Thiên Nghi buông Hoàng Khang ra, nhìn anh, cô đưa đôi mắt chỉ còn đau thương, tiếc nuối mà nhìn anh.
"Anh bảo em tìm người đàn ông khác... Em tìm được sao? Anh tàn nhẫn với em, lạnh lùng xua đuổi em, giờ lại buộc em phải bỏ anh, không để em chờ anh, bắt em yêu người khác... Hoàng Khang. Anh độc ác, rất độc ác. Em không tìm ai cả…em cần mỗi mình anh, anh làm ơn trân trọng tình cảm của chúng ta, vì em cũng được, anh hãy sống vì em đi mà Hoàng Khang..."
Cuộc phẫu thuật với chưa đầy 40% thành công, dù Hoàng Khang có muốn sống, anh cũng không tài nào làm được cả. Mắt anh đỏ hoe, nơi đó còn những tia máu hiện lên. Rõ ràng là anh không nỡ mà sao vẫn cứ buộc cô yêu người khác vậy?
"Thiên Nghi à... Anh nợ em."
Cô áp tay mình vào má Hoàng Khang, cả khuôn mặt anh cũng lạnh lẽo, rốt cuộc hơi ấm của anh đâu mất cả rồi, ngày xưa, anh hay sưởi ấm cho cô, hứa sẽ sưởi ấm suốt đời, mà bây giờ cả bản thân anh còn lạnh giá như thế thì lấy gì mang lại cho cô hơi ấm. Thiên Nghi dùng ngón tay mình chạm vào giọt nước mắt đang rơi, anh đang khóc, Hoàng Khang của cô đang khóc. Thiên Nghi hôn lên giọt nước mắt ấy, chạm môi mình vào má anh. Bây giờ, dù cô có nói thêm hàng vạn từ câu chữ khác nhau, cũng không thể diễn tả nỗi cảm xúc trong đáy lòng.
"Nếu anh nợ em... thì hãy dùng cuộc đời anh mà trả." Chỉ có mỗi nụ hôn này, trao nó cho anh, trao cho anh tình yêu của cả cuộc đời em, nếu anh mang đi, thì hãy mang luôn trái tim em theo, bởi vì khi không có anh, tim đó chỉ là vật vô tri, nó chỉ tuần hoàn máu chứ không thể mang cho em sự sống nữa rồi.
Tim anh lại đau nhói, Hoàng Khang không hề biết là vì lí do gì, là do phải xa cô, nó không nỡ, hay là đến lúc tử thần đón anh đi, anh đấu tranh với ông ta quá lâu rồi, ông ta cũng cho anh đủ thời gian mà anh sống bên Thiên Nghi những tháng ngày hạnh phúc nhất.
Anh kìm nén cơn đau, ngăn hơi thở bất ổn của mình rồi dùng tay ôm lấy vai Thiên Nghi, bờ vai trần được tóc che mất.
"Những… ngày qua là… những ngày hạnh phúc nhất của anh... Anh sẽ nhớ mãi, sẽ ghi nhớ thật kĩ… Dù thế nào cũng sẽ không quên… Nghi ngốc… của anh."
"Em… em…." Thấy cô nghẹn lời, Hoàng Khang ôm lấy Thiên Nghi, đặt môi mình lên môi cô. Thời gian gần như lắng đọng lại, sương tan hoàn toàn, mặt trời đã nhô lên, ngọn cỏ cành cây đón chào ánh sáng. Gió thổi mạnh hơn làm bay mái tóc của cô... Hơi ấm của cô, cô sẽ để lại nơi anh, mang nó vào đặt ở tim anh. Anh sẽ không cô đơn, không bao giờ cô đơn.
Thiên Nghi, Hoàng Khang, tình yêu của họ có gì là sai?
Ngọc Diệp chia tay Đại Phong, do cô không biết trân trọng, là cô sai.
Hải Băng xa Nhật Hoàng, do định mệnh hai người ngang trái, là ông trời sai.
Với Thiên Nghi và Hoàng Khang, họ sai vì đã quá yêu nhau sao?
Điện thoại Gia Minh nhấp nháy liên tục, anh bơ phờ cầm nó lên, lướt nhẹ rồi áp vào tai mình. Là giọng của Tiểu Quỳnh: "Hoàng… Hoàng Khang sao rồi? Chú Khánh bảo phải đưa anh ấy đến bện viện ngay. Chúng tôi đang ở bệnh viện chờ, thời gian phẫu thuật dời lại rồi. Gia Minh…Gia Minh! Anh nghe tôi nói gì không?"
Gia Minh ngã trán vào vô lăng xe, tay buông lỏng điện thoại, cầm chặt vô lăng hơn nữa. Lần đầu tiên trong đời kể từ khi biết chuyện, anh cảm nhận đâu là nước mắt.
"Bình minh... bình minh lên rồi Hoàng Khang.." Nụ hôn vừa ngưng lại, Thiên Nghi đã thốt lên, cô giữ lấy người anh, kéo anh để cùng ngắm bình minh.
Nhưng rồi câu cuối cùng Thiên Nghi nghe, giọng của ai đó rất trầm, rất nhẹ, nhẹ đến mức chỉ là hơi thở.
"Anh... yêu... em..." Yêu em đến núi mòn biển cạn, yêu em đến khi trái đất ngừng quay, yêu em đến khi gió ngừng thổi... Và anh yêu em... yêu em đến khi anh tan thành cát bụi. Anh vẫn chỉ yêu mình em.
Bờ vai cô nặng trĩu, anh vừa ngã xuống vai cô, tay anh không còn đặt ở bất cứ nơi nào nữa, nó rơi xuống bãi cỏ, trống trải giữa không trung. Như viên pha lê vỡ tung giữa trời đất vũ trụ. Gương mặt anh đã ngã vào vai Thiên Nghi, cô hờ hững không biết mình nên làm gì... Nhịp thở ấy... chấm dứt rồi sao?
"Hoàng... Khang... Khang…à?"
Anh không trả lời, anh không trả lời, anh không thể trả lời cô được nữa... Cô nâng mặt anh lên đối diện cùng mình, mắt anh không nhìn cô nữa, ngôi sao sáng nhất đời cô đâu rồi? Cô hỏi anh, hỏi anh trong nước mắt: "Hoàng Khang… Anh ngủ sao? Sáng rồi… Thức dậy thôi… Bình… minh lên rồi… Chúng ta cùng ngắm bình minh thôi anh ơi!" Vẫn chỉ là tiếng gió. Gió ngông cuồng thổi vào tóc anh, thổi bay tóc cô. Thổi bay linh hồn anh.
Gió ơi! Trả anh ấy về cho tôi có được không? Thượng đế ơi! Trả anh ấy về cho tôi có được không? Định mệnh ơi! Trả cho tôi tình yêu!
Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh, tựa đầu vào mái tóc đen huyền của anh. Đâu là nước mắt, cô không khóc, không khóc nữa…Cô đang ở bên anh, mặt trời chiếu ánh sáng vào mắt cô, cô nhìn thấy phía xa, cánh đồng hoa bươm bướm vẫn còn đầy sương, nắng chiếu vào như những viên pha lê rực rỡ. Sương đã tan nhưng sao phía xa… Bóng dáng anh mờ ảo đang mỉm cười nhìn cô, đang đứng đó nhìn cô, nói thầm với cô: "Nghi ngốc! Thấy anh không? Lúc nào, anh cũng bên cạnh em, nhìn anh đây! Anh mãi mãi bên cạnh em, giây phút nào, cũng bên em…"
Thiên Nghi siết chặt vòng tay, thân thể anh nơi đây! Cô nhắm mắt, nước mắt theo đó tuôn ra khỏi mí mắt. Cô lại ôm anh chặt hơn nữa. Và cuối cùng cô thét lớn, lớn hết mức có thể: "Hoàng Khang!!!"
Vẫn chỉ là tiếng gió, tiếng xào xạc của cỏ cây. Mặt trời lên rồi, anh vẫn chưa nhìn thấy, anh vẫn chưa nhìn thấy bình minh trên cánh đồng hoa bồ công anh này.
Những cánh hoa nhỏ li ti bắt đầu rời cuống để bay theo gió, nó tìm cho mình bến dừng. Còn cô, bến dừng duy nhất của cuộc đời cô đã ngừng đập rồi...
Khóc sao? Những giọt nước mắt ấy rơi ra rồi có còn ai có thể gạt đi thay cô... Cô khóc, cô ôm chính anh mà khóc, khóc cho yêu thương nhung nhớ, khóc để đất trời biết rằng cô gần như mất đi sự sống, cô khóc để cho cả thế giới biết rằng, kể từ giờ phút này, cô sẽ cùng anh đến thiên đường... Anh đang chờ cô ở nơi đó.
Cánh hoa trắng kia cũng như cô, nó bay đi tìm anh, cô sẽ là hoa bồ công anh để bay theo gió đi tìm anh về... Về lại bên cô.
Hoàng Khang! Hãy mang em theo. Chúng ta lại yêu nhau trong thế giới của chúng ta.
Kiếp này, tình yêu của em dành cho anh không bằng tình yêu của anh trao cho em. Là em nợ anh. Có thần linh chứng giám, em thề rằng, kiếp sau, nhất định em sẽ tìm thấy anh. Em sẽ yêu anh, và sẽ vì tình yêu ấy làm tất cả.
Kiếp này, anh không giữ được lời hứa bên em trọn đời. Là anh nợ em. Có trời đất chứng giám, em thề rằng, bằng mọi cách sẽ khiến anh yêu em, và bắt anh vì tình yêu đó đánh đổi mọi thứ.
Hoàng Khang đừng trốn, dù anh có đi đến chân trời góc bể, hoa bồ công anh cũng tìm thấy anh thay em.
Lần cuối cùng Thiên Nghi biết rằng... Bồ công anh bay mãi mãi, bay hoài vẫn không tìm thấy bến dừng, chỉ khi nào nó tan thành cát bụi mà thôi. Giống như cô, cô tìm anh mãi, mãi đợi anh, đến khi nào tim cô ngừng đập thì thôi.
Anh và em giờ đây giờ hai đường thẳng song song, không bao giờ tìm thấy giao điểm nữa.
Bồ công anh... Bay về đâu nữa khi em mất anh thật rồi…
"Anh bảo em tìm người đàn ông khác... Em tìm được sao? Anh tàn nhẫn với em, lạnh lùng xua đuổi em, giờ lại buộc em phải bỏ anh, không để em chờ anh, bắt em yêu người khác... Hoàng Khang. Anh độc ác, rất độc ác. Em không tìm ai cả…em cần mỗi mình anh, anh làm ơn trân trọng tình cảm của chúng ta, vì em cũng được, anh hãy sống vì em đi mà Hoàng Khang..."
Cuộc phẫu thuật với chưa đầy 40% thành công, dù Hoàng Khang có muốn sống, anh cũng không tài nào làm được cả. Mắt anh đỏ hoe, nơi đó còn những tia máu hiện lên. Rõ ràng là anh không nỡ mà sao vẫn cứ buộc cô yêu người khác vậy?
"Thiên Nghi à... Anh nợ em."
Cô áp tay mình vào má Hoàng Khang, cả khuôn mặt anh cũng lạnh lẽo, rốt cuộc hơi ấm của anh đâu mất cả rồi, ngày xưa, anh hay sưởi ấm cho cô, hứa sẽ sưởi ấm suốt đời, mà bây giờ cả bản thân anh còn lạnh giá như thế thì lấy gì mang lại cho cô hơi ấm. Thiên Nghi dùng ngón tay mình chạm vào giọt nước mắt đang rơi, anh đang khóc, Hoàng Khang của cô đang khóc. Thiên Nghi hôn lên giọt nước mắt ấy, chạm môi mình vào má anh. Bây giờ, dù cô có nói thêm hàng vạn từ câu chữ khác nhau, cũng không thể diễn tả nỗi cảm xúc trong đáy lòng.
"Nếu anh nợ em... thì hãy dùng cuộc đời anh mà trả." Chỉ có mỗi nụ hôn này, trao nó cho anh, trao cho anh tình yêu của cả cuộc đời em, nếu anh mang đi, thì hãy mang luôn trái tim em theo, bởi vì khi không có anh, tim đó chỉ là vật vô tri, nó chỉ tuần hoàn máu chứ không thể mang cho em sự sống nữa rồi.
Tim anh lại đau nhói, Hoàng Khang không hề biết là vì lí do gì, là do phải xa cô, nó không nỡ, hay là đến lúc tử thần đón anh đi, anh đấu tranh với ông ta quá lâu rồi, ông ta cũng cho anh đủ thời gian mà anh sống bên Thiên Nghi những tháng ngày hạnh phúc nhất.
Anh kìm nén cơn đau, ngăn hơi thở bất ổn của mình rồi dùng tay ôm lấy vai Thiên Nghi, bờ vai trần được tóc che mất.
"Những… ngày qua là… những ngày hạnh phúc nhất của anh... Anh sẽ nhớ mãi, sẽ ghi nhớ thật kĩ… Dù thế nào cũng sẽ không quên… Nghi ngốc… của anh."
"Em… em…." Thấy cô nghẹn lời, Hoàng Khang ôm lấy Thiên Nghi, đặt môi mình lên môi cô. Thời gian gần như lắng đọng lại, sương tan hoàn toàn, mặt trời đã nhô lên, ngọn cỏ cành cây đón chào ánh sáng. Gió thổi mạnh hơn làm bay mái tóc của cô... Hơi ấm của cô, cô sẽ để lại nơi anh, mang nó vào đặt ở tim anh. Anh sẽ không cô đơn, không bao giờ cô đơn.
Thiên Nghi, Hoàng Khang, tình yêu của họ có gì là sai?
Ngọc Diệp chia tay Đại Phong, do cô không biết trân trọng, là cô sai.
Hải Băng xa Nhật Hoàng, do định mệnh hai người ngang trái, là ông trời sai.
Với Thiên Nghi và Hoàng Khang, họ sai vì đã quá yêu nhau sao?
Điện thoại Gia Minh nhấp nháy liên tục, anh bơ phờ cầm nó lên, lướt nhẹ rồi áp vào tai mình. Là giọng của Tiểu Quỳnh: "Hoàng… Hoàng Khang sao rồi? Chú Khánh bảo phải đưa anh ấy đến bện viện ngay. Chúng tôi đang ở bệnh viện chờ, thời gian phẫu thuật dời lại rồi. Gia Minh…Gia Minh! Anh nghe tôi nói gì không?"
Gia Minh ngã trán vào vô lăng xe, tay buông lỏng điện thoại, cầm chặt vô lăng hơn nữa. Lần đầu tiên trong đời kể từ khi biết chuyện, anh cảm nhận đâu là nước mắt.
"Bình minh... bình minh lên rồi Hoàng Khang.." Nụ hôn vừa ngưng lại, Thiên Nghi đã thốt lên, cô giữ lấy người anh, kéo anh để cùng ngắm bình minh.
Nhưng rồi câu cuối cùng Thiên Nghi nghe, giọng của ai đó rất trầm, rất nhẹ, nhẹ đến mức chỉ là hơi thở.
"Anh... yêu... em..." Yêu em đến núi mòn biển cạn, yêu em đến khi trái đất ngừng quay, yêu em đến khi gió ngừng thổi... Và anh yêu em... yêu em đến khi anh tan thành cát bụi. Anh vẫn chỉ yêu mình em.
Bờ vai cô nặng trĩu, anh vừa ngã xuống vai cô, tay anh không còn đặt ở bất cứ nơi nào nữa, nó rơi xuống bãi cỏ, trống trải giữa không trung. Như viên pha lê vỡ tung giữa trời đất vũ trụ. Gương mặt anh đã ngã vào vai Thiên Nghi, cô hờ hững không biết mình nên làm gì... Nhịp thở ấy... chấm dứt rồi sao?
"Hoàng... Khang... Khang…à?"
Anh không trả lời, anh không trả lời, anh không thể trả lời cô được nữa... Cô nâng mặt anh lên đối diện cùng mình, mắt anh không nhìn cô nữa, ngôi sao sáng nhất đời cô đâu rồi? Cô hỏi anh, hỏi anh trong nước mắt: "Hoàng Khang… Anh ngủ sao? Sáng rồi… Thức dậy thôi… Bình… minh lên rồi… Chúng ta cùng ngắm bình minh thôi anh ơi!" Vẫn chỉ là tiếng gió. Gió ngông cuồng thổi vào tóc anh, thổi bay tóc cô. Thổi bay linh hồn anh.
Gió ơi! Trả anh ấy về cho tôi có được không? Thượng đế ơi! Trả anh ấy về cho tôi có được không? Định mệnh ơi! Trả cho tôi tình yêu!
Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh, tựa đầu vào mái tóc đen huyền của anh. Đâu là nước mắt, cô không khóc, không khóc nữa…Cô đang ở bên anh, mặt trời chiếu ánh sáng vào mắt cô, cô nhìn thấy phía xa, cánh đồng hoa bươm bướm vẫn còn đầy sương, nắng chiếu vào như những viên pha lê rực rỡ. Sương đã tan nhưng sao phía xa… Bóng dáng anh mờ ảo đang mỉm cười nhìn cô, đang đứng đó nhìn cô, nói thầm với cô: "Nghi ngốc! Thấy anh không? Lúc nào, anh cũng bên cạnh em, nhìn anh đây! Anh mãi mãi bên cạnh em, giây phút nào, cũng bên em…"
Thiên Nghi siết chặt vòng tay, thân thể anh nơi đây! Cô nhắm mắt, nước mắt theo đó tuôn ra khỏi mí mắt. Cô lại ôm anh chặt hơn nữa. Và cuối cùng cô thét lớn, lớn hết mức có thể: "Hoàng Khang!!!"
Vẫn chỉ là tiếng gió, tiếng xào xạc của cỏ cây. Mặt trời lên rồi, anh vẫn chưa nhìn thấy, anh vẫn chưa nhìn thấy bình minh trên cánh đồng hoa bồ công anh này.
Những cánh hoa nhỏ li ti bắt đầu rời cuống để bay theo gió, nó tìm cho mình bến dừng. Còn cô, bến dừng duy nhất của cuộc đời cô đã ngừng đập rồi...
Khóc sao? Những giọt nước mắt ấy rơi ra rồi có còn ai có thể gạt đi thay cô... Cô khóc, cô ôm chính anh mà khóc, khóc cho yêu thương nhung nhớ, khóc để đất trời biết rằng cô gần như mất đi sự sống, cô khóc để cho cả thế giới biết rằng, kể từ giờ phút này, cô sẽ cùng anh đến thiên đường... Anh đang chờ cô ở nơi đó.
Cánh hoa trắng kia cũng như cô, nó bay đi tìm anh, cô sẽ là hoa bồ công anh để bay theo gió đi tìm anh về... Về lại bên cô.
Hoàng Khang! Hãy mang em theo. Chúng ta lại yêu nhau trong thế giới của chúng ta.
Kiếp này, tình yêu của em dành cho anh không bằng tình yêu của anh trao cho em. Là em nợ anh. Có thần linh chứng giám, em thề rằng, kiếp sau, nhất định em sẽ tìm thấy anh. Em sẽ yêu anh, và sẽ vì tình yêu ấy làm tất cả.
Kiếp này, anh không giữ được lời hứa bên em trọn đời. Là anh nợ em. Có trời đất chứng giám, em thề rằng, bằng mọi cách sẽ khiến anh yêu em, và bắt anh vì tình yêu đó đánh đổi mọi thứ.
Hoàng Khang đừng trốn, dù anh có đi đến chân trời góc bể, hoa bồ công anh cũng tìm thấy anh thay em.
Lần cuối cùng Thiên Nghi biết rằng... Bồ công anh bay mãi mãi, bay hoài vẫn không tìm thấy bến dừng, chỉ khi nào nó tan thành cát bụi mà thôi. Giống như cô, cô tìm anh mãi, mãi đợi anh, đến khi nào tim cô ngừng đập thì thôi.
Anh và em giờ đây giờ hai đường thẳng song song, không bao giờ tìm thấy giao điểm nữa.
Bồ công anh... Bay về đâu nữa khi em mất anh thật rồi…
/122
|