CHƯƠNG 71
“Tiểu bánh mật a, ba ba nói thế con có nghe được không?” Tuyền thay con sửa sang lại y phục màu hạnh hoàng của thái tử, cuối cùng còn dặn dò.
Tiểu bánh mật đứng trên long sàng, nâng hai tay, để mặc cho hoàng đế bệ hạ nơi này kéo kéo, nơi kia xô xô, mặc xong rồi vẫn không vui mà nghiêng nghiêng đầu, “Ba ba a, tại sao phụ thân có thể mặc y phục tùy thích, mà con và người lại nhất định phải mặc trang phục chính thức này?”
Tuyền cúi xuống yêu thương đi hài vào cho con, nhẹ giọng dỗ dành: “Ô, tiểu bánh mật ngoan nào! Con không mặc y phục này, để cho người ta không nhận ra con là thái tử thì chơi sẽ không vui đâu!”
“Trò chơi này sẽ chơi rất vui sao?” Vừa nghe nói có liên quan tới trò chơi, tiểu bánh mật lập tức thay đổi bộ dáng, vẻ ủ rũ mới rồi cũng biến mất không thấy tăm hơi.
“Ừ, đúng thế, chơi rất vui, đến đây bảo bối!” Vừa nói vừa ôm nó từ trên giường xuống, “Con phải làm thế này…”
“Dạ dạ, dạ… Dạ!” Tiểu bánh mật nghe xong hưng phấn gật đầu, “Được a, ba ba cứ giao cho con đi!” Vừa nói vừa vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình cam đoan.
Phạm ở bên nhìn một lớn một nhỏ này, không khỏi lên tiếng hỏi: “Hai người các ngươi hôm nay lại bày ra trò gì vậy?”
“Hì hì, bí mật!” Cả hai không hẹn mà cùng đồng thanh trả lời, miệng vẫn tươi cười không ngớt.
Xem vẻ mặt của bọn họ, Phạm biết chắc họ lại vừa bày ra trò nào đó hay ho… Đáng thương a, không biết lần này nhắm vào kẻ nào đây…
“Vương gia, Vương gia, cung hỉ cung hỉ!”
“Vương gia song hỷ lâm môn, lễ vật nho nhỏ này không thể nói hết lòng thành a!”
Nhìn các đại thần đưa lên hạ lễ, Tễ Linh Nhạc âm thầm đánh giá kỹ đám người này, trong số chúng có bao nhiêu người đã từng khi dễ Si Ảnh, bao nhiêu người đã nhận đồ hối lộ, đáy lòng y đều có cân nhắc rõ ràng.
Có điều việc chính hôm nay cũng không phải là đi đối phó bọn chúng, mà việc chính là…
“Chúc mừng Vương gia, chúc mừng vương gia!” Triển Bá Văn mang theo một nhà lớn bé đến.
Cá lớn cắn câu rồi, Tễ Linh Nhạc khẽ nâng khóe miệng, y theo kế hoạch nhận lấy lễ vật, sau khi nói lời cám ơn thì yêu cầu bọn họ đi vào, cũng không nói thêm câu gì mà ra cửa chuẩn bị đón tân nương…
Người Triển gia vừa vào lễ đường, Triển lão phu nhân liền được Triển Trọng Văn dìu xuống nghỉ ngơi, bọn nhỏ chung quanh chơi đùa, nữ nhân thì tự tới bái phỏng các vị quý phu nhân khác, các nam nhân cũng tìm được bằng hữu đồng liêu mà bắt chuyện, không ai biết chính mình đã từng bước rơi vào cái bẫy đang được giăng ra…
Sau khi Vương gia rời đi không lâu, Mẫn Chi Thiện cũng tới, lão mang theo cháu gái mình cùng tiến vào điện. Vương gia không có ở đây, các vị đại thần đều hướng lão hành lễ, Triển Bá Văn cũng trong số đó.
Nhưng kỳ lạ chính là, lần này Mẫn Chi Thiện không thể hiện sự thân thiết như thường, đối với bọn Triển Bá Văn cũng chỉ thản nhiên đáp lại, sau đó liền một mình đi tới một bên, không buồn để ý đến ai…
“Mẫn đại nhân, đây là làm sao vậy?” Một quan viên đi tới bên cạnh khẽ nhỏ giọng hỏi Triển Bá Văn.
Triển Bá Văn lắc lắc đầu, cũng không hiểu ra sao, rốt cuộc đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì…
“Húc Vương gia, Diệu Quang đại nhân giá lâm!” Một vị công công bên ngoài lớn tiếng hô, mọi người lập tức tiến lên hành lễ.
Diệu Quang cùng Húc mặt tràn ngập ý cười đi đến, Diệu Quang len lén liếc nhìn Mẫn Chi Thiện một cái, sau đó dành cho Húc một ánh mắt thành công, chuyện bọn họ muốn làm cũng đã làm xong rồi!
Thấy bọn họ tiến vào, Mẫn Hương Dung sắc mặt nhợt nhạt không khỏi lôi kéo vạt áo của gia gia lo lắng hỏi: “Gia gia, mới vừa rồi bọn Húc Vương gia làm vậy là có ý gì?”
Mẫn Chi Thiện im lặng cúi đầu, lão thật sự là thông minh cả đời, hồ đồ nhất thời a… Ai ngờ hai người bọn họ cư nhiên lại khắc sâu chuyện tình xảy ra vào cái đêm từ mấy chục năm về trước… Hôm nay cư nhiên bị nắm được nhược điểm, lão thật không cam lòng!
Vương gia lệnh cho công công đến nhà các đại thần truyền lệnh, nghe nói hôm nay có thể mang theo gia quyến đến cùng dự lễ, Mẫn Hương Dung xuất phát từ tò mò liền cùng gia gia tới tham gia yến hội, nhưng ai ngờ hôm nay lúc vừa từ trên xe ngựa bước xuống, cư nhiên nhìn thấy Diệu Quang cùng Húc đứng ở cửa, như là đang đợi ai…
“Húc Vương gia, Diệu Quang đại nhân!” Mẫn Chi Thiện cùng Mẫn Hương Dung theo quy củ mà hành lễ.
“Mẫn đại nhân, đã lâu không gặp a!” Diệu Quang mỉm cười đáp lễ, “Vậy còn vị này là…” Hắn như thể tự nhiên nhìn sang Mẫn Hương Dung bên cạnh lão.
Trí nhớ của Mẫn Chi Thiện đương nhiên không bằng bọn họ, liền thuận miệng thốt ra: “Đây là cháu gái duy nhất của vi thần – Hương Dung.”
Mẫn Hương Dung có chút ngượng ngùng, hành lễ theo lễ tiết của các tiểu thư khuê các.
Mà Húc bên kia còn dùng vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Hương Dung tiểu thư ư? Năm nay đã hai mươi bốn rồi, mà thật nhìn không đến…”
“Ha ha… Húc Vương gia nói đùa rồi, cháu gái vi thần năm nay mới mười tám tuổi…” Nói đến đây, lão bỗng cả kinh, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt.
Diệu Quang cùng Húc rất phối hợp mà giả bộ khó hiểu, quay sang hỏi nhau: “Húc, nếu ta không nhớ lầm, mười ba năm trước đây Mẫn đại nhân đã từng giới thiệu cháu gái với chúng ta – lúc đó vốn là mười một tuổi rồi chứ?”
“Không sai, ta cũng nhớ rõ thế!” Húc khó hiểu trả lời, “Đúng là mười một tuổi a, hơn nữa…” Hắn nhìn Mẫn Hương Dung liếc mắt một cái, “Tựa hồ cũng không giống vị tiểu thư này!”
“Mẫn đại nhân, đây rốt cuộc là làm sao?” Diệu Quang dùng vẻ mặt tiểu lý tàng đao hỏi.
Húc đứng bên cạnh, cũng lộ ra vẻ uy hiếp, rất có khí thế “Không nói, ta sẽ chém ngươi!”!
“Đó là…” Nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, Mẫn Chi Thiện lần đầu tiên thấy toát mồ hôi lạnh.
“Ha ha, Mẫn đại nhân chậm rãi tự ngẫm a, hy vọng hôm nay sau khi hôn lễ kết thúc, ngài có thể cho chúng ta một đáp án hài lòng!” Diệu Quang lưu lại một câu như vậy, sau đó kéo Húc bên cạnh đi. Trong khoảnh khắc lướt qua, lão còn nghe được thanh âm nói: “Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Càng huống chi là những kẻ lúc nào cũng đi đêm?! Có đúng không?” Nói xong liền bỏ đi không quay đầu lại.
“Gia gia, bọn họ nói vậy là có ý tứ gì?” Mẫn Hương Dung khó hiểu hỏi.
Nhưng Mẫn Chi Thiện vẫn yên lặng không trả lời, đầu đầy mồ hôi lạnh nhìn chằm chằm mặt đất, chuyện có lẽ không ổn rồi…
Suy nghĩ quay lại hiện thực, nhìn đám quan viên a dua nịnh nọt mình, nhìn vẻ mặt như đang xem kịch vui của Diệu Quang và Húc, cuối cùng nhìn vẻ mặt sầu lo của cháu gái cạnh bên… Có lẽ mình thật sự đã già rồi, xem ra đây là lúc nên lựa chọn…
“Hoàng đế bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ giá lâm!” Lúc này một trận âm thanh truyền đến, thánh giá tới rồi!
Cả đám thần tử quỳ gối cúi đầu, “Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Ba người vừa bước vào đã thấy toàn bộ mọi người quỳ xuống, Tuyền cũng không vội cho bọn họ bình thân, trước tiên tìm kiếm thân ảnh Diệu Quang và Húc.
Diệu Quang cũng rất hợp tác mà hơi ngẩng đầu, giơ ngón tay cái lên, sau đó còn liếc mắt một cái!
Tuyền đã rõ ràng – hết thảy đều thuận lợi, cũng liếc nhìn lại một cái, sau đó mới nói: “Các vị ái khanh bình thân!”
“Tạ ơn bệ hạ!” Tất cả khách nhân đều đứng lên.
Nhìn cả đám người cao lớn, tiểu bánh mật phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ mặt bọn họ, nó vô cùng mất hứng, như vậy phải tìm tới khi nào? Nhiệm vụ của ba ba mà không làm được, như vậy chơi sẽ không vui nha…
Hoang mang cắn cắn ngón tay, nó kéo kéo ống tay áo của Tuyền nhẹ giọng gọi: “Ba ba!”
Tuyền cúi đầu ghé tai tới bên miệng tiểu bánh mật hỏi: “Bảo bối, có chuyện gì vậy?”
Tiểu bánh mật một tay che tai hắn nói: “Không tìm được a, làm sao bây giờ?”
“Lẫm nhi muốn tìm người sao? Có muốn phụ thân ôm không?” Phạm vừa nghe thấy bọn họ nói chuyện liền hỏi.
Tuyền lập tức ngăn cản, “Phạm còn có bảo bảo, để ta ôm!” Vừa mói vừa ôm lấy tiểu thái tử, để cho nó ngồi lên cổ mình, “Như vậy được rồi chứ?”
“Được rồi! Thế này thoải mái hơn nhiều!” Tiểu bánh mật hài lòng gật gật đầu.
Cứ như vậy, bọn họ ba người một nhà ngồi trên vị trí cao nhất, trong khi thái tử điện hạ vẫn nhìn qua lại, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì…
Mọi người ở đây đối với hành vi của hoàng đế bệ hạ thầm than hắn đối với thái tử điện hạ cùng hoàng hậu quá mức sủng ái, mà lúc này tiểu lưu manh cùng Triển Thúc Văn tiến cung đột nhiên toàn thân run rẩy tựa như gặp phải quỷ, người bất giác cũng lùi lại vài bước.
Triển Thúc văn cảm thấy kỳ quái, đang muốn hỏi tại sao thì ánh mắt tiểu bánh mật cũng vừa hay nhìn tới chỗ bọn hắn, đột nhiên mắt nó sáng lên, tìm được rồi!
Trong lúc Tuyền đang chào hỏi mọi người thì tiểu thái tử lại chạy thẳng xuống đến trước mặt bọn hắn.
“Ngươi… ngươi…” Thanh âm tiểu lưu manh không nhịn được khẽ run rẩy.
“Ha ha, thúc thúc, ngươi nhìn quen lắm, chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu rồi hay không?” Tiểu bánh mật xấu xa hỏi.
“… ?” Ngày đó Triển Thúc Văn cách bọn họ quá xa, căn bản không thấy rõ bộ dáng của đôi phụ tử đã cứu Si Ảnh.
Nhưng tên tiểu lưu manh này đã chính mắt thấy được, nhớ rõ dung mạo của đôi phụ tử kia… “Ta… ta…”
Đúng lúc này, từ ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng trống cùng tiếng pháo nổ vang dòn, còn có thanh âm thái giám quản sự hét to: “Tân lang tân nương đến!”
“Tiểu bánh mật a, ba ba nói thế con có nghe được không?” Tuyền thay con sửa sang lại y phục màu hạnh hoàng của thái tử, cuối cùng còn dặn dò.
Tiểu bánh mật đứng trên long sàng, nâng hai tay, để mặc cho hoàng đế bệ hạ nơi này kéo kéo, nơi kia xô xô, mặc xong rồi vẫn không vui mà nghiêng nghiêng đầu, “Ba ba a, tại sao phụ thân có thể mặc y phục tùy thích, mà con và người lại nhất định phải mặc trang phục chính thức này?”
Tuyền cúi xuống yêu thương đi hài vào cho con, nhẹ giọng dỗ dành: “Ô, tiểu bánh mật ngoan nào! Con không mặc y phục này, để cho người ta không nhận ra con là thái tử thì chơi sẽ không vui đâu!”
“Trò chơi này sẽ chơi rất vui sao?” Vừa nghe nói có liên quan tới trò chơi, tiểu bánh mật lập tức thay đổi bộ dáng, vẻ ủ rũ mới rồi cũng biến mất không thấy tăm hơi.
“Ừ, đúng thế, chơi rất vui, đến đây bảo bối!” Vừa nói vừa ôm nó từ trên giường xuống, “Con phải làm thế này…”
“Dạ dạ, dạ… Dạ!” Tiểu bánh mật nghe xong hưng phấn gật đầu, “Được a, ba ba cứ giao cho con đi!” Vừa nói vừa vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình cam đoan.
Phạm ở bên nhìn một lớn một nhỏ này, không khỏi lên tiếng hỏi: “Hai người các ngươi hôm nay lại bày ra trò gì vậy?”
“Hì hì, bí mật!” Cả hai không hẹn mà cùng đồng thanh trả lời, miệng vẫn tươi cười không ngớt.
Xem vẻ mặt của bọn họ, Phạm biết chắc họ lại vừa bày ra trò nào đó hay ho… Đáng thương a, không biết lần này nhắm vào kẻ nào đây…
“Vương gia, Vương gia, cung hỉ cung hỉ!”
“Vương gia song hỷ lâm môn, lễ vật nho nhỏ này không thể nói hết lòng thành a!”
Nhìn các đại thần đưa lên hạ lễ, Tễ Linh Nhạc âm thầm đánh giá kỹ đám người này, trong số chúng có bao nhiêu người đã từng khi dễ Si Ảnh, bao nhiêu người đã nhận đồ hối lộ, đáy lòng y đều có cân nhắc rõ ràng.
Có điều việc chính hôm nay cũng không phải là đi đối phó bọn chúng, mà việc chính là…
“Chúc mừng Vương gia, chúc mừng vương gia!” Triển Bá Văn mang theo một nhà lớn bé đến.
Cá lớn cắn câu rồi, Tễ Linh Nhạc khẽ nâng khóe miệng, y theo kế hoạch nhận lấy lễ vật, sau khi nói lời cám ơn thì yêu cầu bọn họ đi vào, cũng không nói thêm câu gì mà ra cửa chuẩn bị đón tân nương…
Người Triển gia vừa vào lễ đường, Triển lão phu nhân liền được Triển Trọng Văn dìu xuống nghỉ ngơi, bọn nhỏ chung quanh chơi đùa, nữ nhân thì tự tới bái phỏng các vị quý phu nhân khác, các nam nhân cũng tìm được bằng hữu đồng liêu mà bắt chuyện, không ai biết chính mình đã từng bước rơi vào cái bẫy đang được giăng ra…
Sau khi Vương gia rời đi không lâu, Mẫn Chi Thiện cũng tới, lão mang theo cháu gái mình cùng tiến vào điện. Vương gia không có ở đây, các vị đại thần đều hướng lão hành lễ, Triển Bá Văn cũng trong số đó.
Nhưng kỳ lạ chính là, lần này Mẫn Chi Thiện không thể hiện sự thân thiết như thường, đối với bọn Triển Bá Văn cũng chỉ thản nhiên đáp lại, sau đó liền một mình đi tới một bên, không buồn để ý đến ai…
“Mẫn đại nhân, đây là làm sao vậy?” Một quan viên đi tới bên cạnh khẽ nhỏ giọng hỏi Triển Bá Văn.
Triển Bá Văn lắc lắc đầu, cũng không hiểu ra sao, rốt cuộc đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì…
“Húc Vương gia, Diệu Quang đại nhân giá lâm!” Một vị công công bên ngoài lớn tiếng hô, mọi người lập tức tiến lên hành lễ.
Diệu Quang cùng Húc mặt tràn ngập ý cười đi đến, Diệu Quang len lén liếc nhìn Mẫn Chi Thiện một cái, sau đó dành cho Húc một ánh mắt thành công, chuyện bọn họ muốn làm cũng đã làm xong rồi!
Thấy bọn họ tiến vào, Mẫn Hương Dung sắc mặt nhợt nhạt không khỏi lôi kéo vạt áo của gia gia lo lắng hỏi: “Gia gia, mới vừa rồi bọn Húc Vương gia làm vậy là có ý gì?”
Mẫn Chi Thiện im lặng cúi đầu, lão thật sự là thông minh cả đời, hồ đồ nhất thời a… Ai ngờ hai người bọn họ cư nhiên lại khắc sâu chuyện tình xảy ra vào cái đêm từ mấy chục năm về trước… Hôm nay cư nhiên bị nắm được nhược điểm, lão thật không cam lòng!
Vương gia lệnh cho công công đến nhà các đại thần truyền lệnh, nghe nói hôm nay có thể mang theo gia quyến đến cùng dự lễ, Mẫn Hương Dung xuất phát từ tò mò liền cùng gia gia tới tham gia yến hội, nhưng ai ngờ hôm nay lúc vừa từ trên xe ngựa bước xuống, cư nhiên nhìn thấy Diệu Quang cùng Húc đứng ở cửa, như là đang đợi ai…
“Húc Vương gia, Diệu Quang đại nhân!” Mẫn Chi Thiện cùng Mẫn Hương Dung theo quy củ mà hành lễ.
“Mẫn đại nhân, đã lâu không gặp a!” Diệu Quang mỉm cười đáp lễ, “Vậy còn vị này là…” Hắn như thể tự nhiên nhìn sang Mẫn Hương Dung bên cạnh lão.
Trí nhớ của Mẫn Chi Thiện đương nhiên không bằng bọn họ, liền thuận miệng thốt ra: “Đây là cháu gái duy nhất của vi thần – Hương Dung.”
Mẫn Hương Dung có chút ngượng ngùng, hành lễ theo lễ tiết của các tiểu thư khuê các.
Mà Húc bên kia còn dùng vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Hương Dung tiểu thư ư? Năm nay đã hai mươi bốn rồi, mà thật nhìn không đến…”
“Ha ha… Húc Vương gia nói đùa rồi, cháu gái vi thần năm nay mới mười tám tuổi…” Nói đến đây, lão bỗng cả kinh, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt.
Diệu Quang cùng Húc rất phối hợp mà giả bộ khó hiểu, quay sang hỏi nhau: “Húc, nếu ta không nhớ lầm, mười ba năm trước đây Mẫn đại nhân đã từng giới thiệu cháu gái với chúng ta – lúc đó vốn là mười một tuổi rồi chứ?”
“Không sai, ta cũng nhớ rõ thế!” Húc khó hiểu trả lời, “Đúng là mười một tuổi a, hơn nữa…” Hắn nhìn Mẫn Hương Dung liếc mắt một cái, “Tựa hồ cũng không giống vị tiểu thư này!”
“Mẫn đại nhân, đây rốt cuộc là làm sao?” Diệu Quang dùng vẻ mặt tiểu lý tàng đao hỏi.
Húc đứng bên cạnh, cũng lộ ra vẻ uy hiếp, rất có khí thế “Không nói, ta sẽ chém ngươi!”!
“Đó là…” Nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, Mẫn Chi Thiện lần đầu tiên thấy toát mồ hôi lạnh.
“Ha ha, Mẫn đại nhân chậm rãi tự ngẫm a, hy vọng hôm nay sau khi hôn lễ kết thúc, ngài có thể cho chúng ta một đáp án hài lòng!” Diệu Quang lưu lại một câu như vậy, sau đó kéo Húc bên cạnh đi. Trong khoảnh khắc lướt qua, lão còn nghe được thanh âm nói: “Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Càng huống chi là những kẻ lúc nào cũng đi đêm?! Có đúng không?” Nói xong liền bỏ đi không quay đầu lại.
“Gia gia, bọn họ nói vậy là có ý tứ gì?” Mẫn Hương Dung khó hiểu hỏi.
Nhưng Mẫn Chi Thiện vẫn yên lặng không trả lời, đầu đầy mồ hôi lạnh nhìn chằm chằm mặt đất, chuyện có lẽ không ổn rồi…
Suy nghĩ quay lại hiện thực, nhìn đám quan viên a dua nịnh nọt mình, nhìn vẻ mặt như đang xem kịch vui của Diệu Quang và Húc, cuối cùng nhìn vẻ mặt sầu lo của cháu gái cạnh bên… Có lẽ mình thật sự đã già rồi, xem ra đây là lúc nên lựa chọn…
“Hoàng đế bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ giá lâm!” Lúc này một trận âm thanh truyền đến, thánh giá tới rồi!
Cả đám thần tử quỳ gối cúi đầu, “Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Ba người vừa bước vào đã thấy toàn bộ mọi người quỳ xuống, Tuyền cũng không vội cho bọn họ bình thân, trước tiên tìm kiếm thân ảnh Diệu Quang và Húc.
Diệu Quang cũng rất hợp tác mà hơi ngẩng đầu, giơ ngón tay cái lên, sau đó còn liếc mắt một cái!
Tuyền đã rõ ràng – hết thảy đều thuận lợi, cũng liếc nhìn lại một cái, sau đó mới nói: “Các vị ái khanh bình thân!”
“Tạ ơn bệ hạ!” Tất cả khách nhân đều đứng lên.
Nhìn cả đám người cao lớn, tiểu bánh mật phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ mặt bọn họ, nó vô cùng mất hứng, như vậy phải tìm tới khi nào? Nhiệm vụ của ba ba mà không làm được, như vậy chơi sẽ không vui nha…
Hoang mang cắn cắn ngón tay, nó kéo kéo ống tay áo của Tuyền nhẹ giọng gọi: “Ba ba!”
Tuyền cúi đầu ghé tai tới bên miệng tiểu bánh mật hỏi: “Bảo bối, có chuyện gì vậy?”
Tiểu bánh mật một tay che tai hắn nói: “Không tìm được a, làm sao bây giờ?”
“Lẫm nhi muốn tìm người sao? Có muốn phụ thân ôm không?” Phạm vừa nghe thấy bọn họ nói chuyện liền hỏi.
Tuyền lập tức ngăn cản, “Phạm còn có bảo bảo, để ta ôm!” Vừa mói vừa ôm lấy tiểu thái tử, để cho nó ngồi lên cổ mình, “Như vậy được rồi chứ?”
“Được rồi! Thế này thoải mái hơn nhiều!” Tiểu bánh mật hài lòng gật gật đầu.
Cứ như vậy, bọn họ ba người một nhà ngồi trên vị trí cao nhất, trong khi thái tử điện hạ vẫn nhìn qua lại, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì…
Mọi người ở đây đối với hành vi của hoàng đế bệ hạ thầm than hắn đối với thái tử điện hạ cùng hoàng hậu quá mức sủng ái, mà lúc này tiểu lưu manh cùng Triển Thúc Văn tiến cung đột nhiên toàn thân run rẩy tựa như gặp phải quỷ, người bất giác cũng lùi lại vài bước.
Triển Thúc văn cảm thấy kỳ quái, đang muốn hỏi tại sao thì ánh mắt tiểu bánh mật cũng vừa hay nhìn tới chỗ bọn hắn, đột nhiên mắt nó sáng lên, tìm được rồi!
Trong lúc Tuyền đang chào hỏi mọi người thì tiểu thái tử lại chạy thẳng xuống đến trước mặt bọn hắn.
“Ngươi… ngươi…” Thanh âm tiểu lưu manh không nhịn được khẽ run rẩy.
“Ha ha, thúc thúc, ngươi nhìn quen lắm, chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu rồi hay không?” Tiểu bánh mật xấu xa hỏi.
“… ?” Ngày đó Triển Thúc Văn cách bọn họ quá xa, căn bản không thấy rõ bộ dáng của đôi phụ tử đã cứu Si Ảnh.
Nhưng tên tiểu lưu manh này đã chính mắt thấy được, nhớ rõ dung mạo của đôi phụ tử kia… “Ta… ta…”
Đúng lúc này, từ ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng trống cùng tiếng pháo nổ vang dòn, còn có thanh âm thái giám quản sự hét to: “Tân lang tân nương đến!”
/78
|