Type-er: Hill
Không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng khi tỉnh lại, cô thấy mình đang ở trong phòng của Tiêu Tử Thần.
Ban đêm, trời đổ mưa, tiếng mưa rơi trên bệ cửa sổ tí tách tí tách, màn đêm ngoài kia vẫn tối đen như mực, gió lạnh rít lên từng hồi, khiến người nằm trong chăn cũng phải co lại, tìm tới nơi phát ra hơi ấm theo bản năng.
Tiêu Tử Thần nói mơ gì đó, sau đó trở mình, tay đặt lên eo Trì Linh Đồng, tiếp tục thở đều đều.
Ngày mai chính là ngày đính hôn của hai người. Ban ngày bận rộn đã đành, ban đêm vừa nằm xuống, cô bèn mơ hết giấc này đến giấc khác. Sau khi tỉnh lại thì chẳng nhớ rõ điều gì. Cô sờ lên trán, mồ hôi thấm đẫm bàn tay, trái tim đập thình thịch…xao động không ngừng.
Cô không sợ hãi hôn nhân, cũng không hoài nghi tình cảm Tiêu Tử Thần dành cho mình, càng không băn khoăn về Khổng Tước, rốt cuộc cô đang lo lắng điều gì, chính cô cũng không rõ.
“Tử Thần?” Không gian yên tĩnh khiến cô ngạt thở, đột nhiên cô muốn trò chuyện.
“Hả?” Tiêu Tử Thần khẽ nhíu mày, còn chưa tỉnh hẳn.
“Tử Thần, em tỉnh rồi.” Cô nhõng nhẽo tựa vào ngực anh, lay lay cánh tay anh.
“Anh cũng tỉnh rồi, sao thế?” Tiêu Tử Thần mở mắt, bắt đầu tỉnh táo lại.
“Không sao, em chỉ muốn nghe giọng anh thôi.”
Tiêu Tử Thần mở to mắt, đưa tay sờ sờ lỗ tai, có lẽ anh đang nghi ngờ thính giác của mình có vấn đề.
“Mơ thấy ác mộng?”
Anh đưa tay vòng qua cổ cô, hai người ôm chặt lấy nhau. Mùi hương trên người Tử Thần vừa ấm áp vừa trong lành, như hương hoa tùng, giống hệt hương vị trên người Địch Thanh. Cô chợt ngẩn ngơ, điên rồi, lúc này sao cô có thể nghĩ tới Địch Thanh?
“Tử Thần, nếu anh không mất trí nhớ, có thể chúng ta sẽ không bao giờ ở bên nhau, đúng không?” Cô nỉ non như đang nói mơ.
“Không mất trí nhớ thì theo đuổi em càng tiện lợi hơn, ít nhất em cũng không thể lấy ký ức ra làm cái cớ để trốn tránh anh.”Anh ngáp một tiếng, vỗ nhẹ vào người cô, rồi lại nhắm mắt.
“Đừng ngủ, đừng ngủ, Tử Thần, nói chuyện với em đi.”
“Anh không ngủ, em nói đi!”
“Tử Thần…”
“Nếu như anh không mất trí nhớ, nếu Địch Thanh không qua đời, nếu như em và Khổng Tước không phải bạn bè, vậy giờ chúng ta sẽ ra sao?” Trừ đôi mắt vẫn đang chớp, tất cả các bộ phận trên cơ thể cô dường như mất đi khả năng vận động.
“Trên đời không có ‘nếu như’. Giả sử em cho rằng mọi chuyện đều là ý trời, vậy thì nhất định chúng ra phải ở bên nhau. Vì em là bạn của Khổng Tước, chúng ta mới có thể quen biết nhau; vì Bùi Địch Thanh gặp tai nạn, em mới quay lại Tân Giang; vì anh bị mất trí nhớ, anh mới nhận ra tình cảm trong lòng mình; vì người đó là em nên hiện giờ anh chính là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời. Em đã hài lòng với câu trả lời này chưa?”
Phép điệp ý tăng tiến có hiệu quả vô cùng to lớn, cô lập tức mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ. “Cũng đúng!” Trong bóng đêm, làn mi dài khẽ chớp. Nếu Bùi Địch Thanh ở trên trời có thấy, nhất định cũng sẽ chúc phúc cho cô!
“Thế giờ ngủ đi, sáng mai em còn phải đi trang điểm nữa đấy.”
“Ngủ đi!”
Căn phòng yên tĩnh lại, cô cũng nhắm chặt mắt, nhưng hình bóng của Bùi Địch Thanh hiện lên ngày càng rõ trong đầu cô. Cô thấy hàng mày đẹp đẽ mà thanh quý của anh khẽ nhướn lên, khóe môi thoáng hiện nụ cười, ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên má cô, ánh mắt nóng bỏng khiến tim cô loạn nhịp.
Lần đầu gặp mặt trên xe khách, tình cờ chạm trán trong quán cà phê Địch Âu, gặp lại ở tiệc rượu, tranh chấp ở sân golf, dạo bước trên đường Quế Lâm, vui đùa trên bờ biển… Lần đầu tiên cầm tay, lần đầu tiên thổ lộ, lần đầu tiên hôn nhau, lần đầu tiên ôm nhau ngủ…sau đó là vĩnh viễn chia ly…
Cho dù anh từng khiến cô vô cùng đau khổ, nhưng niềm vui mà anh mang lại cho cô cũng không thể xóa nhờ. Cô từng ước mình có thể ở bên anh thật lâu, là tri âm, là bạn bè, là người yêu, là vợ chồng. Cô chầm chậm đưa tay lên tìm chiếc đồng hồ quả quýt đeo trước ngực, đây là tương lai mà anh đã hứa dành cho cô.
Cô nghe tiếng thở ấm áp của Tiêu Tử Thần, lệ chợt tràn khóe mi, tương lai của cô đã gắn kết với người đàn ông này mất rồi. Cô tháo chiếc đồng hồ ra khỏi cổ, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Địch Thanh, từ nay về sau, em đành giấu anh trong miền xa xôi của ký ức, em phải yêu người đàn ông khác một lòng một dạ.
Địch Thanh, tha thứ cho em vì chỉ đi bên anh tới giờ phút này.
Địch Thanh, tạm biệt!
Cô quay người lại, ôm Tiêu Tử Thần, một giọt nước mắt lăn qua gò má, rơi trên cánh tay anh.
*****
Trời vừa sáng, các cuộc điện thoại đã dồn dập gọi tới, có bà Đàm Trân, ông Trì Minh Chi, ông Tiêu Hoa, Tiêu Tử Hoàn, Tiêu Tử Thần đều trả lời từng cuộc đâu vào đấy. Lễ đính hôn cử hành vào buổi tối, buổi trưa hai bên cha mẹ cùng ăn một bữa cơm, phải làm một vài nghi thức truyền thống, chẳng qua là nhà trai tặng sính lễ và tặng lì xì. Trì Linh Đồng ngại phiền, nhưng Tiêu Tử Thần khăng khăng yêu cầu phải thực hiện đủ trình tự.
Khi ra ngoài, cô mặc áo khoác đợi ở phòng khách, thấy anh lấy ra một chiếc hộp đỏ từ trong ngăn kéo ở phòng đọc sách, đặt nó vào trong túi. Cô biết trong chiếc hộp ấy là nhẫn, không đính kim cương cũng không khảm các loại đá quý khác, kiểu dáng vô cùng đơn giản, chính anh đã lẳng lặng ước lượng trước kích cỡ, sau đó một mình đi tới cửa hàng trang sức chọn lựa rất lâu rồi mới mua về, có lẽ muốn tặng cho cô một niềm vui bất ngờ. Một ngày nọ, khi cô đang tìm sách vở thì vô tình tìm thấy nó, nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của anh khi mua nhẫn, cô không khỏi bật cười.
Buổi sáng cô trang điểm nhẹ, mặc một bộ váy đẹp đẽ để đi ăn cơm. Mẹ Tiêu Tử Thần cũng tới, hiếm khi thấy bà không tuyên bố ra tin tức gì gây chấn dộng, đoan trang ngồi yên suốt buổi, đôi lúc còn mỉm cười với Trì Linh Đồng. Tiêu Tử Hoàn là người làm nóng bầu không khí, nói lúc trước Tiêu Tử Thần đưa Trì Linh Đồng về nhà họ Tiêu chính là điềm báo của vận mệnh, bây giờ đáp án chính thức được công bố. Đây là lần đầu bà Đàm Trân và ông Trì Minh Chi nghe kể về chuyện này, không khỏi cảm khái cho sự kỳ diệu của số phận.
Cam Lộ ở nhà trông con trai con gái, cũng không đến. Vì vụ án góp vốn phi pháp nọ có chút tiến triển, cần tổ chức họp, nên ông Quan Ẩn Đạt không đến, buổi tối mới có thể tới được. Nói chung bữa cơm này mọi người đều rất vui vẻ thoải mái.
Sau khi ăn xong, Trì Linh Đồng đi chăm sóc da, trang điểm, thay lễ phục, Tiêu Tử Thần cũng phải đi thay đồ, còn phải lo cho bữa tiệc vào buổi tối, hai người tạm thời xa nhau. Còn gia đình hai bên thì ngồi tán gẫu cùng nhau.
Trì Linh Đồng tới khách sạn vào lúc nhá nhem tối. Khách sạn rất tâm lý, còn chuẩn bị riêng cho cô dâu một phòng trang điểm để trang điểm và thay quần áo.
Chuyên viên trang điểm búi mái tóc dài của Trì Linh Đồng lên, đội lên một vòng hoa, sau đó đeo khuyên tai cho cô, sau đó cô thay bộ váy dài đính ngọc trai. Trì Linh Đồng đứng trước gương, trong gương chợt xuất hiện thêm hình bóng một người phụ nữ, đầu tóc rối bù, vẻ mặt đau khổ, ánh mắt ảm đạm, như một con cá đang ngắc ngoải.
“Đây là phòng trang điểm riêng cho cô dâu, cô đi nhầm rồi.” Chuyên viên trang điểm không nhịn được mà nhíu mày.
Người phụ nữ nọ đi vào, chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn Trì Linh Đồng chằm chằm.
Giông tố đã đến, chim hải âu phải dũng cảm bay sát vào mặt biển. Trì Linh Đồng đứng lên: “Không sao, cậu ấy là bạn tôi.”
Chuyên viên trang điểm mở to mắt, không thể nào, sao cô ta có cảm giác như người phụ nữ này đến đây để phá phách.
“Sao không nói hết nhỉ?” Khổng Tước cười lạnh, “Tôi còn là bạn gái cũ của chú rể đấy, chúng tôi đã ở bên nhau ba năm rồi.”
Chuyên viên trang điểm hít vào một ngụm khí lạnh.
Trì Linh Đồng mỉm cười: “Cô xuống tầng uống cà phê trước đi!”
“Tôi đứng ngoài hành lang, có chuyện gì thì cô cứ la lên một tiếng!” Chuyên viên trang điểm hơi lo lắng. Cô ta quan sát thấy cái túi của người phụ nữ kia hơi phình ra, không biết bên trong có cất giấu hung khí hay không.
“Ngồi đi, Khổng Tước.” Trì Linh Đồng đưa tay mời.
Khổng Tước lạnh lùng đánh giá bốn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trì Linh Đồng, khóe môi hiện lên một nụ cười châm chọc, “Trước giờ, khi đi với tôi, cậu luôn là một con vịt xấu xí. Hôm nay, tôi vác cái bộ dàng này tới đây làm nền cho cậu, có phải cậu đang thầm hả hê không?”
Trì Linh Đồng mỉm cười, coi như hồi đáp câu nói của Khổng Tước.
Khổng Tước chớp chớp đôi mắt trống rỗng, lấy ra một chiếc bình từ trong túi, “Đây là xăng.” Cô ta vặn nắp, lại móc ra một cái bật lửa, “Lát nữa tôi sẽ từ từ tưới xăng lên người cậu, sau đó phẩy nhẹ một cái, cậu sẽ tựa như phượng hoàng niết bàn, đẹp không gì sánh nổi.”
Cô ta nhìn Trì Linh Đồng, nhưng không hề thấy biểu hiện sợ hãi như cô ta mong muốn, không khỏi hơi bất ngờ.
“Cậu không tin à?”
“Khổng Tước, chúng ta quen nhau bao lâu?” Trì Linh Đồng vẫn cười, “Tôi quá hiểu cậu, cũng giống như cậu quá hiểu tôi. Trước nay cậu vẫn luôn là một người cực kỳ yêu bản thân, sẽ không vì bất kỳ ai mà thay đổi chính mình. Bây giờ cậu đã là người dẫn chương trình giờ vàng của Đài phát thanh, cậu chật vật bao năm mới có ngày hôm nay, cậu cam lòng từ bỏ ư?”
“Thế thì sao, cậu cướp mất Tiêu Tử Thần của tôi, tôi còn gì nữa?” Khổng Tước giận dữ gào lên, hai tay run lên cầm cập, vặn nắp bình, bình nghiêng đi, một nửa chất lỏng trong bình đổ lên thảm, lập tức, luồng không khí cay mũi trôi nổi trong không khí.
Bầu không khí trong lòng lập tức tĩnh lặng như một cái ao tù, chỉ còn tiếng khi nặng khi nhẹ của hai người.
Khổng Tước nhìn chất lỏng kia thấm ướt thảm, màu sắc ở chỗ đó thay đổi tức thì, có lẽ chuyện này cũng nằm ngoài dự tính của cô ta, cô ta cũng ngây người. “Tôi nói rồi, đây là xăng, nếu như có chuyện gì xảy ra, thì đó cũng là hậu quả mà cô đáng phải chịu.” Cô ta ngẩng đầu lên, vung tay về phía Trì Linh Đồng, gào khan tiếng.
Trì Linh Đồng cười nhạt, hít sâu một hơi, mùi xăng nồng nặc xộc vào mũi. “Chúng ta là bạn từ nhỏ, cho dù ai mắc sai lầm, người còn lại cũng không thể thoát tội, luôn bị phạt cùng với nhau. Cậu nói dối, tôi giúp cậu giấu diếm. Tôi trốn học, cậu yểm trợ cho tôi. Đúng không? Cậu định làm gì tiếp theo, cậu nói đi!”
“Trì Linh Đồng, tôi hận cậu, tôi sẽ nguyền rủa cậu, hạnh phúc của cậu xây dựng trên nỗi đau của tôi, cậu sẽ gặp quả báo.” Bật lửa rơi theo tiếng thét, Khổng Tước mất kiểm soát mà ngồi xổm xuống, gào khóc nức nở.
Trì Linh Đồng nắm chặt tay, lệnh cho bản thẩn phải đứng thẳng, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Khổng Tước nấc nghẹn, run rẩy đứng lên, vặn chặn nắp bình, cất bật lửa vào trong túi, còn không quên mở cửa sổ để mùi trong phòng bay đi.
Trì Linh Đồng nhìn cô ta bằng ánh mắt thương hại, cô biết trước nay Khổng Tước chưa bao giờ đẩy bản thân vào cảnh khốn cùng, Khổng Tước chỉ không muốn chịu thua, không nuốt trôi cơn giận này, tới đây, chẳng qua là để chiếm lấy sự đồng cảm của mọi người mà thôi. Sao Khổng Tước có thể cam tâm bỏ lại sự nghiệp như hoa như gấm trước mắt, thứ mà cô ta gọi là tình yêu, vẫn luôn có điều kiện đi kèm.
Trì Linh Đồng đưa Khổng Tước xuống sảnh lớn dưới tầng, nhìn cô ta biến mất trong màn mưa đêm.
“Sao cô dâu lại đi lung tung thế này?” Ông Quan Ẩn Đạt đi qua cửa xoay, thấy Trì Linh Đồng bèn cười to, giang tay ra.
“Dượng Quan, con còn tưởng dượng không đến kịp.” Trong mắt ông Quan Ẩn Đạt có tơ máu, chắc hẳn là đã có mấy đêm không ngủ, Trì Linh Đồng xót xa bước tới kéo tay ông.
“Còn gì quan trọng hơn lễ đính hôn của con gái dượng nữa?” Ông Quan Ẩn Đạt cưng chiều nháy mắt với cô, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. “Mặc lễ phục xinh đẹp thế này, trước khi buổi lễ bắt đầu thì nên giữ lại chút cảm giác thần bí chứ, cái con bé này, nghịch ngợm quá lắm. Mau mau, nhân lúc còn chưa bị nhiều người nhìn thấy, chúng ta mau trốn đi!”
Trì Linh Đồng cười to, “Dượng Quan, có phải đi phá án đâu, không cần làm vậy chứ!”
“Cần, cần!” Ông Quan Ẩn Đạt véo mũi cô.
Khổng Tước cắn chặt môi, cảm giác như có một chiếc kim sắc nhọn đâm thẳng vào tim mình, gió từ phương Bắc thổi tới, bao trùm lên bầu không khí lạnh lẽo cuối thu, cô ta run rẩy quay người đi về phía ô tô.
“Cô ơi, xin hỏi lễ đính hôn của con gái Giám đốc Quan tổ chức ở đây đúng không?” Một cô gái hơn hai mươi tuổi đứng trước cửa xe, hỏi.
Khổng Tước liếc nhìn cô ta với vẻ bực bội: “Cô không có mắt à, chẳng phải bảng trong sảnh lớn có ghi sao!”
“Nhưng tại sao con gái ông ta lại có họ Trì?” Cô gái nọ vô cùng tò mò.
“Cô bị đần hả, cha ruột cậu ta làm to bụng người ta lên, mẹ cậu ta đi bước nữa với Quan Ẩn Đạt.”
“Thế à, nhưng xem ra Giám đốc Quan rất thương Trì Linh Đồng.”
Khổng Tước mở cửa, lên xe, “Không thương mới là lạ, ông ta làm gì có con. Mẹ cậu ta cũng là một người phụ nữ mưu mô, hết trèo cành cao, rồi lấy được gia tài. Này, cô là người thân của ông ta hả, tránh ra đi.”
“Ừm, tôi và Giám đốc Quan có chút quen biết, cảm ơn!” Cô gái nọ tránh sang bên cạnh, quay người đi về phía một chiếc xe đang đỗ trong bóng tối.
“Mẹ ơi, con hỏi thăm được rồi, cô gái kia thực sự rất quan trọng với Quan Ẩn Đạt.”
Không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng khi tỉnh lại, cô thấy mình đang ở trong phòng của Tiêu Tử Thần.
Ban đêm, trời đổ mưa, tiếng mưa rơi trên bệ cửa sổ tí tách tí tách, màn đêm ngoài kia vẫn tối đen như mực, gió lạnh rít lên từng hồi, khiến người nằm trong chăn cũng phải co lại, tìm tới nơi phát ra hơi ấm theo bản năng.
Tiêu Tử Thần nói mơ gì đó, sau đó trở mình, tay đặt lên eo Trì Linh Đồng, tiếp tục thở đều đều.
Ngày mai chính là ngày đính hôn của hai người. Ban ngày bận rộn đã đành, ban đêm vừa nằm xuống, cô bèn mơ hết giấc này đến giấc khác. Sau khi tỉnh lại thì chẳng nhớ rõ điều gì. Cô sờ lên trán, mồ hôi thấm đẫm bàn tay, trái tim đập thình thịch…xao động không ngừng.
Cô không sợ hãi hôn nhân, cũng không hoài nghi tình cảm Tiêu Tử Thần dành cho mình, càng không băn khoăn về Khổng Tước, rốt cuộc cô đang lo lắng điều gì, chính cô cũng không rõ.
“Tử Thần?” Không gian yên tĩnh khiến cô ngạt thở, đột nhiên cô muốn trò chuyện.
“Hả?” Tiêu Tử Thần khẽ nhíu mày, còn chưa tỉnh hẳn.
“Tử Thần, em tỉnh rồi.” Cô nhõng nhẽo tựa vào ngực anh, lay lay cánh tay anh.
“Anh cũng tỉnh rồi, sao thế?” Tiêu Tử Thần mở mắt, bắt đầu tỉnh táo lại.
“Không sao, em chỉ muốn nghe giọng anh thôi.”
Tiêu Tử Thần mở to mắt, đưa tay sờ sờ lỗ tai, có lẽ anh đang nghi ngờ thính giác của mình có vấn đề.
“Mơ thấy ác mộng?”
Anh đưa tay vòng qua cổ cô, hai người ôm chặt lấy nhau. Mùi hương trên người Tử Thần vừa ấm áp vừa trong lành, như hương hoa tùng, giống hệt hương vị trên người Địch Thanh. Cô chợt ngẩn ngơ, điên rồi, lúc này sao cô có thể nghĩ tới Địch Thanh?
“Tử Thần, nếu anh không mất trí nhớ, có thể chúng ta sẽ không bao giờ ở bên nhau, đúng không?” Cô nỉ non như đang nói mơ.
“Không mất trí nhớ thì theo đuổi em càng tiện lợi hơn, ít nhất em cũng không thể lấy ký ức ra làm cái cớ để trốn tránh anh.”Anh ngáp một tiếng, vỗ nhẹ vào người cô, rồi lại nhắm mắt.
“Đừng ngủ, đừng ngủ, Tử Thần, nói chuyện với em đi.”
“Anh không ngủ, em nói đi!”
“Tử Thần…”
“Nếu như anh không mất trí nhớ, nếu Địch Thanh không qua đời, nếu như em và Khổng Tước không phải bạn bè, vậy giờ chúng ta sẽ ra sao?” Trừ đôi mắt vẫn đang chớp, tất cả các bộ phận trên cơ thể cô dường như mất đi khả năng vận động.
“Trên đời không có ‘nếu như’. Giả sử em cho rằng mọi chuyện đều là ý trời, vậy thì nhất định chúng ra phải ở bên nhau. Vì em là bạn của Khổng Tước, chúng ta mới có thể quen biết nhau; vì Bùi Địch Thanh gặp tai nạn, em mới quay lại Tân Giang; vì anh bị mất trí nhớ, anh mới nhận ra tình cảm trong lòng mình; vì người đó là em nên hiện giờ anh chính là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời. Em đã hài lòng với câu trả lời này chưa?”
Phép điệp ý tăng tiến có hiệu quả vô cùng to lớn, cô lập tức mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ. “Cũng đúng!” Trong bóng đêm, làn mi dài khẽ chớp. Nếu Bùi Địch Thanh ở trên trời có thấy, nhất định cũng sẽ chúc phúc cho cô!
“Thế giờ ngủ đi, sáng mai em còn phải đi trang điểm nữa đấy.”
“Ngủ đi!”
Căn phòng yên tĩnh lại, cô cũng nhắm chặt mắt, nhưng hình bóng của Bùi Địch Thanh hiện lên ngày càng rõ trong đầu cô. Cô thấy hàng mày đẹp đẽ mà thanh quý của anh khẽ nhướn lên, khóe môi thoáng hiện nụ cười, ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên má cô, ánh mắt nóng bỏng khiến tim cô loạn nhịp.
Lần đầu gặp mặt trên xe khách, tình cờ chạm trán trong quán cà phê Địch Âu, gặp lại ở tiệc rượu, tranh chấp ở sân golf, dạo bước trên đường Quế Lâm, vui đùa trên bờ biển… Lần đầu tiên cầm tay, lần đầu tiên thổ lộ, lần đầu tiên hôn nhau, lần đầu tiên ôm nhau ngủ…sau đó là vĩnh viễn chia ly…
Cho dù anh từng khiến cô vô cùng đau khổ, nhưng niềm vui mà anh mang lại cho cô cũng không thể xóa nhờ. Cô từng ước mình có thể ở bên anh thật lâu, là tri âm, là bạn bè, là người yêu, là vợ chồng. Cô chầm chậm đưa tay lên tìm chiếc đồng hồ quả quýt đeo trước ngực, đây là tương lai mà anh đã hứa dành cho cô.
Cô nghe tiếng thở ấm áp của Tiêu Tử Thần, lệ chợt tràn khóe mi, tương lai của cô đã gắn kết với người đàn ông này mất rồi. Cô tháo chiếc đồng hồ ra khỏi cổ, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Địch Thanh, từ nay về sau, em đành giấu anh trong miền xa xôi của ký ức, em phải yêu người đàn ông khác một lòng một dạ.
Địch Thanh, tha thứ cho em vì chỉ đi bên anh tới giờ phút này.
Địch Thanh, tạm biệt!
Cô quay người lại, ôm Tiêu Tử Thần, một giọt nước mắt lăn qua gò má, rơi trên cánh tay anh.
*****
Trời vừa sáng, các cuộc điện thoại đã dồn dập gọi tới, có bà Đàm Trân, ông Trì Minh Chi, ông Tiêu Hoa, Tiêu Tử Hoàn, Tiêu Tử Thần đều trả lời từng cuộc đâu vào đấy. Lễ đính hôn cử hành vào buổi tối, buổi trưa hai bên cha mẹ cùng ăn một bữa cơm, phải làm một vài nghi thức truyền thống, chẳng qua là nhà trai tặng sính lễ và tặng lì xì. Trì Linh Đồng ngại phiền, nhưng Tiêu Tử Thần khăng khăng yêu cầu phải thực hiện đủ trình tự.
Khi ra ngoài, cô mặc áo khoác đợi ở phòng khách, thấy anh lấy ra một chiếc hộp đỏ từ trong ngăn kéo ở phòng đọc sách, đặt nó vào trong túi. Cô biết trong chiếc hộp ấy là nhẫn, không đính kim cương cũng không khảm các loại đá quý khác, kiểu dáng vô cùng đơn giản, chính anh đã lẳng lặng ước lượng trước kích cỡ, sau đó một mình đi tới cửa hàng trang sức chọn lựa rất lâu rồi mới mua về, có lẽ muốn tặng cho cô một niềm vui bất ngờ. Một ngày nọ, khi cô đang tìm sách vở thì vô tình tìm thấy nó, nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của anh khi mua nhẫn, cô không khỏi bật cười.
Buổi sáng cô trang điểm nhẹ, mặc một bộ váy đẹp đẽ để đi ăn cơm. Mẹ Tiêu Tử Thần cũng tới, hiếm khi thấy bà không tuyên bố ra tin tức gì gây chấn dộng, đoan trang ngồi yên suốt buổi, đôi lúc còn mỉm cười với Trì Linh Đồng. Tiêu Tử Hoàn là người làm nóng bầu không khí, nói lúc trước Tiêu Tử Thần đưa Trì Linh Đồng về nhà họ Tiêu chính là điềm báo của vận mệnh, bây giờ đáp án chính thức được công bố. Đây là lần đầu bà Đàm Trân và ông Trì Minh Chi nghe kể về chuyện này, không khỏi cảm khái cho sự kỳ diệu của số phận.
Cam Lộ ở nhà trông con trai con gái, cũng không đến. Vì vụ án góp vốn phi pháp nọ có chút tiến triển, cần tổ chức họp, nên ông Quan Ẩn Đạt không đến, buổi tối mới có thể tới được. Nói chung bữa cơm này mọi người đều rất vui vẻ thoải mái.
Sau khi ăn xong, Trì Linh Đồng đi chăm sóc da, trang điểm, thay lễ phục, Tiêu Tử Thần cũng phải đi thay đồ, còn phải lo cho bữa tiệc vào buổi tối, hai người tạm thời xa nhau. Còn gia đình hai bên thì ngồi tán gẫu cùng nhau.
Trì Linh Đồng tới khách sạn vào lúc nhá nhem tối. Khách sạn rất tâm lý, còn chuẩn bị riêng cho cô dâu một phòng trang điểm để trang điểm và thay quần áo.
Chuyên viên trang điểm búi mái tóc dài của Trì Linh Đồng lên, đội lên một vòng hoa, sau đó đeo khuyên tai cho cô, sau đó cô thay bộ váy dài đính ngọc trai. Trì Linh Đồng đứng trước gương, trong gương chợt xuất hiện thêm hình bóng một người phụ nữ, đầu tóc rối bù, vẻ mặt đau khổ, ánh mắt ảm đạm, như một con cá đang ngắc ngoải.
“Đây là phòng trang điểm riêng cho cô dâu, cô đi nhầm rồi.” Chuyên viên trang điểm không nhịn được mà nhíu mày.
Người phụ nữ nọ đi vào, chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn Trì Linh Đồng chằm chằm.
Giông tố đã đến, chim hải âu phải dũng cảm bay sát vào mặt biển. Trì Linh Đồng đứng lên: “Không sao, cậu ấy là bạn tôi.”
Chuyên viên trang điểm mở to mắt, không thể nào, sao cô ta có cảm giác như người phụ nữ này đến đây để phá phách.
“Sao không nói hết nhỉ?” Khổng Tước cười lạnh, “Tôi còn là bạn gái cũ của chú rể đấy, chúng tôi đã ở bên nhau ba năm rồi.”
Chuyên viên trang điểm hít vào một ngụm khí lạnh.
Trì Linh Đồng mỉm cười: “Cô xuống tầng uống cà phê trước đi!”
“Tôi đứng ngoài hành lang, có chuyện gì thì cô cứ la lên một tiếng!” Chuyên viên trang điểm hơi lo lắng. Cô ta quan sát thấy cái túi của người phụ nữ kia hơi phình ra, không biết bên trong có cất giấu hung khí hay không.
“Ngồi đi, Khổng Tước.” Trì Linh Đồng đưa tay mời.
Khổng Tước lạnh lùng đánh giá bốn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trì Linh Đồng, khóe môi hiện lên một nụ cười châm chọc, “Trước giờ, khi đi với tôi, cậu luôn là một con vịt xấu xí. Hôm nay, tôi vác cái bộ dàng này tới đây làm nền cho cậu, có phải cậu đang thầm hả hê không?”
Trì Linh Đồng mỉm cười, coi như hồi đáp câu nói của Khổng Tước.
Khổng Tước chớp chớp đôi mắt trống rỗng, lấy ra một chiếc bình từ trong túi, “Đây là xăng.” Cô ta vặn nắp, lại móc ra một cái bật lửa, “Lát nữa tôi sẽ từ từ tưới xăng lên người cậu, sau đó phẩy nhẹ một cái, cậu sẽ tựa như phượng hoàng niết bàn, đẹp không gì sánh nổi.”
Cô ta nhìn Trì Linh Đồng, nhưng không hề thấy biểu hiện sợ hãi như cô ta mong muốn, không khỏi hơi bất ngờ.
“Cậu không tin à?”
“Khổng Tước, chúng ta quen nhau bao lâu?” Trì Linh Đồng vẫn cười, “Tôi quá hiểu cậu, cũng giống như cậu quá hiểu tôi. Trước nay cậu vẫn luôn là một người cực kỳ yêu bản thân, sẽ không vì bất kỳ ai mà thay đổi chính mình. Bây giờ cậu đã là người dẫn chương trình giờ vàng của Đài phát thanh, cậu chật vật bao năm mới có ngày hôm nay, cậu cam lòng từ bỏ ư?”
“Thế thì sao, cậu cướp mất Tiêu Tử Thần của tôi, tôi còn gì nữa?” Khổng Tước giận dữ gào lên, hai tay run lên cầm cập, vặn nắp bình, bình nghiêng đi, một nửa chất lỏng trong bình đổ lên thảm, lập tức, luồng không khí cay mũi trôi nổi trong không khí.
Bầu không khí trong lòng lập tức tĩnh lặng như một cái ao tù, chỉ còn tiếng khi nặng khi nhẹ của hai người.
Khổng Tước nhìn chất lỏng kia thấm ướt thảm, màu sắc ở chỗ đó thay đổi tức thì, có lẽ chuyện này cũng nằm ngoài dự tính của cô ta, cô ta cũng ngây người. “Tôi nói rồi, đây là xăng, nếu như có chuyện gì xảy ra, thì đó cũng là hậu quả mà cô đáng phải chịu.” Cô ta ngẩng đầu lên, vung tay về phía Trì Linh Đồng, gào khan tiếng.
Trì Linh Đồng cười nhạt, hít sâu một hơi, mùi xăng nồng nặc xộc vào mũi. “Chúng ta là bạn từ nhỏ, cho dù ai mắc sai lầm, người còn lại cũng không thể thoát tội, luôn bị phạt cùng với nhau. Cậu nói dối, tôi giúp cậu giấu diếm. Tôi trốn học, cậu yểm trợ cho tôi. Đúng không? Cậu định làm gì tiếp theo, cậu nói đi!”
“Trì Linh Đồng, tôi hận cậu, tôi sẽ nguyền rủa cậu, hạnh phúc của cậu xây dựng trên nỗi đau của tôi, cậu sẽ gặp quả báo.” Bật lửa rơi theo tiếng thét, Khổng Tước mất kiểm soát mà ngồi xổm xuống, gào khóc nức nở.
Trì Linh Đồng nắm chặt tay, lệnh cho bản thẩn phải đứng thẳng, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Khổng Tước nấc nghẹn, run rẩy đứng lên, vặn chặn nắp bình, cất bật lửa vào trong túi, còn không quên mở cửa sổ để mùi trong phòng bay đi.
Trì Linh Đồng nhìn cô ta bằng ánh mắt thương hại, cô biết trước nay Khổng Tước chưa bao giờ đẩy bản thân vào cảnh khốn cùng, Khổng Tước chỉ không muốn chịu thua, không nuốt trôi cơn giận này, tới đây, chẳng qua là để chiếm lấy sự đồng cảm của mọi người mà thôi. Sao Khổng Tước có thể cam tâm bỏ lại sự nghiệp như hoa như gấm trước mắt, thứ mà cô ta gọi là tình yêu, vẫn luôn có điều kiện đi kèm.
Trì Linh Đồng đưa Khổng Tước xuống sảnh lớn dưới tầng, nhìn cô ta biến mất trong màn mưa đêm.
“Sao cô dâu lại đi lung tung thế này?” Ông Quan Ẩn Đạt đi qua cửa xoay, thấy Trì Linh Đồng bèn cười to, giang tay ra.
“Dượng Quan, con còn tưởng dượng không đến kịp.” Trong mắt ông Quan Ẩn Đạt có tơ máu, chắc hẳn là đã có mấy đêm không ngủ, Trì Linh Đồng xót xa bước tới kéo tay ông.
“Còn gì quan trọng hơn lễ đính hôn của con gái dượng nữa?” Ông Quan Ẩn Đạt cưng chiều nháy mắt với cô, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. “Mặc lễ phục xinh đẹp thế này, trước khi buổi lễ bắt đầu thì nên giữ lại chút cảm giác thần bí chứ, cái con bé này, nghịch ngợm quá lắm. Mau mau, nhân lúc còn chưa bị nhiều người nhìn thấy, chúng ta mau trốn đi!”
Trì Linh Đồng cười to, “Dượng Quan, có phải đi phá án đâu, không cần làm vậy chứ!”
“Cần, cần!” Ông Quan Ẩn Đạt véo mũi cô.
Khổng Tước cắn chặt môi, cảm giác như có một chiếc kim sắc nhọn đâm thẳng vào tim mình, gió từ phương Bắc thổi tới, bao trùm lên bầu không khí lạnh lẽo cuối thu, cô ta run rẩy quay người đi về phía ô tô.
“Cô ơi, xin hỏi lễ đính hôn của con gái Giám đốc Quan tổ chức ở đây đúng không?” Một cô gái hơn hai mươi tuổi đứng trước cửa xe, hỏi.
Khổng Tước liếc nhìn cô ta với vẻ bực bội: “Cô không có mắt à, chẳng phải bảng trong sảnh lớn có ghi sao!”
“Nhưng tại sao con gái ông ta lại có họ Trì?” Cô gái nọ vô cùng tò mò.
“Cô bị đần hả, cha ruột cậu ta làm to bụng người ta lên, mẹ cậu ta đi bước nữa với Quan Ẩn Đạt.”
“Thế à, nhưng xem ra Giám đốc Quan rất thương Trì Linh Đồng.”
Khổng Tước mở cửa, lên xe, “Không thương mới là lạ, ông ta làm gì có con. Mẹ cậu ta cũng là một người phụ nữ mưu mô, hết trèo cành cao, rồi lấy được gia tài. Này, cô là người thân của ông ta hả, tránh ra đi.”
“Ừm, tôi và Giám đốc Quan có chút quen biết, cảm ơn!” Cô gái nọ tránh sang bên cạnh, quay người đi về phía một chiếc xe đang đỗ trong bóng tối.
“Mẹ ơi, con hỏi thăm được rồi, cô gái kia thực sự rất quan trọng với Quan Ẩn Đạt.”
/42
|