“Sao rồi? Có được không vậy?” Hương Nại Nhi vội vàng cầm lấy gương đồng soi, Hương Diệp thấy thế, kéo thẳng cô nàng đến trước mặt Tần Khê, nói, “Cực ổn rồi, không tin cậu hỏi anh ấy đi.”
“Tần Khê?” Hương Nại Nhi nhìn thẳng vào hắn, Tần Khê cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, nhìn gương mặt bóng láng mềm mại kia của Hương Nại Nhi, thốt lên, “Trời ơi khốn thật! Hệt như mặt nạ đắp mặt ấy!”
Mọi người lập tức im lặng.
Hương Nại Nhi cũng một lúc lâu mới phản ứng được, vỗ vỗ gương mặt mềm mại, khóe mi nhếch lên, nghiêng mặt đúng bốn mươi lăm độ kiểu tự sướng, thì thầm, “Dòng mặt nạ dưỡng da mới của Hương Nại Nhi, cho da bạn tỏa sáng tinh khiết hoàn mỹ.”
Khóe miệng Ngọc Sanh Hàn giật giật, không thèm nhìn cô nàng, Hương Nại Nhi đã sống lại, địa cầu gặp nguy hiểm.
“Khốn thật. . .” Tần Khê nhìn dáng vẻ kia của Hương Nại Nhi, cười, “Em cứ vênh váo đi.”
Hương Nại Nhi nhìn nụ cười trên mặt Tần Khê, biết hắn thật lòng vui thay cho mình, cho dù là hắn hay là những người xung quanh, ngọt ngào cười một tiếng, Hương Nại Nhi kéo tay Tần Khê, tràn đầy vẻ thân mật, “Chúng mình bao giờ kết hôn đây?”
“Phụt~” Tần Khê làm ra vẻ như hộc máu, thầm nghĩ Đại tiểu thư cô có cần phải nói gió xong thì đến mưa như thế không. . . Quả nhiên, mặt mũi chính là vũ khí của đàn bà, lúc mặt bị thương thì khóc như là mít ướt, mặt khỏi rồi, lại biến thành ma nữ.
“Hương Nại Nhi, em không thấy kết hôn còn quá sớm sao? . . .” Tần Khê cười trừ hỏi, Hương Nại Nhi lại chỉ vào Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn, “Bọn họ cũng kết rồi.”
Hương Diệp nghe vậy, liếc Hương Nại Nhi một cái, ngượng ngập quay mặt đi, Tần Khê có chút oán giận nhìn Ngọc Sanh hàn, trách hắn không làm gương tốt, Ngọc Sanh Hàn nhận được ánh mắt của Tần Khê, chỉ nhương cao mày, cũng quay mặt đi.
“Hương Nại Nhi, nếu anh nói thu hồi lại lời nói đêm đó, em sẽ làm gì?”
“Em sẽ mang Thập đại khổ hình Mãn Thanh cho anh dùng sau đó cho anh vào vại dấm ngâm ba ngày ba đêm.” Hương Nại Nhi âm trầm nói xong, kéo cổ áo Tần Khê, cười hỏi, “Có muốn thử không?”
“Em coi anh là ai chứ? !” Tần Khê chợt giựt cổ áo mình lại, nghiêm túc nói, “Nam tử hán đại trượng phu, nói thích chính là thích, nào có chuyện hai lời~ huống chi anh đường đường là Ngọc Khê Vương gia!”
Hương Nại Nhi một mực im lặng nhìn hắn, cuối cùng, vẫn khoát khoát tay, “Thôi, em cũng không định kết hôn sớm như vậy, chúng ta cứ yêu đương trước đi~” Nói xong, lại vừa ôm lấy cánh tay Tần Khê, vừa cười tủm tỉm, Tần Khê chỉ biết vô lực hỏi trời cao, nghĩ, hắn đường đường là Ngọc Khê Vương gia, đối tượng yêu quý của chúng mỹ nữ quốc đô (sau khi Tiêu Cẩm đi), vậy mà lại có ngày treo cổ trên nhánh cây nhỏ Hương Nại Nhi này.
Cuộc sống độc thân, cứ thế một đi không trở lại.
Thân phận hôn phu hôn thê của Hương Nại Nhi và Tần Khê hoàn toàn biến thành sự thực, hai người yêu đương tán tỉnh, Tần Khê trái lại chẳng thấy Hương Nại Nhi có chỗ nào trở nên khéo léo đáng yêu hết, chẳng qua là mặt mày thì mịn màng hơn, nhưng nội tâm vẫn ác ma như cũ, càng thêm không khách khí.
Mặc dù, từ trước đến nay, cô nàng chưa từng khách khí với hắn bao giờ cả.
Nháo loạn xong, Tết âm lịch náo nhiệt qua đi, sau đó mùa xuân lại đến, rất nhanh, cũng tới mùa hè chói chang, hôm nay, Ngọc Sanh Hàn cũng Hương Diệp xuất cung lòng vòng đến Thiên Sứ Các, dạo này Thiên Sứ Các mới cho ra lò rượu băng, rất được số đông khen ngợi, việc buôn bán của Thiên Sứ Các cơ bản đã lũng đoạn tất cả các nơi thanh sắc lớn nhỏ ở quốc đô.
Quan viên triều đình ra vào Thiên Sứ Các, tiểu thương khắp nơi buôn bán đều rơi vào trong lòng bàn tay Ngọc Sanh Hàn.
Hương Diệp tinh tế thưởng thức viên đá bằng hạt đậu trong chén, lộ ra vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, Hương Nại Nhi mặc một thân đồ múa đi vào, bưng lấy chén của Hương Diệp, tống một dống đá vào trong miệng nhai, “Phew ~ Không có điều hòa nhiệt độ, nhảy một bài mà nóng chết mình.”
“Em còn nói, dưới vũ đài chẳng phải đã trang bị mười mấy khối băng từ trong hầm băng của Hoàng cung rồi còn gì? Còn dám kêu nóng.” Tần Khê ngoài miệng nói vậy, tay lại cầm khăn lau mồ hôi cho cô nàng, Hương Nại Nhi mặt đầy thỏa mãn hưởng thụ sự phục vụ của Tần Khê, sau đó Ngọc Sanh Hàn hỏi, “Không đi thay đồ à?”
“Hừ hừ, không thay, tí còn phải đi tiếp khách nữa đây~” Hương Nại Nhi nói xong, mặt cười đến là âm hiểm, cứ mặc một thân áo đỏ lụa mỏng kia, chỉnh trang lại một chút định rời đi.
“Em tiếp khách gì chú?” Tần Khê vội hỏi, Hương Nại Nhi quay đầu, mặt mày vô tội, “Anh biết người ta vốn không gặp khách, nhưng mà phòng khách quý có vị công tử cứ la hét muốn gặp em, em đành phải bất đắc dĩ qua gặp một lần thôi~ “
Hương Nại Nhi dứt lời, váy đỏ bay bay, đi thẳng ra ngoài, Hương Diệp thấy Tần Khê còn đang đứng nói, “Anh không đi xem cô ấy sao?”
“Anh đang muốn xem là công tử nhà nào lại có dũng khí đi trêu chọc Hương Nại Nhi đây.” Tần Khê ngập ngừng đáp, đi theo ra ngoài, Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn liếc mắt nhìn nhau, lựa chọn yên lặng.
Quả nhiên không lâu sau, trong phòng khách quý vang lên tiếng chửi mắng của Hương Nại Nhi, sau đó Tần Khê lọ mọ quay về, thở dài nói, “Ma âm nha~ cho dù ở thời đại nào, cũng có những loại chỉ biết nhìn vào vẻ ngoài, thấy chưa, ảo tưởng tan vỡ rồi chứ gì.”
Chưa đến nửa canh giờ, Hương Nại Nhi quay lại, vị công tử kia mặt xám mày tro ra đi.
Chuyện này ở Thiên Sứ Các đa chẳng mới mẻ gì, còn có thể nói là, mãi cũng thành quen.
Phía cửa sổ đối diện sương phòng của đám Hương Diệp, mấy vị quý công tử cười cười nói với Hương Nại Nhi, “Hương Nại Nhi cô nương! Cô lại dọa người ta chạy mất rồi, tính tình nóng nảy của cô mà không sửa sợ là khách của Thiên Sứ Các này sớm muộn cũng bị cô dọa cho chạy hết~ “
Hương Nại Nhi nghe vậy, đứng dậy la ầm lên, “Mặc kệ ta! Muốn chạy mấy người các ngươi chạy trước đi, Hương Nại Nhi ta lười phải tiếp~ “
“Ha ha~ sao lại có người đãi khách như cô chứ~ “
Những người kia cũng biết tính khí của Hương Nại Nhi, vừa xem trò vừa có chút hả hê, nguyên nhân lớn nhất là, bọn họ cũng đã lĩnh giáo qua công phu lật mặt của Hương Nại Nhi, lúc đứng trên đài biểu diễn thì phong tình vạn chủng, hoạt bát đáng yêu, ai biết được xuống đài, vào phòng, gào mấy tiếng đã khiến cho bọn họ bị dọa tới mức sửng sốt.
Lần đầu bị chửi, chạy, lần thứ hai chạy tới, đã thành người ái mộ trung thành của Hương Nại Nhi.
Ánh mắt của Hương Diệp rơi vào tờ giấy Hương Nại Nhi đặt trên bàn, hỏi, “Đây là cái gì?”
Hương Nại Nhi nghe vậy, lập tức cười hì hì kéo Tần Khê qua, nói với Hương Diệp, “Cái này trước thấy trên weibo “, mười chuyện mà tình nhân nhất định phải hoàn thành trước khi kết hôn. Mình muốn cùng Tần Khê hoàn thành xong sẽ kết hôn.”
“Weibo?” Hương Diệp nghi ngờ? Cô xuyên qua sớm nhất, đương nhiên không biết tin tức hiện đại cập nhật cực nhanh.
“À, weibo năm 09 mới ra, gọi là weibo blog. Chủ yếu là nơi làm cho người ta rãi bày tâm tình, bình luận quan tâm lẫn nhau, giống như thứ này này, trên weibo có rất nhiều nha~ rất thú vị” Hương Nại Nhi cười giải thích, “Lúc ấy mình cũng nhìn thấy hay nên mới nhớ kỹ~ he he~ bây giờ vừa đúng lúc tham khảo.”
“Có điều trước mặt còn chưa làm được cái nào.” Tần Khê cười cười bổ sung một câu, lập tức bị Hương Nại Nhi bắn cho một cái liếc mắt khinh bỉ, Ngọc Sanh Hàn bên cạnh nghe vậy, hình như có hứng thú, nghiêng người, liền ngó qua xem.
“Tần Khê?” Hương Nại Nhi nhìn thẳng vào hắn, Tần Khê cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, nhìn gương mặt bóng láng mềm mại kia của Hương Nại Nhi, thốt lên, “Trời ơi khốn thật! Hệt như mặt nạ đắp mặt ấy!”
Mọi người lập tức im lặng.
Hương Nại Nhi cũng một lúc lâu mới phản ứng được, vỗ vỗ gương mặt mềm mại, khóe mi nhếch lên, nghiêng mặt đúng bốn mươi lăm độ kiểu tự sướng, thì thầm, “Dòng mặt nạ dưỡng da mới của Hương Nại Nhi, cho da bạn tỏa sáng tinh khiết hoàn mỹ.”
Khóe miệng Ngọc Sanh Hàn giật giật, không thèm nhìn cô nàng, Hương Nại Nhi đã sống lại, địa cầu gặp nguy hiểm.
“Khốn thật. . .” Tần Khê nhìn dáng vẻ kia của Hương Nại Nhi, cười, “Em cứ vênh váo đi.”
Hương Nại Nhi nhìn nụ cười trên mặt Tần Khê, biết hắn thật lòng vui thay cho mình, cho dù là hắn hay là những người xung quanh, ngọt ngào cười một tiếng, Hương Nại Nhi kéo tay Tần Khê, tràn đầy vẻ thân mật, “Chúng mình bao giờ kết hôn đây?”
“Phụt~” Tần Khê làm ra vẻ như hộc máu, thầm nghĩ Đại tiểu thư cô có cần phải nói gió xong thì đến mưa như thế không. . . Quả nhiên, mặt mũi chính là vũ khí của đàn bà, lúc mặt bị thương thì khóc như là mít ướt, mặt khỏi rồi, lại biến thành ma nữ.
“Hương Nại Nhi, em không thấy kết hôn còn quá sớm sao? . . .” Tần Khê cười trừ hỏi, Hương Nại Nhi lại chỉ vào Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn, “Bọn họ cũng kết rồi.”
Hương Diệp nghe vậy, liếc Hương Nại Nhi một cái, ngượng ngập quay mặt đi, Tần Khê có chút oán giận nhìn Ngọc Sanh hàn, trách hắn không làm gương tốt, Ngọc Sanh Hàn nhận được ánh mắt của Tần Khê, chỉ nhương cao mày, cũng quay mặt đi.
“Hương Nại Nhi, nếu anh nói thu hồi lại lời nói đêm đó, em sẽ làm gì?”
“Em sẽ mang Thập đại khổ hình Mãn Thanh cho anh dùng sau đó cho anh vào vại dấm ngâm ba ngày ba đêm.” Hương Nại Nhi âm trầm nói xong, kéo cổ áo Tần Khê, cười hỏi, “Có muốn thử không?”
“Em coi anh là ai chứ? !” Tần Khê chợt giựt cổ áo mình lại, nghiêm túc nói, “Nam tử hán đại trượng phu, nói thích chính là thích, nào có chuyện hai lời~ huống chi anh đường đường là Ngọc Khê Vương gia!”
Hương Nại Nhi một mực im lặng nhìn hắn, cuối cùng, vẫn khoát khoát tay, “Thôi, em cũng không định kết hôn sớm như vậy, chúng ta cứ yêu đương trước đi~” Nói xong, lại vừa ôm lấy cánh tay Tần Khê, vừa cười tủm tỉm, Tần Khê chỉ biết vô lực hỏi trời cao, nghĩ, hắn đường đường là Ngọc Khê Vương gia, đối tượng yêu quý của chúng mỹ nữ quốc đô (sau khi Tiêu Cẩm đi), vậy mà lại có ngày treo cổ trên nhánh cây nhỏ Hương Nại Nhi này.
Cuộc sống độc thân, cứ thế một đi không trở lại.
Thân phận hôn phu hôn thê của Hương Nại Nhi và Tần Khê hoàn toàn biến thành sự thực, hai người yêu đương tán tỉnh, Tần Khê trái lại chẳng thấy Hương Nại Nhi có chỗ nào trở nên khéo léo đáng yêu hết, chẳng qua là mặt mày thì mịn màng hơn, nhưng nội tâm vẫn ác ma như cũ, càng thêm không khách khí.
Mặc dù, từ trước đến nay, cô nàng chưa từng khách khí với hắn bao giờ cả.
Nháo loạn xong, Tết âm lịch náo nhiệt qua đi, sau đó mùa xuân lại đến, rất nhanh, cũng tới mùa hè chói chang, hôm nay, Ngọc Sanh Hàn cũng Hương Diệp xuất cung lòng vòng đến Thiên Sứ Các, dạo này Thiên Sứ Các mới cho ra lò rượu băng, rất được số đông khen ngợi, việc buôn bán của Thiên Sứ Các cơ bản đã lũng đoạn tất cả các nơi thanh sắc lớn nhỏ ở quốc đô.
Quan viên triều đình ra vào Thiên Sứ Các, tiểu thương khắp nơi buôn bán đều rơi vào trong lòng bàn tay Ngọc Sanh Hàn.
Hương Diệp tinh tế thưởng thức viên đá bằng hạt đậu trong chén, lộ ra vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, Hương Nại Nhi mặc một thân đồ múa đi vào, bưng lấy chén của Hương Diệp, tống một dống đá vào trong miệng nhai, “Phew ~ Không có điều hòa nhiệt độ, nhảy một bài mà nóng chết mình.”
“Em còn nói, dưới vũ đài chẳng phải đã trang bị mười mấy khối băng từ trong hầm băng của Hoàng cung rồi còn gì? Còn dám kêu nóng.” Tần Khê ngoài miệng nói vậy, tay lại cầm khăn lau mồ hôi cho cô nàng, Hương Nại Nhi mặt đầy thỏa mãn hưởng thụ sự phục vụ của Tần Khê, sau đó Ngọc Sanh Hàn hỏi, “Không đi thay đồ à?”
“Hừ hừ, không thay, tí còn phải đi tiếp khách nữa đây~” Hương Nại Nhi nói xong, mặt cười đến là âm hiểm, cứ mặc một thân áo đỏ lụa mỏng kia, chỉnh trang lại một chút định rời đi.
“Em tiếp khách gì chú?” Tần Khê vội hỏi, Hương Nại Nhi quay đầu, mặt mày vô tội, “Anh biết người ta vốn không gặp khách, nhưng mà phòng khách quý có vị công tử cứ la hét muốn gặp em, em đành phải bất đắc dĩ qua gặp một lần thôi~ “
Hương Nại Nhi dứt lời, váy đỏ bay bay, đi thẳng ra ngoài, Hương Diệp thấy Tần Khê còn đang đứng nói, “Anh không đi xem cô ấy sao?”
“Anh đang muốn xem là công tử nhà nào lại có dũng khí đi trêu chọc Hương Nại Nhi đây.” Tần Khê ngập ngừng đáp, đi theo ra ngoài, Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn liếc mắt nhìn nhau, lựa chọn yên lặng.
Quả nhiên không lâu sau, trong phòng khách quý vang lên tiếng chửi mắng của Hương Nại Nhi, sau đó Tần Khê lọ mọ quay về, thở dài nói, “Ma âm nha~ cho dù ở thời đại nào, cũng có những loại chỉ biết nhìn vào vẻ ngoài, thấy chưa, ảo tưởng tan vỡ rồi chứ gì.”
Chưa đến nửa canh giờ, Hương Nại Nhi quay lại, vị công tử kia mặt xám mày tro ra đi.
Chuyện này ở Thiên Sứ Các đa chẳng mới mẻ gì, còn có thể nói là, mãi cũng thành quen.
Phía cửa sổ đối diện sương phòng của đám Hương Diệp, mấy vị quý công tử cười cười nói với Hương Nại Nhi, “Hương Nại Nhi cô nương! Cô lại dọa người ta chạy mất rồi, tính tình nóng nảy của cô mà không sửa sợ là khách của Thiên Sứ Các này sớm muộn cũng bị cô dọa cho chạy hết~ “
Hương Nại Nhi nghe vậy, đứng dậy la ầm lên, “Mặc kệ ta! Muốn chạy mấy người các ngươi chạy trước đi, Hương Nại Nhi ta lười phải tiếp~ “
“Ha ha~ sao lại có người đãi khách như cô chứ~ “
Những người kia cũng biết tính khí của Hương Nại Nhi, vừa xem trò vừa có chút hả hê, nguyên nhân lớn nhất là, bọn họ cũng đã lĩnh giáo qua công phu lật mặt của Hương Nại Nhi, lúc đứng trên đài biểu diễn thì phong tình vạn chủng, hoạt bát đáng yêu, ai biết được xuống đài, vào phòng, gào mấy tiếng đã khiến cho bọn họ bị dọa tới mức sửng sốt.
Lần đầu bị chửi, chạy, lần thứ hai chạy tới, đã thành người ái mộ trung thành của Hương Nại Nhi.
Ánh mắt của Hương Diệp rơi vào tờ giấy Hương Nại Nhi đặt trên bàn, hỏi, “Đây là cái gì?”
Hương Nại Nhi nghe vậy, lập tức cười hì hì kéo Tần Khê qua, nói với Hương Diệp, “Cái này trước thấy trên weibo “, mười chuyện mà tình nhân nhất định phải hoàn thành trước khi kết hôn. Mình muốn cùng Tần Khê hoàn thành xong sẽ kết hôn.”
“Weibo?” Hương Diệp nghi ngờ? Cô xuyên qua sớm nhất, đương nhiên không biết tin tức hiện đại cập nhật cực nhanh.
“À, weibo năm 09 mới ra, gọi là weibo blog. Chủ yếu là nơi làm cho người ta rãi bày tâm tình, bình luận quan tâm lẫn nhau, giống như thứ này này, trên weibo có rất nhiều nha~ rất thú vị” Hương Nại Nhi cười giải thích, “Lúc ấy mình cũng nhìn thấy hay nên mới nhớ kỹ~ he he~ bây giờ vừa đúng lúc tham khảo.”
“Có điều trước mặt còn chưa làm được cái nào.” Tần Khê cười cười bổ sung một câu, lập tức bị Hương Nại Nhi bắn cho một cái liếc mắt khinh bỉ, Ngọc Sanh Hàn bên cạnh nghe vậy, hình như có hứng thú, nghiêng người, liền ngó qua xem.
/285
|