Trên giấy chỉnh tề liệt kê ra mười việc:
1. Ít nhất có một lần đi du lịch đường dài;
2. Cùng đến thư viện ngồi một buổi chiều, xem sách của mình;
3. Có một bữa tối dưới ánh nến;
4. Mua một con rối, lúc du lịch mang theo nó;
5. Đến thăm nơi đối phương đã từng lớn lên;
6. Ngắm mưa sao băng ước một điều;
7. Hai người cùng nhau quyên tiền, không ký tên;
8. Cùng nhau chăm sóc thú cưng hoặc cây cảnh;
10. Đánh một phát rắm thật to trước mặt đối phương.
Vào lúc Hương Nại Nhi đang lôi kéo Tần Khê thảo luận chuyện làm mấy việc này, Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn đầu kề sát nhau lẳng lặng nhìn mười việc được liệt kê trên giấy, khóe miệng cùng lộ ra một nụ cười an bình, hơi lạnh từ đá phả lên gương mặt ăn ý của hai người, lăng lẵng xuyên thấu vào trái tim nhau.
Hương Nại Nhi cùng Tần Khê lúc này chợt im bặt, kinh ngạc nhìn hai người, trong lòng nghĩ, có phải những cặp tình nhân nào ở lâu với nhau, cũng sẽ giống hai người này, thở cùng hơi thở, cặp mắt tương tự, ánh mắt ăn ý, giống như xuyên qua thời gian, chỉ còn lại sự ấm áp giữa hai người.
“Vẫn chưa đủ.” Ngọc Sanh Hàn mở miệng tổng kết, Hương Diệp im lặng, Hương Nại Nhi cùng Tần Khê đồng thời ghé mắt nhìn tờ giấy, trong lòng sáng tỏ.
Khi Ngọc Sanh Hàn đến Hoài thành tìm Hương Diệp, trên đường về, lúc nào cũng dính vào nhau, quan trọng nhất là lời thoại kinh điển “Ta là heo” kia. Cùng đi một chuyến hơn nửa tháng.
Trong Ngự thư phòng, Hoàng thượng và Hoàng hậu cầm một quyển sách, lẳng lặng xem cả buổi trưa.
Ngày sinh nhật của Hương Diệp, Ngọc Sanh Hàn sai người bố trí một bữa tối dưới ánh nến.
Vẫn là vào sinh nhật của Hương Diệp, Ngọc Sanh Hàn tự mình thiết kể sai người làm một con gấu bự.
Nơi đối phương đã từng lớn lên, bây giờ không kịp để nhìn nữa, nhưng ở thế giới kia, cũng không xa lạ.
Chưa từng cùng nhau ước nguyện dưới mưa sao băng, chỉ cùng ngắm một buổi trời chiều rất đẹp.
Cùng nhau chăm sóc hoa cỏ.
Chớ trách phương thức ở chung tẻ nhạt giữa hai bọn họ, thì ra, họ đã cùng nhau làm rất nhiều việc, cùng nhau bước trên con đường gọi là “Con đường của hai người” đã rất lâu rồi.
Không hiểu sao, Hương Nại Nhi có chút hâm mộ. Bàn tay không tự chủ được kéo Tần Khê, một ngày nào đó, cô cũng sẽ cùng với Tần Khê làm hết mười chuyện này, sau đó nhảy vào. . . phần mộ tình yêu.
Xin tha thứ cho sự so sánh lãng xẹt đó của cô, chẳng qua là nhất thời cô không nghĩ ra ví dụ nào hay hơn.
“Anh cảm thấy chúng ta vẫn còn tốt chán, chuyện cuối cùng này, chắc chắn là chưa làm đúng không?” Tần Khê phân tích, nhìn vào chuyện cuối cùng, lại nhìn hai người một chút, rất khó tưởng tượng, không! Phải là, không thể nào.
Ngọc Sanh Hàn nhìn ánh mắt hoài nghi kia của Tần Khê, hừ hừ, nắm lấy tay Hương Diệp giơ lên, giống như tuyên thệ vậy, “Nhưng mà bọn tôi đã kết hôn rồi.”
Ngọc Sanh Hàn nói như chuyện đương nhiên, mà bàn tay Hương Diệp lại bởi vì câu này mà khẽ run lên, cho tới giờ cô chưa từng nói với hắn, chỉ cần thời hẹn ba năm hết, cô sẽ ra đi, nửa năm qua, lẳng lặng ở bên cạnh hắn, không để ý tới tất cả mọi chuyện, chỉ cần là hắn nói, cô sẽ không phản đối, trong cái nhìn của Ngọc Sanh Hàn, đây là chuyện thường tình khi ở bên nhau, nhưng mà, Hương Diệp lại đang len lén tính từng ngày.
Một ngày nào đó, cô sẽ nói tạm biệt với hắn, lúc ấy, cô sẽ chuẩn bị đón nhận tất cả phản ứng của Ngọc Sanh Hàn.
Dù đã đi chung trên một con đường, cô vẫn không thể xác định được mình có thể ở bên cạnh hắn vĩnh viễn hay không.
“A! Vừa hay bên kia có chỗ quyên tiền, không bằng bắt đầu từ đó đi.” Tần Khê đột nhiên nhớ ra, nhướn mi về phía Hương Nại Nhi, Hương Nại Nhi đương nhiên hào hứng gật đầu.
Tần Khê nhìn hai người vẫn bất động, chợt kéo lấy tay Hương Nại Nhi chạy ra ngoài, “Xem ai lấy được giấy chứng nhận hạnh phúc trước!”
Hương Diệp còn chưa phục hồi lại tinh thần, Ngọc Sanh Hàn đã bắt lấy tay cô, khẽ mỉm cười, sau đó kéo cô nhảy thẳng từ cửa sổ lầu hai xuống, Tần Khê và Hương Nại Nhi mới chạy đến cửa, đã thấy Ngọc Sanh Hàn cầm tay Hương Diệp xuống nhanh hơn.
Hê! Dám đi đường tắt!
“Không cho dùng khinh công!” Tần Khê cùng Hương Nại Nhi đồng thanh la ầm lên, Ngọc Sanh Hàn quay lại, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, ai sợ ai.
Sau đó, kéo Hương Diệp, chạy thẳng về hướng cửa thành phía Tây, Tần Khê cũng vội vàng kéo Hương Nại Nhi đuổi theo.
Xuyên qua đường cái náo nhiệt, hai đôi nam nữ tay cầm tay, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chạy đua với nhau, vẻ mặt phô trương, lại mang theo nụ cười khó mà che giấu, hai người con gái bị kéo theo chạy khắp cả đoạn đường cái, thở hổn hển, trên mặt cũng hiện lên nét cười không nén được.
Mang theo nụ cười thỏa mãn, bước chân dần dần trở nên nhịp nhàng, không ngừng chạy về phía trước.
“Phù phù~ ta muốn quyên tiền!” Còn chưa chạy đến nơi, Tần Khê đã gào to về phía vị quan viên quyên tiền ở cửa thành, viên quan kia vốn phụng chỉ quyên tiền, nghe thấy có người nhiệt tình như vậy, quay đầu, thiếu chút nữa hết hồn.
Trời ơi, Ngọc Khê vương gia, còn có cả Vương phi tương lai? Từ từ! Hoàng thượng và Hoàng hậu!
Đây là chuyện gì vậy chứ~ Hai nhân vật quyền uy nhất Tây Ngọc Quốc lại chạy đua ngoài đường, còn lôi kéo cả phu nhân nhà mình? ! Vương gia thì không nói làm gì, nhưng mà, Hoàng thượng, quân uy thiên hạ đâu? Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ đâu?
“Ta muốn quyên tiền!”
“Vương gia, ngài đây là. . .” Đang vội đi đánh trận ở đâu vậy?
“Dừng!” Hương Nại Nhi chợt ngắt lời người nọ, thở gấp nói, “Ngươi nghe cho kỹ, chúng ta là ẩn danh quyên tiền, hiểu chưa? Hức, ẩn danh~ phù phù~ “
Ách, viên quan có chút ngượng ngập, nhưng mà, bốn người này hắn đều biết, làm sao giờ?
“Bẹp” một tiếng, hai tờ ngân phiếu mười vạn đồng thời được đập trên nóc hòm, Tần Khê và Ngọc Sanh Hàn không ai nhường ai, vị quan viên kia cả người run rẩy, không biết nên mở miệng thế nào.
“Cái này, Hoàng thượng, Vương gia, thế tên của người quyên tiền. . .” Phải viết thế nào đây?
“Tên tuổi không rõ.” Hai người trăm miệng một lời, sau đó nhét ngân phiếu trên tay vào trong hộp quyên tiền.
Hương Diệp đột nhiên cũng đi lên, nhét một tấm ngân phiếu vào bên trong hòm, “Viết trên sổ ghi danh, người quyên tiền là, ‘Hoàng hậu’.”
“Hương Diệp~ đã nói là ẩn danh quyên tiền rồi cơ mà~” Hương Nại Nhi có chút bất mãn kéo Hương Diệp, Hương Diệp chỉ nhìn cô nàng một chút, thản nhiên nói, “Quyên tiền là giúp cho dân chúng đang chịu khổ, tuy nói hiện giờ hành chính đã được sửa đổi, quan viên các nơi giám sát lẫn nhau, nhưng tiền cứu trợ thiên tai này, khó mà bảo đảm sẽ không bị tham ô trước khi đưa đến tay nạn dân, viết Hoàng hậu quyên tiền, mấy tên tham quan kia chắc cũng không dám tham ô ngay đúng không?” Hương Diệp nói xong, mặt ngây thơ thâm thúy nhìn vị quan kia, “Ngươi nói có đúng không?”
Mỗ quan viên nghe vậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liên tiếp đáp phải, “Hoàng hậu nói rất đúng, Hoàng hậu nói rất đúng.”
“Nếu vậy, chúng ta cũng ghi tên đi.” Tần Khê sửa lại ý định ban đầu.
“Viết thêm chức quan vào hay hơn, có lực uy hiếp.” Hương Nại Nhi nói xong, đọc cho viên quan ghi chép bên cạnh ghi lại.
Hoàng thượng tự quyên mười vạn lượng, Ngọc Khê Vương gia tự quyên mười vạn lượng, Hoàng hậy tự quyên một vạn lượng, Ngọc Khê Vương phi tương lai kiêm người đứng đầu Thiên Sứ Các nổi tiếng quốc đô Hương Nại Nhi tự quyên một vạn lượng.
Tại sao danh hiệu của Hương Nại Nhi lại dài như vậy?
Tất cả là để uy hiếp mà!
1. Ít nhất có một lần đi du lịch đường dài;
2. Cùng đến thư viện ngồi một buổi chiều, xem sách của mình;
3. Có một bữa tối dưới ánh nến;
4. Mua một con rối, lúc du lịch mang theo nó;
5. Đến thăm nơi đối phương đã từng lớn lên;
6. Ngắm mưa sao băng ước một điều;
7. Hai người cùng nhau quyên tiền, không ký tên;
8. Cùng nhau chăm sóc thú cưng hoặc cây cảnh;
10. Đánh một phát rắm thật to trước mặt đối phương.
Vào lúc Hương Nại Nhi đang lôi kéo Tần Khê thảo luận chuyện làm mấy việc này, Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn đầu kề sát nhau lẳng lặng nhìn mười việc được liệt kê trên giấy, khóe miệng cùng lộ ra một nụ cười an bình, hơi lạnh từ đá phả lên gương mặt ăn ý của hai người, lăng lẵng xuyên thấu vào trái tim nhau.
Hương Nại Nhi cùng Tần Khê lúc này chợt im bặt, kinh ngạc nhìn hai người, trong lòng nghĩ, có phải những cặp tình nhân nào ở lâu với nhau, cũng sẽ giống hai người này, thở cùng hơi thở, cặp mắt tương tự, ánh mắt ăn ý, giống như xuyên qua thời gian, chỉ còn lại sự ấm áp giữa hai người.
“Vẫn chưa đủ.” Ngọc Sanh Hàn mở miệng tổng kết, Hương Diệp im lặng, Hương Nại Nhi cùng Tần Khê đồng thời ghé mắt nhìn tờ giấy, trong lòng sáng tỏ.
Khi Ngọc Sanh Hàn đến Hoài thành tìm Hương Diệp, trên đường về, lúc nào cũng dính vào nhau, quan trọng nhất là lời thoại kinh điển “Ta là heo” kia. Cùng đi một chuyến hơn nửa tháng.
Trong Ngự thư phòng, Hoàng thượng và Hoàng hậu cầm một quyển sách, lẳng lặng xem cả buổi trưa.
Ngày sinh nhật của Hương Diệp, Ngọc Sanh Hàn sai người bố trí một bữa tối dưới ánh nến.
Vẫn là vào sinh nhật của Hương Diệp, Ngọc Sanh Hàn tự mình thiết kể sai người làm một con gấu bự.
Nơi đối phương đã từng lớn lên, bây giờ không kịp để nhìn nữa, nhưng ở thế giới kia, cũng không xa lạ.
Chưa từng cùng nhau ước nguyện dưới mưa sao băng, chỉ cùng ngắm một buổi trời chiều rất đẹp.
Cùng nhau chăm sóc hoa cỏ.
Chớ trách phương thức ở chung tẻ nhạt giữa hai bọn họ, thì ra, họ đã cùng nhau làm rất nhiều việc, cùng nhau bước trên con đường gọi là “Con đường của hai người” đã rất lâu rồi.
Không hiểu sao, Hương Nại Nhi có chút hâm mộ. Bàn tay không tự chủ được kéo Tần Khê, một ngày nào đó, cô cũng sẽ cùng với Tần Khê làm hết mười chuyện này, sau đó nhảy vào. . . phần mộ tình yêu.
Xin tha thứ cho sự so sánh lãng xẹt đó của cô, chẳng qua là nhất thời cô không nghĩ ra ví dụ nào hay hơn.
“Anh cảm thấy chúng ta vẫn còn tốt chán, chuyện cuối cùng này, chắc chắn là chưa làm đúng không?” Tần Khê phân tích, nhìn vào chuyện cuối cùng, lại nhìn hai người một chút, rất khó tưởng tượng, không! Phải là, không thể nào.
Ngọc Sanh Hàn nhìn ánh mắt hoài nghi kia của Tần Khê, hừ hừ, nắm lấy tay Hương Diệp giơ lên, giống như tuyên thệ vậy, “Nhưng mà bọn tôi đã kết hôn rồi.”
Ngọc Sanh Hàn nói như chuyện đương nhiên, mà bàn tay Hương Diệp lại bởi vì câu này mà khẽ run lên, cho tới giờ cô chưa từng nói với hắn, chỉ cần thời hẹn ba năm hết, cô sẽ ra đi, nửa năm qua, lẳng lặng ở bên cạnh hắn, không để ý tới tất cả mọi chuyện, chỉ cần là hắn nói, cô sẽ không phản đối, trong cái nhìn của Ngọc Sanh Hàn, đây là chuyện thường tình khi ở bên nhau, nhưng mà, Hương Diệp lại đang len lén tính từng ngày.
Một ngày nào đó, cô sẽ nói tạm biệt với hắn, lúc ấy, cô sẽ chuẩn bị đón nhận tất cả phản ứng của Ngọc Sanh Hàn.
Dù đã đi chung trên một con đường, cô vẫn không thể xác định được mình có thể ở bên cạnh hắn vĩnh viễn hay không.
“A! Vừa hay bên kia có chỗ quyên tiền, không bằng bắt đầu từ đó đi.” Tần Khê đột nhiên nhớ ra, nhướn mi về phía Hương Nại Nhi, Hương Nại Nhi đương nhiên hào hứng gật đầu.
Tần Khê nhìn hai người vẫn bất động, chợt kéo lấy tay Hương Nại Nhi chạy ra ngoài, “Xem ai lấy được giấy chứng nhận hạnh phúc trước!”
Hương Diệp còn chưa phục hồi lại tinh thần, Ngọc Sanh Hàn đã bắt lấy tay cô, khẽ mỉm cười, sau đó kéo cô nhảy thẳng từ cửa sổ lầu hai xuống, Tần Khê và Hương Nại Nhi mới chạy đến cửa, đã thấy Ngọc Sanh Hàn cầm tay Hương Diệp xuống nhanh hơn.
Hê! Dám đi đường tắt!
“Không cho dùng khinh công!” Tần Khê cùng Hương Nại Nhi đồng thanh la ầm lên, Ngọc Sanh Hàn quay lại, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, ai sợ ai.
Sau đó, kéo Hương Diệp, chạy thẳng về hướng cửa thành phía Tây, Tần Khê cũng vội vàng kéo Hương Nại Nhi đuổi theo.
Xuyên qua đường cái náo nhiệt, hai đôi nam nữ tay cầm tay, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chạy đua với nhau, vẻ mặt phô trương, lại mang theo nụ cười khó mà che giấu, hai người con gái bị kéo theo chạy khắp cả đoạn đường cái, thở hổn hển, trên mặt cũng hiện lên nét cười không nén được.
Mang theo nụ cười thỏa mãn, bước chân dần dần trở nên nhịp nhàng, không ngừng chạy về phía trước.
“Phù phù~ ta muốn quyên tiền!” Còn chưa chạy đến nơi, Tần Khê đã gào to về phía vị quan viên quyên tiền ở cửa thành, viên quan kia vốn phụng chỉ quyên tiền, nghe thấy có người nhiệt tình như vậy, quay đầu, thiếu chút nữa hết hồn.
Trời ơi, Ngọc Khê vương gia, còn có cả Vương phi tương lai? Từ từ! Hoàng thượng và Hoàng hậu!
Đây là chuyện gì vậy chứ~ Hai nhân vật quyền uy nhất Tây Ngọc Quốc lại chạy đua ngoài đường, còn lôi kéo cả phu nhân nhà mình? ! Vương gia thì không nói làm gì, nhưng mà, Hoàng thượng, quân uy thiên hạ đâu? Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ đâu?
“Ta muốn quyên tiền!”
“Vương gia, ngài đây là. . .” Đang vội đi đánh trận ở đâu vậy?
“Dừng!” Hương Nại Nhi chợt ngắt lời người nọ, thở gấp nói, “Ngươi nghe cho kỹ, chúng ta là ẩn danh quyên tiền, hiểu chưa? Hức, ẩn danh~ phù phù~ “
Ách, viên quan có chút ngượng ngập, nhưng mà, bốn người này hắn đều biết, làm sao giờ?
“Bẹp” một tiếng, hai tờ ngân phiếu mười vạn đồng thời được đập trên nóc hòm, Tần Khê và Ngọc Sanh Hàn không ai nhường ai, vị quan viên kia cả người run rẩy, không biết nên mở miệng thế nào.
“Cái này, Hoàng thượng, Vương gia, thế tên của người quyên tiền. . .” Phải viết thế nào đây?
“Tên tuổi không rõ.” Hai người trăm miệng một lời, sau đó nhét ngân phiếu trên tay vào trong hộp quyên tiền.
Hương Diệp đột nhiên cũng đi lên, nhét một tấm ngân phiếu vào bên trong hòm, “Viết trên sổ ghi danh, người quyên tiền là, ‘Hoàng hậu’.”
“Hương Diệp~ đã nói là ẩn danh quyên tiền rồi cơ mà~” Hương Nại Nhi có chút bất mãn kéo Hương Diệp, Hương Diệp chỉ nhìn cô nàng một chút, thản nhiên nói, “Quyên tiền là giúp cho dân chúng đang chịu khổ, tuy nói hiện giờ hành chính đã được sửa đổi, quan viên các nơi giám sát lẫn nhau, nhưng tiền cứu trợ thiên tai này, khó mà bảo đảm sẽ không bị tham ô trước khi đưa đến tay nạn dân, viết Hoàng hậu quyên tiền, mấy tên tham quan kia chắc cũng không dám tham ô ngay đúng không?” Hương Diệp nói xong, mặt ngây thơ thâm thúy nhìn vị quan kia, “Ngươi nói có đúng không?”
Mỗ quan viên nghe vậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liên tiếp đáp phải, “Hoàng hậu nói rất đúng, Hoàng hậu nói rất đúng.”
“Nếu vậy, chúng ta cũng ghi tên đi.” Tần Khê sửa lại ý định ban đầu.
“Viết thêm chức quan vào hay hơn, có lực uy hiếp.” Hương Nại Nhi nói xong, đọc cho viên quan ghi chép bên cạnh ghi lại.
Hoàng thượng tự quyên mười vạn lượng, Ngọc Khê Vương gia tự quyên mười vạn lượng, Hoàng hậy tự quyên một vạn lượng, Ngọc Khê Vương phi tương lai kiêm người đứng đầu Thiên Sứ Các nổi tiếng quốc đô Hương Nại Nhi tự quyên một vạn lượng.
Tại sao danh hiệu của Hương Nại Nhi lại dài như vậy?
Tất cả là để uy hiếp mà!
/285
|