Nhìn mặt Lan Quý phi hết trắng rồi xanh, bộ dáng không thể phát tác được, Hủ Liên biết đứa nhỏ này trong lòng Điền Triết Hiên có địa vị rất lớn. Nếu không cậu xúc phạm Lan Quý phi, sớm đã bị quở trách.
Nhìn Hoàng hậu im lặng, Lan Quý phi nghĩ thầm, được lắm, Hoàng hậu hữu danh vô thực đã vậy còn nhanh như thế lấy lòng tiểu Hoàng tử khó chiều. Xem ra chính mình cũng nên thương lượng với Hồng Quý phi cùng giải quyết địch nhân rồi.
Giằng co một hồi, Lan Quý phi đứng dậy xin cáo lui. Nhìn ánh mắt không cam lòng của Lan Quý phi, Hủ Liên cũng biết ả muốn đi tìm viện binh. Nghĩ đến lời Điền Thần Chích vừa nói, trên mặt không khỏi lộ ra nét cười.
“Đại thẩm người cũng đừng cười, nữ nhân vừa rồi đã làm ta không vừa mắt. Trước đây chính là sau khi biết ta ở chỗ Linh Lung tỷ tỷ thì thường hay không có việc gì mà đến khi dễ tỷ ấy.”
“Tiểu đồ đệ của ta, sáng sớm hôm trước gặp ngươi trong hoa viên và ngươi hiện tại, tính cách hiện tại đúng thật là kém rất nhiều a, chẳng lẽ là do ta đánh sao?” Hủ Liên biểu tình ôn hòa như trước, nhưng ánh mắt lại lóe ra tinh quang.
“Có sao?” Điền Thần Chích vẻ mặt giấu đầu hở đuôi.
“Không có sao?” Hủ Liên biết chắc chắn là có chuyện, nếu lấy thân phận tiểu thư Nam Cung gia ra, Điền Triết Hiên tuyệt đối sẽ không để con trai yêu quý của mình đặt bên cạnh cô. Thế không phải chẳng khác nào cho cô quân bài để bảo toàn mạng sống sao? Xem ra nam nhân này nhìn qua có chút ấu trĩ, nhưng tâm cơ cũng không tồi.
“Được rồi, lão sư” Điền Thần Chích ánh mắt sâu xa nhìn vào Hủ Liên, để không cho cô nghĩ nhiều, lập tức cắt dòng suy nghĩ của cô. “Hôm nay có thể dạy ta chút gì không?”
“Khó có được tiểu đồ đệ tốt như vậy, làm lão sư ta tự nhiên dốc sức giảng dạy.” Cậu lòng dạ hẹp hòi như thế nào, Hủ Liên sao lại không biết, bất quá ngắt tư tưởng như thế này hình như có đáp án rồi.
“Không phải nghe nói Nam Cung tiểu thư là một nữ nhân không học vấn không nghề nghiệp sao, lão sư ngoại trừ cách làm người còn có thể dạy ta cái khác?”
“Thần Chích, đôi khi muốn biết một người tài hoa hay không không thể chỉ nhìn bên ngoài và nhẹ dạ nghe theo lời đồn đãi vô căn cứ.” Hủ Liên đi tới bên bàn tinh tế mài mực. “Hôm nay là khóa đầu tiên cho nên không nhất định học quá sâu xa, ta viết trước một bài văn, ngươi chỉ cần nói cho ta ngươi hiểu được gì.”
Nhìn Hoàng hậu im lặng, Lan Quý phi nghĩ thầm, được lắm, Hoàng hậu hữu danh vô thực đã vậy còn nhanh như thế lấy lòng tiểu Hoàng tử khó chiều. Xem ra chính mình cũng nên thương lượng với Hồng Quý phi cùng giải quyết địch nhân rồi.
Giằng co một hồi, Lan Quý phi đứng dậy xin cáo lui. Nhìn ánh mắt không cam lòng của Lan Quý phi, Hủ Liên cũng biết ả muốn đi tìm viện binh. Nghĩ đến lời Điền Thần Chích vừa nói, trên mặt không khỏi lộ ra nét cười.
“Đại thẩm người cũng đừng cười, nữ nhân vừa rồi đã làm ta không vừa mắt. Trước đây chính là sau khi biết ta ở chỗ Linh Lung tỷ tỷ thì thường hay không có việc gì mà đến khi dễ tỷ ấy.”
“Tiểu đồ đệ của ta, sáng sớm hôm trước gặp ngươi trong hoa viên và ngươi hiện tại, tính cách hiện tại đúng thật là kém rất nhiều a, chẳng lẽ là do ta đánh sao?” Hủ Liên biểu tình ôn hòa như trước, nhưng ánh mắt lại lóe ra tinh quang.
“Có sao?” Điền Thần Chích vẻ mặt giấu đầu hở đuôi.
“Không có sao?” Hủ Liên biết chắc chắn là có chuyện, nếu lấy thân phận tiểu thư Nam Cung gia ra, Điền Triết Hiên tuyệt đối sẽ không để con trai yêu quý của mình đặt bên cạnh cô. Thế không phải chẳng khác nào cho cô quân bài để bảo toàn mạng sống sao? Xem ra nam nhân này nhìn qua có chút ấu trĩ, nhưng tâm cơ cũng không tồi.
“Được rồi, lão sư” Điền Thần Chích ánh mắt sâu xa nhìn vào Hủ Liên, để không cho cô nghĩ nhiều, lập tức cắt dòng suy nghĩ của cô. “Hôm nay có thể dạy ta chút gì không?”
“Khó có được tiểu đồ đệ tốt như vậy, làm lão sư ta tự nhiên dốc sức giảng dạy.” Cậu lòng dạ hẹp hòi như thế nào, Hủ Liên sao lại không biết, bất quá ngắt tư tưởng như thế này hình như có đáp án rồi.
“Không phải nghe nói Nam Cung tiểu thư là một nữ nhân không học vấn không nghề nghiệp sao, lão sư ngoại trừ cách làm người còn có thể dạy ta cái khác?”
“Thần Chích, đôi khi muốn biết một người tài hoa hay không không thể chỉ nhìn bên ngoài và nhẹ dạ nghe theo lời đồn đãi vô căn cứ.” Hủ Liên đi tới bên bàn tinh tế mài mực. “Hôm nay là khóa đầu tiên cho nên không nhất định học quá sâu xa, ta viết trước một bài văn, ngươi chỉ cần nói cho ta ngươi hiểu được gì.”
/117
|