Lần đầu nhìn thấy hắn, ta chỉ cảm thấy, trên đời này có bao nhiêu bàn tay vẽ, đại khái cũng không vẽ ra ba phần hấp dẫn của hắn. Ngày kế quả nhiên có ý chỉ truyền tới Nhu Phúc Điện, nội thị liếc mắt nhìn ta, ta đứng sau cánh cửa, trước khi hắn mở miệng đã chặn hắn lại: “Ta đang nghe.”
Ta vốn cho là hắn sẽ khăng khăng để ta quỳ xuống, đã chuẩn bị cả vú lấp miệng em rồi. Không ngờ hắn lại cho rằng ta bình thường, vẫn thì thầm với không khí: “Hoàng hậu không tuân theo giáo pháp, giam ở Nhu Phúc Điện, không có lệnh không được ra.”
Ta gật gật đầu, rất là thức thời xoay người trở về phòng, từ sáng đến tối cũng không bước ra một bước.
Chỉ là giam lỏng luôn phải có đạo lý, đạo lý Tần Liễm chọn lại chả ra ngô ra khoai gì thế này. Thật ra thì ta đã khắc sâu bốn chữ mị sắc họa quốc vào lòng dân Nam triều rồi, dù cho hắn thật sự nói như thế cũng không có gì ghê gớm.
Huống chi ta còn nhận lấy con mèo con Tiểu Bạch Triệu Hữu Nga đưa cho, tuy rằng chưa làm chuyện mưu hại tính mạng, cái tội danh cấu kết Tần Húc vẫn có thể tăng lên, huống chi đây vốn là một trong những sứ mạng ta đến Nam triều. Có lẽ nếu đổi thành Tô Khải, hắn nhất định sẽ không do dự thiếu quyết đoán như thế, nhất định sẽ viết từng thứ có thể nghĩ đến, dù sao lúc này ta chẳng qua là một đống bột nhão, muốn vo tròn nặn thành thịt viên toàn phải xem ý tứ của hắn.
Nhưng mà ta đã bị giam lỏng, cũng khó có thể biết được tình hình bên ngoài thế nào. Không biết Tô Khải đã thuận lợi đại hôn hay chưa, Tần Cửu Thiều đã mưu phản hay chưa, Tần Húc có không nhẫn nhịn nổi mà cử binh quá sớm hay không.
Chỉ xác định được hai chuyện, lại không phải là tin tức tốt. Một chuyện là Triệu Hữu Nghi hẳn là sẽ gả qua mười lăm ngày sau, ta vốn đang hi vọng suy nghĩ chút biện pháp khiến nàng ta kéo dài chút thời gian, nay bản thân lại khó bảo toàn, cũng đành phải thôi; một chuyện khác là ta vẫn bịt tay trộm chuông làm như không nghe thấy hai nước phân tranh rốt cuộc cũng không bưng bít được, sắp sửa xung đột vũ trang.
Ta trêu đùa cái con Bát Ca Tô Khải đặc biệt đưa cho ta theo ta từ Tô quốc đến Nam triều giải sầu, thở dài, nhỏ giọng nói: “Ta thật là được việc không đủ bại sự có thừa, ta thật xin lỗi Phụ hoàng và ca ca.”
Nghĩ đến trước khi ta đến Nam triều, ta từng quỳ trước hoàng cung to lớn nhất Tô quốc Vị Ương Cung, thề lời son sắt cam đoan với Phụ hoàng, ta chắc chắn sẽ không yêu Tần Liễm. Ta chỉ muốn hỏi ông ấy một vấn đề, chỉ thế thôi.
Mà Phụ hoàng hỏi ta, nếu con thật sự yêu thì sao?
Ta suy nghĩ một chút rồi nói, dù cho ta yêu hắn, ta cũng sẽ lấy xã tắc Tô quốc làm đầu, cho hắn uống rượu độc.
Phụ hoàng liếc mắt nhìn ta, ánh mắt kia u ám sâu xa, như không nhìn thấy tận cùng. Cuối cùng ông ấy vung ống tay áo, chưa nói một lời đã xoay người vào đại điện.
Mà Tô Tư đi tới, kéo ta từ trên nền gạch màu xanh lên, nhìn ta cả buổi trời, thở dài một hơi.
Khi đó ta không hiểu vì sao Tô Tư lại thở dài, liền truy vấn, giống như ta nhiều lần thay đổi biện pháp hỏi tỷ ấy vì sao tự nguyện gả cho con trai Tể tướng, rồi sau khi kết hôn thì suốt ngày không thấy nụ cười. Mà mấy ngày trước khi ta đến Nam triều Tô Tư rốt cuộc cũng chịu mở miệng vàng, đồng thời trả lời hai vấn đề này với ta: “Ta gả cho con trai Tể tướng, mặc dù có thể không quá hạnh phúc, nhưng cuộc sống của ta có thể dễ dàng như trước. Ta có thể sẽ không hòa hợp với hắn, nhưng có thể tôn trọng nhau như khách. Tuy rằng phải hi sinh một chút hạnh phúc, ta lại có thể làm chính ta như cũ. Ta có thể không uổng hơi sức bảo vệ phần kiêu ngạo và tôn nghiêm này, hơn nữa cả đời đều có thể như vậy.”
“Mà muội gả đến Nam triều, muội sẽ không còn là muội, muội phải làm con gái Phụ hoàng, Công chúa một nước, gánh vác trọng trách, không làm chủ được bản thân. Tuy rằng muội luôn miệng nói cho dù muội yêu hắn cũng có thể hạ độc trong rượu hắn, đến thời điểm đó lại không nhất định sẽ thật sự làm như vậy. Muội sẽ khó xử, trằn trọc trăn trở. Nếu muội hạ độc, cho dù muội sống sót thì cả đời này cũng sẽ không còn vui vẻ nữa; nhưng nếu muội không hạ độc, muội lại có lỗi với toàn bộ Tô quốc.” Tô Tư nhẹ nhàng hất cánh hoa trên bả vai ta, dịu dàng nói, “Mà Tô Hi muội, nhất định sẽ yêu hắn. Khi đó muội nên làm sao bây giờ?”
Ta nói: “Yêu cũng không sao. Tỷ cũng từng thích Tần Liễm, không phải sao? Nhưng càng về sau tỷ lại không thích hắn nữa. Ta cũng có thể như vậy.”
Tô Tư nhìn ta, thật lâu sau lại thở dài một tiếng.
Khi đó ta suy nghĩ sự tình quá đơn giản, vì thế không nghe vào bất cứ lời khuyên nào. Ta cố chấp muốn gả đến Nam triều, lòng tràn đầy hi vọng muốn tái kiến Tần Liễm một lần, vội vàng tới mức không muốn lo lắng quả đắng có thể nếm phải sau này.
Mà ta hiện tại, quả thật đã nếm quả đắng.
Nay cẩn thận nghĩ lại một lần, ta nghĩ, nếu có thể quay lại thời gian ba năm trước, ta thà rằng vĩnh viễn chưa từng gặp gỡ Tần Liễm.
Mùa đông trước khi gặp gỡ Tần Liễm, Tô Tư chưa xuất giá, đối với việc tính kế Nam triều Tô Khải chỉ nói trên đầu môi một chút mà thôi, mà ta còn đang trong sự lo lắng đề phòng của mọi người ở Thái y viện, không còn ho khan như thái y dự đoán mười mấy năm trước lúc ta vừa ra đời nữa.
Dựa theo cách nói của ngự y, chỉ cần ta an dưỡng hai năm kế tiếp là cả đời có thể phúc thọ an khang. Tuy rằng ai cũng biết phúc thọ an khang và cung chúc Thái tử điện hạ thiên tuế thiên thiên tuế đều là lời nói khách sáo, nhưng cái lời nói khách sáo này lại hướng tới việc uống thuốc như uống nước, Thái y viện đã quen giày vò ta, nhưng lại là lần đầu tiên phá lệ trong mười lăm năm qua. Cho nên khi Đường đại nhân đức cao vọng trọng của Thái y viện run rẩy bật ra bốn chữ này, ngay cả Tô Khải trước sau không hề để ý cũng chợt ngồi thẳng người, hơn nữa còn lộ ra chút nụ cười.
Phụ hoàng rất vui vẻ, Tô Khải rất vui vẻ, ta cũng rất vui vẻ. Tâm tình mà tốt thì ta liền có hứng thú nghiên cứu một vài thứ trước đây chưa từng nghiên cứu. Nói thí dụ như vào năm đó ta bắt đầu thử trồng hoa cỏ trong tiểu viện dưỡng bệnh.
Đầu tiên là sai người đào cái ao, trồng hoa sen. Sau này Tô Tư đến thăm, nhìn nhìn cỏ đuôi chó đung đưa trong gió xuân ở góc tường, mím môi mỉm cười: “Vì sao ở đây không trồng mấy thứ? Chút hoa tường vi cũng tốt mà.”
Ta nghe theo đề nghị của tỷ ấy trồng hoa tường vi. Ta gọi Tô Khải tới, để hắn đào đất, ta đến trồng, sau đó để hắn lấp đất, ta lại sai thị quan mang thùng nước tới.
Tiếp đó ta lại để cho Tô Khải tưới nước, lúc này rốt cuộc hắn cũng nổi giận: “Sao muội không tự làm?”
Ta nhanh nhẹn nói: “Ta làm ngay đây.” Dứt lời ta liền đi lấy cái múc nước, vừa lấy vừa che ngực làm ra vẻ yếu đuối mỏng manh.
Tô Khải vươn chiếc giày trắng bẩn thỉu che trước mặt ta, không nói gì nhìn ta cả buổi trời: “… Quên đi. Nếu muội tưới tiêu nguy hiểm đến tính mạng, tội này ta không chịu trách nhiệm nổi.”
Lúc hoa tường vi ra chiếc mầm xanh đầu tiên, số lần Tô Tư đến thăm tiểu viện của ta dần dần nhiều lên, hơn nữa mỗi lần qua hiển nhiên đều chải chuốt tỉ mỉ. Nhưng mà thời gian mỗi lần theo ta nói chuyện phiếm thì lại không lâu, chỉ ngồi một lát đã rời đi. Ta tự nhận từ hoàng cung đến chỗ này cũng không tính là quá gần, mà Tô Tư cho dù thân thiết như chị ruột, nhưng nàng luôn lười biếng như ta, bây giờ đột nhiên lại cần cù như thế, mà thời gian lại ngắn như vậy, ngay cả so sánh ta cũng cảm thấy lỗ vốn cho tỷ ấy. Sau này rốt cuộc ta phát hiện ra một manh mối, ta và A Tịch nhìn nhau, khẳng định nói: “Tô Tư nhất định là mượn chuyện đi gặp ta xuất cung tới gặp những người khác.”
A Tịch gật gật đầu, nói: “Vậy ta đi xem xem.”
Không quá thời gian uống cạn chun trà nàng đã trở về, bẩm báo: “Đại Công chúa quả thật không có trực tiếp hồi cung, mà là đi gặp một vị công tử trẻ tuổi.”
Nước trong miệng ta thiếu chút nữa phun ra ngoài: “Tô Tư thích một nam tử?”
A Tịch không đáp, tiếp tục nói: “Tòa trạch kia ở ngay ngoài một con phố.”
Ta suy nghĩ một chút, có phần hưng phấn: “Vậy ngươi lại đi điều tra xem đó là gia đình nào. Người nơi này không phú tức quý, phần lớn có thể môn đăng hộ đối, nếu tỷ tỷ thích, sao không trực tiếp bẩm báo Phụ hoàng cầu thân chứ?”
A Tịch “ừm” một tiếng, đứng tại chỗ không chịu đi. Ta khó hiểu nhìn nàng: “Sao vậy?”
Nàng nói: “Dáng vẻ vị công tử kia rất đẹp mắt.”
“Đây không phải chuyện tốt sao?”
“Vấn đề là,” A Tịch chậm rãi nói, “Vị công tử kia rất xinh đẹp.”
Ta khó có thể tưởng tượng một vị công tử xinh đẹp sẽ có dung mạo như thế nào. Trước đó ta một mực muốn phủ nhận rồi lại bất đắc dĩ thừa nhận, Tô Khải là nam tử xinh đẹp duy nhất ta từng gặp qua, chưa có ai ngang hàng. Ngoại trừ hắn thì những nam tử kia đều chỉ có thể được xem như là dễ nhìn thôi. Song khi ta hỏi A Tịch là Tô Khải đẹp mắt hay là vị công tử kia đẹp mắt thì nàng lại cau mày khổ não suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng khó xử nói cho ta biết, hai người đều đẹp mắt.
Ta không thể nào tưởng tượng một nam tử có bộ dạng anh tuấn giống hay không giống Tô Khải thì trông như thế nào. Ta khó chịu muốn tận mắt nhìn thấy, rồi lại bị nhóm thái y thận trọng nhắc nhở không được ra ngoài. Tiểu viện ta an dưỡng tuy rằng chiếm diện tích không lớn, thủ vệ lại tương đối nghiêm ngặt. Bởi vì khi còn nhỏ ta từng chạy trốn nhiều lần, mà ta lại không biết sáng tạo, dẫn đến việc biện pháp ta có thể nghĩ ra để chạy trốn sớm bị bọn thị vệ rõ như bàn tay, tiện đà phá hỏng, trừ phi ta khai phá ra bước tiến mới, bằng không bất luận là trên trời dưới đất hay là cửa sau chuồng chó, ta đều không chạy trốn ra ngoài được.
Ta suy nghĩ ba ngày ba đêm, sau khi mọi biện pháp hỏa thiêu ngâm nước giả chết đều bị A Tịch phủ định từng cái, rốt cuộc cũng nghĩ ra một phương pháp mới.
Ta bắt đầu thỉnh cầu với Phụ hoàng trước tiên học tập chế tác mặt nạ da người thế nào.
Bên ngoài hoàng thất Tô quốc vẫn có chút thần bí. Có người nói tổ tiên hoàng thất từng để lại cho đời sau một phần của cải xa hoa không gì sánh nổi, đang giấu kín trong một xó xỉnh nào đó; có người nói hoàng thất Tô quốc mỗi một thế hệ đều sẽ kỳ quái sinh ra một vị hoàng tử có thể biết trước tương lai; còn có người nói nhóm công chúa Tô quốc có khả năng cải tử hoàn sinh.
Ta lại biết những điều này đều không phải là sự thật. Nếu kiên quyết muốn nói nó có chỗ nào thần bí, vậy chỉ có thể miễn cưỡng nói, mặt nạ da người được chế tác tinh xảo vô cùng mỏng như cánh ve, là chỗ đặc thù so với những hoàng thất khác.
Giống như đúc kiếm phải phân giữa thượng đẳng trung đẳng hạ đẳng, mặt nạ da người cũng phải phân rõ tốt xấu. Mặt nạ da người chế tác ở những nơi khác quả thật có thể phỏng theo khuôn mặt giống như đúc, nhưng mà tinh xảo thì vẫn không thể nào sánh bằng hoàng thất Tô quốc làm ra. Mặt nạ hoàng thất làm ra tương tự đến cực điểm, từ dung mạo làm giả đánh tráo là chuyện rất dễ dàng, bất luận cẩn thận quan sát hay là đưa tay sờ đều sẽ không cảm thấy dấu vết gì. Lịch sử Tô quốc lưu truyền lại có truyền thuyết bí mật, trước khi chết, Vạn Huyền Đế do lo lắng chúng hoàng tử vì tranh quyền mà tự giết lẫn nhau mà từng lệnh cho một vị ám vệ thân tín đội mặt nạ da người đóng giả mình, mãi cho đến khi diệt trừ nội bộ chọn người bên ngoài xong mới tuyên bố băng hà.
Nhưng mà cái này chỉ có công chúa đế vương Tô quốc mới có thể học, hơn nữa nhất định phải học. Tương truyền nguyên nhân tạo nên quy củ này là do Huệ Quốc phu nhân Vạn Huyền Đế sủng ái lúc tuổi già biết chế tạo mặt nạ da người, trước khi chết lại biểu diễn tài nghệ giúp hắn đại ân, vì thế sau khi hắn hạ chỉ lập Thái tử thì lại hạ một ý chỉ, từ nay về sau nhóm công chúa Tô quốc vô tội đều bị bắt lâm vào hoàn cảnh vừa chẳng hiểu ra sao lại vạn kiếp bất phục.
Ta tin, Phượng Khuyết Vũ và chế tạo mặt nạ da người là kẻ thù mỗi một vị công chúa hoàng thất Tô quốc đều sẽ nghiến răng. Hai loại tài nghệ này chiếm cứ phần lớn thời gian, vừa lao tâm lao lực, lại không có nhiều chỗ dùng với bản thân. Người đi trước ai nấy đều biết lại khó gặp, yêu cầu nhóm công chúa trước khi cập kê phải học xong; người đi sau thì hoàn toàn giữ kín không nói ra, yêu cầu nhóm công chúa nắm chắc sau khi cập kê.
Lúc ta muốn đi xem vị công tử trẻ tuổi xinh đẹp kia thì đang vào tuổi chưa cập kê lại vừa cập kê. Ta nôn nóng sốt ruột, muốn hồi cung đưa ra thỉnh cầu này với Phụ hoàng. Nhưng mà ông trời chưa bao giờ thông cảm cho tâm nguyện của ta, khi đó đang lúc Phụ hoàng xuất cung tế tổ, bảy ngày sau mới có thể trở về.
Trong cung chỉ còn lại Tô Khải có thể giám quốc quản sự. Ta do dự một chút, rốt cuộc vẫn nói với hắn.
Tô Khải nhìn ta như quỷ nhập người, nâng cằm nói: “Muội nói cho ta biết lý do trước.”
Ta nói: “Không có lý do gì.”
Hắn không nhanh không chậm trả lời ta: “Vậy cũng đừng mong ta phê chuẩn.”
Ta thử dùng phép khích tướng làm hắn trúng kế: “Không phải đâu. Nhất định là ca không có cái quyền này, không dám phê chuẩn mà thôi.”
Tô Khải mỉm cười, “xoẹt” mở chiết phiến, tựa vào vị trí Thái tử mà ung dung nhàn nhã: “Vậy ta không có cái quyền này, xin muội trở về chờ Phụ hoàng quay lại thôi.”
Ta lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay hắn: “Ca ca, ta sai rồi…”
Hắn “ừm” một tiếng: “Vậy thì ngày mai giao cho ta một phần tấu chương thư xin lỗi của muội và thỉnh cầu, nếu muội viết chân thành thì ta liền đồng ý. Nếu làm qua loa…”
Ta rầu rĩ nói: “Ca biết rõ tài văn chương của ta rất kinh khủng…”
Hắn lười biếng nói: “Chính là vì biết tài văn chương của muội rất kinh khủng.”
“…”
Nhưng mà cuối cùng Tô Khải vẫn đáp ứng thỉnh cầu của ta, khi mà ta chưa viết được chữ nào —— chỉ là ta giả vờ bị hắn làm cho tức giận đến tái phát tật ho khan, khiến thái y ra vào tiểu viện của ta như dòng chảy mà thôi. Khi đó ta vừa nén thở giả bộ khó chịu đau đớn, vừa tổng kết trong lòng, không ngờ Tô Khải giám quốc lại dễ đối phó hơn Phụ hoàng nhiều, ít nhất ngoại trừ làm nũng và dùng khổ nhục kế ra, ta còn dám bịa đặt lừa gạt hắn.
Đầu tháng tư, khi bụi hoa tường vi đầu tiên trong góc tường hé mở, ta vừa dựa theo sách nghiên cứu bí quyết làm mặt nạ, vừa lệnh cho A Tịch vẽ ra bộ dáng cụ thể của vị kia công tử trẻ tuổi kia. Nhưng mà kỹ năng vẽ của A Tịch thật sự là còn kém hơn cả ta, nếu như nàng vẽ thành cái dáng vẻ kia, trong phạm vi mười dặm ta đều có thể tìm được một trăm người.
Giữa tháng tư, hoa tường vi trong góc tường lần lượt nở rộ, rốt cuộc ta đã dựa theo miêu tả trong sách làm ra tấm mặt nạ da người đầu tiên. Cho dù không quá thuần thục, mặt nạ cũng có vẻ thô ráp, cũng không thể thật sự mang ra ngoài, nhưng vì tiếp cận việc chạy trốn thành công gần thêm một bước lớn mà ta hết sức cao hứng.
Giữa tháng năm, khi hoa tường vi trong góc tường trêu hoa ghẹo bướm vô số, rốt cuộc ta đã phỏng theo bộ dáng một thị nữ mà miễn cưỡng làm được một mặt nạ da người có thể đục nước béo cò.
Sáng ngày kế, ta lệnh cho A Tịch đánh thị nữ kia hôn mê, lại khẩn cấp đeo mặt nạ lên, theo A Tịch dắt ra tiểu viện, không rảnh rỗi chú ý đến những thứ khác, chạy thẳng tới căn nhà bề ngoài thoạt nhìn quá phổ thông thậm chí còn có chút mộc mạc kia.
Ngày đó ánh mặt trời óng ánh mà tươi đẹp, trước cánh cửa chỉnh tề sạch sẽ kia lại không có người canh chừng, ngay cả cửa chính cũng mở rộng.
Ta lanh chanh liều lĩnh bước vào, cách đó không xa có nam tử nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên, chậm rãi bỏ quyển sách trong tay xuống.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Tần Liễm.
Lần đầu tiên gặp Tần Liễm, ta cảm thấy, trên đời này có bao nhiêu bàn tay vẽ, đại khái cũng không thể vẽ được ba phần hấp dẫn của hắn.
Ta vốn cho là hắn sẽ khăng khăng để ta quỳ xuống, đã chuẩn bị cả vú lấp miệng em rồi. Không ngờ hắn lại cho rằng ta bình thường, vẫn thì thầm với không khí: “Hoàng hậu không tuân theo giáo pháp, giam ở Nhu Phúc Điện, không có lệnh không được ra.”
Ta gật gật đầu, rất là thức thời xoay người trở về phòng, từ sáng đến tối cũng không bước ra một bước.
Chỉ là giam lỏng luôn phải có đạo lý, đạo lý Tần Liễm chọn lại chả ra ngô ra khoai gì thế này. Thật ra thì ta đã khắc sâu bốn chữ mị sắc họa quốc vào lòng dân Nam triều rồi, dù cho hắn thật sự nói như thế cũng không có gì ghê gớm.
Huống chi ta còn nhận lấy con mèo con Tiểu Bạch Triệu Hữu Nga đưa cho, tuy rằng chưa làm chuyện mưu hại tính mạng, cái tội danh cấu kết Tần Húc vẫn có thể tăng lên, huống chi đây vốn là một trong những sứ mạng ta đến Nam triều. Có lẽ nếu đổi thành Tô Khải, hắn nhất định sẽ không do dự thiếu quyết đoán như thế, nhất định sẽ viết từng thứ có thể nghĩ đến, dù sao lúc này ta chẳng qua là một đống bột nhão, muốn vo tròn nặn thành thịt viên toàn phải xem ý tứ của hắn.
Nhưng mà ta đã bị giam lỏng, cũng khó có thể biết được tình hình bên ngoài thế nào. Không biết Tô Khải đã thuận lợi đại hôn hay chưa, Tần Cửu Thiều đã mưu phản hay chưa, Tần Húc có không nhẫn nhịn nổi mà cử binh quá sớm hay không.
Chỉ xác định được hai chuyện, lại không phải là tin tức tốt. Một chuyện là Triệu Hữu Nghi hẳn là sẽ gả qua mười lăm ngày sau, ta vốn đang hi vọng suy nghĩ chút biện pháp khiến nàng ta kéo dài chút thời gian, nay bản thân lại khó bảo toàn, cũng đành phải thôi; một chuyện khác là ta vẫn bịt tay trộm chuông làm như không nghe thấy hai nước phân tranh rốt cuộc cũng không bưng bít được, sắp sửa xung đột vũ trang.
Ta trêu đùa cái con Bát Ca Tô Khải đặc biệt đưa cho ta theo ta từ Tô quốc đến Nam triều giải sầu, thở dài, nhỏ giọng nói: “Ta thật là được việc không đủ bại sự có thừa, ta thật xin lỗi Phụ hoàng và ca ca.”
Nghĩ đến trước khi ta đến Nam triều, ta từng quỳ trước hoàng cung to lớn nhất Tô quốc Vị Ương Cung, thề lời son sắt cam đoan với Phụ hoàng, ta chắc chắn sẽ không yêu Tần Liễm. Ta chỉ muốn hỏi ông ấy một vấn đề, chỉ thế thôi.
Mà Phụ hoàng hỏi ta, nếu con thật sự yêu thì sao?
Ta suy nghĩ một chút rồi nói, dù cho ta yêu hắn, ta cũng sẽ lấy xã tắc Tô quốc làm đầu, cho hắn uống rượu độc.
Phụ hoàng liếc mắt nhìn ta, ánh mắt kia u ám sâu xa, như không nhìn thấy tận cùng. Cuối cùng ông ấy vung ống tay áo, chưa nói một lời đã xoay người vào đại điện.
Mà Tô Tư đi tới, kéo ta từ trên nền gạch màu xanh lên, nhìn ta cả buổi trời, thở dài một hơi.
Khi đó ta không hiểu vì sao Tô Tư lại thở dài, liền truy vấn, giống như ta nhiều lần thay đổi biện pháp hỏi tỷ ấy vì sao tự nguyện gả cho con trai Tể tướng, rồi sau khi kết hôn thì suốt ngày không thấy nụ cười. Mà mấy ngày trước khi ta đến Nam triều Tô Tư rốt cuộc cũng chịu mở miệng vàng, đồng thời trả lời hai vấn đề này với ta: “Ta gả cho con trai Tể tướng, mặc dù có thể không quá hạnh phúc, nhưng cuộc sống của ta có thể dễ dàng như trước. Ta có thể sẽ không hòa hợp với hắn, nhưng có thể tôn trọng nhau như khách. Tuy rằng phải hi sinh một chút hạnh phúc, ta lại có thể làm chính ta như cũ. Ta có thể không uổng hơi sức bảo vệ phần kiêu ngạo và tôn nghiêm này, hơn nữa cả đời đều có thể như vậy.”
“Mà muội gả đến Nam triều, muội sẽ không còn là muội, muội phải làm con gái Phụ hoàng, Công chúa một nước, gánh vác trọng trách, không làm chủ được bản thân. Tuy rằng muội luôn miệng nói cho dù muội yêu hắn cũng có thể hạ độc trong rượu hắn, đến thời điểm đó lại không nhất định sẽ thật sự làm như vậy. Muội sẽ khó xử, trằn trọc trăn trở. Nếu muội hạ độc, cho dù muội sống sót thì cả đời này cũng sẽ không còn vui vẻ nữa; nhưng nếu muội không hạ độc, muội lại có lỗi với toàn bộ Tô quốc.” Tô Tư nhẹ nhàng hất cánh hoa trên bả vai ta, dịu dàng nói, “Mà Tô Hi muội, nhất định sẽ yêu hắn. Khi đó muội nên làm sao bây giờ?”
Ta nói: “Yêu cũng không sao. Tỷ cũng từng thích Tần Liễm, không phải sao? Nhưng càng về sau tỷ lại không thích hắn nữa. Ta cũng có thể như vậy.”
Tô Tư nhìn ta, thật lâu sau lại thở dài một tiếng.
Khi đó ta suy nghĩ sự tình quá đơn giản, vì thế không nghe vào bất cứ lời khuyên nào. Ta cố chấp muốn gả đến Nam triều, lòng tràn đầy hi vọng muốn tái kiến Tần Liễm một lần, vội vàng tới mức không muốn lo lắng quả đắng có thể nếm phải sau này.
Mà ta hiện tại, quả thật đã nếm quả đắng.
Nay cẩn thận nghĩ lại một lần, ta nghĩ, nếu có thể quay lại thời gian ba năm trước, ta thà rằng vĩnh viễn chưa từng gặp gỡ Tần Liễm.
Mùa đông trước khi gặp gỡ Tần Liễm, Tô Tư chưa xuất giá, đối với việc tính kế Nam triều Tô Khải chỉ nói trên đầu môi một chút mà thôi, mà ta còn đang trong sự lo lắng đề phòng của mọi người ở Thái y viện, không còn ho khan như thái y dự đoán mười mấy năm trước lúc ta vừa ra đời nữa.
Dựa theo cách nói của ngự y, chỉ cần ta an dưỡng hai năm kế tiếp là cả đời có thể phúc thọ an khang. Tuy rằng ai cũng biết phúc thọ an khang và cung chúc Thái tử điện hạ thiên tuế thiên thiên tuế đều là lời nói khách sáo, nhưng cái lời nói khách sáo này lại hướng tới việc uống thuốc như uống nước, Thái y viện đã quen giày vò ta, nhưng lại là lần đầu tiên phá lệ trong mười lăm năm qua. Cho nên khi Đường đại nhân đức cao vọng trọng của Thái y viện run rẩy bật ra bốn chữ này, ngay cả Tô Khải trước sau không hề để ý cũng chợt ngồi thẳng người, hơn nữa còn lộ ra chút nụ cười.
Phụ hoàng rất vui vẻ, Tô Khải rất vui vẻ, ta cũng rất vui vẻ. Tâm tình mà tốt thì ta liền có hứng thú nghiên cứu một vài thứ trước đây chưa từng nghiên cứu. Nói thí dụ như vào năm đó ta bắt đầu thử trồng hoa cỏ trong tiểu viện dưỡng bệnh.
Đầu tiên là sai người đào cái ao, trồng hoa sen. Sau này Tô Tư đến thăm, nhìn nhìn cỏ đuôi chó đung đưa trong gió xuân ở góc tường, mím môi mỉm cười: “Vì sao ở đây không trồng mấy thứ? Chút hoa tường vi cũng tốt mà.”
Ta nghe theo đề nghị của tỷ ấy trồng hoa tường vi. Ta gọi Tô Khải tới, để hắn đào đất, ta đến trồng, sau đó để hắn lấp đất, ta lại sai thị quan mang thùng nước tới.
Tiếp đó ta lại để cho Tô Khải tưới nước, lúc này rốt cuộc hắn cũng nổi giận: “Sao muội không tự làm?”
Ta nhanh nhẹn nói: “Ta làm ngay đây.” Dứt lời ta liền đi lấy cái múc nước, vừa lấy vừa che ngực làm ra vẻ yếu đuối mỏng manh.
Tô Khải vươn chiếc giày trắng bẩn thỉu che trước mặt ta, không nói gì nhìn ta cả buổi trời: “… Quên đi. Nếu muội tưới tiêu nguy hiểm đến tính mạng, tội này ta không chịu trách nhiệm nổi.”
Lúc hoa tường vi ra chiếc mầm xanh đầu tiên, số lần Tô Tư đến thăm tiểu viện của ta dần dần nhiều lên, hơn nữa mỗi lần qua hiển nhiên đều chải chuốt tỉ mỉ. Nhưng mà thời gian mỗi lần theo ta nói chuyện phiếm thì lại không lâu, chỉ ngồi một lát đã rời đi. Ta tự nhận từ hoàng cung đến chỗ này cũng không tính là quá gần, mà Tô Tư cho dù thân thiết như chị ruột, nhưng nàng luôn lười biếng như ta, bây giờ đột nhiên lại cần cù như thế, mà thời gian lại ngắn như vậy, ngay cả so sánh ta cũng cảm thấy lỗ vốn cho tỷ ấy. Sau này rốt cuộc ta phát hiện ra một manh mối, ta và A Tịch nhìn nhau, khẳng định nói: “Tô Tư nhất định là mượn chuyện đi gặp ta xuất cung tới gặp những người khác.”
A Tịch gật gật đầu, nói: “Vậy ta đi xem xem.”
Không quá thời gian uống cạn chun trà nàng đã trở về, bẩm báo: “Đại Công chúa quả thật không có trực tiếp hồi cung, mà là đi gặp một vị công tử trẻ tuổi.”
Nước trong miệng ta thiếu chút nữa phun ra ngoài: “Tô Tư thích một nam tử?”
A Tịch không đáp, tiếp tục nói: “Tòa trạch kia ở ngay ngoài một con phố.”
Ta suy nghĩ một chút, có phần hưng phấn: “Vậy ngươi lại đi điều tra xem đó là gia đình nào. Người nơi này không phú tức quý, phần lớn có thể môn đăng hộ đối, nếu tỷ tỷ thích, sao không trực tiếp bẩm báo Phụ hoàng cầu thân chứ?”
A Tịch “ừm” một tiếng, đứng tại chỗ không chịu đi. Ta khó hiểu nhìn nàng: “Sao vậy?”
Nàng nói: “Dáng vẻ vị công tử kia rất đẹp mắt.”
“Đây không phải chuyện tốt sao?”
“Vấn đề là,” A Tịch chậm rãi nói, “Vị công tử kia rất xinh đẹp.”
Ta khó có thể tưởng tượng một vị công tử xinh đẹp sẽ có dung mạo như thế nào. Trước đó ta một mực muốn phủ nhận rồi lại bất đắc dĩ thừa nhận, Tô Khải là nam tử xinh đẹp duy nhất ta từng gặp qua, chưa có ai ngang hàng. Ngoại trừ hắn thì những nam tử kia đều chỉ có thể được xem như là dễ nhìn thôi. Song khi ta hỏi A Tịch là Tô Khải đẹp mắt hay là vị công tử kia đẹp mắt thì nàng lại cau mày khổ não suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng khó xử nói cho ta biết, hai người đều đẹp mắt.
Ta không thể nào tưởng tượng một nam tử có bộ dạng anh tuấn giống hay không giống Tô Khải thì trông như thế nào. Ta khó chịu muốn tận mắt nhìn thấy, rồi lại bị nhóm thái y thận trọng nhắc nhở không được ra ngoài. Tiểu viện ta an dưỡng tuy rằng chiếm diện tích không lớn, thủ vệ lại tương đối nghiêm ngặt. Bởi vì khi còn nhỏ ta từng chạy trốn nhiều lần, mà ta lại không biết sáng tạo, dẫn đến việc biện pháp ta có thể nghĩ ra để chạy trốn sớm bị bọn thị vệ rõ như bàn tay, tiện đà phá hỏng, trừ phi ta khai phá ra bước tiến mới, bằng không bất luận là trên trời dưới đất hay là cửa sau chuồng chó, ta đều không chạy trốn ra ngoài được.
Ta suy nghĩ ba ngày ba đêm, sau khi mọi biện pháp hỏa thiêu ngâm nước giả chết đều bị A Tịch phủ định từng cái, rốt cuộc cũng nghĩ ra một phương pháp mới.
Ta bắt đầu thỉnh cầu với Phụ hoàng trước tiên học tập chế tác mặt nạ da người thế nào.
Bên ngoài hoàng thất Tô quốc vẫn có chút thần bí. Có người nói tổ tiên hoàng thất từng để lại cho đời sau một phần của cải xa hoa không gì sánh nổi, đang giấu kín trong một xó xỉnh nào đó; có người nói hoàng thất Tô quốc mỗi một thế hệ đều sẽ kỳ quái sinh ra một vị hoàng tử có thể biết trước tương lai; còn có người nói nhóm công chúa Tô quốc có khả năng cải tử hoàn sinh.
Ta lại biết những điều này đều không phải là sự thật. Nếu kiên quyết muốn nói nó có chỗ nào thần bí, vậy chỉ có thể miễn cưỡng nói, mặt nạ da người được chế tác tinh xảo vô cùng mỏng như cánh ve, là chỗ đặc thù so với những hoàng thất khác.
Giống như đúc kiếm phải phân giữa thượng đẳng trung đẳng hạ đẳng, mặt nạ da người cũng phải phân rõ tốt xấu. Mặt nạ da người chế tác ở những nơi khác quả thật có thể phỏng theo khuôn mặt giống như đúc, nhưng mà tinh xảo thì vẫn không thể nào sánh bằng hoàng thất Tô quốc làm ra. Mặt nạ hoàng thất làm ra tương tự đến cực điểm, từ dung mạo làm giả đánh tráo là chuyện rất dễ dàng, bất luận cẩn thận quan sát hay là đưa tay sờ đều sẽ không cảm thấy dấu vết gì. Lịch sử Tô quốc lưu truyền lại có truyền thuyết bí mật, trước khi chết, Vạn Huyền Đế do lo lắng chúng hoàng tử vì tranh quyền mà tự giết lẫn nhau mà từng lệnh cho một vị ám vệ thân tín đội mặt nạ da người đóng giả mình, mãi cho đến khi diệt trừ nội bộ chọn người bên ngoài xong mới tuyên bố băng hà.
Nhưng mà cái này chỉ có công chúa đế vương Tô quốc mới có thể học, hơn nữa nhất định phải học. Tương truyền nguyên nhân tạo nên quy củ này là do Huệ Quốc phu nhân Vạn Huyền Đế sủng ái lúc tuổi già biết chế tạo mặt nạ da người, trước khi chết lại biểu diễn tài nghệ giúp hắn đại ân, vì thế sau khi hắn hạ chỉ lập Thái tử thì lại hạ một ý chỉ, từ nay về sau nhóm công chúa Tô quốc vô tội đều bị bắt lâm vào hoàn cảnh vừa chẳng hiểu ra sao lại vạn kiếp bất phục.
Ta tin, Phượng Khuyết Vũ và chế tạo mặt nạ da người là kẻ thù mỗi một vị công chúa hoàng thất Tô quốc đều sẽ nghiến răng. Hai loại tài nghệ này chiếm cứ phần lớn thời gian, vừa lao tâm lao lực, lại không có nhiều chỗ dùng với bản thân. Người đi trước ai nấy đều biết lại khó gặp, yêu cầu nhóm công chúa trước khi cập kê phải học xong; người đi sau thì hoàn toàn giữ kín không nói ra, yêu cầu nhóm công chúa nắm chắc sau khi cập kê.
Lúc ta muốn đi xem vị công tử trẻ tuổi xinh đẹp kia thì đang vào tuổi chưa cập kê lại vừa cập kê. Ta nôn nóng sốt ruột, muốn hồi cung đưa ra thỉnh cầu này với Phụ hoàng. Nhưng mà ông trời chưa bao giờ thông cảm cho tâm nguyện của ta, khi đó đang lúc Phụ hoàng xuất cung tế tổ, bảy ngày sau mới có thể trở về.
Trong cung chỉ còn lại Tô Khải có thể giám quốc quản sự. Ta do dự một chút, rốt cuộc vẫn nói với hắn.
Tô Khải nhìn ta như quỷ nhập người, nâng cằm nói: “Muội nói cho ta biết lý do trước.”
Ta nói: “Không có lý do gì.”
Hắn không nhanh không chậm trả lời ta: “Vậy cũng đừng mong ta phê chuẩn.”
Ta thử dùng phép khích tướng làm hắn trúng kế: “Không phải đâu. Nhất định là ca không có cái quyền này, không dám phê chuẩn mà thôi.”
Tô Khải mỉm cười, “xoẹt” mở chiết phiến, tựa vào vị trí Thái tử mà ung dung nhàn nhã: “Vậy ta không có cái quyền này, xin muội trở về chờ Phụ hoàng quay lại thôi.”
Ta lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay hắn: “Ca ca, ta sai rồi…”
Hắn “ừm” một tiếng: “Vậy thì ngày mai giao cho ta một phần tấu chương thư xin lỗi của muội và thỉnh cầu, nếu muội viết chân thành thì ta liền đồng ý. Nếu làm qua loa…”
Ta rầu rĩ nói: “Ca biết rõ tài văn chương của ta rất kinh khủng…”
Hắn lười biếng nói: “Chính là vì biết tài văn chương của muội rất kinh khủng.”
“…”
Nhưng mà cuối cùng Tô Khải vẫn đáp ứng thỉnh cầu của ta, khi mà ta chưa viết được chữ nào —— chỉ là ta giả vờ bị hắn làm cho tức giận đến tái phát tật ho khan, khiến thái y ra vào tiểu viện của ta như dòng chảy mà thôi. Khi đó ta vừa nén thở giả bộ khó chịu đau đớn, vừa tổng kết trong lòng, không ngờ Tô Khải giám quốc lại dễ đối phó hơn Phụ hoàng nhiều, ít nhất ngoại trừ làm nũng và dùng khổ nhục kế ra, ta còn dám bịa đặt lừa gạt hắn.
Đầu tháng tư, khi bụi hoa tường vi đầu tiên trong góc tường hé mở, ta vừa dựa theo sách nghiên cứu bí quyết làm mặt nạ, vừa lệnh cho A Tịch vẽ ra bộ dáng cụ thể của vị kia công tử trẻ tuổi kia. Nhưng mà kỹ năng vẽ của A Tịch thật sự là còn kém hơn cả ta, nếu như nàng vẽ thành cái dáng vẻ kia, trong phạm vi mười dặm ta đều có thể tìm được một trăm người.
Giữa tháng tư, hoa tường vi trong góc tường lần lượt nở rộ, rốt cuộc ta đã dựa theo miêu tả trong sách làm ra tấm mặt nạ da người đầu tiên. Cho dù không quá thuần thục, mặt nạ cũng có vẻ thô ráp, cũng không thể thật sự mang ra ngoài, nhưng vì tiếp cận việc chạy trốn thành công gần thêm một bước lớn mà ta hết sức cao hứng.
Giữa tháng năm, khi hoa tường vi trong góc tường trêu hoa ghẹo bướm vô số, rốt cuộc ta đã phỏng theo bộ dáng một thị nữ mà miễn cưỡng làm được một mặt nạ da người có thể đục nước béo cò.
Sáng ngày kế, ta lệnh cho A Tịch đánh thị nữ kia hôn mê, lại khẩn cấp đeo mặt nạ lên, theo A Tịch dắt ra tiểu viện, không rảnh rỗi chú ý đến những thứ khác, chạy thẳng tới căn nhà bề ngoài thoạt nhìn quá phổ thông thậm chí còn có chút mộc mạc kia.
Ngày đó ánh mặt trời óng ánh mà tươi đẹp, trước cánh cửa chỉnh tề sạch sẽ kia lại không có người canh chừng, ngay cả cửa chính cũng mở rộng.
Ta lanh chanh liều lĩnh bước vào, cách đó không xa có nam tử nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên, chậm rãi bỏ quyển sách trong tay xuống.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Tần Liễm.
Lần đầu tiên gặp Tần Liễm, ta cảm thấy, trên đời này có bao nhiêu bàn tay vẽ, đại khái cũng không thể vẽ được ba phần hấp dẫn của hắn.
/50
|