Edit: Thảo My
Minh Phỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nửa điểm phản ứng cũng không có.
Các nữ nhân thu nước mắt, trong phòng lâm vào an tĩnh. Cung Nhị phu nhân rốt cuộc quen thuộc với việc xướng nhân vật chính, không quen trầm mặc, nhàn nhạt nhìn Lý di nương: Những năm gần đây làm phiền ngươi vất vả chăm sóc lão gia.
Lý di nương nhanh chóng hạ thấp thân thể, nhún nhường nói: Tỳ thiếp làm những việc này, nha hoàn vú già cũng có thể làm, vả lại là bổn phận, không dám nói vất vả. Không bằng phu nhân và Chu tỷ tỷ ở nhà lo liệu gia vụ, phí tâm phí sức, vất vả gian khổ.
Cung Nhị phu nhân rất hài lòng với thái độ khiêm tốn này của nàng, nhưng thấy gương mặt tròn trẻ tuổi xinh đẹp của nàng rồi lại không nhịn được chán ghét, mặt đen lại, giọng điệu lạnh nhạt nói: Ngươi ở bên ngoài thời gian dài, không biết quy củ trong nhà. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi hãy ở bên cạnh ta học một ít quy củ, không cần giống như vài người, nửa điểm quy củ cũng không hiểu, nói ra làm cho người ta chê cười. Nói qua quét Chu di nương và Minh Phỉ một cái.
Lý di nương biết lắng nghe: Dạ, Tỳ Vọng vụng về, mong phu nhân vui lòng chỉ giáo.
Từ đầu chí cuối, không nâng thân thể lên.
Cung Nhị phu nhân hình như không có ý tứ gọi nàng đứng dậy, Chu di nương chậm rãi nói: Phu nhân, Lý gia muội muội đường xa đến, một đường xóc nảy, để cho tỳ thiếp phục vụ ngài đi?
Cung Nhị phu nhân giận dữ, đôi mắt nhanh chóng liếc qua hai người. Nhanh như vậy đã thông đồng rồi hả?
Lý di nương nhàn nhạt cười: Cám ơn ý tốt của Chu tỷ tỷ. Phu nhân, Tỳ Vọng không khổ cực. Tỳ thiếp ở bên ngoài thời gian dài, không thể hầu hạ phu nhân, thẹn trong lòng, nếu phu nhân không ghét bỏ, tỳ thiếp nguyện ý gác đêm cho ngài . Rất hợp lý vì Cung Nhị phu nhân tìm được cớ hành hạ nàng và có chỗ phát tiết, đồng thời cũng tránh Cung Nhị phu nhân và Chu di nương bắt nàng giằng co ở giữa.
Cung Nhị phu nhân trầm mặc chốc lát, cười: Ngươi một đường xóc nảy, lão gia biết, sẽ nói ta không biết đau lòng người.
Lý di nương ngẩng đầu lên, thản nhiên cười: Tỳ thiếp trẻ tuổi.
Cung Nhị phu nhân gật đầu: Hôm nay miễn, về sau lại nói. Nếu Lý di nương thông minh, phải biết, cái này về sau, thật ra chính là chỉ ngày hôm sau.
Chu di nương cười lạnh, tránh mặt qua, đôi mắt rơi xuống trên người Minh Phỉ: Đại nãi nãi, chưa từng gặp qua vị Lý di nương này của chúng ta sao?
Minh Phỉ khẽ mỉm cười: Di nương khỏe.
Lý di nương tự nhiên thoải mái làm lễ với nàng: Đại nãi nãi khỏe.
Cung Nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng. Trừ Hồng tri phủ, người Thiệu gia, hiện tại người nàng hận nhất chính là Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ. Nàng bị buộc đến nông nỗi này, cũng bán cửa hàng rồi, bọn họ lại trơ mắt nhìn mình chịu tội, chưa từng đưa tay ra viện trợ, làm hại nàng rơi vào tình cảnh hôm nay.
Không nói khoa trương chút nào, bây giờ nàng nhìn thấy Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa trong lòng đều là hận, huống chi, ánh mắt nàng thấy trên vành tai Minh Phỉ đeo ngọc trai sáng lóng lánh trơn mềm, Nam Châu trên khuyên tai ước chừng bằng đầu ngón tay, trong lòng một hồi đau nhức.
Cung Viễn Trật thu vẻ mặt của Cung Nhị phu nhân ở trong mắt, đối lập với Cung Tịnh Kỳ ở một bên vẫn hạ mí mắt không nói lời nào nói: Tam tỷ, cơm tối chuẩn bị xong chưa? Lại chớp chớp mắt với Cung Tịnh Kỳ.
Cung Tịnh Kỳ khẽ thở dài: Tẩu tẩu, ngài có bằng lòng cùng ta đi phòng bếp xem cơm tối đã chuẩn bị xong chưa? Cung Nhị phu nhân có thể ỷ có bệnh lấy cớ, không chút kiêng kỵ đắc tội Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa, nàng và Cung Viễn Trật cũng biết, Cung Trung Tố vĩnh viễn không dậy nổi, từ nay về sau, bọn họ phải dựa vào ca tẩu nhiều hơn mới có thể qua được ngày tốt.
Minh Phỉ cười nói: Được. Cung Trung Tố mới vừa về nhà, bữa cơm này nhất định phải ăn. Thay vì ở chỗ này nhìn Cung Nhị phu nhân và Chu di nương khiến người buồn nôn, còn không bằng đi ngửi mùi khói dầu.
Cung Tịnh Kỳ và Minh Phỉ một trước, một sau, trầm mặc theo đường nhỏ đá cuội trải thành hoa văn hoa mai từ từ đi tới phòng bếp. Cung Tịnh Kỳ mặc váy hồng đỏ kèm thắt lưng cao phối thạch, nhìn từ phía sau, eo thon không bằng một nắm. Nàng lớn tuổi hơn Minh Phỉ, nếu như không phải phát sinh sự kiện kia, mùa đông năm nay nàng nên gả đi Tô gia rồi. Minh Phỉ lẳng lặng nghĩ, vì đứa bé của nàng, Cung Viễn Hòa cả đời này, đừng mơ tưởng nạp thiếp.
Đi tới bên cạnh một ao sen, Cung Tịnh Kỳ đột nhiên dừng lại gượng cười: Tẩu tẩu, ao này, lâu ngày không ai xử lý, thành đầm bùn lầy, lá sen bên trong cũng hư
Minh Phỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nửa điểm phản ứng cũng không có.
Các nữ nhân thu nước mắt, trong phòng lâm vào an tĩnh. Cung Nhị phu nhân rốt cuộc quen thuộc với việc xướng nhân vật chính, không quen trầm mặc, nhàn nhạt nhìn Lý di nương: Những năm gần đây làm phiền ngươi vất vả chăm sóc lão gia.
Lý di nương nhanh chóng hạ thấp thân thể, nhún nhường nói: Tỳ thiếp làm những việc này, nha hoàn vú già cũng có thể làm, vả lại là bổn phận, không dám nói vất vả. Không bằng phu nhân và Chu tỷ tỷ ở nhà lo liệu gia vụ, phí tâm phí sức, vất vả gian khổ.
Cung Nhị phu nhân rất hài lòng với thái độ khiêm tốn này của nàng, nhưng thấy gương mặt tròn trẻ tuổi xinh đẹp của nàng rồi lại không nhịn được chán ghét, mặt đen lại, giọng điệu lạnh nhạt nói: Ngươi ở bên ngoài thời gian dài, không biết quy củ trong nhà. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi hãy ở bên cạnh ta học một ít quy củ, không cần giống như vài người, nửa điểm quy củ cũng không hiểu, nói ra làm cho người ta chê cười. Nói qua quét Chu di nương và Minh Phỉ một cái.
Lý di nương biết lắng nghe: Dạ, Tỳ Vọng vụng về, mong phu nhân vui lòng chỉ giáo.
Từ đầu chí cuối, không nâng thân thể lên.
Cung Nhị phu nhân hình như không có ý tứ gọi nàng đứng dậy, Chu di nương chậm rãi nói: Phu nhân, Lý gia muội muội đường xa đến, một đường xóc nảy, để cho tỳ thiếp phục vụ ngài đi?
Cung Nhị phu nhân giận dữ, đôi mắt nhanh chóng liếc qua hai người. Nhanh như vậy đã thông đồng rồi hả?
Lý di nương nhàn nhạt cười: Cám ơn ý tốt của Chu tỷ tỷ. Phu nhân, Tỳ Vọng không khổ cực. Tỳ thiếp ở bên ngoài thời gian dài, không thể hầu hạ phu nhân, thẹn trong lòng, nếu phu nhân không ghét bỏ, tỳ thiếp nguyện ý gác đêm cho ngài . Rất hợp lý vì Cung Nhị phu nhân tìm được cớ hành hạ nàng và có chỗ phát tiết, đồng thời cũng tránh Cung Nhị phu nhân và Chu di nương bắt nàng giằng co ở giữa.
Cung Nhị phu nhân trầm mặc chốc lát, cười: Ngươi một đường xóc nảy, lão gia biết, sẽ nói ta không biết đau lòng người.
Lý di nương ngẩng đầu lên, thản nhiên cười: Tỳ thiếp trẻ tuổi.
Cung Nhị phu nhân gật đầu: Hôm nay miễn, về sau lại nói. Nếu Lý di nương thông minh, phải biết, cái này về sau, thật ra chính là chỉ ngày hôm sau.
Chu di nương cười lạnh, tránh mặt qua, đôi mắt rơi xuống trên người Minh Phỉ: Đại nãi nãi, chưa từng gặp qua vị Lý di nương này của chúng ta sao?
Minh Phỉ khẽ mỉm cười: Di nương khỏe.
Lý di nương tự nhiên thoải mái làm lễ với nàng: Đại nãi nãi khỏe.
Cung Nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng. Trừ Hồng tri phủ, người Thiệu gia, hiện tại người nàng hận nhất chính là Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ. Nàng bị buộc đến nông nỗi này, cũng bán cửa hàng rồi, bọn họ lại trơ mắt nhìn mình chịu tội, chưa từng đưa tay ra viện trợ, làm hại nàng rơi vào tình cảnh hôm nay.
Không nói khoa trương chút nào, bây giờ nàng nhìn thấy Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa trong lòng đều là hận, huống chi, ánh mắt nàng thấy trên vành tai Minh Phỉ đeo ngọc trai sáng lóng lánh trơn mềm, Nam Châu trên khuyên tai ước chừng bằng đầu ngón tay, trong lòng một hồi đau nhức.
Cung Viễn Trật thu vẻ mặt của Cung Nhị phu nhân ở trong mắt, đối lập với Cung Tịnh Kỳ ở một bên vẫn hạ mí mắt không nói lời nào nói: Tam tỷ, cơm tối chuẩn bị xong chưa? Lại chớp chớp mắt với Cung Tịnh Kỳ.
Cung Tịnh Kỳ khẽ thở dài: Tẩu tẩu, ngài có bằng lòng cùng ta đi phòng bếp xem cơm tối đã chuẩn bị xong chưa? Cung Nhị phu nhân có thể ỷ có bệnh lấy cớ, không chút kiêng kỵ đắc tội Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa, nàng và Cung Viễn Trật cũng biết, Cung Trung Tố vĩnh viễn không dậy nổi, từ nay về sau, bọn họ phải dựa vào ca tẩu nhiều hơn mới có thể qua được ngày tốt.
Minh Phỉ cười nói: Được. Cung Trung Tố mới vừa về nhà, bữa cơm này nhất định phải ăn. Thay vì ở chỗ này nhìn Cung Nhị phu nhân và Chu di nương khiến người buồn nôn, còn không bằng đi ngửi mùi khói dầu.
Cung Tịnh Kỳ và Minh Phỉ một trước, một sau, trầm mặc theo đường nhỏ đá cuội trải thành hoa văn hoa mai từ từ đi tới phòng bếp. Cung Tịnh Kỳ mặc váy hồng đỏ kèm thắt lưng cao phối thạch, nhìn từ phía sau, eo thon không bằng một nắm. Nàng lớn tuổi hơn Minh Phỉ, nếu như không phải phát sinh sự kiện kia, mùa đông năm nay nàng nên gả đi Tô gia rồi. Minh Phỉ lẳng lặng nghĩ, vì đứa bé của nàng, Cung Viễn Hòa cả đời này, đừng mơ tưởng nạp thiếp.
Đi tới bên cạnh một ao sen, Cung Tịnh Kỳ đột nhiên dừng lại gượng cười: Tẩu tẩu, ao này, lâu ngày không ai xử lý, thành đầm bùn lầy, lá sen bên trong cũng hư
/607
|