Nhận được tiền, lại có Cung Viễn Hòa ở bên cạnh giúp đỡ thôn, tốc độ phá án của Hồng tri phủ không tiền cũng mau, trong lúc tiếp đón Khâm sai, không ngừng công sự, tuyệt bút vung lên, người chết thành đột phát bệnh cũ, đánh cho tên lưu manh vu oan Cung Viễn Trật và mấy gã sai vặt phản bội Cung gia trầy da sứt thịt, ném ra ngoài.
Cung Nhị phu nhân đến đón Cung Viễn Trật về nhà, cố ý sai người chuẩn bị một vạn sáu ngàn sáu viên pháo nổ từ đầu đường đến cuối phố, ý muốn xua đi xúi quẩy, từ đó khổ tận cam lai. Lúc mẫu tử đang ôm nhau khóc thì có một vị khách không mời mà đến, báo cho Cung Nhị phu nhân biết chuyện này có chỗ khó hiểu.
Thì ra người đấu dế này chính là huynh đệ của Thiệu Ngũ, tất cả cũng chỉ là độ kế do Thiệu gia bố trí để mua cửa hàng Cung gia với giá thấp mà thôi. Nếu không tin, một là hỏi Cung Viễn Qúy, hai có thể đi hỏi thăm một chút, cuối cùng cửa hàng của bọn họ rơi vào trong tay ai là biết ngay.
Cung Nhị phu nhân sớm biết nhà mẹ không tốt đẹp gì, nhưng chưa từng nghĩ lại ác độc như vậy, mất hết mấy ngày chỉ thị cho quản sự đi hỏi thăm chuyện cửa hàng thì nhanh chóng biết được, bà tự cho rằng bán cửa hàng cho người khác, quanh đi quẩn lại rơi vào trong tay nhà mẹ đẻ, nhất thời tức giận đến nôn ra máu.
Lại tiếp tục sai người đi gọi Cung Viễn Quý, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy, sau đó huy động mọi người đi tìm kiếm chung quanh, dưới sự chỉ dẫn của một người có lòng thì tìm được Cung Viễn Qúy đang cầm con dế mèn do Thiệu Ngũ tặng cho trong một sòng bạc vừa nhỏ vừa che đậy, vui đến quên cả trời đất. Lúc đó, Thiệu Ngũ cũng ở bên cạnh.
Người làm được Cung Nhị phu nhân phân phó, cũng không bứt dây động rừng, mà là lặng lẽ lui về báo cho Cung Nhị phu nhân. Mặc dù thân thể Cung Viễn Trật suy yếu vô lực, nhưng vẫn sai người dùng ghế nệm đưa hắn lên sòng bạc, ngay cả Thiệu Ngũ cũng bắt được liền kéo về nhà.
Thù mới hận cũ cùng nhau xông lên đầu, Cung Nhị phu nhân sai người đánh Thiệu Ngũ tát tai, hỏi hắn có phải hắn đánh cắp tiền riêng hay không, Thiệu Ngũ vẫn cắn chặt răng, chết sống không nhận, ngược lại còn uy hiếp Cung Nhị phu nhân nói nếu không nhờ hắn thì Cung Trung Tố và Cung Viễn Trật đã sớm chết trong nhà lao v.v... Nếu không nữa thì tát nước bẩn lên người Cung Tịnh Kỳ, nói Cung Tịnh Kỳ câu mặt trắng nhỏ đánh cắp tiền riêng.
Cung Viễn Trật giận dữ, sai người cầm phân đi dội hắn, hành hung một trận, vốn muốn đánh nát chân hắn nhưng Cung Tịnh Kỳ cản lại nói: Nhị đệ, vì thứ người như thế mà bị kiện không đáng giá.
Cung Viễn Quý ở một bên thấy phải sợ, không đánh đã khai. Chưa nói còn tốt, sau khi nói xong Cung Tịnh Kỳ mở hòm xiểng đựng đồ cưới của mình ra, mới phát hiện đồ trang sức và châu báu đáng tiền bên trong đã sớm không cánh mà bay, tất cả đều bị Thiệu Ngũ xúi giục Cung Viễn Quý cầm đi đánh bạc trống trơn, qua tay rơi vào trong tay Thiệu Ngũ.
Chốc lát, người nhà Thiệu gia và Thiệu đại nãi nãi nghe tin chạy tới, Cung Nhị phu nhân sai người khép chặt cửa chính, mặc kệ bọn họ gõ phá cửa cũng kiên quyết không thả người. Mấy mẫu tử thương lượng, phải đi gặp Thiệu tông đòi lại công đạo này, nhưng sau khi nghĩ lại thì cảm thấy không có bất kỳ tác dụng gì, Cung Viễn Trật dứt khoát viết đơn kiện, tố cáo ca tẩu Thiệu Ngũ bất nhân bất nghĩa, tham lam ác độc, thiếu nợ không trả, vì mục đích muốn chiếm đoạt sản nghiệp Cung gia và giựt nợ mà chửi bới danh tiếng Cung Nhị phu nhân khắp nơi, phá hủy hôn sự của Cung Tịnh Kỳ, dụ dỗ trẻ con đánh bạc, trộm tiền cô cô, lừa gạt đồ cưới của biểu muội, vu cáo hãm hại Cung Viễn Trật vào ngục v.v… một chuỗi tội danh rất dài.
Bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, bị dội phân thành dình dáng nửa mơ hồ, Thiệu Ngũ bị nha dịch trực tiếp xích đến nha môn. Hồng tri phủ không nói lời gì, trước tiên dừng lại sát giữ chặt Thiệu Ngũ đánh cho trầy da thịt, đánh xuống mấy tát tai, hàm răng đã rụng một nửa, miệng chẳng những không thể nói mà mạng đã đi một nửa, kinh động người Thiệu gia và Thiệu đại nãi nãi ba hồn đã có hai hồn rời khỏi.
Hai phu thê lại hợp kế, quyết định vừa đi tìm kiếm quan hệ thông hiểu đút lót, vừa mời Thiệu Lão phu nhân đi làm công tác tư tưởng với Cung Nhị phu nhân, để Cung Nhị phu nhân rút đơn kiện, lại sai Minh Tư viết thư cầu cứu Thái Quốc Đống, rồi đi tìm Minh Phỉ chu toàn ở giữa.
Nhưng ba đường kế đều rơi vào khoảng không, Hồng tri phủ nhận tiền nhưng không thả người, ấn định chỉ cần Cung gia rút đơn kiện thì ông lập tức thả người, còn uy hiếp ngay cả người Thiệu gia và Thiệu đại nãi nãi cũng đều lùng bắt, người Thiệu gia sợ hãi vội vàng thêm bạc mới không nhắc lại. Cung Viễn Trật và Cung Tịnh Kỳ hận Thiệu gia thấu xương, ngay cả cửa cũng không cho vào, tuyên bố lúc nào Thiệu gia trả lại tài sản đã chiếm đoạt thì rút đơn kiện lúc ấy, Thiệu Lão phu nhân ăn một cái bế môn canh thật to, đỏ mặt mo trở về nhà. Mặc dù Minh Tư đã gửi thư đi nhưng nước xa không thể giải được cơn khát gần, không thể không làm mặt lơ đi cầu Minh Phỉ, người thì cho vào nhưng Minh Phỉ lại cáo bệnh không gặp.
Hoa ma ma báo cho Minh Tư, kể từ sau khi Minh Phỉ đến thông trang thăm Nhị Di Nương trở lại thì ngã bệnh, giường cũng không dậy nổi. Lại lấy cớ thân thể không tốt của Minh Tư, sợ Minh Phỉ sẽ lây bệnh khuyên Minh Tư trở về. Gián tiếp nói cho nàng ta biết, Tri Phủ
Cung Nhị phu nhân đến đón Cung Viễn Trật về nhà, cố ý sai người chuẩn bị một vạn sáu ngàn sáu viên pháo nổ từ đầu đường đến cuối phố, ý muốn xua đi xúi quẩy, từ đó khổ tận cam lai. Lúc mẫu tử đang ôm nhau khóc thì có một vị khách không mời mà đến, báo cho Cung Nhị phu nhân biết chuyện này có chỗ khó hiểu.
Thì ra người đấu dế này chính là huynh đệ của Thiệu Ngũ, tất cả cũng chỉ là độ kế do Thiệu gia bố trí để mua cửa hàng Cung gia với giá thấp mà thôi. Nếu không tin, một là hỏi Cung Viễn Qúy, hai có thể đi hỏi thăm một chút, cuối cùng cửa hàng của bọn họ rơi vào trong tay ai là biết ngay.
Cung Nhị phu nhân sớm biết nhà mẹ không tốt đẹp gì, nhưng chưa từng nghĩ lại ác độc như vậy, mất hết mấy ngày chỉ thị cho quản sự đi hỏi thăm chuyện cửa hàng thì nhanh chóng biết được, bà tự cho rằng bán cửa hàng cho người khác, quanh đi quẩn lại rơi vào trong tay nhà mẹ đẻ, nhất thời tức giận đến nôn ra máu.
Lại tiếp tục sai người đi gọi Cung Viễn Quý, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy, sau đó huy động mọi người đi tìm kiếm chung quanh, dưới sự chỉ dẫn của một người có lòng thì tìm được Cung Viễn Qúy đang cầm con dế mèn do Thiệu Ngũ tặng cho trong một sòng bạc vừa nhỏ vừa che đậy, vui đến quên cả trời đất. Lúc đó, Thiệu Ngũ cũng ở bên cạnh.
Người làm được Cung Nhị phu nhân phân phó, cũng không bứt dây động rừng, mà là lặng lẽ lui về báo cho Cung Nhị phu nhân. Mặc dù thân thể Cung Viễn Trật suy yếu vô lực, nhưng vẫn sai người dùng ghế nệm đưa hắn lên sòng bạc, ngay cả Thiệu Ngũ cũng bắt được liền kéo về nhà.
Thù mới hận cũ cùng nhau xông lên đầu, Cung Nhị phu nhân sai người đánh Thiệu Ngũ tát tai, hỏi hắn có phải hắn đánh cắp tiền riêng hay không, Thiệu Ngũ vẫn cắn chặt răng, chết sống không nhận, ngược lại còn uy hiếp Cung Nhị phu nhân nói nếu không nhờ hắn thì Cung Trung Tố và Cung Viễn Trật đã sớm chết trong nhà lao v.v... Nếu không nữa thì tát nước bẩn lên người Cung Tịnh Kỳ, nói Cung Tịnh Kỳ câu mặt trắng nhỏ đánh cắp tiền riêng.
Cung Viễn Trật giận dữ, sai người cầm phân đi dội hắn, hành hung một trận, vốn muốn đánh nát chân hắn nhưng Cung Tịnh Kỳ cản lại nói: Nhị đệ, vì thứ người như thế mà bị kiện không đáng giá.
Cung Viễn Quý ở một bên thấy phải sợ, không đánh đã khai. Chưa nói còn tốt, sau khi nói xong Cung Tịnh Kỳ mở hòm xiểng đựng đồ cưới của mình ra, mới phát hiện đồ trang sức và châu báu đáng tiền bên trong đã sớm không cánh mà bay, tất cả đều bị Thiệu Ngũ xúi giục Cung Viễn Quý cầm đi đánh bạc trống trơn, qua tay rơi vào trong tay Thiệu Ngũ.
Chốc lát, người nhà Thiệu gia và Thiệu đại nãi nãi nghe tin chạy tới, Cung Nhị phu nhân sai người khép chặt cửa chính, mặc kệ bọn họ gõ phá cửa cũng kiên quyết không thả người. Mấy mẫu tử thương lượng, phải đi gặp Thiệu tông đòi lại công đạo này, nhưng sau khi nghĩ lại thì cảm thấy không có bất kỳ tác dụng gì, Cung Viễn Trật dứt khoát viết đơn kiện, tố cáo ca tẩu Thiệu Ngũ bất nhân bất nghĩa, tham lam ác độc, thiếu nợ không trả, vì mục đích muốn chiếm đoạt sản nghiệp Cung gia và giựt nợ mà chửi bới danh tiếng Cung Nhị phu nhân khắp nơi, phá hủy hôn sự của Cung Tịnh Kỳ, dụ dỗ trẻ con đánh bạc, trộm tiền cô cô, lừa gạt đồ cưới của biểu muội, vu cáo hãm hại Cung Viễn Trật vào ngục v.v… một chuỗi tội danh rất dài.
Bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, bị dội phân thành dình dáng nửa mơ hồ, Thiệu Ngũ bị nha dịch trực tiếp xích đến nha môn. Hồng tri phủ không nói lời gì, trước tiên dừng lại sát giữ chặt Thiệu Ngũ đánh cho trầy da thịt, đánh xuống mấy tát tai, hàm răng đã rụng một nửa, miệng chẳng những không thể nói mà mạng đã đi một nửa, kinh động người Thiệu gia và Thiệu đại nãi nãi ba hồn đã có hai hồn rời khỏi.
Hai phu thê lại hợp kế, quyết định vừa đi tìm kiếm quan hệ thông hiểu đút lót, vừa mời Thiệu Lão phu nhân đi làm công tác tư tưởng với Cung Nhị phu nhân, để Cung Nhị phu nhân rút đơn kiện, lại sai Minh Tư viết thư cầu cứu Thái Quốc Đống, rồi đi tìm Minh Phỉ chu toàn ở giữa.
Nhưng ba đường kế đều rơi vào khoảng không, Hồng tri phủ nhận tiền nhưng không thả người, ấn định chỉ cần Cung gia rút đơn kiện thì ông lập tức thả người, còn uy hiếp ngay cả người Thiệu gia và Thiệu đại nãi nãi cũng đều lùng bắt, người Thiệu gia sợ hãi vội vàng thêm bạc mới không nhắc lại. Cung Viễn Trật và Cung Tịnh Kỳ hận Thiệu gia thấu xương, ngay cả cửa cũng không cho vào, tuyên bố lúc nào Thiệu gia trả lại tài sản đã chiếm đoạt thì rút đơn kiện lúc ấy, Thiệu Lão phu nhân ăn một cái bế môn canh thật to, đỏ mặt mo trở về nhà. Mặc dù Minh Tư đã gửi thư đi nhưng nước xa không thể giải được cơn khát gần, không thể không làm mặt lơ đi cầu Minh Phỉ, người thì cho vào nhưng Minh Phỉ lại cáo bệnh không gặp.
Hoa ma ma báo cho Minh Tư, kể từ sau khi Minh Phỉ đến thông trang thăm Nhị Di Nương trở lại thì ngã bệnh, giường cũng không dậy nổi. Lại lấy cớ thân thể không tốt của Minh Tư, sợ Minh Phỉ sẽ lây bệnh khuyên Minh Tư trở về. Gián tiếp nói cho nàng ta biết, Tri Phủ
/607
|