Về sau lại bởi vì phát hiện bộ dạng dung mạo Lục Thanh Lam tuyệt thế, ấn tượng của Diệp Nguyên Tín đối với tiểu cô nương này càng khắc sâu. Trong mắt hắn, Lục Thanh Lam chính là loại nhân vật bình hoa vô cùng điển hình — ngực to não phẳng, thích hợp bị nam nhân thành công sưu tầm vào trong hậu viện làm thiếp thất các loại nhất. Lúc cao hứng, liền trêu đùa dụ dỗ, lúc mất hứng, cũng không cần quan tâm.
Diệp Nguyên Tín ở Đại Chu cũng là nhân vật vô pháp vô thiên, ngoại trừ Chu thái tử ai hắn cũng không phục. Ở Đại Tề đương nhiên cũng sẽ không ngoan ngoãn, hắn vốn chính là một khách quý dự lễ, không nên ra mặt can thiệp, nhưng Diệp Nguyên Tín mặc kệ, lông mày nhướng lên nói: “Ta nói ngươi tiểu cô nương này, làm người quý ở tự mình lượng sức mình, ngươi nếu không có chút tài năng cũng đừng có đi ra ngoài mất mặt xấu hổ, miễn cho đợi lát nữa thua khóc nhè.”
Phải nói Diệp Nguyên Tín cũng là thấy bộ dạng tiểu cô nương này mỹ mạo, có lòng tốt nhắc nhở nàng một câu, miễn cho nàng mất mặt đương trường. Thế nhưng Lục Thanh Lam lại không lĩnh tình.
Nàng chắp tay, thản nhiên nói: “Ngũ hoàng tử điện hạ, trận tỷ thí này cũng chưa bắt đầu đâu, ngài làm sao lại biết ta sẽ thua?”
Ngũ hoàng tử quả thực cười gần chết rồi, hắn lớn tiếng ngâm: “Thái dịch trì trì dịch thái, thái dịch trì lý hữu hà hoa, hà hoa thượng diện hữu thanh oa, nhất trạc nhất bính đáp. Nhĩ khả bất yếu thuyết giá thủ thi thị bất nhĩ tả đích.”
“Ồ!” Tất cả mọi người cười phá lên, không khí khẩn trương vừa rồi đều bởi vì nhạc đệm này trở thành hư không.
Chỉ có Tiêu Thiểu Giác lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.
Đối mặt với ánh mắt tràn ngập khinh miệt của tất cả mọi người, Lục Thanh Lam lại mặt không đổi sắc, “Đúng vậy, bài thơ này quả thực là ta viết.” Thần sắc nàng lúc đó không có chút xấu hổ nào, “Ta ngày đó không viết ra được thơ hay, không có nghĩa là ta hôm nay không viết ra được. Phải biết thế gian mọi sự vạn vật đều là phát triển biến hóa, ta trong một hai năm này có tiến bộ cũng là có khả năng.”
Diệp Nguyên Tín cười ha ha: “Ngươi là đang nói chuyện cười ư, Bổn vương cũng không tin ngươi có thể làm ra thơ gì hay.”
Tiêu Thiểu Giác lúc này mất hứng, hắn vốn chính là người bao che khuyết điểm một cách cực đoan, trong mắt hắn, tiểu cô nương nhà hắn là nữ hài thông minh nhất trên đời này, ngoại trừ hắn có thể ức hiếp, người nào đều không cho đụng vào một đầu ngón tay của nàng, nói nàng một câu nói nặng. Hôm nay biểu hiện của Diệp Nguyên Tín coi như là triệt để chọc giận Tiêu Thiểu Giác.
Chẳng qua tính tình Tiêu Thiểu Giác, càng tức giận càng biểu hiện tỉnh táo, hắn cười lạnh nói với Ngũ hoàng tử: “Ngũ điện hạ nói nhiều như vậy cũng là vô nghĩa, ngươi đã không tin Lục cô nương có thể thắng được khuê tú của quý quốc, vậy không ngại hai chúng ta đánh cuộc.”
Diệp Nguyên Tín cũng là không tin, nhíu mày nói: “Ngươi muốn đánh cuộc gì?”
Tiêu Thiểu Giác cầm lấy mấy chén nhỏ trước mặt, khạc một bãi đàm bên trong, sau đó nói: “Cuộc tỷ thí này, nếu khuê tú của Chu quốc nhà các ngươi thắng, ta liền uống hết chung trà này. Nếu là khuê tú của Tề quốc chúng ta thắng, ngươi liền uống hết chung trà này, thế nào?”
“Ha ha ha!” Diệp Nguyên Tín không ngờ Tiêu Thiểu Giác khẩu vị nặng như vậy, vậy mà nghĩ ra biện pháp ghê tởm như vậy đánh cuộc cùng hắn, hắn vốn cũng là người rất biến thái, thêm bởi vì trước đây cảm thấy hứng thú với Lục Thanh Lam, phái người cẩn thận điều tra tư liệu của nàng, đối với tình huống của nàng cực kỳ hiểu rõ, biết nàng từ nhỏ chán ghét học hành, căn bản cũng không đọc được vài cuốn sách, cho nên hắn mới không tin Lục Thanh Lam có thể làm ra thơ gì hay.
Hắn nói: “Như vậy không công bằng!” Mọi người vốn cho rằng hắn đây là ý tứ cự tuyệt, không ngờ hắn đoạt lấy chung trà trong tay Tiêu Thiểu Giác, chuẩn bị hồi lâu, cũng khạc một bãi đàm ở bên trong chén trà kia, sau đó trên mặt hiện ra vẻ mặt đắc ý, “Lúc này mới công bằng! Bổn vương đánh cuộc cùng ngươi! Đợi lát nữa ngươi thua cũng không nên chơi xấu!”
Tiêu Thiểu Giác mỉm cười nói: “Người nào chơi xấu, mẹ hắn là con chó đẻ.”
Mọi người tất cả đều nhìn trợn tròn mắt, ai có thể nghĩ đến hai vị thiên hoàng quý trụ đánh cuộc hoang đường như thế!
“Hoang đường! Hoang đường!” Gia Hòa đế nói liên tục rồi hai lần hoang đường, nhưng nhi tử của mình hắn rõ ràng nhất, hắn sẽ không làm chuyện không nắm chắc. Bất luận là cuộc thi thuyền rồng hay là bách hoa yến hội, Đại Tề đều bị Đại Chu áp chế, khiến hắn áp chế khí thế của Đại Chu cũng tốt.
Bởi vậy Gia Hòa đế nhìn như mặc dù có chỗ bất mãn, nhưng lại cũng không ngăn cản hai người đánh cuộc. Hắn thấy Tiêu Thiểu Giác có lòng tin như vậy đối với Lục Thanh Lam, càng cảm thấy hứng thú đối với Lục Thanh Lam hơn.
Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nhìn Lục Thanh Lam một cái, ý là mạng nhỏ của lão tử tựu giao trên tay của ngươi rồi, ngươi xem mà làm đi. Hắn là người mắc bệnh khiết phích nặng, thật sự để hắn đi uống chén nước trà nhổ hai phần đàm kia, còn không bằng dứt khoát giết hắn đi cho rồi.
Trong lòng Lục Thanh Lam sinh ra tí ti khác thường, nàng thật sự nghĩ mãi mà không rõ, mình thanh danh bất học vô thuật đã sớm truyền khắp kinh sư, sao Tiêu Thiểu Giác lại tín nhiệm mình như vậy? Trong lòng nàng không khỏi cũng có một ti cảm động, dù sao toàn bộ Ngũ Phượng lâu, chân chính trăm phần trăm tin tưởng nàng thắng được ván này, ngoại trừ Tam công chúa, đại khái là chỉ có một người Tiêu Thiểu Giác.
Nàng cũng là có tôn nghiêm, nàng vốn định tự mình làm một bài thơ, thắng được cuộc tranh tài này. Thế nhưng mà nói vậy, mặc dù nàng cũng có lòng tin thắng, tuy nhiên lại chẳng phải luôn chắc chắn.
Hiện giờ nếu liên lụy tới đánh cuộc của Tiêu Thiểu Giác và Diệp Nguyên Tín, nhất định phải một kích tất sát, khiến Đại Chu thua tâm phục khẩu phục. Thật ra thì trong tay nàng là một bài thơ rất hợp với tình hình hiện tại, nhưng bài thơ này không phải là chính nàng viết, mà là từ một vị kỳ nhân kiếp trước, người kia sáng tác ra bài thơ này cũng phải hai năm sau.
Lục Thanh Lam cắn răng một cái, hôm nay cục diện này, cũng chỉ đành mày dạn mặt dày ăn gian một lần. Nàng buông mắt giả vờ suy ngẫm một lát, chậm rãi ngâm: “Một mảnh hai mảnh ba bốn mảnh...”
Mọi người vừa nghe cũng biết đây là đang vịnh tuyết rồi, một câu này cũng không thể nói hay hay là không hay, mọi người cũng không cảm thấy có gì.
Sau đó Lục Thanh Lam ngâm tiếp câu thứ hai: “Năm mảnh sáu mảnh bảy tám mảnh...” Vẻ mặt của mọi người đã trở nên cực kỳ đặc sắc.
Đợi Lục Thanh Lam phun ra câu thứ ba: “Chín mảnh mười mảnh ngàn vạn mảnh...” Diệp Nguyên Tín đã ôm bụng cười đến không thẳng nổi thắt lưng, “Các ngươi... vị khuê tú này của Đại Tề các ngươi chỉ biết đếm, thế này cũng có thể gọi là thơ sao? Ha ha ha ——”
Gồm cả đám người Gia Hòa đế hoàng hậu, tất cả đều sắc mặt xanh mét. Cho dù là thua cũng không quá liên quan, nhưng bại bởi Đại Chu bằng loại hình thức này, vậy cũng thật sự quá mất mặt Đại Tề. Tất cả mọi người cảm thấy Lục Thanh Lam không biết tự lượng sức mình, không có chút tài năng, ngồi yên là được, không cần phải nhảy ra huênh hoang, hiện tại thì tốt rồi, làm sao thu dọn?
Ngay cả khuê tú bên này của Đại Tề cũng bắt đầu trộm cười, biểu hiện của Lục Thanh Lam hôm nay thật sự quá khôi hài rồi.
Chỉ có sắc mặt Tiêu Thiểu Giác vẫn như thường nhìn nàng, trong ánh mắt ẩn hàm khích lệ, trong lòng Lục Thanh Lam không khỏi ấm áp. Ngay sau đó đọc lên một câu cuối cùng: “Hoa lau bay vào đều không thấy!”
(Đầy đủ bài thơ của Lục Thanh Lam:
“Nhất phiến lưỡng phiến tam tứ phiến
Ngũ phiến lục phiến thất bát phiến
Cửu phiến thập phiến thiên vạn phiến
Phi nhập lô hoa giai bất kiến!”)
Trong nháy mắt đó tất cả tiếng cười im bặt, ngay cả Diệp Nguyên Tín không hiểu gì về thơ cũng ngưng cười, trở nên trợn mắt há mồm. Hiện trường trong nháy mắt trở nên yên lặng như tờ, chỉ nghe thấy thanh âm Lục Thanh Lam ôn nhã bình tĩnh, “Thơ của ta làm xong rồi.”
Đây quả thực là kinh thiên đại nghịch chuyển (pha nghịch chuyển động trời)
Gia Hòa đế phản ứng đầu tiên, vỗ tay cười nói: “Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Bài thơ này của Lục cô nương nghe qua tựa hồ là thơ Đả Du (打油诗 nội dung và ngôn ngữ bình dân, hài hước không câu nệ vận luật bằng trắc của thơ cổ. Trương truyền do Trương Đả Du thời Đường ở Trung Quốc sáng tạo) không lên được mặt bàn, nhưng đọc xong toàn bộ mới khiến cho người ta cảm thấy không giống bình thường. Thơ này ý vị tuyệt vời, ý cảnh sâu sắc, khó nhất chính là còn rất có thiện lý (cách gọi của đạo Phật, chỉ sự ngồi tĩnh tâm), ba vị tiên sinh cảm thấy như thế nào?”
Kỳ thật hoàn toàn không cần bình phán, Lục Thanh Lam dùng bài thơ này chẳng những bỡn cợt Ngũ hoàng tử, còn cho tất cả mỗi người ở đây xem thường nàng một cái bạt tai vang dội.
Ba người liếc nhau một cái, đều nói: “Không cần thảo luận nữa, khôi chủ môn này chính là Lục cô nương của Đại Tề.”
Diệp Nguyên Tín đến bây giờ còn không biết rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trong miệng lẩm bẩm nói: “Điều này sao có thể?”
Tiêu Thiểu Giác vẻ mặt tươi cười đẩy chén trà tới, động tác cực kỳ ưu nhã, ngữ điệu dị thường ấm áp: “Ngũ điện hạ, mời!”
Diệp Nguyên Tín Diệp Nguyên Tín xanh mét nhìn chén nhỏ kia vẫn còn đang hơi nóng hôi hổi, nhớ tới gia vị hai người vừa thêm vào trong trà hắn liền không nhịn được trào dạ dày muốn nôn, cái này làm sao có thể uống chứ.
Tiêu Thiểu Giác cười đến hết sức tao nhã, giảm thấp thanh âm nói với Diệp Nguyên Tín: “Nếu Ngũ điện hạ thừa nhận trước mọi người một câu ngài là con chó đẻ, Bổn vương liền không để cho ngươi uống một chén nước trà này thế nào?”
Diệp Nguyên Tín hừ một tiếng: “Nguyện đánh cuộc nguyện chịu thua uống thì uống! Bổn vương không giống người Tề các ngươi, nói không giữ lời.” Nói xong vừa nhắm mắt, cầm lấy chén trà tăng thêm gia vị kia uống một hơi cạn sạch.
Diệp Nguyên Tín uống xong chén kia trà, tất cả mọi người đều buồn nôn theo hắn. Diệp Nguyên Tín lại trực tiếp chạy đến ngoài điện đỡ cột nôn ra.
Tiêu Thiểu Giác nhìn thoáng qua Lục Thanh Lam đã trở về chỗ ngồi, chảy cả mồ hôi, nhưng hắn biết rõ tính tình của nàng, biết nàng không phải là cái loại không có đầu óc, chỉ muốn khoe khoang, cho nên hắn vẫn tin chắc nàng có thể vãn hồi cục diện, vì mình giành được thắng lợi, cũng vì hắn thắng đánh cuộc.
Sự thật chứng minh, nàng quả nhiên làm được. Tiểu cô nương nhà hắn, tuyệt không phải chỉ có nhan sắc tốt, tài hoa cũng là không thua bất luận kẻ nào, Tiêu Thiểu Giác cũng cảm thấy hu vinh.
Mới vừa rồi bị Tiêu Thiểu Giác và Diệp Nguyên Tín làm gián đoạn, bách hoa yến hội dừng lại chốc lát. Gia Hòa đế nói: “Chúng ta tiếp tục đi.”
Kết quả Lục Thanh Lam, lần này chẳng những tẩy bỏ thanh danh của nàng, càng thêm thắng ván kế tiếp cho Đại Tề. Hiện giờ tỷ số của hai nước đã biến thành ba bốn, trận đấu kế tiếp chính là kỳ. Nếu Tề quốc có thể thắng ván này, thì hai nước ngang nhau.
Tề quốc bên này sớm có chuẩn bị, phái ra tôn nữ của một vị kỳ học uyên thâm xuất chiến, nữ hài này họ Tô, thân phận địa vị không cao, hôm nay có thể cùng nhiều danh môn quý nữ tham dự bữa tiệc bách hoa yến hội như vậy, chẳng qua chính là nhìn trúng kỳ lực của nàng, ý định để nàng làm vẻ vang cho quốc gia mà thôi.
Nữ hài này quả nhiên lợi hại, Chu quốc phái ra liên tiếp hai nữ hài, đều bị nàng thành thạo đánh bại rất nhanh. Sắc mặt Đám người Diệp Bội thật không tốt, thật vất vả tranh tài đến bước này, nếu để cho Tề quốc lại thắng một ván nữa, hai nước đánh thành ngang tay, tất cả cố gắng lúc trước chẳng phải là muốn uổng phí. Nhớ tới trước khi rời đi Chu quốc, Chu thái tử tha thiết dặn dò nàng, Diệp Bội cũng có chút sốt ruột. Nếu không thể dưới điều kiện mạnh mẽ thắng được cuộc tranh tài này, trở về, Chu thái tử sợ là muốn trách nàng hành sự bất lực, khi đó cuộc sống của nàng chỉ sợ cũng rất khó qua.
Mắt thấy hai vị khuê tú kỳ lực cao siêu chuẩn bị trước đó đều bại trận toàn bộ, trong tay nàng đã không có quân bài có thể dùng, cho nên chỉ có thể hết đường xoay xở. Chính vào lúc này, Đại cung nữ thiếp thân của nàng đi tới, thấp giọng nói bên tai nàng, Diệp Bội hơi ngẩn ra, chậm rãi gật đầu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Diệp Nguyên Tín ở Đại Chu cũng là nhân vật vô pháp vô thiên, ngoại trừ Chu thái tử ai hắn cũng không phục. Ở Đại Tề đương nhiên cũng sẽ không ngoan ngoãn, hắn vốn chính là một khách quý dự lễ, không nên ra mặt can thiệp, nhưng Diệp Nguyên Tín mặc kệ, lông mày nhướng lên nói: “Ta nói ngươi tiểu cô nương này, làm người quý ở tự mình lượng sức mình, ngươi nếu không có chút tài năng cũng đừng có đi ra ngoài mất mặt xấu hổ, miễn cho đợi lát nữa thua khóc nhè.”
Phải nói Diệp Nguyên Tín cũng là thấy bộ dạng tiểu cô nương này mỹ mạo, có lòng tốt nhắc nhở nàng một câu, miễn cho nàng mất mặt đương trường. Thế nhưng Lục Thanh Lam lại không lĩnh tình.
Nàng chắp tay, thản nhiên nói: “Ngũ hoàng tử điện hạ, trận tỷ thí này cũng chưa bắt đầu đâu, ngài làm sao lại biết ta sẽ thua?”
Ngũ hoàng tử quả thực cười gần chết rồi, hắn lớn tiếng ngâm: “Thái dịch trì trì dịch thái, thái dịch trì lý hữu hà hoa, hà hoa thượng diện hữu thanh oa, nhất trạc nhất bính đáp. Nhĩ khả bất yếu thuyết giá thủ thi thị bất nhĩ tả đích.”
“Ồ!” Tất cả mọi người cười phá lên, không khí khẩn trương vừa rồi đều bởi vì nhạc đệm này trở thành hư không.
Chỉ có Tiêu Thiểu Giác lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.
Đối mặt với ánh mắt tràn ngập khinh miệt của tất cả mọi người, Lục Thanh Lam lại mặt không đổi sắc, “Đúng vậy, bài thơ này quả thực là ta viết.” Thần sắc nàng lúc đó không có chút xấu hổ nào, “Ta ngày đó không viết ra được thơ hay, không có nghĩa là ta hôm nay không viết ra được. Phải biết thế gian mọi sự vạn vật đều là phát triển biến hóa, ta trong một hai năm này có tiến bộ cũng là có khả năng.”
Diệp Nguyên Tín cười ha ha: “Ngươi là đang nói chuyện cười ư, Bổn vương cũng không tin ngươi có thể làm ra thơ gì hay.”
Tiêu Thiểu Giác lúc này mất hứng, hắn vốn chính là người bao che khuyết điểm một cách cực đoan, trong mắt hắn, tiểu cô nương nhà hắn là nữ hài thông minh nhất trên đời này, ngoại trừ hắn có thể ức hiếp, người nào đều không cho đụng vào một đầu ngón tay của nàng, nói nàng một câu nói nặng. Hôm nay biểu hiện của Diệp Nguyên Tín coi như là triệt để chọc giận Tiêu Thiểu Giác.
Chẳng qua tính tình Tiêu Thiểu Giác, càng tức giận càng biểu hiện tỉnh táo, hắn cười lạnh nói với Ngũ hoàng tử: “Ngũ điện hạ nói nhiều như vậy cũng là vô nghĩa, ngươi đã không tin Lục cô nương có thể thắng được khuê tú của quý quốc, vậy không ngại hai chúng ta đánh cuộc.”
Diệp Nguyên Tín cũng là không tin, nhíu mày nói: “Ngươi muốn đánh cuộc gì?”
Tiêu Thiểu Giác cầm lấy mấy chén nhỏ trước mặt, khạc một bãi đàm bên trong, sau đó nói: “Cuộc tỷ thí này, nếu khuê tú của Chu quốc nhà các ngươi thắng, ta liền uống hết chung trà này. Nếu là khuê tú của Tề quốc chúng ta thắng, ngươi liền uống hết chung trà này, thế nào?”
“Ha ha ha!” Diệp Nguyên Tín không ngờ Tiêu Thiểu Giác khẩu vị nặng như vậy, vậy mà nghĩ ra biện pháp ghê tởm như vậy đánh cuộc cùng hắn, hắn vốn cũng là người rất biến thái, thêm bởi vì trước đây cảm thấy hứng thú với Lục Thanh Lam, phái người cẩn thận điều tra tư liệu của nàng, đối với tình huống của nàng cực kỳ hiểu rõ, biết nàng từ nhỏ chán ghét học hành, căn bản cũng không đọc được vài cuốn sách, cho nên hắn mới không tin Lục Thanh Lam có thể làm ra thơ gì hay.
Hắn nói: “Như vậy không công bằng!” Mọi người vốn cho rằng hắn đây là ý tứ cự tuyệt, không ngờ hắn đoạt lấy chung trà trong tay Tiêu Thiểu Giác, chuẩn bị hồi lâu, cũng khạc một bãi đàm ở bên trong chén trà kia, sau đó trên mặt hiện ra vẻ mặt đắc ý, “Lúc này mới công bằng! Bổn vương đánh cuộc cùng ngươi! Đợi lát nữa ngươi thua cũng không nên chơi xấu!”
Tiêu Thiểu Giác mỉm cười nói: “Người nào chơi xấu, mẹ hắn là con chó đẻ.”
Mọi người tất cả đều nhìn trợn tròn mắt, ai có thể nghĩ đến hai vị thiên hoàng quý trụ đánh cuộc hoang đường như thế!
“Hoang đường! Hoang đường!” Gia Hòa đế nói liên tục rồi hai lần hoang đường, nhưng nhi tử của mình hắn rõ ràng nhất, hắn sẽ không làm chuyện không nắm chắc. Bất luận là cuộc thi thuyền rồng hay là bách hoa yến hội, Đại Tề đều bị Đại Chu áp chế, khiến hắn áp chế khí thế của Đại Chu cũng tốt.
Bởi vậy Gia Hòa đế nhìn như mặc dù có chỗ bất mãn, nhưng lại cũng không ngăn cản hai người đánh cuộc. Hắn thấy Tiêu Thiểu Giác có lòng tin như vậy đối với Lục Thanh Lam, càng cảm thấy hứng thú đối với Lục Thanh Lam hơn.
Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nhìn Lục Thanh Lam một cái, ý là mạng nhỏ của lão tử tựu giao trên tay của ngươi rồi, ngươi xem mà làm đi. Hắn là người mắc bệnh khiết phích nặng, thật sự để hắn đi uống chén nước trà nhổ hai phần đàm kia, còn không bằng dứt khoát giết hắn đi cho rồi.
Trong lòng Lục Thanh Lam sinh ra tí ti khác thường, nàng thật sự nghĩ mãi mà không rõ, mình thanh danh bất học vô thuật đã sớm truyền khắp kinh sư, sao Tiêu Thiểu Giác lại tín nhiệm mình như vậy? Trong lòng nàng không khỏi cũng có một ti cảm động, dù sao toàn bộ Ngũ Phượng lâu, chân chính trăm phần trăm tin tưởng nàng thắng được ván này, ngoại trừ Tam công chúa, đại khái là chỉ có một người Tiêu Thiểu Giác.
Nàng cũng là có tôn nghiêm, nàng vốn định tự mình làm một bài thơ, thắng được cuộc tranh tài này. Thế nhưng mà nói vậy, mặc dù nàng cũng có lòng tin thắng, tuy nhiên lại chẳng phải luôn chắc chắn.
Hiện giờ nếu liên lụy tới đánh cuộc của Tiêu Thiểu Giác và Diệp Nguyên Tín, nhất định phải một kích tất sát, khiến Đại Chu thua tâm phục khẩu phục. Thật ra thì trong tay nàng là một bài thơ rất hợp với tình hình hiện tại, nhưng bài thơ này không phải là chính nàng viết, mà là từ một vị kỳ nhân kiếp trước, người kia sáng tác ra bài thơ này cũng phải hai năm sau.
Lục Thanh Lam cắn răng một cái, hôm nay cục diện này, cũng chỉ đành mày dạn mặt dày ăn gian một lần. Nàng buông mắt giả vờ suy ngẫm một lát, chậm rãi ngâm: “Một mảnh hai mảnh ba bốn mảnh...”
Mọi người vừa nghe cũng biết đây là đang vịnh tuyết rồi, một câu này cũng không thể nói hay hay là không hay, mọi người cũng không cảm thấy có gì.
Sau đó Lục Thanh Lam ngâm tiếp câu thứ hai: “Năm mảnh sáu mảnh bảy tám mảnh...” Vẻ mặt của mọi người đã trở nên cực kỳ đặc sắc.
Đợi Lục Thanh Lam phun ra câu thứ ba: “Chín mảnh mười mảnh ngàn vạn mảnh...” Diệp Nguyên Tín đã ôm bụng cười đến không thẳng nổi thắt lưng, “Các ngươi... vị khuê tú này của Đại Tề các ngươi chỉ biết đếm, thế này cũng có thể gọi là thơ sao? Ha ha ha ——”
Gồm cả đám người Gia Hòa đế hoàng hậu, tất cả đều sắc mặt xanh mét. Cho dù là thua cũng không quá liên quan, nhưng bại bởi Đại Chu bằng loại hình thức này, vậy cũng thật sự quá mất mặt Đại Tề. Tất cả mọi người cảm thấy Lục Thanh Lam không biết tự lượng sức mình, không có chút tài năng, ngồi yên là được, không cần phải nhảy ra huênh hoang, hiện tại thì tốt rồi, làm sao thu dọn?
Ngay cả khuê tú bên này của Đại Tề cũng bắt đầu trộm cười, biểu hiện của Lục Thanh Lam hôm nay thật sự quá khôi hài rồi.
Chỉ có sắc mặt Tiêu Thiểu Giác vẫn như thường nhìn nàng, trong ánh mắt ẩn hàm khích lệ, trong lòng Lục Thanh Lam không khỏi ấm áp. Ngay sau đó đọc lên một câu cuối cùng: “Hoa lau bay vào đều không thấy!”
(Đầy đủ bài thơ của Lục Thanh Lam:
“Nhất phiến lưỡng phiến tam tứ phiến
Ngũ phiến lục phiến thất bát phiến
Cửu phiến thập phiến thiên vạn phiến
Phi nhập lô hoa giai bất kiến!”)
Trong nháy mắt đó tất cả tiếng cười im bặt, ngay cả Diệp Nguyên Tín không hiểu gì về thơ cũng ngưng cười, trở nên trợn mắt há mồm. Hiện trường trong nháy mắt trở nên yên lặng như tờ, chỉ nghe thấy thanh âm Lục Thanh Lam ôn nhã bình tĩnh, “Thơ của ta làm xong rồi.”
Đây quả thực là kinh thiên đại nghịch chuyển (pha nghịch chuyển động trời)
Gia Hòa đế phản ứng đầu tiên, vỗ tay cười nói: “Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Bài thơ này của Lục cô nương nghe qua tựa hồ là thơ Đả Du (打油诗 nội dung và ngôn ngữ bình dân, hài hước không câu nệ vận luật bằng trắc của thơ cổ. Trương truyền do Trương Đả Du thời Đường ở Trung Quốc sáng tạo) không lên được mặt bàn, nhưng đọc xong toàn bộ mới khiến cho người ta cảm thấy không giống bình thường. Thơ này ý vị tuyệt vời, ý cảnh sâu sắc, khó nhất chính là còn rất có thiện lý (cách gọi của đạo Phật, chỉ sự ngồi tĩnh tâm), ba vị tiên sinh cảm thấy như thế nào?”
Kỳ thật hoàn toàn không cần bình phán, Lục Thanh Lam dùng bài thơ này chẳng những bỡn cợt Ngũ hoàng tử, còn cho tất cả mỗi người ở đây xem thường nàng một cái bạt tai vang dội.
Ba người liếc nhau một cái, đều nói: “Không cần thảo luận nữa, khôi chủ môn này chính là Lục cô nương của Đại Tề.”
Diệp Nguyên Tín đến bây giờ còn không biết rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trong miệng lẩm bẩm nói: “Điều này sao có thể?”
Tiêu Thiểu Giác vẻ mặt tươi cười đẩy chén trà tới, động tác cực kỳ ưu nhã, ngữ điệu dị thường ấm áp: “Ngũ điện hạ, mời!”
Diệp Nguyên Tín Diệp Nguyên Tín xanh mét nhìn chén nhỏ kia vẫn còn đang hơi nóng hôi hổi, nhớ tới gia vị hai người vừa thêm vào trong trà hắn liền không nhịn được trào dạ dày muốn nôn, cái này làm sao có thể uống chứ.
Tiêu Thiểu Giác cười đến hết sức tao nhã, giảm thấp thanh âm nói với Diệp Nguyên Tín: “Nếu Ngũ điện hạ thừa nhận trước mọi người một câu ngài là con chó đẻ, Bổn vương liền không để cho ngươi uống một chén nước trà này thế nào?”
Diệp Nguyên Tín hừ một tiếng: “Nguyện đánh cuộc nguyện chịu thua uống thì uống! Bổn vương không giống người Tề các ngươi, nói không giữ lời.” Nói xong vừa nhắm mắt, cầm lấy chén trà tăng thêm gia vị kia uống một hơi cạn sạch.
Diệp Nguyên Tín uống xong chén kia trà, tất cả mọi người đều buồn nôn theo hắn. Diệp Nguyên Tín lại trực tiếp chạy đến ngoài điện đỡ cột nôn ra.
Tiêu Thiểu Giác nhìn thoáng qua Lục Thanh Lam đã trở về chỗ ngồi, chảy cả mồ hôi, nhưng hắn biết rõ tính tình của nàng, biết nàng không phải là cái loại không có đầu óc, chỉ muốn khoe khoang, cho nên hắn vẫn tin chắc nàng có thể vãn hồi cục diện, vì mình giành được thắng lợi, cũng vì hắn thắng đánh cuộc.
Sự thật chứng minh, nàng quả nhiên làm được. Tiểu cô nương nhà hắn, tuyệt không phải chỉ có nhan sắc tốt, tài hoa cũng là không thua bất luận kẻ nào, Tiêu Thiểu Giác cũng cảm thấy hu vinh.
Mới vừa rồi bị Tiêu Thiểu Giác và Diệp Nguyên Tín làm gián đoạn, bách hoa yến hội dừng lại chốc lát. Gia Hòa đế nói: “Chúng ta tiếp tục đi.”
Kết quả Lục Thanh Lam, lần này chẳng những tẩy bỏ thanh danh của nàng, càng thêm thắng ván kế tiếp cho Đại Tề. Hiện giờ tỷ số của hai nước đã biến thành ba bốn, trận đấu kế tiếp chính là kỳ. Nếu Tề quốc có thể thắng ván này, thì hai nước ngang nhau.
Tề quốc bên này sớm có chuẩn bị, phái ra tôn nữ của một vị kỳ học uyên thâm xuất chiến, nữ hài này họ Tô, thân phận địa vị không cao, hôm nay có thể cùng nhiều danh môn quý nữ tham dự bữa tiệc bách hoa yến hội như vậy, chẳng qua chính là nhìn trúng kỳ lực của nàng, ý định để nàng làm vẻ vang cho quốc gia mà thôi.
Nữ hài này quả nhiên lợi hại, Chu quốc phái ra liên tiếp hai nữ hài, đều bị nàng thành thạo đánh bại rất nhanh. Sắc mặt Đám người Diệp Bội thật không tốt, thật vất vả tranh tài đến bước này, nếu để cho Tề quốc lại thắng một ván nữa, hai nước đánh thành ngang tay, tất cả cố gắng lúc trước chẳng phải là muốn uổng phí. Nhớ tới trước khi rời đi Chu quốc, Chu thái tử tha thiết dặn dò nàng, Diệp Bội cũng có chút sốt ruột. Nếu không thể dưới điều kiện mạnh mẽ thắng được cuộc tranh tài này, trở về, Chu thái tử sợ là muốn trách nàng hành sự bất lực, khi đó cuộc sống của nàng chỉ sợ cũng rất khó qua.
Mắt thấy hai vị khuê tú kỳ lực cao siêu chuẩn bị trước đó đều bại trận toàn bộ, trong tay nàng đã không có quân bài có thể dùng, cho nên chỉ có thể hết đường xoay xở. Chính vào lúc này, Đại cung nữ thiếp thân của nàng đi tới, thấp giọng nói bên tai nàng, Diệp Bội hơi ngẩn ra, chậm rãi gật đầu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
/213
|