Một phong thư đến làm cho Nhị phòng Cung gia lọt vào trong khủng hoảng, thư là do thị thiếp Lý thị của Cung Trung Tố ở nơi nhậm chức sai người viết tới, trong thư nói Cung Trung Tố bị người bỏ đá xuống giếng, cáo trạng sai lầm trên chính sự của ông ta, đã bị giam giữ ở trong lao, trải qua những ngày rất uất ức gian nan, nàng chỉ là một nữ tắc cũng không có biện pháp gì, bảo người trong nhà nhanh chóng mang theo bạc đến nghĩ cách cứu viện.
Nghĩ đến tin tức truyền ra lâu như vậy, Cung Trung Tố lại vẫn không có viết thư về nhà, Cung Nhị phu nhân nghe Thiệu Ngũ nói như vậy càng ngày càng tin là thật, không khỏi gào khóc, lôi kéo Cung Viễn Trật muốn hắn nhanh chóng mang theo bạc đi đến chỗ ở của Cung Trung Tố ở Nguyên Châu chuẩn bị.
Cung Viễn Trật cũng có chút hoảng hốt, trong quan trường chuyện bỏ đá xuống giếng cũng không hiếm thấy, cầm thư nhưng cũng không thể phân biệt thiệt giả, chỉ vì bản thân Lý thị cũng không biết chữ, thư cũng là sai người viết, không nhìn ra bút tích. Cũng không dám sang tìm Minh Phỉ, quýnh lên chạy đi tìm Cung Viễn Hòa báo tin xin chủ ý.
Cung Viễn Hòa không có ở nha môn, người giữ cửa vô luận như thế nào cũng không để cho Cung Viễn Trật đi vào, cũng không nói cho hắn biết rốt cuộc Cung Viễn Hòa đi đâu, hắn gấp đến độ xoay quanh, để lại gã sai vặt giữ ở cửa nha môn, tự mình lại chạy trở về.
Sau khi trở về thì thấy xe ngựa của Thiệu gia dừng trước cửa, vừa hỏi thì lại là Lão thái thái Thiệu gia phái tới đón Cung Nhị phu nhân, trong lòng hắn do dự, không phải Thiệu gia không cho phép Cung Nhị phu nhân tới cửa sao, tại sao lúc này lại tới đón người?
Vành mắt Cung Nhị phu nhân đỏ ửng nói: Suy cho cùng cũng là thân nương của ta, trước đây bà cũng vô cùng thương yêu ta, trong lúc này biết chuyện như vậy, lo lắng cho ta muốn xem ta một chút cũng là bình thường. Ta đi xem một chút, nếu bọn họ chịu giúp một tay, muốn đi Nguyên Châu, tìm người cùng đi với con, ta cũng yên tâm một chút.
Cung Viễn Trật im lặng, sai người đắc lực đi theo Cung Nhị phu nhân cẩn thận hầu hạ, lại dặn dò Cung Nhị phu nhân: Lúc này không nên cãi nhau với bọn họ, nháo cũng nháo không ra trò trống gì, quên nó đi, chờ sau này phụ thân trở về lại nghĩ biện pháp khác.
Cung Nhị phu nhân gật đầu đồng ý.
Ánh nắng rất gắt, chiếu lên đường phố sáng loáng, hơi nóng từng đợt sóng tiếp theo từng đợt sóng xuyên thấu qua khe hở rèm xe ngựa chiếu vào, lớp dầu đen thật mỏng trên mui xe cũng không ngăn được sự tàn phá của ánh nắng, trong buồng xe vừa nóng vừa ngột ngạt, trên mặt trên đầu tôi tớ đi theo cùng Cung Nhị phu nhân đều thấm ra từng tầng mồ hôi mịn.
Xe ngựa chạy nhanh đến một trà lâu (quán trà) nơi đầu phố Thiên Tinh, Cung Nhị phu nhân níu chặt khăn, khó chịu nói: Ta không thoải mái. . . . . . Cho xe dừng lại một chút.
Bà tử theo xe thấy sắc mặt bà ta ửng hồng, lấy tay sờ lòng bàn tay, vừa ướt vừa lạnh, liền nói: Chắc là Phu nhân bị trúng nắng rồi, bảo phu xe ngừng lại chỗ thoáng mát ở bên đường một chút, nô tỳ đi tiệm thuốc phụ cận mua chút thuốc.
Cung Nhị phu nhân không còn hơi sức nói: Nơi đó không phải có một trà lâu sao, ta vào nghỉ, ngươi đi mua thuốc.
Sử Đắc. Bà tử kia đang muốn để cho người đi trà lâu thu xếp, Cung Nhị phu nhân đẩy bà ấy một cái: Ngươi nhanh đi mua thuốc. Lại bảo bà tử của Thiệu gia theo xe tới, Đi vào trà lâu thu xếp.
Bà tử Cung gia không dám trì hoãn, vội vàng đi, mới đi không bao xa, liền bị hai người cường tráng đụng phải, một người ngã xuống đất không dậy nổi, một người níu lấy bà ấy không thả, muốn bà ấy bồi thường bạc.
Cung Nhị phu nhân được tiểu nha hoàn đỡ xuống xe, vào trà lâu. Mới lên lầu hai, ngay bên ngoài cửa cầu thang gặp được Thiệu Ngũ, Thiệu Ngũ ân cần đỡ bà ta vào nhã gian. Một nam tử trung niên mặc trường bào lụa màu xanh đã sớm ngồi ở bên trong, thấy bà ta đi vào, ngạo mạn trừng mắt lên.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Cung Nhị phu nhân từ trong trà lâu đi ra, trong tay siết chặt hà bao, lên xe ngựa, phân phó phu xe: Ta không thoải mái, đưa ta trở về.
Cung Tịnh Kỳ và Cung Viễn Trật nghĩ kế: Đệ cũng đừng ngồi ngốc ở nhà nữa, đệ đi học đường tìm đồng học của đệ, có lẽ có thể hỏi thăm ra chút tin gì cũng không chừng. Đệ cứ dựa vào đại ca như vậy, nếu có một ngày không nhờ vả được, thì đệ làm sao? Cũng không thể dựa vào người ta cả đời chứ? Đệ chưa từng đi xa nhà, nếu thật sự muốn đi Nguyên Châu thu xếp, đệ cũng phải đi đến bến tàu hỏi thăm đường đi thế nào một chút mới được.
Cung Viễn Trật có chút xấu hổ, đồng ý, mang năm mươi lượng bạc, tính toán đầu tiên đi đến học đường tìm đồng học, sau đó sẽ đến bến tàu hỏi thăm. Đi tới ngoại viện, thì thấy Cung Viễn Quý dẫn theo mấy gã sai vặt đứng ở trong đình, làm thành một vòng tròn, tập trung tinh thần, năm ba người thỉnh thoảng phát ra một tiếng la hưng phấn.
Cung Viễn Trật không khỏi giận dữ, loại thời điểm này, không phải hắn nên ở trong học đường đọc sách sao? Tại sao lại cùng mấy gã sai vặt trộn lẫn ở một
/607
|