Edit: Thu Lệ
Xe ngựa đến Thôi phủ, tiến lên đưa thiệp, người gác cổng dẫn mấy người vào phòng khách yên lặng phía sau.
Hôm sau là ngày lành Thôi Mẫn cưới Viên Mai Nhi, nhưng trong phủ lại vô cùng yên tĩnh, không thấy trang trí lụa đỏ, cũng không thấy người đến người đi náo nhiệt. Minh Phỉ Tiếu thị và Cung Viễn Hòa đều thấy kinh ngạc.
Lát sau, người gác cổng ra ngoài cười nói: Lão gia nhà ta mời Cung đại nhân đến thư phòng uống trà. Lại nói với Tiếu thị và Minh Phỉ: Lát nữa má Chương sẽ đến đón hai vị phu nhân, kính xin hai vị chờ một chút.
Không lâu lắm, một phụ nhân mặc áo ngoài màu xanh, trang phục rất mộc mạc mỉm cười đi ra, hành lễ nói: Tiểu thư của chúng ta đang bận, không phân thân nổi nên sai nô tỳ tới đón tiếp hai vị, mong thứ tội.
Minh Phỉ nhận ra đây chính là vị phụ nhân vẫn ở bên cạnh Thôi Cát Cát từ khi Thôi phu nhân qua đời. Phong thái hôm nay của bà rất khác, lúc trước bà ta đứng sau lưng Thôi Cát Cát, d/đ'l;q'd mặc dù vô cùng căm phẫn nhưng cũng không dám nhiều lời, hôm nay nhìn thấy thần thái phấn khởi, có thể thấy được cuộc sống khác trước, vội cười nói: Má đa lễ.
Má Chương cười tiến lên, dẫn Minh Phỉ và Tiếu thị đi về phía nội viện. Tiếu thị có lòng hỏi thăm được chút tin tức hữu dụng cho Minh Phỉ, liền hỏi má Chương: Liệu có gì muốn chúng ta giúp một tay không? Mặc dù trong phủ không thiếu gì, nhưng nếu có gì cần làm thì má cứ mở miệng.
Má Chương cười nói: Không có việc gì. Cái gì cũng có sẵn, tiệc rượu cũng đặt ở quán rượu, tân phòng đã sớm sắp xếp xong, ngày mai sai người treo lụa đỏ, dán chứ hỷ lên, từ giờ đến sáng sớm ra bến tàu đón người, mở tiệc xong đưa vào động phòng là được.
Tự thuật hời hợt, nghe như hết sức xem thường.
Tiếu thị cố làm ra vẻ ngạc nhiên, nhỏ giọng nói: Ah, hôm qua ta còn nghe người ta nói, đại nhân bao thuyền cấp tấp của Đặng gia đến Thủy Thành phủ đón dâu đấy. Sáng nay, lúc chúng ta đến còn tưởng rằng không gặp được đại nhân.
Má Chương kiêu ngạo cười một tiếng, nhàn nhạt nói: Tin tức sai rồi. Lão gia chúng ta quá bận rộn công sự, khó khăn lắm mới dành ra hai ngày để thành thân, sao có thể đến Thủy Thành phủ đón người mới đến? Vì thế, ngày mai Viên gia lên đường, sau đó chúng ta đến bến tàu đón người là được.
Đặng gia khoái thuyền? Minh Phỉ không kìm hãm được gắn liền Đặng gia, Đặng Quan còn có Đặng Cửu Muội lại với nhau. Trong lúc đang nói chuyện, má Chương dẫn hai người đi tới một nơi bên ngoài của Nguyệt Lượng, đúng lúc một phụ nhân xinh đẹp mặc chiếc váy dài đỏ tươi và một nha nha hoàn đang cầm cái hộp trong tay đi ra, nhìn thấy mấy người: vội lui sát ven đường nhường đường.
Má Chương nhàn nhạt nhìn phụ nhân có tướng mạo xinh đẹp một cái, nói: Đại tiểu thư đã hết bận chưa?
Phụ nhân xinh đẹp vội nói: Lúc ta đi ra còn đang bận, lúc này thì không biết, để ta vào xem một chút.
Má Chương gật đầu một cái: Ngươi vào nói với đại tiểu thư, biểu di Thái gia tới thăm nàng. Ta mời khách đến Phù Dung các uống trà trước.
Được. Phụ nhân xinh đẹp nâng váy, vội vã đi vào trong.
Má Chương dẫn Minh Phỉ và Tiếu thị vào trong Phù Dung các, tự tay dâng trà lên, đã có người tới tìm bà bẩm chuyện, má Chương tố cáo lỗi, ra ngoài xử lý chuyện.
Tiếu thị nhẹ giọng nói cho Minh Phỉ: Lúc trước, phụ nhân xinh đẹp đó là thị thiếp của Thôi đại nhân. Mới vừa sinh cho Thôi đại nhân một nhi tử.
Minh Phỉ thầm nghĩ, Thôi Cát Cát và Thủy Thành phủ bên cạnh nàng ta có thể quản lý thị thiếp bên cạnh Thôi Mẫn đến phục tùng như thế, cũng không biết tốn bao nhiêu công phu? Trong này, chắc hẳn cũng không tránh khỏi sự ủng hộ của Thôi Mẫn. Ái thiếp diệt thê, rồi lại tùy nữ nhi trả thù, tiếp đó lại để một đứa trẻ chín tuổi bất mãn quản gia, đây là đang diễn tuồng gì vậy?
Chợt nghe bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân, mấy ma ma nha hoàn vây quanh Thôi Cát Cát toàn thân mặc váy trắng, trong thời gian vẫn còn đại hiếu đi vào.
Thôi Cát Cát được di truyền ưu tú từ Thôi Mẫn, dung mạo rất xinh đẹp, khi giơ tay nhấc chân lại có hơi thở ưu nhã. Trước tiên, nàng ta hành lễ với Minh Phỉ, miệng nói biểu di, vô cùng khách khí khôn khéo. Biểu hiện khác biệt rất lớn với hình tượng quật cường lúc ấy.
Ngồi xuống theo chủ khách, sau khi nói lời khách sáo, má Chương viện cớ mời Tiếu thị ra ngoài, chỉ để lại Minh Phỉ và Thôi Cát Cát nói chuyện.
Minh Phỉ biết rõ mình với người ta chỉ là bèo nước gặp nhau, không thể ở lâu, liền sai Bạch Lộ đưa hộp quà lên, nói rõ đây là quà do Minh Ngọc và mình tặng nàng, trong đó hoa cài đầu và trâm cài đều do Minh Ngọc cố ý sai
Xe ngựa đến Thôi phủ, tiến lên đưa thiệp, người gác cổng dẫn mấy người vào phòng khách yên lặng phía sau.
Hôm sau là ngày lành Thôi Mẫn cưới Viên Mai Nhi, nhưng trong phủ lại vô cùng yên tĩnh, không thấy trang trí lụa đỏ, cũng không thấy người đến người đi náo nhiệt. Minh Phỉ Tiếu thị và Cung Viễn Hòa đều thấy kinh ngạc.
Lát sau, người gác cổng ra ngoài cười nói: Lão gia nhà ta mời Cung đại nhân đến thư phòng uống trà. Lại nói với Tiếu thị và Minh Phỉ: Lát nữa má Chương sẽ đến đón hai vị phu nhân, kính xin hai vị chờ một chút.
Không lâu lắm, một phụ nhân mặc áo ngoài màu xanh, trang phục rất mộc mạc mỉm cười đi ra, hành lễ nói: Tiểu thư của chúng ta đang bận, không phân thân nổi nên sai nô tỳ tới đón tiếp hai vị, mong thứ tội.
Minh Phỉ nhận ra đây chính là vị phụ nhân vẫn ở bên cạnh Thôi Cát Cát từ khi Thôi phu nhân qua đời. Phong thái hôm nay của bà rất khác, lúc trước bà ta đứng sau lưng Thôi Cát Cát, d/đ'l;q'd mặc dù vô cùng căm phẫn nhưng cũng không dám nhiều lời, hôm nay nhìn thấy thần thái phấn khởi, có thể thấy được cuộc sống khác trước, vội cười nói: Má đa lễ.
Má Chương cười tiến lên, dẫn Minh Phỉ và Tiếu thị đi về phía nội viện. Tiếu thị có lòng hỏi thăm được chút tin tức hữu dụng cho Minh Phỉ, liền hỏi má Chương: Liệu có gì muốn chúng ta giúp một tay không? Mặc dù trong phủ không thiếu gì, nhưng nếu có gì cần làm thì má cứ mở miệng.
Má Chương cười nói: Không có việc gì. Cái gì cũng có sẵn, tiệc rượu cũng đặt ở quán rượu, tân phòng đã sớm sắp xếp xong, ngày mai sai người treo lụa đỏ, dán chứ hỷ lên, từ giờ đến sáng sớm ra bến tàu đón người, mở tiệc xong đưa vào động phòng là được.
Tự thuật hời hợt, nghe như hết sức xem thường.
Tiếu thị cố làm ra vẻ ngạc nhiên, nhỏ giọng nói: Ah, hôm qua ta còn nghe người ta nói, đại nhân bao thuyền cấp tấp của Đặng gia đến Thủy Thành phủ đón dâu đấy. Sáng nay, lúc chúng ta đến còn tưởng rằng không gặp được đại nhân.
Má Chương kiêu ngạo cười một tiếng, nhàn nhạt nói: Tin tức sai rồi. Lão gia chúng ta quá bận rộn công sự, khó khăn lắm mới dành ra hai ngày để thành thân, sao có thể đến Thủy Thành phủ đón người mới đến? Vì thế, ngày mai Viên gia lên đường, sau đó chúng ta đến bến tàu đón người là được.
Đặng gia khoái thuyền? Minh Phỉ không kìm hãm được gắn liền Đặng gia, Đặng Quan còn có Đặng Cửu Muội lại với nhau. Trong lúc đang nói chuyện, má Chương dẫn hai người đi tới một nơi bên ngoài của Nguyệt Lượng, đúng lúc một phụ nhân xinh đẹp mặc chiếc váy dài đỏ tươi và một nha nha hoàn đang cầm cái hộp trong tay đi ra, nhìn thấy mấy người: vội lui sát ven đường nhường đường.
Má Chương nhàn nhạt nhìn phụ nhân có tướng mạo xinh đẹp một cái, nói: Đại tiểu thư đã hết bận chưa?
Phụ nhân xinh đẹp vội nói: Lúc ta đi ra còn đang bận, lúc này thì không biết, để ta vào xem một chút.
Má Chương gật đầu một cái: Ngươi vào nói với đại tiểu thư, biểu di Thái gia tới thăm nàng. Ta mời khách đến Phù Dung các uống trà trước.
Được. Phụ nhân xinh đẹp nâng váy, vội vã đi vào trong.
Má Chương dẫn Minh Phỉ và Tiếu thị vào trong Phù Dung các, tự tay dâng trà lên, đã có người tới tìm bà bẩm chuyện, má Chương tố cáo lỗi, ra ngoài xử lý chuyện.
Tiếu thị nhẹ giọng nói cho Minh Phỉ: Lúc trước, phụ nhân xinh đẹp đó là thị thiếp của Thôi đại nhân. Mới vừa sinh cho Thôi đại nhân một nhi tử.
Minh Phỉ thầm nghĩ, Thôi Cát Cát và Thủy Thành phủ bên cạnh nàng ta có thể quản lý thị thiếp bên cạnh Thôi Mẫn đến phục tùng như thế, cũng không biết tốn bao nhiêu công phu? Trong này, chắc hẳn cũng không tránh khỏi sự ủng hộ của Thôi Mẫn. Ái thiếp diệt thê, rồi lại tùy nữ nhi trả thù, tiếp đó lại để một đứa trẻ chín tuổi bất mãn quản gia, đây là đang diễn tuồng gì vậy?
Chợt nghe bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân, mấy ma ma nha hoàn vây quanh Thôi Cát Cát toàn thân mặc váy trắng, trong thời gian vẫn còn đại hiếu đi vào.
Thôi Cát Cát được di truyền ưu tú từ Thôi Mẫn, dung mạo rất xinh đẹp, khi giơ tay nhấc chân lại có hơi thở ưu nhã. Trước tiên, nàng ta hành lễ với Minh Phỉ, miệng nói biểu di, vô cùng khách khí khôn khéo. Biểu hiện khác biệt rất lớn với hình tượng quật cường lúc ấy.
Ngồi xuống theo chủ khách, sau khi nói lời khách sáo, má Chương viện cớ mời Tiếu thị ra ngoài, chỉ để lại Minh Phỉ và Thôi Cát Cát nói chuyện.
Minh Phỉ biết rõ mình với người ta chỉ là bèo nước gặp nhau, không thể ở lâu, liền sai Bạch Lộ đưa hộp quà lên, nói rõ đây là quà do Minh Ngọc và mình tặng nàng, trong đó hoa cài đầu và trâm cài đều do Minh Ngọc cố ý sai
/607
|