Tam đại gia tộc ở Giang Hải, Diệp gia và Tô gia vì có mối quan hệ liên hôn nên tương đối gần gũi, còn Kiều gia và Diệp gia lại luôn có mối quan hệ không được tốt cho lắm, có tin đồn trước đây Kiều lão gia và Diệp Thiên Nam có ăn tết với nhau, đương nhiên giờ Kiều lão gia đã không còn trên nhân thế, Diệp Thiên Nam cũng không khẳng định chuyện này, còn như giữa bọn họ có thật sự ăn tết với nhau hay không thì cũng không thể nào biết được.
Mặc dù quan hệ giữa Kiều gia và Diệp gia chưa đáng nói tới mức như nước với lửa, nhưng ai ai ở thành phố Giang Hải cũng đều biết quan hệ giữa hai tộc này tuyệt đối không thể nào tốt hơn được, mà hiện nay Kiều Tiểu Kiều và Diệp Mộng Oánh phân biệt rõ ràng là nhân vật kiệt xuất nhất của hai tộc, hơn nữa còn đều là người đẹp có tiếng cả, dĩ nhiên là khiến cho không ít người đem ra so sánh, còn những tin đồn về mối quan hệ bất hòa giữa hai người này thỉnh thoảng cũng xuất hiện.
Nhưng lúc này nhìn thấy hai người trò chuyện vui vẻ như vậy, mọi người đều chỉ có một suy nghĩ trong đầu, những lời đồn thổi quả thật không thể nào tin được!
Nhưng lại có một số biết nội tình bên trong, ví dụ như Kiều Đông Hải, Tô Tiểu Xán, Tô Bối Bối, bọn họ đều biết cả, thực ra không phải lời đồn đại không đáng tin mà trên thực tế trước đây mối quan hệ giữa Kiều Tiểu Kiều và Diệp Mộng Oánh thực sự không tốt đẹp, hai người bọn họ lúc này có thể trò chuyện vui vẻ được nhưn vậy nguyên nhân chỉ có một, đó là bọn họ đã tìm được cùng một người đàn ông cho mình.
Suy nghĩ của mọi người khác nhau cả, Hạ Thiên lúc này đi tới giữa hai mỹ nữ, một tay ôm một nàng vào lòng, sau đó hỏi:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, Tiểu Kiều, hai người đang nói chuyện gì thế?
Những người nhìn thấy cảnh này hơn một nửa hoài nghi mình đã nhìn nhầm, cái này, cái này, ngày tận thế rồi sao? Kiều Tiểu Kiều và Diệp Mộng Oánh, hai mỹ nữ nổi danh nhất thành phố Giang Hải vừa có ngoại hình vừa có tài năng này lại được cùng một người đàn ông ôm vào lòng?
- Người đó là ai?
- Vị hôn phu Kiều Tiểu Kiều, nghe nói cũng là vị hôn phu của Diệp Mộng Oánh...
- Cái này có quá rồi chăng? Hai vị mỹ nữ này cùng một chồng sao?
- Tôi cũng cảm thấy rất giả tạo, nhưng hình như đó lại là sự thật, hơn nữa còn nghe đồn tên khốn đó không chỉ có hai mỹ nữ này đâu.
- Tên khốn đó là ai?
- Hắn tên Hạ Thiên, nghe nói là người đàn ông rất thần bí rất thần kỳ…
Mấy người đàn ông đó đang bàn tán, các người đẹp khác cũng đang xầm xì.
- Người đàn ông của Kiều Tiểu Kiều cũng chả có gì đặc biệt, còn chẳng đẹp trai bằng chồng mình…
- Vị hôn phu của Diệp Mộng Oánh cũng chỉ được có vậy thôi sao, xem ra có tiền cũng chưa chắc tìm được một ông chồng tốt…
- Ây, các cô đừng nói lung tung, tôi biết người tên Hạ Thiên đó, rất lợi hại…
- Đúng vậy, tôi cũng có nghe nói, nói người đó thần kỳ, có thể khiến cho người sống biến thành người chết, cũng có thể khiến cho người chết sống lại.
- Có phải thật không đấy? Có khoác lác quá không?
- Tôi không biết có phải thật không, nhưng người đàn ông đó nhất định là rất lợi hại, còn không cô tưởng rằng Kiều Tiểu Kiều ngốc sao? Điều kiện của cô ta thế nào mà đáng phải đi tranh giành một người đàn ông?
- Cũng đúng…
Một đám nam nữ không có liên quan thì không ngừng xầm xì ở bên kia, còn Kiều Đông Hải ở bên này cũng không tán gái nữa, chen lại chỗ của Tô Tiểu Xán, hai người này cũng đang xúc động.
- Ây, tôi thấy tiểu tử Hạ Thiên này có phải hơi huênh hoang khoác lác rồi không?
Tô Tiểu Xán nói mang theo chút hương vị ghen tị.
- Lập tức anh sẽ thấy hắn càng huênh hoang khoác lác hơn đấy.
Thần sắc của Kiều Đông Hải hơi khác lạ bởi vì hắn đã nhìn thấy Liễu Mộng qua đó.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Liễu Mộng lập tức kéo Hạ Thiên đi, nàng dụ dỗ Hàm Hàm một hồi lâu vẫn không thành công để cho Hàm Hàm đến tìm nàng vay nặng lãi, ngược lại còn suýt nữa bị Hàm Hàm thuyết phục tặng cho Hàm Hàm một chiếc điện thoại di động, Liễu Mộng cảm thấy vô vị không muốn chơi tiếp với Hàm Hàm nữa, nàng lại đi tìm Hạ Thiên.
- Nếu như trong đám người đó có súng, tôi thấy chắc chắn sẽ có người cho Hạ Thiên một phát súng…
Tô Tiểu Xán thuận miệng nói ra, chỉ là lời nói vừa dứt liền nghe thấy hai tiếng súng đùng đùng vang lên.
Tô Tiểu Xán nhất thời trợn mắt há hốc mồm, hắn chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi, chẳng lẽ thực sự có người nổ súng bắn Hạ Thiên, nhưng vấn đề là, trong này ai có súng?
- A…
Trong đại sảnh buổi yến tiệc kêu lên thất thanh, còn có một số người nhận thức được đã ôm đầu quỳ xuống, tiếng súng này rõ ràng đã làm khiếp sợ rất nhiều người.
- Không được nhúc nhích, tất cả không được nhúc nhích, động đậy lung tung ta sẽ nổ súng đấy!
Một tiếng rống to từ cửa đại sảnh buổi yến tiệc vọng lại.
Tô Tiểu Xán bất giác nhìn ra hướng cửa, sau đó hắn liền phát hiện ra không phải là có người nổ súng bắn Hạ Thiên mà là có người muốn ăn cướp, chỉ nhìn thấy ở cửa xuất hiện bốn người đàn ông, trên đầu mỗi người đều đội cái trùm mặt màu đen, một người cầm một khẩu súng tự động, ba người còn lại trên tay đều cầm súng ngắn, họng súng nhắm chuẩn vào bên trong, chỉ cần bọn họ nổ súng chắc chắn đại sảnh buổi yến tiệc lập tức sẽ có máu chảy thành sông.
- Tất cả lùi ra sau!
Người đàn ông đứng trên cùng quơ quơ khẩu súng ra lệnh xuống đám đông, sau đó lại nạt hét lên một tiếng.
- Thiệu Chí Hùng, ông ra đây cho ta!
Mọi người kinh động khiếp sợ đều lui về phía sau, phía trước đại sảnh buổi yến tiệc liền lộ ra một khoảng trống, và lúc này người đàn ông đó lại mở miệng nói:
- Nếu như các ngươi ngoan ngoãn phối hợp, không được báo cảnh sát cũng không được chạy toán loạn thì ta sẽ không làm gì các ngươi cả, nhưng nếu như có người động đậy vậy thì thủ hạ của ta sẽ nổ súng, ta nói cho các ngươi biết, đây là súng tự động, bên trong chí ít có mấy trăm viên đạn, giết sạch tất cả các ngươi không thành vấn đề!
Nói đến đây hắn liền vẫy tay ra phía sau, ra lệnh với người đang khẩu cầm súng tự động:
- Ngươi lên trước canh giữ bọn họ, nếu có người động đậy lung tung ngươi nổ súng luôn!
- Thiệu Ba, là con phải không?
Lúc này đột nhiên Thiệu Chí Hùng mở miệng nói.
- Câm miệng!
Người đàn ông đó quát Thiệu Chí Hùng, sau đó lại cầm súng chỉ chỉ thê tử của Thiệu Chí Hùng là Lưu Tiểu Vân.
- Ngươi, cũng lên phía trước!
- Thiệu Ba, bố đã nuôi con lớn lên, cho dù con có đeo bịt mặt thì bố vẫn có thể nhận ra con, bố biết là con, nhưng bố thật không ngờ con lại cơ thể làm ra chuyện thế này!
Ngữ khí của Thiệu Chí Hùng tràn đầy niềm chua xót đau khổ.
- Con đã sa ngã đến mức đã đi cướp bóc rồi sao?
- Thiệu Chí Hùng, ông câm miệng cho tôi, ông không cần ông giáo huấn!
Người đàn ông đó giật cái bịt mặt xuống hiện ra một khuôn mặt gầy gò xanh xao.
- Tôi như thế này đều là ông ép tôi!
- Thiệu Ba, bố thừa nhận bố có trách nhiệm, trong những năm con trưởng thành bố vì quá bận rộn làm ăn buôn bán cùng với sự nghiệp từ thiện nên không có thể dạy dỗ con tử tế, chính vì vậy mà bố mới chủ động đưa con vào trại giam, hy vọng ở đó con có thể nghĩ lại mà cố gắng học tập, nhưng bây giờ xem ra bố đã sai rồi, con chẳng những không có sửa đổi mà ngược lại ngày một thậm tệ hơn!
Sắc mặt Thiệu Chí Hùng càng lúc càng phẫn nộ.
- Những người đến đây hôm nay cũng đều là vì sự nghiệp từ thiện mà đến, còn con lại cầm súng chỉ vào bọn họ, uy hiếp muốn giết hại bọn họ, nếu như con còn có một chút lương tri thì con nên bỏ súng xuống, sau đó tự đi đến cục cảnh sát!
- Tôi phì nhổ!
Thiệu Ba nhổ một bải nước miếng.
- Thiệu Chí Hùng, đừng có dùng lại cái chiêu giáo huấn cũ rích ra với tôi, giờ tôi chỉ hỏi ông một câu, ông muốn những người giúp đỡ sự nghiệp từ thiện của ông sống sót mà rời khỏi đây hay là muốn cho bọn họ cùng đi gặp lão Diêm Vương với ông?
Mặc dù quan hệ giữa Kiều gia và Diệp gia chưa đáng nói tới mức như nước với lửa, nhưng ai ai ở thành phố Giang Hải cũng đều biết quan hệ giữa hai tộc này tuyệt đối không thể nào tốt hơn được, mà hiện nay Kiều Tiểu Kiều và Diệp Mộng Oánh phân biệt rõ ràng là nhân vật kiệt xuất nhất của hai tộc, hơn nữa còn đều là người đẹp có tiếng cả, dĩ nhiên là khiến cho không ít người đem ra so sánh, còn những tin đồn về mối quan hệ bất hòa giữa hai người này thỉnh thoảng cũng xuất hiện.
Nhưng lúc này nhìn thấy hai người trò chuyện vui vẻ như vậy, mọi người đều chỉ có một suy nghĩ trong đầu, những lời đồn thổi quả thật không thể nào tin được!
Nhưng lại có một số biết nội tình bên trong, ví dụ như Kiều Đông Hải, Tô Tiểu Xán, Tô Bối Bối, bọn họ đều biết cả, thực ra không phải lời đồn đại không đáng tin mà trên thực tế trước đây mối quan hệ giữa Kiều Tiểu Kiều và Diệp Mộng Oánh thực sự không tốt đẹp, hai người bọn họ lúc này có thể trò chuyện vui vẻ được nhưn vậy nguyên nhân chỉ có một, đó là bọn họ đã tìm được cùng một người đàn ông cho mình.
Suy nghĩ của mọi người khác nhau cả, Hạ Thiên lúc này đi tới giữa hai mỹ nữ, một tay ôm một nàng vào lòng, sau đó hỏi:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, Tiểu Kiều, hai người đang nói chuyện gì thế?
Những người nhìn thấy cảnh này hơn một nửa hoài nghi mình đã nhìn nhầm, cái này, cái này, ngày tận thế rồi sao? Kiều Tiểu Kiều và Diệp Mộng Oánh, hai mỹ nữ nổi danh nhất thành phố Giang Hải vừa có ngoại hình vừa có tài năng này lại được cùng một người đàn ông ôm vào lòng?
- Người đó là ai?
- Vị hôn phu Kiều Tiểu Kiều, nghe nói cũng là vị hôn phu của Diệp Mộng Oánh...
- Cái này có quá rồi chăng? Hai vị mỹ nữ này cùng một chồng sao?
- Tôi cũng cảm thấy rất giả tạo, nhưng hình như đó lại là sự thật, hơn nữa còn nghe đồn tên khốn đó không chỉ có hai mỹ nữ này đâu.
- Tên khốn đó là ai?
- Hắn tên Hạ Thiên, nghe nói là người đàn ông rất thần bí rất thần kỳ…
Mấy người đàn ông đó đang bàn tán, các người đẹp khác cũng đang xầm xì.
- Người đàn ông của Kiều Tiểu Kiều cũng chả có gì đặc biệt, còn chẳng đẹp trai bằng chồng mình…
- Vị hôn phu của Diệp Mộng Oánh cũng chỉ được có vậy thôi sao, xem ra có tiền cũng chưa chắc tìm được một ông chồng tốt…
- Ây, các cô đừng nói lung tung, tôi biết người tên Hạ Thiên đó, rất lợi hại…
- Đúng vậy, tôi cũng có nghe nói, nói người đó thần kỳ, có thể khiến cho người sống biến thành người chết, cũng có thể khiến cho người chết sống lại.
- Có phải thật không đấy? Có khoác lác quá không?
- Tôi không biết có phải thật không, nhưng người đàn ông đó nhất định là rất lợi hại, còn không cô tưởng rằng Kiều Tiểu Kiều ngốc sao? Điều kiện của cô ta thế nào mà đáng phải đi tranh giành một người đàn ông?
- Cũng đúng…
Một đám nam nữ không có liên quan thì không ngừng xầm xì ở bên kia, còn Kiều Đông Hải ở bên này cũng không tán gái nữa, chen lại chỗ của Tô Tiểu Xán, hai người này cũng đang xúc động.
- Ây, tôi thấy tiểu tử Hạ Thiên này có phải hơi huênh hoang khoác lác rồi không?
Tô Tiểu Xán nói mang theo chút hương vị ghen tị.
- Lập tức anh sẽ thấy hắn càng huênh hoang khoác lác hơn đấy.
Thần sắc của Kiều Đông Hải hơi khác lạ bởi vì hắn đã nhìn thấy Liễu Mộng qua đó.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Liễu Mộng lập tức kéo Hạ Thiên đi, nàng dụ dỗ Hàm Hàm một hồi lâu vẫn không thành công để cho Hàm Hàm đến tìm nàng vay nặng lãi, ngược lại còn suýt nữa bị Hàm Hàm thuyết phục tặng cho Hàm Hàm một chiếc điện thoại di động, Liễu Mộng cảm thấy vô vị không muốn chơi tiếp với Hàm Hàm nữa, nàng lại đi tìm Hạ Thiên.
- Nếu như trong đám người đó có súng, tôi thấy chắc chắn sẽ có người cho Hạ Thiên một phát súng…
Tô Tiểu Xán thuận miệng nói ra, chỉ là lời nói vừa dứt liền nghe thấy hai tiếng súng đùng đùng vang lên.
Tô Tiểu Xán nhất thời trợn mắt há hốc mồm, hắn chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi, chẳng lẽ thực sự có người nổ súng bắn Hạ Thiên, nhưng vấn đề là, trong này ai có súng?
- A…
Trong đại sảnh buổi yến tiệc kêu lên thất thanh, còn có một số người nhận thức được đã ôm đầu quỳ xuống, tiếng súng này rõ ràng đã làm khiếp sợ rất nhiều người.
- Không được nhúc nhích, tất cả không được nhúc nhích, động đậy lung tung ta sẽ nổ súng đấy!
Một tiếng rống to từ cửa đại sảnh buổi yến tiệc vọng lại.
Tô Tiểu Xán bất giác nhìn ra hướng cửa, sau đó hắn liền phát hiện ra không phải là có người nổ súng bắn Hạ Thiên mà là có người muốn ăn cướp, chỉ nhìn thấy ở cửa xuất hiện bốn người đàn ông, trên đầu mỗi người đều đội cái trùm mặt màu đen, một người cầm một khẩu súng tự động, ba người còn lại trên tay đều cầm súng ngắn, họng súng nhắm chuẩn vào bên trong, chỉ cần bọn họ nổ súng chắc chắn đại sảnh buổi yến tiệc lập tức sẽ có máu chảy thành sông.
- Tất cả lùi ra sau!
Người đàn ông đứng trên cùng quơ quơ khẩu súng ra lệnh xuống đám đông, sau đó lại nạt hét lên một tiếng.
- Thiệu Chí Hùng, ông ra đây cho ta!
Mọi người kinh động khiếp sợ đều lui về phía sau, phía trước đại sảnh buổi yến tiệc liền lộ ra một khoảng trống, và lúc này người đàn ông đó lại mở miệng nói:
- Nếu như các ngươi ngoan ngoãn phối hợp, không được báo cảnh sát cũng không được chạy toán loạn thì ta sẽ không làm gì các ngươi cả, nhưng nếu như có người động đậy vậy thì thủ hạ của ta sẽ nổ súng, ta nói cho các ngươi biết, đây là súng tự động, bên trong chí ít có mấy trăm viên đạn, giết sạch tất cả các ngươi không thành vấn đề!
Nói đến đây hắn liền vẫy tay ra phía sau, ra lệnh với người đang khẩu cầm súng tự động:
- Ngươi lên trước canh giữ bọn họ, nếu có người động đậy lung tung ngươi nổ súng luôn!
- Thiệu Ba, là con phải không?
Lúc này đột nhiên Thiệu Chí Hùng mở miệng nói.
- Câm miệng!
Người đàn ông đó quát Thiệu Chí Hùng, sau đó lại cầm súng chỉ chỉ thê tử của Thiệu Chí Hùng là Lưu Tiểu Vân.
- Ngươi, cũng lên phía trước!
- Thiệu Ba, bố đã nuôi con lớn lên, cho dù con có đeo bịt mặt thì bố vẫn có thể nhận ra con, bố biết là con, nhưng bố thật không ngờ con lại cơ thể làm ra chuyện thế này!
Ngữ khí của Thiệu Chí Hùng tràn đầy niềm chua xót đau khổ.
- Con đã sa ngã đến mức đã đi cướp bóc rồi sao?
- Thiệu Chí Hùng, ông câm miệng cho tôi, ông không cần ông giáo huấn!
Người đàn ông đó giật cái bịt mặt xuống hiện ra một khuôn mặt gầy gò xanh xao.
- Tôi như thế này đều là ông ép tôi!
- Thiệu Ba, bố thừa nhận bố có trách nhiệm, trong những năm con trưởng thành bố vì quá bận rộn làm ăn buôn bán cùng với sự nghiệp từ thiện nên không có thể dạy dỗ con tử tế, chính vì vậy mà bố mới chủ động đưa con vào trại giam, hy vọng ở đó con có thể nghĩ lại mà cố gắng học tập, nhưng bây giờ xem ra bố đã sai rồi, con chẳng những không có sửa đổi mà ngược lại ngày một thậm tệ hơn!
Sắc mặt Thiệu Chí Hùng càng lúc càng phẫn nộ.
- Những người đến đây hôm nay cũng đều là vì sự nghiệp từ thiện mà đến, còn con lại cầm súng chỉ vào bọn họ, uy hiếp muốn giết hại bọn họ, nếu như con còn có một chút lương tri thì con nên bỏ súng xuống, sau đó tự đi đến cục cảnh sát!
- Tôi phì nhổ!
Thiệu Ba nhổ một bải nước miếng.
- Thiệu Chí Hùng, đừng có dùng lại cái chiêu giáo huấn cũ rích ra với tôi, giờ tôi chỉ hỏi ông một câu, ông muốn những người giúp đỡ sự nghiệp từ thiện của ông sống sót mà rời khỏi đây hay là muốn cho bọn họ cùng đi gặp lão Diêm Vương với ông?
/1475
|