Hỉ Doanh Môn

Chương 210 - Chương 208

/607


Phòng ở lâu ngày không có người ở dù có dọn dẹp, thay đổi chăn mới, khi ngủ vẫn cảm thấy ẩm ướt, lành lạnh. Nằm xuống giường, nghe nước mưa rơi trên mái hiên rất ồn ào không ngừng, Minh Phỉ một chút buồn ngủ cũng không có, đến gần sáng thì cảm giác nặng đầu nghẹt mũi, hình như bị cảm lạnh.

Hoa ma ma và Kim Trâm phát hiện, vội vàng gọi người đến bắt mạch và chăm sóc, hận Tam di nương không thể đến nhanh để đi trở về. Minh Phỉ ăn một bát cháo bỏ thêm hành hoa, uống một bát nước gừng, đang nằm nghỉ để mồ hôi tuôn ra, Triệu nương tử đi tới, trước hỏi thăm cơ thể Minh Phỉ, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí nhìn ddlqd sắc mặt nàng nói: “Cô nãi nãi, thì ra là Nhị công tử, là được… Nha, cái đó, hắn nói hắn nghe chuyện di nương đổ bệnh, đã đợi rất lâu ở cửa đại môn rồi, bảo là muốn nhìn Nhị di nãi nãi một chút, người xem cái này…”

Minh Phỉ nhàn nhạt nhìn nàng ta, nhưng thật lâu không nói lời nào, Triệu nương tử có chút sợ hãi, kinh hồn bạt vía nhìn Minh Phỉ: “Tam cô nãi nãi…?”

Minh Phỉ nói: “Để hắn vào đi.”

Sắc mặt Triệu nương tử buông lỏng, vội vàng đi ra ngoài.

Kim Trâm nói: “Nãi nãi, sao ngài lại cho hắn đi vào? Nếu sau này phu nhân biết chuyện, ngài sẽ làm sao?”

Minh Phỉ cười nhạt: “Vậy thì có thể thế nào? Ta cũng không ngăn được. Ngươi cho rằng, thời gian lâu như vậy, thật sự hắn chưa từng tới thăm người sao? Khi phu nhân còn ở nhà cũng sẽ không nói, hôm nay phu nhân không có ở nhà, Tam di nương lại là người nhu nhược, thiện lương, sợ rằng người nào cũng lớn gan hơn mấy phần.” Không có ai không thể mua được bằng bạc, huống chi là Triệu trang đầu cũng chỉ là người làm mà thôi, thật sự dám không tuân theo sao? Thái Quang Chính có thể đợi sau khi nàng rời đi mới trở lại cũng được, thế nhưng hiện tại lại lựa chọn phương thức này, chỉ sợ là muốn trắng trợn nán lại đây một thời gian ngắn rồi.

Hoa ma ma nói với Kim Trâm: “Ngươi mới là người hồ đồ. Nếu Triệu nương tử thật sự không muốn cho hắn đi vào thì làm sao lại vội vàng đi tới thưa với nãi nãi? Hiện tại, nãi nãi chúng ta đã xuất giá rồi, không quản được những thứ chuyện này ở nhà mẹ đẻ, cần gì phải khiến người ta tị hiềm, oán ghét?” Sớm muộn gì Nhị di nương cũng phải chết, trông nom những thứ này làm cái gì chứ?

Lại qua gần nửa canh giờ, Triệu nương tử lại đi tới nói: “Cô nãi nãi, vị Trịnh công tử kia muốn gặp ngài một lần, người xem có thể gặp không?”

Cũng lại là bộ dáng này nữa, còn muốn gặp làm gì chứ? Chẳng lẽ gặp mặt còn có thể trở lại như cũ sao? Minh Phỉ đỡ đầu nói: “Thân thể ta không thoải mái, không thể tiếp khách.”

Triệu nương tử không dám khuyên, chỉ đành rời đi. Thái Quang Chính nghe nói Minh Phỉ không muốn gặp hắn, hắn cũng không dây dưa nhiều.

Qua giờ tỵ, Tam di nương đội mưa chạy đến. Nghe nói Thái Quang Chính đang ở trong phòng Nhị di nương thì trực tiếp đi tìm Minh Phỉ, dáng vẻ đau buồn lo lắng hỏi han: “Nghe nói ngươi cũng bị bệnh? Cũng tại ta, ta không nên để ngươi đi cùng ta đến đây.”

Minh Phỉ hỏi tình huống Minh Tư, Tam di nương chỉ thở dài: “Bình thường cơ thể nàng đã kiều nhược, nhìn thấy bị ra máu đã sợ đến hôn mê bất tỉnh, từ sau khi ta đến, cũng chưa thấy nàng tỉnh lại. Tứ cô gia không có ở nhà, sắc mặt của bà bà nàng ta khó coi vô cùng, trước mặt ta liền đánh Địch Nhi hai cái bạt tai, sau đó còn sai người mang xuống đánh tiếp, không thèm quan tâm đến lí lẽ của ta… Ta thấy ta có ngây ngô ở lại đó cũng không thể làm gì nên khi nghe nói người đã không có việc gì, ta lập tức rời đi.” Lại dặn dò Minh Phỉ: “Hôm qua trời mưa nênddlqd hôm nay trên đường bùn lầy rất khó đi, ngươi bảo bọn họ cẩn thận một chút, chớ để ngã xe rơi vào bùn lầy, lúc đi đến đây, suýt nữa xe ngựa của chúng ta rơi vào đấy.”

Tam di nương đã đến rồi thì Minh Phỉ cũng không nán lại làm gì, lập tức đội mưa trở về thành. Đi được một nửa đường thì xe ngựa dừng lại, phu xe nói: “Nãi nãi, phía trước có một chiếc xe ngựa rơi vào trong bùn lầy, không đánh xe ra được.”

Kim Trâm kéo rèm lên, thấy cách đó không xa có một chỗ rẽ, phu xe và một người trẻ tuổi đang đội mưa dùng sức kéo xe lên. Phu xe kia mặc áo mưa nhưng người trẻ tuổi kia chỉ mặc áo vải mộc, toàn thân ướt đẫm nước mưa, hai người hợp lực vừa kéo vừa đẩy nhưng xe ngựa kia vẫn không nhúc nhích chút nào.

Minh Phỉ nói với Kim Trâm: “Đi nói Tiết tổng quản đi qua giúp bọn họ một tay đi.”

Tiết Minh Qúy chỉ huy hai phu xe đi cùng đi đến giúp bọn họ một tay. Nhiều người nhiều sức hơn, rất nhanh đã đẩy chiếc xe ngựa kia thoát khỏi bùn lầy. Kim Trâm cười nói: “Nãi nãi, thật có thể được rồi.”

Minh Phỉ nhắm mặt lại nằm ở trong ngực Hoa ma ma, thấp giọng đáp một tiếng: “Ừ.”

Bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng nói của Tiết Minh Qúy: “Nãi nãi, vị công tử này muốn đáp tạ ngài đấy.”

Quả nhiên ngay sau đó có một giọng nói của nam tử trẻ tuổi vang lên: “Đa tạ phu nhân đã giúp đỡ.”

Minh Phỉ miễn cưỡng lên tinh thần nói: “Đi ra khỏi nhà, người nào không gặp khó khăn? Công tử không cần phải khách khí.”

Người nọ nghe giọng nói của Minh Phỉ đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc đứng đó nhìn chăm chăm vào xe ngựa, Tiết Minh Qúy mất hứng, uyển chuyển nói: “Vị công tử này, đại nãi nãi chúng ta đã nói không cần phải khách khí thì thôi đi, trời đang mưa lớn, ngãi vẫn nên tranh thủ thời gian trở về đi, chớ để bị đổ bệnh.”

Người nọ lại thử dò xét mà nói: “Không biết trong xe ngựa là người Cung phủ sao?”

Kim Trâm tò mò nhấc tấm rèm lên nhìn ra ngoài rồi nhanh chóng để xuống, sau

/607

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status