“Cái gì gọi là vài cái?! Một nửa nhân mã trong phủ tôi đều bị cô vét hết đi rồi! Bọn họ đứng đây gác cổng cho cô, tiền lương là tôi chi chứ ai!” Tần Khê vỗ bàn, không nhịn được kháng nghị, Hương Nại Nhi liếc xéo hắn một cái, trực tiếp quay sang Ngọc Sanh Hàn, mặt cười đầy vẻ xấu xa, “Ngọc Sanh Hàn, hay anh điều thêm hai cao thủ từ đội Ám vệ qua đây đi? Đoạn Lặc lần trước cũng rất được, hay là anh để anh ta đến đây đi?”
Ngọc Sanh Hàn và Hương Diệp nhìn nhau, rất ăn ý, Ngọc Sanh Hàn lắc đầu một cái, không thèm để ý tới, Hương Diệp giải thích, “Đoạn Lặc là đại đội trưởng một tay Ngọc Sanh Hàn bồi dưỡng, sao lại tới gác cửa thay cậu được?”
Hương Nại Nhi nghe vậy, dẩu miệng, nhìn Hương Diệp, lại nhìn Ngọc Sanh Hàn một cái, “Hai người bây giờ yêu nhau rồi, có phải là quen thói phu xướng phụ tùy đúng không?”
Nghe vậy, Hương Diệp hơi ngượng ngập, Ngọc Sanh Hàn quay đầu nhìn Hương Nại Nhi, cau mày, ý tứ là cô khó chịu?
Hương Diệp mắt lạnh hơi đảo, đột nhiên nói với Tần Khê, “Ca ca.”
“Ôi chao!” Tần Khê vừa nghe thấy hai tiếng ca ca này đã sướng rơn, Hương Diệp nhìn Hương Nại Nhi một cái, lại nhìn Tần Khê, khẽ mỉm cười, “Ca, em thấy nhân thủ ở Thiên Sứ Các vậy là đủ rồi, không bằng anh điều mấy hộ vệ về quét sân chặt củi đi….”
“Hương Diệp!” Hương Nại Nhi nghe vậy, mặt như khóc tang, “Cậu có cần phải ác vậy không hả?”
“Ca ca….”
“Thôi thôi~ mình sai rồi, coi như mình nói sai.” Hương Nại Nhi liên tiếp khua tay, vẻ mặt chịu thua, cô đấu với hai người này, cho đến giờ chưa từng thắng nổi, toàn bị ăn sạch sẽ. Đảo mắt nhìn Tần Khê, Hương Nại Nhi thấy trong lòng thật cảm động, may mà còn có Tần Khê để cô bắt nạt.
“Hà hà, thì ra là cô còn biết sợ đấy, sau này đối xử với bổn thiếu gia tử tế một chút, nếu không tôi sẽ cho cô không còn ai mà sai bảo ~ ha ha!” Tần Khê nhìn bộ dáng nén giận của Hương Nại Nhi đã cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ lần nào cũng để Hương Nại Nhi chèn ép đến cùng cực, ai ngờ, vừa dứt lời, Hương Nại Nhi đã nện xuống một cú bạo lực,hung tợn trừng hắn, “Anh dám!”
Đáy lòng Tần Khê kêu oan thảm thiết~
Xoa đầu, Tần Khê bất mãn gào, “Có lầm hay không vậy? Tiểu Hương Hương uy hiếp cô cô liền chịu, tôi uy hiếp cô lại không chịu? Rõ ràng là cùng một chuyện! Hơn nữa người là người của tôi!”
Hương Nại Nhi nghe hắn gầm mà sửng sốt rồi lại sửng sốt, nháy mắt mấy cái, lúng ta lúng túng nói, “Thật ra thì, tôi cũng không biết… có lẽ là tại người như anh, không được uy cho lắm chăng!”
Tần Khê nghe vậy, mắt trừng rõ to, chợt đứng dậy, chỉ vào Hương Nại Nhi, nhìn bộ dáng không tim không phổi kia của cô nàng mà khiến cho hắn tức muốn ói máu, “Cô.. cái cô này…. Ăn của tôi ở của tôi, còn bắt nạt tôi như vậy! Ngọc Sanh Hàn, cậu đưa ngay cô ta đi đi, tôi không nuôi nổi cô ta đâu~”
Tần Khê vừa nói vừa lao vào người Ngọc Sanh Hàn gào khóc, Hương Diệp nhìn bộ dạng kia của Tần Khê, lại nhìn bộ dáng vô lực muốn đẩy cặp móng vuốt kia của Tần Khê ra mà bất lực của Ngọc Sanh Hàn, rất là buồn cười.
Hương Nại Nhi nghe Tần Khê nói vậy, hiếm khi bày ra vẻ hòa nhã, dụ dỗ nói, “Tần Khê, đừng mà~ tôi bây giờ là vị hôn thê của anh đó, sao anh lại không cần tôi được chứ, hơn nữa, tôi mở Thiên Sứ Các này về sau còn phải nhờ cậy vào anh đấy~”
“Trời ơi, thu hồi yêu nghiệt này đi!” Tần Khê tiếp tục kêu khóc, Hương Nại Nhi nhìn Tần Khê, buồn cười lại không thể cười, Lam Điền bước ra từ sau vũ đài, một thân hồng chói rất thu hút, tôn lên màu da trắng như tuyết của nàng ta, trên khuôn mặt tuyệt hảo điểm một nụ cười, khiến cho mọi người dưới đài sáng cả mắt, nàng vừa mới mở miệng, giọng nói càng thêm thanh lệ động lòng người.
Ngọc Sanh Hàn và Hương Diệp nhìn nhau, rất ăn ý, Ngọc Sanh Hàn lắc đầu một cái, không thèm để ý tới, Hương Diệp giải thích, “Đoạn Lặc là đại đội trưởng một tay Ngọc Sanh Hàn bồi dưỡng, sao lại tới gác cửa thay cậu được?”
Hương Nại Nhi nghe vậy, dẩu miệng, nhìn Hương Diệp, lại nhìn Ngọc Sanh Hàn một cái, “Hai người bây giờ yêu nhau rồi, có phải là quen thói phu xướng phụ tùy đúng không?”
Nghe vậy, Hương Diệp hơi ngượng ngập, Ngọc Sanh Hàn quay đầu nhìn Hương Nại Nhi, cau mày, ý tứ là cô khó chịu?
Hương Diệp mắt lạnh hơi đảo, đột nhiên nói với Tần Khê, “Ca ca.”
“Ôi chao!” Tần Khê vừa nghe thấy hai tiếng ca ca này đã sướng rơn, Hương Diệp nhìn Hương Nại Nhi một cái, lại nhìn Tần Khê, khẽ mỉm cười, “Ca, em thấy nhân thủ ở Thiên Sứ Các vậy là đủ rồi, không bằng anh điều mấy hộ vệ về quét sân chặt củi đi….”
“Hương Diệp!” Hương Nại Nhi nghe vậy, mặt như khóc tang, “Cậu có cần phải ác vậy không hả?”
“Ca ca….”
“Thôi thôi~ mình sai rồi, coi như mình nói sai.” Hương Nại Nhi liên tiếp khua tay, vẻ mặt chịu thua, cô đấu với hai người này, cho đến giờ chưa từng thắng nổi, toàn bị ăn sạch sẽ. Đảo mắt nhìn Tần Khê, Hương Nại Nhi thấy trong lòng thật cảm động, may mà còn có Tần Khê để cô bắt nạt.
“Hà hà, thì ra là cô còn biết sợ đấy, sau này đối xử với bổn thiếu gia tử tế một chút, nếu không tôi sẽ cho cô không còn ai mà sai bảo ~ ha ha!” Tần Khê nhìn bộ dáng nén giận của Hương Nại Nhi đã cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ lần nào cũng để Hương Nại Nhi chèn ép đến cùng cực, ai ngờ, vừa dứt lời, Hương Nại Nhi đã nện xuống một cú bạo lực,hung tợn trừng hắn, “Anh dám!”
Đáy lòng Tần Khê kêu oan thảm thiết~
Xoa đầu, Tần Khê bất mãn gào, “Có lầm hay không vậy? Tiểu Hương Hương uy hiếp cô cô liền chịu, tôi uy hiếp cô lại không chịu? Rõ ràng là cùng một chuyện! Hơn nữa người là người của tôi!”
Hương Nại Nhi nghe hắn gầm mà sửng sốt rồi lại sửng sốt, nháy mắt mấy cái, lúng ta lúng túng nói, “Thật ra thì, tôi cũng không biết… có lẽ là tại người như anh, không được uy cho lắm chăng!”
Tần Khê nghe vậy, mắt trừng rõ to, chợt đứng dậy, chỉ vào Hương Nại Nhi, nhìn bộ dáng không tim không phổi kia của cô nàng mà khiến cho hắn tức muốn ói máu, “Cô.. cái cô này…. Ăn của tôi ở của tôi, còn bắt nạt tôi như vậy! Ngọc Sanh Hàn, cậu đưa ngay cô ta đi đi, tôi không nuôi nổi cô ta đâu~”
Tần Khê vừa nói vừa lao vào người Ngọc Sanh Hàn gào khóc, Hương Diệp nhìn bộ dạng kia của Tần Khê, lại nhìn bộ dáng vô lực muốn đẩy cặp móng vuốt kia của Tần Khê ra mà bất lực của Ngọc Sanh Hàn, rất là buồn cười.
Hương Nại Nhi nghe Tần Khê nói vậy, hiếm khi bày ra vẻ hòa nhã, dụ dỗ nói, “Tần Khê, đừng mà~ tôi bây giờ là vị hôn thê của anh đó, sao anh lại không cần tôi được chứ, hơn nữa, tôi mở Thiên Sứ Các này về sau còn phải nhờ cậy vào anh đấy~”
“Trời ơi, thu hồi yêu nghiệt này đi!” Tần Khê tiếp tục kêu khóc, Hương Nại Nhi nhìn Tần Khê, buồn cười lại không thể cười, Lam Điền bước ra từ sau vũ đài, một thân hồng chói rất thu hút, tôn lên màu da trắng như tuyết của nàng ta, trên khuôn mặt tuyệt hảo điểm một nụ cười, khiến cho mọi người dưới đài sáng cả mắt, nàng vừa mới mở miệng, giọng nói càng thêm thanh lệ động lòng người.
/285
|