Hỉ Doanh Môn

Chương 270 - Chuowng 270

/607




Minh Phỉ bình tĩnh lật qua lật lại số vải vóc may trang phục, nửa điểm mất hứng cũng không có, cũng chẳng có dấu hiệu nổi giận, thậm chí còn lấy một khối ngọc đặt dưới đáy rương hướng về phía ánh sáng tinh tế quan sát.

Tiết Minh Qúy thấy vậy vội cười nói: “Nãi nãi, số vải vóc này là do đích thân đại gia mua ở Phủ Minh mang về cho ngài. Mới vừa rồi đại gia liên tục dặn dò tiểu nhân nhất định phải ddlqd chuyển đến tận tay cho nãi nãi. Nãi nãi nhìn xem, số vải vóc này thật đẹp… Hoa ma ma cũng thấy vậy phải không?”

Hoa ma ma tức giận trừng mắt nhìn ông ta.

“Tiết tổng quản cực khổ rồi.” Minh Phỉ chẳng nói đúng sai gì chỉ buông số vải vóc trong tay xuống, cũng không nói đẹp nhưng cũng không nói khó coi: “Có phải nhị nãi nãi và nhị cô gia bên sát vách đã trở lại rồi không?”

Tiết Minh Qúy vội nói: “Vâng, đúng vậy. Nhị cô nãi nãi nhận được tin tức nói là Chu di nương bị bệnh nặng nên trở về, khi đến bến tàu nghe tiểu nhân nói là Chu di nương đã mất, lúc ấy khóc rất thảm thiết. Đại gia sai tiểu nhân đưa bọn họ trở về trước.”

Minh Phỉ cầm một quả sơn trà ngon nhất trên chiếc đĩa đựng trái cây rồi đưa cho Vân Cẩm nói: “Đưa sơn trà này cho Sơn nhi ăn đi.” Sau đó nhìn một sọt quả sơn trà trước mặt, mí mắt cũng không nâng lên nói: “Nhị cô nãi nãi đi đường xa, ta không có gì chiêu đãi nàng ấy, hãy mang tất cả số sơn trà này sang nhà sát vách biếu nàng ấy đi!”

Tất cả hạ nhân xung quanh hai mặt nhìn nhau. Cuối cùng Kim Trâm lấy hết can đảm tiến lên nói: “Nãi nãi, năm nay Thủy Thành phủ còn chưa gởi sơn trà lên…”

Minh Phỉ liếc nàng ta: “Các ngươi cũng muốn ăn à? Vậy thì thưởng cho các ngươi, các ngươi ăn hết đi, không cần để lại.”

Tâm mọi ngưởi nhảy lên sợ hãi. Đại gia đi xa mang sơn trà về làm quà cho nãi nãi, nếu để hắn biết nãi nãi còn chưa ăn quả nào mà bị bọn họ ăn hết sạch… Kim Trâm vội lắc đầu: “Nô tỳ không muốn ăn, một chút cũng không muốn ăn.”

Minh Phỉ cười: “Vậy thì còn không nhanh chuyển đi đi? Sau đó mang tất cả số vải vóc này cất vào kho đi.”

Lúc này Tiết Minh Qúy cảm thấy có nói nữa cũng thành thừa nên không khỏi âm thầm lau mồ hôi lạnh, nhưng vẫn còn may là số vải vóc này vẫn còn không mang đi tặng người khác. Nếu không Cung Viễn Hòa ăn tức, hắn cũng muốn tức giận theo.

Hai người Kim Trâm và Đan Hà, một người thì bê sọt sơn trà, một người ôm tất cả vải vóc ra khỏi cửa, nhưng trước khi đi vẫn còn ngoái đầu nói với Tiết Minh Qúy: “Tiết tổng quản, khi nào đại gia trở về, ngài phải thay chúng ta làm chứng, chúng ta đã cố gắng khuyên nãi nãi rồi.”

Tiết Minh Qúy nhỏ giọng nói: “Hai nha đầu ngốc! Mang đi biếu một nửa thôi, còn để lại một nửa, đây là tâm ý của đại gia, cũng không phải làm trái ý nãi nãi, như vậy không phải tốt hơn sao?”

Kim Trâm và Đan Hà liếc mắt nhìn nhau cười: “Qủa nhiên Tiết tổng quản thông minh, thật là ý kiến hay”

Tiết Minh Qúy cũng bật cười: “Các ngươi còn phải học hỏi nhiều hơn nữa.”

Đan Hà nhìn xung quanh thấy không có người nào vội ghé mặt hỏi nhỏ: “Tiết tổng quản, ngài nói thật với chúng ta đi, rốt cuộc đại gia có ý tưởng gì vậy?”

Tiết Minh Qúy sờ sờ sợi ria mép: “Ta nhìn qua thì có lẽ đại gia cũng không biết chuyện kia.” Thấy hai nha hoàn vẫn khẩn trương thì bật cười: “Các ngươi gấp cái gì chứ? Đại gia sẽ trở về nhanh thôi! Các ngươi nhanh đi làm việc của mình đi.”

Bóng dáng mập mạp của Tiết Minh Qúy biến mất ở chỗ rẽ, Đan Hà nhìn theo bĩu môi: “Tiết tổng quản cũng không phải là người tốt gì. Biết rõ chúng ta gấp gáp thế nhưng ông ấy lại không nói cho chúng ta.”

Kim Trâm lại nhấc cái sọt sơn trà lên: “Đi thôi, ta dám đánh cuộc là có lẽ ông ấy cũng không biết gì đâu. Nếu ông ấy biết thì mới vừa rồi sẽ trấn an tâm của nãi nãi rồi. Chúng ta nhanh đi rồi trở lại phục vụ nãi nãi.”

Hoa ma ma thấy Minh Phỉ cầm cuốn sách mỏng ngồi bên cửa sổ nhưng thật lâu vẫn không thấy lật sang trang, rõ ràng là không yên lòng, vì vậy đưa đến một ly trà nhẹ nhàng khuyên: “Nãi nãi, nếu thân thể không thoải mái cũng đừng chịu đựng như vậy. Những sổ sách này lúc nào cũng có thể xem.”

Minh Phỉ nhận lấy tách trà nghiến răng nói: “Tiết tổng quản đã nói, vậy rõ ràng hắn biết ta bị bệnh vậy mà hắn chẳng những không lập tức trở về nhà, cuối cùng một mực chạy đi uống rượu với người khác! Hắn mặc kệ ta sống chết thế nào, ta cũng không cần phải quan tâm sổ sách của hắn làm gì!” Nói rồi hung hăng vứt cuốn sách xuống nền nhà.

Hoa ma ma nghĩ thầm, tính tình Minh Phi rất nóng nảy, nếu bà không khuyên một chút, chỉ sợ lại có chuyện. Vì vậy vội vàng khom người nhặt cuốn sách lên khuyên nhủ: “Nãi nãi, ddlqd có lẽ đại gia phải đi giải quyết chuyện kia? Ngài cũng đừng để tâm mấy chuyện vụn vặt này. Đợi đại gia trở về cũng không cần bực bội, phải hỏi rõ ràng trước mới được.”

Không phải Minh


/607

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status