Tống Nguy thấy quả tên lửa phá băng đầu tiên đã bị bắn hạ, hắn đoán ngay Chủ Thần sẽ phóng đi các quả còn lại, liền định lao tới chiếc hộp chứa mã phóng. Chủ Thần cũng đoán được ý hắn, nhanh chóng với lấy nó. Trong lúc Tống Nguy chưa kịp hành động thì Tyler từ ngoài cũng vừa lao vào trong. Lúc này cục diện chia thành hai phe. Phía Chủ Thần có thêm Tyler, Quân Dao và một đội lính tinh nhuệ đang lăm lăm vũ khí trong tay, sẵn sàng chờ lệnh. Phía bên này có Diệp Minh, Tống Nguy, Victor và Alekos.
Thấy hộp mã phóng sắp bị Chủ Thần chạm tới, Tống Nguy sốt ruột liền bất chấp bắn nguyên một băng đạn vào đó. Chủ Thần một tay vẫn với hộp điều khiển, một tay tung hỏa lực đánh trúng vào ngực Tống Nguy khiến hắn văng ra phía sau cả chục mét, đập lưng vào vách kính siêu cường lực ở phía sau. Diệp Minh lao theo hắn, hét lên:
“Tống Nguy...”
Chủ Thần với cái hộp nhưng nó trúng đạn của Tống Nguy, liền trượt xuống sàn nhà. Tyler vội vàng lao tới nhặt lên. Victor nhân cơ hội liền nhằm Tyler nhả đạn. Tyler sắp chạm tới cái hộp liền phải bỏ lại, lộn một vòng tránh đạn của Victor. Chủ Thần sau khi đánh ra một đòn hỏa lực, thấy Victor cầm súng bắn xối xả, mắt hắn lóe hung quang, dùng cả hai tay tung hỏa lực sát phạt. Victor trúng hỏa lực của Chủ Thần, văng ra xa, miệng phun máu như vòi rồng. Tống Nguy vừa được Diệp Minh đỡ dậy, nhìn sang thấy Victor trúng đòn liền bất chấp lao về phía gã.
Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh.
Diệp Minh thấy bàn tay mình hụt vào hư không, trong lòng cũng trở nên lạnh giá. Anh quay lại nhìn Chủ Thần, thấy Alekos đang dùng hỏa lực giao chiến với hắn một cách chật vật. Diệp Minh vốn không cần nghĩ cũng biết, Chủ Thần chính là người trong tộc của anh. Thậm chí còn là một phần tử không dễ đối phó. Thấy Tống Nguy và Victor đã dìu dắt nhau đứng dậy, Diệp Minh liền lao tới hỗ trợ Alekos.
Lúc này, Tyler đã nhặt được hộp đựng mã phóng trên tay, liền tung người nhảy lại phía sau đội lính để bảo toàn mã phóng. Y ra lệnh cho Quân Dao cùng đội lính cùng xông lên.
Alekos và Diệp Minh quần nhau với Chủ Thần bằng hỏa lực khiến khu vực xung quanh bị đốt cho cháy rụi. Đội lính xung quanh thỉnh thoảng lại có tên trúng hỏa lực đi lạc, cả người bùng cháy, lăn ra sàn nhà kêu la thảm thiết. Mặc dù đã đánh đến hết sức, nhưng Diệp Minh và Alekos vẫn không khỏi chật vật chống đỡ. Cả hai đều trúng hỏa lực, áo bảo hộ cháy lỗ chỗ. Da tay, da mặt đều trúng mấy đốm lửa, cháy thành mấy mảng nhầy nhụa máu.
Đúng lúc này, đội tàu của Hàn Anh, Triệu Thanh, Hải Tâm và Ngô Quân xông vào. Không nói không rằng, Hàn Anh tiên phong nhằm bọn Quân Dao nhả đạn. Chủ Thần vừa đánh vừa vung tay mấy cái, đã thấy tàu của Triệu Thanh, Hải Tâm và Ngô Quân bị hất văng ra, đập vào vách kính rơi lộp độp xuống như sao băng. Hàn Anh cũng bị trúng hỏa lực, lộn người xuống khỏi tàu. Cô chạy tới đỡ Triệu Thanh dậy, còn hỏi:
“Này, trong cái đám người ăn hại này, đứa nào là con tôi?”
Quả nhiên, mặt mũi ai cũng không xám như tro cũng sưng húp, chảy máu ròng ròng, đến Triệu Thanh còn chẳng phân biệt nổi. Mãi anh mới nhận ra Tống Nguy trong bộ dạng thời tiền sử đang cùng Victor điên cuồng xả súng đằng kia. Anh chỉ về phía ấy:
“Cái đứa cởi trần, tóc túm như cái đinh sau gáy mà hung hãn nhất đó, chính là con của cô!”
Hàn Anh vừa buông Triệu Thanh ra, xách súng chạy về phía Tống Nguy, còn nói:
“Đúng là có mẹ sinh, không có mẹ dưỡng!”
Triệu Thanh á khẩu lần thứ n!
Ngô Quân vừa đánh vừa hét lên: “Này, tất cả mau rời khỏi đây. Chỗ này sắp bị rải bom rồi! Có nghe thấy không!“. Một phát đạn bắn sượt qua tai anh ta, khiến anh ta câm nín. Thôi, không nói còn giữ được mạng. Hầu như chả ai quan tâm anh ta nói gì.
Tyler ôm hộp mã phóng nhảy lùi lại phía sau, Chủ Thần thấy mã phóng đã nằm trong tay Tyler, liền ra đòn cực mạnh về phía Diệp Minh và Alekos rồi nhảy tới chỗ Tyler. Tyler lúc này đã mở sẵn hộp, Chủ Thần vươn tay một cái, bấm mã rồi nhấn nút. Sự việc diễn ra quá nhanh, Triệu Thanh chỉ kịp hét lên:
“Ngăn hắn lại!”
Nhưng không còn kịp nữa. Trên màn hình vỡ loang lổ như mạng nhện, hình ảnh quả tên lửa thứ hai đã được phóng đi. Tống Nguy từ đâu tới giáng một đạp thẳng mặt Tyler, khiến chiếc hộp trên tay y văng ra xa. Chủ Thần bị Diệp Minh và Alekos đồng loạt áp tới, đành phải quay lại đỡ hỏa lực.
Tyler bị Tống Nguy đánh lén, điên cuồng nhằm vào hắn ra đòn liên tiếp. Tống Nguy vốn bị thương rất nặng, lại bị một kẻ người không phải người như Tyler chủ động tấn công, không kịp tránh đòn, bị đấm liên tiếp vào mặt. Victor gào thét xông lên, dùng cả súng lẫn dao mà đánh.
Kỹ năng cận chiến của Victor cực đỉnh, dao trên tay gã đã rạch liên tiếp mấy nhát trên người Tyler. Những tên lính vây quanh gã cũng bị trúng đạn ở cự ly gần, đến áo giáp cũng bị bắn nát. Cơ thể giật lên mấy phát rồi nằm đo đất.
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
Hàn Anh thấy Tống Nguy trúng đòn, liền vừa lao tới vừa xả súng dọn đường. Cho đến khi tới gần hắn, cô ném khẩu súng nặng trịch vào tay hắn, nói:
“Thật vô dụng!”
Tống Nguy bắt lấy súng từ tay Hàn Anh, còn hỏi:
“Cô là ai?”
“Cái thằng này, đến mẹ mình còn không nhận ra!”
Tống Nguy: Ngơ luôn. Trong trí nhớ thời ấu thơ của hắn, Hàn Anh trông không giống như nữ chiến binh thời tiền sử thế này.
“Gì... gì cơ...?”
Triệu Thanh từ đâu lao tới, gầm lên:
“Này, giữ được mạng trước rồi nhận mẹ con sau, được chứ! Hàn Anh, cô lui lại mau đi!”
Tống Nguy vẫn chưa tiêu hóa hết thông tin, nhưng thấy Tyler cầm chiếc hộp đựng mã phóng chạy khuất sau hành lang, hắn liền cầm súng lao theo. Victor bám liền sau hắn. Cảnh tượng Tống Nguy và Victor theo sát nhau, sống chết không rời luôn vô tình lọt vào tầm mắt của Diệp Minh. Cơ thể anh, trái tim anh đều đang vỡ nát.
Nhạc Ly vừa mừng chiến thắng bắn hạ được tên lửa của Chủ Thần, cậu chưa kịp kiếm chai sâm panh đổ lên đầu thì lại thấy Hải Tâm gào lên trong thiết bị đầu cuối:
“Nhạc Ly, quả thứ hai đã bắn đi rồi! Mau...”
Xẹt xẹt! Thiết bị của Hải Tâm mất tín hiệu. Nhạc Ly cuống cuồng quay lại màn hình radar vệ tinh. Quả tên lửa thứ hai được phóng đi đã cách xa cậu gần hai phút. Nhạc Ly không kịp suy nghĩ liền lái Poseidon đuổi theo. Lần này hướng đi của quả tên lửa thứ hai cách vị trí quả thứ nhất hơn hai kilomet. Thời gian đi cũng tương đương. Nhạc Ly nhanh chóng đuổi theo, khởi động siêu ngư lôi. Hệ thống báo lỗi:
“Khoang chứa rỗng, yêu cầu nạp ngư lôi!”
Nhạc Ly giật mình. Cậu quên mất trên S6 chỉ có thể chứa được hai quả ngư lôi. Ban nãy, một quả cậu bắn trượt, một quả bắn trúng, hiện tại khoang chứa đã rỗng. Làm thế nào đây?
Cậu đang ở rất gần mục tiêu. Nếu không bắn hạ nó, chuyện gì sẽ xảy ra? Nhạc Ly trong phút chốc không kịp nghĩ nhiều, cậu nhắn tin trên thiết bị đầu cuối, bấm gửi đi, rồi khởi động lò tăng nhiệt của Poseidon, vọt lên tốc độ tối đa. Poseidon lao thẳng tới quả tên lửa với tốc độ tự sát, trước khi tên lửa đâm sầm vào núi băng ngầm.
Từ đáy đại dương, một tin nhắn bắt đầu truyền đi trong chế độ offline tới một vệ tinh nào đó, chuẩn bị tìm tới thiết bị của một người: “Anh và mọi người phải chiến thắng, trở về an toàn nhé!”
Tàu ngầm BLS25.01 đang đứng yên ở vị trí của nó. Mặc Thanh, thuyền trưởng của tàu ngầm BLS25.01 được chỉ định án binh bất động ở vùng biển này đã hai ngày, chờ tín hiệu từ Chủ Thần. Cuối cùng, cũng có tín hiệu rồi. Mặc Thanh vui mừng cho tiếp nhận thông điệp gửi tới, trên màn hình liên lạc hiện lên một bộ mặt không hề quen thuộc. Người này nói:
“Tàu của các anh đã bị bao vây! Muốn sống, mau chóng mở cửa để chúng tôi tiếp quản tàu ngầm!”
Trên màn hình radar, năm chiếc tàu ngầm đang áp sát BLS25.01 từ tứ phía, Mặc Thanh biết không còn đường lui, bình tĩnh nói:
“Xin hãy chỉ dẫn để chúng tôi theo!”
Người trên màn hình cười đắc ý, nói:
“Được, đừng có manh động, nếu không toàn bộ các người sẽ chết! Chỉ cần các người khởi động vũ khí, lập tức chúng tôi sẽ bắn hạ!”
“Được. Chúng tôi biết rồi!”
“Chấp nhận kết nối của chúng tôi tới toàn bộ U-camera trên tàu của các anh!” Người kia ra lệnh.
Mặc Thanh ra hiệu cho kỹ thuật viên chấp nhận tín hiệu từ tàu ngầm địch gửi tới. Xong xuôi, anh ta quay lại nhìn thủy thủ đoàn của mình, trong lòng chợt hiểu ra một điều: Bọn họ là tốt thí. BLS25.01 chỉ là một cái bẫy.
Brown không ngờ quá trình bắt cóc tàu ngầm BLS25.01 với toàn bộ thiết bị công nghệ vũ khí tối tân nhất thế giới lại dễ dàng đến thế. Đúng là ngư ông đắc lợi. Chiến sự trên Chủ Thần được ngư lôi do thám báo về cho thấy bọn Tống Nguy đang nổi loạn trong đó, khiến cho Chủ Thần buông lỏng cảnh giác với chiếc tàu ngầm quý giá nhất hành tinh này. Khi hạm đội của Brown tấn công tới, các tàu bảo an của BLS25.01 đều nhanh chóng bị bắn hạ, tản đi không còn một mống.
Mã Linh đứng bên cạnh ông ta, tươi cười rạng rỡ như ánh dương. Nhưng sâu thẳm trong lòng cô còn có một chút gợn. Tống Nguy... giờ này sao rồi? Thôi... bỏ đi, mưu sự việc lớn, phải bỏ qua tiểu tiết. Mặc dù... tiểu tiết ấy được tính bằng cả con tim mình. Cô phải mạnh mẽ, trở thành một người được trọng dụng trong Tổ chức, như cha cô.
Năm chiếc tàu ngầm áp tải tàu BLS25.01 đi dọc đáy biển về hướng Tây Nam của Hải Vực, nơi có một hòn đảo tương đối lớn nằm tĩnh lặng giữa đại dương bao la. Hòn đảo này thuộc quyền sở hữu của gia tộc Brown.
Hải Tâm sau khi gọi điện cho Nhạc Ly báo quả tên lửa thứ hai đã bắn đi, liền nhanh chóng bị cuốn vào cuộc chiến. Anh bị một phát đạn bắn vào bụng, lảo đảo ngã xuống. Trong lúc mơ màng gần ngất đi, anh thấy thiết bị đầu cuối trên tay nhấp nháy tin nhắn của Nhạc Ly, liền lấy hết sức bấm nút nhận tin.
“Anh và mọi người phải chiến thắng, trở về an toàn nhé!”
Dòng tin nhắn màu xanh hiện ra trong không gian ba chiều, tỏa ra thứ ánh sáng xanh dịu chập chờn của tín hiệu yếu. Thế nhưng nó còn có sức mạnh đập vào phần ý thức còn sót lại của anh, khiến anh tan rã. Hải Tâm nhắm mắt lại, thấy cậu bé nào đó đang mở to mắt nhìn anh, trong veo như bầu trời Hải Vực vào một ngày không có bão. Trên khóe mắt Hải Tâm rơi ra hai giọt nước. Anh ngất đi trong tiếng gọi đến thất thanh của Triệu Thanh.
Thấy hộp mã phóng sắp bị Chủ Thần chạm tới, Tống Nguy sốt ruột liền bất chấp bắn nguyên một băng đạn vào đó. Chủ Thần một tay vẫn với hộp điều khiển, một tay tung hỏa lực đánh trúng vào ngực Tống Nguy khiến hắn văng ra phía sau cả chục mét, đập lưng vào vách kính siêu cường lực ở phía sau. Diệp Minh lao theo hắn, hét lên:
“Tống Nguy...”
Chủ Thần với cái hộp nhưng nó trúng đạn của Tống Nguy, liền trượt xuống sàn nhà. Tyler vội vàng lao tới nhặt lên. Victor nhân cơ hội liền nhằm Tyler nhả đạn. Tyler sắp chạm tới cái hộp liền phải bỏ lại, lộn một vòng tránh đạn của Victor. Chủ Thần sau khi đánh ra một đòn hỏa lực, thấy Victor cầm súng bắn xối xả, mắt hắn lóe hung quang, dùng cả hai tay tung hỏa lực sát phạt. Victor trúng hỏa lực của Chủ Thần, văng ra xa, miệng phun máu như vòi rồng. Tống Nguy vừa được Diệp Minh đỡ dậy, nhìn sang thấy Victor trúng đòn liền bất chấp lao về phía gã.
Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh.
Diệp Minh thấy bàn tay mình hụt vào hư không, trong lòng cũng trở nên lạnh giá. Anh quay lại nhìn Chủ Thần, thấy Alekos đang dùng hỏa lực giao chiến với hắn một cách chật vật. Diệp Minh vốn không cần nghĩ cũng biết, Chủ Thần chính là người trong tộc của anh. Thậm chí còn là một phần tử không dễ đối phó. Thấy Tống Nguy và Victor đã dìu dắt nhau đứng dậy, Diệp Minh liền lao tới hỗ trợ Alekos.
Lúc này, Tyler đã nhặt được hộp đựng mã phóng trên tay, liền tung người nhảy lại phía sau đội lính để bảo toàn mã phóng. Y ra lệnh cho Quân Dao cùng đội lính cùng xông lên.
Alekos và Diệp Minh quần nhau với Chủ Thần bằng hỏa lực khiến khu vực xung quanh bị đốt cho cháy rụi. Đội lính xung quanh thỉnh thoảng lại có tên trúng hỏa lực đi lạc, cả người bùng cháy, lăn ra sàn nhà kêu la thảm thiết. Mặc dù đã đánh đến hết sức, nhưng Diệp Minh và Alekos vẫn không khỏi chật vật chống đỡ. Cả hai đều trúng hỏa lực, áo bảo hộ cháy lỗ chỗ. Da tay, da mặt đều trúng mấy đốm lửa, cháy thành mấy mảng nhầy nhụa máu.
Đúng lúc này, đội tàu của Hàn Anh, Triệu Thanh, Hải Tâm và Ngô Quân xông vào. Không nói không rằng, Hàn Anh tiên phong nhằm bọn Quân Dao nhả đạn. Chủ Thần vừa đánh vừa vung tay mấy cái, đã thấy tàu của Triệu Thanh, Hải Tâm và Ngô Quân bị hất văng ra, đập vào vách kính rơi lộp độp xuống như sao băng. Hàn Anh cũng bị trúng hỏa lực, lộn người xuống khỏi tàu. Cô chạy tới đỡ Triệu Thanh dậy, còn hỏi:
“Này, trong cái đám người ăn hại này, đứa nào là con tôi?”
Quả nhiên, mặt mũi ai cũng không xám như tro cũng sưng húp, chảy máu ròng ròng, đến Triệu Thanh còn chẳng phân biệt nổi. Mãi anh mới nhận ra Tống Nguy trong bộ dạng thời tiền sử đang cùng Victor điên cuồng xả súng đằng kia. Anh chỉ về phía ấy:
“Cái đứa cởi trần, tóc túm như cái đinh sau gáy mà hung hãn nhất đó, chính là con của cô!”
Hàn Anh vừa buông Triệu Thanh ra, xách súng chạy về phía Tống Nguy, còn nói:
“Đúng là có mẹ sinh, không có mẹ dưỡng!”
Triệu Thanh á khẩu lần thứ n!
Ngô Quân vừa đánh vừa hét lên: “Này, tất cả mau rời khỏi đây. Chỗ này sắp bị rải bom rồi! Có nghe thấy không!“. Một phát đạn bắn sượt qua tai anh ta, khiến anh ta câm nín. Thôi, không nói còn giữ được mạng. Hầu như chả ai quan tâm anh ta nói gì.
Tyler ôm hộp mã phóng nhảy lùi lại phía sau, Chủ Thần thấy mã phóng đã nằm trong tay Tyler, liền ra đòn cực mạnh về phía Diệp Minh và Alekos rồi nhảy tới chỗ Tyler. Tyler lúc này đã mở sẵn hộp, Chủ Thần vươn tay một cái, bấm mã rồi nhấn nút. Sự việc diễn ra quá nhanh, Triệu Thanh chỉ kịp hét lên:
“Ngăn hắn lại!”
Nhưng không còn kịp nữa. Trên màn hình vỡ loang lổ như mạng nhện, hình ảnh quả tên lửa thứ hai đã được phóng đi. Tống Nguy từ đâu tới giáng một đạp thẳng mặt Tyler, khiến chiếc hộp trên tay y văng ra xa. Chủ Thần bị Diệp Minh và Alekos đồng loạt áp tới, đành phải quay lại đỡ hỏa lực.
Tyler bị Tống Nguy đánh lén, điên cuồng nhằm vào hắn ra đòn liên tiếp. Tống Nguy vốn bị thương rất nặng, lại bị một kẻ người không phải người như Tyler chủ động tấn công, không kịp tránh đòn, bị đấm liên tiếp vào mặt. Victor gào thét xông lên, dùng cả súng lẫn dao mà đánh.
Kỹ năng cận chiến của Victor cực đỉnh, dao trên tay gã đã rạch liên tiếp mấy nhát trên người Tyler. Những tên lính vây quanh gã cũng bị trúng đạn ở cự ly gần, đến áo giáp cũng bị bắn nát. Cơ thể giật lên mấy phát rồi nằm đo đất.
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
Hàn Anh thấy Tống Nguy trúng đòn, liền vừa lao tới vừa xả súng dọn đường. Cho đến khi tới gần hắn, cô ném khẩu súng nặng trịch vào tay hắn, nói:
“Thật vô dụng!”
Tống Nguy bắt lấy súng từ tay Hàn Anh, còn hỏi:
“Cô là ai?”
“Cái thằng này, đến mẹ mình còn không nhận ra!”
Tống Nguy: Ngơ luôn. Trong trí nhớ thời ấu thơ của hắn, Hàn Anh trông không giống như nữ chiến binh thời tiền sử thế này.
“Gì... gì cơ...?”
Triệu Thanh từ đâu lao tới, gầm lên:
“Này, giữ được mạng trước rồi nhận mẹ con sau, được chứ! Hàn Anh, cô lui lại mau đi!”
Tống Nguy vẫn chưa tiêu hóa hết thông tin, nhưng thấy Tyler cầm chiếc hộp đựng mã phóng chạy khuất sau hành lang, hắn liền cầm súng lao theo. Victor bám liền sau hắn. Cảnh tượng Tống Nguy và Victor theo sát nhau, sống chết không rời luôn vô tình lọt vào tầm mắt của Diệp Minh. Cơ thể anh, trái tim anh đều đang vỡ nát.
Nhạc Ly vừa mừng chiến thắng bắn hạ được tên lửa của Chủ Thần, cậu chưa kịp kiếm chai sâm panh đổ lên đầu thì lại thấy Hải Tâm gào lên trong thiết bị đầu cuối:
“Nhạc Ly, quả thứ hai đã bắn đi rồi! Mau...”
Xẹt xẹt! Thiết bị của Hải Tâm mất tín hiệu. Nhạc Ly cuống cuồng quay lại màn hình radar vệ tinh. Quả tên lửa thứ hai được phóng đi đã cách xa cậu gần hai phút. Nhạc Ly không kịp suy nghĩ liền lái Poseidon đuổi theo. Lần này hướng đi của quả tên lửa thứ hai cách vị trí quả thứ nhất hơn hai kilomet. Thời gian đi cũng tương đương. Nhạc Ly nhanh chóng đuổi theo, khởi động siêu ngư lôi. Hệ thống báo lỗi:
“Khoang chứa rỗng, yêu cầu nạp ngư lôi!”
Nhạc Ly giật mình. Cậu quên mất trên S6 chỉ có thể chứa được hai quả ngư lôi. Ban nãy, một quả cậu bắn trượt, một quả bắn trúng, hiện tại khoang chứa đã rỗng. Làm thế nào đây?
Cậu đang ở rất gần mục tiêu. Nếu không bắn hạ nó, chuyện gì sẽ xảy ra? Nhạc Ly trong phút chốc không kịp nghĩ nhiều, cậu nhắn tin trên thiết bị đầu cuối, bấm gửi đi, rồi khởi động lò tăng nhiệt của Poseidon, vọt lên tốc độ tối đa. Poseidon lao thẳng tới quả tên lửa với tốc độ tự sát, trước khi tên lửa đâm sầm vào núi băng ngầm.
Từ đáy đại dương, một tin nhắn bắt đầu truyền đi trong chế độ offline tới một vệ tinh nào đó, chuẩn bị tìm tới thiết bị của một người: “Anh và mọi người phải chiến thắng, trở về an toàn nhé!”
Tàu ngầm BLS25.01 đang đứng yên ở vị trí của nó. Mặc Thanh, thuyền trưởng của tàu ngầm BLS25.01 được chỉ định án binh bất động ở vùng biển này đã hai ngày, chờ tín hiệu từ Chủ Thần. Cuối cùng, cũng có tín hiệu rồi. Mặc Thanh vui mừng cho tiếp nhận thông điệp gửi tới, trên màn hình liên lạc hiện lên một bộ mặt không hề quen thuộc. Người này nói:
“Tàu của các anh đã bị bao vây! Muốn sống, mau chóng mở cửa để chúng tôi tiếp quản tàu ngầm!”
Trên màn hình radar, năm chiếc tàu ngầm đang áp sát BLS25.01 từ tứ phía, Mặc Thanh biết không còn đường lui, bình tĩnh nói:
“Xin hãy chỉ dẫn để chúng tôi theo!”
Người trên màn hình cười đắc ý, nói:
“Được, đừng có manh động, nếu không toàn bộ các người sẽ chết! Chỉ cần các người khởi động vũ khí, lập tức chúng tôi sẽ bắn hạ!”
“Được. Chúng tôi biết rồi!”
“Chấp nhận kết nối của chúng tôi tới toàn bộ U-camera trên tàu của các anh!” Người kia ra lệnh.
Mặc Thanh ra hiệu cho kỹ thuật viên chấp nhận tín hiệu từ tàu ngầm địch gửi tới. Xong xuôi, anh ta quay lại nhìn thủy thủ đoàn của mình, trong lòng chợt hiểu ra một điều: Bọn họ là tốt thí. BLS25.01 chỉ là một cái bẫy.
Brown không ngờ quá trình bắt cóc tàu ngầm BLS25.01 với toàn bộ thiết bị công nghệ vũ khí tối tân nhất thế giới lại dễ dàng đến thế. Đúng là ngư ông đắc lợi. Chiến sự trên Chủ Thần được ngư lôi do thám báo về cho thấy bọn Tống Nguy đang nổi loạn trong đó, khiến cho Chủ Thần buông lỏng cảnh giác với chiếc tàu ngầm quý giá nhất hành tinh này. Khi hạm đội của Brown tấn công tới, các tàu bảo an của BLS25.01 đều nhanh chóng bị bắn hạ, tản đi không còn một mống.
Mã Linh đứng bên cạnh ông ta, tươi cười rạng rỡ như ánh dương. Nhưng sâu thẳm trong lòng cô còn có một chút gợn. Tống Nguy... giờ này sao rồi? Thôi... bỏ đi, mưu sự việc lớn, phải bỏ qua tiểu tiết. Mặc dù... tiểu tiết ấy được tính bằng cả con tim mình. Cô phải mạnh mẽ, trở thành một người được trọng dụng trong Tổ chức, như cha cô.
Năm chiếc tàu ngầm áp tải tàu BLS25.01 đi dọc đáy biển về hướng Tây Nam của Hải Vực, nơi có một hòn đảo tương đối lớn nằm tĩnh lặng giữa đại dương bao la. Hòn đảo này thuộc quyền sở hữu của gia tộc Brown.
Hải Tâm sau khi gọi điện cho Nhạc Ly báo quả tên lửa thứ hai đã bắn đi, liền nhanh chóng bị cuốn vào cuộc chiến. Anh bị một phát đạn bắn vào bụng, lảo đảo ngã xuống. Trong lúc mơ màng gần ngất đi, anh thấy thiết bị đầu cuối trên tay nhấp nháy tin nhắn của Nhạc Ly, liền lấy hết sức bấm nút nhận tin.
“Anh và mọi người phải chiến thắng, trở về an toàn nhé!”
Dòng tin nhắn màu xanh hiện ra trong không gian ba chiều, tỏa ra thứ ánh sáng xanh dịu chập chờn của tín hiệu yếu. Thế nhưng nó còn có sức mạnh đập vào phần ý thức còn sót lại của anh, khiến anh tan rã. Hải Tâm nhắm mắt lại, thấy cậu bé nào đó đang mở to mắt nhìn anh, trong veo như bầu trời Hải Vực vào một ngày không có bão. Trên khóe mắt Hải Tâm rơi ra hai giọt nước. Anh ngất đi trong tiếng gọi đến thất thanh của Triệu Thanh.
/98
|