Editor: Trịnh Phương
Vâng. Bạch Lộ thấy thái độ Minh Phỉ kiên quyết, đỏ mắt, cúi thấp đầu lặng lẽ lui ra ngoài.
Minh Phỉ thấy bả vai nàng rung run, cả người đột nhiên không còn tinh thần, liền kêu nàng lại, cười nói: Mấy người các ngươi đi theo ta nhiều năm, ta sẽ không bạc đãi các ngươi. Những ngày cuối năm quản sự của cửa hang các nơi, quản sự trong trang sẽ đến báo cáo, đến lúc đó ta cùng Hoa ma ma chọn người để định chung thân cho các ngươi. Ta lại chuẩn bị cho các ngươi một phần đồ cưới, nhất định sẽ khiến các ngươi thuận lợi vui vẻ mà xuất giá.
Nước mắt Bạch Lộ rốt cuộc không nhịn được rớt xuống: Phu nhân, nô tỳ thật sự không muốn, chỉ muốn phục vụ ngài.
Minh Phỉ dịu dàng nói: Khóc cái gì? Nam đại đương hôn, nữ đại đương giá (trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng), làm tức phụ của quản sự chưa chắc không bằng làm nha hoàn bên cạnh ta, cũng có thể làm việc giúp ta. Đi xuống nghỉ ngơi đi! Tối nay ngươi không cần tới đây hầu hạ, có việc gì thì ta sẽ gọi ma ma trực đêm bên ngoài.
Bạch Lộ thu nước mắt, thút tha thút thít lui xuống. Trở về trong phòng, Đan Hà vẫn còn thiêu thùa may vá dưới đèn, thấy nàng khóc đỏ mắt, không khỏi vô cùng kinh ngạc: Ngươi làm sao? Lại làm sai chuyện gì? Tính khí Minh Phỉ rất tốt, chưa bao giờ vô duyên vô cớ mắng chửi người, nếu có chuyện như vậy, tất nhiên chính là có người phạm lỗi.
Bạch Lộ hít mũi một cái, nức nở nói: Phu nhân không cần chúng ta.
Đan Hà không giải thích được: Nói bậy gì vậy! Sao nàng lại không cần chúng ta.
Bạch Lộ nói: Thật, phu nhân đặn Vương Thiên Bảo rằng ngày mai dẫn ma bà (kẻ buôn người) tới, muốn mua người. Nói là tuổi chúng ta đã cao, muốn tìm một người xứng với chúng ta.
Đan Hà có chút ngẩn người, ngay sau đó cười một tiếng: Cái này cũng đáng đẻ khóc? Đây là vì phu nhân thương chúng ta đấy. Ngươi đừng lo lắng, phu nhân tất nhiên sẽ không bạc đãi chúng ta. Ngủ đi, ngủ đi.
Bạch Lộ không ngồi yên, do do dự dự nói: Chúng ta đi nói với phu nhân, chúng ta không xuất giá, muốn ở lại phục vụ bên người nàng có được không?
Đan Hà xì mũi coi thường: Chớ dại dột. Sao có thể không xuất giá? Dù sao nàng cũng phải phải lập gia đình, nàng nhìn qua Bạch Lộ một cái: Hơn nữa, chuyện phu nhân đã quyết định, sao có thể dễ dàng đổi ý?
Bạch Lộ chui vào trong chăn, chùm chăn che kín đầu.
Một lát sau, Đan Hà ôm gối đầu vọt tới bên người nàng, đẩy nàng một cái: Nằm vào bên trong một chút, chúng ta trò chuyện.
Bạch Lộ dịch ở trong một chút, không còn hơi sức nói: Nói gì?
Đan Hà nói: Nói rõ ra đi, sao đột nhiên phu nhân lại nói lời này? Rốt cục ngươi đã làm gì?
Bạch Lộ không nói, nàng nhìn thấy cái gì? Nàng nhìn thấy đại gia cùng phu nhân thân mật như vậy, mặc dù lúc trước thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn thấy bọn họ cầm tay, lưng tựa lưng, tựa sát vào nhau, hoặc là tóc rối loạn, trên cổ lưu lại các loại vết tích, nhưng cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nhìn thấy hai người như vậy thân mật. Nghĩ đi nghĩ lại, hô hấp của nàng dồn dập, mặt trở nên nóng bỏng, thậm chí không dám quay đầu lại.
Phu nhân nói có thể muốn bán chúng ta cho hạng người gì? Đan Hà đẩy nàng một cái, thấy nàng không để ý tới mình, bất đắc dĩ chạy về giường của mình, hưng phấn cả đêm, lo lắng cả đêm.
Cuối canh hai Cung Viễn Hòa mới trở về, Minh Phỉ cười nghênh đón, nhận lấy áo choàng của hắn, kêu ma ma bên ngoài đưa nước nóng vào, hỏi: Đã nói xong rồi?
Cung Viễn Hòa nói: Vừa lúc gặp phải Song Thọ ở đó. Hắn nói Đặng đại ca sớm có phòng bị, đã để hai nhi tử ra ngoài làm việc để tránh đầu sóng ngọn gió rồi, bảo ta không phải lo lắng.
Minh Phỉ xoa dịu trái tim của hắn, nói: Đúng vậy, Đặng đại ca làm buôn bán nhiều năm như vậy, cũng quen biết mấy vị quan lớn quan nhỏ.
Cung Viễn Hòa thở dài: Mặc dù quen biết, nhưng đến lúc mọi chuyện thật sự xảy ra, cũng không biết có ai dám bất chấp bất cứ giá nào mà bảo vệ hắn. Chỉ tiếc, hắn cũng không phải là loại người vừa gặp chuyện đã chạy trốn. Đặng gia nhà lớn nghiệp lớn, trên góc độ thân phận của Đặng Quan, chính là biết rõ phải chịu xui xẻo, cũng sẽ không trốn, mà giữ trách nhiệm cùng nguy hiểm lại vì những người khác.
Minh Phỉ thấy hắn lo lắng khổ sở, thở dài nói: Làm hết việc nằm trong khả năng của mình, Thôi Mẫn không phải là một người thích đuổi tận giết tuyệt, có lẽ hắn sẽ không làm quá mức.
Mong là vậy. Cung Viễn Hòa chỉ có thể cười khổ. Thôi Mẫn chưa chắc đã đuổi tận giết tuyệt, đó là đối với tôm tép nhãi nhép không quan trọng, nếu hắn đã ra tay, tất nhiên từ giờ Minh phủ sẽ không còn Đặng gia.
Ngày thứ hai, ma bà còn chưa vào cửa, Kim Trâm đã biết chuyện Minh Phỉ muốn mua nha đầu, mong chờ nhìn Minh Phỉ, thừa dịp Minh Phỉ cho Tiết Minh Quý lui ra, cười nói: Phu nhân, ngài ngại nô tỳ lớn tuổi, trở nên ngu dốt sao?
Minh Phỉ buồn cười nhéo gương mặt của nàng, chỉ chỉ vào ghế nhỏ trước mặt, ý bảo nàng ngồi xuống: Ta đang muốn tìm thời cơ để hỏi ngươi đấy, ngươi liền vội vàng tới.
Kim Trâm có chút đỏ mặt ngồi xuống: Phu nhân muốn hỏi điều gì?
Minh Phỉ kéo tay của nàng nói: Đại gia có lòng cho Tiển Tụy theo học việc với Tiết tổng quản, đợi tương lai khi Tiết tổng
Vâng. Bạch Lộ thấy thái độ Minh Phỉ kiên quyết, đỏ mắt, cúi thấp đầu lặng lẽ lui ra ngoài.
Minh Phỉ thấy bả vai nàng rung run, cả người đột nhiên không còn tinh thần, liền kêu nàng lại, cười nói: Mấy người các ngươi đi theo ta nhiều năm, ta sẽ không bạc đãi các ngươi. Những ngày cuối năm quản sự của cửa hang các nơi, quản sự trong trang sẽ đến báo cáo, đến lúc đó ta cùng Hoa ma ma chọn người để định chung thân cho các ngươi. Ta lại chuẩn bị cho các ngươi một phần đồ cưới, nhất định sẽ khiến các ngươi thuận lợi vui vẻ mà xuất giá.
Nước mắt Bạch Lộ rốt cuộc không nhịn được rớt xuống: Phu nhân, nô tỳ thật sự không muốn, chỉ muốn phục vụ ngài.
Minh Phỉ dịu dàng nói: Khóc cái gì? Nam đại đương hôn, nữ đại đương giá (trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng), làm tức phụ của quản sự chưa chắc không bằng làm nha hoàn bên cạnh ta, cũng có thể làm việc giúp ta. Đi xuống nghỉ ngơi đi! Tối nay ngươi không cần tới đây hầu hạ, có việc gì thì ta sẽ gọi ma ma trực đêm bên ngoài.
Bạch Lộ thu nước mắt, thút tha thút thít lui xuống. Trở về trong phòng, Đan Hà vẫn còn thiêu thùa may vá dưới đèn, thấy nàng khóc đỏ mắt, không khỏi vô cùng kinh ngạc: Ngươi làm sao? Lại làm sai chuyện gì? Tính khí Minh Phỉ rất tốt, chưa bao giờ vô duyên vô cớ mắng chửi người, nếu có chuyện như vậy, tất nhiên chính là có người phạm lỗi.
Bạch Lộ hít mũi một cái, nức nở nói: Phu nhân không cần chúng ta.
Đan Hà không giải thích được: Nói bậy gì vậy! Sao nàng lại không cần chúng ta.
Bạch Lộ nói: Thật, phu nhân đặn Vương Thiên Bảo rằng ngày mai dẫn ma bà (kẻ buôn người) tới, muốn mua người. Nói là tuổi chúng ta đã cao, muốn tìm một người xứng với chúng ta.
Đan Hà có chút ngẩn người, ngay sau đó cười một tiếng: Cái này cũng đáng đẻ khóc? Đây là vì phu nhân thương chúng ta đấy. Ngươi đừng lo lắng, phu nhân tất nhiên sẽ không bạc đãi chúng ta. Ngủ đi, ngủ đi.
Bạch Lộ không ngồi yên, do do dự dự nói: Chúng ta đi nói với phu nhân, chúng ta không xuất giá, muốn ở lại phục vụ bên người nàng có được không?
Đan Hà xì mũi coi thường: Chớ dại dột. Sao có thể không xuất giá? Dù sao nàng cũng phải phải lập gia đình, nàng nhìn qua Bạch Lộ một cái: Hơn nữa, chuyện phu nhân đã quyết định, sao có thể dễ dàng đổi ý?
Bạch Lộ chui vào trong chăn, chùm chăn che kín đầu.
Một lát sau, Đan Hà ôm gối đầu vọt tới bên người nàng, đẩy nàng một cái: Nằm vào bên trong một chút, chúng ta trò chuyện.
Bạch Lộ dịch ở trong một chút, không còn hơi sức nói: Nói gì?
Đan Hà nói: Nói rõ ra đi, sao đột nhiên phu nhân lại nói lời này? Rốt cục ngươi đã làm gì?
Bạch Lộ không nói, nàng nhìn thấy cái gì? Nàng nhìn thấy đại gia cùng phu nhân thân mật như vậy, mặc dù lúc trước thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn thấy bọn họ cầm tay, lưng tựa lưng, tựa sát vào nhau, hoặc là tóc rối loạn, trên cổ lưu lại các loại vết tích, nhưng cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nhìn thấy hai người như vậy thân mật. Nghĩ đi nghĩ lại, hô hấp của nàng dồn dập, mặt trở nên nóng bỏng, thậm chí không dám quay đầu lại.
Phu nhân nói có thể muốn bán chúng ta cho hạng người gì? Đan Hà đẩy nàng một cái, thấy nàng không để ý tới mình, bất đắc dĩ chạy về giường của mình, hưng phấn cả đêm, lo lắng cả đêm.
Cuối canh hai Cung Viễn Hòa mới trở về, Minh Phỉ cười nghênh đón, nhận lấy áo choàng của hắn, kêu ma ma bên ngoài đưa nước nóng vào, hỏi: Đã nói xong rồi?
Cung Viễn Hòa nói: Vừa lúc gặp phải Song Thọ ở đó. Hắn nói Đặng đại ca sớm có phòng bị, đã để hai nhi tử ra ngoài làm việc để tránh đầu sóng ngọn gió rồi, bảo ta không phải lo lắng.
Minh Phỉ xoa dịu trái tim của hắn, nói: Đúng vậy, Đặng đại ca làm buôn bán nhiều năm như vậy, cũng quen biết mấy vị quan lớn quan nhỏ.
Cung Viễn Hòa thở dài: Mặc dù quen biết, nhưng đến lúc mọi chuyện thật sự xảy ra, cũng không biết có ai dám bất chấp bất cứ giá nào mà bảo vệ hắn. Chỉ tiếc, hắn cũng không phải là loại người vừa gặp chuyện đã chạy trốn. Đặng gia nhà lớn nghiệp lớn, trên góc độ thân phận của Đặng Quan, chính là biết rõ phải chịu xui xẻo, cũng sẽ không trốn, mà giữ trách nhiệm cùng nguy hiểm lại vì những người khác.
Minh Phỉ thấy hắn lo lắng khổ sở, thở dài nói: Làm hết việc nằm trong khả năng của mình, Thôi Mẫn không phải là một người thích đuổi tận giết tuyệt, có lẽ hắn sẽ không làm quá mức.
Mong là vậy. Cung Viễn Hòa chỉ có thể cười khổ. Thôi Mẫn chưa chắc đã đuổi tận giết tuyệt, đó là đối với tôm tép nhãi nhép không quan trọng, nếu hắn đã ra tay, tất nhiên từ giờ Minh phủ sẽ không còn Đặng gia.
Ngày thứ hai, ma bà còn chưa vào cửa, Kim Trâm đã biết chuyện Minh Phỉ muốn mua nha đầu, mong chờ nhìn Minh Phỉ, thừa dịp Minh Phỉ cho Tiết Minh Quý lui ra, cười nói: Phu nhân, ngài ngại nô tỳ lớn tuổi, trở nên ngu dốt sao?
Minh Phỉ buồn cười nhéo gương mặt của nàng, chỉ chỉ vào ghế nhỏ trước mặt, ý bảo nàng ngồi xuống: Ta đang muốn tìm thời cơ để hỏi ngươi đấy, ngươi liền vội vàng tới.
Kim Trâm có chút đỏ mặt ngồi xuống: Phu nhân muốn hỏi điều gì?
Minh Phỉ kéo tay của nàng nói: Đại gia có lòng cho Tiển Tụy theo học việc với Tiết tổng quản, đợi tương lai khi Tiết tổng
/607
|