Họa Quốc

Chương 12: Hồi Thứ Mười Hai: Hồi Thành

/27


Ngày hai mươi tư, tháng sáu, năm Đông Bích thứ tư.

Trăng treo giữa trời, cung đăng sáng rực.

Trong Gia Ninh cung vô cùng náo nhiệt. Phóng tầm mắt nhìn ra bốn phía, đèn đỏ rượu xanh, ca vũ thái bình. Toàn bộ phi tử mỹ nhân của hậu cung đều tập trung trong một sảnh đường để tham gia thọ yến lần thứ mười chín của Khương quý nhân – Khương Họa Nguyệt.

Trên ghế chủ thượng, Chiêu Doãn mỉm cười thể hiện rõ tâm trạng vui vẻ hơn ngày thường, thậm chí còn tự tay gắp thức ăn cho người được chúc thọ, khiến Khương Họa Nguyệt vốn bị lạnh nhạt hơn nửa năm nay mừng khôn xiết, cảm động đến mức mắt đỏ rưng rưng.

Rượu quá nửa tuần, Điền Cửu bỗng xuất hiện, thì thầm mấy câu gì đó bên tai đại thái giám La Hoành, khiến sắc mặt ông ta đột ngột biến đổi, vội vàng tiến lên mật tấu với Chiêu Doãn. Khương Họa Nguyệt thấy vậy, trái tim nàng chùng xuống, một dự cảm không lành trỗi đậy, nhưng Chiêu Doãn vẫn yên vị trên ghế, vẻ mặt bình tĩnh, không vui cũng chẳng giận, La Hoành vẫn nói gì đó, rõ ràng ông ta đang rất lo lắng. Cuối cùng, Chiêu Doãn giơ một tay lên, ra hiệu cho La Hoành lui ra, ông ta vội nói: “Nhưng hoàng thượng…”.

Chiêu Doãn lại xua xua tay. La Hoành lập tức khom lưng lui ra.

Khương Họa Nguyệt không kìm được hỏi: “Hoàng thượng, có chuyện gì sao?”.

Chiêu Doãn rời mắt khỏi đám ca múa phía trước, y cười với nàng: “Không có chuyện gì. Tối nay, không gì quan trọng bằng sinh nhật của ái phi”.

Lúc này, trái tim đang treo lơ lửng của Khương Họa Nguyệt mới rơi phịch xuống, nàng thở phào, ngọt ngào nói: “Hoàng thượng đối với thần thiếp thật tốt…”, vừa thì thầm nàng vừa ngả người về phía y. Chiêu Doãn cũng không cự tuyệt, y đưa tay ôm lấy nàng, cùng dựa vào ghế rồng xem ca múa. Ân sủng rõ ràng như thế, khiến đám phi tử ngồi đấy không khỏi bặm môi nghiến răng, trong lòng thầm chua xót, không hiểu tại sao chỉ trong một đêm mà Khương quý nhân lại bắt đầu được sủng ái. Những kẻ hiếu sự càng không nhịn được nghĩ, tại sao cảnh tượng như thế này mà Hy Hòa phu nhân và Cơ quy tần không có mặt cơ chứ, nếu hai người bọn họ cũng có mặt, thì Khương Họa Nguyệt đâu thể một mình chiếm hết vinh quang như vậy được. Nhưng hai người đó, một người nói ngọc thể bất an, còn một người ba ngày trước đã đến Định Quốc tự bái Phật vẫn chưa về, mãi đến lúc thọ yến kết thúc cũng chẳng thấy bóng dáng.

Tiệc tàn, Chiêu Doãn đương nhiên cũng ở lại trong Gia Ninh cung, nhưng vào giờ Dần một khắc, y đột nhiên tỉnh giấc, không làm kinh động đến Khương Họa Nguyệt. Đang say giấc nồng bên cạnh, khoác áo bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài tĩnh mịch yên ắng, đám cung nhân đều bị đuối đi ngủ cả thị vệ gác đêm nhận được mệnh lệnh từ trước, nhìn thấy y, cũng chỉ cúi người hành lễ, không phát ra tiếng động nào.

ĐiềnCửu giống như ma trơi trong đêm trăng, lặng lẽ đứng đợi y trong gió, trên tay cầm một chiếc áo khoác, thấy y bước ra khỏi cửa cung liền tức tốc chạy tới, khoác áo lên mình y.

Chiêu Doãn vừa đi vừa hỏi: “Người đâu?”.

“Đều đợi ở Bách Ngôn đường”.

“Để các ngươi đợi lâu rồi”.

“Làm nô tài, đợi chủ tử là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, chủ tử vì nhận lời Thục phi nương nương mới không thể đi khỏi được thuộc hạ biết ạ”.

Chiêu Doãn cười nhạt, vẻ mặt không nhìn ra là vui mừng hay châm biếm, cứ cao sâu không thể nắm bắt như thể, y đến thẳng ngự thư phòng, sau đó rẽ qua cửa ngách, tiến vào một gian mật thất.

Mật thất không có cửa sổ, nhưng lại được bài trí cực kỳ trang nhã, gồm một chiếc bàn ngọc đài, bên cạnh là tám chiếc ghế tựa êm, trên mỗi chiếc ghế đều có một người đang ngồi đợi, tuy mỗi người một vẻ, nhưng đều là những nam tử tài hoa, người lớn tuổi nhất cũng không quá ba mươi, mà người nhỏ tuổi nhất lại chưa đến hai mươi. Cửa mở, tám người lũ lượt đứng dậy khấu đầu bái kiến.

Chiêu Doãn xua tay, rảo bước đến ngồi xuống bên bàn, nói: “Nói đi. Rốt cuộc là chuyện gì?”.

Người mặc chiếc áo dài màu xanh ngọc lam, mặt vuông chữ điền, đường nékhuôn mặt tuy rất bình thường nhưng đôi mắt sáng và tinh nhanh đến bức người vừa nghe Chiêu Doãn nói xong liền đứng dậy sang sảng tấu: “Hoàng thượng chúng thuộc hạ vừa nhận được tin mật mới nhất: Năm ngày tới người đăng cơ trong buổi thọ yến của Trình vương không phải là đại hoàng tử Lân Tố, mà là đế nữ Di Thù. Tất cả đều do một tay Kỳ Úc hầu tác thành”.

Chiêu Doãn hơi chau mày, không nói gì.

Người mặc áo tím, mặt chuột tai dơi, dáng vẻ cay nghiệt, giọng cao hơn người đầu tiên đứng lên thưa: “Trước đây thuộc hạ đã cảm thấy việc Kỳ Úc hầu tự mình đến Trình Quốc. Là chuyện vô cùng không ổn. Sau khi hắn đến đó, quả nhiên phóng túng làm càn, thay đổi càn khôn, phá hoại toàn bộ kế hoạch mà chúng ta đã dày công suy tính bao năm!”.

Một thiếu niên áo xanh lục chừng mười tám mười chín tuổi lạnh nhạt nói: “bây giờ thư thế này, thực ra cũng không có gì không tốt”.

“Thế nào gọi là không có gì không tốt?”. Giọng của người áo tím đột nhiên trở nên gay gắt, quay người thiếu niên áo xanh lục, nói: “Đừng quên tâm nguyện ban đầu của chúng ta là gì! Đâu phải chỉ mở thêm vài bến cảng, thu thêm ít tiền thuế, kiếm thêm ít bạc đâu! Theo ta thấy, nếu mục đích ban đầu không đạt được, thì có nghĩa là có tổn thất. Mà có tổn thất chính là vô cùng không tố”.

Người mặc áo lam gật đầu tán đồng: “Không sai. Di Thù. Xưng đế, bề ngoài thân thiện với nước ta, nào là mở bến cảng rồi ưu đãi thuế má; nhưng lại hoàn toàn khác so với kế hoạch lúc đầu của chúng ta. Chúng ta căn bản không cần tiền tài kỹ thuật bí mật, cái chúng ta cần là ba nước hỗn loạn, để chúng ta tọa sơn quan hổ đấu làm ngư ông đắc lợi, là lấy chiến tranh để nuôi đất nước, là xưng hùng bốn bể! Đến nay, Kỳ Úc hầu làm vậy chẳng phải là khoái đao trảm loạn ma (1) , mau chóng triệt tiêu tình trạng hỗn loạn vốn có, cứ thế này hai nước Yên, Nghi theo đà sẽ chiếm lợi thế, thế lực đất nước tất sẽ thịnh vượng, mà Trình quốc cũng có thời gian nghỉ ngơi hưu dưỡng”.

Một nam tử áo xám chậm rãi mở miệng nói: “Đừng quên, nữ nhân xưng đế, là mối họa lớn”.

Thiếu niên áo xanh lục xen lời một cách thản nhiên: “Xin nhắc các vị nhớ cho một điểm – Đừng bao giờ coi thường nữ nhân”. Hắn nhếch khóe môi, cười cười: “Đừng coi thường Di Thù Hơn nữa, nàng ta chỉ dựa vào bản thân đã có thể khiến Kỳ Úc hầu giơ tay viện trợ. Thử hỏi, đổi lại có mấy người trong các vị ngồi đây có thể làm được điều này?”.

Người áo tím cười lạnh: “Cho nên ta mới nói hành động này có vấn đề về tình về lý, Kỳ úc hầu đều không nên phù trợ Di Thù, nhưng hắn lại giúp nàng ta. Còn nữa, hắn đã tự ý quyết định mà không hề bẩm báo với thánh thượng. Rốt cuộc hắn có ý gì?”.

Lời vừa thốt ra khắp phòng im bặt.

Trong bầu không khí im lìm dị thường đó, Chiêu Doãn tiện tay nhấc một chiếc bút lông trên bàn lên nghịch chơi, mọi người đổ dồn ánh mắt vào y, đợi chờ thái độ của y, nhưng y vẫn không tỏ vẻ gì khác, chỉ khẽ nheo mắt, nói: “Nói tiếp đi, chớ dừng lại”.

Vậy nên người áo tím đành tiếp tục nói: “Hoàng thượng, thuộc hạ tuyệt đối không có thành kiến với Kỳ Úc hầu. Những việc hắn làm vì hoàng thượng mấy năm nay cũng thực sự là tận tâm tận lực. Nhưng, chính vì biểu hiện trước đây của hắn quá tốt cho nên hắn ngày càng được ngài coi trọng, quyền lực ngài trao cho hắn cũng ngày càng lớn. Bốn nước quanh đây, thiên hạ ai chẳng biết Kỳ Úc hầu đứng đầu quần thần Bích quốc; còn muôn dân bách tính Bích quốc thì ai chẳng tôn sùng hắn như thần như thánh chứ. Tuy hắn không nắm quân quyền, nhưng mấy đại danh tướng hiện nay có người không do hắn đề bạt tiến củ; tuy hắn không can thiệp đến quan văn, nhưng hai kỳ thi đều do hắn cầm trịch… Trong lúc không ai hay biết hắn đã có vô số môn nhân; trong lúc không ai h biết, hắn đã ban ơn đầy nội; và cũng chính trong cái lúc không ai hay biết ấy… hắn đã trở thành một kẻ vô cùng có thế lực”.

Khóe mắt Chiêu Doãn giật giật mấy cái, nhưng y vẫn im lặng.

Người áo tím hít sâu một hơi, thở dài nói: “Hoàng thượng, lịch sử đã minh chứng thần tử mà có quyền thế quá lớn danh vọng quá cao, tất sẽ dẫn đến làm phản. Khi một người bị đẩy đến một độ cao nào đó, cho dù bản chất của hắn đơn thuần đến đâu, lý tưởng của hắn tầm thường đến đâu, thì cũng đều không thể chống nổi hai chữ ‘thời thế’. Nhớ Hán Cao Tổ Lưu Bang năm xưa chẳng qua chỉ là một tên đình trưởng nhỏ bé, còn bị cha mắng là “vô lại”, ai có thể nghĩ ngày sau ngài lại thống nhất Trung Nguyên, thậm chí đánh bại chiến thần Hạng Vũ? Trần Thắng Ngô Quảng vốn là bần nông nhưng có thể khiến thiên hạ Đại Tần diệt vong; Tống Thái Tố Triệu Khuông Dẫn cũng chỉ từ một cấm vệ quân thăng một lèo lên thành Ngự tiền Đô kiểm hiệu, cuối cùng khoác hoàng bào đoạt được Hậu Chu… Hoàng thượng, những chuyện như vậy trong sử sách chúng ta nghe còn ít sao?”.

“Chú ý đến ngôn từ của ngươi”. Nam tử áo xám lạnh lùng nói: “Hạng Vũ tự kiêu, Tần vương ngu tối, Chu chủ vô năng, há có thể đem ra so sánh với hoàng thượng của chúng ta?”.

“Được, không nhắc chuyện cổ nhân. Vậy đơn cử Hộ quốc đại tướng Tiết Hoài mới đây, năm đó đối với tiên đế cũng là lòng son dạ sắt, lên núi đao xuống biển lửa; đối với đương kim thánh thượng lại càng tận tâm phù trợ, toàn lực bảo vệ. Kết quả thì thế nào? Lẽ nào chúng ta còn cần một Tiết Hoài thứ hai?”. Nói đoạn ánh mắt người áo tím sắc như dao lia qua gương mặt của từng người, vẻ mặt mỗi người một khác.

Thiếu niên áo xanh lục trầm ngâm hơi lâu, ngẩng lên quay lại nhìn người áo tím nói: “Ngươi nói nhiều như thế, nhưng ta chỉ muốn biết – Từ trước đến giờ Kỳ Úc hầu đã làm sai điều gì?”.

“Hắn chưa được cho phép đã lén lút đến Trình quốc, là tội thứ nhất; hắn không màng đến nguyện vọng ban đầu của hoàng thượng, bình định Trình loạn, đó là tội thứ hai; hắn phù trợ một tân vương khôn ngoan, đó là tội thứ ba. Dựa vào ba tội danh này đủ khép hắn vào tội chết cả trăm lần”. Nói đến đây, trong mắt người áo tím bỗng lóe lên một ánh nhìn thô tục, hắn cười lạnh nói: “Nếu ba tội danh này chưa đủ, ta còn có thể chỉ ra nhiều hơn nữa, còn chưa kể hắn và Thục phi quá thân mật. Theo tin mật thám, từ khi hắn gặp Thục phi đến giờ, hai người dính nhau như hình với bóng”.

Sắc mặt của thiếu niên áo xanh lục hơi nhợt nhạt cuối cùng lặng im.

Tự nghìn xưa, đế vương kỵ nhất chuyện thần tử đám dòm ngó đồ của mình, hơn nữa, trên danh nghĩa Khương Thục phi đáng lẽ vốn là thê tử của Kỳ Úc hầu, nhưng giữa đường bị một đạo thánh chỉ của hoàng đế cưỡng ép cướp đi. Trong tình huống này, dụng ý của hoàng thượng hẳn đã rất rõ ràng, là thần tử thì càng phải tránh né mới phải, nhưng Kỳ Úc hầu vẫn không né tránh. Thật không biết là hắn quá ngay thẳng không kiêng dè; hay là cố ý thị uy với hoàng thượng?

Thấy mọi người trầm mặc, người áo tím quay sang, khom người nói với Chiêu Doãn: “Hoàng thượng, thuộc hạ và Kỳ Úc hầu không hề có tư thù, nói ra nhưng lời công kích này thần cũng không cố ý đối đầu với hầu gia. Chúng thần chỉ là mưu sĩ của hoàng thượng, chức trách của chúng thần là vì hoàng thượng mà suy nghĩ sao cho đế thuật chu toàn, phòng trừ hậu họa về sau. Mà sau khi thương thảo, kết quả chúng ta có được chính là quyền thế của Kỳ Úc hầu quá lớn, lớn đến mức có thể ảnh hưởng đến đế vị. Nên, vệc trước mắt là phải làm cho hắn suy yếu đi. Nếu để hắn tiếp tục lớn mạnh, thì e rằng đến lúc muốn kìm chế hắn cũng không kịp. Hơn nữa, hoàng thượng chỉ sùng ái mình hầu gia, trước mắt tuy không xảy ra mối hiểm họa lớn nào nhưng sau này khó tránh dẫn đến sự bất mãn của quân thần. Trời cao giáng mưa, phải chú ý ban đều, nếu chỉ luôn ban cho một chỗ thì mảnh đất đó phì nhiêu, còn chỗ khác sẽ thiếu nước nên cằn khô. Xin hoàng thượng suy xét cho kỹ”.

Chiêu Doãn vừa chăm chú lại vừa lơ đễnh kẹp cán bút, dùng ngón tay cái khẽ đẩy, chiếc bút xoay xoay như bay. Giữa các ngón tay, y cứ lặp đi lặp lại như vậy hết lần này đến lần khác.

Người áo tím và áo lam đối mắt nhìn nhau, người áo lam lên tiếng: “Thuộc hạ biết hoàng thượng yêu quý hầu gia, hầu gia đích thực là nhân tài trăm năm mới có, chúng thuộc hạ tuyệt đối không có ý ‘đại nhân tài thì không phải là kẻ thánh thượng có thể chế ngự’. Khi nuôi hổ, nếu ta cho ăn một cách mù quáng thì không thể khiến con hổ thực sự biết nghe lời, cách huấn luyện tốt nhất là đan xen giữa việc lúc nào nên thưởng thịt, lúc nào cần phạt roi. Hoàng thượng đã cho con hổ hầu gia này ăn quá nhiều thịt, bây giờ là lúc nên phạt vài roi, để hắn nhớ ai mới là chủ nhân của hắn. Như thế, sau này hắn mới không dám hành sự mà không thông báo”.

Người áo tím lại bổ sung thêm: “Cũng có nghĩa là, thực ra phù trợ ai xưng đế không quan trọng, quan trọng là trước khi hành sự hắn phải xin ý chỉ của hoàng thượng. Chỉ khi hoàng thượng đồng ý, hắn mới được phép thực hiện. Nếu hoàng thượng không đồng ý, hắn tuyệt đối không được làm!”.

“Cạch” một tiếng, chiếc bút trượt khỏi tay Chiêu Doãn rớt xuống chiếc bàn dài, lăn lông lốc đến tận cuối bàn.

Vừa khéo lăn qua mặt tám vị mưu sĩ ngồi ở đó.

Ánh mắt tám người lóe sáng, đối với tình huống này rất khó để nói rõ hành động vừa rồi của hoàng thượng là vô tình hay cố ý, trong lòng ai nấy đều thầm cân nhắc.

Sau đó bọn họ lại nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ nhàng thoát ra từ hai cánh môi cong cong mềm mỏng nhưng ưu mỹ khó tả đó, thánh thượng của bọn họ, cuối cùng đã thu ánh mắt chiếu trên chiếc bút về, nhìn thẳng vào mọi ngươi, chậm rãi mở miệng: “Một lần cuối cùng”.

Tám người quay sang nhìn nhau.

Chiêu Doãn đứng dậy, dửng dưng lặp lại một lần nữa như đang ra lệnh với bọn họ, lại như đang tự nói vơi chính mình: “Một lần cuối cùng”. Nói đoạn, rũ áo bỏ đi để lại tám người đang trố mắt nhìn nhau, không hiểu ra sao.

Đợi khi Chiêu Doãn bước ra khỏi Bách Ngôn đường, lại qua một lúc lâu, mới có một giọng nói e dè cất lên phá vỡ sự im lặng: “Hoàng thượng nói một lần cuối cùng, là… ý gì?”.

Thiếu niên áo xanh lục lạnh lùng nói: “Ta nghĩ, hoàng thượng muốn nói, đây là lần cuối cùng người dung túng Kỳ Úc hầu mà không truy cứu”.

Người áo lam nhíu mày: “Cũng có nghĩa là…”.

Người áo tím tiếp lời: “Cũng có nghĩa là, lần sau Kỳ Úc hầu tái phạm cũng là lúc hắn bị hủy diệt”.

Trong nhà, một cây nến bỗng cháy xèo xèo bùng lên hoa nến, khiến ánh sáng hắt ra sáng bừng trong khoảnh khắc, cũng khiến cho bức hoành phi “Bách Ngôn đường” bằng gỗ mun treo phía trước sảnh hiện rõ vẻ kỳ dị.

Mà khi đó, Chiêu Doãn đã đi ra hành lang dài bên ngoài. Thư phòng, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng hạ huyền(2) treo trên bầu trời, một chú quạ vừa bay vụt qua, rớt lại hai tiếng kêu “quạ quạ”.

Điền Cửu theo sát phía sau y, nghe thấy vậy bèn búng ngón tay, chú quạ đen đó kêu lên thảm thiết, rồi từ trên tầng không rơi xuống, cách chân Chiêu Doãn đúng nửa thước.

“Tiểu nhân sẽ đi xử lý”. Điền Cửu nhanh như tên chạy lên phía trước định nhặt con quạ, nhưng Chiêu Đoãn bình thản giẫm lên mình con quạ, đi tiếp. Điền Cửu hơi sững lại, hắn ngước mắt thăm dò thái độ của chủ tử, dưới ánh trăng gương mặt xanh xao hơn bình thường đó bởi không cười nên càng có vẻ cao thâm khó đoán.

“Hoàng thượng?”. Hắn cẩn thận dè dặt mở miệng.

Dưới đêm trăng, ngũ quan Chiêu Doãn được nhuộm ánh bạc nhàn nhạt, đôi mắt đen thẫm, ngoài vẻ tuấn mỹ và tà mỵ ra, lại phô bày một vẻ u sầu khó tả thành lời.

Y cứ ngẩng đầu như thế ngước nhìn vầng trăng trên bầu trời trầm lặng đứng hồi lâu, rồi mới nói sáu chữ: “Trẫm muốn thăm Hy Hòa”.

Bảo Hoa.

Hai chữ đại tự viết bằng Điệp thể(3), khắc trên tấm hoành bằng ngọc phi thúy bốn góc còn khảm thêm một viên dạ châu lớn bằng mắt rồng, tô điểm cho cánh cửa cao bằng gỗ tử đàn và bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng ở phía dưới.

Theo cầu thang đi lên, sau bảy tầng hành lang quanh co là tòa nhà tường bằng lưu ly, sân bằng thủy tinh. Dù đêm đã khuya, nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng, loáng thoáng tiếng tơ tiếng trúc từ đại sảnh vẳng ra, nghe không chân thực chút nào. Chiêu Doãn không đi sang phía đó, mà men theo con đường nhỏ của Bích lâm rẽ ngoặt sang một góc, rồi đi vào hậu viện. So với sự huyên náo ồn ào của tiền viện, hậu viện lại lặng ngắt như tờ.

Hai cung nhân ngồi cạnh bậc thềm ở cuối hành lang đang thì thầm to nhỏ, thấy y xuất hiện đều giật thót kinh sợ, toan khom mình hành lễ thì y đã vén bức rèm voan trắng đi vào trong.

Ánh trăng hắt qua song cửa sổ đang mở, soi rõ căn phòng tối mịch.

Trong ánh trăng tĩnh mịch ấy, một nữ nhân đắp chăn nằm trên giường, mái tóc đen dài giống như thác nước buông xõa bên gối, nàng nhắm mắt, hơi thở đều đều. Chiêu Doãn nhẹ bước qua đó. ánh trăng rớt trên mặt Hy Hòa, rèm mi và chiếc mũi cao của nàng hắt xuống chiếc bóng lờ mờ, ngũ quan trong lúc say ngủ nhìn bình tĩnh mà hiền hòa.

Chiêu Doãn ngồi xuống cạnh giường, nhìn nàng hồi lâu, trong đáy mắt y dường như có thứ gì đó mở ra biến thành sâu thẳm và mềm yếu. Y giơ ngón tay cẩn thận dè chừng khẽ vuốt ve bờ môi nàng.

Thế là Hy Hòa nhếch khóe môi nhoẻn cười.

Ánh mắt Chiêu Doãn lóe sáng, rồi cũng cười theo nàng.

“Đừng làm ồn…”. Hy Hòa hơi nghiêng nghiêng đầu nũng nịu.

Chiêu Doãn cúi người xuống hôn nàng, Hy Hòa vừa cười vừa vô ý xua tay, lý nhí nói: “Đừng làm ồn nữa… Tiểu Hồng”.

Động tác của Chiêu Doãn bỗng nhiên sững lại.

Ánh trăng như lụa.

Làn da của mỹ nhân đưới lớp lụa trắng ngần, ngũ quan sáng rõ đẹp đẽ. Đặc biệt giờ khắc này, nụ cười càng tươi rói, cho dù vẫn đang trong mộng chưa tỉnh, nhưng đầu mày khóe mắt đều hàm chứa vẻ quyến rũ khôn tả, dấy lên sự phong lưu vô tận, đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.

Y cứ giữ tư thế cúi lưng như thế một lúc lâu mới chầm chậm ngồi thẳng dậy. Lại lần nữa nhìn Hy Hòa đang nằm trên giường, ánh mắt đầy băng giá.

Hy Hòa dường như ý thức được điều gì, rèm mi rung rung, nàng ta đã tỉnh lại. Thấy y, nàng ta có chút ngạc nhiên lại có chút hoang mang: “Hoàng thượng”‘ 1ời còn chưa dứt, Chiêu Doãn đã giang tay, ôm nàng ta thật chặt vào trong lòng.

Hy Hòa vô thức giãy ra, Chiêu Doãn khẽ thả lỏng, nhưng vẫn không buông tay ra. Hy Hòa không giãy nữa mà lười biếng hỏi: “Đêm nay không phải là thọ yến của Khương quý nhân sao? Hoàng Thượng không ở chỗ quý nhân, mà đến chỗ thiếp làm gì?”.

“Trẫm nhớ nàng”.

“Hả?”. Hy Hòa nhướn mày, nếu nói là kinh ngạc chẳng thà nói là châm biếm còn hơn.

Chiêu Doãn lại vùi đầu vao hõm cổ nàng ta, hít sâu một hơi, lầm rầm như thể nói mơ: “Hy Hòa… Hy Hòa… Hy Hòa của trẫm…”.

Làn môi của Hy Hòa khẽ mấp máy dường như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Nàng có biết lần đầu tiên trẫm thấy nàng là khi nào không?”.

Hy Hòa nhếch miệng: “Lẽ nào không phải cái ngày các cung nữ mới tiến cung đến bái kiến Tiết hoàng hậu sao?”.

Chiêu Doãn lắc đầu: “Không phải. Trước đó trẫm đã thấy nàng rồi, biết nàng rồi”.

Ánh mắt Hy Hòa lóe lên một tia dị sắc, vẻ mặt đột ngột cảnh giác mấy phần.

“Đó là tháng ba tiết xuân còn lạnh, nàng ăn mặc rất phong phanh, mũi và bàn tay đều đỏ lên vì giá lạnh ngồi giặt quần áo bên hồ, sau đó nàng lại lấy từ phía sau ra một bình rượu, uống vài ngụm rồi tiếp tục giặt…”. Chiêu Doãn nói đến đây thì thả tay ra, tách mình ra khỏi nàng ta, thấy vẻ mặt Hy Hòa hoang mang, y lại cười cười, đưa tay vuốt mái tóc nàng bằng một thái độ dịu dàng vô song, nói: “Khi đó, nàng quá chú tâm giặt quần áo, hoàn toàn không biết ta vẫn luôn ngồi trong xe ngựa ngắm nàng ở bên đường, bắt đầu từ khi đó, ta đã tự nhủ nhất định phải có được nàng”.

Gương mặt Hy Hòa bắt đầu biểu lộ vẻ chán ghét.

Còn Chiêu Doãn lại không hề giận dữ trước vẻ mặt của nàng, ngược lại còn cười: “Nàng có biết tại sao không?”.

Hy Hòa không đáp.

Ánh mắt Chiêu Doãn xuyên qua vai nàng nhìn về phía xa, lạnh nhạt nói: “Từ khi trẫm biết ghi nhớ đến nay, cảnh tượng nhìn thấy nhiều nhất chính là hình ảnh mẹ đang giặt quần áo. Bà xuất thân hèn kém, phụ vương nhất thời hứng khởi lâm hạnh bà, cuối cùng quên bà. Những cung nữ như bà đối với bà vừa đố kỵ lại vừa mỉa mai, lũ lượt giậu đổ bìm leo, thường xuyên sai bà đi làm những công việc khổ cực nhất mệt mỏi nhất.Bản tính bà yếu đuối, hết thảy đều phục tùng, mọi người ném quần áo cho bà, bà đều ngoan ngoãn đi giặt. Trời lạnh giá rét, đôi bàn tay bà sưng vù như chiếc bánh bao, nứt toác vô số vết một giọt nước thấm vào mà đau thấu tận tim gan, để giảm bớt đau đớn bà phải đến trù phòng ăn trộm rượu…”.

Hy Hòa nhìn y chằm chằm, lần này nàng ta hoàn toàn sững sờ.

Từ khi nàng ta vào cung đến nay, hưởng hết ân sủng, có thể nói là người ở bên Chiêu Doãn nhiều nhất trong hậu cung, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy Chiêu Doãn kể lại những chuyện thời thơ ấu của mình.

Bóng trăng che phủ, khuôn mặt Chiêu Doãn vì thế mà không rõ, chỉ có đôi mắt vừa sâu thẳm lại vừa sáng rỡ, từ khi giấu đi nụ cười gian tà thường ngày lại để lộ một vẻ bi thương khôn tả.

“Bà uống rượu vào thì trở nên vui vẻ, vừa ca hát vừa giặt quần áo, bà không xinh đẹp nhưng hát rất hay. Mỗi khi ta nghe thấy tiếng hát của bà, ta cũng sẽ quên đi bao nhiêu bất hạnh mà mẹ con ta đã trải qua. Thế nhưng, vì mất quá nhiều rượu nên đám đầu bếp phát hiện ra, bọn họ chửi mắng bà bằng những lời khó nghe nhất thế gian, dùng đồ đạc ném bà, bà kéo ta chạy trốn thục mạng, ta không biết những đứa trẻ đồng trang lứa bên ngòai cung sống ra sao, nhưng có lẽ, ta của khi đó cũng chẳng khác thằng nhỏ ăn mày đầu đường xó chợ là bao nhiêu”.

Hy Hòa thấp giọng nói: “Chẳng trách Hoàng Thượng thích Cơ Hốt đến thế…”.

Chiêu Doãn đảo mắt, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Cơ Hốt hát rất hay, không phải vậy sao?”.

Chiêu Doãn nhếch môi khẽ cười, lắc đầu nói: “Không… không, không liên quan đến chuyện đó… Cơ, Cơ Hốt nàng ta… không giống. Nàng ta khác các nàng…”.

Hy Hòa hừ lạnh một tiếng, lộ vẻ không đồng ý.

Chiêu Doãn nắm chặt tay nàng, tiếp tục nói: “Mùa đông năm ta lên chín tuổi đó, có một sáng, mẹ đi giặt quần áo, còn ta ở trong phòng đợi bà, đợi mãi đợi mãi, đợi đến khi trời tối . Mịt cũng không thấy bà về. Thế là ta ra ngoài tìm, mới phát hiện ra bà bị ngất bên hồ, một nửa thân mình chìm trong nước lạnh giá. Ta nắm tay bà, ra sức lắc, ra sức gọi, nhưng lắc gọi thế nào bà cũng không tỉnh lại. Ta cảm thấy sợ hãi vô cùng, sợ bà cứ như thế mà chết, bỏ ta mà đi. Thỉnh thoảng có cung nữ thái giám đi qua, ta cầu xin họ giúp đỡ, nhưng không ai giúp ta, không một ai. Cuối cùng không còn cách nào khác, ta phải về nhà kiếm một tấm ván gỗ và dây thừng, đẩy mẹ ta lên tấm ván gỗ, rồi lấy dây thừng buộc bà lại cho chắc, kéo từng chút từng chút một về nhà. Khoảng cách từ bờ hồ đến căn nhà nhỏ tổng cộng năm trăm bước chân, ta kéo mất ba tiếng đồng hồ. Không có trăng sáng, chỉ có ánh đèn lù mù hắt từ phía xa xa lại ta vừa kéo vừa run rẩy, đến khóc cũng không thể khóc lên nổi”.

“Bà ấy chết rồi ư?”.

Chiêu Đoãn chăm chú nhìn sâu vào đôi mắt Hy Hòa, im lặng một lúc lâu, mới trả lời nàng: “Nếu như nàng nói ngay lúc đó, thì bà ấy chưa chết”.

Hy Hòa mím môi: “Vậy… sau đó sao?”.

“Bà ấy nằm liệt giường suốt mười ngày trời mới ra đi”.

Hy Hòa “à” một tiếng rồi không nói gì nữa.

“Mười ngày đó không một ai đến thăm bà ấy đương nhiên, cũng không có ai đến thăm ta. Vầng thái dương nhô cao từng chút từng chút một, rồi lại lặn xuống từng chút từng chút một, chiếc bóng cũng từng chút từng chút một di chuyển men theo khe cửa, rất chậm rất chậm. Ta nhìn những chiếc bóng đó trong cơn mờ mịt nghĩ rằng tại sao ta lại gặp phải sơ mệnh như thế ta là một hoàng tử cơ mà, có thân phận cao quý nhất trên đời, tại sao lại có một tuổi thơ như thế? Tại sao thái tử Thuyên bọn họ có thể muốn gì được nấy, áo gấm cơm ngọc, còn ta đến đưa mẹ mình về nhà cũng không có ai giơ tay ra giúp? Tại sao những phi tử khác bị bệnh là có ngự y đến hầu hạ, còn mẹ ta lại ngắc ngoải hơi tàn trên giường suốt mười ngày, không một ai đến hỏi thăm một câu? Thế gian này lại sao lại bất công đến vậy? Tại sao phải đối xử với ta và bà ấy như thế? Ta… ta…”. Chiêu Doãn từ từ nắm chặt tay, giọng nói trong chốc lát trở nên thật nặng nề: “Ta không cam tâm!”.

Hy Hòa im lặng nhìn y với biểu cảm phức tạp, mãi sau mới nói: “Tại sao hoàng thượng phải nói cho thiếp những chuyện này?”.

“Tại…sao… ư?”. Chiêu Doãn chậm rãi nhắc lại một lần nữa ba chữ đó, bỗng nụ cười u uất đen tối lại xuắt hiện. Trong lòng Hy Hòa thoáng lo sợ, mỗi khi Chiêu Doãn cười như vậy nghĩa là có người sắp gặp xui xẻo.

Quả nhiên, câu sau của Chiêu Doãn chính là: “Vài năm sau đó ta biết được tại saoa lại phải gánh chịu tất cả cảnh ngộ trớ trêu đó, biết được nguyên nhân thực sự vì sao ta phải sống khổ sở như thế, mà nguyên nhân đó thực ra lại vô cùng giản đơn, chỉ có hai chữ – nàng muốn biết không?”. Y đột nhiên kéo cánh tay nàng, khiến cả người nàng bị lôi lại gần, sau đó nhả từng chữ một trong khoảng cảch gần như gang tấc: “Cơ… Anh”.

Hy Hòa run rẩy từng cơn.

“Cơ Anh! Là Cơ Anh khiến tuổi thơ của ta bất hạnh như vậy là Cơ Anh đã cướp đi cuộc đời hạnh phúc đáng nhẽ ta sẽ có! Cho nên, khi ta biết tất cả đầu mối tội lỗi này đều bắt nguồn từ hắn việc đầu tiên ta làm là sai người giám sát hắn, xem xem con cưng thực sự của ông trời kia sống cuộc đời vinh hoa phú quý khác biệt hoàn toàn với ta như thế nào!”. Chiêu Doãn nói đến đây, mắt bỗng lộ ra vẻ mơ màng, y nhìn nàng đăm đắm, ánh mắt lần nữa lại trở nên bi thương vô tận: sáu đó, ta… nhìn thấy nàng. Ta nhìn thấy nàng rồi, à không, trẫm nhìn thấy nàng, Hy Hòa. Ngày hôm đó, trẫm đã nhìn thấy nàng”.

Vành mắt Hy Hòa đột nhiên đỏ hoe, khàn giọng nói: “Sao Cơ Anh lại có thể có lỗi với hoàng thượng được?”.

Chiêu Doãn không trả lời câu hỏi của nàng nói thẳng toẹt: “Nàng khi đó đã là tình nhân của Cơ Anh, hơn nữa, khi giặt quần áo nàng lại dùng cách giống như mẹ ta uống rượu để xua lạnh… Khoảnh khắc đó trẫm cảm thấy vận mệnh bỉ ổi làm sao, cũng đáng thương làm sao. Nó cướp đi của trẫm một người, rồi trả lại cho trẫm một người. Cho nên, mấy ngày sau, trẫm tuyên triệu Cơ Tịch vào cung, nói với lão thất phu đó, trẫm muốn tình nhân của con trai lão”.

Hy Hòa thở hắt ra một hơi lạnh run rẩy hỏi: “Cho nên, ngày hai mươi chín tháng ba, trong rừng hạnh, Cơ Anh…”.

“Ngày hai mươi chín tháng ba, Cơ Anh viết thư hẹn nàng đợi hắn trong rừng hạnh nhưng mãi mà hắn chẳng xuất hiện Nàng đợi mãi mà không thấy hắn đến, khi tức giận quay về nhà thì phát hiện cha nàng đã bán nàng cho người khác vì thua bạc. Ngày hôm sau thì nàng vào cung…”.

Cả người Hy Lạp bắt đầu run rẩy dữ dội: “Là hoàng thượng sắp đặt… tất cả những việc đó đều do người sắp đặt?”.

Chiêu Doãn dán mắt nhìn nàng ta, không hề chớp mắt: “Đúng”

Hy Hòa không chút nghĩ ngợi vung tay, chiêu Doãn không né tránh, “bốp”

một tiếng, trên gương mặt y lằn năm vết ngón tay.

“Người! Người… người”. Hy Hòa chân trần nhảy xuống giường, tức giận đến mức gằn như không thở nổi, ôm ngực nói: “Tại sao hoàng thượng phải làm như thế? Tại sao phải chia cắt ta và Cơ Anh? Tại sao? Chàng rốt cuộc đã cướp của hoàng thượng thứ gì? Không phải chàng là đại công thần phò trợ hoàng thượng lên ngôi hay sao? Không phải chàng là thần tử mà hoàng thượng tín nhiệm nhất hay sao? Chàng…”.

Chiêu Doãn lạnh lùng ngắt lời nàng ta: “Nàng nghĩ xem, hắn vì cái gì mới phò tá trẫm thành tân đế?”.

Hy Hòa sững người.

“Nàng nghĩ xem, vì cái gì mà Cơ gia không giúp thái tử Thuyên thế lực mạnh nhất, không giúp Tấn vương vốn có danh vọng, không giúp Hoằng vương tài trí hơn người, lại chỉ giúp một kẻ không quyền không thế, xuất thân hàn vi, không chút sở trường như ta?”. Mỗi câu hỏi thốt ra, y lại bước gần Hy Hòa một bước, Hy Hòa bị dồn ép, lùi đến góc tường, cuối cùng không còn chỗ lùi nữa nàng ta thất thanh kêu lên, ngồi thụp xuống đất.

Chiêu Doãn từ trên cao nhìn xuống nàng ta như thế, ánh mắt sắc nhọn lạnh lẽo như kiếm như băng, giống như hết thảy mũi nhọn sắc bén trên đời này: Chính là vì hắn nợ ta! Hy Hòa, Tiểu Hồng của nàng đã thực sự nợ ta quá nhiều quá nhiều cho nên, ngay cả đến nàng cho ta thì hắn vẫn nợ ta, còn lâu hắn mới trả đủ, mãi mãi không trả đủ”.

Là bao nhiêu năm về trước, một ngọn đèn cô lẻ chiếu sáng gian phòng tối tăm, chiếu sáng người đỏ mặt mày điên cuồng, soi tỏ y đang gào thét – Nợ ta, nợ ta, cả đời này kiếp này hắn đều nợ ta!

Đầu Cơ Anh vã mồ hôi lạnh, chàng tỉnh dậy.

Tim chàng bỗng nhói đau dữ dội, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xé rách lồng ngực chui ra cơ thể lại hoàn toàn bất động, giống như đang chìm trong đầm lầy, không thể nào cựa quậy nổi.

Chàng há to miệng, hít vào thở ra thật sâu, nhưng vẫn không cảm nhận được sức mạnh của không khí, chỉ cảm thấy bản thân sắp đứt hơi đến nơi.

Chính lúc này có người kéo màn sang một bên, rồi một bàn tay ôm chặt lấy cánh tay chàng, một bàn tay khác cầm bình thuốc lạnh ngắt áp lên môi chàng, chất lỏng đắng ngắt rót xuống, không khí dường như cũng theo đó mà tràn vào khoang mũi, cảm giác ngạt thở biến mất trong tích tắc, lúc này chàng mới có thể thả lỏng người.

Đập vào mắt chàng là khuôn mặt nhỏ nhắn đang mặt chau mày nhíu của Tiết Thái: “Ngài bị bóng đè rồi”.

Cơ Anh thở hổn hền, ánh mắt có chút bải hoải vì cơn đau vừa mới qua đi.

Tiết Thái cắt bình thuốc, đột nhiên lại quay người, hỏi một câu: Tiểu Hồng là ai?”.

“Hử?”. Cơ Anh hơi sững sờ Tiết Thái nhìn chàng: “Ban nãy ngài vừa gọi cái tên này”.

Cơ Anh liếc nhìn xuống, không tỏ thái độ gì, Tiết Thái lại nói: “Đựợc rồi, không cần nói đâu”. Nói đoạn, hắn tiếp tục bước về phía trước. Khi hắn vén bước màn chắn gió(4), Cơ Anh lên tiếng: “Đại Thiên thế giới , chúng sinh muôn vàn, có thể nói cái tên là đặc chất bẩm sinh. Khi tất cả mọi người cùng dùng một cái tên giống nhau để gọi người cái tên đó đã trở thành tượng trưng cho ngươi. Nhưng, luôn có một người vô cùng đặc biệt với ngươi, vì thế cũng sẽ đùng một cái tên khác để gọi ngươi”. Nói đến đây, chàng dừng lại một lát, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Tiểu Hồng chính là cái tên đặc biệt đó của ta ” .

Tiết Thái im lặng nhìn chàng, ánh mắt sáng lấp lánh.

Hàng lông mày Cơ Anh chau lại, kế đó lại duỗi ra, dáng điệu mang theo một chút xấu hổ hiếm gặp, càng lúc càng dịu dàng hơn: “Cách xưng hô này có phải rất cổ quái không?”.

“Không cổ quái!”. Tiết Thái đáp: “Ngài vốn dĩ thích màu đỏ”.

Lần này đến lượt Cơ Anh ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”. Người đời đều biết Kỳ Úc hầu thích màu trắng, đến thánh thượng cũng ban thưởng cho chàng Bạch Trạch.

“Trong thọ yến của hữu tướng năm đó, ta hỏi xin ngài chiếc bản chỉ, ngài nhất định không cho. Mà chiếc bản chỉ đó màu đỏ”.

Nụ cười của Cơ Anh nhạt dần, gương mặt trong khoảnh khắc đã nhuốm màu bi thương.

Nơi sâu thẳm của nàng nhĩ bỗng khẽ rung lên, phảng phất như có âm thanh từ phương xa vọng lại, xa xôi như cách cả một đời. Giọng nói đó nói: “Ta gọi chàng là gì nhỉ? Ta á, sẽ không gọi chàng là công tử, như thế nghe xa cách quá; cũng không thể gọi chàng là CơAnh, như thế nghe binh thường quá; càng không thể gọi chàng là Cơ lang, như thế nghe khoa trương quá… ta muốn dùng một cái tên khác tất cả mọi người trên thế gian này để gọi chàng, như thế mới chứng minh được, tới chàng, ta cũng khác với tất cả mọi người trên thế gian này. Đối với chàng, ta khác với mọi người, đúng không? Tiểu Hồng…của ta”.

“A ha, lông mày của chàng chau lại kìa, khóe mắt cũng nheo lại, chàng không thích cái tên này sao? Tại sao thế? Chàng không thích màu đỏ à? Nhưng mà, màu đỏ là màu ta thích nhất. Thích nhất nhất đấy. Ta dùng mầu sắc mà ta thích nhất nhất, để gọi chàng – người mà ta thích nhất nhất, nghĩ như thế, chàng sẽ chấp nhận được phải không? Tiểu Hồng… của ta”.

“Ta không biết thích một người là cảm giác như thế nào. Nhưng mỗi lần gặp được chàng, trong lòng ta rất ấm áp. Mỗi lần không gặp được chàng, chỉ cần nhớ đến chàng, là cảm thấy lạnh lẽo biết bao. Quá trình tỉa cây, hái hoa, rao bán vốn khô khan và kéo dài, thế nhưng nghĩ đến dáng hình của chàng, nghĩ đến những lời chàng đã nói với ta và cả những lời chàng sắp nói, thời gian đã trôi nhanh hơn, vụt cái đã qua. Thần kỳ biết bao, tại sao trong sinh mệnh con người, lại xuất hiện kỳ tích nhường này? Rõ ràng không có gì thay đổi nhưng chỉ vì có thêm một người, từ đây ánh dương mỗi ngày đều mới mẻ, không khí mỗi ngày đều thơm hương, những người xa lạ ta gặp đều trở nên thân thiết và dễ nhìn hơn… Chàng có phải tiên nhân trong truyền thuyết, đến để thi triển phép thuật mầu nhiệm với ta hay không? Mà sao lại khiến ta trở nên vui vẻ và hạnh phúc thế này. Tiểu Hồng… của ta”.

“Ta thực sự vui vì chàng xuất thân quý tộc, gia thể hiển hách. Ấy, dường như chàng hơi ngạc nhiên, chàng không vui sao? Hãy nghe ta nói hết đi mà. Ta cảm kích biết bao vì ông trời đã thiên vị cho chàng như thế, khiến chàng vừa ra đời đã có được một thứ tốt đẹp nhất thế gian – được các văn sĩ xuất chúng dậy dỗ, được rèn giũa và hun đúc bởi nền văn hóa thượng lưu tao nhã, giúp chàng có được học thức uyên bác, tầm nhìn sâu rộng, khiêm nhường cung kính văn nhã độ lượng, chiếm được vị trí cao mà những kẻ phàm phu tục tử vì thiếu điều kiện nên cả đời cũng không thể đuổi kịp. Xuất thân của chàng đã tạo thành chàng của hiện tại, cho nên, bây giờ ta mới có thể gặp được chàng tót vời như thế này, cho nên ta rất vui. Tiểu Hồng… của ta”

“Tiểu Hồng… của ta”.

“Tiểu Hồng… của ta”.



Giọng nói đó xoay tròn, quẩn quanh, lặp lại. Hết lần này đến lần khác, từng từ từng chữ rõ ràng đến thế, mà biểu cảm trên gương mặt của người nói khi đó lúc nhíu mày lúc nhoẻn cười lúc nhướn mi lúc chớp mắt, vẫn rõ ràng như thế.

Thế gian này, đau đớn nhất chính là hai chữ “đặc biệt”.

Khi ngươi gặp một người đặc biệt, khi những gì người đó nói với ngươi, làm cho ngươi đều hoàn toàn khác những người bình thường khác, thì chắc chắn nàng đã trở thành khắc cốt ghi tâm của người Đặc biệt là, khi đó, năm đó, còn thơ ngây biết mấy.

Cơ Anh trầm ngâm trong giây lát, khoác áo xuống giường, đẩy cửa ra, bên ngoài đêm lạnh như nước.

“Ánh trăng này chiếu xuống Trình quốc, cũng chiếu xuống Bình quốc”.

Đối diện với câu nói chẳng đầu chẳng cuối của chàng, Tiết Thái không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ lạnh nhạt tiếp lời: “Nhưng dưới ánh trăng của Bích quốc, mới có thứ mà chủ nhân nhớ nhung”.

Cơ Anh nghe xong, thái độ lại càng trầm xuống hơn, một lúc sau chàng mới quay người, nhìn thẳn vào mắt Tiết Thái nói: “Có thứ của ta. Phải chăng có thứ của ngươi?”.

Tiết Thái cụp mắt, thấp giọng nói: “Nô tài không có thứ gì để nhớ nhung”.

Cơ Anh nhìn hắn đăm đăm một lúc, rồi lần nữa ngẩng đầu nhìn vầng trăng hạ huyền trên bầu trời, thầm thì: “Không có cũng tốt. Bởi vì một khi có rồi là không thể cắt đứt nổi. Giống như ta giờ phút này, lại… muốn về nhà đến thế”.

Chàng ngừng lại một lát, nhắc lại: “Ta muốn về nhà Tiểu Thái”.

Ánh mắt Tiết Thái lóe lên mấy cái, rồi cũng chìm vào tịch liêu.

Ngày mùng một tháng tám.

Trăng đêm như móc câu, ánh sáng mờ tối.

Ánh trăng chiếu xuyên qua khung cửa sổ bằng vải lụa, lọt vào trong khoang thuyền, soi lên Khương Trầm Ngư đang lấy tay làm gối, mơ màng ngủ ngục trên đống sách vở bừa bãi cuốn mở cuốn gập trên bàn.

Một cuốn sách y thuật bị cánh tay nàng chạm phải, rơi từ trên bàn xuống, khi chạm đất phát ra tiếng “bộp”. Nàng bỗng choàng tỉnh giấc, dụi dụi mắt rồi khẽ gọi: “Hoài Cẩn?”.

Trong phòng vẫn im lặng như tờ, không có ai trả lời.

Nàng nhìn đồng hồ cát đặt trên bàn, vừa mới qua giờ Sửu lúc nửa đêm canh ba như thế này, Hoài Cẩn không thể ra ngoài, lẽ nào ngủ say quá, cho nên không nghe thấy nàng gọi?

Khương Trầm Ngư đứng dậy, đi vào gian phòng sau chiếc bình phong, nhìn thấy Hoài Cẩn đang ngồi trên sàn bên cạnh giường, tựa vào đầu giường không hề nhúc nhích. Nàng không kìm được bật cười: “Sao lại ngồi ngủ thế? Hoài Cần, mau tỉnh dậy, lên giường ngủ đi chứ…”. Ngón tay mới chạm vào bả vai cả người Hòai Cẩn đã đổ ập xuống đất.

Khương Trầm Ngư kinh sợ, còn chưa kịp gọi, cánh tay đã bị tóm chặt, kế đó trên cổ cũng có cảm giác lạnh 1ẽo, hai cánh tay đã bị bẻ quặt ra sau lưng, không thể cựa quậy được.

Đồng thời, một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên sát bên tai nàng: “Ngu thị, đã lâu không gặp…”.

Trái tim Khương Trầm Ngư trùng xuống – Là Di Phi.

Ánh đèn trên thư án phía xa chiếu hắt vào khoảng sau lưng nàng, phác họa nên gương mặt của kẻ đang uy hiếp nàng, lông mày dài đến tóc mai, mắt tựa hoa đào, khi cười thấy một bên khóe miệng nhếch lên, lộ rõ vẻ tà mị và cay nghiệt, không phải ai khác, chính là tam hoàng tử Di Phi đã nhảy xuống nước tháo chạy khi nội loạn Trình quốc xảy ra.

Không ngờ gã lại ở trên thuyền của Bích quốc!

Càng không ngờ gã lại ở trên thuyền của mình tiến vào lãnh thổ Bích Quốc!

Gã muốn làm gì?

“Sao? Ngạc nhiên lắm phải không?”. Di Phi cười hì hì: “Di Thù giăng thiên la địa võng trong đất Trình quốc để bắt ta, nhưng không ngờ ta sớm đã chuồn lên quan thuyền của các nàng xuất cảnh từ lâu. Nàng không muốn biết ta lên thuyền bằng cách nào sao?”

Khương Trầm Ngư cố gắng hết sức để trấn tĩnh bản thân, đáp lại lời gã: “Ta chỉ thấy lạ là vì ngươi mai phục trên thuyền lâu như thế tại sao trong đêm cuối cùng, khi đã sắp thành công ngươi lại xuất hiện trước mặt ta?”.

Di Phi cười “ha ha”, cúi đầu xuống sát gần mặt nàng, giọng nói trầm thấp và mềm mỏng, tựa như thủ thỉ với tình nhân: Khương Trầm Ngư bị kích động đến mức giãy giụa vùng vẫy theo bản năng, Di Phi lập tức gia tăng lực độ, giữ chặt nàng, trầm giọng quát: “Đừng nhúc nhích! Ta không muốn. thực sự làm nàng đau”.

Khương Trầm Ngư chỉ cảm thấy tầm nhìn bắt đầu mơ hờ, nàng vội vàng chớp mắt để dằn lệ xuống.

“Đúng rồi, như thế mới đúng, ngoan nào, chớ phản kháng. Nếu không, không chỉ nàng mà đến tì nữ của nàng, còn có tên ám vệ nửa sống nửa chết ở gian bên cạnh, e là cũng không giữ được tính mạng đâu”. Di Phi vừa nói vừa đưa tay ra rờ rẫm gương mặt nàng, ánh mắt lóe sáng, nói: “Ta đã nói một dược nữ quên sao có thể có được tài hoa khí độ như nàng? Chỉ là ta đoán vô số khả năng, nhưng lại không ngờ rằng, hóa ra nàng lại là hoàng phi của Bích quốc. Tên tiểu tử Chiêu Doãn đó đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, lại phái nữ nhân của mình đi vào chỗ ra sông vào chết, xem ra hắn thực sự chẳng quan tâm đến nàng chút nào. Đã không quan tâm đến nàng, ban đầu sao còn phải cướp nàng khỏi tay Cơ Anh chứ?”.

Khương Trầm Ngư cắn chặt môi, xem ra Di Phi ẩn mình trên thuyền mấy ngày nay, đã điều tra rõ hết thảy mọi điều về nàng. Mà giờ này phút này, bị gã khống chế, bị gã khinh mạn, gã dùng những lời cợt nhả nói ra quá khứ mà nàng không muốn nhớ lại, nếu nói không kích động, không đau đớn, hay không phẫn nộ thì đều là giả dối tất. Nhưng nếu tỏ ra nửa phần đau khổ, thì chẳng phải sẽ thỏa mãn tâm nguyện của tên tiểu nhân này hay sao.

Khương Trầm Ngư đã quyết ý, tuyệt đối không để Di Phi toại nguyện, vì thế nàng mở to mắt nhìn thẳng đối phương, trên gương mặt trắng bệch không để lộ bất cứ cảm xúc nào.

Thấy dáng vẻ của nàng, Di Phi lại cười nhạt, thân mật nói: “Thật mạnh mẽ làm sao… có điều, nàng như vậy, thực sự khiến người ta thích đó…”. Nói đoạn, gã hôn lên gò má nàng, làn môi nhẹ nhàng di chuyển, từng chút từng chút một, chậm rãi mà dâm đãng tiến lại gần.

Thấy môi gã sắp di chuyển đến môi nàng, cuối cùng Khương Trầm Ngư đành mở miệng: “Ngươi đã có điều muốn cầu xin ta, vậy thì không được bỡn cợ t t a ” .

Di Phi dừng lại, nheo mắt nói: “Cái gì?”.

Khương Trầm Ngư tiếp tục nhìn chằm chằm về phía trước, bình thản nói dằn từng từ một: “Nếu không, nỗi sỉ nhục mà ta phải chịu ngày hôm nay ngày mai ngươi chắc chắn phải trả lại gấp mười gấp trăm lần. Đừng quên đây là Bích quốc. Mà Bích quốc là địa bàn của Khương gia ta”.

Di Phi nheo mắt nhìn nàng một lúc lâu, cuối cung gã buông tay ra.

Khương Trầm Ngư vội quay người lùi ra sau may bước, nàng tựa vào vách thuyền, cảnh giảc nhìn gã. Hai người cứ mặt đối mặt nhìn nhau rất lâu rất lâu như thế, Di Phi đột nhiên lại đưa tay ra một cách vô cùng lịch thiệp, làm tư thế. mời: “Thục phi nương nương, mời ngồi”.

Khương Trầm Ngư lại nhìn gã vài cái, rồi mới kéo một chiếc ghế bên cạnh và ngồi xuống. Trong ống tay áo, có thể cảm thấy một cách rõ ràng tay nàng đang không ngừng run lẩy bẩy. Nàng bỗng cảm thấy vừa có chút chán nản vừa có chút tức giận, làm thân con gái dù cho có thông minh như thế nào, nhưng khi đối diện với kẻ bỉ ổi như thế này, cũng hoàn toàn thất thế.

Di Phi ngó nàng, thong thả nói: Nhìn điệu bộ của nương nương như là hận không giết được ta vậy”.

“Không, ta không muốn giết ngươi”. Khương Trầm Ngư cố ý ra vẻ lạnh lùng nói: “Ta chỉ muốn tìm mười bảy, mười tám người tới, làm lại một lần nữa việc mà ngươi vừa làm với ta lên người ngươi”.

“Hả? Vậy thì ta được hưởng thụ quá rồi…”. Lời của Di Phi còn chưa dứt, Khương Trầm Ngư đã bổ sung: “Tên nào tên ấy mập mạp mũm mĩm trên hai trăm cân, mười năm không tắm rửa, vừa lăn lộn trong bùn, miệng nhai tỏi và cá sống…”.

Lông mày Di Phi dựng lên thành một đường cong kỳ dị, gã nhìn nàng, ánh mắt nửa cười nửa không sáng lên.

“Đúng rồi, còn phải toàn là đàn ông”. Nói xong, nàng cũng tự thấy không chịu nổi, liền bật cười thành tiếng. Còn Di Phi lại không cười, chăm chú nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: Nếu nàng có thể thỏa mãn ước nguyện của ta, để nàng trút giận như vậy, cũng đâu có gì đáng ngại”.

Khương Trầm Ngư sững người một lát. Trong ánh sáng vàng mờ tối, Di Phi đứng bên cạnh bức màn dầy và nặng, vận áo vải gai màu xám như một tên tùy tùng bình thường của Bích quốc, không còn dáng vẻ phong lưu khoa trương khi trước. Mà vứt bỏ cái vẻ bề ngoài cuồng vọng cợt nhả này, thì gã chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi gầy gò mà thôi.

Ánh sáng hắt từ sau lưng gã tới, vạch ra một đường gầy guộc.

Khương Trầm Ngư cụp mắt, khẽ giọng than: “Ngươi lên nhầm thuyền và cũng cầu xin nhầm người rồi”.

“Câu này nghĩa là sao?”.

“Đáng nhẽ ngươi không nên lên thuyền của Bích quốc. Nếu ngươi lên thuyền của Yên quốc, có thể mượn nghìn quân; Nếu ngươi lên thuyền Nghi quốc có thể vay nghìn vàng; nhưng ngươi lại lên thuyền Bích quốc, thì chẳng có gì cả. Đó là điều thứ nhất. Phụ thân ta hữu tướng, nhưng trong tay không nắm thực quyền; ta tuy là đế phi, nhưng không được sủng ái. Ngươi không đi cầu người khác, lại đến cầu một kẻ không quyền không thế là ta. Đó là điều thứ hai. Vậy nên tâm nguyện của ngươi sao có thể thỏa mãn?”.

Di Phi chăm chú nhìn nàng, rất lâu sau mới nở nụ cười nhàn nhạt gã cũng kéo một chiếc ghế rồi lười nhác ngồi xuống, thong thả nói: “Nương nương thực sự biết ta muốn cầu xin thứ gì sao?”.

“Hoàng vị?”. Dường như Di Phi nghe thấy câu chuyện hài nực cười nhất trên đời, gã bật cười ha hả. Khương Trầm Ngư không khỏi cau mày – Cười như vậy không sợ người ngoài nghe thấy sao? Xem ra không chỉ mình gã, mà ba tên thị vệ võ nghệ cao cường của gã cũng cùng lên thuyền, lúc này đang canh gác ngoài cửa, thế nên gã mới dám không kiêng nể gì như vậy.

Di Phi vừa cười vừa nói: “Nương nương ơi là nương nương, uống cho nàng thông minh băng tuyết, lại nhìn nhầm tiểu vương ta. Thứ tiểu vương ta muốn không phải là hoàng vị, không những không phải là hoàng vị, ngược lại ta lại muốn lấy hoàng vị làm quà để cầu kiến một người”.

Trong đầu Khương Trầm Ngư đột nhiên vỡ òa ra một đáp án, mà Di Phi rất nhanh đã nói ra đáp án đó: “Ta muốn nhờ nương nương dẫn mối, để ta gặp Chiêu Doãn một lần”.

Cát chảy như nước, tia khúc xạ từ chiếc đồng hồ cát ánh lên gương mặt hai người, mờ mờ tỏ tỏ. Trong phòng ngủ, bầu không khí tĩnh mịch, dường như đến tiếng hít thở cũng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Rõ ràng chỉ trong khoảnh khắc điều cấm kỵ đã được sáng tỏ nhưng khi xác nhận lại chẳng thể nào khẳng định. Kéo một sợi tóc mà làm lay động đến toàn thân, trong lòng Khương Trầm Ngư tự vấn: Chuyện này nên hay không nên giúp; có thể hay không thể giúp?

Tại sao Di Phi muốn tìm Chiêu Doãn, nguyên nhân quá đơn giản: Gã chỉ có thể tìm Chiêu Doãn.

Từ khi Hách Dịch và Chương Hoa ủng hộ Di Thù lên ngôi, liên minh bốn nước đã được thiết lập.Như thế muốn thuyết phục Hách Dịch và Chương Hoa thay đổi phe phái, rõ ràng cực kỳ khó khăn. Có thể coi là mắt xích yếu nhất trong phe đồng minh chính là Bích quốc, nước duy nhất quốc chủ không tự mình đến Trình quốc. Muốn phá hoại mối liên minh này, thì phải bắt đầu xuống tay từ đây.

Hơn nữa, so với Hách Dịch và Chương Hoa, Chiêu Doãn hiển nhiên dễ dàng bị thuyết phục hơn nhiều. Bởi vì…

“Nương nương đang nghĩ. .. tại sao? Tại sao ta lại không tìm Nghi vương giàu nứt đố đổ vách không tìm Yên vương hùng tài thao lược, mà lại chỉ đi tìm Bích vương nền móng còn yếu?” Di Phi giơ một bàn tay lên khẽ vuốt lông mày bên trái của mình, trong nụ cười lại tràn đáy sự châm biếm: “Đương nhiên là vì… so với hai vị hoàng đế kia, Bích vương tham lam hơn hẳn”.

Tham lam.

Không sai, chính là từ này.

Nhớ lại vị quân vương thiếu niên luôn cười híp mắt nhưng nụ cười không toát lên từ đáy mắt đó, Khương Trầm Ngư bất giác thấy ớn lạnh.

“Từ năm ngóai, Bích vương đã âm thầm liên hệ với đại ca của ta, nói sẽ giúp huynh ấy xưng đế và tặng kèm các đồ vật quý hiếm như sắt bát sắc. Chẳng ngờ tên ca ca bất tài của ta lại đem kế hoạch nói cho Di Thùà tặng sơ sắt đó cho Di Thù”.

Khương Trầm Ngư nhớ đến đầu ngọn thương bị Phan Phương đánh gãy.

“Đại ca ta vẫn luôn tưởng rằng Di Thù thực lòng muốn giúp huynh ấy, cho nên cái gì cũng dựa vào ả, kết quả lại bị Di Thù lợi dụng, cùng với Kỳ Úc hầu tài trí giỏi giang đó của ả mưu tính cướp thế lực, đoạt ngai vàng của huynh ấy. Nếu như ta đoán không nhầm, hành động lần này của Kỳ Úc hầu, Bích vương không được báo trước”.

Trái tim Khương Trầm Ngư từ từ chìm xuống: Kỳ thực nàng cũng lờ mờ đoán được khả năng này, nhưng thấy Cơ Anh trước sau vẫn có sẵn chủ kiến như không có chuyện gì xảy ra, nên cũng tạm gác lo lắng, nhưng bây giờ lại bị Di Phi cố ý khơi ra, bỗng cảm thấy áp lực nặng nề ập đến.

Di Phi chớp mắt: “Cho nên, nương nương cảm thấy còn có người nào có thể dễ dàng gây chuyện hơn vị đế vương đang Phẫn nộ này? Và có người nào có thể dễ dàng thuyết phục hơn vị đế vương tham lam này?”.

Khương Trầm Ngư mặt mày trắng bệch, trầm giọng nói: “Nhưng ngươi đựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ giúp ngươi?”.

Di Phi không trả lời ngay, gã thu lại nụ cười, chăm chú nhìn nàng với vẻ buồn bã.

Khương Trầm Ngư tiếp tục: “Như ngươi nói lúc trước, Kỳ Úc hầu là ý trung nhân của ta, tại sao ta phải giúp ngươi để khiến hoàng thượng vì chuyện Trình quốc đột ngột đổi chủ mà trút giận lên người trong lòng ta?”.

Đồng tử trong mắt Di Phi bắt đầu co lại, rất lâu sau gã mới nói: “Những lời như vậy mà nàng cũng dám nói ra…”.

“Có gì mà ta không dám?”. Khương Trầm Ngư nhìn gã chằm chằm, cười lạnh: “Ngươi cho rằng vì cái gì mà ta không chịu ngoan ngoãn làm hoàng phi, mà lại làm một mưu sĩ có thể bị hi sinh bất cứ lúc nào? Ngươi cho rằng vì cái gì mà ta phải dùng tấm thân nhi nữ yếu đuối này bất chấp lành ít dữ nhiều nhảy vào vòng xoay chính trị? Ngươi cho rằng vì cái gì mà lúc này ta phải chịu sự đối đãi vô lễ khinh bạc như thế này của ngươi ở nơi đây?”.

Di Phi nheo mắt, nén giọng xuống cực thấp cực chậm, dường như từng chữ từng chữ đều lọt qua từng kẽ răng: “Là vì Cơ Anh?”.

Khương Trầm Ngư không hề do dự đáp: “Đúng thế! Cho nên, ta sẽ không dẫn mối giúp ngươi, ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì tốn hại đến Cơ Anh! Hãy nghe cho rõ, ta, tuyệt đối, không làm”.

Ánh mắt Di Phi liếc nhìn Hoài Cẩn nằm dưới đất.

Khương Trầm Ngư lập tức bổ sung thêm: “Dù cho ngươi có dùng tính mạng của thị nữ thân cận và ám vệ của ta để uy hiếp ta cũng vô dụng. Bọn họ nếu chết vì ta, ta cũng lắm cũng sẽ lấy mạng đền cho họ, nhưng chuyện không thể làm, ta vĩnh viễn sẽ không làm”.

Nét mặt Di Phi trở nên cổ quái, vì quá phức tạp mà khó có thể hiểu được, gã dán mắt nhìn nàng, rất lâu sau vẫn không nói năng gì.

Trong bóng sáng, thiếu nữ ngồi trên ghế mày mắt như tranh vẽ, hàng mi đen rợp, ánh mắt sáng trong, khóe miệng mím chặt yếu đuối mà kiên cường, giọng như một viên dạ minh châu phát sáng lấp lánh.

Đồng tử trong mắt Di Phi từ nhạt chuyển sang đậm, cuối cùng gã khẽ thở dài một tiếng: “Nàng tên là Khương Trầm Ngư, là Trầm Ngư trong “trầm ngư lạc nhạn’?”.

“Chẳng phải ngươi đã biết rồi sao?”.

“Nàng chào đời vào giờ Thìn ba khắc ngày Bính Sửu tháng Canh Tí, năm nay mới mười lăm tuổi”.

Khương Trầm Ngư cảm thấy câu hỏi của gã rất kỳ quặc, không khỏi có ý đề phòng: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”.

Di Phi lấy tay vuốt mày, hơi hơi cúi đầu, cười rung cả vai, vừa cười vừa lắc đầu than rằng: “Nhân sinh như một ván cờ, quả nhiên không sai chút nào. Mùa xuân năm ngoái, ta từng gặp cha nàng ở Tân Châu, Cầm Tửu hiến kế cho ta hãy xin cưới con gái của ông ta, lúc đó ta cao ngạo, không chịu đồng ý, sớm biết người sẽ gặp là nàng…”. Nói đến đây, giọng gã thấp dần, thấp đến mức không nghe thấy gì nữa.

Mặt Khương Trầm Ngư đỏ bừng như phát sốt, một mặt cố nhiên là nàng không ngờ giữa mình và Di Phi có một mối liên quan sâu xa đến vậy, một mặt bị chấn động vì sự thực phụ thân nàng và Di Phi từng ngầm qua lại với nhau. Nghĩ lại thái độ của ph

/27

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status