Hương Nại Nhi thấy vậy vội nói, “Biểu diễn sắp bắt đầu rồi, tôi đi chuẩn bị trước, Tần Khê, anh nhớ xem đấy~ đây là màn biểu diễn đặc biệt chuẩn bị vì anh đấy, xem tôi đối tốt với anh không, nhớ đừng có lấy người đi đấy~” Vừa nói xong, liền chạy thẳng ra ngoài.
Tần Khê hừ một tiếng, không đáp lại, Hương Nại Nhi ra ngoài rồi, An Quế liền bước từ ngoài vào, trên mặt đầy vẻ vui mừng, thoạt nhìn rất vui vẻ, “Gia, chỗ này đúng là không tệ, rượu dưới lầu uống rất được, người có xuống thử một chút không?”
“Được rồi An Quế, thủ pháp pha rượu của người kia là do gia của ông dạy, ông muốn uống, lúc hồi cung bảo cậu ta pha cho.” Tần Khê cười nói một tiếng, Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh liếc hắn, thầm nghĩ, anh đúng là ngồi nói chuyện không đau thắt lưng đấy.
“A a, tiểu nhân làm sao dám để gia phải pha rượu cho mình được, Hầu gia ngài thật biết nói đùa.” An Quế ngượng ngùng cười, bước tới đứng sau Ngọc Sanh Hàn, nhìn Lam Điền trên đài, không khỏi cảm thán, “Cô nương Lam Điền này chất giọng hay thật, vừa cất giọng mọi người đều im lặng.”
“An Quế, ở Thiên Sứ Các gọi nàng là Liên Y.” Hương Diệp nhàn nhạt nói một câu, An Quế hơi ngẩn ra, nhìn vẻ im lặng kia của Ngọc Sanh Hàn, cũng không hỏi nhiều hơn nữa, cười cười nói, “Liên Y cô nương, tên này nghe cũng rất nhã nhặn.”
“An Quế, đấy là nghệ danh đó.” Tần Khê cười hà hà giải thích, An Quế gật đầu một cái coi như đã hiễu, Hương Nại Nhi để những cô nương kia lấy nghệ danh, thứ nhất là để cho các cô ấy giữ lại cái tên trong sạch của mình, thứ hai là để che dấu tai mắt người đời, sau này có tra xét cũng sẽ không dính líu đến người khác.
“Các vị, cảm tạ các vị đã tới với Thiên Sứ Các, hôm nay, là ngày khai trương Thiên Sứ Các, sau này, còn phải nhờ các vị chiếu cố nhiều hơn, sau đây xin mời chủ nhân của Thiên Sứ Các Hương Nại Nhi lên biểu diễn màn đầu tiên tặng mọi người.”
Liên Y vừa dứt lời, đám hộ vệ lập tức kéo bức màn khổng lồ xuống, che cả Thiên Sứ Các lại, chắn ánh nắng bên ngoài lọt vào, đám tân khách có chút hoang mang, bắt đầu trở nên ồn ào, “Xảy ra chuyện gì? Sao lại tối vậy?”
“Chuyện gì vậy? Mau kéo rèm ra!”
Giữa những tiếng ồn ào, lại nghe thấy oành một tiếng, trên vũ đài, một luồng ánh sáng hắt xuống, tạo thành một vòng sáng trên đài, mọi người sửng sốt, lại nghe thấy nhạc sư hai bên bắt đầu tấu nhạc,mang theo tiếng kim loại gõ nhịp quá dị, theo cảm giác tiết tấu, rồi sau đó dần dần tăng dần, sau vũ đàm một đám nữ tử mặc đồ trắng chạy lên đài, phối hợp với tiết tấu bày ra tư thế, cánh tay như rắn uyển chuyển vung theo tiết tấu bất ngờ, tiết tấu nhịp nhàng, động tác nhịp nhàng, rất dễ dàng mang tới sự cộng hưởng, chỉ thoáng chốc đã khiến đám tân khách dưới đài bị thu hút.
Đám vũ nữ đang xếp thành hai hàng múa, đột nhiên, giữa không trung, một bóng người theo luồng sáng nhẹ nhàng đáp xuống, một bộ hồng sam, sa mỏng màu trắng, trền đầu chỉ dùng dây mảnh cuộn lại, mootj thân trang phục hoa lệ mà đẹp đẽ. Hương Nại Nhi đứng lại, nhìn Tần Khê trên lầu nháy mắt một cái, bắt đầu hát theo tiếng nhạc:
“Trên tiếng đàn gảy mạnh,xuyên qua ánh sáng
Cánh cửa thủy tinh nhiều màu trang điểm cho giáo đường Đức Võ
Là ai,là ai,là ai đang gảy từng khúc, từng đọan, phiêu bạt,đau thương?
Tôi đi theo hướng phát ra tiếng đàn
Rồi nhìn thấy một bức tranh sơn dầu phụ họa cũ kĩ từ thế kỉ 18.”
Vũ nữ hai bên nhẹ nhàng hát theo:
“(ở bên) lẳng lặng thưởng thức
(đang nghĩ) đến sự lãng mạn của anh
(đang nhìn) bao lâu cũng giống nhau
Yap so so sorry so so so
Moderato Andantino Portmento Fortissimo
Kẻ đạo tặc hắn đi nhẹ nhàng, đạo sĩ tu luyện lại nói “không”
Sau khi tỉnh mộng tôi chẳng có gì,chẳng còn gì hết.”
Âm nhạc hơi chuyển, toàn thân Hương Nại Nhi vòng quanh đài, tay áo nhẹ nhàng múa:
“Tôi đứng trước quảng trường Prague
Ném hy vọng xuống hồ ước nguyện
Bồ câu trắng quay lưng lại ráng chiều
Cảnh đẹp đó khiến tôi không dám nhìn
Dưới hành lang không người của quảng trường Prague
Tôi một mình nhảy những điệu múa xoay tròn
Ở một nơi xa anh đang ngân nga
Không có tôi anh thực sự không quen…”
Tần Khê hừ một tiếng, không đáp lại, Hương Nại Nhi ra ngoài rồi, An Quế liền bước từ ngoài vào, trên mặt đầy vẻ vui mừng, thoạt nhìn rất vui vẻ, “Gia, chỗ này đúng là không tệ, rượu dưới lầu uống rất được, người có xuống thử một chút không?”
“Được rồi An Quế, thủ pháp pha rượu của người kia là do gia của ông dạy, ông muốn uống, lúc hồi cung bảo cậu ta pha cho.” Tần Khê cười nói một tiếng, Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh liếc hắn, thầm nghĩ, anh đúng là ngồi nói chuyện không đau thắt lưng đấy.
“A a, tiểu nhân làm sao dám để gia phải pha rượu cho mình được, Hầu gia ngài thật biết nói đùa.” An Quế ngượng ngùng cười, bước tới đứng sau Ngọc Sanh Hàn, nhìn Lam Điền trên đài, không khỏi cảm thán, “Cô nương Lam Điền này chất giọng hay thật, vừa cất giọng mọi người đều im lặng.”
“An Quế, ở Thiên Sứ Các gọi nàng là Liên Y.” Hương Diệp nhàn nhạt nói một câu, An Quế hơi ngẩn ra, nhìn vẻ im lặng kia của Ngọc Sanh Hàn, cũng không hỏi nhiều hơn nữa, cười cười nói, “Liên Y cô nương, tên này nghe cũng rất nhã nhặn.”
“An Quế, đấy là nghệ danh đó.” Tần Khê cười hà hà giải thích, An Quế gật đầu một cái coi như đã hiễu, Hương Nại Nhi để những cô nương kia lấy nghệ danh, thứ nhất là để cho các cô ấy giữ lại cái tên trong sạch của mình, thứ hai là để che dấu tai mắt người đời, sau này có tra xét cũng sẽ không dính líu đến người khác.
“Các vị, cảm tạ các vị đã tới với Thiên Sứ Các, hôm nay, là ngày khai trương Thiên Sứ Các, sau này, còn phải nhờ các vị chiếu cố nhiều hơn, sau đây xin mời chủ nhân của Thiên Sứ Các Hương Nại Nhi lên biểu diễn màn đầu tiên tặng mọi người.”
Liên Y vừa dứt lời, đám hộ vệ lập tức kéo bức màn khổng lồ xuống, che cả Thiên Sứ Các lại, chắn ánh nắng bên ngoài lọt vào, đám tân khách có chút hoang mang, bắt đầu trở nên ồn ào, “Xảy ra chuyện gì? Sao lại tối vậy?”
“Chuyện gì vậy? Mau kéo rèm ra!”
Giữa những tiếng ồn ào, lại nghe thấy oành một tiếng, trên vũ đài, một luồng ánh sáng hắt xuống, tạo thành một vòng sáng trên đài, mọi người sửng sốt, lại nghe thấy nhạc sư hai bên bắt đầu tấu nhạc,mang theo tiếng kim loại gõ nhịp quá dị, theo cảm giác tiết tấu, rồi sau đó dần dần tăng dần, sau vũ đàm một đám nữ tử mặc đồ trắng chạy lên đài, phối hợp với tiết tấu bày ra tư thế, cánh tay như rắn uyển chuyển vung theo tiết tấu bất ngờ, tiết tấu nhịp nhàng, động tác nhịp nhàng, rất dễ dàng mang tới sự cộng hưởng, chỉ thoáng chốc đã khiến đám tân khách dưới đài bị thu hút.
Đám vũ nữ đang xếp thành hai hàng múa, đột nhiên, giữa không trung, một bóng người theo luồng sáng nhẹ nhàng đáp xuống, một bộ hồng sam, sa mỏng màu trắng, trền đầu chỉ dùng dây mảnh cuộn lại, mootj thân trang phục hoa lệ mà đẹp đẽ. Hương Nại Nhi đứng lại, nhìn Tần Khê trên lầu nháy mắt một cái, bắt đầu hát theo tiếng nhạc:
“Trên tiếng đàn gảy mạnh,xuyên qua ánh sáng
Cánh cửa thủy tinh nhiều màu trang điểm cho giáo đường Đức Võ
Là ai,là ai,là ai đang gảy từng khúc, từng đọan, phiêu bạt,đau thương?
Tôi đi theo hướng phát ra tiếng đàn
Rồi nhìn thấy một bức tranh sơn dầu phụ họa cũ kĩ từ thế kỉ 18.”
Vũ nữ hai bên nhẹ nhàng hát theo:
“(ở bên) lẳng lặng thưởng thức
(đang nghĩ) đến sự lãng mạn của anh
(đang nhìn) bao lâu cũng giống nhau
Yap so so sorry so so so
Moderato Andantino Portmento Fortissimo
Kẻ đạo tặc hắn đi nhẹ nhàng, đạo sĩ tu luyện lại nói “không”
Sau khi tỉnh mộng tôi chẳng có gì,chẳng còn gì hết.”
Âm nhạc hơi chuyển, toàn thân Hương Nại Nhi vòng quanh đài, tay áo nhẹ nhàng múa:
“Tôi đứng trước quảng trường Prague
Ném hy vọng xuống hồ ước nguyện
Bồ câu trắng quay lưng lại ráng chiều
Cảnh đẹp đó khiến tôi không dám nhìn
Dưới hành lang không người của quảng trường Prague
Tôi một mình nhảy những điệu múa xoay tròn
Ở một nơi xa anh đang ngân nga
Không có tôi anh thực sự không quen…”
/285
|