Editor: Cà Rốt Hồng
Nến đỏ sáng ngời, Minh Phỉ nửa tựa vào trong ngực Cung Viễn Hòa, mắt khép hờ, đầu ngón tay quấn tóc của mình thành từng vòng từng vòng, nghe hắn giảng thích đối thoại giữa Cung Trung Tố và hắn.
Vào cửa muốn ta quỳ xuống. Ta cũng đã quỳ. Sau đó chất vấn ta vì sao thấy chết mà không cứu, ta nói ta không phải là thấy chết mà không cứu, mà là không đủ sức. Thẩm nương nghe thiên vị một bên, chỉ tin vào lời của chất nhi nhà mẹ đẻ, ngay cả lời nói của Viễn Trật cũng không nghe, những tiền tài kia đều là Nhị đệ cùng Tam muội đảm nhiệm đưa ra ngoài, ngay cả bọn họ cũng không biết, ta đây là người dụng tâm hiểm ác, bị bà ta coi như là hồng thủy mãnh thú, toàn lực chằm chằm phòng tránh người ngoài thì có thể nào biết được? Nếu ta hỏi nhiều hơn mấy câu, chẳng phải là lại phải cõng trên lưng tội danh mưu tính gia sản? Nếu ông ta không tin, có thể đi hỏi Nhị đệ.
Cung Viễn Hòa thích ý nhớ lại vẻ mặt xanh trắng, ngượng ngùng khó chịu của Cung Trung Tố lúc ấy, khẽ mỉm cười, Ta kể lại chuyện đã trải qua với ông ta lần nữa, nhân tiện tốt bụng nhắc nhở ông ta, Thiệu gia thật sự ghê tởm ra sao, mưu hại máu mủ chí thân, không đáng giá đồng tình. Vì để cho ông ta thấy được diện mạo thật sự của Thiệu gia, ta lấy bản sổ sách lúc trước Chu di nương đưa cho ta ra, cùng với lá thư ca ca nàng viết tới kia, nói đúng ra là để cho chúng ta đừng vì chuyện của ông ta xài tiền bậy bạ, chờ người về nhà, còn có phong thư phải thanh toán hoàn trả gia sản tất cả đều cho ông ta xem rồi. Sau đó ta cùng ông ta thương thảo sự kiện phòng thu chi bị cháy một chút, xin Cung Đại lão gia xử án.
Hả? Minh Phỉ đối với chuyện Cung Trung Tố rốt cuộc có hiểu rõ tình hình Cung Nhị phu nhân cấu kết Thiệu gia mưu tính tài vật Đại phòng hay là không cảm thấy rất hứng thú: Vậy công công nói thế nào?
Tay của Cung Viễn Hòa theo bả vai của nàng trợt xuống dưới, dừng ở nơi nhẵn nhụi mềm mại đầy đặn nhẹ nhàng xoa nhẹ mấy cái, thờ ơ nói: Không có nói như thế nào, đầu tiên là tức giận đến cả người phát run, đột nhiên sau đó lại bình tĩnh lại, hỏi ta, còn thiếu ta bao nhiêu?
Minh Phỉ hừ một tiếng. Đợi ông ta bao nhiêu lâu? Loại vấn đề này mà Cung Trung Tố cũng hỏi được ra miệng? Trong lòng ông ta không phải rõ ràng nhất sao?
Cung Viễn Hòa nhẹ nhàng liếm viền tai của nàng một chút, Ta nói, phụ thân sinh nhi tử, chỉ có nhi tử thiếu phụ thân, nơi nào có phụ thân thiếu nhi tử? Không phải là vấn đề giữa ta và ông ta, mà là, Nhị phòng còn thiếu Đại phòng bao nhiêu mới đúng.
Minh Phỉ điều chỉnh cơ thể một cái, ôm cổ của hắn bắt đầu lắc: Sau đó thì sao? Chàng đừng cứ như thế này, ta hỏi một câu chàng mới trả lời một câu á?
Hơi thở ấm áp của nàng thổi tới sau vành tai của hắn, ngưa ngứa, ấm áp, đôi mắt Cung Viễn Hòa trở nên thâm sâu, Sau đó, sau đó tiểu yêu tinh nhà ta muốn tạo phản rồi, trước tiên cần phải trấn áp xuống mới có thể làm việc khác. Ngón tay của hắn nhẹ nhàng nhích lên, áo lụa mỏng bên trong của nàng bị lột ra giống như lột vỏ vải, chậm rãi rơi xuống, lộ ra thịt quả trắng muốt như ngọc bên trong. Óng ánh trong suốt, chắc hẳn cắn xuống một cái nhất định mùi vị sẽ rất ngon, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên.
Cảm giác khác thường từ nơi đầu vai truyền đến, Minh Phỉ tan rã suy nghĩ sâu xa, nàng hít một hơi, níu lấy tóc của hắn: Không cho ngắt lời, nói mau.
Cung Viễn Hòa bất mãn thở dài, nhắm mắt lại nói: Ông ta nói, cho dù nữ nhân kia có bao nhiêu không phải, suy cho cùng Viễn Trật bọn họ cũng là thân đệ muội của ta, là người thân nhất của ta ở trên đời này, ta dù sao đi chăng nữa cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ chịu khổ mà không chiếu cố.
Thiên vị như vậy. Minh Phỉ úp sấp trước ngực hắn, lo lắng nhìn hắn: Rốt cuộc ông ta muốn chàng như thế nào? Cũng không thể còn phải phân ra chút nữa chứ?
Cung Viễn Hòa ôn hòa thuận theo đầu của nàng: Không có, ông ta chỉ là hy vọng ta xem ở phần máu mủ thân tình, không cần tiếp tục truy cứu tiền tài Nhị phòng thiếu Đại phòng nữa. Dù sao hiện tại Nhị phòng đã suy tàn, coi như thật sự phải trả, cũng vẫn không ra được. Ta nói ra một đề nghị với ông ta, đề nghị ông ta nhanh chóng đệ trình đơn kiện đi kiện Hồng tri phủ hà hiếp dân chúng, có lẽ sau khi Hồng tri phủ bị tịch thu nhà, còn có thể hoàn trả một chút.
Hắn ngừng lại một lát, trịnh trọng nói: Về sau, cũng không còn ai có thể bắt bẻ nàng, làm nàng tức giận nữa rồi.
Minh Phỉ nghĩ đến thái độ lúc ăn cơm chiều của Cung Trung Tố đối với nàng, khẽ mỉm cười: Cái giá này cao ghê gớm thật.
Cung Viễn Hòa ôm nàng lật người: Tiền tài là vật ngoài thân, có thể đổi lấy ông
Nến đỏ sáng ngời, Minh Phỉ nửa tựa vào trong ngực Cung Viễn Hòa, mắt khép hờ, đầu ngón tay quấn tóc của mình thành từng vòng từng vòng, nghe hắn giảng thích đối thoại giữa Cung Trung Tố và hắn.
Vào cửa muốn ta quỳ xuống. Ta cũng đã quỳ. Sau đó chất vấn ta vì sao thấy chết mà không cứu, ta nói ta không phải là thấy chết mà không cứu, mà là không đủ sức. Thẩm nương nghe thiên vị một bên, chỉ tin vào lời của chất nhi nhà mẹ đẻ, ngay cả lời nói của Viễn Trật cũng không nghe, những tiền tài kia đều là Nhị đệ cùng Tam muội đảm nhiệm đưa ra ngoài, ngay cả bọn họ cũng không biết, ta đây là người dụng tâm hiểm ác, bị bà ta coi như là hồng thủy mãnh thú, toàn lực chằm chằm phòng tránh người ngoài thì có thể nào biết được? Nếu ta hỏi nhiều hơn mấy câu, chẳng phải là lại phải cõng trên lưng tội danh mưu tính gia sản? Nếu ông ta không tin, có thể đi hỏi Nhị đệ.
Cung Viễn Hòa thích ý nhớ lại vẻ mặt xanh trắng, ngượng ngùng khó chịu của Cung Trung Tố lúc ấy, khẽ mỉm cười, Ta kể lại chuyện đã trải qua với ông ta lần nữa, nhân tiện tốt bụng nhắc nhở ông ta, Thiệu gia thật sự ghê tởm ra sao, mưu hại máu mủ chí thân, không đáng giá đồng tình. Vì để cho ông ta thấy được diện mạo thật sự của Thiệu gia, ta lấy bản sổ sách lúc trước Chu di nương đưa cho ta ra, cùng với lá thư ca ca nàng viết tới kia, nói đúng ra là để cho chúng ta đừng vì chuyện của ông ta xài tiền bậy bạ, chờ người về nhà, còn có phong thư phải thanh toán hoàn trả gia sản tất cả đều cho ông ta xem rồi. Sau đó ta cùng ông ta thương thảo sự kiện phòng thu chi bị cháy một chút, xin Cung Đại lão gia xử án.
Hả? Minh Phỉ đối với chuyện Cung Trung Tố rốt cuộc có hiểu rõ tình hình Cung Nhị phu nhân cấu kết Thiệu gia mưu tính tài vật Đại phòng hay là không cảm thấy rất hứng thú: Vậy công công nói thế nào?
Tay của Cung Viễn Hòa theo bả vai của nàng trợt xuống dưới, dừng ở nơi nhẵn nhụi mềm mại đầy đặn nhẹ nhàng xoa nhẹ mấy cái, thờ ơ nói: Không có nói như thế nào, đầu tiên là tức giận đến cả người phát run, đột nhiên sau đó lại bình tĩnh lại, hỏi ta, còn thiếu ta bao nhiêu?
Minh Phỉ hừ một tiếng. Đợi ông ta bao nhiêu lâu? Loại vấn đề này mà Cung Trung Tố cũng hỏi được ra miệng? Trong lòng ông ta không phải rõ ràng nhất sao?
Cung Viễn Hòa nhẹ nhàng liếm viền tai của nàng một chút, Ta nói, phụ thân sinh nhi tử, chỉ có nhi tử thiếu phụ thân, nơi nào có phụ thân thiếu nhi tử? Không phải là vấn đề giữa ta và ông ta, mà là, Nhị phòng còn thiếu Đại phòng bao nhiêu mới đúng.
Minh Phỉ điều chỉnh cơ thể một cái, ôm cổ của hắn bắt đầu lắc: Sau đó thì sao? Chàng đừng cứ như thế này, ta hỏi một câu chàng mới trả lời một câu á?
Hơi thở ấm áp của nàng thổi tới sau vành tai của hắn, ngưa ngứa, ấm áp, đôi mắt Cung Viễn Hòa trở nên thâm sâu, Sau đó, sau đó tiểu yêu tinh nhà ta muốn tạo phản rồi, trước tiên cần phải trấn áp xuống mới có thể làm việc khác. Ngón tay của hắn nhẹ nhàng nhích lên, áo lụa mỏng bên trong của nàng bị lột ra giống như lột vỏ vải, chậm rãi rơi xuống, lộ ra thịt quả trắng muốt như ngọc bên trong. Óng ánh trong suốt, chắc hẳn cắn xuống một cái nhất định mùi vị sẽ rất ngon, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên.
Cảm giác khác thường từ nơi đầu vai truyền đến, Minh Phỉ tan rã suy nghĩ sâu xa, nàng hít một hơi, níu lấy tóc của hắn: Không cho ngắt lời, nói mau.
Cung Viễn Hòa bất mãn thở dài, nhắm mắt lại nói: Ông ta nói, cho dù nữ nhân kia có bao nhiêu không phải, suy cho cùng Viễn Trật bọn họ cũng là thân đệ muội của ta, là người thân nhất của ta ở trên đời này, ta dù sao đi chăng nữa cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ chịu khổ mà không chiếu cố.
Thiên vị như vậy. Minh Phỉ úp sấp trước ngực hắn, lo lắng nhìn hắn: Rốt cuộc ông ta muốn chàng như thế nào? Cũng không thể còn phải phân ra chút nữa chứ?
Cung Viễn Hòa ôn hòa thuận theo đầu của nàng: Không có, ông ta chỉ là hy vọng ta xem ở phần máu mủ thân tình, không cần tiếp tục truy cứu tiền tài Nhị phòng thiếu Đại phòng nữa. Dù sao hiện tại Nhị phòng đã suy tàn, coi như thật sự phải trả, cũng vẫn không ra được. Ta nói ra một đề nghị với ông ta, đề nghị ông ta nhanh chóng đệ trình đơn kiện đi kiện Hồng tri phủ hà hiếp dân chúng, có lẽ sau khi Hồng tri phủ bị tịch thu nhà, còn có thể hoàn trả một chút.
Hắn ngừng lại một lát, trịnh trọng nói: Về sau, cũng không còn ai có thể bắt bẻ nàng, làm nàng tức giận nữa rồi.
Minh Phỉ nghĩ đến thái độ lúc ăn cơm chiều của Cung Trung Tố đối với nàng, khẽ mỉm cười: Cái giá này cao ghê gớm thật.
Cung Viễn Hòa ôm nàng lật người: Tiền tài là vật ngoài thân, có thể đổi lấy ông
/607
|