Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?

Chương 109: Nếu một mai

/122


Thứ năm, sau khi Thiên Nghi vừa chợp mắt được một lát thì cô đã tỉnh dậy, nhìn bên cạnh mình không thấy ai, cô vội ngồi bật dậy tìm kiếm xung quanh. Một dáng người cao gầy đang đứng ở ban công, tấm rèm đung đưa qua lại, cô chỉ biết, đó là anh.

Anh trong màn đêm sớm vẫn lẻ loi cô độc, bóng đêm mờ ảo ẩn hiện càng làm cô đớn đau, gương mặt ấy, cô nhìn mãi, cô nguyện khắc thật sâu gương mặt anh vào tim mình. Dù nó có rỉ máu, có đau khổ thì cô vẫn bằng lòng. Chỉ cần mang lại cho anh hơi ấm mà cô đang có...

Vệ sinh cá nhân xong, Thiên Nghi bước ra ban công, ôm lấy anh từ phía sau. Hoàng Khang bình tĩnh nghiêng đầu hôn vào má Thiên Nghi rồi nắm tay cô đang đặt trên eo mình.

Khi bình minh lên, một ngày mới lại đến, ngày hôm nay, lần cuối cùng họ được ôm lấy nhau như thế. Cô và anh nhìn ra màn sương dày đặc phía xa, không gian tĩnh lặng ấy khiến lòng anh chua xót, làm tim cô đau đớn. Vòng tay cô ôm anh chặt hơn, tựa đầu vào lưng anh. Ấm áp! Cô cảm thấy chỉ có khi ở bên anh thế này thì cô mới có được hơi ấm thôi.

"Em có thể mặc lại áo cưới cho anh xem không?"

"Ừm..."

"Chúng ta đến cánh đồng hoa bồ công anh nhé?"

"Ừm..."

"Hôm nay em sẽ là cô dâu của anh."

"Ừm..." Không chỉ hôm nay mà là cả đời.

Cuộc phẫu thuật được chỉ định vào tám giờ sáng, chú Khánh đang chuẩn bị mọi thứ ở bệnh viện chờ Hoàng Khang nhập viện để kiểm tra lại lần nữa. Ai ngờ anh lại điện thoại báo rằng không đến đó, anh phải bên cạnh cô dâu của anh. Chú Khánh đòi nói chuyện cùng Thiên Nghi, cô hứa rằng sẽ đưa Hoàng Khang đến đúng giờ... Nhưng với tư cách là người bác sĩ, Hoàng Khánh không lấy làm khả quan về cuộc phẫu thuật này, bây giờ sức khỏe Hoàng Khang suy kiệt, sợ rằng không thể qua khỏi. Điều đó, ai cũng biết và giấu sâu tận đáy lòng.

Bộ váy cưới màu trắng với kiểu cách đơn giản, chỉ là những lớp vải xếp tầng mộc mạc. Lần thứ hai, Thiên Nghi nhìn mình trong bộ váy màu trắng đó, Hoàng Khang ngồi trên giường nhìn cô rồi mỉm cười. Hôm nay, Thiên Nghi không đội lúp, tóc cũng không làm bất kì kiểu nào, chỉ là mái tóc dài đen óng ả buông xõa tự nhiên, che phần vai ngày càng gầy hơn trước kia. Mái tóc đen, bộ váy trắng, quả thực như bức tranh khiến lòng người xao động. Anh mặc mỗi áo sơ mi màu đen đơn giản, nhìn ngắm cô, anh cúi đầu che đi đôi mắt ưu buồn, đây là lần cuối cùng, lần cuối anh có thể thấy rằng Thiên Nghi anh yêu đẹp đến nhường nào.

Lần thứ nhất, cô mặc váy cưới trong niềm vui phấn khích, cảm nhận hạnh phúc trong tầm tay.

Lần thứ hai, cô mặc váy cưới theo yêu cầu của anh, nhưng đâu đâu chỉ toàn niềm đau, ngập tràn nước mắt.

Anh khó khăn bước xuống giường rồi đến ôm lấy cô vào lòng. Im lặng và không nói gì nữa. Cô dâu của anh, tình yêu của anh, sự sống của anh. Tất cả mọi thứ anh có, đều là của cô, nữ thần của anh ban tặng.

Sắp xếp xong, Gia Minh lái xe đưa Thiên Nghi và Hoàng Khang đến cánh đồng hoa bồ công anh. Hoàng Khang phải ngồi xe lăn, hiện tại mỗi lúc đi đứng, anh đều chao đảo như sắp ngã. Đến nơi, Gia Minh ngồi ở trong xe đợi, Thiên Nghi đẩy Hoàng Khang vào sâu trong đó, đến gần cây cổ thụ già, bên kia là ngọn đồi với cả một rừng hoa cánh bướm màu vàng ươm. Cô đỡ anh ngồi xuống thảm cỏ, mặt trời vẫn chưa dậy, sương đêm dày đặt như một tấm màn lớn trải dài khung trời phía trước. Hơi lạnh còn bốc lên, cô nhìn sang Hoàng Khang rồi xoa xoa tay mình, áp tay mình vào tay anh, bàn tay ấy rất lạnh, bây giờ đến lượt cô phải sưởi ấm cho anh rồi.

"Em lạnh không?" Anh ngẩng mặt hỏi cô, gương mặt ấy sao mà nhợt nhạt quá, cô đau lòng nhưng vẫn cố bình tĩnh: "Không..." Cô lắc đầu rồi cười mỉm: "Lát nữa mặt trời sẽ lên... chúng ta có thể ngắm bình minh rồi."

"Nghi ngốc... em rất ngốc...."

"Em muốn ngày nào anh cũng gọi em một nghìn lần hai từ Nghi ngốc."

"Lúc trước không phải em rất ghét anh gọi em thế sao?"

"Nhưng chỉ cần là anh gọi, em đều thích nghe, chỉ cần là anh gọi, em sẽ quay đầu lại nhìn anh."

Hoàng Khang để Thiên Nghi tựa vào vai mình, họ lại hướng mắt về bầu trời phía xa.

Nếu một mai anh chỉ là cành cỏ ven đường, khi em bước ngang, em có bao giờ dừng chân lại?

Nếu một mai anh chỉ là ngọn gió, anh sẽ không nhẫn tâm làm em lạnh, vậy em có thể biết gió nào mang lại hơi ấm không?

Nếu một mai anh cũng trở thành làn sương đó, em có còn nghe thấy tiếng nói của anh?

Nếu một mai anh chỉ là một linh hồn theo sau em, em có cảm thấy rằng, đằng sau những bước chân là những giọt nước mắt của anh?

"Em sẽ trông thấy anh mọi lúc... Anh biết không Hoàng Khang? Dù anh ở đâu... dù anh trốn ở đâu em cũng sẽ nhìn về phía anh...."

Dù anh chỉ là hoa, là gió, là cát bụi... em cũng sẽ chỉ nhìn về phía anh.

"Hoàng Khang... Em rất thích ngắm sao, anh biết vì sao không? Vì em tin tưởng đó là bố mẹ em đang nhìn em, nhưng em không hề muốn bầu trời có thêm bất kì ngôi sao nào nữa..."

"Nghi ngốc...Thật ra có chuyện này anh luôn giấu em... Anh định nói với em rất lâu rồi… Em nhớ không? Em từng hỏi anh yêu em từ khi nào…" Anh quay người lại nhìn cô, đặt tay lên vai cô rồi nói thật khẽ: "Anh yêu em... từ cái nhìn đầu tiên, từ nụ hôn đầu tiên..."

Từ cái nhìn đầu tiên? Từ nụ hôn đầu tiên? Thiên Nghi ngẩn người ra không hiểu. Anh không giải thích gì thêm, chỉ cười với cô: "Hứa với anh... em phải sống thật tốt..."

"Không có anh, em sẽ không thể nào sống tốt."

"Anh đi rồi... Em phải sống, sống thật tốt."

Thiên Nghi cắn môi mình, ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào, cô nói từng từ tựa khó khăn như đi ngàn dặm.

"Anh đi đâu chứ... Anh hứa với em rồi... anh sẽ bên em trọn đời, anh đã hứa với em như thế mà... Anh lại định trốn em sao? Lần này anh đi đâu? Sang Mĩ nữa sao? Anh đi đâu em cũng sẽ tìm anh... em đã nói là chúng ta như 502, không thể cắt đứt được."

"Nếu anh đến những nơi đó, anh sẽ cho em theo. Nhưng Thiên Nghi... lần này, anh đi rất xa, không mang em theo được."

"Hoàng Khang... Anh đừng đi... em không cho phép... anh không đi đâu cả." Cô ra sức lắc đầu, như đang cố phủ nhận sự thật một cách tàn nhẫn đó. Nước mắt cũng vì thế mà lăn dài.

Hoàng Khang lấy tay gạt nước mắt trên mặt Thiên Nghi: "Ngốc quá... em đừng khóc nữa, không được khóc, khóc vì anh đủ rồi, đừng khóc nữa..."

Nói em đừng khóc mà nước mắt anh lại rơi, anh mạnh mẽ như thế, anh từng lau nước mắt mỗi khi em khóc, vậy nếu anh bỏ em mà đi, em khóc ai sẽ lau nước mắt cho em đây?

Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi của Thiên Nghi, Hoàng Khang không muốn sau này mỗi lần cô mừng sinh nhật lại nghĩ đến anh, anh sẽ gắng gượng qua hôm nay, quyết không để Thiên Nghi đau khổ vì ngày cô sinh ra là ngày anh biến mất.

"Anh có quà sinh nhật cho em." Hoàng Khang lấy trong túi ra một sợi dây chuyền, anh đeo nó vào cổ Thiên Nghi. Cô cúi đầu nhìn sợi dây chuyền đó rồi mở to mắt nhìn anh, bàn tay cô vẫn mân mê thứ chạm vào làn da trước ngực mình.

"Cái này... sao nó còn? Sao..."

"Đừng đeo nữa, đã tháo ra rồi thì đừng đeo vào... Của em, anh trả lại em."

Rõ ràng Thiên Nghi tận mắt thấy Hoàng Khang ném chiếc nhẫn đi, sao giờ nó còn ở đây. Cô nhìn chiếc nhẫn, mặt trong của nó còn có hàng chữ HK502NN. Nhẫn còn đây, tình yêu cô mãi còn đây.

"Thiên Nghi... Đêm đó... anh..."

Cô lấy tay che miệng anh lại: "Đừng nói đến chuyện đó... Anh hối hận sao?"

"Em sẽ hối hận."

"Không. Em chưa bao giờ hối hận, gặp anh, yêu anh và cả... đêm đó... chưa bao giờ em hối hận."

Mọi người ngồi trong bệnh viện đợi Hoàng Khang đến phẫu thuật. Ai cũng trong trạng thái hồi hộp không yên. Ngọc Diệp cầm khăn đan trong tay, cô thấy mình hạnh phúc hơn Thiên Nghi nhiều, ít ra cô có thể chờ Đại Phong, chờ đến khi nào anh tha thứ mà trở về. Còn Thiên Nghi, dù Thiên Nghi có chờ thì người đó, cũng xa cô ấy vĩnh viễn.

Hải Băng cúi đầu không nói, tuy cô và Nhật Hoàng không thể nào có kết quả, nhưng dù sao, Hải Băng vẫn biết anh sẽ sống tốt ở thế giới của anh. Còn Thiên Nghi, đây là cuộc chia tay không hẹn ngày gặp lại. Ai cũng nhìn vào cây kim đồng hồ đang trôi từng giây một, những giây phút quý giá biết bao.

Im lặng khá lâu, anh thở dài rồi lên tiếng: "Thiên Nghi... Anh sẽ không đến bệnh viện."

"Anh đã hứa với em, anh nói sẽ đến đó."

"Anh không muốn chịu đau đớn trên bàn mổ, em biết không? Mẹ anh cũng từng bị người ta đẩy ra từ trong đó, mặt mẹ anh tái xanh đi, anh gọi mãi mà mẹ không hề trả lời. Anh rất sợ, sợ em cũng gọi anh mà anh không thể trả lời em được, anh sợ khi mình mở mắt tỉnh dậy, thế giới của anh đã không còn em nữa... Anh sợ, sợ em nhìn thấy anh bị người khác đẩy ra, sợ em nhìn thấy anh như thế... anh... anh không muốn..."

"Hoàng Khang..." Nước mắt nghẹn ngào chua xót, Thiên Nghi khóc òa lên, môi cô không chịu đựng được cơn đau từ tâm hồn nữa, nếu cô cố nén tiếng nấc, cô nghĩ rằng mình sẽ không thể thở nữa: "Làm ơn đi... anh làm ơn vì em mà hãy cố gắng, anh phải tin vào mình... xin anh, anh phẫu thuật đi mà..."

"Nếu sau khi phẫu thuật, em gọi anh, anh không hề lên tiếng thì sao? Em sẽ như thế nào?"

Cô cũng muốn biết mình sẽ như thế nào. Nếu như họ đem anh bước ra khỏi phòng phẫu thuật mà anh hoàn toàn mất đi hơi thở, cô sẽ ra sao đây. Cô sẽ chết theo anh, cô sẽ đi cùng anh, ở thế giới kia, đến lượt cô là người đuổi theo anh.

"Dù anh có ra sao, em cũng phải sống, làm ơn hứa với anh, nếu em hứa, anh sẽ phẫu thuật, chỉ cần em hứa, anh làm gì cũng được."

"Em hứa... em sẽ sống tốt, anh phẫu thuật đi, chú Khánh sẽ cứu anh."

Hoàng Khang yên tâm, lòng anh nhẹ nhỏm hẳn ra, anh quan sát sắc mặt Thiên Nghi khá lâu. Cô chỉ mang một màu u buồn, là anh hại Thiên Nghi, anh hại cô bé ngây thơ như Thiên Nghi phải gánh chịu những nỗi đau mà cô không đáng nhận lấy, anh thật ích kỉ vì nghĩ mình có thể yêu cô trọn đời và ép buộc Thiên Nghi cũng phải thế.

Đến bây giờ, Hoàng Khang mới biết mình sai, vốn dĩ ngay từ đầu, anh nên để Thiên Nghi tìm ngựa trắng của cô, nếu anh không tự mình quyết định, Thiên Nghi hiện tại sẽ hạnh phúc biết bao, cô sẽ chỉ biết cười chứ không phải mắt rưng lệ sầu như bây giờ, gương mặt cô sẽ hồng hào tươi tắn như đóa hồng vừa nở chứ không phải như cây răng sư tử héo úa để hóa thân thành bồ công anh mỏng manh suốt hành trình còn lại chỉ biết kiếm tìm điểm dừng chân cho mình.

Càng nhìn cô, lòng anh càng đau đớn, nỗi khổ đó khiến anh như chết lặng đi: "Ngày mai... không có anh, cuộc đời em sẽ sang trang mới... chỉ là... vì anh mà trang vở trắng tinh đó đã để lại một vết mực. Là anh... lỗi do anh..."

"Anh đừng nói nữa, đừng nói nữa mà... anh sẽ sống, em chờ anh, em chờ anh cùng em ngắm bình minh, đi dạo trên cánh đồng bồ công anh... Anh còn nhớ không, anh đã từng hứa sẽ giúp em hoa bồ công anh sẽ bay về đâu mà..."

Anh đặt tay lên ngực trái mình: "Bay về đây... bay về tim anh."

Đúng thế, điểm dừng chân cho cánh hoa bồ công trắng của cô là trái tim anh. Mai đây nó ngừng đập, nó vẫn chỉ là bến dừng duy nhất cho mỗi mình cô mà thôi.

"Hoàng Khang... Xin anh đừng bỏ em lần nữa. Em không thể mất anh đâu Hoàng Khang à..." Thiên Nghi ôm lấy Hoàng Khang, vùi vào ngực anh mà khóc, khóc tức tửi, nước mắt rơi lã chã lên áo anh: "Chỉ cần anh cho em thời hạn, dù chờ cả đời em cũng chờ... anh nói đi, anh nói là anh sẽ về bên em đi..."

Anh không phải không muốn về mà là không thể về. Thượng đế không cho anh chọn, ông ấy bắt anh phải xa em.

"Hãy tìm người đàn ông tốt mà yêu thương."


/122

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status