Trong nháy mắt đã tới đầy tháng Thư Mi. Cung Viễn Hoà và Minh Phỉ sau khi thương lượng đã chọn một ngày tốt, đặt mười hai bàn tiệc rượu ở Xa Hà Hiên, chỉ mời đồng liêu thân thiết trong nha môn, đãi một bữa tiệc khiêm tốn nhưng không kém phần long trọng cho Thư Mi.
Về phần thân thích ở xa, không chỉ ở Đăng Châu và kinh thành đều gửi tặng lễ đầy tháng mà kể cả Hồ Châu đại tỷ tỷ xinh đẹp đã nhiều năm không gặp cũng sai người đến tặng lễ. Thôi lão phu nhân cũng sai người đến tặng, trừ những vật tặng lễ giống bình thường, đặc biệt còn đưa tới một vòng cổ bằng chuỗi ngọc Bát Bảo tinh xảo để chúc mừng.
Trong những quà này, Minh Phỉ thích nhất là chiếc trống lắc được chế tạo tỉ mỉ của Thái gia phu nhân lão tộc trưởng Phan thị, và thẻ treo bằng gỗ đào cùng với thuốc tránh muỗi chích chuyên dành cho tiểu hài tử của Tống đạo sĩ, còn có một cái màn lồng của Tiêu Từ. Miếng gỗ đào treo đung đưa ở đầu cây liễu, màn lồng để dành mùa hè dùng, trống lắc đã sớm đặt bên cạnh Thư Mi, lúc không có chuyện gì thì lấy tới lắc lắc mấy cái vui đùa với Thư Mi.
Thấy sắp đến tháng chạp, Minh Phỉ cũng đã ra tháng, mọi việc cũng có nề nếp, Tiết đại cữu và Tiết cữu mẫu mang theo mười cái hòm xiểng đáp lễ của Cung Viễn Hoà và Minh Phỉ cho họ cao hứng về phủ của mình.
Minh Phỉ giải quyết chuyện trong nhà êm đẹp liền thấy nhẹ nhàng, sau khi an bài việc chuẩn bị lễ đầy tháng và lễ mừng năm mới cho trưởng tử của Thôi Mẫn tương đối xong xuôi, d.i.e.n.d.a.n.lqd liền chuyên tâm tập luyện và ăn uống điều độ để khôi phục lại vóc dáng cũ. Nàng không thể dễ dàng tha thứ việc trên bụng mình có một mớ thịt mỡ như vậy, cũng không thể tha thứ việc váy trước đây bây giờ không mặc được nữa, mặc dù biết việc khôi phục cần có thời gian nhưng nàng hận không thể trở về vóc dáng ban đầu ngay lập tức.
Tháng chạp năm này xảy ra rất nhiều chuyện, Tống đạo sĩ sức khoẻ ngày càng kém, mỗi ngày ngủ từ tám canh giờ trở lên, Thanh Hư sau khi hoàn tục đổi tên thành Hoa Hoàn mở một tiệm thuốc, vẫn ngày ngày ở lại Thiên Khánh cẩn thận chăm sóc Tống đạo sĩ, Tiêu Từ không về nhà qua năm mới, canh giữ ở Kim Ngọc Mãn Đường.
Vốn đám người Thái Quang Đình nói xong là phải về nhà mừng năm mới nhưng bởi vì Chung Thái phó bất ngờ qua đời mà đổi ngày về. Kể cả Trần thị đang ở trên đường về quê cũng thay đổi hành trình, Tinh Dạ đang gấp rút đi kinh thành, đều tụ tập chạy tới tụ họp cùng Thái Quốc Đống để bái tế Chung Thái phó.
Chung Thái Phó đột nhiên qua đời, một đám đệ tử, môn sinh, thủ hạ đến dự tầng tầng lớp lớp, chui qua không lọt. Trong khi nhiều người đang tìm một nơi nương tựa mới thì Thái Quốc Đống và Thái Quang Đình bình tĩnh giữ linh cữu Chung thái phó bảy ngày, lặng yên không tiếng động trở về Đăng Châu.
Lúc này Trần thị muốn tự mình về Thuỷ thành mừng năm mới cũng không thể được, chỉ có thể ở lại kinh thành qua năm. Mùa xuân năm thứ hai, Thái Quốc Đống hết nhiệm kỳ, sau khi đến kinh thành việc đầu tiêng là đi bái tế Chung Thái phó, sau đó mới đưa sổ con cho Lại bộ, bình tĩnh ở nhà đợi bổ nhiệm mới.
Bấy giờ Trần Tam nãi nãi bỗng nhiên sang thăm mẫu tử Minh Phỉ, thuận tiện hỏi thăm chuyện của Thái Quốc Đống: “Hiện nay người đắc lực nhất triều đình là Trụ quốc công, đường thúc con nói trong triều nhiều người đã đầu nhập làm môn hạ của hắn. Hắn khuyên phụ thân con nhưng người không nghe, mỗi ngày đều ru rú ở nhà. Kêu ca ca con viết lá thư để khuyên người đi. Cứ trì hoãn như vậy không phải chuyện tốt đâu.”
Minh Phỉ đoán được Thái Quốc Đống đến gần kinh thành, cũng so với bọn họ rõ ràng hơn việc nên làm gì, liền cười nói: “Phụ thân con rất cố chấp, nếu đường thúc đã khuyên nhưng không được thì lời đám tiểu bối như chúng con sao ông chịu nghe? Ông cũng thường nói, sống chết có
Về phần thân thích ở xa, không chỉ ở Đăng Châu và kinh thành đều gửi tặng lễ đầy tháng mà kể cả Hồ Châu đại tỷ tỷ xinh đẹp đã nhiều năm không gặp cũng sai người đến tặng lễ. Thôi lão phu nhân cũng sai người đến tặng, trừ những vật tặng lễ giống bình thường, đặc biệt còn đưa tới một vòng cổ bằng chuỗi ngọc Bát Bảo tinh xảo để chúc mừng.
Trong những quà này, Minh Phỉ thích nhất là chiếc trống lắc được chế tạo tỉ mỉ của Thái gia phu nhân lão tộc trưởng Phan thị, và thẻ treo bằng gỗ đào cùng với thuốc tránh muỗi chích chuyên dành cho tiểu hài tử của Tống đạo sĩ, còn có một cái màn lồng của Tiêu Từ. Miếng gỗ đào treo đung đưa ở đầu cây liễu, màn lồng để dành mùa hè dùng, trống lắc đã sớm đặt bên cạnh Thư Mi, lúc không có chuyện gì thì lấy tới lắc lắc mấy cái vui đùa với Thư Mi.
Thấy sắp đến tháng chạp, Minh Phỉ cũng đã ra tháng, mọi việc cũng có nề nếp, Tiết đại cữu và Tiết cữu mẫu mang theo mười cái hòm xiểng đáp lễ của Cung Viễn Hoà và Minh Phỉ cho họ cao hứng về phủ của mình.
Minh Phỉ giải quyết chuyện trong nhà êm đẹp liền thấy nhẹ nhàng, sau khi an bài việc chuẩn bị lễ đầy tháng và lễ mừng năm mới cho trưởng tử của Thôi Mẫn tương đối xong xuôi, d.i.e.n.d.a.n.lqd liền chuyên tâm tập luyện và ăn uống điều độ để khôi phục lại vóc dáng cũ. Nàng không thể dễ dàng tha thứ việc trên bụng mình có một mớ thịt mỡ như vậy, cũng không thể tha thứ việc váy trước đây bây giờ không mặc được nữa, mặc dù biết việc khôi phục cần có thời gian nhưng nàng hận không thể trở về vóc dáng ban đầu ngay lập tức.
Tháng chạp năm này xảy ra rất nhiều chuyện, Tống đạo sĩ sức khoẻ ngày càng kém, mỗi ngày ngủ từ tám canh giờ trở lên, Thanh Hư sau khi hoàn tục đổi tên thành Hoa Hoàn mở một tiệm thuốc, vẫn ngày ngày ở lại Thiên Khánh cẩn thận chăm sóc Tống đạo sĩ, Tiêu Từ không về nhà qua năm mới, canh giữ ở Kim Ngọc Mãn Đường.
Vốn đám người Thái Quang Đình nói xong là phải về nhà mừng năm mới nhưng bởi vì Chung Thái phó bất ngờ qua đời mà đổi ngày về. Kể cả Trần thị đang ở trên đường về quê cũng thay đổi hành trình, Tinh Dạ đang gấp rút đi kinh thành, đều tụ tập chạy tới tụ họp cùng Thái Quốc Đống để bái tế Chung Thái phó.
Chung Thái Phó đột nhiên qua đời, một đám đệ tử, môn sinh, thủ hạ đến dự tầng tầng lớp lớp, chui qua không lọt. Trong khi nhiều người đang tìm một nơi nương tựa mới thì Thái Quốc Đống và Thái Quang Đình bình tĩnh giữ linh cữu Chung thái phó bảy ngày, lặng yên không tiếng động trở về Đăng Châu.
Lúc này Trần thị muốn tự mình về Thuỷ thành mừng năm mới cũng không thể được, chỉ có thể ở lại kinh thành qua năm. Mùa xuân năm thứ hai, Thái Quốc Đống hết nhiệm kỳ, sau khi đến kinh thành việc đầu tiêng là đi bái tế Chung Thái phó, sau đó mới đưa sổ con cho Lại bộ, bình tĩnh ở nhà đợi bổ nhiệm mới.
Bấy giờ Trần Tam nãi nãi bỗng nhiên sang thăm mẫu tử Minh Phỉ, thuận tiện hỏi thăm chuyện của Thái Quốc Đống: “Hiện nay người đắc lực nhất triều đình là Trụ quốc công, đường thúc con nói trong triều nhiều người đã đầu nhập làm môn hạ của hắn. Hắn khuyên phụ thân con nhưng người không nghe, mỗi ngày đều ru rú ở nhà. Kêu ca ca con viết lá thư để khuyên người đi. Cứ trì hoãn như vậy không phải chuyện tốt đâu.”
Minh Phỉ đoán được Thái Quốc Đống đến gần kinh thành, cũng so với bọn họ rõ ràng hơn việc nên làm gì, liền cười nói: “Phụ thân con rất cố chấp, nếu đường thúc đã khuyên nhưng không được thì lời đám tiểu bối như chúng con sao ông chịu nghe? Ông cũng thường nói, sống chết có
/607
|