Nhìn thấy Liễu Mộng và Hàm Hàm to nhỏ ở đằng kia, Hạ Thiên định đi liên lạc tình cảm với mỹ nữ tỷ tỷ, nhưng mới đi được hai bước thì lại gặp một đôi nam nữ bước vào chính là Mễ Hồng của quán bar Thiên Hậu và người được gọi là đệ nhất bảo tiêu Giang Hải - Phương Sở.
Từ lần trước cùng với Kiều Tiểu Kiều đến quán bar Thiên Hậu và sau khi làm cho Mễ Hồng chết đi sống lại, Hạ Thiên cũng chưa từng gặp lại người đẹp này, chỉ có điều Hạ Thiên đối với loại người con gái như Mễ Hồng cũng chẳng có hứng thú gì, cho nên hắn cũng không thèm để ý tới nàng, hay là đi tìm mỹ nữ tỷ tỷ của hắn tương đối quan trọng hơn.
- Hạ Thiên.
Nhưng vào lúc này Phương Sở lại chủ động chào hỏi Hạ Thiên.
- Làm gì thế?
Hạ Thiên liếc nhìn Phương Sở, hắn càng không có hứng thú với người đàn ông này.
- Có một chuyện không biết ngươi có biết hay không, Lâm Tử Hào và Cao Danh Dương đều đã đi kinh thành rồi.
Giọng Phương Sở không lớn, cũng chỉ đủ cho mấy người bọn họ có thể nghe thấy được.
- Hai tên ngu ngốc đó đi đâu cũng đâu có liên quan gì đến tôi, tôi không có hứng thú bọn họ.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Ban đầu là do Lâm Tử Hào xếp đặt Mễ Hồng giá họa cho Kiều Đông Hải, đúng không?
Phương Sở lại hỏi.
Hạ Thiên thấy hơi kỳ lạ nhìn Phương Sở:
- Đến giờ ngươi mới biết à?
- Trước đó có tin đồn, Lâm Tử Hào đột nhiên trở nên ngốc nghếch, tất cả đều nói là ngươi gây ra có phải không?
Phương Sở lại thấp giọng hỏi.
- Tên ngu ngốc nhát gan Lâm Tử Hào tôi chỉ vứt hắn lại tòa nhà Hải Giang hắn đã bị sợ khiếp đến ngu ngốc luôn, thật là vô tích sự!
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó có chút bực dọc.
- Sao ngươi có nhiều vấn đề vậy hả, tôi nhát phải nói chuyện với ngươi rồi, tôi rất bận phải đi trước đây!
Hạ Thiên nói đi là đi, rất nhanh đã đi tới bên Diệp Mộng Oánh.
Còn sau lưng hắn ánh mắt Phương Sở nhìn hắn có chút quái dị, về phần Mễ Hồng thì trong ánh mắt cô nhìn Hạ Thiên vừa có chút sợ hãi vừa có chút căm giận.
Nhìn thấy Hạ Thiên đã đi tới, Tô Bối Bối lại bất mãn:
- Nè, anh lại tới đây làm gì hả?
- Không liên quan đến cô.
Hạ Thiên không để ý đến tiểu cô nương này, hắn thuận tay ôm chiếc eo nhỏ nhắn của Diệp Mộng Oánh, đã lâu không có ôm mỹ nữ tỷ tỷ rồi, hôm nay phải ôm một cái trước đã.
Tô Bối Bối lại buồn bực, nàng trừng mắt với Hạ Thiên:
- Nè, đại lưu manh, không được phép chiếm tiện nghi chị họ!
- Mỹ nữ tỷ tỷ là vợ của tôi, tôi muốn sao thì làm vậy, mắc mớ gì tới cô chứ?
Hạ Thiên bất mãn trừng mắt với Tô Bối Bối, tiểu cô nương này thật đáng ghét.
- Có phải cô ghen ghét tôi không ôm cô không vậy? Chỉ có điều dáng cô quá xấu thôi, cho dù cô có ghen ghét cũng vô ích, tôi sẽ không ôm cô đâu!
Nói xong Hạ Thiên lại hôn một cái trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Mộng Oánh khiến cho Tô Bối Bối tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng đứng lên.
- Tức chết đi được, tôi đi tìm đại ca!
Tô Bối Bối giận dữ phán một câu, sau đó liền đi qua bên Tô Tiểu Xán.
Diệp Mộng Oánh bất giác lắc đầu, hai người này thật giống y như oan gia vậy, từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến tận bây giờ hầu như vẫn cãi nhau không ngừng.
Hạ Thiên lại rất vui vẻ, cuối cùng thì cái cô chán ghét Tô Bối Bối cũng đã đi, giờ sẽ không có ai quấy rầy hắn và mỹ nữ tỷ tỷ nữa.
Nhưng mà điện thoại lại đột nhiên đổ chuông lúc này, tiếng chuông điện thoại di động vang lên:
- Ông xã, có điện thoại kìa… ….
Hạ Thiên một tay ôm Diệp Mộng Oánh, một tay bắt máy:
- Ai đó?
- Chồng nhỏ à, là chị!
Bên kia vọng lại giọng nói êm tai, đúng là Isabella rồi.
- Nói cho cậu biết một tin vui, còn có một tin buồn nữa, cậu muốn nghe cái nào trước đây?
- Tin vui.
Hạ Thiên không do dự liền đáp.
- Hì hì, tin vui chính là Đoàn Ám Ảnh sẽ không truy sát cô tình nhân nhỏ bé Kiều Tiểu Kiều của cậu nữa, chủ thuê đã hủy bỏ ủy thác, ngoài ra còn bồi thường cho Đoàn Ám Ảnh tụi chị một ít tổn thất, đoàn trưởng đã quyết định không thực hiện nhiệm vụ này nữa vì thế mà chị và huấn luyện viên giờ đã không còn ở thành phố Giang Hải nữa!
Isabella cười hì hì nói.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Chị Isabella, có phải chị lại muốn đánh nhau nữa phải không? Chị cùng vợ sư tỷ xinh đẹp đều chạy mất, đây rõ ràng là tin buồn rồi!
- À... Thế này, ông chồng nhỏ à, chị còn có tin càng buồn hơn báo cho cậu biết!
Isabella vẫn yêu kiều như vậy, một bộ dạng mà ngay cả ở trong điện thoại cũng đã hấp dẫn Hạ Thiên rồi.
- Tuy Đoàn Ám Ảnh sẽ không truy sát Kiều Tiểu Kiều nữa nhưng huấn luyện viên nói nàng vẫn phải tìm cậu để báo thù đó!
Hạ Thiên lập tức cao hứng:
- Chị Isabella, cuối cùng chị cũng đã nói tin vui cho tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ ban thưởng cho chị.
- Ông chồng nhỏ à, huấn luyện viên muốn tìm cậu để báo thù, cậu không nghe nhầm đó chứ?
Isabella không khỏi ngẩn ngơ, cái này mà lại là tin vui sao?
- Chị Isabella, đợi khi nào vợ sư tỷ xinh đẹp tới tìm tôi, tôi có thể biến nàng ấy thành vợ chính thức của tôi rồi, cái này đương nhiên là chuyện vui rồi, tôi đang sầu là tìm không thấy nàng ấy đây!
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Isabella ngẩn ngơ, cái tư duy này của ông chồng nhỏ thật khác người quá, chả trách ngay cả nàng cũng dám ngủ, tuyệt nhiên không hề sợ nửa đêm nàng chém chết hắn.
- Ặc, ông chồng nhỏ, huấn luyện viên đến rồi, chị phải đi trước đây, lần sau gặp!
Isabella ngây ngẩn một lúc rồi sau đó liền tìm cớ cúp điện thoại, đương nhiên trên thực tế thì đúng lúc này Ngải Vi Nhi cũng vừa bước vào.
Hạ Thiên lướt nhìn một lượt khắp căn phòng tìm kiếm Kiều Đông Hải, qua một lúc hắn nhìn thấy Kiều Đông Hải đang tán gái ở một góc khác.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị chờ tôi một lát, tôi có tí việc sẽ quay lại ngay.
Hạ Thiên đi về phía Kiều Đông Hải.
Kiều Đông Hải rất nhanh nhìn thấy sự hiện diện của Hạ Thiên, hắn liền chủ động đi tới, thấp giọng hỏi:
- Có việc à?
- Chị Isabella gọi điện thoại cho tôi nói Đoàn Ám Ảnh sẽ không ám sát Tiểu Kiều nữa.
Hạ Thiên nhanh nhảu nói.
- Vậy à, tôi hiểu rồi.
Kiều Đông Hải gật gật đầu.
- Hạ Thiên, những chuyện còn lại cậu không cần lo lắng nữa rồi, tôi sẽ giải quyết ổn thoải, một khi đã chắc chắn được ai là kẻ muốn ám sát Tiểu Kiều đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua cho họ!
- Vậy được rồi, tôi quay trở lại chỗ mỹ nữ tỷ tỷ trước đây.
Hạ Thiên cũng chỉ muốn báo cho Kiều Đông Hải biết tin này mà thôi, nói xong liền quay người bước về phía Diệp Mộng Oánh.
Nhưng mới trong chốc lát, Hạ Thiên liền phát hiện ra bên cạnh Diệp Mộng Oánh còn có thêm một người, mà người này cũng không phải ai khác chính là Kiều Tiểu Kiều, hai người đang trò chuyện cái gì đấy mà trên mặt họ đều nở nụ cười rất tươi, nhìn bộ dạng họ nói chuyện rất chi là vui vẻ.
Hạ Thiên nhìn thấy cảnh này ngược lại cũng không hề cảm thấy kỳ lạ gì cả, hai người này đều là vợ của hắn, cùng nói chuyện phiếm với nhau đương nhiên cũng chẳng có gì là lạ, nhưng xem ra trong ánh mắt của đại đa số những người tham gia bữa yến tiệc từ thiện tối nay lại vô cùng kỳ lạ.
Mặc dù người đứng ra tổ chức bữa yến tiệc từ thiện này chính là Thiệu Chí Hùng, nhưng cũng không ai phủ nhận trong số những người ở đây, Kiều Tiểu Kiều và Diệp Mộng Oánh có thân gia hùng hậu cùng với sự đẹp đẽ phi phàm vẫn luôn là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, bất kỳ ai cũng thi thoảng nhìn các nàng một lúc, và họ nhìn thấy các nàng nói chuyện vui vẻ như vậy cơ hồ tất cả mọi người đều cảm thấy cả thế giới này thật sự đã thay đổi rồi, hai người này sao có thể trò chuyện vui vẻ như vậy được chứ?
Ai ai cũng biết, Kiều gia và Diệp gia vẫn luôn ngầm cạnh tranh giành địa vị gia tộc đệ nhất Giang Hải!
Từ lần trước cùng với Kiều Tiểu Kiều đến quán bar Thiên Hậu và sau khi làm cho Mễ Hồng chết đi sống lại, Hạ Thiên cũng chưa từng gặp lại người đẹp này, chỉ có điều Hạ Thiên đối với loại người con gái như Mễ Hồng cũng chẳng có hứng thú gì, cho nên hắn cũng không thèm để ý tới nàng, hay là đi tìm mỹ nữ tỷ tỷ của hắn tương đối quan trọng hơn.
- Hạ Thiên.
Nhưng vào lúc này Phương Sở lại chủ động chào hỏi Hạ Thiên.
- Làm gì thế?
Hạ Thiên liếc nhìn Phương Sở, hắn càng không có hứng thú với người đàn ông này.
- Có một chuyện không biết ngươi có biết hay không, Lâm Tử Hào và Cao Danh Dương đều đã đi kinh thành rồi.
Giọng Phương Sở không lớn, cũng chỉ đủ cho mấy người bọn họ có thể nghe thấy được.
- Hai tên ngu ngốc đó đi đâu cũng đâu có liên quan gì đến tôi, tôi không có hứng thú bọn họ.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Ban đầu là do Lâm Tử Hào xếp đặt Mễ Hồng giá họa cho Kiều Đông Hải, đúng không?
Phương Sở lại hỏi.
Hạ Thiên thấy hơi kỳ lạ nhìn Phương Sở:
- Đến giờ ngươi mới biết à?
- Trước đó có tin đồn, Lâm Tử Hào đột nhiên trở nên ngốc nghếch, tất cả đều nói là ngươi gây ra có phải không?
Phương Sở lại thấp giọng hỏi.
- Tên ngu ngốc nhát gan Lâm Tử Hào tôi chỉ vứt hắn lại tòa nhà Hải Giang hắn đã bị sợ khiếp đến ngu ngốc luôn, thật là vô tích sự!
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó có chút bực dọc.
- Sao ngươi có nhiều vấn đề vậy hả, tôi nhát phải nói chuyện với ngươi rồi, tôi rất bận phải đi trước đây!
Hạ Thiên nói đi là đi, rất nhanh đã đi tới bên Diệp Mộng Oánh.
Còn sau lưng hắn ánh mắt Phương Sở nhìn hắn có chút quái dị, về phần Mễ Hồng thì trong ánh mắt cô nhìn Hạ Thiên vừa có chút sợ hãi vừa có chút căm giận.
Nhìn thấy Hạ Thiên đã đi tới, Tô Bối Bối lại bất mãn:
- Nè, anh lại tới đây làm gì hả?
- Không liên quan đến cô.
Hạ Thiên không để ý đến tiểu cô nương này, hắn thuận tay ôm chiếc eo nhỏ nhắn của Diệp Mộng Oánh, đã lâu không có ôm mỹ nữ tỷ tỷ rồi, hôm nay phải ôm một cái trước đã.
Tô Bối Bối lại buồn bực, nàng trừng mắt với Hạ Thiên:
- Nè, đại lưu manh, không được phép chiếm tiện nghi chị họ!
- Mỹ nữ tỷ tỷ là vợ của tôi, tôi muốn sao thì làm vậy, mắc mớ gì tới cô chứ?
Hạ Thiên bất mãn trừng mắt với Tô Bối Bối, tiểu cô nương này thật đáng ghét.
- Có phải cô ghen ghét tôi không ôm cô không vậy? Chỉ có điều dáng cô quá xấu thôi, cho dù cô có ghen ghét cũng vô ích, tôi sẽ không ôm cô đâu!
Nói xong Hạ Thiên lại hôn một cái trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Mộng Oánh khiến cho Tô Bối Bối tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng đứng lên.
- Tức chết đi được, tôi đi tìm đại ca!
Tô Bối Bối giận dữ phán một câu, sau đó liền đi qua bên Tô Tiểu Xán.
Diệp Mộng Oánh bất giác lắc đầu, hai người này thật giống y như oan gia vậy, từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến tận bây giờ hầu như vẫn cãi nhau không ngừng.
Hạ Thiên lại rất vui vẻ, cuối cùng thì cái cô chán ghét Tô Bối Bối cũng đã đi, giờ sẽ không có ai quấy rầy hắn và mỹ nữ tỷ tỷ nữa.
Nhưng mà điện thoại lại đột nhiên đổ chuông lúc này, tiếng chuông điện thoại di động vang lên:
- Ông xã, có điện thoại kìa… ….
Hạ Thiên một tay ôm Diệp Mộng Oánh, một tay bắt máy:
- Ai đó?
- Chồng nhỏ à, là chị!
Bên kia vọng lại giọng nói êm tai, đúng là Isabella rồi.
- Nói cho cậu biết một tin vui, còn có một tin buồn nữa, cậu muốn nghe cái nào trước đây?
- Tin vui.
Hạ Thiên không do dự liền đáp.
- Hì hì, tin vui chính là Đoàn Ám Ảnh sẽ không truy sát cô tình nhân nhỏ bé Kiều Tiểu Kiều của cậu nữa, chủ thuê đã hủy bỏ ủy thác, ngoài ra còn bồi thường cho Đoàn Ám Ảnh tụi chị một ít tổn thất, đoàn trưởng đã quyết định không thực hiện nhiệm vụ này nữa vì thế mà chị và huấn luyện viên giờ đã không còn ở thành phố Giang Hải nữa!
Isabella cười hì hì nói.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Chị Isabella, có phải chị lại muốn đánh nhau nữa phải không? Chị cùng vợ sư tỷ xinh đẹp đều chạy mất, đây rõ ràng là tin buồn rồi!
- À... Thế này, ông chồng nhỏ à, chị còn có tin càng buồn hơn báo cho cậu biết!
Isabella vẫn yêu kiều như vậy, một bộ dạng mà ngay cả ở trong điện thoại cũng đã hấp dẫn Hạ Thiên rồi.
- Tuy Đoàn Ám Ảnh sẽ không truy sát Kiều Tiểu Kiều nữa nhưng huấn luyện viên nói nàng vẫn phải tìm cậu để báo thù đó!
Hạ Thiên lập tức cao hứng:
- Chị Isabella, cuối cùng chị cũng đã nói tin vui cho tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ ban thưởng cho chị.
- Ông chồng nhỏ à, huấn luyện viên muốn tìm cậu để báo thù, cậu không nghe nhầm đó chứ?
Isabella không khỏi ngẩn ngơ, cái này mà lại là tin vui sao?
- Chị Isabella, đợi khi nào vợ sư tỷ xinh đẹp tới tìm tôi, tôi có thể biến nàng ấy thành vợ chính thức của tôi rồi, cái này đương nhiên là chuyện vui rồi, tôi đang sầu là tìm không thấy nàng ấy đây!
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Isabella ngẩn ngơ, cái tư duy này của ông chồng nhỏ thật khác người quá, chả trách ngay cả nàng cũng dám ngủ, tuyệt nhiên không hề sợ nửa đêm nàng chém chết hắn.
- Ặc, ông chồng nhỏ, huấn luyện viên đến rồi, chị phải đi trước đây, lần sau gặp!
Isabella ngây ngẩn một lúc rồi sau đó liền tìm cớ cúp điện thoại, đương nhiên trên thực tế thì đúng lúc này Ngải Vi Nhi cũng vừa bước vào.
Hạ Thiên lướt nhìn một lượt khắp căn phòng tìm kiếm Kiều Đông Hải, qua một lúc hắn nhìn thấy Kiều Đông Hải đang tán gái ở một góc khác.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị chờ tôi một lát, tôi có tí việc sẽ quay lại ngay.
Hạ Thiên đi về phía Kiều Đông Hải.
Kiều Đông Hải rất nhanh nhìn thấy sự hiện diện của Hạ Thiên, hắn liền chủ động đi tới, thấp giọng hỏi:
- Có việc à?
- Chị Isabella gọi điện thoại cho tôi nói Đoàn Ám Ảnh sẽ không ám sát Tiểu Kiều nữa.
Hạ Thiên nhanh nhảu nói.
- Vậy à, tôi hiểu rồi.
Kiều Đông Hải gật gật đầu.
- Hạ Thiên, những chuyện còn lại cậu không cần lo lắng nữa rồi, tôi sẽ giải quyết ổn thoải, một khi đã chắc chắn được ai là kẻ muốn ám sát Tiểu Kiều đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua cho họ!
- Vậy được rồi, tôi quay trở lại chỗ mỹ nữ tỷ tỷ trước đây.
Hạ Thiên cũng chỉ muốn báo cho Kiều Đông Hải biết tin này mà thôi, nói xong liền quay người bước về phía Diệp Mộng Oánh.
Nhưng mới trong chốc lát, Hạ Thiên liền phát hiện ra bên cạnh Diệp Mộng Oánh còn có thêm một người, mà người này cũng không phải ai khác chính là Kiều Tiểu Kiều, hai người đang trò chuyện cái gì đấy mà trên mặt họ đều nở nụ cười rất tươi, nhìn bộ dạng họ nói chuyện rất chi là vui vẻ.
Hạ Thiên nhìn thấy cảnh này ngược lại cũng không hề cảm thấy kỳ lạ gì cả, hai người này đều là vợ của hắn, cùng nói chuyện phiếm với nhau đương nhiên cũng chẳng có gì là lạ, nhưng xem ra trong ánh mắt của đại đa số những người tham gia bữa yến tiệc từ thiện tối nay lại vô cùng kỳ lạ.
Mặc dù người đứng ra tổ chức bữa yến tiệc từ thiện này chính là Thiệu Chí Hùng, nhưng cũng không ai phủ nhận trong số những người ở đây, Kiều Tiểu Kiều và Diệp Mộng Oánh có thân gia hùng hậu cùng với sự đẹp đẽ phi phàm vẫn luôn là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, bất kỳ ai cũng thi thoảng nhìn các nàng một lúc, và họ nhìn thấy các nàng nói chuyện vui vẻ như vậy cơ hồ tất cả mọi người đều cảm thấy cả thế giới này thật sự đã thay đổi rồi, hai người này sao có thể trò chuyện vui vẻ như vậy được chứ?
Ai ai cũng biết, Kiều gia và Diệp gia vẫn luôn ngầm cạnh tranh giành địa vị gia tộc đệ nhất Giang Hải!
/1475
|