*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kế tiếp, hạng thứ hai phải biểu diễn là vẽ tranh.
Nên đến lượt Chu quốc Lục công chúa Diệp Bội ra sân. Diệp Bội am hiểu vẽ tranh, cho nên hôm nay nàng chính là biểu diễn vẽ tranh. Diệp Bội thoải mái tiến lên, trước tiên là hành lễ với đế hậu, rồi gật đầu thăm hỏi các vị khách quý đang ngồi. Cung nữ thiếp thân của nàng đã chuẩn bị bút vẽ, thuốc màu đầy đủ. Vẽ tranh cũng không xác định đầu bài, mà là do họa sĩ tùy ý phát huy. Tốc độ vẽ tranh của Diệp Bội cực nhanh, chỉ một khắc đồng hồ, đã vẽ xong một bộ ngũ mã đồ.
Lục Thanh Lam đã sớm nghe nói Diệp Bội am hiểu vẽ tranh về ngựa, hôm nay cho thấy nàng cũng có chuẩn bị mà đến. Giống Tam công chúa, Diệp Bội đại biểu cho hoàng thất Đại Chu, ván này vô luận như thế nào cũng phải thắng, nếu không Đại Chu gánh không nổi người này.
Liền có thái giám tiến lên lấy “Ngũ mã đồ” Cho đế hậu thưởng thức trước. Hoàng đế sau khi xem, gật đầu khen: “Lục công chúa vẽ tốt lắm.” Diệp Bội khiêm tốn hai câu, tiếp theo Tiền Hoàng hậu lại khen vài câu, sau đó bức tranh của nàng chuyền tay xem trong các vị khách quý một phen, cuối cùng đưa đến trong tay ba vị trọng tài, ba người cẩn thận nhìn kỹ một lát, đều gật đầu.
Cuối cùng bức “Ngũ mã đồ” này được các vị khuê tú truyền tay nhau, Lục Thanh Lam thấy bức tranh của Diệp Bội sắc thái mỹ lệ, hình dáng năm con ngựa đều khác biệt, rất thú vị, có thể thấy được là trải qua danh sư chỉ điểm, nói không chừng bức họa này cũng không phải là chính nàng nghĩ ra.
Như vậy Diệp Bội tạm thời chính là khôi chủ của bộ môn họa. Sau khi Diệp Bội xong, nên để nhóm khuê tú của Tề quốc công lôi. Trong hai mươi bốn vị khuê tú Tề quốc đương nhiên cũng có người am hiểu vẽ tranh, đầu tiên là khuê nữ của nhà Lý hàn lâm vẽ một bộ xuân sơn đồ, tiếp theo lại có cô nương của nhà Triệu thị lang vẽ một bức thị nữ đồ... Dám đi khiêu chiến, đương nhiên đều có chút tài năng. Trình độ của hai vị cô nương này đều rất cao. Ngay sau đó lại có hai vị nữ hài tiến lên, đều tự vẽ một bức tranh.
Bức họa của các vị khuê tú trải qua bình phẩm của trọng tài, cuối cùng vẫn phải thông qua thẻ bài, định bức họa của Diệp Bội làm khôi chủ môn họa. Dù sao ba vị giám khảo địa vị siêu nhiên đi nữa, quy tắc ngầm lớn nhất các nàng vẫn phải tuân thủ.
Cầm, họa kết quả tỷ thí của hai môn đã sớm nằm trong dự liệu, mọi người lòng dạ biết rõ, nhóm khuê tú cũng không ai dám nói lên dị nghị, hai nước một một, tạm thời trở lại điểm xuất phát.
Tranh tài chân chính, hiện tại giờ mới bắt đầu. Hạng mục thứ ba tranh tài là vũ. Lần này khuê tú Đại Tề đẩy ra đảm nhiệm lôi chủ lại là Tiền Lâm. Tiền Lâm đầu tiên là đến trong phòng đổi một kiện xiêm y, lúc đi ra ngoài đã mặc vũ y tay dài bó eo diễm lệ, vũ y uốn lượn quét đất, nhờ vũ y phụ trợ, càng lộ vẻ eo nàng nhỏ nhắn uyển chuyển, không thể không nói, diện mạo nàng ta diễm lệ, dáng người xuất chúng, đúng là có vài phần vốn liếng để kiêu ngạo.
Tiền Lâm thấy ánh mắt của mọi người tập trung trên người của nàng, nhất là ánh mắt mấy nam nhân có chút nóng như lửa, trong lòng âm thầm đắc ý. Nhưng nhìn lại ý trung nhân Tiêu Thiểu Giác, lại làm như không thấy mình trang phục lộng lẫy, còn thường thường liếc mắt về phía Lục Thanh Lam ngồi, nàng ta cảm thấy mình bị vũ nhục, oán hận và ghen tị đối với Lục Thanh Lam lại tăng thêm mấy phần.
Tiếng nhạc của các nhạc sĩ cung đình vang lên, Tiền Lâm cũng thu nhiếp tinh thần, thuận theo điệu múa. Cái gọi là trường tụ thiện vũ, chính là nói điệu múa này của Tiền Lâm, tên gọi là “Trường tụ vũ”*. Vì một ngày này có thể nhất minh kinh nhân (“Sử ký, Hoạt kê liệt truyện”: ‘thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân’. Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc), càng là vì để cho Tiêu Thiểu Giác nhìn mình với cặp mắt khác xưa, Tiền Lâm ở nhà không biết tập bao nhiêu lần.
Dưới chân của nàng đạp lên nhịp nhạc, bước nhẹ mềm mại như yến nấp tổ, bay nhanh qua tường cao như thước điểu (chim khách) ban đêm. Tay áo dài bay nhanh, ống tay áo của nàng giống như tinh linh có sinh mệnh, thu phát, chuyển đổi xinh đẹp. Tiếng nhạc từ từ vang dội, chỉ thấy nàng vung ngang trường tụ qua đầu, trường tụ kia trên không trung lay động, hoặc như sóng trở về, hoặc như mây động, hoặc như cầu vồng bay, hoặc như khói lên. Tay áo Tiền Lâm nâng lên, tà áo nhẹ nhàng kéo, vòng eo uốn cong, thân thể thướt tha, nhẹ nhàng như mây trôi, bay nhanh như hồng nhạn, thật sự khiến cho người ta hoa cả mắt.
Một đám các hoàng tử ầm ầm trầm trồ khen ngợi. Vừa rồi bất luận là âm nhạc cũng tốt, vẽ tranh cũng tốt, đều là nghệ thuật cao nhã, so với, vẫn là múa trực quan xinh đẹp hơn, huống chi chiêu thức vũ đạo này của Tiền Lâm quả thực cũng coi như siêu quần bạt tụy, cho dù là vũ sư trong cung cũng chưa chắc có thể múa được đến loại trình độ này.
Đợi một khúc vũ hoàn thành, mọi người lại ầm ầm khen ngợi. Tiền Lâm chắp tay thi lễ xung quanh, lui xuống đi đổi xiêm y mới quay lại bữa tiệc ngồi xuống. Trong lúc nhất thời khó có thể đè nén tâm tình đắc ý, lại quay đầu lại nhìn Lục Thanh Lam liếc mắt một cái, trong mắt tràn đầy khiêu khích.
Lục Thanh Lam không khỏi buồn cười. Vũ đạo của Tiền Lâm đúng là thượng thừa, trường tụ vũ xinh đẹp thì xinh đẹp, chỉ tiếc quá cũ không có ý mới, vũ nương trong cung đều phải biết nhảy, hôm nay muốn đạt được khôi chủ của môn vũ sợ là không dễ dàng như vậy.
Sau khi Tiền Lâm xong, có hai vị khuê tú của Chu quốc biểu diễn một đoạn vũ đạo, bởi vì hữu Tiền Lâm như châu ngọc phía trước, hai vị khuê tú kia cũng không được mọi người chú ý quá nhiều. Tiền Lâm càng dương dương tự đắc, chỉ cảm thấy mình nhất định lấy khôi chủ của môn vũ này.
Đến thời khắc mấu chốt, Diệp Bội và nhóm khuê tú của Chu quốc thương lượng một phen, phái ba khuê tú ra sân. Lần này người Chu quốc ra sân không những nhiều hơn, hơn nữa trên mặt đất còn bố trí rất nhiều bàn, trống, cử động này thành công khơi mào hứng thú của tất cả mọi người đang ngồi.
Không đến một lát, ba khuê tú của Chu quốc đổi xong xiêm y đi ra, mỗi người đều đổi một thân kỵ trang bó sát người, vốn là các nữ tử yêu kiều yếu ớt, đều đã có vài phần cảm giác tư thế hiên ngang.
Lúc này Lương phu nhân hỏi: “Có cần nhạc sĩ cung đình tấu thủ khúc phối hợp không?”
Khiêu vũ cần âm nhạc phối hợp đây là bình thường, cho nên Lương phu nhân mới hỏi như vậy. Nào biết Diệp Bội cười nói: “Lương phu nhân, thất bàn vũ của chúng ta không cần phối nhạc.”
Nghe xong lời này, mọi người không khỏi ngạc nhiên.
Lúc này bàn trên mặt đất cho điệu múa đã bày biện xong, Diệp Bội vỗ tay ba cái, ba vị vũ giả lúc này vái chào mọi người xung quanh, sau đó liền bắt đầu múa, chỉ thấy ba vị cô nương tư thái nhẹ nhàng tung cao nhẹ đáp, di động nhảy quỳ, đạp múa ra âm hưởng nhịp nhàng, tự thành một thể, tiết tấu thanh thoát cùng vũ đạo của ba nữ tử kết hợp, thiên y vô phùng. Chỉ thấy ba nữ của Chu quốc hoặc giẫm trống hạ eo, hoặc ấn trống lộn ngược, hoặc thân cúi xuống mặt trống, tay, đầu gối, chân đều có thể chạm đến mặt trống đánh ra, hoặc chân sau đứng thẳng lên trống, hoặc đang từ trên trống tung người nhảy xuống. Kỹ thuật nhảy khác nhau, mạnh mẽ ưu mỹ.
Chẳng những có vũ, còn có nhạc, ba người đánh vào mặt trống tạo thành âm nhạc biến hoá đa dạng, tiết tấu mạnh mẽ, làm người ta có cảm giác mới mẻ. Ngũ hoàng tử đã nhịn không được lấy tay nhịp theo tiếng nhạc của các nàng.
Nhất thời múa xong, tam nữ Chu quốc đạt được tiếng hoan hô của cả sảnh đường.
Nếu nói là vừa rồi trường tụ vũ của Tiền Lâm thuộc loại hình quyến rũ thướt tha, điệu múa của ba vị khuê tú Chu quốc biểu diễn lại càng cao hơn, mấu chốt là có vũ có nhạc, hình dạng mới mẻ độc đáo, huống chi vừa rồi ba vị khuê tú khiêu vũ vòng eo mềm mại, dáng điệu uyển chuyển, vừa nhìn chính là người luyện võ, cũng khiến cho thị giác của mọi người hưởng thụ vô cùng.
Tiền Lâm ở một bên xem, vẻ đắc ý trên mặt rút đi, đợi xem xong đoạn vũ đạo này, sắc mặt đã tái nhợt, mơ hồ cảm thấy khôi chủ môn vũ hiện giờ sợ là giữ không được.
Lúc này Lương phu nhân nói: “Không biết vũ đạo vừa rồi của ba vị khuê tú nhảy tên gọi là gì, vũ đạo khéo léo như vậy, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.”
Một khuê tú trong số đó khom mình hành lễ, kính cẩn nói: “Điệu múa nhóm tiểu nữ nhảy tên là thất bàn vũ.”
Triệu nữ tiên sinh cười nói: “Ta thấy vũ đạo này có vài phần phong tình dị vực, lại nghe nói Bạch Nhung giáp giới cùng Chu quốc, người Bạch Nhung am hiểu nhảy một loại bàn cổ vũ, có thể có quan hệ gì với loại thất bàn vũ này của các ngươi không?”
Đoàn nữ tiên sinh cười nói: “Triệu nữ tiên sinh thật là kiến thức rộng rãi, thất bàn vũ này và bàn cổ vũ của người Bạch Nhung quả thực là có nhiều gốc gác. Triệu nữ tiên sinh cũng biết, bổn quốc vì tăng cường thực lực quốc gia, tàng phú cho dân, các triều đại hoàng thượng đều khích lệ mậu dịch đối ngoại. Từ khi thái tử chấp chưởng quốc chính, trước sau ba lần thị sát thông suốt con đường tơ lụa của Tây Vực, khích lệ con dân nước ta chẳng những phải tiến hành mua bán hàng hóa, càng phải tiến hành trao đổi văn hóa, cái gọi là ba người đồng hành ắt có một người là sư, lấy mạnh bù yếu, có rất nhiều ích lợi đối với bổn quốc. Thái tử điện hạ còn khích lệ vũ sư, nhạc sĩ cung đình, học tập vũ đạo và âm nhạc ngoại quốc, thất bàn vũ này chính là vũ sư bổn quốc kết hợp bàn cổ vũ của Bạch Nhung, trải qua nhiều lần cải thiện, dung nhập vào tinh túy vũ đạo của người Hán ta, mới có bộ dáng hiện tại. Nhảy thất bàn vũ này chẳng những có thể cường thân kiện thể, càng có thể bồi dưỡng tình cảm sâu đậm, hiện giờ điệu múa này đã ở lưu hành trong dân gian của bổn quốc.”
Lương phu nhân và Triệu nữ tiên sinh gật đầu lia lịa: “Thì ra là như vậy.”
Lương phu nhân đề nghị: “Đã như vậy, chúng ta vẫn nên nhanh chọn lựa khôi chủ của môn này đi!” Tiểu thái giám bưng khay đi tới, ba người không có bất đồng ý kiến gì, đều bỏ phiếu cho thất bàn vũ.
Nhóm khuê tú của Tề quốc cũng có mấy người am hiểu vũ đạo, chẳng qua suy nghĩ bản lãnh của mình, cũng cảm thấy không nắm chắc thắng được thất bàn vũ, cũng không ai đi lên làm nền.
Tiền Lâm rất không phục, cơ hồ muốn đứng dậy tranh cãi, lại thấy ánh mắt hàm chứa cảnh cáo lạnh như băng của hoàng hậu. Chỉ đành phải tức giận ngồi trở về, mắt nhìn vị trí khôi chủ giao cho tam nữ Chu quốc.
Chu quốc thắng ván thứ ba, Đại Tề lập tức trở nên bị động.
Ván thứ tư là số. Cái gọi là “Số”, là chỉ toán học, Đại Tề từ trước đến nay tự cho mình là thiên triều, cảm thấy toán học đều là thương nhân địa vị thấp mới học, cho nên tranh tài bách hoa yến trước đây, Đại Tề cho tới bây giờ cũng chưa từng có được khôi chủ toán học, lần này cũng không ngoại lệ, khôi chủ của môn toán bị một vị khuê tú vóc người nhỏ xinh nhanh nhẹn của Chu quốc lấy đi.
Tổng cộng bảy trận đấu, Đại Tề lại bị đối thủ hơn ba một, tình thế này của Đại Tề quá mức bị động rồi, còn lại kỳ, thư, thi ba hạng tranh tài, chỉ cần Đại Chu lấy thêm khôi chủ kế tiếp, tranh tài lần này coi như thắng.
Mà Đại Tề thì cần thắng được tất cả trận đấu kế tiếp mới có thể giành thắng lợi. Tam công chúa đã đầy mặt lo lắng, bách hoa yến hội của nàng chuẩn bị, nếu cuối cùng Đại Tề thua bởi Đại Chu, cố gắng phía trước cũng chẳng khác gì là số không.
Chẳng những Tam công chúa, mà ngay cả hoàng đế hậu hậu đều có chút ngồi không yên, chẳng qua bọn họ đều là càng già càng lão luyện, mặt ngoài vẫn là một bộ vân đạm phong khinh cười cười nói nói.
Diệp Nguyên Tín hết sức cao hứng, không nhịn được nâng chén về phía Tiêu Thiểu Giác ngồi ở một bên, trong miệng bất âm bất dương mà đánh giá vài câu, Tiêu Thiểu Giác không khỏi buồn cười. Lúc trước tranh tài thuyền rồng thua không minh bạch, cực kỳ uất ức, vừa lúc ở bách hoa yến hội này hung hăng nhục nhã Tề quốc một phen.
Ván thứ năm chính là thư pháp.
Tiền Hoàng hậu an bài ấu nữ của Hạ thị lang phe Nhị hoàng tử Hạ Tĩnh Sơ ra sân giành lôi chủ. Hạ thị lang là trạng nguyên lang năm Gia Hòa thứ mười, là thư pháp đại gia đại danh đỉnh đỉnh trong kinh, mẫu thân tẩu tử của Hạ Tĩnh Sơ đều là tài nữ, trong kinh thành cực kỳ nổi danh, nhất bút trâm hoa tiểu giai của Hạ Tĩnh Sơ cũng được phụ mẫu và tẩu tử tỉ mỉ chỉ điểm, công lực rất sâu.
Vốn nếu là Hạ Tĩnh Sơ bình thường phát huy, vẫn còn có chút hi vọng bắt được khôi chủ môn này. Nhưng không ngờ vị cô nương này tính tình xấu hổ, ngày thường nói cũng không thích nói, sợ nhất trường hợp nhiều người, thấy hoàng đế hoàng hậu mắt mong đợi nhìn nàng, lại biết môn này nếu thua, bách hoa yến hội năm nay Đại Tề liền không còn cơ hội xoay người nữa, lại càng áp lê sơn đại (鸭梨山大– áp lực quá lớn).
Dưới áp lực cực lớn, tiểu cô nương phát huy thất thường, thật vất vả viết xong một thiên «Đằng vương các tự», chữ viết cũng chỉ có trình độ bảy tám phần thường ngày, lúc đi xuống, nước mắt tiểu cô nương liền chảy xuống.
Chẳng ai ngờ rằng nàng sẽ phát huy thất thường.
Đợi bảng chữ mẫu của Hạ Tĩnh Sơ truyền tới trong tay Tam công chúa, nàng vừa nhìn liền biết không tốt, trong lòng có chút lo lắng, nàng nghiêng đầu hỏi Lục Thanh Lam: “Bảo Nhi, chúng ta làm sao bây giờ? Nếu thua một ván nữa, liền hết cách xoay chuyển, mặt mũi Tề quốc coi như vứt rồi.
Lục Thanh Lam cũng có chút bất đắc dĩ, bách hoa yến hội năm nay, Đại Chu rõ ràng cho thấy công phu chuẩn bị tỉ mỉ, đại khái chính là để đánh mặt mũi Đại Tề. Nhưng Đại Tề lại ỷ mình có lợi thế sân nhà, cũng không chuẩn bị hết mức, cho nên mới phải rơi vào cục diện bị động như thế cuộc thi thuyền rồng nửa tháng trước, Đại Tề mặc dù thắng, nhưng hiện tại bên ngoài xôn xao nói cái gì đều có, có thể nói là mặc dù thắng nhưng vẫn bại. Nếu bách hoa yến hội thua một lần nữa, sợ rằng Gia Hòa đế cũng ngồi không yên.
Nàng nói thật nhanh với Tam công chúa: “Công chúa đừng nóng vội, nhất bút cuồng thảo của biểu tỷ ta viết vô cùng tốt, lát nữa ngươi an bài ta biểu tỷ ra sân, có lẽ có thể cơ hội chuyển mình.”
Tam công chúa liền nhìn thoáng qua Tân Tĩnh Nhu đang ngồi bên cạnh Lục Thanh Lam, thần sắc thoải mái.
Lúc này Diệp Bội đã phái một cao thủ thư pháp ra công lôi, vị khuê tú này của Chu quốc họ Hàng, bộ dạng gầy gò, chân dài, vừa nhìn liền biết là một người biết viết chữ. Nàng không khẩn trương giống như Hạ Tĩnh Sơ, rất nhanh liền viết xong một thiếp, nàng viết chính là thể Nguỵ bia, kiểu chữ nét bút đại khí viên nhuận, đoan trang tú nhã, vuông tròn kiêm thi, cực phong phú.
Mọi người vốn là cho rằng nàng viết xong một tờ bảng chữ mẫu coi như là xong, hơn nữa nói một cách công bằng chữ của nàng viết đúng là không tồi, vậy mà nàng lại trải một tờ giấy, lần này đổi dùng tay trái đề bút, viết một tờ bảng chữ mẫu nữa, sau khi nàng viết hai tờ bảng chữ mẫu xong, để ở chung một chỗ so sánh, thế nhưng không có chút khác nhau nào.
Tuyệt chiêu đặc biệt này rung động hết thảy mọi người ở đây.
Luyện tập hai tay viết chữ so với viết hơn một tay còn khó hơn, nhất là còn muốn chữ của hai tay luyện đến giống nhau như đúc, vị Hàng cô nương này tuổi còn trẻ, không biết vì luyện tập kiểu chữ tả hữu khai cung này, hao tốn bao nhiêu thời gian.
Hàng cô nương sau khi viết hai tờ bảng chữ mẫu liền lui xuống, trên mặt cũng không tự mãn, nhìn ra được là người cực kỳ khiêm tốn. Bảng chữ mẫu của nàng sau khi truyền qua tay đế hậu và khách quý, đến trong tay ba vị giám khảo.
Lương phu nhân nhìn chữ của nàng hỏi: “Hàng cô nương, xin hỏi gia chủ Hàng gia Bạch Châu cùng ngươi là quan hệ như thế nào?” Bạch Châu là địa giới của Đại Chu, Hàng gia Bạch Châu cũng là thư pháp thế gia tiếng tăm lừng lẫy, trong truyền thuyết gia chủ Hàng gia sở trường viết chữ hai tay.
Hàng cô nương khom người nói: “Gia chủ Hàng gia chính là gia phụ.”
Lương phu nhân lại nhìn chữ của nàng một chút, nói: “Hàng cô nương quả nhiên gia học uyên nguyên.” Lương phu nhân không khỏi thầm than, trình độ điêu luyện của Hàng tiểu thư mặc dù kém đôi chút, nhưng so sánh với phát huy thất thường của Hạ Tĩnh Sơ cao hơn một bậc rồi. Cộng thêm kỹ năng hai tay viết chữ, sợ rằng vị trí khôi chủ này không nàng thì không còn ai.
Nàng là người Tề quốc, đương nhiên mong đợi khuê tú của Tề quốc nở mày nở mặt, nhưng nàng không thể giấu lương tâm nói dối, cho nên đến lúc bỏ phiếu, nàng vẫn bỏ thẻ bài của mình cho Hàng cô nương.
Như vậy Hàng cô nương liền thông qua toàn bộ phiếu, đánh bại Hạ Tĩnh Sơ, đoạt được khôi chủ của môn thư.
Lương phu nhân nhìn khuê tú của Đại Tề nói: “Có còn người muốn khiêu chiến không, nếu không có, trận này vẫn là Đại Chu thắng.”
Tam công chúa và Lục Thanh Lam đều nhìn Tân Tĩnh Nhu.
Tân Tĩnh Nhu bị gọi tới bách hoa yến hội đã không hiểu ra sao, vốn nàng lưng đeo một cái thanh danh khắc chồng, nàng cũng không muốn ra sân, thắng rồi cũng không thể làm thanh danh của nàng tốt lên, thua càng thêm mất mặt. Thấy Hàng tiểu thư viết chữ, nàng liền càng không muốn ra sân. Nàng cũng không có bản lĩnh hai tay viết chữ.
Tân Tĩnh Nhu do dự, nhưng Tam công chúa lo lắng. Nàng tín nhiệm nhất Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam nói cho nàng biết chữ viết Tân Tĩnh Nhu tốt, nàng sẽ tin nàng ấy nhất định có thể giúp các nàng đoạt lại vị trí khôi chủ. Thấy Tân Tĩnh Nhu có chút do dự, Tam công chúa lập tức hô to một tiếng: “Tại sao không có?” Quay đầu nói với Tân Tĩnh Nhu: “Tân cô nương, ngươi nhanh đi đi!”
Tân Tĩnh Nhu chỉ đành phải đứng dậy, đi tới trong sân. Nàng lần này ra trận, Đại Chu bên kia còn tốt, khuê tú Đại Tề bên này lại bàn luận xôn xao.
“Đây không phải là Tân tiểu thư khắc chồng kia sao?”
“Nàng không ở trong nhà ngốc đi, chạy đến đây làm cái gì? Một thân xui xẻo kia, cũng không nên ảnh hưởng tới người khác!”
“Nàng còn có thể viết chữ sao? Ta sao lại chưa từng nghe nói qua?”
...
Tam công chúa nghe được rõ ràng, không khỏi giận dữ, quay đầu lại tàn bạo trừng mắt các nàng mấy lần, những nhân tài này liền im lặng.
Chẳng qua luôn có đôi câu vài lời truyền vào lỗ tai của Tân Tĩnh Nhu.
Cước bộ Tân Tĩnh Nhu không khỏi dừng lại, nàng kiên cường đi nữa cũng chỉ là một tiểu cô nương, làm sao có thể hoàn toàn có tai như điếc với những lời đồn đãi này.
Lương phu nhân không khỏi nhíu mày, chuyện Tân Tĩnh Nhu nàng cũng có nghe nói một chút, tràn đầy đồng tình với tiểu cô nương này, nhưng đồng tình thì đồng tình, nàng lại cảm thấy ở loại trạng huống này, cũng không thích hợp tiểu cô nương này viết chữ. Phải biết rằng viết chữ điều kiện tiên quyết là ngưng thần tĩnh khí, tâm bình khí hòa, nếu không không thể nào viết ra chữ tốt.
Nàng nghĩ như vậy, không ngờ Tân Tĩnh Nhu vừa ngồi vững trước thư án, khí chất cả người liền trở nên không giống lúc trước, phảng phất như bàn thạch ở trong nước chảy xiết, mặc cho ngoại giới sóng to gió lớn như thế nào, ta cứ sừng sững bất động.
Tân Tĩnh Nhu múa bút vẩy mực, làm liền một mạch, chỉ một khắc đồng hồ liền tràn ngập bảng chữ mẫu, dường như muốn giao tất cả phiền muộn trong trái tim phát tiết đi ra ngoài, nàng viết nhẹ nhàng thích thú lâm ly, không ngắc ngứ chút nào. Viết xong nàng mới phát hiện, khoản chữ hôm nay so với thường ngày nàng viết tốt nhất còn tốt hơn rất nhiều, quả thật là phục như hổ ngọa, khởi như long khiêu, đốn như sơn thế, thôi như tuyền lưu, vậy mà được xem là vượt xa người thường phát huy rồi.
Tân Tĩnh Nhu cũng không suy nghĩ nhiều, thì thái giám tiến lên lấy đại tác phẩm được nàng lên cho đế hậu quan sát. Hoàng đế nhìn chữ của nàng không khỏi cười ha ha, nói: “Thú vị! Thú vị!”
Chữ của Tân Tĩnh Nhu sau khi truyền qua tay mọi người nhìn, rơi vào trong tay Nhạc Viêm. Vừa rồi tỷ thí nhiều trận như vậy, trên mặt Nhạc Viêm vẫn lộ vẻ mỉm cười hòa nhã thản nhiên, đối với tỷ thí trong sân, hắn chỉ coi như trò chơi, tất cả mọi người xem kết quả tỷ thí rất quan trọng, chỉ có hắn, cảm thấy thắng thua cũng không có nghĩa gì, cũng không cần toan tính truy cầu như vậy.
Nhưng khi hắn nhìn tới một khoản chữ trong tay này, Nhạc Viêm lần đầu tiên động dung rồi. Trong câu chữ của thiếu nữ kia có sự bất khuất và đấu tranh đối với vận mệnh, thâm sâu rung động hắn, khiến hắn nhớ tới thơ ấu của mình.
Hắn không khỏi cẩn thận đánh giá thiếu nữ đứng ở giữa sân kia, thấy nàng mười bốn mười lăm tuổi, một khuôn mặt trái xoan cương quyết, con ngươi làn thu thuỷ (chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp), màu da trắng nộn, khuê tú hôm nay tham dự bách hoa yến hội không có người nào bộ dạng kém, nàng ở trong đó cũng không tính quá xuất chúng, nhưng quanh thân nàng lại lộ ra một lượng khí chất quật cường.
Chữ của Tân Tĩnh Nhu truyền tới trong tay ba vị giám khảo, ba người sau khi xem cũng cảm thấy rất thú vị. Lương phu nhân nói: “Tân cô nương, nữ hài bình thường luyện chữ đều luyện trâm hoa tiểu giai, tại sao ngươi luyện tập lối chữ thảo?”
Tân Tĩnh Nhu nói: “Tiểu nữ trước đây cũng từng luyện qua giai thư, nhưng luôn viết bó tay bó chân, thẳng về sau bắt đầu viết lối chữ thảo, mới cảm thấy đạt được tâm nguyện, đây đại khái là... Tính cách sai khiến đi.”
Lương phu nhân cười cười, nàng tuyệt không có ý phản đối nữ hài tử viết lối chữ thảo, ngược lại cảm thấy nên mạnh mẽ mở rộng thêm nữa.
Đoàn nữ tiên sinh lại hỏi: “Không biết sư của Tân cô nương là vị đại gia nào, ta sao lại nhất thời nhìn không ra?” Một khoản chữ viết này của Tân Tĩnh Nhu vô cùng đủ tiêu chuẩn, nhưng cố tình ba vị giám khảo ai cũng không nhìn ra sư thừa của nàng. Mấy nữ hài tử khác ra sân, hoặc là gia học uyên nguyên, hoặc là bản thân xuất thân từ thư pháp thế gia, nhưng Tân Tĩnh Nhu xuất thân Hầu phủ, tổ phụ phụ thân cũng không phải là người đọc sách, nên ba vị giám khảo mới quan tâm sư thừa của nàng.
Tân Tĩnh Nhu có chút xấu hổ: “Ta chưa từng được danh sư chỉ điểm, đều là tự mình ở nhà mù mờ tìm tòi, khiến ba vị tiên sinh chê cười rồi.”
Đoàn nữ tiên sinh nói: “Khó trách.”
Ba người nghe lời này đều có chút động dung, chỉ dựa vào tự thân yêu thích, có thể mò mẫm chữ viết đến loại trình độ này, có thể thấy được thiên phú của Tân Tĩnh Nhu cực cao, không nói là thiên tài siêu quần bạt tụy, ít nhất so sánh với Hạ Tĩnh Sơ, Hàng tiểu thư thiên phú cao hơn không ít.
Chữ của Tân Tĩnh Nhu so với Hàng tiểu thư, thật ra thì đều thắng áp đảo cả, rất khó nói người nào viết tốt hơn. Chẳng qua Hàng tiểu thư có thể viết chữ hai tay tựa hồ càng hơn Tân Tĩnh Nhu một phần, nhưng nếu bàn về ý cảnh của chữ, Tân Tĩnh Nhu lại thắng một bậc.
Trong lúc nhất thời ba vị giám khảo khó có thể quyết định, Lương phu nhân bỏ phiếu cho Tân Tĩnh Nhu, Đoàn nữ tiên sinh bỏ cho Hàng tiểu thư, Triệu nữ tiên sinh thật là khó quyết, dứt khoát bỏ phiếu trắng.
Tân Tĩnh Nhu và Hàng tiểu thư xem như bằng nhau. Bách hoa yến hội cử hành nhiều lần, vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, ba người phải đi xin chỉ thị Gia Hòa đế. Gia Hòa đế suy nghĩ một chút, nói: “Đã như vậy, không bằng định hai người làm khôi chủ đi.” Lại nhìn Diệp Nguyên Tín: “Ngũ hoàng tử nghĩ thế nào?”
“Cũng được!” Diệp Nguyên Tín phe phẩy quạt giấy chẳng hề để ý nói. Dù sao cho dù ván này bất phân thắng bại, Đại Chu cũng đã hơn bốn hai ưu thế dẫn đầu tuyệt đối, cho dù Đại Tề thắng được hai ván còn lại, nhiều lắm thì ngang tay mà thôi.
Nơi này là địa giới của Đại Tề, Đại Tề với tư cách chủ nhà, đánh ngang coi như là thua.
Nếu boss của song phương đều đồng ý, Lương phu nhân liền tuyên bố, Tân Tĩnh Nhu và Hàng tiểu thư đều được đặt làm khôi chủ.
Tân Tĩnh Nhu mặc dù không thắng được ván này, nhưng đánh ngang tay cũng đã khác biệt, bởi vậy Tam công chúa vẫn là có chút cảm kích đối với nàng. Tân Tĩnh Nhu ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, bốn phương tám hướng đều là ánh mắt nóng rát, có hâm mộ, có ghen tỵ, cũng có khinh thường.
Tính ra, khôi chủ này của nàng kim lượng mặc dù không tính là quá cao, nhưng là phe Đại Tề, ngoại trừ Tam công chúa vẫn chưa có người nào đạt được khôi chủ đâu, nàng là người đầu tiên. Tiền Lâm lại càng căm ghét ánh mắt đều sắp nhỏ ra máu rồi.
Kế tiếp so chính là chỉ thơ, trận đấu càng tiến vào giai đoạn gay cấn.
Để phòng ngừa nhóm khuê tú ăn gian, nói thí dụ như trước đó mời người viết xong thơ rồi, trực tiếp đọc lên trên cuộc thi. Nên cần ba vị giám khảo công bố đề mục tại hiện trường. Ba người nghiên cứu trong chốc lát, ra một đề mục không tính là quá khó —— vịnh tuyết. Chẳng những phải vịnh tuyết, mà phải ở đó phải gia thêm chữ số.
Lần này đến lượt Chu quốc thủ lôi, Chu quốc phái ra một thiếu nữ họ Trương, mặt tròn trịa mắt rất to, nhìn cực kỳ đáng yêu. Tiểu cô nương này vừa nhìn liền cực kỳ hoạt bát thông tuệ, sau một nén nhang suy tính, làm tại chỗ một bài thơ:
“Vạn Mộc đống dục chiết, cô căn noãn độc hồi.
Tiền thụ thâm tuyết lý, tạc dạ nhất chi khai.
Phong đệ u hương khứ, cầm khuy tố diễm lai.
Minh niên độc tự luật, tiên phát ánh xuân thai.”
Chẳng những vịnh tuyết còn có chứa không chỉ một cái chữ số, hơn nữa ý cảnh xa xăm, thật là một kiệt tác thượng thừa.
Chúng tiểu cô nương ở đây hầu như mỗi người đều là người đọc đủ thứ thi thư, vốn làm thơ đối với các nàng mà nói cũng không phải là việc gì khó, ai cũng có thể làm ra vài bài, mà ba vị tiên sinh ra đề mục cũng không tính quá khó, trong khuê tú Tề quốc cũng có mấy người biết làm thơ, nhưng mà vừa so sánh với cao thủ chân chính của người ta, còn kém không phải chỉ là một chút nửa chút rồi.
Vài vị muốn đem thơ của mình ném đi ra, liền trực tiếp trở thành rùa đen rút đầu lại, dù sao người nào cũng không muốn ra bẽ mặt.
Lương tiên sinh hỏi liên tiếp ba lần: “Lôi chủ hiện tại là Trương cô nương, Đại Tề có người muốn khiêu chiến Trương cô nương không?”
Trong lúc nhất thời ai cũng không lên tiếng, nếu phe Đại Tề bỏ cuộc, như vậy một trận phía sau cũng không cần so, Đại Tề liền thua.
Gia Hòa đế và Tiền Hoàng hậu cũng là bất ngờ, mặc dù trong lòng lo lắng, trên mặt vẫn ra vẻ thoải mái.
Tam công chúa gấp đến độ đỉnh đầu bốc khói, ánh mắt theo trên người khuê tú của Đại Tề xẹt qua từng người, thấy các nàng tất cả đều cúi đầu xuống vẻ mặt xấu hổ, không dám tiếp xúc cùng ánh mắt của nàng.
Tam công chúa nóng nảy, nhìn qua Lục Thanh Lam cầu trợ, khẽ gọi một tiếng: “Bảo Nhi!” Lục Thanh Lam ở kiếp trước cũng coi như một tài nữ, muốn nàng làm thơ, nàng vẫn có thể làm ra vài bài. Lục Thanh Lam vốn không muốn khoe khoang ở loại trường hợp này, nhưng với tư cách tổ quốc của nàng là Đại Tề, nàng vẫn rất có lòng trung thành cùng cảm giác vinh dự với Đại Tề, nàng cũng không muốn Đại Tề thua quá khó nhìn, huống chi Tam công chúa dùng ánh mắt như vậy van xin nàng, nàng cũng không thể không quan tâm cảm thụ của Tam công chúa.
Lục Thanh Lam liền đứng lên, nói: “Ta tới đi.”
Tam công chúa thấy nàng rốt cuộc đáp ứng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vừa xuất đầu không sao, tất cả khuê tú Đại Tề đều dùng một loại ánh mắt giống như nhìn kẻ điên đứa ngốc nhìn nàng.
Mọi người ai không biết rằng nàng năm đó làm ra một bài thơ méo mó, truyền làm trò cười của kinh sư.
Chợt nghe một trận bàn luận xôn xao.
“Nàng có phải điên rồi không?”
“Nàng xem Ngũ Phượng lâu là địa phương nào?”
“Không có kim cương, cũng đừng ôm đồ sứ sống. Nếu nàng có thể làm ra thơ hay, gà trống cũng biết đẻ trứng.”
Không riêng gì Đại Tề bên này, ngay cả một vài khuê tú Đại Chu, cũng chỉ chỉ trỏ trỏ nàng.
Lục Thanh Lam không khỏi im lặng, thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, xem ra “Sự tích rực rỡ” Của nàng ngày đó, ngay cả nhóm khuê tú của Đại Chu cũng đều nghe nói.
Thời điểm Lục Thanh Lam ra sân, Ngũ hoàng tử Đại Chu Diệp Nguyên Tín đang uống trà, hắn phốc một tiếng phun trà trong miệng ra ngoài. Lúc trước vì giúp muội muội chuẩn bị bách hoa yến hội, hắn đặc biệt phái người dò xét lai lịch đám tài nữ có chút tiếng tăm của Đại Tề, sự tích của Lục Thanh Lam bọn hạ nhân xem là truyện cười nói cho hắn nghe.
Kế tiếp, hạng thứ hai phải biểu diễn là vẽ tranh.
Nên đến lượt Chu quốc Lục công chúa Diệp Bội ra sân. Diệp Bội am hiểu vẽ tranh, cho nên hôm nay nàng chính là biểu diễn vẽ tranh. Diệp Bội thoải mái tiến lên, trước tiên là hành lễ với đế hậu, rồi gật đầu thăm hỏi các vị khách quý đang ngồi. Cung nữ thiếp thân của nàng đã chuẩn bị bút vẽ, thuốc màu đầy đủ. Vẽ tranh cũng không xác định đầu bài, mà là do họa sĩ tùy ý phát huy. Tốc độ vẽ tranh của Diệp Bội cực nhanh, chỉ một khắc đồng hồ, đã vẽ xong một bộ ngũ mã đồ.
Lục Thanh Lam đã sớm nghe nói Diệp Bội am hiểu vẽ tranh về ngựa, hôm nay cho thấy nàng cũng có chuẩn bị mà đến. Giống Tam công chúa, Diệp Bội đại biểu cho hoàng thất Đại Chu, ván này vô luận như thế nào cũng phải thắng, nếu không Đại Chu gánh không nổi người này.
Liền có thái giám tiến lên lấy “Ngũ mã đồ” Cho đế hậu thưởng thức trước. Hoàng đế sau khi xem, gật đầu khen: “Lục công chúa vẽ tốt lắm.” Diệp Bội khiêm tốn hai câu, tiếp theo Tiền Hoàng hậu lại khen vài câu, sau đó bức tranh của nàng chuyền tay xem trong các vị khách quý một phen, cuối cùng đưa đến trong tay ba vị trọng tài, ba người cẩn thận nhìn kỹ một lát, đều gật đầu.
Cuối cùng bức “Ngũ mã đồ” này được các vị khuê tú truyền tay nhau, Lục Thanh Lam thấy bức tranh của Diệp Bội sắc thái mỹ lệ, hình dáng năm con ngựa đều khác biệt, rất thú vị, có thể thấy được là trải qua danh sư chỉ điểm, nói không chừng bức họa này cũng không phải là chính nàng nghĩ ra.
Như vậy Diệp Bội tạm thời chính là khôi chủ của bộ môn họa. Sau khi Diệp Bội xong, nên để nhóm khuê tú của Tề quốc công lôi. Trong hai mươi bốn vị khuê tú Tề quốc đương nhiên cũng có người am hiểu vẽ tranh, đầu tiên là khuê nữ của nhà Lý hàn lâm vẽ một bộ xuân sơn đồ, tiếp theo lại có cô nương của nhà Triệu thị lang vẽ một bức thị nữ đồ... Dám đi khiêu chiến, đương nhiên đều có chút tài năng. Trình độ của hai vị cô nương này đều rất cao. Ngay sau đó lại có hai vị nữ hài tiến lên, đều tự vẽ một bức tranh.
Bức họa của các vị khuê tú trải qua bình phẩm của trọng tài, cuối cùng vẫn phải thông qua thẻ bài, định bức họa của Diệp Bội làm khôi chủ môn họa. Dù sao ba vị giám khảo địa vị siêu nhiên đi nữa, quy tắc ngầm lớn nhất các nàng vẫn phải tuân thủ.
Cầm, họa kết quả tỷ thí của hai môn đã sớm nằm trong dự liệu, mọi người lòng dạ biết rõ, nhóm khuê tú cũng không ai dám nói lên dị nghị, hai nước một một, tạm thời trở lại điểm xuất phát.
Tranh tài chân chính, hiện tại giờ mới bắt đầu. Hạng mục thứ ba tranh tài là vũ. Lần này khuê tú Đại Tề đẩy ra đảm nhiệm lôi chủ lại là Tiền Lâm. Tiền Lâm đầu tiên là đến trong phòng đổi một kiện xiêm y, lúc đi ra ngoài đã mặc vũ y tay dài bó eo diễm lệ, vũ y uốn lượn quét đất, nhờ vũ y phụ trợ, càng lộ vẻ eo nàng nhỏ nhắn uyển chuyển, không thể không nói, diện mạo nàng ta diễm lệ, dáng người xuất chúng, đúng là có vài phần vốn liếng để kiêu ngạo.
Tiền Lâm thấy ánh mắt của mọi người tập trung trên người của nàng, nhất là ánh mắt mấy nam nhân có chút nóng như lửa, trong lòng âm thầm đắc ý. Nhưng nhìn lại ý trung nhân Tiêu Thiểu Giác, lại làm như không thấy mình trang phục lộng lẫy, còn thường thường liếc mắt về phía Lục Thanh Lam ngồi, nàng ta cảm thấy mình bị vũ nhục, oán hận và ghen tị đối với Lục Thanh Lam lại tăng thêm mấy phần.
Tiếng nhạc của các nhạc sĩ cung đình vang lên, Tiền Lâm cũng thu nhiếp tinh thần, thuận theo điệu múa. Cái gọi là trường tụ thiện vũ, chính là nói điệu múa này của Tiền Lâm, tên gọi là “Trường tụ vũ”*. Vì một ngày này có thể nhất minh kinh nhân (“Sử ký, Hoạt kê liệt truyện”: ‘thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân’. Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc), càng là vì để cho Tiêu Thiểu Giác nhìn mình với cặp mắt khác xưa, Tiền Lâm ở nhà không biết tập bao nhiêu lần.
Dưới chân của nàng đạp lên nhịp nhạc, bước nhẹ mềm mại như yến nấp tổ, bay nhanh qua tường cao như thước điểu (chim khách) ban đêm. Tay áo dài bay nhanh, ống tay áo của nàng giống như tinh linh có sinh mệnh, thu phát, chuyển đổi xinh đẹp. Tiếng nhạc từ từ vang dội, chỉ thấy nàng vung ngang trường tụ qua đầu, trường tụ kia trên không trung lay động, hoặc như sóng trở về, hoặc như mây động, hoặc như cầu vồng bay, hoặc như khói lên. Tay áo Tiền Lâm nâng lên, tà áo nhẹ nhàng kéo, vòng eo uốn cong, thân thể thướt tha, nhẹ nhàng như mây trôi, bay nhanh như hồng nhạn, thật sự khiến cho người ta hoa cả mắt.
Một đám các hoàng tử ầm ầm trầm trồ khen ngợi. Vừa rồi bất luận là âm nhạc cũng tốt, vẽ tranh cũng tốt, đều là nghệ thuật cao nhã, so với, vẫn là múa trực quan xinh đẹp hơn, huống chi chiêu thức vũ đạo này của Tiền Lâm quả thực cũng coi như siêu quần bạt tụy, cho dù là vũ sư trong cung cũng chưa chắc có thể múa được đến loại trình độ này.
Đợi một khúc vũ hoàn thành, mọi người lại ầm ầm khen ngợi. Tiền Lâm chắp tay thi lễ xung quanh, lui xuống đi đổi xiêm y mới quay lại bữa tiệc ngồi xuống. Trong lúc nhất thời khó có thể đè nén tâm tình đắc ý, lại quay đầu lại nhìn Lục Thanh Lam liếc mắt một cái, trong mắt tràn đầy khiêu khích.
Lục Thanh Lam không khỏi buồn cười. Vũ đạo của Tiền Lâm đúng là thượng thừa, trường tụ vũ xinh đẹp thì xinh đẹp, chỉ tiếc quá cũ không có ý mới, vũ nương trong cung đều phải biết nhảy, hôm nay muốn đạt được khôi chủ của môn vũ sợ là không dễ dàng như vậy.
Sau khi Tiền Lâm xong, có hai vị khuê tú của Chu quốc biểu diễn một đoạn vũ đạo, bởi vì hữu Tiền Lâm như châu ngọc phía trước, hai vị khuê tú kia cũng không được mọi người chú ý quá nhiều. Tiền Lâm càng dương dương tự đắc, chỉ cảm thấy mình nhất định lấy khôi chủ của môn vũ này.
Đến thời khắc mấu chốt, Diệp Bội và nhóm khuê tú của Chu quốc thương lượng một phen, phái ba khuê tú ra sân. Lần này người Chu quốc ra sân không những nhiều hơn, hơn nữa trên mặt đất còn bố trí rất nhiều bàn, trống, cử động này thành công khơi mào hứng thú của tất cả mọi người đang ngồi.
Không đến một lát, ba khuê tú của Chu quốc đổi xong xiêm y đi ra, mỗi người đều đổi một thân kỵ trang bó sát người, vốn là các nữ tử yêu kiều yếu ớt, đều đã có vài phần cảm giác tư thế hiên ngang.
Lúc này Lương phu nhân hỏi: “Có cần nhạc sĩ cung đình tấu thủ khúc phối hợp không?”
Khiêu vũ cần âm nhạc phối hợp đây là bình thường, cho nên Lương phu nhân mới hỏi như vậy. Nào biết Diệp Bội cười nói: “Lương phu nhân, thất bàn vũ của chúng ta không cần phối nhạc.”
Nghe xong lời này, mọi người không khỏi ngạc nhiên.
Lúc này bàn trên mặt đất cho điệu múa đã bày biện xong, Diệp Bội vỗ tay ba cái, ba vị vũ giả lúc này vái chào mọi người xung quanh, sau đó liền bắt đầu múa, chỉ thấy ba vị cô nương tư thái nhẹ nhàng tung cao nhẹ đáp, di động nhảy quỳ, đạp múa ra âm hưởng nhịp nhàng, tự thành một thể, tiết tấu thanh thoát cùng vũ đạo của ba nữ tử kết hợp, thiên y vô phùng. Chỉ thấy ba nữ của Chu quốc hoặc giẫm trống hạ eo, hoặc ấn trống lộn ngược, hoặc thân cúi xuống mặt trống, tay, đầu gối, chân đều có thể chạm đến mặt trống đánh ra, hoặc chân sau đứng thẳng lên trống, hoặc đang từ trên trống tung người nhảy xuống. Kỹ thuật nhảy khác nhau, mạnh mẽ ưu mỹ.
Chẳng những có vũ, còn có nhạc, ba người đánh vào mặt trống tạo thành âm nhạc biến hoá đa dạng, tiết tấu mạnh mẽ, làm người ta có cảm giác mới mẻ. Ngũ hoàng tử đã nhịn không được lấy tay nhịp theo tiếng nhạc của các nàng.
Nhất thời múa xong, tam nữ Chu quốc đạt được tiếng hoan hô của cả sảnh đường.
Nếu nói là vừa rồi trường tụ vũ của Tiền Lâm thuộc loại hình quyến rũ thướt tha, điệu múa của ba vị khuê tú Chu quốc biểu diễn lại càng cao hơn, mấu chốt là có vũ có nhạc, hình dạng mới mẻ độc đáo, huống chi vừa rồi ba vị khuê tú khiêu vũ vòng eo mềm mại, dáng điệu uyển chuyển, vừa nhìn chính là người luyện võ, cũng khiến cho thị giác của mọi người hưởng thụ vô cùng.
Tiền Lâm ở một bên xem, vẻ đắc ý trên mặt rút đi, đợi xem xong đoạn vũ đạo này, sắc mặt đã tái nhợt, mơ hồ cảm thấy khôi chủ môn vũ hiện giờ sợ là giữ không được.
Lúc này Lương phu nhân nói: “Không biết vũ đạo vừa rồi của ba vị khuê tú nhảy tên gọi là gì, vũ đạo khéo léo như vậy, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.”
Một khuê tú trong số đó khom mình hành lễ, kính cẩn nói: “Điệu múa nhóm tiểu nữ nhảy tên là thất bàn vũ.”
Triệu nữ tiên sinh cười nói: “Ta thấy vũ đạo này có vài phần phong tình dị vực, lại nghe nói Bạch Nhung giáp giới cùng Chu quốc, người Bạch Nhung am hiểu nhảy một loại bàn cổ vũ, có thể có quan hệ gì với loại thất bàn vũ này của các ngươi không?”
Đoàn nữ tiên sinh cười nói: “Triệu nữ tiên sinh thật là kiến thức rộng rãi, thất bàn vũ này và bàn cổ vũ của người Bạch Nhung quả thực là có nhiều gốc gác. Triệu nữ tiên sinh cũng biết, bổn quốc vì tăng cường thực lực quốc gia, tàng phú cho dân, các triều đại hoàng thượng đều khích lệ mậu dịch đối ngoại. Từ khi thái tử chấp chưởng quốc chính, trước sau ba lần thị sát thông suốt con đường tơ lụa của Tây Vực, khích lệ con dân nước ta chẳng những phải tiến hành mua bán hàng hóa, càng phải tiến hành trao đổi văn hóa, cái gọi là ba người đồng hành ắt có một người là sư, lấy mạnh bù yếu, có rất nhiều ích lợi đối với bổn quốc. Thái tử điện hạ còn khích lệ vũ sư, nhạc sĩ cung đình, học tập vũ đạo và âm nhạc ngoại quốc, thất bàn vũ này chính là vũ sư bổn quốc kết hợp bàn cổ vũ của Bạch Nhung, trải qua nhiều lần cải thiện, dung nhập vào tinh túy vũ đạo của người Hán ta, mới có bộ dáng hiện tại. Nhảy thất bàn vũ này chẳng những có thể cường thân kiện thể, càng có thể bồi dưỡng tình cảm sâu đậm, hiện giờ điệu múa này đã ở lưu hành trong dân gian của bổn quốc.”
Lương phu nhân và Triệu nữ tiên sinh gật đầu lia lịa: “Thì ra là như vậy.”
Lương phu nhân đề nghị: “Đã như vậy, chúng ta vẫn nên nhanh chọn lựa khôi chủ của môn này đi!” Tiểu thái giám bưng khay đi tới, ba người không có bất đồng ý kiến gì, đều bỏ phiếu cho thất bàn vũ.
Nhóm khuê tú của Tề quốc cũng có mấy người am hiểu vũ đạo, chẳng qua suy nghĩ bản lãnh của mình, cũng cảm thấy không nắm chắc thắng được thất bàn vũ, cũng không ai đi lên làm nền.
Tiền Lâm rất không phục, cơ hồ muốn đứng dậy tranh cãi, lại thấy ánh mắt hàm chứa cảnh cáo lạnh như băng của hoàng hậu. Chỉ đành phải tức giận ngồi trở về, mắt nhìn vị trí khôi chủ giao cho tam nữ Chu quốc.
Chu quốc thắng ván thứ ba, Đại Tề lập tức trở nên bị động.
Ván thứ tư là số. Cái gọi là “Số”, là chỉ toán học, Đại Tề từ trước đến nay tự cho mình là thiên triều, cảm thấy toán học đều là thương nhân địa vị thấp mới học, cho nên tranh tài bách hoa yến trước đây, Đại Tề cho tới bây giờ cũng chưa từng có được khôi chủ toán học, lần này cũng không ngoại lệ, khôi chủ của môn toán bị một vị khuê tú vóc người nhỏ xinh nhanh nhẹn của Chu quốc lấy đi.
Tổng cộng bảy trận đấu, Đại Tề lại bị đối thủ hơn ba một, tình thế này của Đại Tề quá mức bị động rồi, còn lại kỳ, thư, thi ba hạng tranh tài, chỉ cần Đại Chu lấy thêm khôi chủ kế tiếp, tranh tài lần này coi như thắng.
Mà Đại Tề thì cần thắng được tất cả trận đấu kế tiếp mới có thể giành thắng lợi. Tam công chúa đã đầy mặt lo lắng, bách hoa yến hội của nàng chuẩn bị, nếu cuối cùng Đại Tề thua bởi Đại Chu, cố gắng phía trước cũng chẳng khác gì là số không.
Chẳng những Tam công chúa, mà ngay cả hoàng đế hậu hậu đều có chút ngồi không yên, chẳng qua bọn họ đều là càng già càng lão luyện, mặt ngoài vẫn là một bộ vân đạm phong khinh cười cười nói nói.
Diệp Nguyên Tín hết sức cao hứng, không nhịn được nâng chén về phía Tiêu Thiểu Giác ngồi ở một bên, trong miệng bất âm bất dương mà đánh giá vài câu, Tiêu Thiểu Giác không khỏi buồn cười. Lúc trước tranh tài thuyền rồng thua không minh bạch, cực kỳ uất ức, vừa lúc ở bách hoa yến hội này hung hăng nhục nhã Tề quốc một phen.
Ván thứ năm chính là thư pháp.
Tiền Hoàng hậu an bài ấu nữ của Hạ thị lang phe Nhị hoàng tử Hạ Tĩnh Sơ ra sân giành lôi chủ. Hạ thị lang là trạng nguyên lang năm Gia Hòa thứ mười, là thư pháp đại gia đại danh đỉnh đỉnh trong kinh, mẫu thân tẩu tử của Hạ Tĩnh Sơ đều là tài nữ, trong kinh thành cực kỳ nổi danh, nhất bút trâm hoa tiểu giai của Hạ Tĩnh Sơ cũng được phụ mẫu và tẩu tử tỉ mỉ chỉ điểm, công lực rất sâu.
Vốn nếu là Hạ Tĩnh Sơ bình thường phát huy, vẫn còn có chút hi vọng bắt được khôi chủ môn này. Nhưng không ngờ vị cô nương này tính tình xấu hổ, ngày thường nói cũng không thích nói, sợ nhất trường hợp nhiều người, thấy hoàng đế hoàng hậu mắt mong đợi nhìn nàng, lại biết môn này nếu thua, bách hoa yến hội năm nay Đại Tề liền không còn cơ hội xoay người nữa, lại càng áp lê sơn đại (鸭梨山大– áp lực quá lớn).
Dưới áp lực cực lớn, tiểu cô nương phát huy thất thường, thật vất vả viết xong một thiên «Đằng vương các tự», chữ viết cũng chỉ có trình độ bảy tám phần thường ngày, lúc đi xuống, nước mắt tiểu cô nương liền chảy xuống.
Chẳng ai ngờ rằng nàng sẽ phát huy thất thường.
Đợi bảng chữ mẫu của Hạ Tĩnh Sơ truyền tới trong tay Tam công chúa, nàng vừa nhìn liền biết không tốt, trong lòng có chút lo lắng, nàng nghiêng đầu hỏi Lục Thanh Lam: “Bảo Nhi, chúng ta làm sao bây giờ? Nếu thua một ván nữa, liền hết cách xoay chuyển, mặt mũi Tề quốc coi như vứt rồi.
Lục Thanh Lam cũng có chút bất đắc dĩ, bách hoa yến hội năm nay, Đại Chu rõ ràng cho thấy công phu chuẩn bị tỉ mỉ, đại khái chính là để đánh mặt mũi Đại Tề. Nhưng Đại Tề lại ỷ mình có lợi thế sân nhà, cũng không chuẩn bị hết mức, cho nên mới phải rơi vào cục diện bị động như thế cuộc thi thuyền rồng nửa tháng trước, Đại Tề mặc dù thắng, nhưng hiện tại bên ngoài xôn xao nói cái gì đều có, có thể nói là mặc dù thắng nhưng vẫn bại. Nếu bách hoa yến hội thua một lần nữa, sợ rằng Gia Hòa đế cũng ngồi không yên.
Nàng nói thật nhanh với Tam công chúa: “Công chúa đừng nóng vội, nhất bút cuồng thảo của biểu tỷ ta viết vô cùng tốt, lát nữa ngươi an bài ta biểu tỷ ra sân, có lẽ có thể cơ hội chuyển mình.”
Tam công chúa liền nhìn thoáng qua Tân Tĩnh Nhu đang ngồi bên cạnh Lục Thanh Lam, thần sắc thoải mái.
Lúc này Diệp Bội đã phái một cao thủ thư pháp ra công lôi, vị khuê tú này của Chu quốc họ Hàng, bộ dạng gầy gò, chân dài, vừa nhìn liền biết là một người biết viết chữ. Nàng không khẩn trương giống như Hạ Tĩnh Sơ, rất nhanh liền viết xong một thiếp, nàng viết chính là thể Nguỵ bia, kiểu chữ nét bút đại khí viên nhuận, đoan trang tú nhã, vuông tròn kiêm thi, cực phong phú.
Mọi người vốn là cho rằng nàng viết xong một tờ bảng chữ mẫu coi như là xong, hơn nữa nói một cách công bằng chữ của nàng viết đúng là không tồi, vậy mà nàng lại trải một tờ giấy, lần này đổi dùng tay trái đề bút, viết một tờ bảng chữ mẫu nữa, sau khi nàng viết hai tờ bảng chữ mẫu xong, để ở chung một chỗ so sánh, thế nhưng không có chút khác nhau nào.
Tuyệt chiêu đặc biệt này rung động hết thảy mọi người ở đây.
Luyện tập hai tay viết chữ so với viết hơn một tay còn khó hơn, nhất là còn muốn chữ của hai tay luyện đến giống nhau như đúc, vị Hàng cô nương này tuổi còn trẻ, không biết vì luyện tập kiểu chữ tả hữu khai cung này, hao tốn bao nhiêu thời gian.
Hàng cô nương sau khi viết hai tờ bảng chữ mẫu liền lui xuống, trên mặt cũng không tự mãn, nhìn ra được là người cực kỳ khiêm tốn. Bảng chữ mẫu của nàng sau khi truyền qua tay đế hậu và khách quý, đến trong tay ba vị giám khảo.
Lương phu nhân nhìn chữ của nàng hỏi: “Hàng cô nương, xin hỏi gia chủ Hàng gia Bạch Châu cùng ngươi là quan hệ như thế nào?” Bạch Châu là địa giới của Đại Chu, Hàng gia Bạch Châu cũng là thư pháp thế gia tiếng tăm lừng lẫy, trong truyền thuyết gia chủ Hàng gia sở trường viết chữ hai tay.
Hàng cô nương khom người nói: “Gia chủ Hàng gia chính là gia phụ.”
Lương phu nhân lại nhìn chữ của nàng một chút, nói: “Hàng cô nương quả nhiên gia học uyên nguyên.” Lương phu nhân không khỏi thầm than, trình độ điêu luyện của Hàng tiểu thư mặc dù kém đôi chút, nhưng so sánh với phát huy thất thường của Hạ Tĩnh Sơ cao hơn một bậc rồi. Cộng thêm kỹ năng hai tay viết chữ, sợ rằng vị trí khôi chủ này không nàng thì không còn ai.
Nàng là người Tề quốc, đương nhiên mong đợi khuê tú của Tề quốc nở mày nở mặt, nhưng nàng không thể giấu lương tâm nói dối, cho nên đến lúc bỏ phiếu, nàng vẫn bỏ thẻ bài của mình cho Hàng cô nương.
Như vậy Hàng cô nương liền thông qua toàn bộ phiếu, đánh bại Hạ Tĩnh Sơ, đoạt được khôi chủ của môn thư.
Lương phu nhân nhìn khuê tú của Đại Tề nói: “Có còn người muốn khiêu chiến không, nếu không có, trận này vẫn là Đại Chu thắng.”
Tam công chúa và Lục Thanh Lam đều nhìn Tân Tĩnh Nhu.
Tân Tĩnh Nhu bị gọi tới bách hoa yến hội đã không hiểu ra sao, vốn nàng lưng đeo một cái thanh danh khắc chồng, nàng cũng không muốn ra sân, thắng rồi cũng không thể làm thanh danh của nàng tốt lên, thua càng thêm mất mặt. Thấy Hàng tiểu thư viết chữ, nàng liền càng không muốn ra sân. Nàng cũng không có bản lĩnh hai tay viết chữ.
Tân Tĩnh Nhu do dự, nhưng Tam công chúa lo lắng. Nàng tín nhiệm nhất Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam nói cho nàng biết chữ viết Tân Tĩnh Nhu tốt, nàng sẽ tin nàng ấy nhất định có thể giúp các nàng đoạt lại vị trí khôi chủ. Thấy Tân Tĩnh Nhu có chút do dự, Tam công chúa lập tức hô to một tiếng: “Tại sao không có?” Quay đầu nói với Tân Tĩnh Nhu: “Tân cô nương, ngươi nhanh đi đi!”
Tân Tĩnh Nhu chỉ đành phải đứng dậy, đi tới trong sân. Nàng lần này ra trận, Đại Chu bên kia còn tốt, khuê tú Đại Tề bên này lại bàn luận xôn xao.
“Đây không phải là Tân tiểu thư khắc chồng kia sao?”
“Nàng không ở trong nhà ngốc đi, chạy đến đây làm cái gì? Một thân xui xẻo kia, cũng không nên ảnh hưởng tới người khác!”
“Nàng còn có thể viết chữ sao? Ta sao lại chưa từng nghe nói qua?”
...
Tam công chúa nghe được rõ ràng, không khỏi giận dữ, quay đầu lại tàn bạo trừng mắt các nàng mấy lần, những nhân tài này liền im lặng.
Chẳng qua luôn có đôi câu vài lời truyền vào lỗ tai của Tân Tĩnh Nhu.
Cước bộ Tân Tĩnh Nhu không khỏi dừng lại, nàng kiên cường đi nữa cũng chỉ là một tiểu cô nương, làm sao có thể hoàn toàn có tai như điếc với những lời đồn đãi này.
Lương phu nhân không khỏi nhíu mày, chuyện Tân Tĩnh Nhu nàng cũng có nghe nói một chút, tràn đầy đồng tình với tiểu cô nương này, nhưng đồng tình thì đồng tình, nàng lại cảm thấy ở loại trạng huống này, cũng không thích hợp tiểu cô nương này viết chữ. Phải biết rằng viết chữ điều kiện tiên quyết là ngưng thần tĩnh khí, tâm bình khí hòa, nếu không không thể nào viết ra chữ tốt.
Nàng nghĩ như vậy, không ngờ Tân Tĩnh Nhu vừa ngồi vững trước thư án, khí chất cả người liền trở nên không giống lúc trước, phảng phất như bàn thạch ở trong nước chảy xiết, mặc cho ngoại giới sóng to gió lớn như thế nào, ta cứ sừng sững bất động.
Tân Tĩnh Nhu múa bút vẩy mực, làm liền một mạch, chỉ một khắc đồng hồ liền tràn ngập bảng chữ mẫu, dường như muốn giao tất cả phiền muộn trong trái tim phát tiết đi ra ngoài, nàng viết nhẹ nhàng thích thú lâm ly, không ngắc ngứ chút nào. Viết xong nàng mới phát hiện, khoản chữ hôm nay so với thường ngày nàng viết tốt nhất còn tốt hơn rất nhiều, quả thật là phục như hổ ngọa, khởi như long khiêu, đốn như sơn thế, thôi như tuyền lưu, vậy mà được xem là vượt xa người thường phát huy rồi.
Tân Tĩnh Nhu cũng không suy nghĩ nhiều, thì thái giám tiến lên lấy đại tác phẩm được nàng lên cho đế hậu quan sát. Hoàng đế nhìn chữ của nàng không khỏi cười ha ha, nói: “Thú vị! Thú vị!”
Chữ của Tân Tĩnh Nhu sau khi truyền qua tay mọi người nhìn, rơi vào trong tay Nhạc Viêm. Vừa rồi tỷ thí nhiều trận như vậy, trên mặt Nhạc Viêm vẫn lộ vẻ mỉm cười hòa nhã thản nhiên, đối với tỷ thí trong sân, hắn chỉ coi như trò chơi, tất cả mọi người xem kết quả tỷ thí rất quan trọng, chỉ có hắn, cảm thấy thắng thua cũng không có nghĩa gì, cũng không cần toan tính truy cầu như vậy.
Nhưng khi hắn nhìn tới một khoản chữ trong tay này, Nhạc Viêm lần đầu tiên động dung rồi. Trong câu chữ của thiếu nữ kia có sự bất khuất và đấu tranh đối với vận mệnh, thâm sâu rung động hắn, khiến hắn nhớ tới thơ ấu của mình.
Hắn không khỏi cẩn thận đánh giá thiếu nữ đứng ở giữa sân kia, thấy nàng mười bốn mười lăm tuổi, một khuôn mặt trái xoan cương quyết, con ngươi làn thu thuỷ (chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp), màu da trắng nộn, khuê tú hôm nay tham dự bách hoa yến hội không có người nào bộ dạng kém, nàng ở trong đó cũng không tính quá xuất chúng, nhưng quanh thân nàng lại lộ ra một lượng khí chất quật cường.
Chữ của Tân Tĩnh Nhu truyền tới trong tay ba vị giám khảo, ba người sau khi xem cũng cảm thấy rất thú vị. Lương phu nhân nói: “Tân cô nương, nữ hài bình thường luyện chữ đều luyện trâm hoa tiểu giai, tại sao ngươi luyện tập lối chữ thảo?”
Tân Tĩnh Nhu nói: “Tiểu nữ trước đây cũng từng luyện qua giai thư, nhưng luôn viết bó tay bó chân, thẳng về sau bắt đầu viết lối chữ thảo, mới cảm thấy đạt được tâm nguyện, đây đại khái là... Tính cách sai khiến đi.”
Lương phu nhân cười cười, nàng tuyệt không có ý phản đối nữ hài tử viết lối chữ thảo, ngược lại cảm thấy nên mạnh mẽ mở rộng thêm nữa.
Đoàn nữ tiên sinh lại hỏi: “Không biết sư của Tân cô nương là vị đại gia nào, ta sao lại nhất thời nhìn không ra?” Một khoản chữ viết này của Tân Tĩnh Nhu vô cùng đủ tiêu chuẩn, nhưng cố tình ba vị giám khảo ai cũng không nhìn ra sư thừa của nàng. Mấy nữ hài tử khác ra sân, hoặc là gia học uyên nguyên, hoặc là bản thân xuất thân từ thư pháp thế gia, nhưng Tân Tĩnh Nhu xuất thân Hầu phủ, tổ phụ phụ thân cũng không phải là người đọc sách, nên ba vị giám khảo mới quan tâm sư thừa của nàng.
Tân Tĩnh Nhu có chút xấu hổ: “Ta chưa từng được danh sư chỉ điểm, đều là tự mình ở nhà mù mờ tìm tòi, khiến ba vị tiên sinh chê cười rồi.”
Đoàn nữ tiên sinh nói: “Khó trách.”
Ba người nghe lời này đều có chút động dung, chỉ dựa vào tự thân yêu thích, có thể mò mẫm chữ viết đến loại trình độ này, có thể thấy được thiên phú của Tân Tĩnh Nhu cực cao, không nói là thiên tài siêu quần bạt tụy, ít nhất so sánh với Hạ Tĩnh Sơ, Hàng tiểu thư thiên phú cao hơn không ít.
Chữ của Tân Tĩnh Nhu so với Hàng tiểu thư, thật ra thì đều thắng áp đảo cả, rất khó nói người nào viết tốt hơn. Chẳng qua Hàng tiểu thư có thể viết chữ hai tay tựa hồ càng hơn Tân Tĩnh Nhu một phần, nhưng nếu bàn về ý cảnh của chữ, Tân Tĩnh Nhu lại thắng một bậc.
Trong lúc nhất thời ba vị giám khảo khó có thể quyết định, Lương phu nhân bỏ phiếu cho Tân Tĩnh Nhu, Đoàn nữ tiên sinh bỏ cho Hàng tiểu thư, Triệu nữ tiên sinh thật là khó quyết, dứt khoát bỏ phiếu trắng.
Tân Tĩnh Nhu và Hàng tiểu thư xem như bằng nhau. Bách hoa yến hội cử hành nhiều lần, vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, ba người phải đi xin chỉ thị Gia Hòa đế. Gia Hòa đế suy nghĩ một chút, nói: “Đã như vậy, không bằng định hai người làm khôi chủ đi.” Lại nhìn Diệp Nguyên Tín: “Ngũ hoàng tử nghĩ thế nào?”
“Cũng được!” Diệp Nguyên Tín phe phẩy quạt giấy chẳng hề để ý nói. Dù sao cho dù ván này bất phân thắng bại, Đại Chu cũng đã hơn bốn hai ưu thế dẫn đầu tuyệt đối, cho dù Đại Tề thắng được hai ván còn lại, nhiều lắm thì ngang tay mà thôi.
Nơi này là địa giới của Đại Tề, Đại Tề với tư cách chủ nhà, đánh ngang coi như là thua.
Nếu boss của song phương đều đồng ý, Lương phu nhân liền tuyên bố, Tân Tĩnh Nhu và Hàng tiểu thư đều được đặt làm khôi chủ.
Tân Tĩnh Nhu mặc dù không thắng được ván này, nhưng đánh ngang tay cũng đã khác biệt, bởi vậy Tam công chúa vẫn là có chút cảm kích đối với nàng. Tân Tĩnh Nhu ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, bốn phương tám hướng đều là ánh mắt nóng rát, có hâm mộ, có ghen tỵ, cũng có khinh thường.
Tính ra, khôi chủ này của nàng kim lượng mặc dù không tính là quá cao, nhưng là phe Đại Tề, ngoại trừ Tam công chúa vẫn chưa có người nào đạt được khôi chủ đâu, nàng là người đầu tiên. Tiền Lâm lại càng căm ghét ánh mắt đều sắp nhỏ ra máu rồi.
Kế tiếp so chính là chỉ thơ, trận đấu càng tiến vào giai đoạn gay cấn.
Để phòng ngừa nhóm khuê tú ăn gian, nói thí dụ như trước đó mời người viết xong thơ rồi, trực tiếp đọc lên trên cuộc thi. Nên cần ba vị giám khảo công bố đề mục tại hiện trường. Ba người nghiên cứu trong chốc lát, ra một đề mục không tính là quá khó —— vịnh tuyết. Chẳng những phải vịnh tuyết, mà phải ở đó phải gia thêm chữ số.
Lần này đến lượt Chu quốc thủ lôi, Chu quốc phái ra một thiếu nữ họ Trương, mặt tròn trịa mắt rất to, nhìn cực kỳ đáng yêu. Tiểu cô nương này vừa nhìn liền cực kỳ hoạt bát thông tuệ, sau một nén nhang suy tính, làm tại chỗ một bài thơ:
“Vạn Mộc đống dục chiết, cô căn noãn độc hồi.
Tiền thụ thâm tuyết lý, tạc dạ nhất chi khai.
Phong đệ u hương khứ, cầm khuy tố diễm lai.
Minh niên độc tự luật, tiên phát ánh xuân thai.”
Chẳng những vịnh tuyết còn có chứa không chỉ một cái chữ số, hơn nữa ý cảnh xa xăm, thật là một kiệt tác thượng thừa.
Chúng tiểu cô nương ở đây hầu như mỗi người đều là người đọc đủ thứ thi thư, vốn làm thơ đối với các nàng mà nói cũng không phải là việc gì khó, ai cũng có thể làm ra vài bài, mà ba vị tiên sinh ra đề mục cũng không tính quá khó, trong khuê tú Tề quốc cũng có mấy người biết làm thơ, nhưng mà vừa so sánh với cao thủ chân chính của người ta, còn kém không phải chỉ là một chút nửa chút rồi.
Vài vị muốn đem thơ của mình ném đi ra, liền trực tiếp trở thành rùa đen rút đầu lại, dù sao người nào cũng không muốn ra bẽ mặt.
Lương tiên sinh hỏi liên tiếp ba lần: “Lôi chủ hiện tại là Trương cô nương, Đại Tề có người muốn khiêu chiến Trương cô nương không?”
Trong lúc nhất thời ai cũng không lên tiếng, nếu phe Đại Tề bỏ cuộc, như vậy một trận phía sau cũng không cần so, Đại Tề liền thua.
Gia Hòa đế và Tiền Hoàng hậu cũng là bất ngờ, mặc dù trong lòng lo lắng, trên mặt vẫn ra vẻ thoải mái.
Tam công chúa gấp đến độ đỉnh đầu bốc khói, ánh mắt theo trên người khuê tú của Đại Tề xẹt qua từng người, thấy các nàng tất cả đều cúi đầu xuống vẻ mặt xấu hổ, không dám tiếp xúc cùng ánh mắt của nàng.
Tam công chúa nóng nảy, nhìn qua Lục Thanh Lam cầu trợ, khẽ gọi một tiếng: “Bảo Nhi!” Lục Thanh Lam ở kiếp trước cũng coi như một tài nữ, muốn nàng làm thơ, nàng vẫn có thể làm ra vài bài. Lục Thanh Lam vốn không muốn khoe khoang ở loại trường hợp này, nhưng với tư cách tổ quốc của nàng là Đại Tề, nàng vẫn rất có lòng trung thành cùng cảm giác vinh dự với Đại Tề, nàng cũng không muốn Đại Tề thua quá khó nhìn, huống chi Tam công chúa dùng ánh mắt như vậy van xin nàng, nàng cũng không thể không quan tâm cảm thụ của Tam công chúa.
Lục Thanh Lam liền đứng lên, nói: “Ta tới đi.”
Tam công chúa thấy nàng rốt cuộc đáp ứng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vừa xuất đầu không sao, tất cả khuê tú Đại Tề đều dùng một loại ánh mắt giống như nhìn kẻ điên đứa ngốc nhìn nàng.
Mọi người ai không biết rằng nàng năm đó làm ra một bài thơ méo mó, truyền làm trò cười của kinh sư.
Chợt nghe một trận bàn luận xôn xao.
“Nàng có phải điên rồi không?”
“Nàng xem Ngũ Phượng lâu là địa phương nào?”
“Không có kim cương, cũng đừng ôm đồ sứ sống. Nếu nàng có thể làm ra thơ hay, gà trống cũng biết đẻ trứng.”
Không riêng gì Đại Tề bên này, ngay cả một vài khuê tú Đại Chu, cũng chỉ chỉ trỏ trỏ nàng.
Lục Thanh Lam không khỏi im lặng, thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, xem ra “Sự tích rực rỡ” Của nàng ngày đó, ngay cả nhóm khuê tú của Đại Chu cũng đều nghe nói.
Thời điểm Lục Thanh Lam ra sân, Ngũ hoàng tử Đại Chu Diệp Nguyên Tín đang uống trà, hắn phốc một tiếng phun trà trong miệng ra ngoài. Lúc trước vì giúp muội muội chuẩn bị bách hoa yến hội, hắn đặc biệt phái người dò xét lai lịch đám tài nữ có chút tiếng tăm của Đại Tề, sự tích của Lục Thanh Lam bọn hạ nhân xem là truyện cười nói cho hắn nghe.
/213
|