Editor: Trịnh Phương
Trải qua đòn cảnh cáo này, quả nhiên không còn xảy ra chuyện không bẩm báo đã tự tiện vào phòng. Mà Bạch Lộ, từ đó về sau, quan hệ cùng Kim Trâm rõ rang đã xa cách hơn rất nhiều, mặc dù làm việc vẫn tận tâm tận lực, nhưng cũng không thích nói thích cười như trước, không có việc gì liền núp ở trong phòng thiêu thùa may vá, không tùy tiện đi ra.
Minh Phỉ cũng không quản nàng, chỉ lặng lẽ phân phó Tiết Minh Quý, chọn lựa một người thích hợp trong số các quản sự, mang danh sách tới, từ từ cân nhắc chọn lựa.
Đến ngày đầy tháng của nhi tử Kiều Đào, Minh Phỉ bảo Tiết Diệc Thanh cũng thu thập đồ đạc, chuẩn bị sáng sớm ngày thứ hai liền đi tới nông thôn trước. Tinh thần mỗi ngày của Tiết Diệc Thanh vô cùng tốt, hăng hái dạt dào nói: Ngày mai biểu ca sẽ cưỡi ngựa sao?
Minh Phỉ gật đầu: Nếu như thời tiết tốt, chắc là sẽ cưỡi ngựa.
Tiết Diệc Thanh trừng mắt nhìn, níu lấy cánh tay của nàng: Tẩu tẩu, tẩu đã từng cưỡi ngựa chưa?
Đây là hưng phấn muốn điên rồi sao? Minh Phỉ ngước mắt nhìn nàng, cười lắc đầu: Chưa từng.
Tiết Diệc Thanh kéo tay Minh Phỉ lắc lắc: Tẩu tẩu, tẩu nói biểu ca dạy chúng ta cưỡi ngựa có được không?
Lời nói vừa dứt, Nga ma ma đã hoảng hốt lo sợ đứng dậy: Không được, không được, nữ nhân sao có thể cưỡi ngựa chứ?
Tiết Diệc Thanh cũng nghiêm mặt: Sao lại không thể cưỡi? Tiêu Từ tỷ tỷ còn cưỡi ngựa đi làm ăn khắp nơi! Nàng có thể làm, vì sao tới ta thì không thể làm được?
Nga ma ma nói: Nàng là không còn cách nào khác, nếu không nàng tất nhiên cũng không chịu xuất đầu lộ diện. Thân thể tiểu thư lại không tốt, có thể so với nàng sao?
Một nữ tử ngoan ngoãn như Tiết Diệc Thanh lại đột nhiên gào thét: Ta liền muốn cưỡi, càng muốn cưỡi! Từ nhỏ đến lớn, các ngươi không cho ta làm như này, không cho ta làm thế kia, cho tới bây giờ ta cũng không dám tìm thêm phiền toái cho các ngươi, đều nhất nhất nghe theo, nhưng ta chỉ muốn cưỡi ngựa, muốn thử một chút, tại sao cũng không cho ta cưỡi? Nói xong đẩy Nga ma ma ra, xoay người chạy ra ngoài. Tiểu thư! Nga ma ma bị dọa sợ, không để ý tới hình tượng, kéo váy lên đuổi theo, Minh Phỉ ngăn nàng lại: Để ta đi.
Thân thể Tiết Diệc Thanh yếu đuối, chỉ mới chạy khỏi viện Minh Phỉ đã không thể chạy nổi, tức giận tìm chỗ hẻo lánh, quay về phía góc tường hờn dỗi.
Minh Phỉ vịn vai của nàng, cười nói: Không phải chỉ là cưỡi ngựa sao? Chờ khi tới trong trang, chúng ta tìm nơi rộng rãi, để biểu ca muội dạy muội cưỡi thỏa thích là được.
Tiết Diệc Thanh dẩu miệng, tức giận bất bình xé chiếc lá xanh của cây sồi: Ta nhẫn nhịn nàng đã lâu rồi, từ nhỏ đã trông nom này trông nom nụ, cuộc sống này trôi qua thật không có ý nghĩa. Chỉ cần có nàng ở đây, ta liền không có lúc nào được vừa ý. Ngày đó lão đạo trưởng cũng nói, muốn ta vận động thích hợp, nàng thì tốt rồi, suốt ngày trói buộc ta, không có bệnh cũng sẽ nuôi ra bệnh.
Minh Phỉ cố ý nói: Đúng, nàng thật sự quá đáng giận. Chúng ta không để ý tới nàng, không cho nàng tới thôn trang cùng chúng ta. Mặc kệ nàng nói thế nào, cũng không được. Sau đó cho biểu ca muội đưa nàng về, để trong nhà khác phái một ma ma hiểu chuyện khác tới.
Tiết Diệc Thanh không nói lời nào, một hồi lâu sau mới nói: Hay là thôi đi, nếu thật sự đưa về, nàng sẽ bị người khác cười nhạo. Không cho nàng theo tới thôn trang, để nàng hiểu biết thế nào là lợi hại là được. Trừ cái này ra, nàng vẫn rất tốt với ta.
Vẫn là không nỡ nha. Minh Phỉ cười nói: Nếu lão đạo trưởng đã nói muội cần vận động thích hợp, vì sao muội không nghiêm túc giảng đạo lý với nàng, mà lại phải tức giận rồi một mình chạy đến đây?
Tiết Diệc Thanh đỏ mặt: Muội chỉ biết tức giận, không nghĩ tới chuyện này.
Minh Phỉ dắt tay nàng chậm rãi đi về: Cố gắng không để cho người khác gặp thêm phiền toái vì mình tất nhiên rất tốt, nhưng cũng cần nói cho người khác nghe ý tưởng chân thật của mình, cố gắng thuyết phục người khác để đạt tới mục đích, nếu không lại nghẹn tới nỗi bản thân cũng hỏng, không phải là cái được không bù nổi cái mất? Tiết Diệc Thanh cúi đầu nói: Người trong nhà rất tốt với muội, từ nhỏ các ca ca tẩu tẩu, các tỷ tỷ trong nhà muội đều tốt, bọn họ không ghen tỵ với muội, còn tìm cách chọc muọi vui vẻ. Thân thể phụ thân không tốt, mẫu thân rất bận, ca ca tẩu tẩu cũng có chuyện của mình, ta không dám tìm thêm phiền toái cho bọn họ.
Minh Phỉ nghe tiếng thở dài, yêu thương siết chặt tay của nàng: Đứa ngốc, bọn họ đều hy vọng muội vui vẻ. Nếu muội không vui, tất cả những điều bọn họ làm cho muội liền vô ích. Cho nên hiện tại cũng tốt, tương lai cũng được, việc muội cần làm là khiến mình sống vui vẻ, mới chính là tốt cho bọn họ.
Tiết Diệc Thanh dùng sức gật đầu một cái: Muội nhớ kỹ rồi.
Minh Phỉ, nàng nhanh thu dọn đồ đạc đồ đạc giúp ta, ta lập tức phải đi Minh phủ một chuyến. Cung Viễn Hòa thở hồng hộc bước nhanh vào từ bên ngoài: Ngày mai ta không thể đi thôn trang cùng
Trải qua đòn cảnh cáo này, quả nhiên không còn xảy ra chuyện không bẩm báo đã tự tiện vào phòng. Mà Bạch Lộ, từ đó về sau, quan hệ cùng Kim Trâm rõ rang đã xa cách hơn rất nhiều, mặc dù làm việc vẫn tận tâm tận lực, nhưng cũng không thích nói thích cười như trước, không có việc gì liền núp ở trong phòng thiêu thùa may vá, không tùy tiện đi ra.
Minh Phỉ cũng không quản nàng, chỉ lặng lẽ phân phó Tiết Minh Quý, chọn lựa một người thích hợp trong số các quản sự, mang danh sách tới, từ từ cân nhắc chọn lựa.
Đến ngày đầy tháng của nhi tử Kiều Đào, Minh Phỉ bảo Tiết Diệc Thanh cũng thu thập đồ đạc, chuẩn bị sáng sớm ngày thứ hai liền đi tới nông thôn trước. Tinh thần mỗi ngày của Tiết Diệc Thanh vô cùng tốt, hăng hái dạt dào nói: Ngày mai biểu ca sẽ cưỡi ngựa sao?
Minh Phỉ gật đầu: Nếu như thời tiết tốt, chắc là sẽ cưỡi ngựa.
Tiết Diệc Thanh trừng mắt nhìn, níu lấy cánh tay của nàng: Tẩu tẩu, tẩu đã từng cưỡi ngựa chưa?
Đây là hưng phấn muốn điên rồi sao? Minh Phỉ ngước mắt nhìn nàng, cười lắc đầu: Chưa từng.
Tiết Diệc Thanh kéo tay Minh Phỉ lắc lắc: Tẩu tẩu, tẩu nói biểu ca dạy chúng ta cưỡi ngựa có được không?
Lời nói vừa dứt, Nga ma ma đã hoảng hốt lo sợ đứng dậy: Không được, không được, nữ nhân sao có thể cưỡi ngựa chứ?
Tiết Diệc Thanh cũng nghiêm mặt: Sao lại không thể cưỡi? Tiêu Từ tỷ tỷ còn cưỡi ngựa đi làm ăn khắp nơi! Nàng có thể làm, vì sao tới ta thì không thể làm được?
Nga ma ma nói: Nàng là không còn cách nào khác, nếu không nàng tất nhiên cũng không chịu xuất đầu lộ diện. Thân thể tiểu thư lại không tốt, có thể so với nàng sao?
Một nữ tử ngoan ngoãn như Tiết Diệc Thanh lại đột nhiên gào thét: Ta liền muốn cưỡi, càng muốn cưỡi! Từ nhỏ đến lớn, các ngươi không cho ta làm như này, không cho ta làm thế kia, cho tới bây giờ ta cũng không dám tìm thêm phiền toái cho các ngươi, đều nhất nhất nghe theo, nhưng ta chỉ muốn cưỡi ngựa, muốn thử một chút, tại sao cũng không cho ta cưỡi? Nói xong đẩy Nga ma ma ra, xoay người chạy ra ngoài. Tiểu thư! Nga ma ma bị dọa sợ, không để ý tới hình tượng, kéo váy lên đuổi theo, Minh Phỉ ngăn nàng lại: Để ta đi.
Thân thể Tiết Diệc Thanh yếu đuối, chỉ mới chạy khỏi viện Minh Phỉ đã không thể chạy nổi, tức giận tìm chỗ hẻo lánh, quay về phía góc tường hờn dỗi.
Minh Phỉ vịn vai của nàng, cười nói: Không phải chỉ là cưỡi ngựa sao? Chờ khi tới trong trang, chúng ta tìm nơi rộng rãi, để biểu ca muội dạy muội cưỡi thỏa thích là được.
Tiết Diệc Thanh dẩu miệng, tức giận bất bình xé chiếc lá xanh của cây sồi: Ta nhẫn nhịn nàng đã lâu rồi, từ nhỏ đã trông nom này trông nom nụ, cuộc sống này trôi qua thật không có ý nghĩa. Chỉ cần có nàng ở đây, ta liền không có lúc nào được vừa ý. Ngày đó lão đạo trưởng cũng nói, muốn ta vận động thích hợp, nàng thì tốt rồi, suốt ngày trói buộc ta, không có bệnh cũng sẽ nuôi ra bệnh.
Minh Phỉ cố ý nói: Đúng, nàng thật sự quá đáng giận. Chúng ta không để ý tới nàng, không cho nàng tới thôn trang cùng chúng ta. Mặc kệ nàng nói thế nào, cũng không được. Sau đó cho biểu ca muội đưa nàng về, để trong nhà khác phái một ma ma hiểu chuyện khác tới.
Tiết Diệc Thanh không nói lời nào, một hồi lâu sau mới nói: Hay là thôi đi, nếu thật sự đưa về, nàng sẽ bị người khác cười nhạo. Không cho nàng theo tới thôn trang, để nàng hiểu biết thế nào là lợi hại là được. Trừ cái này ra, nàng vẫn rất tốt với ta.
Vẫn là không nỡ nha. Minh Phỉ cười nói: Nếu lão đạo trưởng đã nói muội cần vận động thích hợp, vì sao muội không nghiêm túc giảng đạo lý với nàng, mà lại phải tức giận rồi một mình chạy đến đây?
Tiết Diệc Thanh đỏ mặt: Muội chỉ biết tức giận, không nghĩ tới chuyện này.
Minh Phỉ dắt tay nàng chậm rãi đi về: Cố gắng không để cho người khác gặp thêm phiền toái vì mình tất nhiên rất tốt, nhưng cũng cần nói cho người khác nghe ý tưởng chân thật của mình, cố gắng thuyết phục người khác để đạt tới mục đích, nếu không lại nghẹn tới nỗi bản thân cũng hỏng, không phải là cái được không bù nổi cái mất? Tiết Diệc Thanh cúi đầu nói: Người trong nhà rất tốt với muội, từ nhỏ các ca ca tẩu tẩu, các tỷ tỷ trong nhà muội đều tốt, bọn họ không ghen tỵ với muội, còn tìm cách chọc muọi vui vẻ. Thân thể phụ thân không tốt, mẫu thân rất bận, ca ca tẩu tẩu cũng có chuyện của mình, ta không dám tìm thêm phiền toái cho bọn họ.
Minh Phỉ nghe tiếng thở dài, yêu thương siết chặt tay của nàng: Đứa ngốc, bọn họ đều hy vọng muội vui vẻ. Nếu muội không vui, tất cả những điều bọn họ làm cho muội liền vô ích. Cho nên hiện tại cũng tốt, tương lai cũng được, việc muội cần làm là khiến mình sống vui vẻ, mới chính là tốt cho bọn họ.
Tiết Diệc Thanh dùng sức gật đầu một cái: Muội nhớ kỹ rồi.
Minh Phỉ, nàng nhanh thu dọn đồ đạc đồ đạc giúp ta, ta lập tức phải đi Minh phủ một chuyến. Cung Viễn Hòa thở hồng hộc bước nhanh vào từ bên ngoài: Ngày mai ta không thể đi thôn trang cùng
/607
|