Tần Liễm giật giật cổ họng, một lát sau mới cúi đầu, dịu dàng hôn ta.
Tối nay không có trăng, những đốm sao nhỏ như hạt vừng điểm xuyết toàn bộ bầu trời như chiếc mâm. Đai lưng xiêm y của ta và Tần Liễm được vắt lên, sau nhiều lần ta ngăn chặn hắn hắn ngăn chặn ta ta lại ngăn chặn hắn, rốt cuộc ta đã được đặt trên người hắn như ý nguyện.
Tay ta giữ lấy bờ vai hắn, nước mắt sau khi rớt năm sáu giọt thì không còn rơi xuống nữa, ta tự an ủi sức kiềm chế của bản thân tương đối tốt hơn so với khi mới gả đến Nam triều, ta thậm chí còn cong khóe miệng cười một chút, sau đó tay đè lên lồng ngực hắn, sờ soạng đến chỗ trái tim đang đập của hắn, vươn móng tay ra gãi gãi, lại thấy hắn khẽ mỉm cười.
Lúc Tần Liễm cười rộ lên luôn dễ nhìn như vậy. Có một chút dịu dàng, có một chút nuông chiều, còn có một chút phong nhã khó mà chạm vào được.
Ta lại nhắc nhở bản thân lần nữa, làm sao ta có thể yêu một người có lòng dạ lạnh lẽo như vậy. Nhưng mà, chỉ là cái bộ dạng này của hắn, làm sao ta có thể không yêu hắn.
Lúc ta đang ngẩn ra thì Tần Liễm đã xoay người đè ta ở phía dưới, ngón tay linh hoạt kéo hết một chút y phục còn sót lại của hai người.
Sau đó hắn ấn môi lên, cạy hàm răng ta mút lấy trằn trọc. Cảm giác ôn nhu lại càn rỡ, giống như đóa hoa sen trên đỉnh rèm kia đang nở rộ, trời đất ngả nghiêng.
Sự tình diễn ra trong ngày kế có chút sai lệch với dự đoán của ta. Điền Hân Như quả thật thắt cổ tự sát, rồi lại được Tần Sở cứu kịp thời. Điền Hân Như được châm cứu thì dần dần tỉnh lại, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy Tần Sở là rút đao xông tới, lớn tiếng kêu gào hắn phụ bạc nàng ta.
Lúc ta nghe được câu chuyện chân thật này thì có chút ngờ vực. Đầu tiên, ta rất khó tưởng tượng Điền Hân Như rốt cuộc là có được loại sức mạnh ghê gớm nào mới có thể từ trên giường trống không biến ra một thanh đoản kiếm; tiếp theo, phụ bạc Điền Hân Như thậm chí phụ bạc cả nhà nàng ta dù sao cũng không nên quy tội hết lên đầu Tần Sở, nếu nàng ta mở miệng nguyền rủa toàn bộ hoàng thất Tô quốc ta có lẽ còn có thể hợp lẽ một chút.
Quan hệ thông gia chính trị của Tần Sở và Điền Hân Như vốn là một kế hoãn binh. Nếu chủ đề của quan hệ thông gia này là chính trị, Điền Hân Như dù sao cũng nên có một chút tự giác hi sinh vì chính trị.
Tô Tư từng nói, cái lời ai phụ bạc ai đa số thời điểm đều có thiếu sót. Nếu ngươi tự nguyện thì cũng không nên trách tội người khác là chuyện đương nhiên. Cái chuyện tình yêu này, vốn không khác gì đánh bạc cả, trước khi dốc hết tâm huyết thì nên tính toán xem có đáng giá hay không, kết quả nếu thật sự vốn gốc không về, chỉ có thể nói vận khí của ngươi quá kém, không có lý do gì chỉ trích người khác có nên báo đáp ngươi hay không.
Điền Hân Như đại để không có một người chị chỉ bảo những lời này với nàng ta như vậy, mà chính nàng ta lại không thể giác ngộ, vì thế kết quả là lúc nhìn thấy Tần Sở chẳng những không khuyên giải nàng ta, ngược lại còn bắt đầu viết hưu thư thì chỉ muốn đem hết toàn lực đụng đầu vào cột giường, nếu không có người bên cạnh lôi kéo, suýt nữa cũng đã chết tại chỗ.
Ta cảm thấy Điền Hân Như làm như thế rất thiếu cân nhắc, rất không tốt. Mà trong bất kỳ trường hợp nào, cho dù thật sự là tự sát, ít nhất cũng phải tự sát cho đẹp mặt. Ta nghĩ, nếu Tô Khải ở đây, hắn nhất định sẽ đung đưa quạt, lại còn cong khóe môi, đổi sang vẻ mặt thương xót, nói: “Người Nam triều nhất định là không có văn minh chưa được khai hóa, quá xúc động. Tự dưng lại bị tình cảm khống chế lý trí, khó trách đều ngu xuẩn như vậy.”
Mấy ngày nay ánh mặt trời giống như là côn trùng bay vào trong thư phòng, chỉ trong chớp mắt đã từ phía đông bay đến phía tây.
Tần Sở viết hưu thư không lâu, chiếu thư của Tần Liễm đã nhanh chóng đến Khang Vương phủ.
Thị quan đứng trong sân, đọc hết một đoạn dài dòng, kết quả ý tứ chỉ có một câu: sáu ngày sau A Tịch gả cho Tần Sở làm Khang Vương phi.
Sáu ngày sau, cũng là thời điểm Tô Khải đại hôn.
Lúc nghe được tin tức ta đang chán chường nâng cằm ngắm chiều tà, chỗ đó đỏ rực một mảnh, yên tĩnh bình thản, không có bất cứ dấu hiệu nào muốn thay đổi.
A Tịch vẫn im lặng đứng cách ta không xa, ta lấy lại tinh thần, cười cười với nàng: “Ngươi xem, Tần Liễm thông minh bao nhiêu. Ta chưa từng đề cập thời gian cụ thể sẽ gả ngươi ra ngoài, hắn đã an bài cho ngươi sáu ngày sau, không nhiều không ít.”
A Tịch giật giật môi, thần sắc dần dần tích tụ thành một mảnh đau thương, không nói gì. Ta suy nghĩ một chút, lấy cái túi thêu từ trong tay áo lúc Tô Khải đến Nam triều mang tới cho ta ra, đưa qua.
“Không biết về sau còn có thể gặp lại hay không.” Ta nói, “A Tịch, về sau ngươi hãy giữ gìn sức khỏe.”
Nàng nhìn ta, đột nhiên trừng mắt, trước khi nước mắt rớt xuống thì nhanh chóng quay đầu.
Thời gian sáu ngày nhanh chóng trôi qua. Giờ lên đèn, A Tịch mặc hôn phục màu đỏ đến bái biệt ta. Ta nhìn nàng được bộ xiêm y ánh đỏ cả khuôn mặt, ra vẻ thở dài một hơi, nói: “Nhớ ngày đó lúc ta đại hôn…”
Lời còn chưa nói hết, phía sau đã có người thổi phù một tiếng bật cười. Ta nhìn lại, người khắp phòng đã quỳ đầy đất.
Tần Liễm đi đến trước mặt ta, cầm tay ta, cười nói: “Lúc nàng đại hôn làm sao? Ta bạc đãi nàng?”
Ta cúi đầu nhìn tay hắn, ngón tay thon dài, lộ ra từ tay áo bào rộng lớn, sạch sẽ mà ấm áp. Ta lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hắn, khóe miệng ngậm cười, mặt mày sáng sủa, vẫn là bộ dáng ta thích nhất.
Ta giật giật môi, giọng điệu bình thản: “Nhớ ngày đó lúc ta đại hôn, theo ta đến Nam triều tổng cộng có bốn thị nữ, nay người thì chết người thì xuất giá, không còn ai cả. Đến bây giờ vật sống còn ở bên cạnh ta, chỉ còn lại cái con Bát Ca trên sân kia.”
Ta nói xong, chúng thị nữ trong phòng vừa mới thẳng lưng cũng lặng lẽ quỳ xuống.
Ngay cả A Tịch từ trước đến giờ cố gắng làm bộ như ngoan ngoãn cũng nâng đầu nhìn về phía ta.
Ta biết không nên nói lời này trong hoàn cảnh như vậy, lại càng không nên vô cớ đụng chạm dưới tình hình như thế. Nhưng ta đã giả ngây giả dại lâu như vậy, thật muốn tung một chiêu trước khi bị người ta tiên hạ thủ vi cường.
Tần Liễm nhìn ta, môi hơi mím chặt, nụ cười chậm rãi thu lại. Một lát sau, ta tự nhận rất tự biết mình biết ta mà rút tay từ trong lòng bàn tay hắn ra.
Trong phòng lập tức yên tĩnh, đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp.
Ta ngẩng đầu nhìn Tần Liễm, nét mặt Tần Liễm không chút thay đổi. Ta rũ mắt xuống, hai tay lồng vào tay áo trước người, nhìn ống tay áo hắn rũ xuống, phất vạt áo lui về phía sau mấy tấc, rồi sau đó phẩy tay áo bỏ đi.
Ta khẽ thở dài, nhắm mắt lại, lại mở ra, nói: “Giờ lành sắp tới rồi. Phủ khăn lên cho tân nương thôi.”
Lúc khăn được phủ xuống thì A Tịch vẫn đang nhìn ta. Nàng nâng tay người bên cạnh, từng bước một cẩn thận đạp xuống bậc thang, vào bước cuối cùng thì dừng một chút, cách lớp khăn đỏ quay đầu lại, nhìn một lát về phía ta, lại quay đầu đi.
Ta nhìn nàng rời đi, mãi cho đến khi kiệu rời khỏi tầm mắt. Nàng sống với ta mười mấy năm, cuộc sống mấy thập niên kế tiếp rốt cuộc có thể thật sự thuộc về chính nàng.
Mà xem ta sống mười tám năm, lại không hiểu được ngày nào thật sự thư thái. Ta dồn tâm huyết học binh pháp, học đánh đàn, luyện thư pháp, còn chưa kịp khoe khoang cho người khác xem thì đã phải rời khỏi người ta yêu, rời khỏi thế gian này.
Nếu sớm biết như thế thì chỉ nên ăn uống vui đùa, mặc sức buông thả, cũng không uổng công ta xuất hiện trên cõi đời này một lần.
Nhưng mà, vận mệnh lúc nào cũng cao hơn người.
Ta đuổi sạch đám người còn lại đi, A Tịch vừa rời đi thì trong sân chỉ còn lại một mảnh tiêu điều. Ta quay về phía ấm trà, lấy miếng ngọc Tần Liễm từng tự tay đeo lên cho ta từ trong ngực ra, vân vê trong tay mấy chục lần. Vô cùng buồn chán, giờ đây ngoại trừ nơi này, đại khái rất nhiều nơi đều rất náo nhiệt: A Tịch và Tần Sở bận bái thiên địa vào động phòng ở Khang Vương phủ, Tô Khải và Tần Tú Tuyền bận bái thiên địa vào động phòng ở Tô quốc, nhóm phiên vương Tô quốc bận đóng cửa từ chối tiếp khách âm mưu nổi loạn, Tần Liễm và Triệu Hữu Thần bận châm lửa cho Tô quốc sứt đầu mẻ trán, Triệu Hữu Nghi thì bận bái thiên địa vào động phòng nửa tháng sau.
Chỉ có một mình ta là nhàn rỗi, thật là có lỗi.
Nhớ ngày đó ở Tô quốc Tô Tư từng chế nhạo Tô Khải, nói nàng thân là muội muội hắn mà đã xuất giá hơn một năm, còn hắn vẫn là một kẻ cô đơn. Hắn phe phẩy cây chiết phiến ngà voi được người khác cung phụng dâng lên, cười nói, gấp cái gì, không quá hai năm, các muội nên gọi Tần Tú Tuyền là tẩu tẩu.
Khi đó ta còn không biết Tần Tú Tuyền là nhân vật phương nào, hỏi Tô Khải, hắn lại tiếp tục cười nói, không có gì, một người mà thôi. Nàng ta là ai không quan trọng, quan trọng là, muội gả đến Nam triều là để khơi mào mâu thuẫn, nàng ta gả cho ta là để bình ổn nội chiến.
Lúc tán gẫu Tô Khải hiếm khi nhắc tới chính sự, ngày ấy hắn lại chịu mở miệng vàng, bù lại rất nhiều chuyện triều đình cho ta và Tô Tư. Hắn nói phụ thân Tần Tú Tuyền Tần Cửu Thiều biết triều đình sớm hay muộn sẽ phải tước phiên, tự mình tạo phản trước. Chẳng những dã tâm phồng lên mà còn bị quỷ ám, lại bảo hổ lột da giao dịch với Nam triều. Nếu Tần Liễm có thể giúp lão ta đăng cơ, lão sẽ nhận lời cắt đất đai một phương Tô quốc nhường cho Nam triều.
Ta thèm thuồng miếng ngọc bội khả ái đeo trên người hắn, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm, thuận miệng nói, cắt nhường đất đai? Lão ta nghĩ như thế nào?
Tô Khải cầm chuôi quạt trong tay chơi đùa, cười ung dung nói, lão ta đây là có chủ ý một vốn bốn lời. Đợi đến khi xong chuyện, quyền lực và lãnh thổ của lão ta còn gấp trăm lần khi còn là Hầu vương, đâu còn so đo cho Nam triều một mảnh đất kia. Về phần thua chuyện… Dục vọng một người một khi phá đất nảy mầm thì đâu còn có thời gian suy xét thất bại gì nữa.
Ta lại nói, vậy lão ta không nghĩ tới ô danh bán nước là phải để lại tiếng xấu muôn đời?
Tô Khải liếc mắt nhìn ta, nói, hai chữ lương tâm này cũng giống như thể diện, kéo xuống nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ. Đối với Tần Cửu Thiều mà nói, những thứ cầm chắc trong tay mới đáng nói, để lại tiếng xấu muôn đời thì liên quan gì.
Từ đó, ta càng cảm thấy, ý tưởng của nam tử và nữ tử thật khác biệt. Ta thật sự không nghĩ ra, nếu một người có thể ăn no mặc ấm, cuộc sống an nhàn thì tội gì hao tổn tâm cơ đi mưu cầu ích lợi nào nữa. Tô Khải như thế, Tần Cửu Thiều như thế, Tần Liễm cũng như thế. Mà Tô Khải thì thật sự không nghĩ ra, hoàng thất Tô quốc từ trước đến giờ ưa thích việc xâm lược, sao lại sinh ra một công chúa như ta đây thích yên ổn không chịu tiến thủ. Rõ ràng Tô Tư không như vậy, mẫu hậu không như vậy, Thái hậu cũng không như vậy.
Sau này hắn đơn giản gọn gàng dứt khoát phán đoán suy luận về ta, đối với sự phát triển hoàng thất ta thật không có điểm nào tốt.
Nhưng mà sự thật chứng minh, đây là một trong những câu nói bậy Tô Khải hiếm khi nói. Ta không chỉ có chỗ hữu dụng, còn tương đối hữu dụng. Bất kể là hỗ trợ hay là làm trở ngại chứ không giúp gì, tóm lại cái chuyện ta đến Nam triều đối với sự phát triển hoàng thất đúng là đưa đến ảnh hưởng xúc tiến hoặc là trở ngại nhất định.
Mỹ nhân hoàng thất Tô quốc sinh ra, chẳng qua chỉ là công chúa giống ta gánh vác sứ mệnh gả xa cho nước khác. Trên triều không có tiền lệ bất tuân, nhưng nếu truy xét đến lịch sử, nhóm tên hồng nhan họa thủy có thể lôi ra một chuỗi thật dài. Nhóm mỹ nhân sóng mắt bay bay, lúm đồng tiền say say là có thể khiến đấng quân vương cười, từ đó khó có thể vào triều sớm, trong đầu đã bị rèm uyên ương phù dung quấn lấy chẳng biết ngày đêm, lục phủ ngũ tạng tứ chi bách hài phía dưới chậm rãi tê liệt theo.
Đây vốn là một thủ đoạn vô cùng độc địa nhưng lại mềm mỏng nhất. Nếu thất bại trong gang tấc thì chẳng qua là đánh mất tính mạng của một người con gái, chẳng đáng là gì so với ngàn vạn xương khô trên chiến trường; nếu một chiêu đắc thủ, vậy tất nhiên sẽ thu lợi vô hạn, từ nay về sau mỹ nhân là hồng nhan được hăng say nhắc tới trong nước mình lại là họa thủy trong nước bọt của địch quốc, bên này muôn thuở để lại tiếng thơm đồng thời bên kia để lại tiếng xấu muôn đời.
Ta sờ miếng ngọc, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tần Liễm ở Tô quốc, đến bây giờ đã hơn ba năm.
Khi đó ta còn chưa biết thân phận của hắn, hơn nữa cho rằng hắn thích Tô Tư, còn từng có hảo ý nhắc nhở hắn, người tỷ tỷ tương lai phải gả cho nhất định phải là người quyền quý, nếu huynh chẳng có công danh lại không tiền không thế, vậy thì trước thời hạn làm ra chút thanh danh cho thỏa đáng.
Khóe môi hắn mỉm cười, trong mắt lại đầy hứng thú, hắn hỏi ta, vậy nếu như muốn cưới cô nương thì sao?
Nụ cười của hắn đầy tao nhã, ngón tay thon dài giấu trong tay áo rộng, một tay cầm quạt, hơi nghiêng người, đứng cách ta không đến một thước nhìn ta, ta nhất thời chỉ thấy trên mặt như ráng chiều đang cuồn cuộn thiêu cháy, ta cúi đầu tránh tầm mắt của hắn, kìm nén hồi lâu mới nói, vấn đề này ta còn chưa nghĩ tới.
Thật ra thì cũng không phải chưa bao giờ nghĩ tới. Có một lần tán gẫu với Tô Khải, ta từng nói, về sau người ta phải gả cho có thể không cần quyền quý như vậy, nhưng tốt nhất là bộ dạng tương đối dễ nhìn, ta thích hắn hắn cũng thích ta, bất cứ việc gì đều có thể nghĩ đến ta, có thể cùng ta pha trà nấu rượu, ta giúp hắn giải sầu hắn giúp ta giải buồn, lúc mang ta ra ngoài chơi thì phải tình nguyện, vĩnh viễn không được lợi dụng ta.
Tô Khải bật cười, nói, muội đây không phải là đang nói ta sao?
Ta nói, bộ dạng của ca đẹp mắt không? Chẳng qua là nam tử Tô quốc đa phần xấu, bộ dạng của ca có vẻ thuận mắt một chút mà thôi.
Tô Khải cười nói, nếu lời này truyền đi, muội cũng đừng suy nghĩ đến chuyện xuất giá nữa. Lại nói, ai mà có mạng tốt như vậy, không chỉ muội thích người ta người ta còn thích muội, hai cái này chỉ thỏa mãn một cái đã là tốt rồi. Nếu người ta vừa không thích muội muội cũng không thích người ta thì nên làm sao bây giờ?
Ta nói, như vậy là thảm nhất, ta còn chưa xui xẻo vậy chứ?
Tô Khải suy nghĩ một chút, lập tức lại mỉm cười, nói, cũng phải, chuyện ta làm thẹn với lòng còn nhiều hơn, có thể thỏa mãn ta một điều thì đã không tệ. Nhưng muội bệnh từ nhỏ đến lớn, lại chưa từng đụng tới mạng người, gan nhỏ như bông vải, có lẽ ông trời sẽ chiếu cố, để cho muội mất cái này được cái khác, lừa được một gã phu quân cũng không chừng.
Đến bây giờ ta mới hiểu, thảm nhất không phải là người ta không thích ta ta cũng không thích người ta, mà là người ta thích ta ta cũng thích người ta, lại không thể sống lâu dài với nhau; chẳng những không thể sống cùng nhau, ngược lại còn phải đề phòng lẫn nhau, thậm chí không thể không giết chết đối phương.
Ta gần đây thường xuyên nghiền ngẫm bốn chữ ý trời trêu người. Nghĩ rằng nếu ta không hề ngã bệnh thì không có cách nào khác xuất cung an dưỡng, như thế cũng sẽ không có ngày gặp được Tần Liễm; nếu lúc trước không gặp được Tần Liễm, tất nhiên cũng không có ngày đến Nam triều; nếu như không đến Nam triều thì cũng sẽ không có ngày âm mưu phải giết chết Tần Liễm.
Nhưng mà ta sinh bệnh, gặp được Tần Liễm, gả đến Nam triều, hơn nữa còn bày mưu sát hại Tần Liễm rồi lại luyến tiếc, đành phải trơ mắt ngồi nhìn Tần Liễm sai khiến Tần Cửu Thiều làm loạn Tô quốc, chờ hắn ngày mai ra ý chỉ giam cầm ta, hoặc là trực tiếp ban chết.
Bất luận như thế nào, đều không có ngày ta và Tần Liễm viên mãn, đành phải đổ lỗi là ý trời trêu người.
Ta nắm miếng ngọc xanh biếc trong suốt kia trong lòng bàn tay, buông ra rồi lại siết chặt, hoa đăng bỗng nhiên đùng đùng một tiếng, ta hoảng sợ, miếng ngọc trong suốt rơi xuống. Kinh hồn bạt vía cúi đầu, miếng ngọc xanh biếc trong suốt kia thế nhưng không bị vỡ vụn, chỉ là cùng rời đi với cái khung bạc hoa sen, lăn hai vòng, ung dung nằm bên chân ta.
Nhanh chóng có thị nữ nghe thấy chạy đến, chưa ra lệnh đã trực tiếp quỳ xuống nâng lên. Ta nhìn hai mắt nàng ta, nói: “Cho ta một ấm trà nóng, ta muốn đi gặp bệ hạ.”
Thị nữ do dự một lát, lại không chịu đứng lên. Ta lại nhìn nàng ta: “Lời ta nói ngươi nghe không hiểu sao?”
Nàng ta cúi lưng thấp hơn nữa: “Bệ hạ có chỉ, đêm nay người không được rời khỏi tẩm điện này nửa bước.”
Ta sửng sốt một chút, lập tức cười một tiếng: “Sợ ta lén lút qua lại tin tức với người ta sao?”
Nàng ta không nói một lời.
“Ta còn tưởng rằng phải chờ tới ngày mai chính thức hạ chỉ mới có thể bắt đầu.” Ta ra sức mềm giọng, “Vậy nếu ta nhất định muốn rời đi thì sao? Các ngươi còn muốn giết không cần hỏi không?”
Thị nữ kề trán lên mu bàn tay, mu bàn tay dán trên nền gạch, vẫn không nói một tiếng.
Ta nhìn nàng ta trong chốc lát, nói: “Mà thôi, đã như vậy, mang chút bánh phù dung ngọc lộ đến cho ta, có thể chứ?”
Tối nay không có trăng, những đốm sao nhỏ như hạt vừng điểm xuyết toàn bộ bầu trời như chiếc mâm. Đai lưng xiêm y của ta và Tần Liễm được vắt lên, sau nhiều lần ta ngăn chặn hắn hắn ngăn chặn ta ta lại ngăn chặn hắn, rốt cuộc ta đã được đặt trên người hắn như ý nguyện.
Tay ta giữ lấy bờ vai hắn, nước mắt sau khi rớt năm sáu giọt thì không còn rơi xuống nữa, ta tự an ủi sức kiềm chế của bản thân tương đối tốt hơn so với khi mới gả đến Nam triều, ta thậm chí còn cong khóe miệng cười một chút, sau đó tay đè lên lồng ngực hắn, sờ soạng đến chỗ trái tim đang đập của hắn, vươn móng tay ra gãi gãi, lại thấy hắn khẽ mỉm cười.
Lúc Tần Liễm cười rộ lên luôn dễ nhìn như vậy. Có một chút dịu dàng, có một chút nuông chiều, còn có một chút phong nhã khó mà chạm vào được.
Ta lại nhắc nhở bản thân lần nữa, làm sao ta có thể yêu một người có lòng dạ lạnh lẽo như vậy. Nhưng mà, chỉ là cái bộ dạng này của hắn, làm sao ta có thể không yêu hắn.
Lúc ta đang ngẩn ra thì Tần Liễm đã xoay người đè ta ở phía dưới, ngón tay linh hoạt kéo hết một chút y phục còn sót lại của hai người.
Sau đó hắn ấn môi lên, cạy hàm răng ta mút lấy trằn trọc. Cảm giác ôn nhu lại càn rỡ, giống như đóa hoa sen trên đỉnh rèm kia đang nở rộ, trời đất ngả nghiêng.
Sự tình diễn ra trong ngày kế có chút sai lệch với dự đoán của ta. Điền Hân Như quả thật thắt cổ tự sát, rồi lại được Tần Sở cứu kịp thời. Điền Hân Như được châm cứu thì dần dần tỉnh lại, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy Tần Sở là rút đao xông tới, lớn tiếng kêu gào hắn phụ bạc nàng ta.
Lúc ta nghe được câu chuyện chân thật này thì có chút ngờ vực. Đầu tiên, ta rất khó tưởng tượng Điền Hân Như rốt cuộc là có được loại sức mạnh ghê gớm nào mới có thể từ trên giường trống không biến ra một thanh đoản kiếm; tiếp theo, phụ bạc Điền Hân Như thậm chí phụ bạc cả nhà nàng ta dù sao cũng không nên quy tội hết lên đầu Tần Sở, nếu nàng ta mở miệng nguyền rủa toàn bộ hoàng thất Tô quốc ta có lẽ còn có thể hợp lẽ một chút.
Quan hệ thông gia chính trị của Tần Sở và Điền Hân Như vốn là một kế hoãn binh. Nếu chủ đề của quan hệ thông gia này là chính trị, Điền Hân Như dù sao cũng nên có một chút tự giác hi sinh vì chính trị.
Tô Tư từng nói, cái lời ai phụ bạc ai đa số thời điểm đều có thiếu sót. Nếu ngươi tự nguyện thì cũng không nên trách tội người khác là chuyện đương nhiên. Cái chuyện tình yêu này, vốn không khác gì đánh bạc cả, trước khi dốc hết tâm huyết thì nên tính toán xem có đáng giá hay không, kết quả nếu thật sự vốn gốc không về, chỉ có thể nói vận khí của ngươi quá kém, không có lý do gì chỉ trích người khác có nên báo đáp ngươi hay không.
Điền Hân Như đại để không có một người chị chỉ bảo những lời này với nàng ta như vậy, mà chính nàng ta lại không thể giác ngộ, vì thế kết quả là lúc nhìn thấy Tần Sở chẳng những không khuyên giải nàng ta, ngược lại còn bắt đầu viết hưu thư thì chỉ muốn đem hết toàn lực đụng đầu vào cột giường, nếu không có người bên cạnh lôi kéo, suýt nữa cũng đã chết tại chỗ.
Ta cảm thấy Điền Hân Như làm như thế rất thiếu cân nhắc, rất không tốt. Mà trong bất kỳ trường hợp nào, cho dù thật sự là tự sát, ít nhất cũng phải tự sát cho đẹp mặt. Ta nghĩ, nếu Tô Khải ở đây, hắn nhất định sẽ đung đưa quạt, lại còn cong khóe môi, đổi sang vẻ mặt thương xót, nói: “Người Nam triều nhất định là không có văn minh chưa được khai hóa, quá xúc động. Tự dưng lại bị tình cảm khống chế lý trí, khó trách đều ngu xuẩn như vậy.”
Mấy ngày nay ánh mặt trời giống như là côn trùng bay vào trong thư phòng, chỉ trong chớp mắt đã từ phía đông bay đến phía tây.
Tần Sở viết hưu thư không lâu, chiếu thư của Tần Liễm đã nhanh chóng đến Khang Vương phủ.
Thị quan đứng trong sân, đọc hết một đoạn dài dòng, kết quả ý tứ chỉ có một câu: sáu ngày sau A Tịch gả cho Tần Sở làm Khang Vương phi.
Sáu ngày sau, cũng là thời điểm Tô Khải đại hôn.
Lúc nghe được tin tức ta đang chán chường nâng cằm ngắm chiều tà, chỗ đó đỏ rực một mảnh, yên tĩnh bình thản, không có bất cứ dấu hiệu nào muốn thay đổi.
A Tịch vẫn im lặng đứng cách ta không xa, ta lấy lại tinh thần, cười cười với nàng: “Ngươi xem, Tần Liễm thông minh bao nhiêu. Ta chưa từng đề cập thời gian cụ thể sẽ gả ngươi ra ngoài, hắn đã an bài cho ngươi sáu ngày sau, không nhiều không ít.”
A Tịch giật giật môi, thần sắc dần dần tích tụ thành một mảnh đau thương, không nói gì. Ta suy nghĩ một chút, lấy cái túi thêu từ trong tay áo lúc Tô Khải đến Nam triều mang tới cho ta ra, đưa qua.
“Không biết về sau còn có thể gặp lại hay không.” Ta nói, “A Tịch, về sau ngươi hãy giữ gìn sức khỏe.”
Nàng nhìn ta, đột nhiên trừng mắt, trước khi nước mắt rớt xuống thì nhanh chóng quay đầu.
Thời gian sáu ngày nhanh chóng trôi qua. Giờ lên đèn, A Tịch mặc hôn phục màu đỏ đến bái biệt ta. Ta nhìn nàng được bộ xiêm y ánh đỏ cả khuôn mặt, ra vẻ thở dài một hơi, nói: “Nhớ ngày đó lúc ta đại hôn…”
Lời còn chưa nói hết, phía sau đã có người thổi phù một tiếng bật cười. Ta nhìn lại, người khắp phòng đã quỳ đầy đất.
Tần Liễm đi đến trước mặt ta, cầm tay ta, cười nói: “Lúc nàng đại hôn làm sao? Ta bạc đãi nàng?”
Ta cúi đầu nhìn tay hắn, ngón tay thon dài, lộ ra từ tay áo bào rộng lớn, sạch sẽ mà ấm áp. Ta lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hắn, khóe miệng ngậm cười, mặt mày sáng sủa, vẫn là bộ dáng ta thích nhất.
Ta giật giật môi, giọng điệu bình thản: “Nhớ ngày đó lúc ta đại hôn, theo ta đến Nam triều tổng cộng có bốn thị nữ, nay người thì chết người thì xuất giá, không còn ai cả. Đến bây giờ vật sống còn ở bên cạnh ta, chỉ còn lại cái con Bát Ca trên sân kia.”
Ta nói xong, chúng thị nữ trong phòng vừa mới thẳng lưng cũng lặng lẽ quỳ xuống.
Ngay cả A Tịch từ trước đến giờ cố gắng làm bộ như ngoan ngoãn cũng nâng đầu nhìn về phía ta.
Ta biết không nên nói lời này trong hoàn cảnh như vậy, lại càng không nên vô cớ đụng chạm dưới tình hình như thế. Nhưng ta đã giả ngây giả dại lâu như vậy, thật muốn tung một chiêu trước khi bị người ta tiên hạ thủ vi cường.
Tần Liễm nhìn ta, môi hơi mím chặt, nụ cười chậm rãi thu lại. Một lát sau, ta tự nhận rất tự biết mình biết ta mà rút tay từ trong lòng bàn tay hắn ra.
Trong phòng lập tức yên tĩnh, đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp.
Ta ngẩng đầu nhìn Tần Liễm, nét mặt Tần Liễm không chút thay đổi. Ta rũ mắt xuống, hai tay lồng vào tay áo trước người, nhìn ống tay áo hắn rũ xuống, phất vạt áo lui về phía sau mấy tấc, rồi sau đó phẩy tay áo bỏ đi.
Ta khẽ thở dài, nhắm mắt lại, lại mở ra, nói: “Giờ lành sắp tới rồi. Phủ khăn lên cho tân nương thôi.”
Lúc khăn được phủ xuống thì A Tịch vẫn đang nhìn ta. Nàng nâng tay người bên cạnh, từng bước một cẩn thận đạp xuống bậc thang, vào bước cuối cùng thì dừng một chút, cách lớp khăn đỏ quay đầu lại, nhìn một lát về phía ta, lại quay đầu đi.
Ta nhìn nàng rời đi, mãi cho đến khi kiệu rời khỏi tầm mắt. Nàng sống với ta mười mấy năm, cuộc sống mấy thập niên kế tiếp rốt cuộc có thể thật sự thuộc về chính nàng.
Mà xem ta sống mười tám năm, lại không hiểu được ngày nào thật sự thư thái. Ta dồn tâm huyết học binh pháp, học đánh đàn, luyện thư pháp, còn chưa kịp khoe khoang cho người khác xem thì đã phải rời khỏi người ta yêu, rời khỏi thế gian này.
Nếu sớm biết như thế thì chỉ nên ăn uống vui đùa, mặc sức buông thả, cũng không uổng công ta xuất hiện trên cõi đời này một lần.
Nhưng mà, vận mệnh lúc nào cũng cao hơn người.
Ta đuổi sạch đám người còn lại đi, A Tịch vừa rời đi thì trong sân chỉ còn lại một mảnh tiêu điều. Ta quay về phía ấm trà, lấy miếng ngọc Tần Liễm từng tự tay đeo lên cho ta từ trong ngực ra, vân vê trong tay mấy chục lần. Vô cùng buồn chán, giờ đây ngoại trừ nơi này, đại khái rất nhiều nơi đều rất náo nhiệt: A Tịch và Tần Sở bận bái thiên địa vào động phòng ở Khang Vương phủ, Tô Khải và Tần Tú Tuyền bận bái thiên địa vào động phòng ở Tô quốc, nhóm phiên vương Tô quốc bận đóng cửa từ chối tiếp khách âm mưu nổi loạn, Tần Liễm và Triệu Hữu Thần bận châm lửa cho Tô quốc sứt đầu mẻ trán, Triệu Hữu Nghi thì bận bái thiên địa vào động phòng nửa tháng sau.
Chỉ có một mình ta là nhàn rỗi, thật là có lỗi.
Nhớ ngày đó ở Tô quốc Tô Tư từng chế nhạo Tô Khải, nói nàng thân là muội muội hắn mà đã xuất giá hơn một năm, còn hắn vẫn là một kẻ cô đơn. Hắn phe phẩy cây chiết phiến ngà voi được người khác cung phụng dâng lên, cười nói, gấp cái gì, không quá hai năm, các muội nên gọi Tần Tú Tuyền là tẩu tẩu.
Khi đó ta còn không biết Tần Tú Tuyền là nhân vật phương nào, hỏi Tô Khải, hắn lại tiếp tục cười nói, không có gì, một người mà thôi. Nàng ta là ai không quan trọng, quan trọng là, muội gả đến Nam triều là để khơi mào mâu thuẫn, nàng ta gả cho ta là để bình ổn nội chiến.
Lúc tán gẫu Tô Khải hiếm khi nhắc tới chính sự, ngày ấy hắn lại chịu mở miệng vàng, bù lại rất nhiều chuyện triều đình cho ta và Tô Tư. Hắn nói phụ thân Tần Tú Tuyền Tần Cửu Thiều biết triều đình sớm hay muộn sẽ phải tước phiên, tự mình tạo phản trước. Chẳng những dã tâm phồng lên mà còn bị quỷ ám, lại bảo hổ lột da giao dịch với Nam triều. Nếu Tần Liễm có thể giúp lão ta đăng cơ, lão sẽ nhận lời cắt đất đai một phương Tô quốc nhường cho Nam triều.
Ta thèm thuồng miếng ngọc bội khả ái đeo trên người hắn, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm, thuận miệng nói, cắt nhường đất đai? Lão ta nghĩ như thế nào?
Tô Khải cầm chuôi quạt trong tay chơi đùa, cười ung dung nói, lão ta đây là có chủ ý một vốn bốn lời. Đợi đến khi xong chuyện, quyền lực và lãnh thổ của lão ta còn gấp trăm lần khi còn là Hầu vương, đâu còn so đo cho Nam triều một mảnh đất kia. Về phần thua chuyện… Dục vọng một người một khi phá đất nảy mầm thì đâu còn có thời gian suy xét thất bại gì nữa.
Ta lại nói, vậy lão ta không nghĩ tới ô danh bán nước là phải để lại tiếng xấu muôn đời?
Tô Khải liếc mắt nhìn ta, nói, hai chữ lương tâm này cũng giống như thể diện, kéo xuống nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ. Đối với Tần Cửu Thiều mà nói, những thứ cầm chắc trong tay mới đáng nói, để lại tiếng xấu muôn đời thì liên quan gì.
Từ đó, ta càng cảm thấy, ý tưởng của nam tử và nữ tử thật khác biệt. Ta thật sự không nghĩ ra, nếu một người có thể ăn no mặc ấm, cuộc sống an nhàn thì tội gì hao tổn tâm cơ đi mưu cầu ích lợi nào nữa. Tô Khải như thế, Tần Cửu Thiều như thế, Tần Liễm cũng như thế. Mà Tô Khải thì thật sự không nghĩ ra, hoàng thất Tô quốc từ trước đến giờ ưa thích việc xâm lược, sao lại sinh ra một công chúa như ta đây thích yên ổn không chịu tiến thủ. Rõ ràng Tô Tư không như vậy, mẫu hậu không như vậy, Thái hậu cũng không như vậy.
Sau này hắn đơn giản gọn gàng dứt khoát phán đoán suy luận về ta, đối với sự phát triển hoàng thất ta thật không có điểm nào tốt.
Nhưng mà sự thật chứng minh, đây là một trong những câu nói bậy Tô Khải hiếm khi nói. Ta không chỉ có chỗ hữu dụng, còn tương đối hữu dụng. Bất kể là hỗ trợ hay là làm trở ngại chứ không giúp gì, tóm lại cái chuyện ta đến Nam triều đối với sự phát triển hoàng thất đúng là đưa đến ảnh hưởng xúc tiến hoặc là trở ngại nhất định.
Mỹ nhân hoàng thất Tô quốc sinh ra, chẳng qua chỉ là công chúa giống ta gánh vác sứ mệnh gả xa cho nước khác. Trên triều không có tiền lệ bất tuân, nhưng nếu truy xét đến lịch sử, nhóm tên hồng nhan họa thủy có thể lôi ra một chuỗi thật dài. Nhóm mỹ nhân sóng mắt bay bay, lúm đồng tiền say say là có thể khiến đấng quân vương cười, từ đó khó có thể vào triều sớm, trong đầu đã bị rèm uyên ương phù dung quấn lấy chẳng biết ngày đêm, lục phủ ngũ tạng tứ chi bách hài phía dưới chậm rãi tê liệt theo.
Đây vốn là một thủ đoạn vô cùng độc địa nhưng lại mềm mỏng nhất. Nếu thất bại trong gang tấc thì chẳng qua là đánh mất tính mạng của một người con gái, chẳng đáng là gì so với ngàn vạn xương khô trên chiến trường; nếu một chiêu đắc thủ, vậy tất nhiên sẽ thu lợi vô hạn, từ nay về sau mỹ nhân là hồng nhan được hăng say nhắc tới trong nước mình lại là họa thủy trong nước bọt của địch quốc, bên này muôn thuở để lại tiếng thơm đồng thời bên kia để lại tiếng xấu muôn đời.
Ta sờ miếng ngọc, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tần Liễm ở Tô quốc, đến bây giờ đã hơn ba năm.
Khi đó ta còn chưa biết thân phận của hắn, hơn nữa cho rằng hắn thích Tô Tư, còn từng có hảo ý nhắc nhở hắn, người tỷ tỷ tương lai phải gả cho nhất định phải là người quyền quý, nếu huynh chẳng có công danh lại không tiền không thế, vậy thì trước thời hạn làm ra chút thanh danh cho thỏa đáng.
Khóe môi hắn mỉm cười, trong mắt lại đầy hứng thú, hắn hỏi ta, vậy nếu như muốn cưới cô nương thì sao?
Nụ cười của hắn đầy tao nhã, ngón tay thon dài giấu trong tay áo rộng, một tay cầm quạt, hơi nghiêng người, đứng cách ta không đến một thước nhìn ta, ta nhất thời chỉ thấy trên mặt như ráng chiều đang cuồn cuộn thiêu cháy, ta cúi đầu tránh tầm mắt của hắn, kìm nén hồi lâu mới nói, vấn đề này ta còn chưa nghĩ tới.
Thật ra thì cũng không phải chưa bao giờ nghĩ tới. Có một lần tán gẫu với Tô Khải, ta từng nói, về sau người ta phải gả cho có thể không cần quyền quý như vậy, nhưng tốt nhất là bộ dạng tương đối dễ nhìn, ta thích hắn hắn cũng thích ta, bất cứ việc gì đều có thể nghĩ đến ta, có thể cùng ta pha trà nấu rượu, ta giúp hắn giải sầu hắn giúp ta giải buồn, lúc mang ta ra ngoài chơi thì phải tình nguyện, vĩnh viễn không được lợi dụng ta.
Tô Khải bật cười, nói, muội đây không phải là đang nói ta sao?
Ta nói, bộ dạng của ca đẹp mắt không? Chẳng qua là nam tử Tô quốc đa phần xấu, bộ dạng của ca có vẻ thuận mắt một chút mà thôi.
Tô Khải cười nói, nếu lời này truyền đi, muội cũng đừng suy nghĩ đến chuyện xuất giá nữa. Lại nói, ai mà có mạng tốt như vậy, không chỉ muội thích người ta người ta còn thích muội, hai cái này chỉ thỏa mãn một cái đã là tốt rồi. Nếu người ta vừa không thích muội muội cũng không thích người ta thì nên làm sao bây giờ?
Ta nói, như vậy là thảm nhất, ta còn chưa xui xẻo vậy chứ?
Tô Khải suy nghĩ một chút, lập tức lại mỉm cười, nói, cũng phải, chuyện ta làm thẹn với lòng còn nhiều hơn, có thể thỏa mãn ta một điều thì đã không tệ. Nhưng muội bệnh từ nhỏ đến lớn, lại chưa từng đụng tới mạng người, gan nhỏ như bông vải, có lẽ ông trời sẽ chiếu cố, để cho muội mất cái này được cái khác, lừa được một gã phu quân cũng không chừng.
Đến bây giờ ta mới hiểu, thảm nhất không phải là người ta không thích ta ta cũng không thích người ta, mà là người ta thích ta ta cũng thích người ta, lại không thể sống lâu dài với nhau; chẳng những không thể sống cùng nhau, ngược lại còn phải đề phòng lẫn nhau, thậm chí không thể không giết chết đối phương.
Ta gần đây thường xuyên nghiền ngẫm bốn chữ ý trời trêu người. Nghĩ rằng nếu ta không hề ngã bệnh thì không có cách nào khác xuất cung an dưỡng, như thế cũng sẽ không có ngày gặp được Tần Liễm; nếu lúc trước không gặp được Tần Liễm, tất nhiên cũng không có ngày đến Nam triều; nếu như không đến Nam triều thì cũng sẽ không có ngày âm mưu phải giết chết Tần Liễm.
Nhưng mà ta sinh bệnh, gặp được Tần Liễm, gả đến Nam triều, hơn nữa còn bày mưu sát hại Tần Liễm rồi lại luyến tiếc, đành phải trơ mắt ngồi nhìn Tần Liễm sai khiến Tần Cửu Thiều làm loạn Tô quốc, chờ hắn ngày mai ra ý chỉ giam cầm ta, hoặc là trực tiếp ban chết.
Bất luận như thế nào, đều không có ngày ta và Tần Liễm viên mãn, đành phải đổ lỗi là ý trời trêu người.
Ta nắm miếng ngọc xanh biếc trong suốt kia trong lòng bàn tay, buông ra rồi lại siết chặt, hoa đăng bỗng nhiên đùng đùng một tiếng, ta hoảng sợ, miếng ngọc trong suốt rơi xuống. Kinh hồn bạt vía cúi đầu, miếng ngọc xanh biếc trong suốt kia thế nhưng không bị vỡ vụn, chỉ là cùng rời đi với cái khung bạc hoa sen, lăn hai vòng, ung dung nằm bên chân ta.
Nhanh chóng có thị nữ nghe thấy chạy đến, chưa ra lệnh đã trực tiếp quỳ xuống nâng lên. Ta nhìn hai mắt nàng ta, nói: “Cho ta một ấm trà nóng, ta muốn đi gặp bệ hạ.”
Thị nữ do dự một lát, lại không chịu đứng lên. Ta lại nhìn nàng ta: “Lời ta nói ngươi nghe không hiểu sao?”
Nàng ta cúi lưng thấp hơn nữa: “Bệ hạ có chỉ, đêm nay người không được rời khỏi tẩm điện này nửa bước.”
Ta sửng sốt một chút, lập tức cười một tiếng: “Sợ ta lén lút qua lại tin tức với người ta sao?”
Nàng ta không nói một lời.
“Ta còn tưởng rằng phải chờ tới ngày mai chính thức hạ chỉ mới có thể bắt đầu.” Ta ra sức mềm giọng, “Vậy nếu ta nhất định muốn rời đi thì sao? Các ngươi còn muốn giết không cần hỏi không?”
Thị nữ kề trán lên mu bàn tay, mu bàn tay dán trên nền gạch, vẫn không nói một tiếng.
Ta nhìn nàng ta trong chốc lát, nói: “Mà thôi, đã như vậy, mang chút bánh phù dung ngọc lộ đến cho ta, có thể chứ?”
/50
|