Edit: Thu Lệ
Tẩy Bình thấy Song Thọ và Tiết Minh Qúy đứng thẳng trên bến tàu cười nói: Gia, người xem, Thọ gia nói có chuyện không thể đi cùng chúng ta, tại sao lại tới trước chúng ta vậy?
Cung Viễn Hòa nói: Có lẽ hắn muốn chạy đến tới đây làm việc.
Tẩy Bình nhỏ giọng lầm bầm: Vậy cứ nói thẳng ra không được à? Làm gì phải kín đáo như thế.
Thuyền vừa cặp bờ, Song Thọ và Tiết Minh Quý đều tranh nhau tiến lên đón Cung Viễn Hòa. Rốt cuộc Tiết Minh Quý chỉ là người làm, số tuổi cũng lớn, không cường tráng bằng Song Thọ nên không dám tranh giành với Song Thọ để Song Thọ đoạt trước, nhưng hắn tự có cách của hắn lớn tiếng hô một tiếng: Đại gia! Sau đó nháy nháy mắt với Cung Viễn Hòa, lại liếc qua Song Thọ.
Cung Viễn Hòa đã từng mắt đi mày lại với hắn. Lập tức hiểu hắn có lời muốn nói với mình, hơn nữa còn rất gấp, không những thế mà còn có liên quan lớn đến Song Thọ. Lập tức vịn khuỷu tay Song Thọ cười nói: Chuyện của ca ca đã làm xong chưa?
Song Thọ đáp qua loa một tiếng, kéo hắn nói: Ta có lời muốn nói với ngươi, đã xắp xếp bữa ăn ở Xan Hà hiên, hãy cùng ta đến đó đi. Nói xong nhìn về phía Lưu ma ma và Đặng Cửu theo ở phía sau: Các ngươi cũng tới.
Đặng Cửu dừng bước, nhíu mày nói: Chuyện gì?
Lưu ma ma và Song Thọ nhanh chóng trao đổi ánh mắt, trong lòng biết chưa thành công. Cũng cảm thấy lúc này trở về là khó chịu, không chừng còn bị khinh bỉ. Xác thực không bằng đến Xan Hà hiên trước. Sau khi mở lời, lại cùng theo Cung Viễn Hòa trở về xong liền cười nói: Làm sao Thọ gia biết đại gia thầm nói muốn ăn sủi cảo tôm thạch anh ở Xan Hà hiên hả?
Song Thọ tán thưởng nhìn Lưu ma ma một cái, nói: Hòa đệ khổ cực, ta không có cách nào diễn tả lòng biết ơn trong lòng, chỉ có thể mời hắn ăn bữa cơm tán gẫu biểu lộ chút tình cảm. Hòa đệ sẽ không ghét bỏ ta qua loa chứ.
Hai người họ một xướng một họa, Đặng Cửu không tiện nhiều lời, Cung Viễn Hòa cũng không tiện ngăn cản.
Cái này là muốn dụ dỗ mọi người đến Xan Hà hiên chuốc rượu, một dụ dỗ lừa gạt, một ép một khuyên. Cái này không ra chuyện mới là lạ! Tiết Minh Quý ở bên cạnh thấy phải đổ mồ hôi lạnh, đang muốn đi đến gần Song Thọ đã nhảy tới trước một bước chen vào giữa hắn với Cung Viễn Hòa nói: Hòa đệ, đệ xem nếu không để Tiết tổng quản lấy hành lý trở về phủ trước. . . . . .
Cung Viễn Hòa cười nói: Được. Lại đi vòng qua Song Thọ, nói: Ta có mấy câu muốn dặn dò hắn.
Song Thọ cũng không tiện tiến tới nữa, chỉ có thể tránh ra.
Cung Viễn Hòa và Tiết Minh Quý đi qua một bên nói: Thế nào? Nãi nãi có chuyện gì à?
Tiết Minh Quý nhìn lướt qua Song Thọ đang nhìn trừng trừng và Lưu ma ma đang cười đến vui vẻ, giọng điệu mang theo mấy phần nịnh hót nói: Tiểu nhân chúc mừng đại gia.
Cung Viễn Hòa nhíu mày: Chúc mừng ta cái gì? Ngươi mà cũng học được dáng vẻ này khi nào vậy? Suy nghĩ một chút, rồi lại cười lên: Có phải nãi nãi. . . . . .?
Tiết Minh Quý thầm nghĩ, nhìn dáng vẻ không biết gì của đại gia này, trong lòng cũng còn nghĩ đến nãi nãi.
Nhìn dáng vẻ muốn nói chính nghĩa của đại gia này, có lẽ còn tưởng rằng chuyện gì tốt đang chờ hắn đấy, suy nghĩ tốt thật. Vì vậy nhỏ giọng nói: Hôm qua Thọ gia đến gặp nãi nãi, muốn xin nãi nãi làm chủ thu biểu tiểu thư thay đại gia. Sau đó dừng lại nhìn Cung Viễn Hòa phản ứng thế nào.
Cung Viễn Hòa kinh ngạc hơi mở miệng ra, có chút mờ mịt nhìn về phía Song Thọ và Đặng Cửu, ngay sau đó nhíu mày, chút dáng vẻ vui mừng cũng không có.
Tiết Minh Quý thấy rõ phản ứng của hắn, liền thêm dầu thêm mỡ: Nãi nãi bị bệnh, sáng nay không thức dậy khỏi giường, đồ cũng ăn không vô, lại không chịu mời đại phu, Hoa ma ma gấp đến độ giống như cái gì vậy. Nên nói đều nói rồi, muốn lập tức trở lại thăm nãi nãi, hay là muốn uống rượu với huynh đệ, chính hắn tự quyết
Tẩy Bình thấy Song Thọ và Tiết Minh Qúy đứng thẳng trên bến tàu cười nói: Gia, người xem, Thọ gia nói có chuyện không thể đi cùng chúng ta, tại sao lại tới trước chúng ta vậy?
Cung Viễn Hòa nói: Có lẽ hắn muốn chạy đến tới đây làm việc.
Tẩy Bình nhỏ giọng lầm bầm: Vậy cứ nói thẳng ra không được à? Làm gì phải kín đáo như thế.
Thuyền vừa cặp bờ, Song Thọ và Tiết Minh Quý đều tranh nhau tiến lên đón Cung Viễn Hòa. Rốt cuộc Tiết Minh Quý chỉ là người làm, số tuổi cũng lớn, không cường tráng bằng Song Thọ nên không dám tranh giành với Song Thọ để Song Thọ đoạt trước, nhưng hắn tự có cách của hắn lớn tiếng hô một tiếng: Đại gia! Sau đó nháy nháy mắt với Cung Viễn Hòa, lại liếc qua Song Thọ.
Cung Viễn Hòa đã từng mắt đi mày lại với hắn. Lập tức hiểu hắn có lời muốn nói với mình, hơn nữa còn rất gấp, không những thế mà còn có liên quan lớn đến Song Thọ. Lập tức vịn khuỷu tay Song Thọ cười nói: Chuyện của ca ca đã làm xong chưa?
Song Thọ đáp qua loa một tiếng, kéo hắn nói: Ta có lời muốn nói với ngươi, đã xắp xếp bữa ăn ở Xan Hà hiên, hãy cùng ta đến đó đi. Nói xong nhìn về phía Lưu ma ma và Đặng Cửu theo ở phía sau: Các ngươi cũng tới.
Đặng Cửu dừng bước, nhíu mày nói: Chuyện gì?
Lưu ma ma và Song Thọ nhanh chóng trao đổi ánh mắt, trong lòng biết chưa thành công. Cũng cảm thấy lúc này trở về là khó chịu, không chừng còn bị khinh bỉ. Xác thực không bằng đến Xan Hà hiên trước. Sau khi mở lời, lại cùng theo Cung Viễn Hòa trở về xong liền cười nói: Làm sao Thọ gia biết đại gia thầm nói muốn ăn sủi cảo tôm thạch anh ở Xan Hà hiên hả?
Song Thọ tán thưởng nhìn Lưu ma ma một cái, nói: Hòa đệ khổ cực, ta không có cách nào diễn tả lòng biết ơn trong lòng, chỉ có thể mời hắn ăn bữa cơm tán gẫu biểu lộ chút tình cảm. Hòa đệ sẽ không ghét bỏ ta qua loa chứ.
Hai người họ một xướng một họa, Đặng Cửu không tiện nhiều lời, Cung Viễn Hòa cũng không tiện ngăn cản.
Cái này là muốn dụ dỗ mọi người đến Xan Hà hiên chuốc rượu, một dụ dỗ lừa gạt, một ép một khuyên. Cái này không ra chuyện mới là lạ! Tiết Minh Quý ở bên cạnh thấy phải đổ mồ hôi lạnh, đang muốn đi đến gần Song Thọ đã nhảy tới trước một bước chen vào giữa hắn với Cung Viễn Hòa nói: Hòa đệ, đệ xem nếu không để Tiết tổng quản lấy hành lý trở về phủ trước. . . . . .
Cung Viễn Hòa cười nói: Được. Lại đi vòng qua Song Thọ, nói: Ta có mấy câu muốn dặn dò hắn.
Song Thọ cũng không tiện tiến tới nữa, chỉ có thể tránh ra.
Cung Viễn Hòa và Tiết Minh Quý đi qua một bên nói: Thế nào? Nãi nãi có chuyện gì à?
Tiết Minh Quý nhìn lướt qua Song Thọ đang nhìn trừng trừng và Lưu ma ma đang cười đến vui vẻ, giọng điệu mang theo mấy phần nịnh hót nói: Tiểu nhân chúc mừng đại gia.
Cung Viễn Hòa nhíu mày: Chúc mừng ta cái gì? Ngươi mà cũng học được dáng vẻ này khi nào vậy? Suy nghĩ một chút, rồi lại cười lên: Có phải nãi nãi. . . . . .?
Tiết Minh Quý thầm nghĩ, nhìn dáng vẻ không biết gì của đại gia này, trong lòng cũng còn nghĩ đến nãi nãi.
Nhìn dáng vẻ muốn nói chính nghĩa của đại gia này, có lẽ còn tưởng rằng chuyện gì tốt đang chờ hắn đấy, suy nghĩ tốt thật. Vì vậy nhỏ giọng nói: Hôm qua Thọ gia đến gặp nãi nãi, muốn xin nãi nãi làm chủ thu biểu tiểu thư thay đại gia. Sau đó dừng lại nhìn Cung Viễn Hòa phản ứng thế nào.
Cung Viễn Hòa kinh ngạc hơi mở miệng ra, có chút mờ mịt nhìn về phía Song Thọ và Đặng Cửu, ngay sau đó nhíu mày, chút dáng vẻ vui mừng cũng không có.
Tiết Minh Quý thấy rõ phản ứng của hắn, liền thêm dầu thêm mỡ: Nãi nãi bị bệnh, sáng nay không thức dậy khỏi giường, đồ cũng ăn không vô, lại không chịu mời đại phu, Hoa ma ma gấp đến độ giống như cái gì vậy. Nên nói đều nói rồi, muốn lập tức trở lại thăm nãi nãi, hay là muốn uống rượu với huynh đệ, chính hắn tự quyết
/607
|