Cung Viễn Trật lại gần Tiết Minh Qúy, nói chuyện đã xảy ra cho hắn nghe, mọi người nghe nói là tên vô lại kia dẫn dụ một đứa bé mới 7 – 8 tuổi đá dế, bắt bồi thường tiền, còn đánh cuộc đến người trong nhà, rồi lại nhìn đến tình hình này, cũng biết là gặp được tên vô lại muốn đổ thừa, nhất thời chỉ vào đám người kia nghị luận ầm ĩ.
Không lâu lắm, đại phu tới, Tiết Minh Qúy vội vàng lôi kéo đại phu đến bên cạnh, nói sơ sơ qua tình huống rồi mời đại phu xem bệnh.
Đại phu nhìn tên vô lại đang nằm bất động trên mặt đất rồi cười nói: “Không có gì đáng ngại đâu, người này mắc chứng bệnh động kinh, đây cũng là bệnh cũ thôi. Để ta cho hắn mấy ghim kim là tốt rồi.” Lúc này đại phu lấy ra một cây châm vừa thô vừa dài, giơ tay muốn châm xuống thì đúng lúc này, gã sai vặt kia mới than nhẹ một tiếng, đột nhiên mở mắt tỉnh lại, có người thấy thế thì vội vàng cười nói: “Tỉnh, đã tỉnh rồi!”
Mọi người xung quanh thấy vậy cười ầm đứng lên: “Vậy là không cần gặp quan rồi?!”
Gã sai vặt do một người bạn đỡ dậy, nháy mắt mấy cái: “Tại sao không cần gặp quan phủ chứ? Hắn đã giết chết con Kim Súy Mặc Nha của ta, cắt đứt tài lộ của ta, chẳng lẽ không nên bồi thường bạc hay sao?”
Cung Viễn Trật đưa ánh mắt nhìn về phía Tiết Minh Qúy cầu cứu, nhưng Tiết Minh Qúy chỉ đứng một bên nhìn, không chủ động nói cái gì cả. Dù sao cũng là Minh Phỉ nghe nói ở đây xảy ra án mạng nên mới bảo hắn sang đây xem thử, nên hắn cũng chỉ ddlqd cần trông nom như vậy thôi, còn nếu không có án mạng, cũng không liên lụy đến Cung Viễn Hòa, thì nhị phòng Cung gia có xảy ra chuyện gì, gặp rủi ra như thế nào, cũng đã phân chia gia sản sòng phẳng hết cả rồi nên cũng không có bất kỳ quan hệ gì với Cung Viễn Hòa cả.
Cung Viễn Trật nhìn ra được Tiết Minh Qúy không muốn trông nom chuyện này, nghĩ đến trước đây, người này từng bị Cung nhị phu nhân bắt lỗi đánh hèo, trước mặt mọi người lột hết quần áo đuổi ra ngoài, mới vừa rồi có lẽ là vì mặt mũi của Cung Viễn Hòa nên mới bằng lòng chìa tay ra giúp đỡ, bây giờ lại muốn hắn nhúng tay vào chuyện này nữa thì chính mình mới là người không thức thời, không biết tiến thoái nên không khỏi thầm thở dài. Gẫ sai vặt kia thấy Cung Viễn Trật đứng yên không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn Tiết Minh Qúy lập tức biết hắn chỉ là con cá non, lại thấy Tiết Minh Qúy cũng đứng yên lặng một bên mà không nói gì, vì vậy càng lớn gan hơn, lập tức đi đến lôi kéo Cung Viễn Trật: “Đi, đi, chúng ta cùng đến cửa quan phủ, có đi khắp thiên hạ, bất luận là đi tới chỗ nào thì ngươi cũng đã thật sự giết chết Kim Súy Mặc Nha của ta, nếu đến trước đại đường tri phủ đại nhân, tri phủ đại nhân còn phải xử ngươi bồi thường cho ta con Kim Súy Mặc Nha đấy.”
Cung Viễn Trật cũng không phải thực sự muốn đi tới phủ nha, lúc này mà náo đến cửa quan phủ thì không phải sẽ rước thêm phiền toái sao? Tự nhiên cảm thấy không cam lòng chỉ oán mới vừa rồi bản thân không nên phát giận mà đạp chết con dế mèn đó. Vì vậy chỉ muốn hòa giải chuyện này, nên giọng điệu cũng trở nên mềm nhũn mấy phần: “Ngươi nói phải bồi thường thế nào?”
Gã sai vặt trợn trắng mắt lên nói: “Phải bồi thường thế nào chứ? Không phải là ngươi nên bồi thường lại cho ta một Kim Súy Mặc Nha như vậy là được rồi sao?” Cung Viễn Trật nói: “Vậy để ta sai người đi tìm con dế mèn khác rồi sau đó đến bồi thường cho ngươi.”
Gã sai vặt kia nghe vậy cười lạnh: “Ta muốn ngươi bồi thường chính là con này, ngươi làm cho nó sống lại cho ta.”
Con dế mèn đã chết thì làm sao có thể sống lại được? Cung Viễn Trật nghĩ muốn phát giận, đáng tiếc cũng không dám động thủ lần nữa mà chỉ trầm giọng nói: “Ngươi chớ có được voi đòi tiên, nếu thật sự đi đến phủ nha, ngươi cũng không thể tốt được. Nếu phạt ta phải thường cho ngươi con dế mèn thì ngươi cũng có tội đi dụ dỗ con nhà tử tế đi đánh bạc, như vậy cũng tránh không khỏi bị đánh hèo.”
Tiết Minh Qúy ở một bên nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu thấy được thì nên thu tay lại đi.”
Lúc này gã sai vặt mới đưa ra một ngọn tay hướng về phía Cung Viễn Trật quơ quơ: “Như vậy cũng được, nếu vậy thì ngươi bồi thường cho ta một vạn lượng bạc đi.”
Mọi người nghe vậy không khỏi hít sâu một hơi: “Một con dế mà cũng đáng giá một vạn lượng bạc sao?”
Cũng có người cười nói: “Lo lắng cái gì, hắn là người Cung gia, rất có tiền đấy.”
Cung Viễn Trật lạnh lùng nói: “Ta không thể đồng ý, như vậy đi, ta đồng ý với ngươi đến gặp quan phủ nhờ phân xử thôi.” Vạn người đều khi dễ nhà hắn xui xẻo, bất cứ ai cũng muốn đòi bạc nhà hắn sao? Dầu gì hắn cũng có công danh trong người, huống chi tên vô lại này còn làm chuyện vô lương, nên
Không lâu lắm, đại phu tới, Tiết Minh Qúy vội vàng lôi kéo đại phu đến bên cạnh, nói sơ sơ qua tình huống rồi mời đại phu xem bệnh.
Đại phu nhìn tên vô lại đang nằm bất động trên mặt đất rồi cười nói: “Không có gì đáng ngại đâu, người này mắc chứng bệnh động kinh, đây cũng là bệnh cũ thôi. Để ta cho hắn mấy ghim kim là tốt rồi.” Lúc này đại phu lấy ra một cây châm vừa thô vừa dài, giơ tay muốn châm xuống thì đúng lúc này, gã sai vặt kia mới than nhẹ một tiếng, đột nhiên mở mắt tỉnh lại, có người thấy thế thì vội vàng cười nói: “Tỉnh, đã tỉnh rồi!”
Mọi người xung quanh thấy vậy cười ầm đứng lên: “Vậy là không cần gặp quan rồi?!”
Gã sai vặt do một người bạn đỡ dậy, nháy mắt mấy cái: “Tại sao không cần gặp quan phủ chứ? Hắn đã giết chết con Kim Súy Mặc Nha của ta, cắt đứt tài lộ của ta, chẳng lẽ không nên bồi thường bạc hay sao?”
Cung Viễn Trật đưa ánh mắt nhìn về phía Tiết Minh Qúy cầu cứu, nhưng Tiết Minh Qúy chỉ đứng một bên nhìn, không chủ động nói cái gì cả. Dù sao cũng là Minh Phỉ nghe nói ở đây xảy ra án mạng nên mới bảo hắn sang đây xem thử, nên hắn cũng chỉ ddlqd cần trông nom như vậy thôi, còn nếu không có án mạng, cũng không liên lụy đến Cung Viễn Hòa, thì nhị phòng Cung gia có xảy ra chuyện gì, gặp rủi ra như thế nào, cũng đã phân chia gia sản sòng phẳng hết cả rồi nên cũng không có bất kỳ quan hệ gì với Cung Viễn Hòa cả.
Cung Viễn Trật nhìn ra được Tiết Minh Qúy không muốn trông nom chuyện này, nghĩ đến trước đây, người này từng bị Cung nhị phu nhân bắt lỗi đánh hèo, trước mặt mọi người lột hết quần áo đuổi ra ngoài, mới vừa rồi có lẽ là vì mặt mũi của Cung Viễn Hòa nên mới bằng lòng chìa tay ra giúp đỡ, bây giờ lại muốn hắn nhúng tay vào chuyện này nữa thì chính mình mới là người không thức thời, không biết tiến thoái nên không khỏi thầm thở dài. Gẫ sai vặt kia thấy Cung Viễn Trật đứng yên không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn Tiết Minh Qúy lập tức biết hắn chỉ là con cá non, lại thấy Tiết Minh Qúy cũng đứng yên lặng một bên mà không nói gì, vì vậy càng lớn gan hơn, lập tức đi đến lôi kéo Cung Viễn Trật: “Đi, đi, chúng ta cùng đến cửa quan phủ, có đi khắp thiên hạ, bất luận là đi tới chỗ nào thì ngươi cũng đã thật sự giết chết Kim Súy Mặc Nha của ta, nếu đến trước đại đường tri phủ đại nhân, tri phủ đại nhân còn phải xử ngươi bồi thường cho ta con Kim Súy Mặc Nha đấy.”
Cung Viễn Trật cũng không phải thực sự muốn đi tới phủ nha, lúc này mà náo đến cửa quan phủ thì không phải sẽ rước thêm phiền toái sao? Tự nhiên cảm thấy không cam lòng chỉ oán mới vừa rồi bản thân không nên phát giận mà đạp chết con dế mèn đó. Vì vậy chỉ muốn hòa giải chuyện này, nên giọng điệu cũng trở nên mềm nhũn mấy phần: “Ngươi nói phải bồi thường thế nào?”
Gã sai vặt trợn trắng mắt lên nói: “Phải bồi thường thế nào chứ? Không phải là ngươi nên bồi thường lại cho ta một Kim Súy Mặc Nha như vậy là được rồi sao?” Cung Viễn Trật nói: “Vậy để ta sai người đi tìm con dế mèn khác rồi sau đó đến bồi thường cho ngươi.”
Gã sai vặt kia nghe vậy cười lạnh: “Ta muốn ngươi bồi thường chính là con này, ngươi làm cho nó sống lại cho ta.”
Con dế mèn đã chết thì làm sao có thể sống lại được? Cung Viễn Trật nghĩ muốn phát giận, đáng tiếc cũng không dám động thủ lần nữa mà chỉ trầm giọng nói: “Ngươi chớ có được voi đòi tiên, nếu thật sự đi đến phủ nha, ngươi cũng không thể tốt được. Nếu phạt ta phải thường cho ngươi con dế mèn thì ngươi cũng có tội đi dụ dỗ con nhà tử tế đi đánh bạc, như vậy cũng tránh không khỏi bị đánh hèo.”
Tiết Minh Qúy ở một bên nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu thấy được thì nên thu tay lại đi.”
Lúc này gã sai vặt mới đưa ra một ngọn tay hướng về phía Cung Viễn Trật quơ quơ: “Như vậy cũng được, nếu vậy thì ngươi bồi thường cho ta một vạn lượng bạc đi.”
Mọi người nghe vậy không khỏi hít sâu một hơi: “Một con dế mà cũng đáng giá một vạn lượng bạc sao?”
Cũng có người cười nói: “Lo lắng cái gì, hắn là người Cung gia, rất có tiền đấy.”
Cung Viễn Trật lạnh lùng nói: “Ta không thể đồng ý, như vậy đi, ta đồng ý với ngươi đến gặp quan phủ nhờ phân xử thôi.” Vạn người đều khi dễ nhà hắn xui xẻo, bất cứ ai cũng muốn đòi bạc nhà hắn sao? Dầu gì hắn cũng có công danh trong người, huống chi tên vô lại này còn làm chuyện vô lương, nên
/607
|