“Thần y? Bệnh của mẫu phi đã khỏi rồi, Vương gia lúc này mời thần ý tới có phải là hơi muộn rồi không?” Doãn Tiêu La lẩm bẩm một mình một chút, sau đó mới xoay người căn dặn Đông Vân.
“Ngươi đi chuẩn bị ít món mà Vương gia thích ăn, đợi lát nữa khi Vương gia đi ra, kêu ngài ấy tới Liên Phù Uyển.”
Lúc này, thần sắc của Đông Vân có hơi khó xử, nàng ta là muốn để Ôn Vương tới Lục Nguyên Cư một chuyến, tàn cục từ cuộc tra xét lần trước ở Lục Nguyên Cư còn chưa thu dọn, đang đợi Ôn Vương tới xem đó.
Doãn Tiêu La đưa mắt qua thì nhìn thấy vẻ khó xử của nàng ta, có hơi tức giận nói: “Sao hả? Mời Ôn Vương tới Liên Phù Uyển khó làm tới vậy sao?”
Đông Vân nghe rồi, lập tức cúi thấp đầu đáp lại.
Thấy phản ứng của nàng ta, Doãn Tiêu La cũng không có nghi ngờ, chỉ coi nàng ta là vì trước kia Ôn Vương chưa từng tới Liên Phù Uyển mà khó xử.
Thấy bóng dáng của nàng ta càng đi càng xa, Đông Vân cũng xoay người đi vào bếp.
Sắp xếp phòng ở trong Ôn Vương phủ cho Lăng Kỳ xong, Ôn Vương hàn huyên vài câu, cuối cùng lấy cớ sắc trời đã muộn mà rời khỏi phòng.
Ba ngày này, hắn không có nhìn thấy Hòa Sắt, trong lòng cứ cảm thấy trống trải, lúc này đang muốn gặp cô, vội vàng muốn về phía của Lục Nguyên Cư.
Ai biết, hắn mới đi được nửa đường, bên kia hành lang liền xuất hiện một bóng người, đi tới gần mới biết là Đông Vân.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Đông Vân hành lễ một cách tự nhiên.
Thấy là nha hoàn bên cạnh Doãn Tiêu La, trong lòng hắn liền biết chuyện gì, có hơi không kiên nhẫn nhìn nàng ta: “Bản vương bây giờ không rảnh, ngươi trở về nói với nàng ta, kêu nàng ta ngủ trước đi.”
Nói xong thì xoay đầu muốn rời đi, Đông Vân lại quấn lấy, đi theo sát đằng sau Ôn Vương: “Vương gia, Vương phi đã chuẩn bị bánh phù dung với canh hoa đào mà người thích nhất, nghĩ người vừa trở về chắc là đói rồi, cho nên kêu người đi nếm thử.”
Gì mà bánh phù dung, canh hoa đào? Ôn Vương có hơi chán ghét nhìn Đông Vân, thứ hắn thích ăn căn bản không phải những thứ này.
Có hơi tức giận trừng mắt với Đông Vân, sau càng bực tức hơn: “Trở về nói với Vương phi của ngươi, bản vương không rảnh.”
“Nhưng mà Vương gia, Vương phi đã nói... nếu như, nếu như nô tỳ không mời được người tới Liên Phù Uyển, nô tỳ sẽ phải chịu đòn... Mong Vương gia sắp xếp, tới Liên Phù Uyển lộ mặt một cái cũng được.” Đông Vân đáng thương cúi thấp đầu, khiến người khác không nhìn thấy biểu cảm của nàng ta.
Đâu biết rằng, trên mặt nàng ta đều là sự lạnh lẽo ẩn nhẫn mà thành.
Không biết nàng ta nói như này, Ôn Vương có phải càng thêm chán ghét Doãn Tiêu La hay không?
Ôn Vương bỗng quay đầu, nhíu mày nói: “Nàng ta thật sự nói như vậy?”
Đông Vân hoảng hốt ngẩng đầu: “Không phải không phải, Vương phi không có nói như vậy, là nô tỳ nói sai rồi, xin Vương gia đừng nói cho Vương phi, đừng nói chuyện này cho Vương phi.”
Rõ rành rành chính là Doãn Tiêu La dùng địa vị bức ép, kêu Đông Vân tới mời hắn, nếu như không mời được hắn thì sẽ chịu nỗi đau da thịt.
Trong lòng của Ôn Vương càng hận tới nghiến răng nghiến lợi, Doãn Tiêu La rốt cuộc coi Ôn Vương phủ thành cái gì rồi? Là nơi nàng ta lộng quyền sao?
“Được, ta theo ngươi đi một chuyến, xem thử nàng ta rốt cuộc có gì muốn nói.” Ôn Vương tức giận đùng đùng đi về phía của Liên Phù Uyển.
Thấy kế hoạch của mình thành công, khóe miệng của Đông Vân càng là treo một nụ cười khó phát giác.
Trên suốt chặng đường, Đông Vân đều cầu khẩn bên cạnh của Ôn Vương, tuyệt đối đừng ở trước mặt Doãn Tiêu La nhắc tới chuyện này, nếu không nàng ta sẽ chết càng thảm.
Ôn Vương tuy nghe rất mất kiên nhẫn, nhưng vì sự chán ghét đối với Doãn Tiêu La và không nhẫn tâm làm hại một nha hoàn cái gì cũng không biết, cho nên miễn cưỡng đồng ý rồi.
Liên Phù Uyển sáng bừng trong ánh nến, ánh nến sáng rực dường như muốn chiếu sáng cả Liên Phù Uyển này.
Xem ra là chắc chắn hắn sẽ tới, ngay cả nến cũng thắp sẵn.
Ôn Vương hơi khựng lại, cho dù trong lòng không quá tình nguyện, cuối cùng vẫn sải bước đi vào.
Doãn Tiêu La đi qua đi lại trong phòng, không biết Ôn Vương liệu có tới không, trong lòng có chút mong chờ, có chút căng thẳng.
Đột nhiên, cửa lớn bị đẩy ra sau một tiếng ‘rầm’, bóng dáng cao ráo của Ôn Vương liền bước vào vào lúc này, thị nữ bên cạnh lập tức đóng cửa lại.
“Vương gia, người trở về rồi? Mấy ngày này người không ở trong phủ, ta rất lo lắng cho an nguy của người, hiện nay người trở về thì tốt rồi, ta cũng yên tâm rồi.” Doãn Tiêu La vỗ vỗ lồng ngựa của mình, chầm chậm đi tới trước mặt hắn, kéo cánh tay của hắn.
Ôn Vương không nhúc nhích, để mặc nàng ta kéo tay mình, theo bước chân của nàng ta đi tới chỗ ngồi chính.
“Ở bên ngoài có phải không có dùng bữa đàng hoàng hay không? Người xem người đã gầy đi rồi, ta đã chuẩn bị một ít điểm tâm cho người, đều là thứ người thích ăn. Người đâu...”
Doãn Tiêu La đang muốn kêu Đông Vân đi bê đồ ăn đã chuẩn bị xong vào, nhưng Ôn Vương lại cắt ngang lời của nàng ta: “Ta ăn rất no, không cần lấy nữa.”
Trong lòng Doãn Tiêu La có hơi mừng rỡ, Ôn Vương hiếm khi dùng kiểu ngữ khí này nói chuyện với nàng ta, ngay cả lúc bình thường, đều là vẻ lạnh băng băng, hôm nay sao lại...
“Vương gia, mấy ngày này người tới Mộ Thành, có phải đã tìm được thần y về rồi không?” Doãn Tiêu La nhướn mày hỏi.
Ôn Vương gật đầu, hơi nheo hai mắt nhìn nàng ta.
Không biết nàng ta rốt cuộc muốn nói cái gì, có điều tóm lại sẽ không phải tin tốt lành.
“Tuy người đã mời được thần y tới, nhưng cũng không có tác dụng gì rồi.” Doãn Tiêu La đánh đúng huyệt của hắn.
Ôn Vương quay đầu nhìn nàng ta, thần sắc có chút không vui: “Sao lại không có tác dụng? Ngươi nói rõ cho ta.”
Cuối cùng tìm được điểm đột phá, Doãn Tiêu La khẽ mỉm cười, kéo kéo y phục của hắn, muốn dẫn hắn lên giường.
“Vương gia, người cũng đã mệt cả ngày rồi, không bằng theo ta lên giường nghỉ ngơi, ta từ từ nói cho người nghe.” Doãn Tiêu La mừng thầm trong lòng, cuối cùng đã tìm được điểm yếu của Ôn Vương.
Nhưng, mới đi chưa được hai bước, bàn tay lớn của Ôn Vương đã để lên bàn tay nhỏ của nàng ta, tách từng ngón tay của nàng ta ra.
Mặt mày lạnh lẽo âm trầm, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Không cần, ngươi có gì thì nói ở đây đi, ta nghe.”
Nụ cười trên mặt Doãn Tiêu La dần dần trùng xuống, lộ ra một tia sắc lạnh.
Nhưng, vào khoảnh khắc xoay người đó, lại biến thành vẻ mặt tươi cười.
“Vương gia, chuyện này nói thì rất dài, nếu như không từ từ nói, chỉ sợ người cái gì cũng không biết.”
“Nực cười! Không cần ngươi nói, bản vương cũng có thể tra được, ngươi đã rảnh như vậy, không bằng đọc thêm ít sách.” Ôn Vương hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn rời khỏi.
Nhìn bóng lưng của hắn, Doãn Tiêu La cũng không chịu được kiểu lạnh nhạt trầm mặc này nữa, rời khỏi Liên Phù Uyển, hắn có phải lại muốn đi tìm nữ nhân đó không?
Đến cùng hắn không nhìn nổi nàng ta hay sao? Ngay cả dành cho nàng ta một đêm, cũng không chịu?
Nàng ta đã không tính toán chuyện hắn cho người đẩy bản thân xuống nước rồi, hắn sao lại nhẫn tâm như vậy, hấp tấp muốn rời khỏi Liên Phù Uyển?
Không được, nàng ta không thể để nữ nhân đó cướp hắn đi, cho dù là dùng mọi thủ đoạn, cũng phải giữ hắn lại nơi này.
Trong lòng Doãn Tiêu La khá khẩn trương, cười lạnh một tiếng: “Vương gia, người còn chưa biết mẫu phi đã tỉnh rồi nhỉ? Người nhất định không biết, mấy ngày người rời khỏi kinh thành đã xảy ra bao nhiêu chuyện nghiêng trời lệch đất, nếu như người bây giờ rời đi, người cái gì cũng sẽ không biết.”
Nàng ta biết, hắn mềm cứng không ăn, duy chỉ chạm vào điểm nhạy cảm trong lòng hắn, hắn mới sẽ ở lại.
Cơ thể của Ôn Vương ngây ra, từ từ xoay người: “Ngươi nói cái gì?”
Ngoài cửa sổ bỗng vang lên một tiếng ‘đoàng’, pháo hoa nhiều màu bắn trên không, nhuộm một lớp màu cho khoảng trời u ám mây đen che phủ.
Âm thanh inh tai nhức óc vang lên ở khắp nơi trong kinh thành, nhà nhà đều thò ra ngoài cửa sổ xem pháo hoa, người lớn trẻ nhỏ bị đánh thức, trên đường lớn bỗng huyên náo một trận.
Hàn Nguyệt mở cửa sổ ra, vị trí này cũng có thể nhìn thấy dư quang của một ít pháo hoa, khoan thai thở dài nói: “Công chúa, ngày mai chính là giao thừa rồi, y phục mới của người chắc đã may xong rồi.”
Tiết Tịnh Kỳ khoác áo choàng, ngăn cách gió lạnh bên ngoài, dựa vào bệ cửa sổ nhìn ánh đèn của nhà nhà.
Lại là một năm mới, thiết nghĩ cô xuyên không tới đây, chắc được mấy năm rồi, năm mới mỗi năm, đều có cảm giác đặc biệt, năm mới của mỗi năm đều không giống nhau.
“Oa, thật đẹp.” Hàn Nguyệt hiếm khi mang tâm trạng của tiểu nữ nhi, tì trên bệ cửa sổ mà thở dài.
Tiết Tịnh Kỳ khẽ mỉm cười, cô đã từng thấy pháo hoa đẹp hơn như này, chỉ đáng tiếc, lúc đó không có loại trân trọng này.
Cùng là một khoảng trời một khoảng pháo hoa, trong sân của Minh Vương phủ có một bóng người cao ráo thẳng tắp, trên người của chàng đã phủ đầy hoa tuyết, toàn thân lạnh lẽo, nhưng lại không nhúc nhích.
Hồi lâu, chàng mới từ từ chìa tay ra, cảm nhận hoa tuyết lạnh lẽo này.
Cô ở bên kia, có phải đã ngủ rồi không?
Hay giống như chàng, ở trong màn đêm lạnh lẽo như nước, mãi không thể chợp mắt.
“Vương gia, sắc trời đã muộn, vẫn nên trở về nghỉ ngơi thôi.” Giả Sơn ở đằng sau đã khoác một chiếc áo choàng cho chàng, chạm vào cái lạnh trên người chàng thì khuyên nhủ.
“Ngày mai chính là giao thừa rồi, Giả Sơn, ngươi tới Điệp Tú sơn trang lấy một bộ y phục mới, ngày mai đưa tới cho nàng ấy.” Thích Mặc Thanh mấp máy môi, giọng nói có hơi khàn khàn.
Giả Sơn hơi sững ra, Điệp Tú sơn trang địa phương này có chút quen thuộc, hắn nhất thời không nghĩ ra, bỗng nhiên lại hỏi: “Vương gia, chính là bộ y phục mới mà một năm trước người dặn bọn họ may sao?”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Thích Mặc Thanh đã gật đầu: “Ta biết nàng ấy sẽ trở về.”
Đêm tới đây thì đã dừng lại, sáng sớm hôm sau, Ôn Vương cũng chưa tới Lục Nguyên Cư một chuyến.
Đêm qua đã ở một tối ở Liên Phù Uyển, đã hiểu khá triệt để chuyện trong cung rồi.
Địch Quý phi vừa tỉnh thì Doãn Hoàng hậu đã ra ngoài rồi, xem ra chuyện này là sớm có mưu tính trước rồi.
Hắn nếu như không vào cung hỏi rõ ràng, trong lòng hắn không thể yên được.
Càng huống chi, Lăng thần y là hắn vất vả mời từ Mộ Thành tới, tóm lại phải khám thử.
Doãn Tiêu La tâm trạng thư thái sửa soạn xong thì cùng hắn vào cung.
Xe ngựa từ từ đi trên đường phố của kinh thành, Doãn Tiêu La cả chặng đường đều nhìn Ôn Vương, nàng ta đã không biết mình bao lâu không có nhìn kỹ hắn như này rồi.
Từ sau khi Hòa Sắt gả vào Ôn Vương phủ, nàng ta liền ngày ngày chịu đựng loại đau khổ gặp nhau mà không thể nói chuyện này.
Nếu không phải là tối qua, nàng ta cũng không thể sớm như vậy thì ngồi cùng một cỗ xe ngựa với hắn.
Xe ngựa từ từ đi tới cửa cung, thị vệ ngoài cửa lập tức đi tới dắt xe ngựa.
Bước xuống xe ngựa, Ôn Vương đứng ở cửa cung, Lăng Kỳ ở đằng sau hơi nheo mắt đánh giá hoàng cung, quả nhiên là rất khí khái, nếu như không phải là Ôn Vương, chỉ sợ ông ta cả đời này cũng không thể nhìn thấy hoàng cung có dáng vẻ gì.
“Thần y, xin hãy theo ta.” Ôn Vương làm ra thế mời, mới vừa xoay người, Thái tử ở đằng kia liền đi tới.
Mấy ngày này hắn tâm tình thư thái, trên mặt treo ý cười sâu, không phải là vẻ bệnh tật kia nữa.
Hai người thấy nhau, sóng ngầm cuồn cuộn.
Mặt mày Ôn Vương lạnh lùng cả mảng, thầm nhận định là hắn đang giở trò quỷ, chỉ là trên mặt không thể nói ra.
“Ngươi đi chuẩn bị ít món mà Vương gia thích ăn, đợi lát nữa khi Vương gia đi ra, kêu ngài ấy tới Liên Phù Uyển.”
Lúc này, thần sắc của Đông Vân có hơi khó xử, nàng ta là muốn để Ôn Vương tới Lục Nguyên Cư một chuyến, tàn cục từ cuộc tra xét lần trước ở Lục Nguyên Cư còn chưa thu dọn, đang đợi Ôn Vương tới xem đó.
Doãn Tiêu La đưa mắt qua thì nhìn thấy vẻ khó xử của nàng ta, có hơi tức giận nói: “Sao hả? Mời Ôn Vương tới Liên Phù Uyển khó làm tới vậy sao?”
Đông Vân nghe rồi, lập tức cúi thấp đầu đáp lại.
Thấy phản ứng của nàng ta, Doãn Tiêu La cũng không có nghi ngờ, chỉ coi nàng ta là vì trước kia Ôn Vương chưa từng tới Liên Phù Uyển mà khó xử.
Thấy bóng dáng của nàng ta càng đi càng xa, Đông Vân cũng xoay người đi vào bếp.
Sắp xếp phòng ở trong Ôn Vương phủ cho Lăng Kỳ xong, Ôn Vương hàn huyên vài câu, cuối cùng lấy cớ sắc trời đã muộn mà rời khỏi phòng.
Ba ngày này, hắn không có nhìn thấy Hòa Sắt, trong lòng cứ cảm thấy trống trải, lúc này đang muốn gặp cô, vội vàng muốn về phía của Lục Nguyên Cư.
Ai biết, hắn mới đi được nửa đường, bên kia hành lang liền xuất hiện một bóng người, đi tới gần mới biết là Đông Vân.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Đông Vân hành lễ một cách tự nhiên.
Thấy là nha hoàn bên cạnh Doãn Tiêu La, trong lòng hắn liền biết chuyện gì, có hơi không kiên nhẫn nhìn nàng ta: “Bản vương bây giờ không rảnh, ngươi trở về nói với nàng ta, kêu nàng ta ngủ trước đi.”
Nói xong thì xoay đầu muốn rời đi, Đông Vân lại quấn lấy, đi theo sát đằng sau Ôn Vương: “Vương gia, Vương phi đã chuẩn bị bánh phù dung với canh hoa đào mà người thích nhất, nghĩ người vừa trở về chắc là đói rồi, cho nên kêu người đi nếm thử.”
Gì mà bánh phù dung, canh hoa đào? Ôn Vương có hơi chán ghét nhìn Đông Vân, thứ hắn thích ăn căn bản không phải những thứ này.
Có hơi tức giận trừng mắt với Đông Vân, sau càng bực tức hơn: “Trở về nói với Vương phi của ngươi, bản vương không rảnh.”
“Nhưng mà Vương gia, Vương phi đã nói... nếu như, nếu như nô tỳ không mời được người tới Liên Phù Uyển, nô tỳ sẽ phải chịu đòn... Mong Vương gia sắp xếp, tới Liên Phù Uyển lộ mặt một cái cũng được.” Đông Vân đáng thương cúi thấp đầu, khiến người khác không nhìn thấy biểu cảm của nàng ta.
Đâu biết rằng, trên mặt nàng ta đều là sự lạnh lẽo ẩn nhẫn mà thành.
Không biết nàng ta nói như này, Ôn Vương có phải càng thêm chán ghét Doãn Tiêu La hay không?
Ôn Vương bỗng quay đầu, nhíu mày nói: “Nàng ta thật sự nói như vậy?”
Đông Vân hoảng hốt ngẩng đầu: “Không phải không phải, Vương phi không có nói như vậy, là nô tỳ nói sai rồi, xin Vương gia đừng nói cho Vương phi, đừng nói chuyện này cho Vương phi.”
Rõ rành rành chính là Doãn Tiêu La dùng địa vị bức ép, kêu Đông Vân tới mời hắn, nếu như không mời được hắn thì sẽ chịu nỗi đau da thịt.
Trong lòng của Ôn Vương càng hận tới nghiến răng nghiến lợi, Doãn Tiêu La rốt cuộc coi Ôn Vương phủ thành cái gì rồi? Là nơi nàng ta lộng quyền sao?
“Được, ta theo ngươi đi một chuyến, xem thử nàng ta rốt cuộc có gì muốn nói.” Ôn Vương tức giận đùng đùng đi về phía của Liên Phù Uyển.
Thấy kế hoạch của mình thành công, khóe miệng của Đông Vân càng là treo một nụ cười khó phát giác.
Trên suốt chặng đường, Đông Vân đều cầu khẩn bên cạnh của Ôn Vương, tuyệt đối đừng ở trước mặt Doãn Tiêu La nhắc tới chuyện này, nếu không nàng ta sẽ chết càng thảm.
Ôn Vương tuy nghe rất mất kiên nhẫn, nhưng vì sự chán ghét đối với Doãn Tiêu La và không nhẫn tâm làm hại một nha hoàn cái gì cũng không biết, cho nên miễn cưỡng đồng ý rồi.
Liên Phù Uyển sáng bừng trong ánh nến, ánh nến sáng rực dường như muốn chiếu sáng cả Liên Phù Uyển này.
Xem ra là chắc chắn hắn sẽ tới, ngay cả nến cũng thắp sẵn.
Ôn Vương hơi khựng lại, cho dù trong lòng không quá tình nguyện, cuối cùng vẫn sải bước đi vào.
Doãn Tiêu La đi qua đi lại trong phòng, không biết Ôn Vương liệu có tới không, trong lòng có chút mong chờ, có chút căng thẳng.
Đột nhiên, cửa lớn bị đẩy ra sau một tiếng ‘rầm’, bóng dáng cao ráo của Ôn Vương liền bước vào vào lúc này, thị nữ bên cạnh lập tức đóng cửa lại.
“Vương gia, người trở về rồi? Mấy ngày này người không ở trong phủ, ta rất lo lắng cho an nguy của người, hiện nay người trở về thì tốt rồi, ta cũng yên tâm rồi.” Doãn Tiêu La vỗ vỗ lồng ngựa của mình, chầm chậm đi tới trước mặt hắn, kéo cánh tay của hắn.
Ôn Vương không nhúc nhích, để mặc nàng ta kéo tay mình, theo bước chân của nàng ta đi tới chỗ ngồi chính.
“Ở bên ngoài có phải không có dùng bữa đàng hoàng hay không? Người xem người đã gầy đi rồi, ta đã chuẩn bị một ít điểm tâm cho người, đều là thứ người thích ăn. Người đâu...”
Doãn Tiêu La đang muốn kêu Đông Vân đi bê đồ ăn đã chuẩn bị xong vào, nhưng Ôn Vương lại cắt ngang lời của nàng ta: “Ta ăn rất no, không cần lấy nữa.”
Trong lòng Doãn Tiêu La có hơi mừng rỡ, Ôn Vương hiếm khi dùng kiểu ngữ khí này nói chuyện với nàng ta, ngay cả lúc bình thường, đều là vẻ lạnh băng băng, hôm nay sao lại...
“Vương gia, mấy ngày này người tới Mộ Thành, có phải đã tìm được thần y về rồi không?” Doãn Tiêu La nhướn mày hỏi.
Ôn Vương gật đầu, hơi nheo hai mắt nhìn nàng ta.
Không biết nàng ta rốt cuộc muốn nói cái gì, có điều tóm lại sẽ không phải tin tốt lành.
“Tuy người đã mời được thần y tới, nhưng cũng không có tác dụng gì rồi.” Doãn Tiêu La đánh đúng huyệt của hắn.
Ôn Vương quay đầu nhìn nàng ta, thần sắc có chút không vui: “Sao lại không có tác dụng? Ngươi nói rõ cho ta.”
Cuối cùng tìm được điểm đột phá, Doãn Tiêu La khẽ mỉm cười, kéo kéo y phục của hắn, muốn dẫn hắn lên giường.
“Vương gia, người cũng đã mệt cả ngày rồi, không bằng theo ta lên giường nghỉ ngơi, ta từ từ nói cho người nghe.” Doãn Tiêu La mừng thầm trong lòng, cuối cùng đã tìm được điểm yếu của Ôn Vương.
Nhưng, mới đi chưa được hai bước, bàn tay lớn của Ôn Vương đã để lên bàn tay nhỏ của nàng ta, tách từng ngón tay của nàng ta ra.
Mặt mày lạnh lẽo âm trầm, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Không cần, ngươi có gì thì nói ở đây đi, ta nghe.”
Nụ cười trên mặt Doãn Tiêu La dần dần trùng xuống, lộ ra một tia sắc lạnh.
Nhưng, vào khoảnh khắc xoay người đó, lại biến thành vẻ mặt tươi cười.
“Vương gia, chuyện này nói thì rất dài, nếu như không từ từ nói, chỉ sợ người cái gì cũng không biết.”
“Nực cười! Không cần ngươi nói, bản vương cũng có thể tra được, ngươi đã rảnh như vậy, không bằng đọc thêm ít sách.” Ôn Vương hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn rời khỏi.
Nhìn bóng lưng của hắn, Doãn Tiêu La cũng không chịu được kiểu lạnh nhạt trầm mặc này nữa, rời khỏi Liên Phù Uyển, hắn có phải lại muốn đi tìm nữ nhân đó không?
Đến cùng hắn không nhìn nổi nàng ta hay sao? Ngay cả dành cho nàng ta một đêm, cũng không chịu?
Nàng ta đã không tính toán chuyện hắn cho người đẩy bản thân xuống nước rồi, hắn sao lại nhẫn tâm như vậy, hấp tấp muốn rời khỏi Liên Phù Uyển?
Không được, nàng ta không thể để nữ nhân đó cướp hắn đi, cho dù là dùng mọi thủ đoạn, cũng phải giữ hắn lại nơi này.
Trong lòng Doãn Tiêu La khá khẩn trương, cười lạnh một tiếng: “Vương gia, người còn chưa biết mẫu phi đã tỉnh rồi nhỉ? Người nhất định không biết, mấy ngày người rời khỏi kinh thành đã xảy ra bao nhiêu chuyện nghiêng trời lệch đất, nếu như người bây giờ rời đi, người cái gì cũng sẽ không biết.”
Nàng ta biết, hắn mềm cứng không ăn, duy chỉ chạm vào điểm nhạy cảm trong lòng hắn, hắn mới sẽ ở lại.
Cơ thể của Ôn Vương ngây ra, từ từ xoay người: “Ngươi nói cái gì?”
Ngoài cửa sổ bỗng vang lên một tiếng ‘đoàng’, pháo hoa nhiều màu bắn trên không, nhuộm một lớp màu cho khoảng trời u ám mây đen che phủ.
Âm thanh inh tai nhức óc vang lên ở khắp nơi trong kinh thành, nhà nhà đều thò ra ngoài cửa sổ xem pháo hoa, người lớn trẻ nhỏ bị đánh thức, trên đường lớn bỗng huyên náo một trận.
Hàn Nguyệt mở cửa sổ ra, vị trí này cũng có thể nhìn thấy dư quang của một ít pháo hoa, khoan thai thở dài nói: “Công chúa, ngày mai chính là giao thừa rồi, y phục mới của người chắc đã may xong rồi.”
Tiết Tịnh Kỳ khoác áo choàng, ngăn cách gió lạnh bên ngoài, dựa vào bệ cửa sổ nhìn ánh đèn của nhà nhà.
Lại là một năm mới, thiết nghĩ cô xuyên không tới đây, chắc được mấy năm rồi, năm mới mỗi năm, đều có cảm giác đặc biệt, năm mới của mỗi năm đều không giống nhau.
“Oa, thật đẹp.” Hàn Nguyệt hiếm khi mang tâm trạng của tiểu nữ nhi, tì trên bệ cửa sổ mà thở dài.
Tiết Tịnh Kỳ khẽ mỉm cười, cô đã từng thấy pháo hoa đẹp hơn như này, chỉ đáng tiếc, lúc đó không có loại trân trọng này.
Cùng là một khoảng trời một khoảng pháo hoa, trong sân của Minh Vương phủ có một bóng người cao ráo thẳng tắp, trên người của chàng đã phủ đầy hoa tuyết, toàn thân lạnh lẽo, nhưng lại không nhúc nhích.
Hồi lâu, chàng mới từ từ chìa tay ra, cảm nhận hoa tuyết lạnh lẽo này.
Cô ở bên kia, có phải đã ngủ rồi không?
Hay giống như chàng, ở trong màn đêm lạnh lẽo như nước, mãi không thể chợp mắt.
“Vương gia, sắc trời đã muộn, vẫn nên trở về nghỉ ngơi thôi.” Giả Sơn ở đằng sau đã khoác một chiếc áo choàng cho chàng, chạm vào cái lạnh trên người chàng thì khuyên nhủ.
“Ngày mai chính là giao thừa rồi, Giả Sơn, ngươi tới Điệp Tú sơn trang lấy một bộ y phục mới, ngày mai đưa tới cho nàng ấy.” Thích Mặc Thanh mấp máy môi, giọng nói có hơi khàn khàn.
Giả Sơn hơi sững ra, Điệp Tú sơn trang địa phương này có chút quen thuộc, hắn nhất thời không nghĩ ra, bỗng nhiên lại hỏi: “Vương gia, chính là bộ y phục mới mà một năm trước người dặn bọn họ may sao?”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Thích Mặc Thanh đã gật đầu: “Ta biết nàng ấy sẽ trở về.”
Đêm tới đây thì đã dừng lại, sáng sớm hôm sau, Ôn Vương cũng chưa tới Lục Nguyên Cư một chuyến.
Đêm qua đã ở một tối ở Liên Phù Uyển, đã hiểu khá triệt để chuyện trong cung rồi.
Địch Quý phi vừa tỉnh thì Doãn Hoàng hậu đã ra ngoài rồi, xem ra chuyện này là sớm có mưu tính trước rồi.
Hắn nếu như không vào cung hỏi rõ ràng, trong lòng hắn không thể yên được.
Càng huống chi, Lăng thần y là hắn vất vả mời từ Mộ Thành tới, tóm lại phải khám thử.
Doãn Tiêu La tâm trạng thư thái sửa soạn xong thì cùng hắn vào cung.
Xe ngựa từ từ đi trên đường phố của kinh thành, Doãn Tiêu La cả chặng đường đều nhìn Ôn Vương, nàng ta đã không biết mình bao lâu không có nhìn kỹ hắn như này rồi.
Từ sau khi Hòa Sắt gả vào Ôn Vương phủ, nàng ta liền ngày ngày chịu đựng loại đau khổ gặp nhau mà không thể nói chuyện này.
Nếu không phải là tối qua, nàng ta cũng không thể sớm như vậy thì ngồi cùng một cỗ xe ngựa với hắn.
Xe ngựa từ từ đi tới cửa cung, thị vệ ngoài cửa lập tức đi tới dắt xe ngựa.
Bước xuống xe ngựa, Ôn Vương đứng ở cửa cung, Lăng Kỳ ở đằng sau hơi nheo mắt đánh giá hoàng cung, quả nhiên là rất khí khái, nếu như không phải là Ôn Vương, chỉ sợ ông ta cả đời này cũng không thể nhìn thấy hoàng cung có dáng vẻ gì.
“Thần y, xin hãy theo ta.” Ôn Vương làm ra thế mời, mới vừa xoay người, Thái tử ở đằng kia liền đi tới.
Mấy ngày này hắn tâm tình thư thái, trên mặt treo ý cười sâu, không phải là vẻ bệnh tật kia nữa.
Hai người thấy nhau, sóng ngầm cuồn cuộn.
Mặt mày Ôn Vương lạnh lùng cả mảng, thầm nhận định là hắn đang giở trò quỷ, chỉ là trên mặt không thể nói ra.
/370
|