Chủ Thần thấy Tyler ôm hộp mã phóng chạy đi, liền tung hết hỏa lực đánh ra, khiến cho cả Diệp Minh và Alekos đều không chống đỡ nổi, bắn văng về hai phía, máu phun ra thành vòi. Alekos sống chết bò lê tới chỗ Diệp Minh, dựng anh dậy, ấn lòng bàn tay mình vào lòng bàn tay anh. Cậu vừa thở, vừa nói:
“Quân chủ, mau tỉnh lại đi!”
Luồng hỏa lực lưu chuyển từ lòng bàn tay của Alekos sang lòng bàn tay Diệp Minh trông như đồng hồ cát. Diệp Minh trong mấy giây ngất lịm, liền bật ho một tiếng, giật mình tỉnh lại. Alekos ngả mình nằm vật xuống.
“Quân chủ, đừng đánh nữa, chúng ta không đánh lại hắn đâu! Quay về Yanara thôi!”
Diệp Minh kéo cậu dựng vào góc tường, nói:
“Alekos, cậu nằm yên ở đây, hồi sức đi, tôi đuổi theo Wolfe!”
“Đợi đã!” Alekos bắt lấy cổ tay Diệp Minh, ngước nhìn anh:
“Quân chủ, trong lúc vận hỏa lực, ngài phải tập trung hơn nữa. Trên cơ thể mỗi hỏa nhân chúng ta, mỗi tế bào đều là một điểm hỏa. Khi ngài kết nối chúng lại với nhau, sẽ là một luồng năng lượng vô tận. Ngài có biết các phi thuyền có thể kết nối để tạo nên một kết giới vững chắc, chống được cả tên lửa không? Cơ chế vận động của hỏa lực cũng vậy. Hãy kết nối các điểm hỏa lại với nhau, ngài sẽ có sức mạnh vô địch!”
“Alekos... tôi không thể...”
“Vậy thì đừng đuổi theo nữa, theo tôi về Yanara!”
“Không được, Tống Nguy đang...”
“Vậy ngài đuổi theo chỉ để nhìn cậu ấy chết thôi sao?”
“Tôi...”
“Vậy thì hãy tập trung vào. Ngài là Quân chủ, người thừa kế duy nhất năng lượng Hỏa thần, nguồn năng lượng bất tử sản sinh từ lõi của hành tinh Yanara!”
“Được rồi! Tôi sẽ cố gắng. Alekos, lát nữa, khi cậu phục hồi, hãy đưa những người này ra khỏi đây! Và... đừng có chết đấy!”
“Tuân lệnh, Quân chủ!”
Diệp Minh để Alekos ngồi đó tự phục hồi rồi nhanh chóng lao theo hướng Chủ Thần vừa đi. Cả Chủ Thần và Tyler đều rời khỏi khiến chiến địa bỗng nhiên vắng lặng.
Thật ra, đánh cho đến lúc này, cả hai bên đều không còn ai lành lặn. Triệu Thanh bị thương khắp người nhưng không bị đạn bắn trúng nên vẫn có thể gắng gượng. Hải Tâm trúng đạn đã ngất đi. Hàn Anh lôi đâu ra một con robot y tế, ném cả người Hải Tâm vào đó, nhấn nút phẫu thuật tự động, mặc cho nó mổ xẻ Hải Tâm. Alekos ngồi yên vận hỏa lực trị thương cho chính mình.
Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh.
Ngô Quân cùng Quân Dao, hai kẻ tốt thí bỗng nhiên đối đầu, quần nhau đến mức ngươi sống ta chết. Cuối cùng, Hàn Anh vác khẩu Ultra bốn nòng, khạc nguyên cả băng đạn vào người Quân Dao, kết thúc trận chiến.
Ngô Quân nằm dưới đất bên cạnh đống xác ngổn ngang, dơ tay lên với Hàn Anh ý bảo cô kéo anh ta dậy, Hàn Anh phũ phàng bước qua mặt anh ta, còn nghiến răng nói:
“Đi chết đi!”
Ngô Quân: “Triệu Thanh, mau đỡ tôi dậy. Mụ già tiền mãn kinh này, thật không có lương tâm.”
Triệu Thanh sốt ruột đứng bên khoang y tế của Hải Tâm, nghe thấy Ngô Quân gọi liền chạy tới kéo anh ta dậy. Không ngờ, bàn tay Ngô Quân vừa mới dơ lên chạm tới tay Triệu Thanh, đã thả rơi xuống. Triệu Thanh cuống cuồng nhấc anh ta lên, mới thấy bàn tay mình đầy máu.
“Ngô Quân...”
Một viên đạn đã bắn xuyên ngực anh ta từ lúc nào, cho đến lúc này, anh ta mới nhận ra phút giây tỉnh táo cuối cùng vừa rồi là để dành cho cái chết. Ngô Quân mỉm cười nằm trong lòng Triệu Thanh, khó nhọc nói:
“Tốt rồi, cuối cùng cũng được ra khỏi nơi này...”
“Ngô Quân...” Hàn Anh quay lại thấy Ngô Quân đã chết, liền đau đớn gọi tên anh ta. Đó là người bạn cuối cùng của cô trên thế giới này, theo đúng nghĩa.
Ngô Quân từng là một nhà khoa học xuất sắc của Viện Hải dương học Đông Bắc Cực, cũng giống như Hàn Anh, đều bị Chủ thần khống chế. Nhưng Ngô Quân mềm yếu hơn nhiều, anh ta không thể vượt qua được mối đe dọa đối với mạng sống của người thân, chấp nhận làm nghiên cứu vũ khí cho Chủ Thần. Và rồi, hơn hai mươi năm qua, Ngô Quân chưa từng được ra khỏi đây, chưa từng gặp lại vợ con. Để bảo toàn mạng sống cho họ, anh ta đã chấp nhận đánh đổi.
Hàn Anh lặng lẽ vuốt mắt cho Ngô Quân, nắm lấy bàn tay lạnh giá của anh ta.
“Tên đồng nghiệp khốn kiếp này, cuối cùng... cũng được về nhà rồi!”
Alekos sau khi phục hồi, liền nhanh chóng đứng dậy nói:
“Mọi người, nhanh lên thôi. Ban nãy, người đàn ông vừa chết kia có nói nơi này sẽ bị oanh tạc. Chúng ta phải ra khỏi đây!”
Triệu Thanh đặt Ngô Quân xuống, kéo Hàn Anh dậy, không hiểu sao, anh lại kéo người đàn bà này vào trong vòng tay mình, vỗ về cô:
“Hàn Anh, đừng buồn nữa. Tống Nguy đang chờ cô!”
Hàn Anh gật đầu rồi rời khỏi Triệu Thanh, đi tới khoang y tế. Thấy robot đã gắp viên đạn ra khỏi bụng Hải Tâm, đang thực hiện khâu nội soi vết thương và dán vết mổ lại, cô liền mở lồng y tế ra. Hải Tâm dần tỉnh lại, nói đứt quãng:
“Triệu Thanh, Nhạc Ly... em ấy... em ấy...”
Lúc này, Tống Nguy đang đuổi theo Tyler. Y đang di chuyển về phía khoang chứa thủy phi cơ. Rất nhanh Tống Nguy đã thấy bóng dáng y ở phía gần đầu cầu bắc sang khu vực chứa thủy phi cơ, hắn liền vừa đuổi vừa dùng cả hai tay bắn súng xối xả về phía y. Chỉ thấy bóng Tyler thoắt xẹt qua xẹt lại đã tránh được loạt đạn của Tống Nguy. Tống Nguy điên cuồng bắn vào bình chứa nước ngọt ngay gần đó, khiến nó vỡ tung, Tyler bắt buộc phải lui lại một bước, giận dữ quay lại nhìn Tống Nguy.
“Ngươi ngoài việc lấy cái hộp này, vẫn còn có ý muốn trút căm hận lên tình cũ của tình mới của ngươi nhỉ?” Tyler quả nhiên rất biết cách đánh trúng điểm yếu của đối phương. Mặc dù đã quyết định chôn sâu người kia trong đáy lòng, nhưng nghe thấy câu này, Tống Nguy không khỏi giận điên lên.
Hắn không nói không rằng, bật lên xoay thành một vòng trên không trung, quật chân xuống đầu Tyler. Y nhanh chóng tránh được đòn sát thủ của Tống Nguy, một tay xách hộp mã phóng không rời, một tay rút dao quân dụng đâm tới. Tống Nguy vừa hạ chân xuống đất đã thấy một luồng hơi lạnh ập tới, lưỡi dao nhọn hoắt đã sắp chạm tới mí mắt hắn. Tống Nguy xoay nghiêng mặt tránh đòn, trượt xuống bên dưới, lướt qua bên người Tyler, dơ chân đạp vào cái hộp khiến nó tuột ra khỏi tay Tyler, bay tới gờ của cây cầu. Phía bên dưới là bể chứa nước ngọt của Chủ Thần, sâu tới mấy chục mét.
Tyer vừa đánh lừa lui tới để lấy hộp, nhưng Tống Nguy nhanh như cắt đã tới trước, chân hắn chạm vào cái hộp. Tống Nguy khẽ xô nó một cái khiến Tyler đang lao đến đứng khựng ngay lại.
“Đứng yên đó!” Y quát lên. Tống Nguy đứng thẳng lưng, đối mặt với y, nhếch khóe miệng còn rớm máu lên, cười với y.
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
“Mày đến đây thử xem!”
Tyler quả nhiên không dám lao qua. Đã hai quả tên lửa bắn đi đều vô hiệu hóa, nếu quả cuối cùng này không thể khởi động, chắc hẳn Chủ Thần sẽ có cách xử y. Tyler là một con cáo già, y đời nào lại chịu để người khác dẫn dắt.
Tyler nhìn xoáy con mắt màu xanh sẫm vào mắt Tống Nguy, cảm nhận lý trí của con mồi. Y nói:
“Có phải ngươi muốn biết, trong quá khứ, ta với Jethro đã từng ở bên nhau như thế nào?”
Tống Nguy hơi giật mình, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra dửng dưng. Nhưng chính sự dửng dưng đến lạnh nhạt này của Tống Nguy lại tố cáo hắn trước mặt con cáo già Tyler.
“Mày nhầm rồi, tao cóc cần biết!” Tống Nguy làm bộ cứng rắn nói.
“Ngươi ở bên Jethro được mấy ngày? Còn chúng ta đã ở bên nhau suốt hai mươi năm. Ngoài những lúc đi giết người ra, Jethro đều rất ngoan ngoãn nghe lời ta. À... mà chơi hắn từ phía sau cũng khá thú vị...”
Tống Nguy thấy đầu óc quay cuồng, tai cũng ong ong như thể hắn đang đứng trong một cái thùng rồi bị người ta lấy búa mà đập vòng quanh, như kiểu tra tấn tù nhân thời cổ. Mỗi lời nói của Tyler đều là một nhát búa như thế, đập vào trí não của hắn.
Đã nhủ lòng không quan tâm đến người đó, cũng không màng đến quá khứ quái đản của anh ta, nhưng không hiểu sao khi nghe mấy lời này, Tống Nguy lại giống như một con thú đang giận dữ, tiếng thét gào cũng tắc nghẹn lại bên trong.
Tyler vừa nói vừa bước tới, ép Tống Nguy vô thức lùi lại một bước. Trước đây, trong lúc cơn giận điên cuồng chợt đến, hắn đã giết gần hết một tiểu đội lớp sát thủ mới trong chương trình loại trừ lại C.S.I. Nhưng sau đó, hội chứng savant đã hành hạ hắn suốt một tháng trời, với những cơn đau không thể nào chịu đựng nổi.
Tống Nguy bỗng lảo đảo như sắp ngã xuống bể nước cuồn cuộn mà sâu hoắm kia. Tyler vẫn bình thản tiến tới, muốn ép chết hắn bằng quá khứ của người mà hắn yêu, hay từng yêu.
“James! James!”
Tiếng của Victor kéo Tống Nguy trở về với thực tại. Tyler đã sáp tới rất gần hắn, chỉ một cái vươn tay là có thể bắt được hắn. Đúng lúc này, Victor vung cây súng lên, xả nguyên băng đạn vào lưng Tyler, nhưng y nhanh chóng tránh qua một bên, để lộ ra Tống Nguy như người nằm mơ vừa mới tỉnh. Hắn vội ngả người ra sau tránh đạn, trượt nửa thân trên rơi xuống. Tống Nguy nhanh chóng móc chân vào dây cáp treo của cây cầu, đu người trở lại. Lúc hắn lộn được người lên thì Tyler đã lấy được cái hộp. Trong khi đó, Chủ Thần cũng vừa tới, dơ tay một cái đã thấy chiếc hộp từ tay Tyler bay về phía hắn.
Wolfe mở cái hộp khi nó vẫn còn lơ lửng trên không trung, sau đó chộp lấy, dơ tay bấm mã. Victor thấy tình huống này, không kịp nghĩ nhiều, liền lao thẳng đến, nhảy bật lên ôm lấy chiếc hộp, cướp nó từ tay Wolfe. Trong phút chốc, Chủ Thần mắt lộ hung quang, dơ tay ra đập một chưởng hỏa lực vào Victor, khiến gã bay ngược ra sau, đập vào vách kim loại dày, rơi bịch xuống. Chiếc hộp văng khỏi tay Victor, xoay tít trên sàn nhà. Victor miệng phun ra máu, cố dơ tay với lấy nó, nhưng thứ mà gã với tới lại là mũi giày trắng toát của Wolfe.
Chỉ thấy bàn tay Wolfe úp xuống, chiếc hộp đã tự động nhấc lên khỏi mặt đất, lơ lửng trên không trung. Cùng lúc, mũi giày của hắn nhấc lên khỏi mặt sàn, nhằm ngực Victor đá tới. Victor vì thế mà lại bay về phía sau, đập lại tường kim loại. Lần này, gã không cử động nữa. Tống Nguy gào tên Victor, nghe ra giống như tiếng sói tru, lại giống tiếng của loài ma quỷ uất hận đến thê lương.
Tyler không cho Tống Nguy có cơ hội thương tiếc đồng đội của mình, nhanh chóng ra tay cản hắn lại.
Lúc Wolfe chuẩn bị làm nốt công việc của mình, ngón tay sắp chạm tới nút bấm thì hỏa lực của Diệp Minh bay tới, khiến chiếc hộp bùng cháy dữ dội. Chủ Thần điên cuồng quay lại, muốn đốt Diệp Minh ra tro.
Một đòn hỏa lực của Chủ Thần đã khiến Diệp Minh bị đẩy lui một bước dài, chân anh ma sát trên mặt sàn tóe ra hai đường lửa chói sáng. Diệp Minh bất chấp lao tới, hỏa lực tung mù mịt. Tyler bị lửa che khuất tầm mắt bèn nhảy lùi lại một bước, ngừng tấn công Tống Nguy.
Chiếc hộp mã phóng bị trúng hỏa lực của Diệp Minh, lại bị Chủ Thần dùng năng lượng băng dập tắt. Chủ Thần một lần nữa vươn tay nhấn nút khi chiếc hộp đang còn trên không trung.
Cả Diệp Minh và Tống Nguy đều bất ngờ, tia thất vọng thoáng qua trong mắt của hai người bọn họ, sau đó là sự sững sờ. Nhưng cũng đúng giây phút đó, Victor không biết đã tỉnh dậy lúc nào, dùng cả thân mình chặn ở giữa, khiến ngón tay của Chủ Thần điểm vào ngực gã, bùng lên một ngọn lửa dữ dội.
Gã đau đớn lăn mình lông lốc dưới sàn nhà, máu và lửa vây lấy gã khiến gã giống như một cái xác trong cơn hỏa hoạn. Mái tóc màu bạch kim của gã nhuộm đầy máu và khói đen.
“Quân chủ, mau tỉnh lại đi!”
Luồng hỏa lực lưu chuyển từ lòng bàn tay của Alekos sang lòng bàn tay Diệp Minh trông như đồng hồ cát. Diệp Minh trong mấy giây ngất lịm, liền bật ho một tiếng, giật mình tỉnh lại. Alekos ngả mình nằm vật xuống.
“Quân chủ, đừng đánh nữa, chúng ta không đánh lại hắn đâu! Quay về Yanara thôi!”
Diệp Minh kéo cậu dựng vào góc tường, nói:
“Alekos, cậu nằm yên ở đây, hồi sức đi, tôi đuổi theo Wolfe!”
“Đợi đã!” Alekos bắt lấy cổ tay Diệp Minh, ngước nhìn anh:
“Quân chủ, trong lúc vận hỏa lực, ngài phải tập trung hơn nữa. Trên cơ thể mỗi hỏa nhân chúng ta, mỗi tế bào đều là một điểm hỏa. Khi ngài kết nối chúng lại với nhau, sẽ là một luồng năng lượng vô tận. Ngài có biết các phi thuyền có thể kết nối để tạo nên một kết giới vững chắc, chống được cả tên lửa không? Cơ chế vận động của hỏa lực cũng vậy. Hãy kết nối các điểm hỏa lại với nhau, ngài sẽ có sức mạnh vô địch!”
“Alekos... tôi không thể...”
“Vậy thì đừng đuổi theo nữa, theo tôi về Yanara!”
“Không được, Tống Nguy đang...”
“Vậy ngài đuổi theo chỉ để nhìn cậu ấy chết thôi sao?”
“Tôi...”
“Vậy thì hãy tập trung vào. Ngài là Quân chủ, người thừa kế duy nhất năng lượng Hỏa thần, nguồn năng lượng bất tử sản sinh từ lõi của hành tinh Yanara!”
“Được rồi! Tôi sẽ cố gắng. Alekos, lát nữa, khi cậu phục hồi, hãy đưa những người này ra khỏi đây! Và... đừng có chết đấy!”
“Tuân lệnh, Quân chủ!”
Diệp Minh để Alekos ngồi đó tự phục hồi rồi nhanh chóng lao theo hướng Chủ Thần vừa đi. Cả Chủ Thần và Tyler đều rời khỏi khiến chiến địa bỗng nhiên vắng lặng.
Thật ra, đánh cho đến lúc này, cả hai bên đều không còn ai lành lặn. Triệu Thanh bị thương khắp người nhưng không bị đạn bắn trúng nên vẫn có thể gắng gượng. Hải Tâm trúng đạn đã ngất đi. Hàn Anh lôi đâu ra một con robot y tế, ném cả người Hải Tâm vào đó, nhấn nút phẫu thuật tự động, mặc cho nó mổ xẻ Hải Tâm. Alekos ngồi yên vận hỏa lực trị thương cho chính mình.
Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh.
Ngô Quân cùng Quân Dao, hai kẻ tốt thí bỗng nhiên đối đầu, quần nhau đến mức ngươi sống ta chết. Cuối cùng, Hàn Anh vác khẩu Ultra bốn nòng, khạc nguyên cả băng đạn vào người Quân Dao, kết thúc trận chiến.
Ngô Quân nằm dưới đất bên cạnh đống xác ngổn ngang, dơ tay lên với Hàn Anh ý bảo cô kéo anh ta dậy, Hàn Anh phũ phàng bước qua mặt anh ta, còn nghiến răng nói:
“Đi chết đi!”
Ngô Quân: “Triệu Thanh, mau đỡ tôi dậy. Mụ già tiền mãn kinh này, thật không có lương tâm.”
Triệu Thanh sốt ruột đứng bên khoang y tế của Hải Tâm, nghe thấy Ngô Quân gọi liền chạy tới kéo anh ta dậy. Không ngờ, bàn tay Ngô Quân vừa mới dơ lên chạm tới tay Triệu Thanh, đã thả rơi xuống. Triệu Thanh cuống cuồng nhấc anh ta lên, mới thấy bàn tay mình đầy máu.
“Ngô Quân...”
Một viên đạn đã bắn xuyên ngực anh ta từ lúc nào, cho đến lúc này, anh ta mới nhận ra phút giây tỉnh táo cuối cùng vừa rồi là để dành cho cái chết. Ngô Quân mỉm cười nằm trong lòng Triệu Thanh, khó nhọc nói:
“Tốt rồi, cuối cùng cũng được ra khỏi nơi này...”
“Ngô Quân...” Hàn Anh quay lại thấy Ngô Quân đã chết, liền đau đớn gọi tên anh ta. Đó là người bạn cuối cùng của cô trên thế giới này, theo đúng nghĩa.
Ngô Quân từng là một nhà khoa học xuất sắc của Viện Hải dương học Đông Bắc Cực, cũng giống như Hàn Anh, đều bị Chủ thần khống chế. Nhưng Ngô Quân mềm yếu hơn nhiều, anh ta không thể vượt qua được mối đe dọa đối với mạng sống của người thân, chấp nhận làm nghiên cứu vũ khí cho Chủ Thần. Và rồi, hơn hai mươi năm qua, Ngô Quân chưa từng được ra khỏi đây, chưa từng gặp lại vợ con. Để bảo toàn mạng sống cho họ, anh ta đã chấp nhận đánh đổi.
Hàn Anh lặng lẽ vuốt mắt cho Ngô Quân, nắm lấy bàn tay lạnh giá của anh ta.
“Tên đồng nghiệp khốn kiếp này, cuối cùng... cũng được về nhà rồi!”
Alekos sau khi phục hồi, liền nhanh chóng đứng dậy nói:
“Mọi người, nhanh lên thôi. Ban nãy, người đàn ông vừa chết kia có nói nơi này sẽ bị oanh tạc. Chúng ta phải ra khỏi đây!”
Triệu Thanh đặt Ngô Quân xuống, kéo Hàn Anh dậy, không hiểu sao, anh lại kéo người đàn bà này vào trong vòng tay mình, vỗ về cô:
“Hàn Anh, đừng buồn nữa. Tống Nguy đang chờ cô!”
Hàn Anh gật đầu rồi rời khỏi Triệu Thanh, đi tới khoang y tế. Thấy robot đã gắp viên đạn ra khỏi bụng Hải Tâm, đang thực hiện khâu nội soi vết thương và dán vết mổ lại, cô liền mở lồng y tế ra. Hải Tâm dần tỉnh lại, nói đứt quãng:
“Triệu Thanh, Nhạc Ly... em ấy... em ấy...”
Lúc này, Tống Nguy đang đuổi theo Tyler. Y đang di chuyển về phía khoang chứa thủy phi cơ. Rất nhanh Tống Nguy đã thấy bóng dáng y ở phía gần đầu cầu bắc sang khu vực chứa thủy phi cơ, hắn liền vừa đuổi vừa dùng cả hai tay bắn súng xối xả về phía y. Chỉ thấy bóng Tyler thoắt xẹt qua xẹt lại đã tránh được loạt đạn của Tống Nguy. Tống Nguy điên cuồng bắn vào bình chứa nước ngọt ngay gần đó, khiến nó vỡ tung, Tyler bắt buộc phải lui lại một bước, giận dữ quay lại nhìn Tống Nguy.
“Ngươi ngoài việc lấy cái hộp này, vẫn còn có ý muốn trút căm hận lên tình cũ của tình mới của ngươi nhỉ?” Tyler quả nhiên rất biết cách đánh trúng điểm yếu của đối phương. Mặc dù đã quyết định chôn sâu người kia trong đáy lòng, nhưng nghe thấy câu này, Tống Nguy không khỏi giận điên lên.
Hắn không nói không rằng, bật lên xoay thành một vòng trên không trung, quật chân xuống đầu Tyler. Y nhanh chóng tránh được đòn sát thủ của Tống Nguy, một tay xách hộp mã phóng không rời, một tay rút dao quân dụng đâm tới. Tống Nguy vừa hạ chân xuống đất đã thấy một luồng hơi lạnh ập tới, lưỡi dao nhọn hoắt đã sắp chạm tới mí mắt hắn. Tống Nguy xoay nghiêng mặt tránh đòn, trượt xuống bên dưới, lướt qua bên người Tyler, dơ chân đạp vào cái hộp khiến nó tuột ra khỏi tay Tyler, bay tới gờ của cây cầu. Phía bên dưới là bể chứa nước ngọt của Chủ Thần, sâu tới mấy chục mét.
Tyer vừa đánh lừa lui tới để lấy hộp, nhưng Tống Nguy nhanh như cắt đã tới trước, chân hắn chạm vào cái hộp. Tống Nguy khẽ xô nó một cái khiến Tyler đang lao đến đứng khựng ngay lại.
“Đứng yên đó!” Y quát lên. Tống Nguy đứng thẳng lưng, đối mặt với y, nhếch khóe miệng còn rớm máu lên, cười với y.
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
“Mày đến đây thử xem!”
Tyler quả nhiên không dám lao qua. Đã hai quả tên lửa bắn đi đều vô hiệu hóa, nếu quả cuối cùng này không thể khởi động, chắc hẳn Chủ Thần sẽ có cách xử y. Tyler là một con cáo già, y đời nào lại chịu để người khác dẫn dắt.
Tyler nhìn xoáy con mắt màu xanh sẫm vào mắt Tống Nguy, cảm nhận lý trí của con mồi. Y nói:
“Có phải ngươi muốn biết, trong quá khứ, ta với Jethro đã từng ở bên nhau như thế nào?”
Tống Nguy hơi giật mình, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra dửng dưng. Nhưng chính sự dửng dưng đến lạnh nhạt này của Tống Nguy lại tố cáo hắn trước mặt con cáo già Tyler.
“Mày nhầm rồi, tao cóc cần biết!” Tống Nguy làm bộ cứng rắn nói.
“Ngươi ở bên Jethro được mấy ngày? Còn chúng ta đã ở bên nhau suốt hai mươi năm. Ngoài những lúc đi giết người ra, Jethro đều rất ngoan ngoãn nghe lời ta. À... mà chơi hắn từ phía sau cũng khá thú vị...”
Tống Nguy thấy đầu óc quay cuồng, tai cũng ong ong như thể hắn đang đứng trong một cái thùng rồi bị người ta lấy búa mà đập vòng quanh, như kiểu tra tấn tù nhân thời cổ. Mỗi lời nói của Tyler đều là một nhát búa như thế, đập vào trí não của hắn.
Đã nhủ lòng không quan tâm đến người đó, cũng không màng đến quá khứ quái đản của anh ta, nhưng không hiểu sao khi nghe mấy lời này, Tống Nguy lại giống như một con thú đang giận dữ, tiếng thét gào cũng tắc nghẹn lại bên trong.
Tyler vừa nói vừa bước tới, ép Tống Nguy vô thức lùi lại một bước. Trước đây, trong lúc cơn giận điên cuồng chợt đến, hắn đã giết gần hết một tiểu đội lớp sát thủ mới trong chương trình loại trừ lại C.S.I. Nhưng sau đó, hội chứng savant đã hành hạ hắn suốt một tháng trời, với những cơn đau không thể nào chịu đựng nổi.
Tống Nguy bỗng lảo đảo như sắp ngã xuống bể nước cuồn cuộn mà sâu hoắm kia. Tyler vẫn bình thản tiến tới, muốn ép chết hắn bằng quá khứ của người mà hắn yêu, hay từng yêu.
“James! James!”
Tiếng của Victor kéo Tống Nguy trở về với thực tại. Tyler đã sáp tới rất gần hắn, chỉ một cái vươn tay là có thể bắt được hắn. Đúng lúc này, Victor vung cây súng lên, xả nguyên băng đạn vào lưng Tyler, nhưng y nhanh chóng tránh qua một bên, để lộ ra Tống Nguy như người nằm mơ vừa mới tỉnh. Hắn vội ngả người ra sau tránh đạn, trượt nửa thân trên rơi xuống. Tống Nguy nhanh chóng móc chân vào dây cáp treo của cây cầu, đu người trở lại. Lúc hắn lộn được người lên thì Tyler đã lấy được cái hộp. Trong khi đó, Chủ Thần cũng vừa tới, dơ tay một cái đã thấy chiếc hộp từ tay Tyler bay về phía hắn.
Wolfe mở cái hộp khi nó vẫn còn lơ lửng trên không trung, sau đó chộp lấy, dơ tay bấm mã. Victor thấy tình huống này, không kịp nghĩ nhiều, liền lao thẳng đến, nhảy bật lên ôm lấy chiếc hộp, cướp nó từ tay Wolfe. Trong phút chốc, Chủ Thần mắt lộ hung quang, dơ tay ra đập một chưởng hỏa lực vào Victor, khiến gã bay ngược ra sau, đập vào vách kim loại dày, rơi bịch xuống. Chiếc hộp văng khỏi tay Victor, xoay tít trên sàn nhà. Victor miệng phun ra máu, cố dơ tay với lấy nó, nhưng thứ mà gã với tới lại là mũi giày trắng toát của Wolfe.
Chỉ thấy bàn tay Wolfe úp xuống, chiếc hộp đã tự động nhấc lên khỏi mặt đất, lơ lửng trên không trung. Cùng lúc, mũi giày của hắn nhấc lên khỏi mặt sàn, nhằm ngực Victor đá tới. Victor vì thế mà lại bay về phía sau, đập lại tường kim loại. Lần này, gã không cử động nữa. Tống Nguy gào tên Victor, nghe ra giống như tiếng sói tru, lại giống tiếng của loài ma quỷ uất hận đến thê lương.
Tyler không cho Tống Nguy có cơ hội thương tiếc đồng đội của mình, nhanh chóng ra tay cản hắn lại.
Lúc Wolfe chuẩn bị làm nốt công việc của mình, ngón tay sắp chạm tới nút bấm thì hỏa lực của Diệp Minh bay tới, khiến chiếc hộp bùng cháy dữ dội. Chủ Thần điên cuồng quay lại, muốn đốt Diệp Minh ra tro.
Một đòn hỏa lực của Chủ Thần đã khiến Diệp Minh bị đẩy lui một bước dài, chân anh ma sát trên mặt sàn tóe ra hai đường lửa chói sáng. Diệp Minh bất chấp lao tới, hỏa lực tung mù mịt. Tyler bị lửa che khuất tầm mắt bèn nhảy lùi lại một bước, ngừng tấn công Tống Nguy.
Chiếc hộp mã phóng bị trúng hỏa lực của Diệp Minh, lại bị Chủ Thần dùng năng lượng băng dập tắt. Chủ Thần một lần nữa vươn tay nhấn nút khi chiếc hộp đang còn trên không trung.
Cả Diệp Minh và Tống Nguy đều bất ngờ, tia thất vọng thoáng qua trong mắt của hai người bọn họ, sau đó là sự sững sờ. Nhưng cũng đúng giây phút đó, Victor không biết đã tỉnh dậy lúc nào, dùng cả thân mình chặn ở giữa, khiến ngón tay của Chủ Thần điểm vào ngực gã, bùng lên một ngọn lửa dữ dội.
Gã đau đớn lăn mình lông lốc dưới sàn nhà, máu và lửa vây lấy gã khiến gã giống như một cái xác trong cơn hỏa hoạn. Mái tóc màu bạch kim của gã nhuộm đầy máu và khói đen.
/98
|