Mấy ngày trước ngày sinh dự tính, Minh Phỉ dặn Hoa ma ma để những vật như vải trắng và cây kéo đã đun qua trên đầu giường, thuận tiện lấy dùng bất cứ lúc nào. Bởi vì trách nhiệm quá nặng, ngủ không yên ổn, cuối cùng giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, hai người không khỏi cùng mất ngủ, nàng liền để Cung Viễn Hòa tới phòng sát vách, ngược lại để Hoa ma ma cùng Kim Trâm ở ngoài phòng nàng coi chừng.
Biểu hiện của Cung Viễn Hòa còn lo lắng hơn tất cả mọi người, ban đêm vừa nghe tiếng gió thổi cỏ lay sẽ bò dậy dạo một vòng. Hắn rất sợ dọa phải Minh Phỉ, cũng không dám lên tiếng hỏi đám người Hoa ma ma, chỉ đứng ở ngoài cửa nghiêng lỗ tai nghe động tĩnh, nghe tất cả bình thường, lại nhẹ chân nhẹ tay đi ngủ, nhưng nằm ở trên giường lại không ngủ được, thật khó khăn mới buồn ngủ, mới vừa nhắm mắt lại, lại đến lúc phải tới nha môn.
Mấy ngày như thế liên tiếp trôi qua, Minh Phỉ nhìn hắn cũng có chút tiều tụy, hình như còn có chút triệu chứng cảm mạo, vì vậy lúc ăn điểm liền hỏi hắn rốt cuộc làm sao, có phải là không thoải mái hay không, có muốn mời đại phu tới xem một chút hay không?
Cung Viễn Hòa để tay ở trên bụng của nàng, cười nói: Ta rất khỏe, ta chỉ là đang suy nghĩ rốt cuộc lúc nào thì đứa bé mới ra ngoài? Không phải nói chính là trong hai ngày này sao? Sao một chút động tĩnh cũng không có?
Minh Phỉ cười nói: Không đợi nổi hả?
Cung Viễn Hòa nghiêm túc gật đầu: Là không đợi nổi, muốn biết dung mạo đứa bé ra sao. Còn có một câu hắn không dám nói, nếu vật nhỏ này không ra, hắn sẽ phải chịu đựng đến điên luôn.
Đến lúc thì con tự nhiên sẽ ra. Minh Phỉ vuốt ve tay của hắn nói: Chàng hi vọng con có hình dạng thế nào? Muốn nữ nhi hay là nhi tử?
Cung Viễn Hòa nói: Vốn là ta muốn nhất định phải có dáng dấp thông minh lanh lợi, người gặp người thích. Hiện tại ta chỉ hi vọng, mặc kệ là nhi tử hay nữ nhi đều được, chỉ cần con bình an khỏe mạnh, không làm nàng chịu khổ chịu tội là tốt rồi. Nói đến đây, hắn không nhịn được nắm chặt tay Minh Phỉ.
Hắn đang sợ, nguyên nhân khiến hắn sợ hãi tất nhiên là do hắn đau lòng, hắn luyến tiếc nàng, nhưng điểm quan trọng nhất là, cái chết của thân mẫu hắn có liên quan đến chuyện này. Trong lòng Minh Phỉ vừa đau lại vừa ngọt, cười nói: Con vẫn luôn rất hiểu chuyện, chàng xem, ta cũng không nôn nghén quá mức, từ sau khi thai nghén con chưa bao giờ sinh bệnh. Ta cũng rất chú ý đi lại, nhất định có thể sinh hạ rất thuận lợi.
Cung Viễn Hòa chỉ lặng yên chốc lát, nhỏ giọng nói: Ta biết rõ. Hắn nhẹ nhàng áp đầu vào bụng của Minh Phỉ, lẩm bẩm: Ta luyến tiếc nàng... nàng cũng luyến tiếc ta. Cho nên nhất định sẽ thuận lợi sinh ra đứa bé. Nó rất hiểu chuyện, nhất định không đành lòng giày vò phụ mẫu của mình. Nàng còn có phụ mẫu thân nhân, thế nhưng hắn lại chỉ có nàng, càng về sau, hắn càng thấy được nàng và hắn là hai người sống nương tựa lẫn nhau.
Minh Phỉ đau lòng vuốt mặt của hắn, nói: Chàng yên tâm đi, đại nạn không chết tất có phúc về sau, ta đã tìm được đường sống trong chỗ chết nhiều lần, chính là vì hưởng phúc về sau.
Cung Viễn Hòa ngồi dậy, có chút tức giận nhìn nàng: Nàng nói tới chết rồi sống làm gì nha?
Minh Phỉ vội cười nói: Dạ, ta sai rồi, không bao giờ nói nữa.
Sắc mặt của Cung Viễn Hòa mới dễ nhìn hơn chút.
Hoa ma ma ở ngoài rèm nghe được đối thoại của hai người, không khỏi có chút thổn thức. Bà biết cả đêm Cung Viễn Hòa thức dậy mấy lần, cũng biết hắn ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng lại nhớ Minh Phỉ. Trong lòng cảm thấy hai người Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ rất đáng thương, cũng không có trưởng bối ở bên cạnh chủ trì đại cục, lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, tiểu phu thê khó tránh khỏi luống cuống tay chân.
Thấy hai người không có động tác thân mật nữa, Phương Tố đi vào, cười nói: Đại gia cùng đại phu nhân không phải lo lắng, sinh con rất bình thường, cho dù là các tiểu thư có thân thể yếu được chăm sóc kĩ lưỡng, nhưng từ nhỏ đại phu nhân đã chịu khổ, sau đó cũng thích đi lại thường xuyên, dù là thể lực hay thân hình đều là vô cùng tốt, tuyệt đối không có việc gì.
Cung Viễn Hòa lên tinh thần cười nói: Ta biết rõ không có việc gì, chẳng lẽ nàng có thể có chuyện gì? Chính là ta. . . . . . Hắn cười cười không lên tiếng.
Minh Phỉ nhỏ giọng nói: Chàng chính là muốn bày tỏ chàng thương ta, yêu ta, phải không?
Cung Viễn Hòa hé miệng cười cười, xoa bóp gương mặt trắng mập của nàng, nói: Ta đi đây, có chuyện liền
Biểu hiện của Cung Viễn Hòa còn lo lắng hơn tất cả mọi người, ban đêm vừa nghe tiếng gió thổi cỏ lay sẽ bò dậy dạo một vòng. Hắn rất sợ dọa phải Minh Phỉ, cũng không dám lên tiếng hỏi đám người Hoa ma ma, chỉ đứng ở ngoài cửa nghiêng lỗ tai nghe động tĩnh, nghe tất cả bình thường, lại nhẹ chân nhẹ tay đi ngủ, nhưng nằm ở trên giường lại không ngủ được, thật khó khăn mới buồn ngủ, mới vừa nhắm mắt lại, lại đến lúc phải tới nha môn.
Mấy ngày như thế liên tiếp trôi qua, Minh Phỉ nhìn hắn cũng có chút tiều tụy, hình như còn có chút triệu chứng cảm mạo, vì vậy lúc ăn điểm liền hỏi hắn rốt cuộc làm sao, có phải là không thoải mái hay không, có muốn mời đại phu tới xem một chút hay không?
Cung Viễn Hòa để tay ở trên bụng của nàng, cười nói: Ta rất khỏe, ta chỉ là đang suy nghĩ rốt cuộc lúc nào thì đứa bé mới ra ngoài? Không phải nói chính là trong hai ngày này sao? Sao một chút động tĩnh cũng không có?
Minh Phỉ cười nói: Không đợi nổi hả?
Cung Viễn Hòa nghiêm túc gật đầu: Là không đợi nổi, muốn biết dung mạo đứa bé ra sao. Còn có một câu hắn không dám nói, nếu vật nhỏ này không ra, hắn sẽ phải chịu đựng đến điên luôn.
Đến lúc thì con tự nhiên sẽ ra. Minh Phỉ vuốt ve tay của hắn nói: Chàng hi vọng con có hình dạng thế nào? Muốn nữ nhi hay là nhi tử?
Cung Viễn Hòa nói: Vốn là ta muốn nhất định phải có dáng dấp thông minh lanh lợi, người gặp người thích. Hiện tại ta chỉ hi vọng, mặc kệ là nhi tử hay nữ nhi đều được, chỉ cần con bình an khỏe mạnh, không làm nàng chịu khổ chịu tội là tốt rồi. Nói đến đây, hắn không nhịn được nắm chặt tay Minh Phỉ.
Hắn đang sợ, nguyên nhân khiến hắn sợ hãi tất nhiên là do hắn đau lòng, hắn luyến tiếc nàng, nhưng điểm quan trọng nhất là, cái chết của thân mẫu hắn có liên quan đến chuyện này. Trong lòng Minh Phỉ vừa đau lại vừa ngọt, cười nói: Con vẫn luôn rất hiểu chuyện, chàng xem, ta cũng không nôn nghén quá mức, từ sau khi thai nghén con chưa bao giờ sinh bệnh. Ta cũng rất chú ý đi lại, nhất định có thể sinh hạ rất thuận lợi.
Cung Viễn Hòa chỉ lặng yên chốc lát, nhỏ giọng nói: Ta biết rõ. Hắn nhẹ nhàng áp đầu vào bụng của Minh Phỉ, lẩm bẩm: Ta luyến tiếc nàng... nàng cũng luyến tiếc ta. Cho nên nhất định sẽ thuận lợi sinh ra đứa bé. Nó rất hiểu chuyện, nhất định không đành lòng giày vò phụ mẫu của mình. Nàng còn có phụ mẫu thân nhân, thế nhưng hắn lại chỉ có nàng, càng về sau, hắn càng thấy được nàng và hắn là hai người sống nương tựa lẫn nhau.
Minh Phỉ đau lòng vuốt mặt của hắn, nói: Chàng yên tâm đi, đại nạn không chết tất có phúc về sau, ta đã tìm được đường sống trong chỗ chết nhiều lần, chính là vì hưởng phúc về sau.
Cung Viễn Hòa ngồi dậy, có chút tức giận nhìn nàng: Nàng nói tới chết rồi sống làm gì nha?
Minh Phỉ vội cười nói: Dạ, ta sai rồi, không bao giờ nói nữa.
Sắc mặt của Cung Viễn Hòa mới dễ nhìn hơn chút.
Hoa ma ma ở ngoài rèm nghe được đối thoại của hai người, không khỏi có chút thổn thức. Bà biết cả đêm Cung Viễn Hòa thức dậy mấy lần, cũng biết hắn ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng lại nhớ Minh Phỉ. Trong lòng cảm thấy hai người Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ rất đáng thương, cũng không có trưởng bối ở bên cạnh chủ trì đại cục, lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, tiểu phu thê khó tránh khỏi luống cuống tay chân.
Thấy hai người không có động tác thân mật nữa, Phương Tố đi vào, cười nói: Đại gia cùng đại phu nhân không phải lo lắng, sinh con rất bình thường, cho dù là các tiểu thư có thân thể yếu được chăm sóc kĩ lưỡng, nhưng từ nhỏ đại phu nhân đã chịu khổ, sau đó cũng thích đi lại thường xuyên, dù là thể lực hay thân hình đều là vô cùng tốt, tuyệt đối không có việc gì.
Cung Viễn Hòa lên tinh thần cười nói: Ta biết rõ không có việc gì, chẳng lẽ nàng có thể có chuyện gì? Chính là ta. . . . . . Hắn cười cười không lên tiếng.
Minh Phỉ nhỏ giọng nói: Chàng chính là muốn bày tỏ chàng thương ta, yêu ta, phải không?
Cung Viễn Hòa hé miệng cười cười, xoa bóp gương mặt trắng mập của nàng, nói: Ta đi đây, có chuyện liền
/607
|