Hỏa Lệnh

Chương 69 - Không thể quay đầu

/98


Tống Nguy vừa lăn ra khỏi bong bóng năng lượng, liền nhanh như chớp rút súng bắn hạ hai tên cận vệ. Tình huống quá đột ngột khiến Tyler phải lùi lại một bước. Ngay lúc này Quân Dao xuất hiện lao lên đá bay khẩu súng trong tay Tống Nguy. Hắn gầm lên một tiếng rồi đạp chân vào vách kim loại, gần như chạy một vòng trên vách nghiêng rồi tung chân đạp thẳng vào mặt Quân Dao.

Quân Dao như đoán trước được đòn này, ngay lập tức nghiêng người trượt xuống sàn, tránh được một cước sát thủ của Tống Nguy. Trong quá trình cận chiến, Tống Nguy dành mọi thời cơ để nhả đạn về phía hộp năng lượng đang giam giữ Diệp Minh. Hắn liều mạng nghĩ, nếu có thể bắn tung cái lồng ấy, Diệp Minh sẽ đạp nát nơi này ngay lập tức. Nhưng mọi việc làm của hắn đều vô hiệu, trong khi Quân Dao liên tục áp sát, sống chết khống chế hắn.

Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh. Hoặc đọc truyện trả phí (full gần 200 chương + ngoại truyện) bằngcách kết bạn với fb: https://www.facebook.com/bachvanthuquan để được add vàonhóm kín (99k).

Tống Nguy bắn trúng một viên đạn vào ly rượu trên tay Tyler khiến nó vỡ tan, rơi xuống sàn tàu, đọng như vũng máu. Y chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt như hiếu kỳ, nhìn chằm chằm vào Diệp Minh, lại nói:

“Không có gì đau đớn hơn nhìn người mình yêu chết ngay trước mắt mình? Phải không?”

Diệp Minh lúc này như con thú bị nhốt trong lồng, anh dùng cả hai tay đập điên cuồng vào thành năng lượng, nhưng cũng như Tống Nguy, mọi nỗ lực đều vô hiệu. Tyler bật cười như điên:

“Cũng không có gì đau đớn hơn nhìn người mình yêu sẵn sàng ra tay hạ thủ mình, đúng không?”

Diệp Minh gầm lên: “Ngươi là đồ điên!”

“Phải! Kể từ khi ngươi đốt căn cứ, dửng dưng nhìn ta chết trong đám cháy, quay lưng bỏ đi, ngươi đã tạo ra một tên điên rồi!”

Tống Nguy sốt sắng đến mất hết lý trí, ra đòn nào cũng sát phạt khiến Quân Dao phải lùi lại mấy bước. Lúc này, cửa khoang tàu bật mở, một đám cận vệ trang bị súng ống tràn vào, phút chốc đã vây quanh Tống Nguy. Đạn trong khẩu súng còn lại của hắn cũng đã hết, Tống Nguy ném nó vào mặt Quân Dao rồi tiếp tục rút dao xông tới. Tiếc rằng, đám cận vệ này đều được đào tạo bài bản, không kém gì một sát thủ chuyên nghiệp, Tống Nguy bị ăn đòn không ít. Máu mồm, máu mũi đều chảy ra, nhìn không còn ra hình người. Mỗi lần Tống Nguy trúng đòn là một lần Diệp Minh như bị chọc dao vào tim, anh đau đến kiệt sức.

Cuối cùng, Diệp Minh gầm lên:

“Mau dừng lại! Thỏa hiệp!”

Tyler như đoán trước được kết cục sẽ như thế, liền dơ tay ra hiệu. Đám sát thủ dừng tay, quật Tống Nguy xuống đất, dí súng vào đầu hắn. Tống Nguy điên cuồng nhổ ra một bãi máu, chửi một tràng ngôn ngữ bẩn thỉu.

Tyler đứng quay lưng lại phía Diệp Minh, hờ hững nhìn Tống Nguy như nhìn một cái xác, nói:

“Hóa ra ngươi là người đã xông vào Thủ phủ cướp người nhỉ?”

“Không phải ông đây thì còn ai nữa! Mau thả Diệp Minh ra, nếu không tao sẽ san bằng cái Thủ phủ khốn nạn của mày!”

Quân Dao tống vào mặt Tống Nguy một quả đấm thôi sơn, khiến mặt hắn lật sang một bên, máu từ miệng văng tứ tung. Diệp Minh gào lên:

“Mau bảo người của ngươi dừng tay lại!”

Tyler quay lại nhìn Diệp Minh, đắc ý:

“Hôm nay ta còn tưởng sẽ mất nhiều thời gian để thuyết phục ngươi lắm đấy! Một ngày đẹp trời, quả nhiên có tên nhóc này, thỏa thuận của chúng ta cũng bàn bạc nhanh hơn nhỉ?”

Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan

“Ngươi muốn gì, nói mau lên!”

“Đơn giản thôi. Đi cùng ta đến gặp Chủ Thần, sau đó ngươi dùng Hỏa Lệnh, mở Hỏa Thần Môn, triệu hồi toàn tộc của ngươi!”



“Chủ Thần là ai?”

“Rồi ngươi sẽ biết thôi!”

“Được, thả Tống Nguy trước đi, ta đi với ngươi!”

“Diệp đại nhân, còn món nợ giữa ta với ngươi, cũng phải tính!”

“Khốn nạn!”

Tống Nguy bị khống chế quỳ dưới đất, lảo đảo đứng dậy, lại bị Quân Dao dơ báng súng lên chuẩn bị đập. Tyler ra hiệu cho ả dừng lại. Tống Nguy điên tiết táng thẳng một cùi chỏ vào mặt ả, khiến ả lảo đảo suýt ngã. Hắn gầm lên:

“Một cú này là cho lần mày đã bắn vào lưng anh ấy!”

Hắn nhổ một búng máu, trợn mắt nhìn Tyler.

“Rốt cuộc, anh ấy nợ nần gì các người, để ông đây trả hết!”

“Ha ha ha...” Tyler ngửa mặt lên cười một tràng sảng khoái. Y tiến đến gần, dùng một bàn tay đang đeo găng đen sì bóp lấy cằm hắn:

“Tống thiếu gia, ngươi có muốn biết nợ nần giữa ta và Diệp đại nhân đây không?”

Diệp Minh quát: “Tên khốn, đừng có nói nhảm!”

Tyler buông Tống Nguy ra, chậm dãi nói: “Gần sáu mươi năm trước, trước thời kỳ Liên Minh, trong cuộc Viễn chinh thứ Tư của Đế chế Harpy, Diệp đại nhân đây chính là một Đại tướng của quân đoàn số Chín. Những người anh ta giết trên con đường viễn chinh có lẽ không đếm xuể. Người già, trẻ em, phụ nữ, quân nhân, những người dân vô tội đều lần lượt ngã xuống...”

Diệp Minh gào lên: “Câm miệng!”

Tyler: “Sao nào? Ta nói sai cái gì sao? Đại tướng Jethro?”

Tống Nguy mở to mắt nhìn như muốn đâm xuyên qua dòng năng lượng, xoáy vào mắt Diệp Minh.

“Tống Nguy, đừng nghe y nói, xin em...”

Tống Nguy không nói gì, thực sự hắn không biết phải nói gì. Hắn vẫn biết Diệp Minh có một quá khứ đen tối, cũng từng giết người, nhưng đó là trong những trận chiến tranh cổ đại, đòi lại chính nghĩa. Nhưng hắn không ngờ anh lại là Đại tướng Jethro trong lịch sử, tên điên cuồng khát máu của Đế chế Harpy, một Đế chế cực đoan đã càn quét đẫm máu đến nửa Địa cầu này. Tống Nguy bỗng chốc cảm thấy toàn thân lạnh toát.

“Anh, người mà mỗi đêm cận kề bên em, lại là kẻ giết người máu lạnh đó sao? Cuộc viễn chinh thứ Tư, là anh nói anh bị bọn họ bắt đi, hóa ra là anh lừa em sao? Giá như anh cứ phủ nhận lời của tên khốn kia đi, thì em còn có chút lòng tin. Nhưng anh lại im lặng như thế! Thừa nhận rồi sao? Anh làm em đau thật đấy!” Tống Nguy điên cuồng thét gào trong lòng.

Tyler quan sát vẻ mặt vặn vẹo của hắn, tiếp tục cầm dao ngoáy vào vết thương vốn đã bắt đầu ngoác miệng trong lòng hắn.

“Nếu không có ngươi, Diệp đại nhân, chúng ta không thể giết hơn một trăm triệu người ở Tây bán cầu, không càn quét hai trăm quân đoàn khởi nghĩa. Lẽ ra, ngươi nên ở lại tiếp tục phụng sự Đế chế đến cuối cùng, đi đến đỉnh vinh quang. Ngươi đã phá vỡ mọi kỳ vọng của chúng ta, dẫn đến trận chiến bại đầu tiên của Đế chế, kéo theo chuỗi thất bại sau này. Địa cầu rơi vào tay Liên Minh là một phần do ngươi đấy! Nhưng chuyện đó kể ra cũng lâu rồi, ta là một người thức thời, cũng không quá hoài niệm về quá khứ. Ta chỉ ôn lại một thời huy hoàng của ngươi thôi...”

Diệp Minh ở phía trong, hai tay ôm lấy đầu. Vỏ não của anh như đang muốn nổ tung. Từng gương mặt, từng cái chết, cả tiếng thét của những sinh linh khi bị ngọn lửa hỏa thần thiêu cháy... tràn qua não như một cơn sóng thần.



“A...a...a.....”

Diệp Minh gào lên lẫn trong tiếng cười sảng khoái của Tyler. Tim Tống nguy bỗng chốc vụn vỡ. Hắn nôn ra một ngụm máu nữa, mặt không còn chút huyết sắc nào.

Rơi vào im lặng một lúc lâu, Diệp Minh mới trấn tĩnh lại.

“Tyler, sau khi ta rời đi, có chuyện gì xảy ra với căn cứ? Vì sao ngươi vẫn còn sống?”

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Tyler rồi vụt tắt. Y nốc thêm một ly rượu, trầm ngâm nói:

“Sau khi ngươi đốt cháy căn cứ, thiêu chết toàn bộ đội nghiên cứu khoa học và hai trăm chiến binh Harpy, tiến trình nghiên cứu vũ khí của chúng ta từ đó không tiến triển được. Chúng ta bị Liên Minh phản công, dần dần đi vào bại chiến không còn đường lui. Sau khi thời kỳ Liên Minh được lập lên, ta gặp được Chủ Thần...”

“Khoan đã, chính ta nhìn thấy ngươi bị ngọn lửa hỏa thần thiêu cháy...”

“Không sai, ta thoát khỏi đám cháy do ngươi gây ra trong trạng thái bỏng toàn thân, mặt cũng biến dạng hoàn toàn. Ta may mắn được một nhà khoa học trong căn cứ cứu ra và cùng nhau lẩn trốn truy quét của Liên Minh. Một ngày, ông ta được Chủ Thần tìm thấy, và ta đã gặp được Chủ Thần để thay đổi cuộc đời mình! Đương nhiên, cái giá để đổi lấy ưu đãi của Chủ Thần chính là thông tin về ngươi, một kẻ dị biệt, một Hỏa Linh nhân, và... thật đáng ngạc nhiên, ngươi lại là truyền nhân chính thống của Hỏa Linh tộc.”

“Vậy, ngươi bây giờ... có còn là... “

“Ha ha, ta không nghĩ rằng ngươi lại vẫn còn tâm niệm ta đến thế! Thật an ủi biết bao, nó làm ta nhớ lúc chúng ta còn mặn nồng. Đúng thế, Chủ Thần đã cho ta một cơ thể mới, một gương mặt mới bất tử. Ta vẫn là ta, nhưng ta bất tử!”

“Chủ Thần... ông ta có phải là một Hỏa Linh nhân?”

“Vậy ngươi nghĩ sao nếu không phải?”

“Tyler, chuyện giữa ta và ngươi, trong quá khứ, để lại phía sau đi. Giờ ngươi thả Tống Nguy ra, ta đi cùng ngươi tới gặp Chủ Thần. Ta cũng muốn xem ông ta là ai mà nhất định phải thực hiện âm mưu này.”

“Cứ đến gặp Chủ Thần đi đã, còn cậu chủ nhỏ này, thả hay không, xin lỗi, phải xem biểu hiện của Diệp đại nhân thế nào đã!”

“Khốn kiếp!”

Tống Nguy lúc này mới lên tiếng: “Diệp Minh, anh tuyệt đối không được thỏa hiệp. Trước đây, nhiều người vô tội đã vì anh mà chết, đến giờ, mong anh cũng đừng làm thế một lần nữa. Mạng của tôi chỉ là một cái mạng, không đáng để lịch sử ghê tởm kia lặp lại đâu!”

Diệp Minh sững sờ nhìn Tống Nguy, mới đó mà anh với hắn đã như xa cách cả một kiếp người. Lời nói lạnh lùng mà xa lạ khiến tim anh nhói đau.

“Là em quá thất vọng về anh đúng không? Em đang bất chấp tính mạng để cứu thế giới này, lại biết anh từng giết chết nửa thế giới trước kia. Có phải trong mắt em, anh giờ là con quỷ máu lạnh đúng không? Anh đã trải qua nhiều đau đớn, từng bị những linh hồn ấy ăn mòn từng giờ phút, chỉ khi được nhìn vào mắt em, anh mới có được một chút bình yên. Giờ thì không còn nữa rồi, phải không?” Diệp Minh đau đớn nghĩ.

“Tống Nguy, dù có nhấn chìm cả địa cầu, hay phá nát cả vũ trụ này, anh cũng dám đổi. Cứ kệ thế giới sụp đổ đi, chỉ mình em còn sống là đủ!” Diệp Minh đau đớn nói với Tống Nguy, nghe tim mình vỡ như vụn băng. Tống Nguy không nhìn anh, quay sang nói với Tyler:

“Tao mệt rồi, có thể giam tao lại một lúc không?”

Tyler khẽ gật đầu. Quân Dao áp tải Tống Nguy đi ra cửa. Nếu nhìn kỹ thì thấy cả thân mình hắn đều run lẩy bẩy. Một thời mặn nồng ư? Câu nói này của Tyler mới thực sự là đòn sát thủ khiến hắn hoàn toàn sụp đổ!

Diệp Minh nhìn theo bóng lưng gầy của hắn, lòng như con thú hoang vừa bị xua khỏi cánh rừng trú ngụ. Đau đớn, bơ vơ, vụn vỡ...

Hoa sẽ không vì bạn lạnh nhạt mà sang năm không nở nữa. Nhưng người có thể vì sự bỏ lỡ của bạn mà chớp mắt trở thành người lạ. Phải chăng cuộc đời anh vì một lần bỏ lỡ mà chẳng thể quay đầu?

/98

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status