Nhìn ánh mắt hàm chứa áy náy của Cung Viễn Hòa, Minh Phỉ đã trút giận. Bây giờ nói những thứ này còn có ích lợi gì? Chẳng qua chỉ càng gia tăng gánh nặng cho nhau mà thôi. Nàng rũ mắt xuống, nhẹ nhàng tiến sát vào trong ngực hắn, kể lại chuyện hôm nay, Thiếp thấy chậm nhất là ngày mai Chu di nương sẽ đến tìm chàng nói điều kiện. Cung Nghiên Bích tỉnh mộng, rất nhanh sẽ phát hiện Phương Thất mới là người thích hợp với mình nhất. Chỉ cần nàng ta xem trọng Phương Thất, tất nhiên còn phải xem Chu di nương và Cung Nhị phu nhân đấu đá nhau ta sống ngươi chết rồi mới tính. Bọn cư xử rất hòa hợp đúng không? Vậy thì hãy xé bức màn che giữa hai người bọn họ ra để xem bọn họ còn có thể lấy cái gì để che nữa.
Lúc này, Cung Viễn Hòa cũng không muốn thảo luận những xấu xa của Cung gia, nhưng hắn chỉ có thể nói theo ý Minh Phỉ: Ta cho nàng biết một chuyện, trong kinh hạ chỉ, muốn chọn một vùng đất trù phú có phong thủy ở Thủy Thành phủ, cho Thủ Chân Tử xây dựng một đạo quán để ông ấy dưỡng lão. Mặc dù ngồi dựa sát vào nhau trên thuyền nhỏ, nói một số chuyện râu ria, hoặc chỉ nói những chuyện không có dinh dưỡng nhưng cũng rất thoải mái.
Thủ Chân Tử sắp trở về? Tin tức này thật sự khiến Minh Phỉ có chút bất ngờ.
Cung Viễn Hòa cười nói: Ừ, nghe nói ông ấy kiên quyết từ chối với Thánh thượng, muốn cáo lão hồi hương, Thánh thượng vốn dĩ không bỏ được ông ấy, nhưng ông ấy kiên quyết yêu cầu trở lại, hơn nữa còn bị bệnh nên Thánh thượng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là hạ chỉ cho ông ấy xây dựng một tòa bảo quán, yêu cầu hoàn thành trong vòng ba tháng, đến khi bảo quán hoàn thành sẽ phái chuyên gia đưa ông ấy về.
Ông ấy bị bệnh nặng không? Minh Phỉ rất lo lắng, dù sao tuổi của Tống đạo sĩ đã lớn như vậy, một khi bị bệnh sẽ rất dễ dàng bị suy kiệt.
Cung Viễn Hòa sớm biết nàng có quan hệ không tệ với ông ấy, cười nói: Ta cảm thấy cũng không nặng lắm đâu, Nếu nàng nhất định không yên tâm thì chờ xây bảo quán cho ông ấy xong, nàng hãy viết một lá thư hỏi thăm ca ca một chút xem?
Thư nhất định là phải viết, Minh Phỉ thở dài nói: Ông ấy là quý nhất của thiếp. Nếu như không có Tống đạo sĩ, có lẽ hôm nay nàng vẫn còn thoi thóp ở trong thông núi nhỏ đó, hay là đã sớm chạy trốn, trải qua cuộc sống lang thang phiêu bạc?
Cung Viễn Hòa từ từ rót rượu vào trong chén: Thật ra thì ta rất hâm mộ nàng, nàng có ca ca yêu thương, có muội muội tôn kính, còn có một kế mẫu mặc dù khôn khéo nhưng không mất chủ định, còn có. . . . . . Nói tới chỗ này, hắn khẽ thở dài, không nói nữa.
Minh Phỉ thấy hắn đột nhiên thương cảm, nhẹ nhàng cầm tay của hắn: Cuộc sống sẽ có những chuyện không được như ý, hãy quên đi.
Cung Viễn Hòa lắc đầu cười khổ: Có một số việc có thể quên, có một số việc không thể quên. Hắn len lén liếc nàng một cái, trên mặt càng thấy đau thương: Ta đã từng xuống hồ này làm bạn với tôm xá, đến lúc ta không còn hy vọng buông tha cho giãu giụa, ngược lại nổi lên, vì vậy đã học bơi xong.
Quả nhiên Minh Phỉ im lặng siết chặt ngón tay của hắn, hắn cười lên, Nhờ có bản lĩnh học được lần đó mà ta mới có thể phách lối trước mặt nàng một lần. Vừa dứt lời, Minh Phỉ đã nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của hắn một cái: Không cần nói những chuyện trước đây nữa, suy nghĩ nhiều đến những chuyện như vậy sẽ không tốt với chàng. Chàng lúc nào cũng như vậy, càng khổ sở thì lại càng cười tươi, cần gì chứ?
Cung Viễn Hòa ngẩn ngơ, xoay người đè nàng trên ván thuyền, bàn nhỏ bị đẩy ngã đổ một bên, bầu rượu và ly rượu đều làm mồi cho cá. Bóng đêm càng ngày càng tối, hới nước trên mặt hồ càng ngày càng đậm, thuyền nhỏ bập bềnh, sóng nước mở rộng từng vòng, tiếng chim hót chợt gần chợt xa. Minh Phỉ mở to hai mắt, nhìn ánh trăng càng ngày càng sáng trên trời, khe khẽ đẩy nam nhân nằm không nhúc nhích bên cạnh: Không còn sớm nữa, chúng ta trở về nhé? Còn có mấy con chó đói bụng đang chờ đấy. Cuộc sống chính là như thế, mỗi khi ngươi muốn liều mạng, thoải mái vượt qua thì cố tình lại có nhiều chuyện vụn vặt không thể né tránh chờ ngươi đi giải quyết.
Cung Viễn Hòa từ từ ngồi dậy, trước tiên cúi người sửa sang lại y phục xốc xếch cho Minh Phỉ xong, đè hai vai của nàng, nghiêm túc tỉ mỉ gặm cánh môi của nàng một lần, bàn tay to không nặng không nhẹ nhấn ở hông nàng mấy cái, nghe thấy hơi thở của nàng rõ ràng trở nên rối loạn, lúc này hắn mới hả hê kéo nàng lên, cầm tay của
Lúc này, Cung Viễn Hòa cũng không muốn thảo luận những xấu xa của Cung gia, nhưng hắn chỉ có thể nói theo ý Minh Phỉ: Ta cho nàng biết một chuyện, trong kinh hạ chỉ, muốn chọn một vùng đất trù phú có phong thủy ở Thủy Thành phủ, cho Thủ Chân Tử xây dựng một đạo quán để ông ấy dưỡng lão. Mặc dù ngồi dựa sát vào nhau trên thuyền nhỏ, nói một số chuyện râu ria, hoặc chỉ nói những chuyện không có dinh dưỡng nhưng cũng rất thoải mái.
Thủ Chân Tử sắp trở về? Tin tức này thật sự khiến Minh Phỉ có chút bất ngờ.
Cung Viễn Hòa cười nói: Ừ, nghe nói ông ấy kiên quyết từ chối với Thánh thượng, muốn cáo lão hồi hương, Thánh thượng vốn dĩ không bỏ được ông ấy, nhưng ông ấy kiên quyết yêu cầu trở lại, hơn nữa còn bị bệnh nên Thánh thượng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là hạ chỉ cho ông ấy xây dựng một tòa bảo quán, yêu cầu hoàn thành trong vòng ba tháng, đến khi bảo quán hoàn thành sẽ phái chuyên gia đưa ông ấy về.
Ông ấy bị bệnh nặng không? Minh Phỉ rất lo lắng, dù sao tuổi của Tống đạo sĩ đã lớn như vậy, một khi bị bệnh sẽ rất dễ dàng bị suy kiệt.
Cung Viễn Hòa sớm biết nàng có quan hệ không tệ với ông ấy, cười nói: Ta cảm thấy cũng không nặng lắm đâu, Nếu nàng nhất định không yên tâm thì chờ xây bảo quán cho ông ấy xong, nàng hãy viết một lá thư hỏi thăm ca ca một chút xem?
Thư nhất định là phải viết, Minh Phỉ thở dài nói: Ông ấy là quý nhất của thiếp. Nếu như không có Tống đạo sĩ, có lẽ hôm nay nàng vẫn còn thoi thóp ở trong thông núi nhỏ đó, hay là đã sớm chạy trốn, trải qua cuộc sống lang thang phiêu bạc?
Cung Viễn Hòa từ từ rót rượu vào trong chén: Thật ra thì ta rất hâm mộ nàng, nàng có ca ca yêu thương, có muội muội tôn kính, còn có một kế mẫu mặc dù khôn khéo nhưng không mất chủ định, còn có. . . . . . Nói tới chỗ này, hắn khẽ thở dài, không nói nữa.
Minh Phỉ thấy hắn đột nhiên thương cảm, nhẹ nhàng cầm tay của hắn: Cuộc sống sẽ có những chuyện không được như ý, hãy quên đi.
Cung Viễn Hòa lắc đầu cười khổ: Có một số việc có thể quên, có một số việc không thể quên. Hắn len lén liếc nàng một cái, trên mặt càng thấy đau thương: Ta đã từng xuống hồ này làm bạn với tôm xá, đến lúc ta không còn hy vọng buông tha cho giãu giụa, ngược lại nổi lên, vì vậy đã học bơi xong.
Quả nhiên Minh Phỉ im lặng siết chặt ngón tay của hắn, hắn cười lên, Nhờ có bản lĩnh học được lần đó mà ta mới có thể phách lối trước mặt nàng một lần. Vừa dứt lời, Minh Phỉ đã nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của hắn một cái: Không cần nói những chuyện trước đây nữa, suy nghĩ nhiều đến những chuyện như vậy sẽ không tốt với chàng. Chàng lúc nào cũng như vậy, càng khổ sở thì lại càng cười tươi, cần gì chứ?
Cung Viễn Hòa ngẩn ngơ, xoay người đè nàng trên ván thuyền, bàn nhỏ bị đẩy ngã đổ một bên, bầu rượu và ly rượu đều làm mồi cho cá. Bóng đêm càng ngày càng tối, hới nước trên mặt hồ càng ngày càng đậm, thuyền nhỏ bập bềnh, sóng nước mở rộng từng vòng, tiếng chim hót chợt gần chợt xa. Minh Phỉ mở to hai mắt, nhìn ánh trăng càng ngày càng sáng trên trời, khe khẽ đẩy nam nhân nằm không nhúc nhích bên cạnh: Không còn sớm nữa, chúng ta trở về nhé? Còn có mấy con chó đói bụng đang chờ đấy. Cuộc sống chính là như thế, mỗi khi ngươi muốn liều mạng, thoải mái vượt qua thì cố tình lại có nhiều chuyện vụn vặt không thể né tránh chờ ngươi đi giải quyết.
Cung Viễn Hòa từ từ ngồi dậy, trước tiên cúi người sửa sang lại y phục xốc xếch cho Minh Phỉ xong, đè hai vai của nàng, nghiêm túc tỉ mỉ gặm cánh môi của nàng một lần, bàn tay to không nặng không nhẹ nhấn ở hông nàng mấy cái, nghe thấy hơi thở của nàng rõ ràng trở nên rối loạn, lúc này hắn mới hả hê kéo nàng lên, cầm tay của
/607
|