diện với Thái tử, căn bản ngay cả diễn cũng không muốn diễn, lạnh lùng nói: “Vào cung thăm mẫu phi, Thái tử mời.”
Thấy vẻ mặt của Ôn Vương, Thái tử đoán hắn chắc đã biết gì đó, cho nên cũng không có chọc thủng.
“Lục đệ mời.” Thái tử khẽ mỉm cười nói.
Ánh mắt lạnh lẽo của hai người chạm nhau, lại là ánh điện tia lửa một trận, hai người ai cũng không muốn đi trước, cắm cọc ở cửa cung.
Doãn Tiêu La thấy cảnh này, chắc là những lời mà hôm qua nàng ta nói đã k1ch thích tới Ôn Vương, hôm nay nhìn thấy Thái tử mới sẽ có dáng vẻ này.
Đứng ở đây cũng không hay, ngộ nhỡ bị người có tâm cơ nhìn thấy, truyền tới tai của Gia Thành Đế, nói không chừng sẽ xảy ra sóng gió gì đó.
Cân nhắc lợi hại một phen, nàng ta vẫn là đi tới trước mặt Ôn Vương, nhẹ giọng khuyên: “Vương gia, chúng ta vẫn phải đi thăm mẫu hậu, trời tuyết lớn như này, Lăng thần y còn đợi ở đây, chúng ta vẫn là mau chóng đi thôi.”
Nhắc tới Lăng thần y và Địch Quý phi, Ôn Vương mới hơi động đậy, thu hồi ánh mắt lạnh lẽo u tối, xoay người rời đi.
Thấy bóng người rời đi của Ôn Vương, thần kinh căng cứng của Thái tử vào lúc này mới được thả lỏng, từ từ xoay người đi về phía ngược lại.
Từ sau khi Doãn Hoàng hậu ra khỏi lãnh cung, người trước đó tới chúc mừng là mãi không dứt.
Doãn Hoàng hậu thuận tay lật thử, đồ tặng đa số đều không có mới lạ, cũng không có gì đồ tốt cả.
Cũng phải, bà ta vốn dĩ chính là Hoàng hậu, đồ vật hưởng dụng đều là thứ tốt nhất đắt nhất, đâu có dùng những thứ mà người khác tặng chứ.
“Hoàng hậu, người xem những lễ vật này, đều là các phi tần trong cung đưa tới, có Lệ tần, Lý mỹ nhân, Cẩn phi...” Cung nữ ở bên cạnh đọc từng cái tên, còn chưa nói hết thì bị bà ta cắt ngang.
“Bản cung biết, ngươi không cần đọc, những thứ như này, bản cung đều không nhìn trúng, đem đi bỏ vào kho đi.: Doãn Hoàng hậu không thèm liếc nhìn.
“Vâng.” Cung nữ đó từ từ lui ra ngoài.
Trong phòng bỗng yên tĩnh trở lại, Doãn Hoàng hậu nhàn nhạt nhìn ngón tay của mình, trong lòng sớm đã thất thần.
Thái tử vừa hay đi tới cửa thì nhìn thấy cung nữ từ bên trong đi ra, thuận miệng nói vài câu, sau đó bèn đi vào.
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu.” Thái tử hành lễ, Doãn Hoàng hậu ở đầu kia thấy hắn đến rồi, trên mặt lộ ra nét cười hiếm có, vội đứng dậy đỡ hắn lên.
Từ khoảng thời gian bà ta vào lãnh cung đó, bà ta càng nhìn thấu sự nóng lạnh của thế gian, ngoài địa vị của mình, cũng chỉ có con trai của mình là tấm chắn bảo vệ sau này của mình.
“Hoàng nhi tới rồi, ngày mai chính là giao thừa, ta chuẩn bị một bộ y phục mới cho con, con qua thử xem như thế nào.” Trong lòng Doãn Hoàng hậu rất thích, kéo Thái tử đi tới đằng sau bình phong.
Trong tủ đồ có một bộ y phục màu vàng rực nằm yên ở đó, Doãn Hoàng hậu đưa tay lấy ra, ngón tay thon dài vuốt ve bộ y phục màu vàng rực, từng đường kim mũi chỉ đều là bà ta may lúc ở lãnh cung.
Bộ y phục này đã chứa đựng quá nhiều tâm huyết của bà ta, hiện nay có thể giao tới tay của Thái tử, trái tim của bà ta cũng theo đó mà trở nên bình tĩnh.
“Con thử xem có vừa người hay không.” Doãn Hoàng hậu giao bộ y phục tới tay của Thái tử, giống như lúc nhỏ, bà ta tận tay thay y phục cho hắn.
Nhìn bộ y phục mà Doãn Hoàng hậu tự tay may này, trong lòng của Thái tử bỗng chốc dấy lên ký ức trước kia.
Tuy địa vị của mẫu hậu cao quý, nhưng hắn lúc nhỏ sinh ra thì gầy yếu nhiều bệnh, không những không có một chút ghét bỏ, càng nhận được nhiều quan tâm và che chở, những năm nay, những thứ bà ta cho đã vượt xa tưởng tượng của hắn.
Từ nhỏ y phục của hắn có một nửa là bà ta tự may, cho dù là chuyện trong cung có bận rộn nữa, bà ta cũng có thể rút thời gian ra may vá, có khi thường xuyên thức tới khuya, không thể nghỉ ngơi.
Thấy Thái tử ngọc thụ lâm phong trong gương đồng, toàn thân trên dưới đều tản ra một cỗ khí tức vương giả, Doãn Hoàng hậu bèn không tự chủ mà nghĩ tới sau này, tương lai, bà ta sẽ là Tháo hậu quyền cao chức trọng của nước Thích Diệp.
“Hoàng nhi, mẫu hậu sau khi từ lãnh cung đi ra, ở tẩm điện này mãi không thể ngủ yên giấc, có khi thường xuyên ở trong mơ giật mình tỉnh dậy, cho rằng bản thân còn ở trong lãnh cung, đoạn ký ức trở ngại đó, chỉ sợ sẽ in sâu vào trong ký ức của mẫu phi.” Doãn Hoàng hậu bỗng thở dài một tiếng.
Nghĩ tới khoảng thời gian đó, trong lòng bà ta chung quy đều có một nút thắt.
Đường đường một Hoàng hậu, đã từng vào lãnh cung, khó tránh sẽ không trở thành trò cười của người đời.
Thái tử thấy bà ta bỗng buồn bã, cũng cảm thấy không ổn: “Mẫu hậu, khoảng thời gian đó quả thật ủy khuất cho mẫu hậu rồi, may mắn bây giờ mẫu hậu đã ra khỏi lãnh cung, sau này nhi thần nhất định sẽ bảo vệ mẫu hậu, sẽ không để mẫu hậu chịu sự sỉ nhục đó nữa.”
Cái Doãn Hoàng hậu muốn không phải là câu này của hắn, cho dù Thái tử không nói, bà ta cũng sẽ không tiếp tục để mình tiến vào lãnh cung lần hai.
Chỉ là, những người lúc đầu đã hại bà ta phải vào lãnh cung, chung quy không thể giữ.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu không loại trừ bọn họ, bà ta sẽ không thể ăn ngon ngủ yên.
“Hoàng nhi, mẫu hậu tự nhiên là tin con, chỉ là người xấu quá mức âm độc, thường tung chiêu ở sau lưng, khiến người ta khó lòng phòng bị, con lại ở tít ngoài cung, nếu như bọn họ hạ độc thủ ở trong tối, mẫu hậu nên như nào mới tốt đây? Dung tần xảo trá phúc hắc, phụ hoàng của con lại rất tin tưởng sủng ái bà ta, mà mẫu hậu mới từ lãnh cung đi ra, tâm sức hao mòn, chỉ sợ không có tâm tư đi đấu với bà ta, chung quy phải nghĩ ra một cách mới được.” Doãn Hoàng hậu phân tích rành mạch, suy xét kỹ lưỡng, chung quy là không thể để những người đó tiêu dao ngoài vòng pháp luật được nữa.
Thái tử nghe vậy, cũng cảm thấy có đạo lý, chỉ là có một chuyện khó làm.
“Mẫu hậu, vậy người nói nên như nào mới tốt?” Thái tử nghi hoặc hỏi.
Trên mặt Doãn Hoàng hậu lộ ra nụ cười âm lãnh, xoay người đi đóng toàn bộ cửa sổ xung quanh lại, sau đó giống như lấy ra một bảo bối, từ trong tủ đồ của mình lấy ra một chiếc lọ sứ nhỏ.
“Hoàng nhi, đây là kịch độc không màu không mùi, chỉ cần con cử người đem thứ này bỏ vào trong đồ ăn đồ uống của Dung tần thì có thể giết người một cách vô hình.” Thần sắc của Doãn Hoàng hậu lạnh lùng ác độc, siết chặt chiếc lọ sứ trong tay.
Con ngươi của Thái tử co rút dữ dội một lát, lùi lại hai bước, vô cùng kinh sợ: “Mẫu hậu, nếu đã là kịch độc, người lại từ đâu mà có được?”
Doãn Hoàng hậu hơi sững ra, cuối cùng không có nói ra lai lịch của loại kịch độc này, người đã chết, nghĩ tới đều là một loại đau thương và hối hận, hiện nay bà ta cũng không có tư cách nhắc tới nữa.
Chỉ là nước mắt vương đầy trên mặt, khóc lóc nói: “Đây là kịch độc mà ta lệnh người tìm về vào khoảng thời gian ta ở trong lãnh cung, nếu như không ra khỏi lãnh cung, người dùng tới cái này chính là ta rồi.”
Trái tim của Thái tử run rẩy, không ngờ khoảng thời gian ở trong lãnh cung đó, đối với bà ta lại là đả kích lớn như vậy, vậy mà từng có suy nghĩ dùng độc tự vẫn.
“Nếu như hiện nay, hậu họa chưa trừ, mẫu hậu mãi mãi sẽ không thể yên lòng, con cũng không muốn nhìn mẫu hậu sống trong cảnh nớm nớp lo sợ, lúc nào cũng phòng bị người khác sẽ tới hãi ta chứ.” Khổ nhục kế của Doãn Hoàng hậu diễn rất đạt, Thái tử nghe mà rất khó chịu.
Thái tử để tay lên tay Doãn Hoàng hậu, nắm có hơi chặt, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
Cắn chặt răng, tới cuối vẫn kiên định gật đầu: “Mẫu hậu, người yên tâm, nhi thần sẽ không để người khác làm tổn hại người nữa.”
Nói rồi, tay kia đã nhận lấy chiếc lọ sứ trong tay bà ta, nắm chặt lại.
Cả ngày hôm nay Ôn Vương cũng không có lộ mặt, Tiết Tịnh Kỳ ngược lại cũng rảnh rỗi tự tại.
Chỉ có điều trong lòng vẫn có hơi lo lắng, cô vất vả sắp đặt nhiều chuyện như vậy, không thể để bọn họ phá hỏng được.
“Công chúa, người xem, đây là y phục mới mà vừa rồi Nhục Nghê tỷ tỷ đưa tới, tỷ ấy còn kèm lời, nói đêm giao thừa bận bịu, Vương gia không thể tới thăm người, đợi ngày đầu năm mới, nhất định sẽ tới.” Hàn Nguyệt vui vẻ để bộ y phục lên trên bàn.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Đêm giao thừa, các Hoàng tử đều phải dẫn gia quyến vào cung, yến tiệc buổi tối này Hoàng thượng rất xem trọng, cũng là bữa cơm đoàn viên của một viên.
Cho nên, mấy ngày này bất luận là trong cung hay phủ của các Hoàng tử đều rất bận, vừa phải chuẩn bị lễ vật, vừa phải sắp xếp chuyện của năm mới cho nên không thể rút thân ra được.
Tiết Tịnh Kỳ ở nước Thích Diệp cũng được một khoảng thời gian, cũng biết quy tắc rườm rà của năm mới.
Trước đây vào năm mới, cô sẽ ở trên người của Thích Mặc Thanh nhìn chàng bận tới bận lui, bản thân cũng vui vẻ tự tại, chỉ là vào đêm giao thừa bắn hai bánh pháo hoa mà thôi.
Có điều Tiết Tịnh Kỳ ngược lại vẫn thật sự có vài phần không vui, hờ hững liếc nhìn, sau đó thu hồi ánh mắt.
“Hầu hạ ta rắm rửa.” Tiết Tịnh Kỳ đứng dậy, đi tới đằng sau bức bình phong.
Bên trong sớm đã chuẩn bị nước nóng, hơi nóng cuồn cuộn quấn quanh, nhìn trông rất mờ mịt.
“Vương phi, nô tỳ hầu hạ người thay y phục.” Hàn Nguyệt thay cô cởi áo choàng, vắt ở trên bức bình phòng bên cạnh, căn phòng đóng chặt cửa sổ nên vô cùng ấm áp.
Tiết Tịnh Kỳ cởi y phục, cả thân thể chầm chậm chìm vào trong nước nóng, cơ thể mãi không có thả lỏng thì vào lúc này đã thoải mái hơn.
Nước nóng vây quanh cơ thể của cô, khiến mỗi chân lông của cô đều trở nên thư thái, mặt trên nước nóng dải những cánh hoa hồng, mùi hương thoang thoảng truyền vào trong mũi của cô, khiến cô thiếp đi.
“Công chúa, nước đã sắp lạnh rồi, người đừng ngủ nữa, nếu không dễ bị lạnh.” Hàn Nguyệt nhắc nhỏ ở bên tai Tiết Tịnh Kỳ.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, nhưng vẫn không có ngờ, ngâm mình trong nước nóng, dường như tất cả mọi phiền não đều biến mất hết.
Khi Ôn Vương về phủ, sắc trời đã tối rồi, vào cung cả một ngày, bên tai đều là giọng nói thôi lôi của Doãn Tiêu La.
Nếu không phải là tối qua Doãn Tiêu La nói chuyện trong hoàng cung cho hắn, hắn cũng không lập tức vào cung ngay hôm nay, ngay cả khi nàng ta đi theo bên cạnh cũng đều không biết.
“Vương gia, người đi đâu?” Doãn Tiêu La có hơi khẩn trương hỏi.
Hai người vừa bước vào sân thì Ôn Vương không muốn tiếp tục nhìn thấy nàng ta nữa, vội vàng muốn tách khỏi nàng ta.
Nghe thấy tiếng gọi của Doãn Tiêu La, bên đó bóng dáng của Ôn Vương đã dừng lại, đầu cũng không ngoảnh lại: “Đi ngủ.”
Doãn Tiêu La cắn môi, mới trở về không bao lâu thì đã hấp tấp muốn tới bên cạnh tiện nhân đó, lẽ nào chung đụng với nàng ta một lát như vậy, hắn đều cảm thấy như trải qua cả năm hay sao?
“Vương gia, bên này không thể ngủ sao? Người cứ phải tới bên đó?” Doãn Tiêu La bước nhanh hai bước đuổi theo bóng dáng của hắn, đi tới đằng sau hắn.
Như này cũng thổi đi, ngay cả nhìn thẳng nàng ta một cái cũng không được sao?
“Bản vương đi đâu, cần nói rõ lý do với ngươi sao?” Giọng nói của Ôn Vương trầm thấp kèm theo sự tức giận, ngược lại ép Doãn Tiêu La lùi lại một bước.
Nói rồi, người đã rảo bước đi về phía Lục Nguyên Cư, nhiều ngày không gặp, hắn ngược lại có hơi nhớ nhung người đó, không biết tại sao, chỉ có ở bên cạnh cô, hắn mới có thể cảm thấy bình yên một chút.
Lúc này càng tới gần Lục Nguyên Cư, đầu óc của hắn càng bình tĩnh, xung quanh đều vương vấn hơi thở của cô, bước chân của hắn không khỏi cất nhanh.
Chỉ là vào khoảnh khắc đẩy cửa phòng Lục Nguyên Cư ra, hắn bỗng sững ra.
Một cỗ khí tức lạnh lẽo tràn vào, đã không có nét cười như trước.
Bên trong bừa bộn không được quét dọn, giống như có trộm cướp xông vào, bị người ta lật tung hết cả.
Trên mặt Ôn Vương không có bất kỳ biểu cảm gì, hắn của bây giờ đối diện với Thái tử, căn bản ngay cả diễn cũng không muốn diễn, lạnh lùng nói: “Vào cung thăm mẫu phi, Thái tử mời.”
Thấy vẻ mặt của Ôn Vương, Thái tử đoán hắn chắc đã biết gì đó, cho nên cũng không có chọc thủng.
“Lục đệ mời.” Thái tử khẽ mỉm cười nói.
Ánh mắt lạnh lẽo của hai người chạm nhau, lại là ánh điện tia lửa một trận, hai người ai cũng không muốn đi trước, cắm cọc ở cửa cung.
Doãn Tiêu La thấy cảnh này, chắc là những lời mà hôm qua nàng ta nói đã k1ch thích tới Ôn Vương, hôm nay nhìn thấy Thái tử mới sẽ có dáng vẻ này.
Đứng ở đây cũng không hay, ngộ nhỡ bị người có tâm cơ nhìn thấy, truyền tới tai của Gia Thành Đế, nói không chừng sẽ xảy ra sóng gió gì đó.
Cân nhắc lợi hại một phen, nàng ta vẫn là đi tới trước mặt Ôn Vương, nhẹ giọng khuyên: “Vương gia, chúng ta vẫn phải đi thăm mẫu hậu, trời tuyết lớn như này, Lăng thần y còn đợi ở đây, chúng ta vẫn là mau chóng đi thôi.”
Nhắc tới Lăng thần y và Địch Quý phi, Ôn Vương mới hơi động đậy, thu hồi ánh mắt lạnh lẽo u tối, xoay người rời đi.
Thấy bóng người rời đi của Ôn Vương, thần kinh căng cứng của Thái tử vào lúc này mới được thả lỏng, từ từ xoay người đi về phía ngược lại.
Từ sau khi Doãn Hoàng hậu ra khỏi lãnh cung, người trước đó tới chúc mừng là mãi không dứt.
Doãn Hoàng hậu thuận tay lật thử, đồ tặng đa số đều không có mới lạ, cũng không có gì đồ tốt cả.
Cũng phải, bà ta vốn dĩ chính là Hoàng hậu, đồ vật hưởng dụng đều là thứ tốt nhất đắt nhất, đâu có dùng những thứ mà người khác tặng chứ.
“Hoàng hậu, người xem những lễ vật này, đều là các phi tần trong cung đưa tới, có Lệ tần, Lý mỹ nhân, Cẩn phi...” Cung nữ ở bên cạnh đọc từng cái tên, còn chưa nói hết thì bị bà ta cắt ngang.
“Bản cung biết, ngươi không cần đọc, những thứ như này, bản cung đều không nhìn trúng, đem đi bỏ vào kho đi.: Doãn Hoàng hậu không thèm liếc nhìn.
“Vâng.” Cung nữ đó từ từ lui ra ngoài.
Trong phòng bỗng yên tĩnh trở lại, Doãn Hoàng hậu nhàn nhạt nhìn ngón tay của mình, trong lòng sớm đã thất thần.
Thái tử vừa hay đi tới cửa thì nhìn thấy cung nữ từ bên trong đi ra, thuận miệng nói vài câu, sau đó bèn đi vào.
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu.” Thái tử hành lễ, Doãn Hoàng hậu ở đầu kia thấy hắn đến rồi, trên mặt lộ ra nét cười hiếm có, vội đứng dậy đỡ hắn lên.
Từ khoảng thời gian bà ta vào lãnh cung đó, bà ta càng nhìn thấu sự nóng lạnh của thế gian, ngoài địa vị của mình, cũng chỉ có con trai của mình là tấm chắn bảo vệ sau này của mình.
“Hoàng nhi tới rồi, ngày mai chính là giao thừa, ta chuẩn bị một bộ y phục mới cho con, con qua thử xem như thế nào.” Trong lòng Doãn Hoàng hậu rất thích, kéo Thái tử đi tới đằng sau bình phong.
Trong tủ đồ có một bộ y phục màu vàng rực nằm yên ở đó, Doãn Hoàng hậu đưa tay lấy ra, ngón tay thon dài vuốt ve bộ y phục màu vàng rực, từng đường kim mũi chỉ đều là bà ta may lúc ở lãnh cung.
Bộ y phục này đã chứa đựng quá nhiều tâm huyết của bà ta, hiện nay có thể giao tới tay của Thái tử, trái tim của bà ta cũng theo đó mà trở nên bình tĩnh.
“Con thử xem có vừa người hay không.” Doãn Hoàng hậu giao bộ y phục tới tay của Thái tử, giống như lúc nhỏ, bà ta tận tay thay y phục cho hắn.
Nhìn bộ y phục mà Doãn Hoàng hậu tự tay may này, trong lòng của Thái tử bỗng chốc dấy lên ký ức trước kia.
Tuy địa vị của mẫu hậu cao quý, nhưng hắn lúc nhỏ sinh ra thì gầy yếu nhiều bệnh, không những không có một chút ghét bỏ, càng nhận được nhiều quan tâm và che chở, những năm nay, những thứ bà ta cho đã vượt xa tưởng tượng của hắn.
Từ nhỏ y phục của hắn có một nửa là bà ta tự may, cho dù là chuyện trong cung có bận rộn nữa, bà ta cũng có thể rút thời gian ra may vá, có khi thường xuyên thức tới khuya, không thể nghỉ ngơi.
Thấy Thái tử ngọc thụ lâm phong trong gương đồng, toàn thân trên dưới đều tản ra một cỗ khí tức vương giả, Doãn Hoàng hậu bèn không tự chủ mà nghĩ tới sau này, tương lai, bà ta sẽ là Tháo hậu quyền cao chức trọng của nước Thích Diệp.
“Hoàng nhi, mẫu hậu sau khi từ lãnh cung đi ra, ở tẩm điện này mãi không thể ngủ yên giấc, có khi thường xuyên ở trong mơ giật mình tỉnh dậy, cho rằng bản thân còn ở trong lãnh cung, đoạn ký ức trở ngại đó, chỉ sợ sẽ in sâu vào trong ký ức của mẫu phi.” Doãn Hoàng hậu bỗng thở dài một tiếng.
Nghĩ tới khoảng thời gian đó, trong lòng bà ta chung quy đều có một nút thắt.
Đường đường một Hoàng hậu, đã từng vào lãnh cung, khó tránh sẽ không trở thành trò cười của người đời.
Thái tử thấy bà ta bỗng buồn bã, cũng cảm thấy không ổn: “Mẫu hậu, khoảng thời gian đó quả thật ủy khuất cho mẫu hậu rồi, may mắn bây giờ mẫu hậu đã ra khỏi lãnh cung, sau này nhi thần nhất định sẽ bảo vệ mẫu hậu, sẽ không để mẫu hậu chịu sự sỉ nhục đó nữa.”
Cái Doãn Hoàng hậu muốn không phải là câu này của hắn, cho dù Thái tử không nói, bà ta cũng sẽ không tiếp tục để mình tiến vào lãnh cung lần hai.
Chỉ là, những người lúc đầu đã hại bà ta phải vào lãnh cung, chung quy không thể giữ.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu không loại trừ bọn họ, bà ta sẽ không thể ăn ngon ngủ yên.
“Hoàng nhi, mẫu hậu tự nhiên là tin con, chỉ là người xấu quá mức âm độc, thường tung chiêu ở sau lưng, khiến người ta khó lòng phòng bị, con lại ở tít ngoài cung, nếu như bọn họ hạ độc thủ ở trong tối, mẫu hậu nên như nào mới tốt đây? Dung tần xảo trá phúc hắc, phụ hoàng của con lại rất tin tưởng sủng ái bà ta, mà mẫu hậu mới từ lãnh cung đi ra, tâm sức hao mòn, chỉ sợ không có tâm tư đi đấu với bà ta, chung quy phải nghĩ ra một cách mới được.” Doãn Hoàng hậu phân tích rành mạch, suy xét kỹ lưỡng, chung quy là không thể để những người đó tiêu dao ngoài vòng pháp luật được nữa.
Thái tử nghe vậy, cũng cảm thấy có đạo lý, chỉ là có một chuyện khó làm.
“Mẫu hậu, vậy người nói nên như nào mới tốt?” Thái tử nghi hoặc hỏi.
Trên mặt Doãn Hoàng hậu lộ ra nụ cười âm lãnh, xoay người đi đóng toàn bộ cửa sổ xung quanh lại, sau đó giống như lấy ra một bảo bối, từ trong tủ đồ của mình lấy ra một chiếc lọ sứ nhỏ.
“Hoàng nhi, đây là kịch độc không màu không mùi, chỉ cần con cử người đem thứ này bỏ vào trong đồ ăn đồ uống của Dung tần thì có thể giết người một cách vô hình.” Thần sắc của Doãn Hoàng hậu lạnh lùng ác độc, siết chặt chiếc lọ sứ trong tay.
Con ngươi của Thái tử co rút dữ dội một lát, lùi lại hai bước, vô cùng kinh sợ: “Mẫu hậu, nếu đã là kịch độc, người lại từ đâu mà có được?”
Doãn Hoàng hậu hơi sững ra, cuối cùng không có nói ra lai lịch của loại kịch độc này, người đã chết, nghĩ tới đều là một loại đau thương và hối hận, hiện nay bà ta cũng không có tư cách nhắc tới nữa.
Chỉ là nước mắt vương đầy trên mặt, khóc lóc nói: “Đây là kịch độc mà ta lệnh người tìm về vào khoảng thời gian ta ở trong lãnh cung, nếu như không ra khỏi lãnh cung, người dùng tới cái này chính là ta rồi.”
Trái tim của Thái tử run rẩy, không ngờ khoảng thời gian ở trong lãnh cung đó, đối với bà ta lại là đả kích lớn như vậy, vậy mà từng có suy nghĩ dùng độc tự vẫn.
“Nếu như hiện nay, hậu họa chưa trừ, mẫu hậu mãi mãi sẽ không thể yên lòng, con cũng không muốn nhìn mẫu hậu sống trong cảnh nớm nớp lo sợ, lúc nào cũng phòng bị người khác sẽ tới hãi ta chứ.” Khổ nhục kế của Doãn Hoàng hậu diễn rất đạt, Thái tử nghe mà rất khó chịu.
Thái tử để tay lên tay Doãn Hoàng hậu, nắm có hơi chặt, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
Cắn chặt răng, tới cuối vẫn kiên định gật đầu: “Mẫu hậu, người yên tâm, nhi thần sẽ không để người khác làm tổn hại người nữa.”
Nói rồi, tay kia đã nhận lấy chiếc lọ sứ trong tay bà ta, nắm chặt lại.
Cả ngày hôm nay Ôn Vương cũng không có lộ mặt, Tiết Tịnh Kỳ ngược lại cũng rảnh rỗi tự tại.
Chỉ có điều trong lòng vẫn có hơi lo lắng, cô vất vả sắp đặt nhiều chuyện như vậy, không thể để bọn họ phá hỏng được.
“Công chúa, người xem, đây là y phục mới mà vừa rồi Nhục Nghê tỷ tỷ đưa tới, tỷ ấy còn kèm lời, nói đêm giao thừa bận bịu, Vương gia không thể tới thăm người, đợi ngày đầu năm mới, nhất định sẽ tới.” Hàn Nguyệt vui vẻ để bộ y phục lên trên bàn.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Đêm giao thừa, các Hoàng tử đều phải dẫn gia quyến vào cung, yến tiệc buổi tối này Hoàng thượng rất xem trọng, cũng là bữa cơm đoàn viên của một viên.
Cho nên, mấy ngày này bất luận là trong cung hay phủ của các Hoàng tử đều rất bận, vừa phải chuẩn bị lễ vật, vừa phải sắp xếp chuyện của năm mới cho nên không thể rút thân ra được.
Tiết Tịnh Kỳ ở nước Thích Diệp cũng được một khoảng thời gian, cũng biết quy tắc rườm rà của năm mới.
Trước đây vào năm mới, cô sẽ ở trên người của Thích Mặc Thanh nhìn chàng bận tới bận lui, bản thân cũng vui vẻ tự tại, chỉ là vào đêm giao thừa bắn hai bánh pháo hoa mà thôi.
Có điều Tiết Tịnh Kỳ ngược lại vẫn thật sự có vài phần không vui, hờ hững liếc nhìn, sau đó thu hồi ánh mắt.
“Hầu hạ ta rắm rửa.” Tiết Tịnh Kỳ đứng dậy, đi tới đằng sau bức bình phong.
Bên trong sớm đã chuẩn bị nước nóng, hơi nóng cuồn cuộn quấn quanh, nhìn trông rất mờ mịt.
“Vương phi, nô tỳ hầu hạ người thay y phục.” Hàn Nguyệt thay cô cởi áo choàng, vắt ở trên bức bình phòng bên cạnh, căn phòng đóng chặt cửa sổ nên vô cùng ấm áp.
Tiết Tịnh Kỳ cởi y phục, cả thân thể chầm chậm chìm vào trong nước nóng, cơ thể mãi không có thả lỏng thì vào lúc này đã thoải mái hơn.
Nước nóng vây quanh cơ thể của cô, khiến mỗi chân lông của cô đều trở nên thư thái, mặt trên nước nóng dải những cánh hoa hồng, mùi hương thoang thoảng truyền vào trong mũi của cô, khiến cô thiếp đi.
“Công chúa, nước đã sắp lạnh rồi, người đừng ngủ nữa, nếu không dễ bị lạnh.” Hàn Nguyệt nhắc nhỏ ở bên tai Tiết Tịnh Kỳ.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, nhưng vẫn không có ngờ, ngâm mình trong nước nóng, dường như tất cả mọi phiền não đều biến mất hết.
Khi Ôn Vương về phủ, sắc trời đã tối rồi, vào cung cả một ngày, bên tai đều là giọng nói thôi lôi của Doãn Tiêu La.
Nếu không phải là tối qua Doãn Tiêu La nói chuyện trong hoàng cung cho hắn, hắn cũng không lập tức vào cung ngay hôm nay, ngay cả khi nàng ta đi theo bên cạnh cũng đều không biết.
“Vương gia, người đi đâu?” Doãn Tiêu La có hơi khẩn trương hỏi.
Hai người vừa bước vào sân thì Ôn Vương không muốn tiếp tục nhìn thấy nàng ta nữa, vội vàng muốn tách khỏi nàng ta.
Nghe thấy tiếng gọi của Doãn Tiêu La, bên đó bóng dáng của Ôn Vương đã dừng lại, đầu cũng không ngoảnh lại: “Đi ngủ.”
Doãn Tiêu La cắn môi, mới trở về không bao lâu thì đã hấp tấp muốn tới bên cạnh tiện nhân đó, lẽ nào chung đụng với nàng ta một lát như vậy, hắn đều cảm thấy như trải qua cả năm hay sao?
“Vương gia, bên này không thể ngủ sao? Người cứ phải tới bên đó?” Doãn Tiêu La bước nhanh hai bước đuổi theo bóng dáng của hắn, đi tới đằng sau hắn.
Như này cũng thổi đi, ngay cả nhìn thẳng nàng ta một cái cũng không được sao?
“Bản vương đi đâu, cần nói rõ lý do với ngươi sao?” Giọng nói của Ôn Vương trầm thấp kèm theo sự tức giận, ngược lại ép Doãn Tiêu La lùi lại một bước.
Nói rồi, người đã rảo bước đi về phía Lục Nguyên Cư, nhiều ngày không gặp, hắn ngược lại có hơi nhớ nhung người đó, không biết tại sao, chỉ có ở bên cạnh cô, hắn mới có thể cảm thấy bình yên một chút.
Lúc này càng tới gần Lục Nguyên Cư, đầu óc của hắn càng bình tĩnh, xung quanh đều vương vấn hơi thở của cô, bước chân của hắn không khỏi cất nhanh.
Chỉ là vào khoảnh khắc đẩy cửa phòng Lục Nguyên Cư ra, hắn bỗng sững ra.
Một cỗ khí tức lạnh lẽo tràn vào, đã không có nét cười như trước.
Bên trong bừa bộn không được quét dọn, giống như có trộm cướp xông vào, bị người ta lật tung hết cả.
/370
|