Hỏa Lệnh

Chương 70 - Khoảng cách giữa đôi ta

/98


Tống Nguy bị giam trong một căn phòng chật hẹp, thậm chí bọn chúng còn chẳng buồn còng tay hắn lại. Hắn ngồi xuống sàn kim loại lạnh ngắt, bốn bề trắng toát, trống rỗng như chính con người hắn lúc này. Jethro trong bài học lịch sử của trường trung học... quái vật Đế chế Harpy với chiếc mặt nạ sắt và ngọn lửa bùng cháy... Diệp Minh dịu dàng mà tràn đầy nhiệt thành hôm nay... nghĩ thế nào cũng không thể là cùng một người. Thế nhưng anh còn chẳng buồn phủ nhận.

Quá khứ như bóng ma lần lượt lướt nhanh trong óc Tống Nguy, những hình ảnh hai người sát cánh bên nhau, những đồng đội cùng chung lý tưởng vào sinh ra tử... cứ như cuộc diễu hành đi qua đầu hắn. Đầu hắn bỗng như bị một gọng kìm bóp chặt, khiến nó muốn nổ tung, vỡ vụn. Tống Nguy lăn lộn dưới sàn nhà, cơn đau đầu của hội chứng savant khiến hắn kiệt sức, nằm nghiêng trên nền kim loại lạnh ngắt. Một giọt nước chảy qua khóe mắt hắn, lạnh hơn cả kim loại, rơi nghiêng trên mặt sàn.

Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh. Hoặc đọc truyện trả phí (full gần 200 chương + ngoại truyện) bằngcách kết bạn với fb: https://www.facebook.com/bachvanthuquan để được add vàonhóm kín (99k).

Tống Nguy nhắm mắt lại, chờ cơn đau đầu dịu đi. Trong lúc hắn đang rất mơ hồ thì nghe thấy một tiếng nổ lớn, cả người hắn bị hất tung lên, đập vào vách kim loại, rơi bịch xuống. Ngay sau đó, một lỗ thủng lớn phía trên đầu, làm lộ ra bầu trời trong xanh. Nhưng khoảng trời ấy nhanh chóng bị che lấp bởi một vật thể hình tròn khổng lồ. Tia laser từ vật thể cắt ngang xuống căn phòng, khiến nó bỗng như bị xé nhỏ.

Như vô thức, Tống Nguy lao ra khỏi lỗ hổng bị laser vừa cắt ra, chạy về hướng căn phòng giam giữ Diệp Minh. Đạn bay qua đầu hắn như mưa, cùng với đó là những âm thanh lộn xộn của người và máy móc. Đâu đó tiếng Tyler gào lên trong âm thanh hỗn loạn:

“Mẹ kiếp, là cái gì vậy? Mau kích hoạt lồng phòng hộ, kích hoạt cơ chế vá lỗi...”

Âm thanh từ trí tuệ nhân tạo vang lên: “Cảnh báo, áp suất giảm 40%, hư hại 60%...”

Tống Nguy lao qua phòng, nhìn thấy lồng năng lượng màu xanh giam giữ Diệp Minh vẫn đứng yên ở nơi đó. Hắn lao đến, đá văng một tên lính qua cái lỗ, nhanh chóng chạy một vòng tròn nhấn vào bất cứ cái nút điều khiển nào có trong khoang tàu. Tống Nguy hy vọng sẽ giải phóng lồng năng lượng để Diệp Minh thoát ra ngoài, nhưng tuyệt nhiên không có nút nào trùng khớp.

Ngay lúc này, một nhát cắt laser như từ trên trời cắm xuống, cắt nguyên một mảng phía trên, lộ ra vật thể bay mà hắn nhìn thấy ban nãy. Một luồng sáng trắng đến chói mắt tỏa xuống bao trùm lấy lồng năng lượng chứa Diệp Minh, hút lên không trung. Tống Nguy lao tới, đu mình lên lỗ hổng, chiếc lồng đã bị lôi ra ngoài. Tống Nguy bật nhảy lên cao, rơi trúng phía trên lồng năng lượng. Hắn nghe thấy tiếng Diệp Minh gào lên từ bên trong:

“Nguy, cẩn thận!”

Tống Nguy nằm bẹp bên trên, chỉ trong tích tắc bị hút vào trong đĩa bay phía trên, cùng lồng năng lượng chứa Diệp Minh. Khi cổng dưới bụng đĩa bay vừa đóng lại, ngay lập tức một quả tên lửa từ máy bay của Tyler cũng ập đến, tông thẳng vào lớp vỏ kim loại khiến chiếc đĩa bay chao nghiêng. Tống Nguy ở bên trong bị hất xuống sàn tàu. Lồng năng lượng có chứa Diệp Minh cũng đổ nghiêng khiến anh ngã nhào xuống.

Bên trong đĩa bay, nghe thấy tiếng nói:

“Amber, mở lồng phòng hộ ngay!”

“Rõ!”

“Thống kê mức độ thiệt hại!”

“Hỏng lò năng lượng hạt, không thể kích hoạt chế độ tàng hình. Khoang vũ khí số một bị bắn rơi.”

“Kiểm tra khoang vũ khí số hai!”

“An toàn!”

“Khai hỏa, tiêu diệt bọn chúng đi!”

“Rõ.”

Tiếng người kia ngày càng gần hơn, cho đến khi anh ta xuất hiện tại khoang chứa Tống Nguy và Diệp Minh. Trên tay anh ta xuất hiện một luồng năng lượng sáng trắng, bắn thẳng về phía Diệp Minh. Lồng năng lượng bất chợt tan biến. Tình huống diễn ra quá nhanh, Tống Nguy chưa kịp lao tới ngăn cản thì đã thấy người kia lao đến đỡ lấy Diệp Minh:

“Quân chủ, ngài không sao chứ?”

Diệp Minh nhìn thanh niên trẻ tuổi xa lạ, hỏi lại:

“Sao? Cậu vừa gọi tôi là gì?”

“Quân chủ, ngài là chủ nhân của chúng tôi...”

Đùng! Đèn trên đĩa bay nhấp nháy loạn xạ, cả ba người đều bị xô ngã sang một bên. Tiếng rè rè cất lên trong khoang chứa:



“Mức độ tổn hại lên đến 80%, yêu cầu kích hoạt đĩa thoát hiểm!”

Người kia nói nhanh: “Tôi là Alekos, là vệ binh của ngài. Giờ chúng ta phải tới khoang chứa đĩa bay thoát hiểm ngay. Xin lỗi Quân chủ!”

Alekos nói xong liền đẩy một cánh cửa, cung kính đưa tay mời Diệp Minh đi vào. Tuyệt nhiên cậu ta không để ý sự có mặt của Tống Nguy. Diệp Minh liền dơ tay kéo hắn đi theo. Alekos không hề phản đối.

Trong khoang thoát hiểm có tất cả sáu đĩa bay hình bầu dục loại nhỏ, chỉ chứa được một người. Alekos sau khi bố trí hai chiếc cho Diệp Minh và Tống Nguy, cũng tự mình ngồi vào một chiếc.

“Quân chủ, vị khách, chúng ta đi thôi!”

Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan

Alekos đưa tay nhấn nút, nhưng ngón tay còn chưa kịp chạm tới nút màu đỏ trên bàn điều khiển, ngay lập tức, toàn bộ đĩa bay rung chuyển, một tiếng nổ ầm vang, lửa tràn vào trong khoang đến chói mắt. Cả khoang nổ tung, toàn bộ đĩa bay thoát hiểm đều bị bắn ra ngoài. Chỉ nghe thấy Alekos hô lên:

“Quân chủ, mau chạy thoát, hẹn gặp lại!”

Diệp Minh cũng như Tống Nguy hiểu rõ tình huống này, liền cùng bấm vào nút điều khiển. Ngay lập tức, một bản đồ vệ tinh hiện lên, cùng với đó là biểu tượng báo kích hoạt chế độ tàng hình nhấp nháy như mời gọi. Tống Nguy nhìn sang, thấy Diệp Minh gật đầu với mình, liền bấm vào nút kích hoạt chế độ tàng hình. Vụt một cái, cả hai chiếc đĩa bay đều biến mất trên không trung. Ngay phía trước, đĩa bay của Alekos trúng tên lửa, cháy thành một ngọn đuốc rơi xuống biển.

Trên máy bay của mình, Tyler điên cuồng đạp tung phòng điều khiển, y gầm lên: “Khốn nạn, lại để Jethro thoát rồi!”

Tại tàu ngầm Tiểu Thần

Một lúc trước, khi thấy tín hiệu của Diệp Minh biến mất trên radar, Nhạc Ly gần như bị sốc, không có bất cứ thao tác gì. Victor ngực nổi trống, nhìn dán mắt vào tín hiệu của Tống Nguy, nhưng cũng chỉ chưa đầy một phút cũng biến mất. Gã gào lên:

“Nhạc Ly, mau thả cyborg ra, tìm kiếm họ mau!”

Nhạc Ly: “Họ ở cách quá xa, bọ biển cũng không kịp tới!”

“Vậy dùng vệ tinh Liên Minh đi!”

“Được, Tiểu Thần, kết nối tín hiệu vệ tinh Liên Minh số Ba, số Tám, quét bán kính năm mươi kilomet hướng Bắc!”

Tiểu Thần: “Nhận lệnh!”

Chỉ mấy giây sau, hai chấm đỏ đã hiển thị trên màn hình radar, nhưng không còn ở dưới mặt nước mà ở trên không trung.

Nhạc Ly hoảng hốt: “Xong rồi, họ bị bắt lên máy bay!”

Cho đến lúc này, toàn đội đã đổ xô đến khoang điều khiển. Triệu Thanh nói nhanh:

“Cho tàu nổi lên, chuẩn bị tên lửa, chúng ta sẽ bắn hạ máy bay!”

Mã Linh: “Không được, như thế là giết họ đấy!”

Victor: “Tín hiệu đang di chuyển về hướng Bắc, chúng ta không kịp đâu! Giờ làm sao đây!”

Khi cả thủy thủ đoàn còn đang rối loạn, tín hiệu màu đỏ trên không trung cũng vụt tắt.

Đó là lúc máy bay của Tyler trúng đạn, hai tàu do thám mini hình cá mập của Diệp Minh và Tống Nguy bị hút lên máy bay lập tức vỡ tan tành. Tín hiệu tắt mang theo bầu không khí lặng ngắt như tờ trong lòng Tiểu Thần. Mã Linh mãi mới thở được, nói:

“Thế là... xong rồi ư?”



Hải Tâm: “Họ thật sự... chết rồi sao?”

Nhạc Ly òa khóc. Victor thẫn thờ đứng dậy, chân vô định hướng trở về vùi mặt vào áo khoác của Tống Nguy. “Xin lỗi, tôi nợ em...”

Diệp Minh lái đĩa bay thoát hiểm, tìm tọa độ neo đậu của Tiểu Thần bay về. Tống Nguy cũng tương đồng làm tương tự. Cuối cùng khi chế độ tàng hình vô hiệu, đã nhìn thấy đĩa bay của Diệp Minh đang bay thấp trên mặt biển. Sau một lúc làm quen với cơ chế điều khiển trên đĩa bay, cuối cùng Diệp Minh cũng dò được sóng âm thanh trên đĩa bay của Tống Nguy. Anh muốn nói với hắn một điều hiển nhiên như mọi khi, nhưng lời đến môi lại nuốt xuống.

Bây giờ, anh với Tống Nguy có còn giao tiếp được như trước nữa không? Rõ ràng giữa bọn họ đã có một cái hố sâu ngăn cách. Liệu Tống Nguy có tha thứ cho anh?

Diệp Minh hít một hơi sâu, cuối cùng thu hết can đảm, nói vào kênh liên lạc:

“Nguy, em an toàn chứ?”

“Tôi không sao!”

“Chúng ta về tàu thôi! Trên đĩa bay có cơ chế chuyển đổi thành tàu lặn, nút thứ hai, bên phải, em đặt tọa độ rồi nhấn nút là được!”

“Được!”

“Nguy, anh...”

“Đi thôi!” Tống Nguy cắt ngang bằng giọng khá trầm ổn, pha chút lạnh lùng xa cách. Ngay sau đó đã thấy hắn hạ xuống mặt biển, mất hút trong làn nước sâu thăm thẳm. Diệp Minh thở dài lặn xuống theo sau.

Khi bọn họ hiện ra trong vùng quét radar của Tiểu Thần, Nhạc Ly xúc động gần như ngất xỉu trong tay Hải Tâm. Mã Linh bật khóc, Triệu Thanh cười như điên. Victor thẫn thờ bước ra khỏi phòng.

Vừa nhìn thấy Tống Nguy, Victor lập tức ôm lấy hắn.

Diệp Minh đứng như tượng đá trước sự hân hoan của mọi người. Một lúc sau, Mã Linh dường như phát hiện ra điều gì không đúng, liền đưa mắt ra hiệu cho Triệu Thanh. Anh không nhịn được, liền hỏi:

“Hai người... rốt cuộc là có chuyện gì?”

Đúng lúc này, tiếng Tiểu Thần đều đều cất lên nghe có chút rờn rợn:

“Bạch Tuộc của ta đâu? Gấu Biển của ta đâu?”

Không ai trả lời, âm thanh của Tiểu Thần lại lặp lại:

“Bạch Tuộc của ta đâu? Gấu Biển của ta đâu?”

“Bạch Tuộc của ta đâu? Gấu Biển của ta đâu?”

Diệp Minh phá tan bầu không khí kỳ quái này, cất tiếng:

“Đều bị bắn rơi rồi. Não bộ vẫn còn dưới đáy biển. Thả bọ cứu hộ ra, tìm đi!”

Tiểu Thần: “Bạch Tuộc đừng chết, Gấu Biển đừng chết!”

Diệp Minh dơ tay bắn một luồng hỏa lực vào nút điều khiển. Tiểu Thần tắt tiếng, tiếp tục lải nhải qua chế độ text, chẳng mấy chốc hàng chữ “Bạch Tuộc của ta đâu? Gấu Biển của ta đâu?”, “Bạch Tuộc đừng chết, Gấu Biển đừng chết” hiển thị dày đặc. Nhạc Ly khóc xong liền tiện tay tắt luôn chế độ text. Mắt không thấy, lòng không phiền.

Diệp Minh nhìn thoáng qua Victor đang đứng cạnh Tống Nguy, như thể không chịu rời ra, liền lặng lẽ đi về phòng mình. Ngày hôm nay, nếu như Tống Nguy có chuyện, chắc hẳn anh sẽ sống không bằng chết. Nhưng bí mật quá khứ của anh bị khơi lên, nhận sự lạnh lùng của hắn, cũng khiến tim anh vỡ nát.

Diệp Minh mệt mỏi nằm co quắp trên chiếc giường đơn lạnh giá, cả người bỗng chốc run lên. Bây giờ, dù anh có hấp thụ hết năng lượng Mặt Trời cũng không thể ấm lại được.

/98

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status