CHƯƠNG 72
Theo tiếng pháo đì đùng cùng tiếng nhạc rộn rã, Tễ Linh Nhạc từ trên tuấn mã nhảy xuống, thái giám cùng các cung nữ trang nghiêm đứng hai bên… Hai người thái giám, một cầm cung, một cầm tiễn đặt vào trong tay Tễ Linh Nhạc. Tễ Linh Nhạc nhận lấy cung tên liền giương cung nhắm vào kiệu hoa.
Kiệu phu nâng kiệu lên, vừa nâng vừa hô vang, Tễ Linh Nhạc lựa đúng thời cơ, một tên bắn thẳng tới nóc kiệu hoa, sau đó bắn liền hai mũi nữa đều xuyên qua hồng tâm.
Lúc này, người xem lễ đã vây bốn phía hô vang trời, cả nhà hoàng đế cũng bước ra góp vui…
“Đại bá thật lợi hại nha!” Tiểu bánh mật vui sướng vỗ tay không ngừng.
“Công phu của đại ca thật tốt!” Tuyền cảm thán nói, “A, Phạm… Tại sao khi Húc thành thân không có tiết mục bắn tên a?”
Phạm thấp giọng trả lời: “Tễ Linh Nhạc là đại ca của hoàng đế, thân phận đương nhiên đặc thù rồi, cho nên lễ nghi cũng có sự khác biệt.”
“Ô…”
Bọn họ đang thảo luận thì nghe thái giám đứng một bên hô: “Tiễn xạ tân nương, xin mời tân nương xuống kiệu!”
Sau đó lại có một thái giám bưng tới một chậu than cháy đỏ đặt trước kiệu hoa, “Tân nương mời bước qua chậu than!” Vừa nói xong, phía sau hắn lại có một tiểu cung nữ tiến lên.
Tiểu cung nữ cầm một cái gói được bọc lụa hồng, bên trong có một chiếc bình nhỏ đựng đủ loại ngũ cốc. Cung nữ tiến lên giúp tân nương vén rèm kiệu hoa, đặt chiếc bình nhỏ trong tay tân nương rồi nói: “Xin mời Vương gia đá kiệu!”
Tễ Linh Nhạc đá nhẹ một cái tượng trưng, hai bên hỉ nương liền nhanh nhẹn đỡ người từ trên kiệu xuống, sau đó dưới sự dìu dắt của các nàng, Si Ảnh đầu đội khăn hồng bước qua hỏa bồn, sau đó bước qua một cái yên ngựa để trước cửa, đặt chân lên thảm đỏ cùng Tễ Linh Nhạc sánh bước tới trước thần đàn đặt bài vị tiên hoàng tiên hậu…
Từ giây phút nhìn thấy tân nương, huynh đệ Triển gia đã bắt đầu hoài nghi, nam nhân này rốt cuộc có phải là Si Ảnh mà họ muốn tìm hay không, nhưng hồng khăn đã che đi dung mạo tân nương nên bọn họ không nhìn được đó là ai, cũng không dám tùy tiện võ đoán!
Mà Triển Thúc Văn cũng không có thời gian đi quan tâm xem tên tiểu lưu manh kia rốt cuộc bị làm sao, cùng các huynh đệ đặt toàn bộ tâm tư trên người tân nương…
“Tân lang tân nương bắt đầu bái tạ! Nhất bái thiên địa!” Ngày đẹp giờ lành đã đến, hôn lễ cao quý nhất, long trọng nhất chính thức bắt đầu.
“Nhị bái tổ tiên!”
“Phu thê giao bái!”
Có lẽ đúng là thiên ý trêu ngươi, ngay lúc bái xong lễ thứ ba, đột nhiên một trận gió mạnh thổi tới, thoáng cái thổi bay đi khăn hồng đội đầu, Si Ảnh còn chưa kịp phản ứng, dung mạo đã hoàn toàn bị bại lộ trước mặt mọi người…
Các quan viên ở đây không có ai là chưa từng gặp Si Ảnh, lúc này nhất thời đều bị dọa cho đến choáng váng, rất nhiều người không thể tự khống chế mà thốt ra tiếng: “A, nam kỹ kia…” Sau lại phát hiện ra mình đã lỡ lời, mới cuống quít che miệng lại.
Cục diện này, có thể nói đã nằm hết trong dự liệu của Triển gia, nhưng lại vượt ra ngoài tất cả lý lẽ thông thường…
Con người sẽ vì tình cảm mà đánh mất đi lý trí, Vương gia cũng là người, nhưng tên nam kỹ kia dựa vào cái gì mà có thể khiến cho Vương gia sủng ái hắn đến vậy, thậm chí không tiếc dùng tới thủ đoạn để dẫn tới tình cảnh hôm nay?!
Si Ảnh có chút bối rối, ánh mắt khó hiểu, nghi hoặc, căm ghét của đám quần thần kia ép hắn tới mức cơ hồ không thở nổi, nhưng Tễ Linh Nhạc lại làm như không có chuyện gì, dù sao hôm nay y vẫn có ý định lật hỉ khăn trước mặt mọi người, bây giờ bất quá chỉ sớm một chút mà thôi.
Thương Diễn nhanh mắt nhanh tay bắt lấy hỉ khăn, đang muốn phủ lên đầu Si Ảnh lần nữa, lại bị Tễ Linh Nhạc giơ tay ngăn cản, “Cứ để như vậy tiếp tục đi, phía sau có đáng là gì?”
“Nhưng mà…” Sắc mặt Si Ảnh rõ ràng ảm đạm hơn rất nhiều, hắn căn bản không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn người khác.
“Tân lang tân nương, uống rượu giao bôi!” Hỉ nương bên cạnh theo thủ tục tiếp tục tiến hành các bước, bưng lên một đôi chén rượu long phượng hợp minh.
Tễ Linh Nhạc cầm lấy hai chén rượu, một chén đưa cho Si Ảnh, không để ai vào mắt nói: “Không cần bận tâm đến người khác, hôm nay là ngày vui của chúng ta, trong mắt ngươi có ta là được rồi!”
Chỉ một câu đơn giản như vậy thôi, nhưng lại có thể trấn an tâm tình sợ hãi của Si Ảnh một cách kỳ lạ, liền không chần chờ mà cầm lấy chén rượu, hai tay giao triền, cả hai ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, theo một tiếng “Lễ thành!”, bọn họ cuối cùng cũng đạt được ý nguyện, trở thành bạn đồng hành cùng nhau nắm tay đi hết quãng đời còn lại…
Các đại thần còn chưa hiểu đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì tiểu bánh mật đã ôm một lẵng táo tử, đậu phộng, long nhãn, hạt dẻ đi tới bên người bọn họ, sau đó làm chức trách của mình – một tay cầm mấy thứ này tung lên quần áo hai người, vừa cười vừa nói: “Chúc đại bá cùng thúc thúc sớm sinh quý tử! Này, các ngươi cũng tới tung đi!” Lại còn quay sang nói với những hài tử cùng tuổi xung quanh.
Trong đại hôn, các hài tử sẽ rắc mấy thứ này, để cầu mong gặp may mắn… Một lũ trẻ đơn thuần xung quanh đương nhiên cũng chẳng thèm quan tâm xem thân phận Si Ảnh là gì, cả đám liền bước tới, như thể đang chơi đùa thật vui cầm lấy đống hạt toàn bộ ném về phía hai người, vừa ném vừa nói ra những lời chúc phúc theo tiểu bánh mật: “Tân nương tử cùng tân lang quan, trăm năm hảo hợp, đầu bạc răng long!”
“Sớm sinh quý tử, sinh nam lại sinh nữ!”
“Tân hôn hạnh phúc!”
Tiếng cười vui của bọn trẻ đã làm giảm bớt bầu không khí quỷ dị tại vương phủ, Tuyền cũng nhân cơ hội này giới thiệu: “Các vị ái khanh, nghĩa huynh của trẫm có phải rất đẹp không?”
Các quan viên vừa nghe liền hiểu Hoàng đế đây là chừa cho bọn họ một đường để rút lui, vội vàng khôi phục tinh thần mà nịnh nọt: “A… Bệ hạ nói phải!”
“Rất đẹp, rất đẹp!”
“Cùng Vương gia rất xứng đôi, cung hỉ!”
“Đúng vậy…”
Hài lòng mà nhìn phản ứng của đám quần thần, Tuyền lúc này mới giơ tay về phía hai người ý bảo OK, Si Ảnh thấy động tác ngây thơ của Tuyền, không khỏi bật cười, mà đối với trận tiến công “sắc bén” của lũ trẻ, hắn thật sự có chút không chống đỡ nổi! Như thể biết tâm sự của Si Ảnh, Tễ Linh Nhạc liền một tay bế bổng hắn lên, cũng chẳng thèm để tâm đến sự phản kháng của hắn!
Huynh đệ Triển gia chứng kiến một màn này, đều im lặng như có điều suy nghĩ, mà Triển phu nhân thì phẫn nộ không chịu nổi đến mức tay nắm chặt thành quyền, cả người cũng phát run lên.
“Nương?” Triển Trọng Văn thấy Triển phu nhân có chút khác thường, lập tức vỗ vỗ bả vai của bà, “Người không có việc gì chứ?”
“Trọng Văn…” Triển phu nhân cố hết sức kìm nén cơn giận dữ, nhưng nhìn thấy mấy tôn nhi của mình trong đám hài tử kia liền lập tức phân phó con mình, “Lôi bọn nhỏ ra ngay lập tức, cháu của Triển gia ta sao có thể đi chúc mừng tên nam kỹ kia được?”
“Dạ!” Triển Trọng Văn liền ra hiệu cho Triển Quý Văn một cái, Triển Quý Văn lập tức đưa người nhà ra dẫn bọn nhỏ về, sau đó hắn mới hướng Triển phu nhân hỏi, “Nương, như vậy đã được chưa? Chúng ta trước cứ ngồi vào chỗ đã!”
“Ừ, đi thôi!”
Sau khi bái thiên địa chính là tiệc rượu. Hôm nay hoàng gia phá lệ, yến hội hôn lễ hôm nay có thể lấy “Thiên tẩu yến”(1) để so sánh cùng… Triển gia con cháu đông đảo, chỉ người một nhà đã chiếm hết một bàn, bởi vì cách chủ vị rất xa nên bọn họ nói chuyện cũng không câu nệ lắm.
Khi vào chỗ liền nghe Triển Thúc Văn mắng tên tiểu lâu la đi theo như tát nước: “Ngươi là đồ phế vật, nhìn thấy thái tử liền bị dọa đến điếng người, chờ đến lúc nữa thì làm sao trước mặt mọi người vạch mặt tên nam kỹ kia?!”
“…” Nam nhân kia không trả lời, chỉ run rẩy cả người ngồi yên tại chỗ, ngay cả một chiếc đũa cũng không dám động!
“Ngươi là cái đồ nhát gan, thật…” Nhìn bộ dáng không có tiền đồ của gã, Triển Thúc Văn càng tiếp tục xỉ vả không thôi.
Nhưng đúng lúc này, một thanh âm non nớt vang lên lọt vào tai mọi người: “Nãi nãi (bà nội) à, tại sao lúc nãy lại không cho chúng cháu đi chơi?” Tiểu oa nhi còn chưa có chơi đủ a!
“Tuấn nhi, kẻ kia vốn là dã chủng, là nam kỹ, các cháu đi chúc mừng hắn làm gì?! Đúng là bẽ mặt!” Triển phu phân khuyên bảo trưởng tôn, “Hôm nay vô luận là có trò gì vui, các ngươi cũng không được đi, có nghe không?”
“Dạ!” Một đám tiểu tôn nhi đều đồng thanh trả lời.
Trong đó có một đứa nhóc vốn lúc thường được sủng ái nhất thỉnh thoảng lại nhìn về phía bàn chủ vị, hài tử đâu hiểu được cái gì là dã chủng, cái gì là nam kỹ, nó chỉ cảm thấy cái này chơi rất vui, vì vậy thừa dịp người nhà không để ý, nó liền len lén chuồn tới gần bàn Si Ảnh.
Ở chủ vị an tọa đều là người hoàng tộc, mặc kệ những người khác cảm thấy ra sao, Tễ Linh Nhạc nhất định muốn Si Ảnh ngồi bên cạnh mình, thỉnh thoảng còn gắp ít đồ ăn vào bát cho hắn, lại còn cùng Tuyền đùa cợt vài câu, khiến cho Si Ảnh cảm thấy vô cùng xấu hổ!
Đột nhiên hắn thấy ống tay áo mình bị giữ chặt, cúi đầu nhìn xuống, ra là một tiểu nam hài, nhìn thực sự rất quen mắt, chẳng lẽ là…
Si Ảnh còn chưa kịp hỏi, tiểu oa nhi đã cười tủm tỉm mở miệng nói trước: “Dã chủng, dã chủng, ngươi chính là dã chủng của nhà chúng ta!”
Vừa nghe hài tử nói như vậy, Si Ảnh nhất thời ngây ngẩn cả ngươi, “Tiểu oa nhi, ngươi… ngươi nghe ai nói thế?”
“Nãi nãi a, ta còn biết, ngươi là nam kỹ, có đúng không?” Tiểu nam hài căn bản không có ý gì, một mực nói ra hết tất cả bí mật, “Phụ thân cùng thúc thúc đều nói như vậy, cho nên nhất định đúng!”
Nó nào có biết rằng, mấy lời nói vô tâm của mình đã hoàn toàn chọc giận người đứng đầu đất nước này!
“Khinh người quá đáng, ta cho chúng mặt mũi mà chính chúng còn không biết xấu hổ!” Tuyền vỗ bàn đứng lên, “Phạm, ta đi một chút sẽ trở lại!”
“Kỳ, ta cũng đi!” Vừa nói, Tễ Linh Nhạc vừa định đứng lên.
Nhưng Tuyền đã lấy tay chỉ chỉ Si Ảnh nói: “Thôi, ngươi cứ ở bên cạnh chăm sóc lão bà đi, một mình ta là đủ rồi!”
Lúc sau, chúng thần trong triều chỉ thấy bệ hạ dắt một hài tử đi về phía Triển gia, sắc mặt không khỏi khiến cho người ta sợ hãi, lập tức mọi người đều bất giác lùi về sau nhường đường, trong đó có cả Mẫn Chi Thiện…
“Nhà Triển ái khanh thật náo nhiệt nha!” Tuyền cười đi tới trước mặt bọn chúng, “Náo nhiệt tới nỗi ngay cả một hài tử cũng trông không được, Trẫm đã thay các ngươi dẫn về rồi!” Vừa nói vừa đẩy đứa trẻ về phía Triển gia.
“Bệ hạ, thần sợ hãi!” Người Triển gia vội vàng nói.
“Các ngươi sợ hãi ư? Đâu có!” Tuyền nhấc một chén rượu lên chơi đùa nói, “Ta thấy các ngươi là gan rất lớn a!”
Lúc này tiểu oa nhi đã chạy tới bên người Triển phu nhân, vui vẻ mà kể: “Nãi nãi, cháu vừa mới nhìn thấy cái tên dã chủng kia rồi, hắn là nam kỹ sao?”
Nghe thấy hài tử nói những lời không muốn sống nữa, Triển Bá Văn vội vàng lấy tay che miệng cháu lại giải thích: “Bệ hạ… đây là… Hiểu lầm!”
“A, là hiểu lầm sao?” Khẩu khí của Tuyền trở nên vô cùng nguy hiểm, “Triển lão phu nhân, đây là hiểu lầm sao?”
“Đây là… bệ hạ, kẻ Vương gia vừa lấy chính là một con hồ ly, là yêu nghiệt!” Triển phu nhân thẳng thắn mắng Si Ảnh, còn lớn tiếng xác nhận, “Hắn câu dẫn Vương gia, mưu hại trượng phu của ta, xin bệ hạ minh giám!”
Thanh âm của bà vang khắp toàn yến tiệc, khiến cho cơ hồ tất cả mọi người đều ngừng động tác, nhất nhất nhìn về phía Triển phu nhân đang tố cáo Si Ảnh…
Tễ Linh Nhac sau khi cho mọi người một cái trừng mắt thì từ sau lưng ôm lấy Si Ảnh nhẹ giọng nói: “Không phải sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi!”
“Ta không sợ” Si Ảnh mỉm cười đáp lại, “Bởi vì bây giờ ta có ngươi ở bên rồi!” Tay đặt lên bụng, cho dù chỉ vì hài tử, hắn cũng sẽ không thể bại bởi đảm người này!
Tuyền không chút để ý tới những lời tố cáo của bà, thong dong trấn định từ trong lòng lấy ra một thỏi quan ngân, đặt ở trên bàn Triển gia, “Vài ngày trước, trẫm ở hồ nước phía sau hoàng cung phát hiện được một kho báu!”
Đó đúng là quan ngân mà Triển Hào Kiệt đã ăn trộm, “Triển ái khanh, ngươi xem xem, đây có phải là quan ngân bị mất tích mười sáu năm về trước không?”
“… !” Triển Bá Văn run rẩy nhận lấy, “Dạ…”
Hoàng đế biết rồi… Hắn đã biết tất cả rồi… Sao lại có thể?!… Triển gia phen này xong hết rồi!
Thấy thế xung quanh cũng không một ai dám lên tiếng, mà tên tiểu lưu manh kia càng không chịu nổi áp lực lớn như thế, thoáng cái liền quỳ lên mặt đất, “Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng, tiểu nhân cái gì cũng không biết… Cũng không phải cố ý mạo phạm ngài cùng thái tử điện hạ… Đều là Triển Thúc Văn, đúng, chính là hắn… Hắn ra lệnh cho tiểu nhân, ngay cả chuyện của Si Ảnh công tử nữa… Đều là hắn ra lệnh cho tiểu nhân làm, tiểu nhân thật sự không phải cố ý, xin bệ hạ khai ân!”
==================
(1) Thiên tẩu yến: Tương truyền vào tháng Giêng niên hiệu Gia Khánh năm thứ nhất, Càn Long cho bày “Thiên tẩu yến” gồm hơn 1550 nồi lẩu, số người được mời lên đến 5000, trở thành một bữa tiệc lẩu lớn nhất trong lịch sử.
Theo tiếng pháo đì đùng cùng tiếng nhạc rộn rã, Tễ Linh Nhạc từ trên tuấn mã nhảy xuống, thái giám cùng các cung nữ trang nghiêm đứng hai bên… Hai người thái giám, một cầm cung, một cầm tiễn đặt vào trong tay Tễ Linh Nhạc. Tễ Linh Nhạc nhận lấy cung tên liền giương cung nhắm vào kiệu hoa.
Kiệu phu nâng kiệu lên, vừa nâng vừa hô vang, Tễ Linh Nhạc lựa đúng thời cơ, một tên bắn thẳng tới nóc kiệu hoa, sau đó bắn liền hai mũi nữa đều xuyên qua hồng tâm.
Lúc này, người xem lễ đã vây bốn phía hô vang trời, cả nhà hoàng đế cũng bước ra góp vui…
“Đại bá thật lợi hại nha!” Tiểu bánh mật vui sướng vỗ tay không ngừng.
“Công phu của đại ca thật tốt!” Tuyền cảm thán nói, “A, Phạm… Tại sao khi Húc thành thân không có tiết mục bắn tên a?”
Phạm thấp giọng trả lời: “Tễ Linh Nhạc là đại ca của hoàng đế, thân phận đương nhiên đặc thù rồi, cho nên lễ nghi cũng có sự khác biệt.”
“Ô…”
Bọn họ đang thảo luận thì nghe thái giám đứng một bên hô: “Tiễn xạ tân nương, xin mời tân nương xuống kiệu!”
Sau đó lại có một thái giám bưng tới một chậu than cháy đỏ đặt trước kiệu hoa, “Tân nương mời bước qua chậu than!” Vừa nói xong, phía sau hắn lại có một tiểu cung nữ tiến lên.
Tiểu cung nữ cầm một cái gói được bọc lụa hồng, bên trong có một chiếc bình nhỏ đựng đủ loại ngũ cốc. Cung nữ tiến lên giúp tân nương vén rèm kiệu hoa, đặt chiếc bình nhỏ trong tay tân nương rồi nói: “Xin mời Vương gia đá kiệu!”
Tễ Linh Nhạc đá nhẹ một cái tượng trưng, hai bên hỉ nương liền nhanh nhẹn đỡ người từ trên kiệu xuống, sau đó dưới sự dìu dắt của các nàng, Si Ảnh đầu đội khăn hồng bước qua hỏa bồn, sau đó bước qua một cái yên ngựa để trước cửa, đặt chân lên thảm đỏ cùng Tễ Linh Nhạc sánh bước tới trước thần đàn đặt bài vị tiên hoàng tiên hậu…
Từ giây phút nhìn thấy tân nương, huynh đệ Triển gia đã bắt đầu hoài nghi, nam nhân này rốt cuộc có phải là Si Ảnh mà họ muốn tìm hay không, nhưng hồng khăn đã che đi dung mạo tân nương nên bọn họ không nhìn được đó là ai, cũng không dám tùy tiện võ đoán!
Mà Triển Thúc Văn cũng không có thời gian đi quan tâm xem tên tiểu lưu manh kia rốt cuộc bị làm sao, cùng các huynh đệ đặt toàn bộ tâm tư trên người tân nương…
“Tân lang tân nương bắt đầu bái tạ! Nhất bái thiên địa!” Ngày đẹp giờ lành đã đến, hôn lễ cao quý nhất, long trọng nhất chính thức bắt đầu.
“Nhị bái tổ tiên!”
“Phu thê giao bái!”
Có lẽ đúng là thiên ý trêu ngươi, ngay lúc bái xong lễ thứ ba, đột nhiên một trận gió mạnh thổi tới, thoáng cái thổi bay đi khăn hồng đội đầu, Si Ảnh còn chưa kịp phản ứng, dung mạo đã hoàn toàn bị bại lộ trước mặt mọi người…
Các quan viên ở đây không có ai là chưa từng gặp Si Ảnh, lúc này nhất thời đều bị dọa cho đến choáng váng, rất nhiều người không thể tự khống chế mà thốt ra tiếng: “A, nam kỹ kia…” Sau lại phát hiện ra mình đã lỡ lời, mới cuống quít che miệng lại.
Cục diện này, có thể nói đã nằm hết trong dự liệu của Triển gia, nhưng lại vượt ra ngoài tất cả lý lẽ thông thường…
Con người sẽ vì tình cảm mà đánh mất đi lý trí, Vương gia cũng là người, nhưng tên nam kỹ kia dựa vào cái gì mà có thể khiến cho Vương gia sủng ái hắn đến vậy, thậm chí không tiếc dùng tới thủ đoạn để dẫn tới tình cảnh hôm nay?!
Si Ảnh có chút bối rối, ánh mắt khó hiểu, nghi hoặc, căm ghét của đám quần thần kia ép hắn tới mức cơ hồ không thở nổi, nhưng Tễ Linh Nhạc lại làm như không có chuyện gì, dù sao hôm nay y vẫn có ý định lật hỉ khăn trước mặt mọi người, bây giờ bất quá chỉ sớm một chút mà thôi.
Thương Diễn nhanh mắt nhanh tay bắt lấy hỉ khăn, đang muốn phủ lên đầu Si Ảnh lần nữa, lại bị Tễ Linh Nhạc giơ tay ngăn cản, “Cứ để như vậy tiếp tục đi, phía sau có đáng là gì?”
“Nhưng mà…” Sắc mặt Si Ảnh rõ ràng ảm đạm hơn rất nhiều, hắn căn bản không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn người khác.
“Tân lang tân nương, uống rượu giao bôi!” Hỉ nương bên cạnh theo thủ tục tiếp tục tiến hành các bước, bưng lên một đôi chén rượu long phượng hợp minh.
Tễ Linh Nhạc cầm lấy hai chén rượu, một chén đưa cho Si Ảnh, không để ai vào mắt nói: “Không cần bận tâm đến người khác, hôm nay là ngày vui của chúng ta, trong mắt ngươi có ta là được rồi!”
Chỉ một câu đơn giản như vậy thôi, nhưng lại có thể trấn an tâm tình sợ hãi của Si Ảnh một cách kỳ lạ, liền không chần chờ mà cầm lấy chén rượu, hai tay giao triền, cả hai ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, theo một tiếng “Lễ thành!”, bọn họ cuối cùng cũng đạt được ý nguyện, trở thành bạn đồng hành cùng nhau nắm tay đi hết quãng đời còn lại…
Các đại thần còn chưa hiểu đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì tiểu bánh mật đã ôm một lẵng táo tử, đậu phộng, long nhãn, hạt dẻ đi tới bên người bọn họ, sau đó làm chức trách của mình – một tay cầm mấy thứ này tung lên quần áo hai người, vừa cười vừa nói: “Chúc đại bá cùng thúc thúc sớm sinh quý tử! Này, các ngươi cũng tới tung đi!” Lại còn quay sang nói với những hài tử cùng tuổi xung quanh.
Trong đại hôn, các hài tử sẽ rắc mấy thứ này, để cầu mong gặp may mắn… Một lũ trẻ đơn thuần xung quanh đương nhiên cũng chẳng thèm quan tâm xem thân phận Si Ảnh là gì, cả đám liền bước tới, như thể đang chơi đùa thật vui cầm lấy đống hạt toàn bộ ném về phía hai người, vừa ném vừa nói ra những lời chúc phúc theo tiểu bánh mật: “Tân nương tử cùng tân lang quan, trăm năm hảo hợp, đầu bạc răng long!”
“Sớm sinh quý tử, sinh nam lại sinh nữ!”
“Tân hôn hạnh phúc!”
Tiếng cười vui của bọn trẻ đã làm giảm bớt bầu không khí quỷ dị tại vương phủ, Tuyền cũng nhân cơ hội này giới thiệu: “Các vị ái khanh, nghĩa huynh của trẫm có phải rất đẹp không?”
Các quan viên vừa nghe liền hiểu Hoàng đế đây là chừa cho bọn họ một đường để rút lui, vội vàng khôi phục tinh thần mà nịnh nọt: “A… Bệ hạ nói phải!”
“Rất đẹp, rất đẹp!”
“Cùng Vương gia rất xứng đôi, cung hỉ!”
“Đúng vậy…”
Hài lòng mà nhìn phản ứng của đám quần thần, Tuyền lúc này mới giơ tay về phía hai người ý bảo OK, Si Ảnh thấy động tác ngây thơ của Tuyền, không khỏi bật cười, mà đối với trận tiến công “sắc bén” của lũ trẻ, hắn thật sự có chút không chống đỡ nổi! Như thể biết tâm sự của Si Ảnh, Tễ Linh Nhạc liền một tay bế bổng hắn lên, cũng chẳng thèm để tâm đến sự phản kháng của hắn!
Huynh đệ Triển gia chứng kiến một màn này, đều im lặng như có điều suy nghĩ, mà Triển phu nhân thì phẫn nộ không chịu nổi đến mức tay nắm chặt thành quyền, cả người cũng phát run lên.
“Nương?” Triển Trọng Văn thấy Triển phu nhân có chút khác thường, lập tức vỗ vỗ bả vai của bà, “Người không có việc gì chứ?”
“Trọng Văn…” Triển phu nhân cố hết sức kìm nén cơn giận dữ, nhưng nhìn thấy mấy tôn nhi của mình trong đám hài tử kia liền lập tức phân phó con mình, “Lôi bọn nhỏ ra ngay lập tức, cháu của Triển gia ta sao có thể đi chúc mừng tên nam kỹ kia được?”
“Dạ!” Triển Trọng Văn liền ra hiệu cho Triển Quý Văn một cái, Triển Quý Văn lập tức đưa người nhà ra dẫn bọn nhỏ về, sau đó hắn mới hướng Triển phu nhân hỏi, “Nương, như vậy đã được chưa? Chúng ta trước cứ ngồi vào chỗ đã!”
“Ừ, đi thôi!”
Sau khi bái thiên địa chính là tiệc rượu. Hôm nay hoàng gia phá lệ, yến hội hôn lễ hôm nay có thể lấy “Thiên tẩu yến”(1) để so sánh cùng… Triển gia con cháu đông đảo, chỉ người một nhà đã chiếm hết một bàn, bởi vì cách chủ vị rất xa nên bọn họ nói chuyện cũng không câu nệ lắm.
Khi vào chỗ liền nghe Triển Thúc Văn mắng tên tiểu lâu la đi theo như tát nước: “Ngươi là đồ phế vật, nhìn thấy thái tử liền bị dọa đến điếng người, chờ đến lúc nữa thì làm sao trước mặt mọi người vạch mặt tên nam kỹ kia?!”
“…” Nam nhân kia không trả lời, chỉ run rẩy cả người ngồi yên tại chỗ, ngay cả một chiếc đũa cũng không dám động!
“Ngươi là cái đồ nhát gan, thật…” Nhìn bộ dáng không có tiền đồ của gã, Triển Thúc Văn càng tiếp tục xỉ vả không thôi.
Nhưng đúng lúc này, một thanh âm non nớt vang lên lọt vào tai mọi người: “Nãi nãi (bà nội) à, tại sao lúc nãy lại không cho chúng cháu đi chơi?” Tiểu oa nhi còn chưa có chơi đủ a!
“Tuấn nhi, kẻ kia vốn là dã chủng, là nam kỹ, các cháu đi chúc mừng hắn làm gì?! Đúng là bẽ mặt!” Triển phu phân khuyên bảo trưởng tôn, “Hôm nay vô luận là có trò gì vui, các ngươi cũng không được đi, có nghe không?”
“Dạ!” Một đám tiểu tôn nhi đều đồng thanh trả lời.
Trong đó có một đứa nhóc vốn lúc thường được sủng ái nhất thỉnh thoảng lại nhìn về phía bàn chủ vị, hài tử đâu hiểu được cái gì là dã chủng, cái gì là nam kỹ, nó chỉ cảm thấy cái này chơi rất vui, vì vậy thừa dịp người nhà không để ý, nó liền len lén chuồn tới gần bàn Si Ảnh.
Ở chủ vị an tọa đều là người hoàng tộc, mặc kệ những người khác cảm thấy ra sao, Tễ Linh Nhạc nhất định muốn Si Ảnh ngồi bên cạnh mình, thỉnh thoảng còn gắp ít đồ ăn vào bát cho hắn, lại còn cùng Tuyền đùa cợt vài câu, khiến cho Si Ảnh cảm thấy vô cùng xấu hổ!
Đột nhiên hắn thấy ống tay áo mình bị giữ chặt, cúi đầu nhìn xuống, ra là một tiểu nam hài, nhìn thực sự rất quen mắt, chẳng lẽ là…
Si Ảnh còn chưa kịp hỏi, tiểu oa nhi đã cười tủm tỉm mở miệng nói trước: “Dã chủng, dã chủng, ngươi chính là dã chủng của nhà chúng ta!”
Vừa nghe hài tử nói như vậy, Si Ảnh nhất thời ngây ngẩn cả ngươi, “Tiểu oa nhi, ngươi… ngươi nghe ai nói thế?”
“Nãi nãi a, ta còn biết, ngươi là nam kỹ, có đúng không?” Tiểu nam hài căn bản không có ý gì, một mực nói ra hết tất cả bí mật, “Phụ thân cùng thúc thúc đều nói như vậy, cho nên nhất định đúng!”
Nó nào có biết rằng, mấy lời nói vô tâm của mình đã hoàn toàn chọc giận người đứng đầu đất nước này!
“Khinh người quá đáng, ta cho chúng mặt mũi mà chính chúng còn không biết xấu hổ!” Tuyền vỗ bàn đứng lên, “Phạm, ta đi một chút sẽ trở lại!”
“Kỳ, ta cũng đi!” Vừa nói, Tễ Linh Nhạc vừa định đứng lên.
Nhưng Tuyền đã lấy tay chỉ chỉ Si Ảnh nói: “Thôi, ngươi cứ ở bên cạnh chăm sóc lão bà đi, một mình ta là đủ rồi!”
Lúc sau, chúng thần trong triều chỉ thấy bệ hạ dắt một hài tử đi về phía Triển gia, sắc mặt không khỏi khiến cho người ta sợ hãi, lập tức mọi người đều bất giác lùi về sau nhường đường, trong đó có cả Mẫn Chi Thiện…
“Nhà Triển ái khanh thật náo nhiệt nha!” Tuyền cười đi tới trước mặt bọn chúng, “Náo nhiệt tới nỗi ngay cả một hài tử cũng trông không được, Trẫm đã thay các ngươi dẫn về rồi!” Vừa nói vừa đẩy đứa trẻ về phía Triển gia.
“Bệ hạ, thần sợ hãi!” Người Triển gia vội vàng nói.
“Các ngươi sợ hãi ư? Đâu có!” Tuyền nhấc một chén rượu lên chơi đùa nói, “Ta thấy các ngươi là gan rất lớn a!”
Lúc này tiểu oa nhi đã chạy tới bên người Triển phu nhân, vui vẻ mà kể: “Nãi nãi, cháu vừa mới nhìn thấy cái tên dã chủng kia rồi, hắn là nam kỹ sao?”
Nghe thấy hài tử nói những lời không muốn sống nữa, Triển Bá Văn vội vàng lấy tay che miệng cháu lại giải thích: “Bệ hạ… đây là… Hiểu lầm!”
“A, là hiểu lầm sao?” Khẩu khí của Tuyền trở nên vô cùng nguy hiểm, “Triển lão phu nhân, đây là hiểu lầm sao?”
“Đây là… bệ hạ, kẻ Vương gia vừa lấy chính là một con hồ ly, là yêu nghiệt!” Triển phu nhân thẳng thắn mắng Si Ảnh, còn lớn tiếng xác nhận, “Hắn câu dẫn Vương gia, mưu hại trượng phu của ta, xin bệ hạ minh giám!”
Thanh âm của bà vang khắp toàn yến tiệc, khiến cho cơ hồ tất cả mọi người đều ngừng động tác, nhất nhất nhìn về phía Triển phu nhân đang tố cáo Si Ảnh…
Tễ Linh Nhac sau khi cho mọi người một cái trừng mắt thì từ sau lưng ôm lấy Si Ảnh nhẹ giọng nói: “Không phải sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi!”
“Ta không sợ” Si Ảnh mỉm cười đáp lại, “Bởi vì bây giờ ta có ngươi ở bên rồi!” Tay đặt lên bụng, cho dù chỉ vì hài tử, hắn cũng sẽ không thể bại bởi đảm người này!
Tuyền không chút để ý tới những lời tố cáo của bà, thong dong trấn định từ trong lòng lấy ra một thỏi quan ngân, đặt ở trên bàn Triển gia, “Vài ngày trước, trẫm ở hồ nước phía sau hoàng cung phát hiện được một kho báu!”
Đó đúng là quan ngân mà Triển Hào Kiệt đã ăn trộm, “Triển ái khanh, ngươi xem xem, đây có phải là quan ngân bị mất tích mười sáu năm về trước không?”
“… !” Triển Bá Văn run rẩy nhận lấy, “Dạ…”
Hoàng đế biết rồi… Hắn đã biết tất cả rồi… Sao lại có thể?!… Triển gia phen này xong hết rồi!
Thấy thế xung quanh cũng không một ai dám lên tiếng, mà tên tiểu lưu manh kia càng không chịu nổi áp lực lớn như thế, thoáng cái liền quỳ lên mặt đất, “Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng, tiểu nhân cái gì cũng không biết… Cũng không phải cố ý mạo phạm ngài cùng thái tử điện hạ… Đều là Triển Thúc Văn, đúng, chính là hắn… Hắn ra lệnh cho tiểu nhân, ngay cả chuyện của Si Ảnh công tử nữa… Đều là hắn ra lệnh cho tiểu nhân làm, tiểu nhân thật sự không phải cố ý, xin bệ hạ khai ân!”
==================
(1) Thiên tẩu yến: Tương truyền vào tháng Giêng niên hiệu Gia Khánh năm thứ nhất, Càn Long cho bày “Thiên tẩu yến” gồm hơn 1550 nồi lẩu, số người được mời lên đến 5000, trở thành một bữa tiệc lẩu lớn nhất trong lịch sử.
/78
|