Editor: Trịnh Phương.
Trần Đại phu nhân dẫn Minh Phỉ ra ngoài, nói xin lỗi: Ngoại tổ mẫu lớn tuổi, tính khí cũng càng trở nên cổ quái. Nếu lời vừa rồi có chỗ nào không đúng, mong rằng ngươi nể mặt mẫu thân mình, không so đo với nàng.
Minh Phỉ cười nói: Đại thẩm nói đùa, ta chỉ sợ lời nói của ta không đúng, chọc ngoại tổ mẫu nhà ngài mất hứng.
Trần Đại phu nhân hé miệng cười cười: Không sao. Rồi lại hỏi Minh Phỉ: Ta nhớ là ngươi còn có một tiểu muội muội, Minh Ngọc, năm nay sắp mười hai tuổi rồi nhỉ? Đã hứa gả với ai chưa?
Trong lòng Minh Phỉ thầm nhủ, cái này có phải là muốn làm mai cho Minh Ngọc không? Chỉ mong đối phương không nên tùy tiện mở miệng, nếu không thành lại đắc tội với người khác, liền cười nói: Nàng còn nhỏ tuổi, phía trên còn có Ngũ muội muội. Lại bởi vì ca ca ta không tự lượng sức, có lòng dạ muốn tìm một người đặc biệt tốt cho nàng, cho nên tuy mẫu thân vẫn hỏi thăm cho nàng, nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp.
Ngươi quá khiêm tốn, nha đầu Minh Ngọc không tệ, nên xứng với một người đặc biệt tốt. Mắt Trần Đại phu nhân vòng vo mấy vòng, cười nói: Ngày mai ngươi muốn tới Thôi gia? Chúng ta có thể đi cùng nhau không?
Minh Phỉ có chút do dự: Thẩm thẩm cùng mấy biểu tẩu ở Tiết gia cũng muốn đi. Ta sợ là. . . . . Tuy Tiết gia là một hộ lớn ở Minh phủ, nhưng không ai làm quan, chỉ sợ Trần gia không muốn lui tới cùng Tiết gia, ở chung một chỗ nhìn nhau không vừa mắt, ngược lại không tốt.
Trần Đại phu nhân cười nói: Là Tiết gia ở thành nam đúng không? Ta cùng lão thái thái và mấy thiếu phu nhân nhà họ đều là chỗ quen biết. Khi An gia chúng ta mới tới nơi này, đã được nhà họ chăm sóc nhiều, ở chung rất vui vẻ. Lại tán dương Tiết cữu mẫu là một người có thể diện, mấy thiếu phu nhân đều là người phóng khoáng.
Minh Phỉ thở phào nhẹ nhõm: Vậy ngày mai chúng ta tới đây gọi các ngươi?
Trần Đại phu nhân nói: Không cần, ngươi xem, đầu phố của Thôi gia có một Vạn Hoa lâu, chúng ta gặp nhau ở chỗ đó. Mặc kệ là ai tới trước, cũng có thể uống trà chờ đợi, không gặp không về.
Trở lại từ Trần phủ, Cung Viễn Hòa một mình đi Đặng gia, nói rõ là không về ăn cơm tối.
Minh Phỉ cùng Tiết cữu mẫu và mấy biểu tẩu ở chung một chỗ đánh bài diệp tử. Tay nàng vô cùng đen, chơi mười ván thì thua hết chín ván, mới được nửa ngày đã thua mất ba mươi lượng bạc, cứ tiếp tục như vậy, ngay cả Tiết cữu mẫu cũng nhìn không nổi nữa, chỉ vào Minh Phỉ đang khó chịu vì thua tiền, cười nói: Hôm nay ta làm chủ, các ngươi thua cũng lấy tiền từ chỗ ta, thắng liền cho vào tiền của mình là được.
Thạch thị vỗ Minh Phỉ, cười nói: Minh Phỉ, hôm nay túi tiền của mấy người chúng ta đều no tới đau bụng, tất cả đều thắng từ trên người một mình ngươi. Ngươi cần phải tiếp tục thua, không thua ta không thương ngươi.
Minh Phỉ chán nản ôm đầu than thở: Nếu Nhị tẩu thương ta, tại sao không chịu cho ta thắng một chút để mang tiền về nhà?
Trương thị nháy nháy mắt: Cho nên nha, Nhị tẩu ngươi nói thương ngươi, chỉ là lời hoa mỹ ở ngoài miệng, không bằng ta nha, ta ngày ngày cho ngươi ăn ngon. Nhớ báo đáp túi tiền của ta nha.
Tiết Viễn Thanh đè vai Minh Phỉ lại, tức giận bất bình: Họ đánh chủ ý vào tẩu đó. Biểu tẩu, ta tới thử vận thay tẩu. Vận may của nàng quả nhiên tốt, đến giờ cơm chiều quả nhiên đã gỡ lại số tiền đã thua mất thay Minh Phỉ. Minh Phỉ cười chia đôi với nàng.
Tiết cữu mẫu vẫn nhìn hai người cười đùa, đột nhiên nói với Tiết Viễn Thanh: Cái người này, sao lại thích tiểu biểu tẩu của ngươi như vậy, không bằng lần này ở cùng nàng chút thời gian, lễ mừng năm mới chúng ta lại đi đón ngươi về nhà. Thế nào?
Tiết Viễn Thanh có chút kinh ngạc, ngay sau đó nghiêng đầu cười nhìn Minh Phỉ: Tiểu biểu tẩu phải xử lý chuyện trong nhà, không rảnh chiêu đãi ta. Nàng lại không biết cho nàng cùng đi Thủy thành phủ cũng là chủ ý của Minh Phỉ. Minh Phỉ biết thân thể nàng không tốt, liền thương lượng với Cung Viễn Hòa, muốn mang nàng đi cho Thủ Chân Tử xem một chút, bắt đầu điều dưỡng. Tiết Đại cữu, Tiết cữu mẫu biết được, tất nhiên vui mừng không thôi.
Minh Phỉ cười nói: Thường ngày vẫn còn nhiều thời gian nhàn rỗi, chỉ cần muội không trách ta nghiêm khắc, không phàn nàn biểu ca muội nói nhiều, ta tất nhiên muốn muội làm bạn với ta.
Tiết Viễn Thanh lớn như vậy, bởi vì thân thể, chưa bao giờ ra ngoài, nghe thấy Minh Phỉ đồng ý, vui mừng nhảy quanh người Tiết cữu mẫu.
Cung Viễn Hòa cho đến gần giữa đêm mới về nhà, Minh Phỉ cho là hắn đi Đặng gia, chỉ sợ uống rượu say, đã sớm dặn phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu cho hắn,
Trần Đại phu nhân dẫn Minh Phỉ ra ngoài, nói xin lỗi: Ngoại tổ mẫu lớn tuổi, tính khí cũng càng trở nên cổ quái. Nếu lời vừa rồi có chỗ nào không đúng, mong rằng ngươi nể mặt mẫu thân mình, không so đo với nàng.
Minh Phỉ cười nói: Đại thẩm nói đùa, ta chỉ sợ lời nói của ta không đúng, chọc ngoại tổ mẫu nhà ngài mất hứng.
Trần Đại phu nhân hé miệng cười cười: Không sao. Rồi lại hỏi Minh Phỉ: Ta nhớ là ngươi còn có một tiểu muội muội, Minh Ngọc, năm nay sắp mười hai tuổi rồi nhỉ? Đã hứa gả với ai chưa?
Trong lòng Minh Phỉ thầm nhủ, cái này có phải là muốn làm mai cho Minh Ngọc không? Chỉ mong đối phương không nên tùy tiện mở miệng, nếu không thành lại đắc tội với người khác, liền cười nói: Nàng còn nhỏ tuổi, phía trên còn có Ngũ muội muội. Lại bởi vì ca ca ta không tự lượng sức, có lòng dạ muốn tìm một người đặc biệt tốt cho nàng, cho nên tuy mẫu thân vẫn hỏi thăm cho nàng, nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp.
Ngươi quá khiêm tốn, nha đầu Minh Ngọc không tệ, nên xứng với một người đặc biệt tốt. Mắt Trần Đại phu nhân vòng vo mấy vòng, cười nói: Ngày mai ngươi muốn tới Thôi gia? Chúng ta có thể đi cùng nhau không?
Minh Phỉ có chút do dự: Thẩm thẩm cùng mấy biểu tẩu ở Tiết gia cũng muốn đi. Ta sợ là. . . . . Tuy Tiết gia là một hộ lớn ở Minh phủ, nhưng không ai làm quan, chỉ sợ Trần gia không muốn lui tới cùng Tiết gia, ở chung một chỗ nhìn nhau không vừa mắt, ngược lại không tốt.
Trần Đại phu nhân cười nói: Là Tiết gia ở thành nam đúng không? Ta cùng lão thái thái và mấy thiếu phu nhân nhà họ đều là chỗ quen biết. Khi An gia chúng ta mới tới nơi này, đã được nhà họ chăm sóc nhiều, ở chung rất vui vẻ. Lại tán dương Tiết cữu mẫu là một người có thể diện, mấy thiếu phu nhân đều là người phóng khoáng.
Minh Phỉ thở phào nhẹ nhõm: Vậy ngày mai chúng ta tới đây gọi các ngươi?
Trần Đại phu nhân nói: Không cần, ngươi xem, đầu phố của Thôi gia có một Vạn Hoa lâu, chúng ta gặp nhau ở chỗ đó. Mặc kệ là ai tới trước, cũng có thể uống trà chờ đợi, không gặp không về.
Trở lại từ Trần phủ, Cung Viễn Hòa một mình đi Đặng gia, nói rõ là không về ăn cơm tối.
Minh Phỉ cùng Tiết cữu mẫu và mấy biểu tẩu ở chung một chỗ đánh bài diệp tử. Tay nàng vô cùng đen, chơi mười ván thì thua hết chín ván, mới được nửa ngày đã thua mất ba mươi lượng bạc, cứ tiếp tục như vậy, ngay cả Tiết cữu mẫu cũng nhìn không nổi nữa, chỉ vào Minh Phỉ đang khó chịu vì thua tiền, cười nói: Hôm nay ta làm chủ, các ngươi thua cũng lấy tiền từ chỗ ta, thắng liền cho vào tiền của mình là được.
Thạch thị vỗ Minh Phỉ, cười nói: Minh Phỉ, hôm nay túi tiền của mấy người chúng ta đều no tới đau bụng, tất cả đều thắng từ trên người một mình ngươi. Ngươi cần phải tiếp tục thua, không thua ta không thương ngươi.
Minh Phỉ chán nản ôm đầu than thở: Nếu Nhị tẩu thương ta, tại sao không chịu cho ta thắng một chút để mang tiền về nhà?
Trương thị nháy nháy mắt: Cho nên nha, Nhị tẩu ngươi nói thương ngươi, chỉ là lời hoa mỹ ở ngoài miệng, không bằng ta nha, ta ngày ngày cho ngươi ăn ngon. Nhớ báo đáp túi tiền của ta nha.
Tiết Viễn Thanh đè vai Minh Phỉ lại, tức giận bất bình: Họ đánh chủ ý vào tẩu đó. Biểu tẩu, ta tới thử vận thay tẩu. Vận may của nàng quả nhiên tốt, đến giờ cơm chiều quả nhiên đã gỡ lại số tiền đã thua mất thay Minh Phỉ. Minh Phỉ cười chia đôi với nàng.
Tiết cữu mẫu vẫn nhìn hai người cười đùa, đột nhiên nói với Tiết Viễn Thanh: Cái người này, sao lại thích tiểu biểu tẩu của ngươi như vậy, không bằng lần này ở cùng nàng chút thời gian, lễ mừng năm mới chúng ta lại đi đón ngươi về nhà. Thế nào?
Tiết Viễn Thanh có chút kinh ngạc, ngay sau đó nghiêng đầu cười nhìn Minh Phỉ: Tiểu biểu tẩu phải xử lý chuyện trong nhà, không rảnh chiêu đãi ta. Nàng lại không biết cho nàng cùng đi Thủy thành phủ cũng là chủ ý của Minh Phỉ. Minh Phỉ biết thân thể nàng không tốt, liền thương lượng với Cung Viễn Hòa, muốn mang nàng đi cho Thủ Chân Tử xem một chút, bắt đầu điều dưỡng. Tiết Đại cữu, Tiết cữu mẫu biết được, tất nhiên vui mừng không thôi.
Minh Phỉ cười nói: Thường ngày vẫn còn nhiều thời gian nhàn rỗi, chỉ cần muội không trách ta nghiêm khắc, không phàn nàn biểu ca muội nói nhiều, ta tất nhiên muốn muội làm bạn với ta.
Tiết Viễn Thanh lớn như vậy, bởi vì thân thể, chưa bao giờ ra ngoài, nghe thấy Minh Phỉ đồng ý, vui mừng nhảy quanh người Tiết cữu mẫu.
Cung Viễn Hòa cho đến gần giữa đêm mới về nhà, Minh Phỉ cho là hắn đi Đặng gia, chỉ sợ uống rượu say, đã sớm dặn phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu cho hắn,
/607
|