Type-er: Thống
Nhà của Tiêu Tử Thần được bố trí theo phong cách “Dòng dõi thư hương” điễn hình, đưa mắt nhìn, thấy đâu đâu cũng có sách. Gian phòng lớn nhất là phòng đọc sách, quanh phòng đều là tủ sách. “Chổ kia đều là sách về y học, anh rất ít khi đọc chúng, mà đọc cũng không hiểu. Anh thường đọc những cuốn sách này”. Tiêu Tử Thần chỉ vào một chồng sách nhỏ trên bàn, đó là một loạt bang đĩa về tiếng Anh, tài liệu dạy học tiếng Anh và cuốn Đại từ điển đồ sộ.
Trái tim Trì Linh Đồng chợt lỗi một nhịn, cô run rẩy cầm lấy cuốn “Nhà ở Trung Quốc” cà cuốn “Lịch sử kiến trúc phương Tây”. “Anh ….tại sao lại có hai cuốn sách này?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Một chút bối rối hiện lên trong đôi mắt anh: “Anh muốn bước vào thế giới của em, hiểu thêm về em, mấy hôm trước anh tới cửa hàng sách, mua hai cuốn này, trong đó có kiến trúc Trung-Tây kết hợp, anh muốn nhanh chóng học xong”.
“Em phức tạp đến thế ư?” Cô nhào vào lòng anh, cắn nhẹ lên tay áo sơ mi của anh.
Tiêu Tử Thần cười ha ha, vuốt tóc cô, “Không phức tạp, nhưng nếu muốn thấu hiểu thì cũng phải phí chút tâm tư. Mười ngày nữa, chúng ta sẽ đính hôn, em có đặc biệt muốn mời một người bạn nào không, anh để dư lại con em mười tấm thiếp mời, vậy đã đủ chưa?”
Trong đầu cô thoáng hiện lên khuôn mặt của Khổng Tước, thở dài bất đắt dĩ, “Đủ rồi, em cũng không có nhiều bạn”.
Người đầu tiên mà Trì Linh Đồng đưa thiếp mời là Hi Vũ, cô thấy mình nên chia sẽ tình trạng hiện tại của bản thân cho người bạn trai cũ luôn quan tâm tới mình này,
“Cậu sắp kết hôn? Cậu sắp kết hôn? Cậu sắp kết hôn?” Cậu ta không thể tin nổi, không thể chấp nhận được.
“Có biết chữ không đấy, là đính hôn”. Trì Linh Đồng chỉ vào chữ trên thiếp mời.
Một lúc sau cậu ta mới cầm lấy thiếp mời, từ từ mở ra. Sau đó cậu ta nhảy dựng lên như thể phát điên. “Sao cậu lại cướp bạn trai của Khổng Tước, người mà cậu nên cướp là tôi”, Cậu ta chỉ vào ngực của chính mình. “Tôi không sánh bằng tên mọt sách kia ư? Ít nhất thì trước đây chúng ta đã có nền móng tình cảm, nếu cậu cướp lấy tôi, tôi chắc chắn sẽ không rụt rè, mà sẽ ngoan ngoãn chiều theo ý cậu. Hoặc là cậu chỉ cần ám chỉ thôi, tôi làm kẻ phụ bạc cũng được”.
Trì Linh Đồng bị mấy câu nói tựa như sấm sét này của cậu ta bổ cho ngoài khét trong sống. “Thực ra tôi cũng từng nghĩ tới chuyện mình quay lại với cậu”.
“Thật sao?” Hi Vũ bình tĩnh lại, ngồi xuống lẳng lặng chờ cô nói tiếp.
Trì Linh Đồng gật đầu: “Nhưng vì tôi là một người thông minh, người thông minh sẽ không phạm vào cùng một sai lầm, đúng không? Chúng ta từng yêu nhau trong những tháng năm đẹp nhất cuộc đời, kết cuộc là suýt nữa trở mặt thành thù. Bây giờ hai chúng ta đều đến tuổi này rồi, từng trải qua gió mưa thử thách, đã sớm mất đi sự ngây thơ khờ dại, hơn nữa trong lòng đều có người khác, nếu chúng ta về với nhau thì sẽ có một hồi mưa gió máu tanh mất thôi. Vì hòa bình của Tổ quốc, tôi đành bỏ qua định lý này”.
“Cậu cứ bịa đặt tiếp đi, coi tôi như đồ đần để mà đùa giỡn”. Hi Vũ giận dữ quay mặt đi nơi khác, lấy một bao thuốc lá từ trong túi, rút ra một điếu, nhưng không hiểu sao sờ soạng một hồi mới nhận ra mình không mang bật lửa, giận dữ vò nát cả điếu thuốc.
Trì Linh Đồng nhìn cậu ta, lòng cũng hiểu được lần này Hi VŨ đã dốc hết sức lực, không khỏi hơi bối rối.
“Trì Linh Đồng, tôi nói cho cậu biết, chỉ có Hi Vũ tôi đây là hèn mọn, cam tâm tình nguyện để mặt cậu giày vò hành hạ, bởi vì tôi thật lòng thương cậu, đời này sẽ không có ai đối xử tối cậu như tôi đâu”.
“Hi Vũ…” Trì Linh Đồng cúi đầu.
Hi Vũ xua tay: “Thôi không cần nói nữa, cậu không thích tôi, nếu không với sự thông minh của cậu, tôi đã sớm thuộc về cậu rồi”.
Trì Linh Đồng dở khóc dở cười: “Sau khi Tiêu Tử Thần và Khổng Tước chia tay, chúng tôi mới đến với nhau. Cậu đừng nói tôi nữ thổ phỉ như thế”.
“Nhưng anh ta vẫn là bạn trai cũ của Khổng Tước, nhất định là trước kia cậu đã yêu thầm anh ta, nên mới chấp nhận phạm vào kiêng kỵ như vậy”.
“Đừng nói tới những chuyện này nữa được không?” Trì Linh Đồng đầu hàng, “Nếu cậu không muốn tới dự, tôi có thể thông cảm cho cậu”.
“Sao lại không đi, tôi sẽ đi, còn phải ăn mặc thật đẹp trai phóng khoáng, đẹp áp đảo tên mọt sách kia, để cậu hối hận chết thôi”. Hi Vũ nói như chém đinh chém sắc.
“Cậu có mặc váy thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm. Bây giờ chúng ta tạm biệt nhau được chưa?” Trì Linh Đồng day day trán, đứng lên.
“Cậu đúng là đồ vô lương tâm”. Hi Vũ lầm bầm phía sau.
Trì Linh Đồng đứng lại trước cửa: “Hi Vũ, cảm ơn cậu đã từng quý trọng tôi”.
“Giờ mới thấy cậu nói một câu tiếng người”. Hi Vũ nhìn theo bóng dáng đẩy cửa rời đi của Trì Linh Đồng, cười ha ha nói, sống mũi cay cay. Cô gái năm xưa cậu từng yêu thương, cuối cùng vẫn thành cô dâu của người khác.
Tuy nói đính hôn chỉ là một thủ tục bình thường, nhưng quá trình vẫn rất phiền phức. Trì Linh Đồng phải đi đặt lễ phục, phải làm tóc, còn phải giảm cân, nhưng Tiêu Tử Thần không chấp nhận mục này, “Em gầy thêm chút nữa thì có thể mua quần áo ở cửa hàng trẻ em được rồi đấy”. Thực ra, Trì Linh Đồng đã giữ dáng khá ổn rồi, khi thử lễ phục, nhân viên cửa hàng đều hâm mộ làn da trắng trẻo đầy sức sống của cô.
Lễ phục là một bộ váy đính ngọc trai, eo được chỉnh sửa vừa vặn, vai trễ để lộ xương quay quanh thanh tú uyển chuyển, cũng có thể đeo thêm một sợi dây chuyền ngọc trai. Nhân viên cửa hàng cầm một hộp trang sức đến cho cô chọn, đang chọn thì nghe thấy một cô dâu đang thử váy cưới bên cạnh tám chuyện với bạn thân: “Cậu đã nghe chuyện cái cô Khổng Tước ở trên Đài phát thanh gào khóc nức nở trong chương trình phát thanh trực tiếp chưa?”
“Ừ, bây giờ cô ta dẫn chương trình giờ vàng “LẮng Nghe” vào tám giờ tối, là chương trình giao lưu với khán thính giả về chuyện tình yêu, hình như cũng hot lắm. Tối qua khi đang dẫn, cô ta nói nỗi đau lớn nhất của đời người chính là bạn trai yêu bạn thân, bị hai người phản bội cùng một lúc, nói xong thì bật khóc”.
“Chẳng lẽ chọc trúng chổ đau?”
Hai người che miệng cười khúc khích. Trì Linh Đồng đẩy hộp trang sức ra, ngửa đầu tựa ghế sofa, tới khi Tiêu Tử Thần đến đón cô, cô vẫn không thay đổi dáng ngồi.
Xe chạy ra Ban quản lý Khế Viên, Tiêu Tử Thần dừng xe, lấy ví tiền từ trong túi, “Em vào đây nộp phí dịch vụ sinh hoạt quý này nhé, anh đi đổ xe”.
“Không phải tới ngân hàng sao?” Trì Linh Đồng cầm lấy ví tiền.
“Quý này anh nộp muộn, nộp ở đây luôn!” Tiêu Tử Thần chờ cô xuống xe, bèn lái xe vào hầm để xe dưới lòng đất.
Trì Linh Đồng đi vào ban quản lý, thấy một căn phòng có gắn ba chữ “Phòng tài vụ” trước cửa, cô bèn ngó vào một chút, thấy trong phòng có khá nhiều người. “Xin hỏi phí dịch vụ sinh hoạt thì nộp ở đây đúng không?” Cô gõ cửa hỏi.
Người trong phòng đều quay lại, Trì Linh Đồng chợt nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp trong đám người, khuôn mặt kia hiển nhiên cũng kinh ngạc trước sự xuất hiện của cô. “Cô … tại sao lại ở đây?” Vì hoảng hốt, giọng nói của cô ta hơi khàn.
Trì Linh Đồng lạnh lùng đáp: “Nhà tôi ở đây”. LẦn đầu tiên đầu cô nảy ra một ý nghĩ, tại sao khi ấy người chết không phải là Tống Dĩnh?
“Dựa vào đâu mà cô được phép ở đây?” Khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ dằn biến dạng.
Trì Linh Đồng thờ ơ liếc nhìn cô ta, quay ra hỏi nhân viên trực ban đang ngồi trong văn phòng phía sau, “Phí dịch vụ sinh hoạt một quý là bao nhiêu?”
Khuôn mặt của nhân viên trực ban hơi tái xanh: “Xin hãy chờ một chút. Xin lỗi, chị Tống, chuyện mà chị muốn biết, chúng tôi không thể trả lời được”.
“Cô không chịu trả lời thì có. Cô phải hiểu Khế Viên này là sản nghiệp của nhà họ Bùi, tôi đây là dâu trưởng của nhà họ Bùi, tôi có quyền biết về các khoản mục tài chính”. Tống Dĩnh thẹn quá hóa giận, giọng điệu hống hách.
Nhân viên trực ban cũng nổi giận: “Khế Viên mang họ Bùi, nhưng chỉ thuộc về tiên Sinh Bùi Địch Thanh mà thôi, không liên quan đến nhà họ Bùi, nhà họ Lý nào hết”.
“Giờ Bùi Địch Thanh đã chết rồi, đương nhiên nơi này phải thuộc về họ Bùi”.
Nhân viên trực bạn cười khẩy, quay người lấy ra một phần tài liệu từ trong quầy hồ sơ: “Có lẽ chị Tống không biết rồi, Khế Viên này còn thuộc về một người khác nữa”.
Người trong phòng đều mở to mắt, thân thể Trì Linh Đồng khẽ run lên, cô quay người định đi ra ngoài, thấy Tiêu Tử Thần đã đứng ở cửa tự bao giờ.
“Khi còn sống, tiên sinh Bùi Địch Thanh từng lập di chúc, nếu anh ấy gặp bất trắc, tất cả mọi thứ của Khế Viên đều chuyển về danh nghĩa của tiểu thư Trì Linh Đồng”.
“Cô nói bây, Bùi Địch Thanh không thể chuyển tài sản hơn năm triệu(3) cho một người không rõ lai lịch”. Mắt Tống DĨnh như phun ra hai tia lửa, bắn thẳng về phía Trì Linh Đồng.
(3)Hơn 350 tỷ đồng.
“Nếu cong gì thắc mắc, mời chị liên hệ với luật sư. Chị Tống, phiền chị tránh sang một bên, tôi còn phải làm việc. Chào cô, xin hỏi cô muốn nộp phí cho căn hộ nào?”
“Tôi…” Mặt Trì Linh Đồng tái nhợt như tuyết.
“Để tôi”, Tiêu Tử Thần hờ hững bước vào.
“Thầy Tiêu…” Tống Dĩnh hoảng hốt ra sau mấy bước, như vừa nhìn thấy ma, “Anh… sao anh cũng ở đây?”
“Chúng ta quen nhau sao?” Tiêu Tử Thần nhíu mày, hỏi với vẻ xa cách.
Tống DĨnh cười khan, ánh mắt trốn tránh, “Từng gặp một lần. À anh mất trí nhớ, không nhớ cũng không sao. Anh ở… chung với cô ta?”
“Cô ấy là vị hôn thê của tôi,có vấn đề gì không?” Giọng điệu của Tiêu Tử Thần đã bộc lộ vẻ bực bội.
“Vừa nãy anh không nghe thấy sao, cô ta… là chủ của Khế Viên…” Vẻ mặt của Tống Dĩnh vừa ghen tức vừa oán hận.
“Tôi biết”. Tiêu Tử Thần dời mắt đi, đưa tay ôm lấy Trì Linh Đồng đang lảo đảo chực ngã, “Một lát là xong thôi, em không sao chứ?”
“Em không sao?” Trì Linh Đồng mỉm cười đầy miễn cưỡng.
“Cô đúng là nhanh tay nhanh chân, vừa có tình yêu vừa có tiền tài”. Dường như không thể chịu nỗi việc hai người thân mật với nhau, Tông Dĩnh mỉa mai chế tạo. “Cô đang hả hê lắm đúng không, hai người đàn ông ưu tú đều bị khuôn matwh ngây thơ này của cô lừa phỉnh”.
Trì Linh Đồng mỉm cuời hờ hững: “Cô cũng vậy, cô Tống”.
Mặt Tống Dĩnh đờ ra: “Nhưng cô đừng vội đắc ý, tôi sẽ không để cô được lợi. Di chúc của Địch Thanh rõ ràng là không hợp lý, tôi sẽ tìm luật sư chứng minh nó không hiệu lực, cô chẳng là gì của anh ấy, dựa vào đâu mà chiếm lấy mọi thứ của anh ấy?”
“Ồ, chúc cô thành công!”
Nhân viên trực ban lập biên lai thu phú cho Tiêu Tử Thần, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hai người nắm tay nhau bước ra khỏi phòng tài vụ. Trên đường về nhà, hai người đều im lặng, nhưng vừa bước ra khỏi của, người Trì Linh Đồng chợt mềm nhũn, may mà Tiêu Tử Thần đỡ kịp nên cô mới không ngã ra đất.
Anh dìu cô ngồi xuống sofa, thấy hai tay cô lạnh như bang. Anh ôm cô vào lòng. CÔ tựa trước ngực anh, im lặng rất lâu, chỉ có thân thể không ngừng run rẩy.
Một lúc lâu sau, anh nghe thấy cô thở dài buồn bã: “Sau khi từ Thanh Đài chuyển về Tân Giang, có một ngày em nhận được điện thoại của luật sư, mới biết anh ấy để lại Khế Viên cho em, em từ chối. Nhưng luật sư nói anh ấy đã qua đời, em nhất định phải tiếp nhận phần tài sản này. Em không biết phải làm thế nào, đành ủy thác cho công ty kế toán và quản lý đô thị. Để xây dựng Khế Viên, anh ấy đã vay một khoản tiền lớn, hiện tại tiền thuê Khế Viên, cũng chỉ đủ bù lại khoản vay ấy, cũng không dư thêm chút gì. Em muốn chờ tới khi trả hết nợ, sẽ đem Khế Viên trả lại cho con gái anh ấy. Tống Dĩnh nói đúng, em chẳng là gì của anh ấy, đến con người anh ấy cũng không giữ được, dựa vào đâu mà giữ lấy Khế Viên?” MẶc dù đây là tác phẩm mà cô tâm đắc nhất.
“Em chắc chắn đó là con gái của anh ta?” Tiêu Tử Thần nhíu mày, “Anh nghĩ một người đàn ông cam tâm tình nguyện tặng cho em mọi thứ mà anh ta có, thì không thể dây dưa quan hệ với một người phụ nữ khác”.
“Biết đâu, đó cũng là một tai nạn”. Cô ra sức chớp mắt, cố nén dòng nước mắt đang chực tràn bờ mi. Nhạc Tĩnh Phân đã nói, Tống Dĩnh và Bùi Địch Văn mới có thêm một vị tiểu thư, nhầm tính thời gian, có lẽ là con của Bùi Địch Thanh, nếu không sao Tống Dĩnh có thể hống hách như vậy? Địch Thanh dùng sinh mệnh để đối lấy sự nhượng bộ của Bùi Địch Văn, mọi thứ trên cõi đời này đều được đánh đổi bằng cái giá rất đắt.
“Đừng nói nữa, Linh Đồng, đều đã qua rồi, bây giờ chúng ta đang ở bên nhau”. Anh hôn nhẹ lên ngón tay lạnh lẽo của cô.
“Khi nãy em rất sợ em sẽ anh sẽ tức giận, thực ra em không hề có ý giấu anh”. Nếu như một đường dây nối lên Thiên Đàng, cô rất muốn gọi điện hỏi Bùi Địch Thanh, rốt cuộc anh có yêu cô hay không? Nếu như yêu, tại sao lại khiến cô đau khổ và uất ức như vậy? Nếu như không yêu, vậy đó là tình cảm gì? Khế Viên, từng cho cô cảm giác nó là giấc mộng mà anh và cô cùng xây dựng, dù phải ngắm nhìn từ phương xa, cô vẫn thấy lòng mình an tĩnh. Thế nhưng phút này đây, cô lại thấy Khế Viên tựa như một củ khoai lang nóng đến phỏng tay. Thực sự đã tới lúc phải trao trả lại.
“Linh Đồng, có lẽ cả đời này anh cũng không thể tặng em một tòa Khế Viên, nhưng chắc chắn tình yêu của anh dành cho em không hề ít hơn anh ta”. Tiêu Tử Thần nói.
Khóe mắt Trì Linh Đồng nóng bừng: “Tử Thần, đừng so sánh bản thân với người khác, anh chính là anh. Em rất may mắn vì có được tình yêu của anh”. Lời này của cô xuất phát từ tận đáy lòng
Nhà của Tiêu Tử Thần được bố trí theo phong cách “Dòng dõi thư hương” điễn hình, đưa mắt nhìn, thấy đâu đâu cũng có sách. Gian phòng lớn nhất là phòng đọc sách, quanh phòng đều là tủ sách. “Chổ kia đều là sách về y học, anh rất ít khi đọc chúng, mà đọc cũng không hiểu. Anh thường đọc những cuốn sách này”. Tiêu Tử Thần chỉ vào một chồng sách nhỏ trên bàn, đó là một loạt bang đĩa về tiếng Anh, tài liệu dạy học tiếng Anh và cuốn Đại từ điển đồ sộ.
Trái tim Trì Linh Đồng chợt lỗi một nhịn, cô run rẩy cầm lấy cuốn “Nhà ở Trung Quốc” cà cuốn “Lịch sử kiến trúc phương Tây”. “Anh ….tại sao lại có hai cuốn sách này?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Một chút bối rối hiện lên trong đôi mắt anh: “Anh muốn bước vào thế giới của em, hiểu thêm về em, mấy hôm trước anh tới cửa hàng sách, mua hai cuốn này, trong đó có kiến trúc Trung-Tây kết hợp, anh muốn nhanh chóng học xong”.
“Em phức tạp đến thế ư?” Cô nhào vào lòng anh, cắn nhẹ lên tay áo sơ mi của anh.
Tiêu Tử Thần cười ha ha, vuốt tóc cô, “Không phức tạp, nhưng nếu muốn thấu hiểu thì cũng phải phí chút tâm tư. Mười ngày nữa, chúng ta sẽ đính hôn, em có đặc biệt muốn mời một người bạn nào không, anh để dư lại con em mười tấm thiếp mời, vậy đã đủ chưa?”
Trong đầu cô thoáng hiện lên khuôn mặt của Khổng Tước, thở dài bất đắt dĩ, “Đủ rồi, em cũng không có nhiều bạn”.
Người đầu tiên mà Trì Linh Đồng đưa thiếp mời là Hi Vũ, cô thấy mình nên chia sẽ tình trạng hiện tại của bản thân cho người bạn trai cũ luôn quan tâm tới mình này,
“Cậu sắp kết hôn? Cậu sắp kết hôn? Cậu sắp kết hôn?” Cậu ta không thể tin nổi, không thể chấp nhận được.
“Có biết chữ không đấy, là đính hôn”. Trì Linh Đồng chỉ vào chữ trên thiếp mời.
Một lúc sau cậu ta mới cầm lấy thiếp mời, từ từ mở ra. Sau đó cậu ta nhảy dựng lên như thể phát điên. “Sao cậu lại cướp bạn trai của Khổng Tước, người mà cậu nên cướp là tôi”, Cậu ta chỉ vào ngực của chính mình. “Tôi không sánh bằng tên mọt sách kia ư? Ít nhất thì trước đây chúng ta đã có nền móng tình cảm, nếu cậu cướp lấy tôi, tôi chắc chắn sẽ không rụt rè, mà sẽ ngoan ngoãn chiều theo ý cậu. Hoặc là cậu chỉ cần ám chỉ thôi, tôi làm kẻ phụ bạc cũng được”.
Trì Linh Đồng bị mấy câu nói tựa như sấm sét này của cậu ta bổ cho ngoài khét trong sống. “Thực ra tôi cũng từng nghĩ tới chuyện mình quay lại với cậu”.
“Thật sao?” Hi Vũ bình tĩnh lại, ngồi xuống lẳng lặng chờ cô nói tiếp.
Trì Linh Đồng gật đầu: “Nhưng vì tôi là một người thông minh, người thông minh sẽ không phạm vào cùng một sai lầm, đúng không? Chúng ta từng yêu nhau trong những tháng năm đẹp nhất cuộc đời, kết cuộc là suýt nữa trở mặt thành thù. Bây giờ hai chúng ta đều đến tuổi này rồi, từng trải qua gió mưa thử thách, đã sớm mất đi sự ngây thơ khờ dại, hơn nữa trong lòng đều có người khác, nếu chúng ta về với nhau thì sẽ có một hồi mưa gió máu tanh mất thôi. Vì hòa bình của Tổ quốc, tôi đành bỏ qua định lý này”.
“Cậu cứ bịa đặt tiếp đi, coi tôi như đồ đần để mà đùa giỡn”. Hi Vũ giận dữ quay mặt đi nơi khác, lấy một bao thuốc lá từ trong túi, rút ra một điếu, nhưng không hiểu sao sờ soạng một hồi mới nhận ra mình không mang bật lửa, giận dữ vò nát cả điếu thuốc.
Trì Linh Đồng nhìn cậu ta, lòng cũng hiểu được lần này Hi VŨ đã dốc hết sức lực, không khỏi hơi bối rối.
“Trì Linh Đồng, tôi nói cho cậu biết, chỉ có Hi Vũ tôi đây là hèn mọn, cam tâm tình nguyện để mặt cậu giày vò hành hạ, bởi vì tôi thật lòng thương cậu, đời này sẽ không có ai đối xử tối cậu như tôi đâu”.
“Hi Vũ…” Trì Linh Đồng cúi đầu.
Hi Vũ xua tay: “Thôi không cần nói nữa, cậu không thích tôi, nếu không với sự thông minh của cậu, tôi đã sớm thuộc về cậu rồi”.
Trì Linh Đồng dở khóc dở cười: “Sau khi Tiêu Tử Thần và Khổng Tước chia tay, chúng tôi mới đến với nhau. Cậu đừng nói tôi nữ thổ phỉ như thế”.
“Nhưng anh ta vẫn là bạn trai cũ của Khổng Tước, nhất định là trước kia cậu đã yêu thầm anh ta, nên mới chấp nhận phạm vào kiêng kỵ như vậy”.
“Đừng nói tới những chuyện này nữa được không?” Trì Linh Đồng đầu hàng, “Nếu cậu không muốn tới dự, tôi có thể thông cảm cho cậu”.
“Sao lại không đi, tôi sẽ đi, còn phải ăn mặc thật đẹp trai phóng khoáng, đẹp áp đảo tên mọt sách kia, để cậu hối hận chết thôi”. Hi Vũ nói như chém đinh chém sắc.
“Cậu có mặc váy thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm. Bây giờ chúng ta tạm biệt nhau được chưa?” Trì Linh Đồng day day trán, đứng lên.
“Cậu đúng là đồ vô lương tâm”. Hi Vũ lầm bầm phía sau.
Trì Linh Đồng đứng lại trước cửa: “Hi Vũ, cảm ơn cậu đã từng quý trọng tôi”.
“Giờ mới thấy cậu nói một câu tiếng người”. Hi Vũ nhìn theo bóng dáng đẩy cửa rời đi của Trì Linh Đồng, cười ha ha nói, sống mũi cay cay. Cô gái năm xưa cậu từng yêu thương, cuối cùng vẫn thành cô dâu của người khác.
Tuy nói đính hôn chỉ là một thủ tục bình thường, nhưng quá trình vẫn rất phiền phức. Trì Linh Đồng phải đi đặt lễ phục, phải làm tóc, còn phải giảm cân, nhưng Tiêu Tử Thần không chấp nhận mục này, “Em gầy thêm chút nữa thì có thể mua quần áo ở cửa hàng trẻ em được rồi đấy”. Thực ra, Trì Linh Đồng đã giữ dáng khá ổn rồi, khi thử lễ phục, nhân viên cửa hàng đều hâm mộ làn da trắng trẻo đầy sức sống của cô.
Lễ phục là một bộ váy đính ngọc trai, eo được chỉnh sửa vừa vặn, vai trễ để lộ xương quay quanh thanh tú uyển chuyển, cũng có thể đeo thêm một sợi dây chuyền ngọc trai. Nhân viên cửa hàng cầm một hộp trang sức đến cho cô chọn, đang chọn thì nghe thấy một cô dâu đang thử váy cưới bên cạnh tám chuyện với bạn thân: “Cậu đã nghe chuyện cái cô Khổng Tước ở trên Đài phát thanh gào khóc nức nở trong chương trình phát thanh trực tiếp chưa?”
“Ừ, bây giờ cô ta dẫn chương trình giờ vàng “LẮng Nghe” vào tám giờ tối, là chương trình giao lưu với khán thính giả về chuyện tình yêu, hình như cũng hot lắm. Tối qua khi đang dẫn, cô ta nói nỗi đau lớn nhất của đời người chính là bạn trai yêu bạn thân, bị hai người phản bội cùng một lúc, nói xong thì bật khóc”.
“Chẳng lẽ chọc trúng chổ đau?”
Hai người che miệng cười khúc khích. Trì Linh Đồng đẩy hộp trang sức ra, ngửa đầu tựa ghế sofa, tới khi Tiêu Tử Thần đến đón cô, cô vẫn không thay đổi dáng ngồi.
Xe chạy ra Ban quản lý Khế Viên, Tiêu Tử Thần dừng xe, lấy ví tiền từ trong túi, “Em vào đây nộp phí dịch vụ sinh hoạt quý này nhé, anh đi đổ xe”.
“Không phải tới ngân hàng sao?” Trì Linh Đồng cầm lấy ví tiền.
“Quý này anh nộp muộn, nộp ở đây luôn!” Tiêu Tử Thần chờ cô xuống xe, bèn lái xe vào hầm để xe dưới lòng đất.
Trì Linh Đồng đi vào ban quản lý, thấy một căn phòng có gắn ba chữ “Phòng tài vụ” trước cửa, cô bèn ngó vào một chút, thấy trong phòng có khá nhiều người. “Xin hỏi phí dịch vụ sinh hoạt thì nộp ở đây đúng không?” Cô gõ cửa hỏi.
Người trong phòng đều quay lại, Trì Linh Đồng chợt nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp trong đám người, khuôn mặt kia hiển nhiên cũng kinh ngạc trước sự xuất hiện của cô. “Cô … tại sao lại ở đây?” Vì hoảng hốt, giọng nói của cô ta hơi khàn.
Trì Linh Đồng lạnh lùng đáp: “Nhà tôi ở đây”. LẦn đầu tiên đầu cô nảy ra một ý nghĩ, tại sao khi ấy người chết không phải là Tống Dĩnh?
“Dựa vào đâu mà cô được phép ở đây?” Khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ dằn biến dạng.
Trì Linh Đồng thờ ơ liếc nhìn cô ta, quay ra hỏi nhân viên trực ban đang ngồi trong văn phòng phía sau, “Phí dịch vụ sinh hoạt một quý là bao nhiêu?”
Khuôn mặt của nhân viên trực ban hơi tái xanh: “Xin hãy chờ một chút. Xin lỗi, chị Tống, chuyện mà chị muốn biết, chúng tôi không thể trả lời được”.
“Cô không chịu trả lời thì có. Cô phải hiểu Khế Viên này là sản nghiệp của nhà họ Bùi, tôi đây là dâu trưởng của nhà họ Bùi, tôi có quyền biết về các khoản mục tài chính”. Tống Dĩnh thẹn quá hóa giận, giọng điệu hống hách.
Nhân viên trực ban cũng nổi giận: “Khế Viên mang họ Bùi, nhưng chỉ thuộc về tiên Sinh Bùi Địch Thanh mà thôi, không liên quan đến nhà họ Bùi, nhà họ Lý nào hết”.
“Giờ Bùi Địch Thanh đã chết rồi, đương nhiên nơi này phải thuộc về họ Bùi”.
Nhân viên trực bạn cười khẩy, quay người lấy ra một phần tài liệu từ trong quầy hồ sơ: “Có lẽ chị Tống không biết rồi, Khế Viên này còn thuộc về một người khác nữa”.
Người trong phòng đều mở to mắt, thân thể Trì Linh Đồng khẽ run lên, cô quay người định đi ra ngoài, thấy Tiêu Tử Thần đã đứng ở cửa tự bao giờ.
“Khi còn sống, tiên sinh Bùi Địch Thanh từng lập di chúc, nếu anh ấy gặp bất trắc, tất cả mọi thứ của Khế Viên đều chuyển về danh nghĩa của tiểu thư Trì Linh Đồng”.
“Cô nói bây, Bùi Địch Thanh không thể chuyển tài sản hơn năm triệu(3) cho một người không rõ lai lịch”. Mắt Tống DĨnh như phun ra hai tia lửa, bắn thẳng về phía Trì Linh Đồng.
(3)Hơn 350 tỷ đồng.
“Nếu cong gì thắc mắc, mời chị liên hệ với luật sư. Chị Tống, phiền chị tránh sang một bên, tôi còn phải làm việc. Chào cô, xin hỏi cô muốn nộp phí cho căn hộ nào?”
“Tôi…” Mặt Trì Linh Đồng tái nhợt như tuyết.
“Để tôi”, Tiêu Tử Thần hờ hững bước vào.
“Thầy Tiêu…” Tống Dĩnh hoảng hốt ra sau mấy bước, như vừa nhìn thấy ma, “Anh… sao anh cũng ở đây?”
“Chúng ta quen nhau sao?” Tiêu Tử Thần nhíu mày, hỏi với vẻ xa cách.
Tống DĨnh cười khan, ánh mắt trốn tránh, “Từng gặp một lần. À anh mất trí nhớ, không nhớ cũng không sao. Anh ở… chung với cô ta?”
“Cô ấy là vị hôn thê của tôi,có vấn đề gì không?” Giọng điệu của Tiêu Tử Thần đã bộc lộ vẻ bực bội.
“Vừa nãy anh không nghe thấy sao, cô ta… là chủ của Khế Viên…” Vẻ mặt của Tống Dĩnh vừa ghen tức vừa oán hận.
“Tôi biết”. Tiêu Tử Thần dời mắt đi, đưa tay ôm lấy Trì Linh Đồng đang lảo đảo chực ngã, “Một lát là xong thôi, em không sao chứ?”
“Em không sao?” Trì Linh Đồng mỉm cười đầy miễn cưỡng.
“Cô đúng là nhanh tay nhanh chân, vừa có tình yêu vừa có tiền tài”. Dường như không thể chịu nỗi việc hai người thân mật với nhau, Tông Dĩnh mỉa mai chế tạo. “Cô đang hả hê lắm đúng không, hai người đàn ông ưu tú đều bị khuôn matwh ngây thơ này của cô lừa phỉnh”.
Trì Linh Đồng mỉm cuời hờ hững: “Cô cũng vậy, cô Tống”.
Mặt Tống Dĩnh đờ ra: “Nhưng cô đừng vội đắc ý, tôi sẽ không để cô được lợi. Di chúc của Địch Thanh rõ ràng là không hợp lý, tôi sẽ tìm luật sư chứng minh nó không hiệu lực, cô chẳng là gì của anh ấy, dựa vào đâu mà chiếm lấy mọi thứ của anh ấy?”
“Ồ, chúc cô thành công!”
Nhân viên trực ban lập biên lai thu phú cho Tiêu Tử Thần, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hai người nắm tay nhau bước ra khỏi phòng tài vụ. Trên đường về nhà, hai người đều im lặng, nhưng vừa bước ra khỏi của, người Trì Linh Đồng chợt mềm nhũn, may mà Tiêu Tử Thần đỡ kịp nên cô mới không ngã ra đất.
Anh dìu cô ngồi xuống sofa, thấy hai tay cô lạnh như bang. Anh ôm cô vào lòng. CÔ tựa trước ngực anh, im lặng rất lâu, chỉ có thân thể không ngừng run rẩy.
Một lúc lâu sau, anh nghe thấy cô thở dài buồn bã: “Sau khi từ Thanh Đài chuyển về Tân Giang, có một ngày em nhận được điện thoại của luật sư, mới biết anh ấy để lại Khế Viên cho em, em từ chối. Nhưng luật sư nói anh ấy đã qua đời, em nhất định phải tiếp nhận phần tài sản này. Em không biết phải làm thế nào, đành ủy thác cho công ty kế toán và quản lý đô thị. Để xây dựng Khế Viên, anh ấy đã vay một khoản tiền lớn, hiện tại tiền thuê Khế Viên, cũng chỉ đủ bù lại khoản vay ấy, cũng không dư thêm chút gì. Em muốn chờ tới khi trả hết nợ, sẽ đem Khế Viên trả lại cho con gái anh ấy. Tống Dĩnh nói đúng, em chẳng là gì của anh ấy, đến con người anh ấy cũng không giữ được, dựa vào đâu mà giữ lấy Khế Viên?” MẶc dù đây là tác phẩm mà cô tâm đắc nhất.
“Em chắc chắn đó là con gái của anh ta?” Tiêu Tử Thần nhíu mày, “Anh nghĩ một người đàn ông cam tâm tình nguyện tặng cho em mọi thứ mà anh ta có, thì không thể dây dưa quan hệ với một người phụ nữ khác”.
“Biết đâu, đó cũng là một tai nạn”. Cô ra sức chớp mắt, cố nén dòng nước mắt đang chực tràn bờ mi. Nhạc Tĩnh Phân đã nói, Tống Dĩnh và Bùi Địch Văn mới có thêm một vị tiểu thư, nhầm tính thời gian, có lẽ là con của Bùi Địch Thanh, nếu không sao Tống Dĩnh có thể hống hách như vậy? Địch Thanh dùng sinh mệnh để đối lấy sự nhượng bộ của Bùi Địch Văn, mọi thứ trên cõi đời này đều được đánh đổi bằng cái giá rất đắt.
“Đừng nói nữa, Linh Đồng, đều đã qua rồi, bây giờ chúng ta đang ở bên nhau”. Anh hôn nhẹ lên ngón tay lạnh lẽo của cô.
“Khi nãy em rất sợ em sẽ anh sẽ tức giận, thực ra em không hề có ý giấu anh”. Nếu như một đường dây nối lên Thiên Đàng, cô rất muốn gọi điện hỏi Bùi Địch Thanh, rốt cuộc anh có yêu cô hay không? Nếu như yêu, tại sao lại khiến cô đau khổ và uất ức như vậy? Nếu như không yêu, vậy đó là tình cảm gì? Khế Viên, từng cho cô cảm giác nó là giấc mộng mà anh và cô cùng xây dựng, dù phải ngắm nhìn từ phương xa, cô vẫn thấy lòng mình an tĩnh. Thế nhưng phút này đây, cô lại thấy Khế Viên tựa như một củ khoai lang nóng đến phỏng tay. Thực sự đã tới lúc phải trao trả lại.
“Linh Đồng, có lẽ cả đời này anh cũng không thể tặng em một tòa Khế Viên, nhưng chắc chắn tình yêu của anh dành cho em không hề ít hơn anh ta”. Tiêu Tử Thần nói.
Khóe mắt Trì Linh Đồng nóng bừng: “Tử Thần, đừng so sánh bản thân với người khác, anh chính là anh. Em rất may mắn vì có được tình yêu của anh”. Lời này của cô xuất phát từ tận đáy lòng
/42
|