Cung Tịnh Kì và Cung Nghiên Bích lại giống như cọc gỗ bình thường ngồi bên cạnh Trần thị, mặc kệ có chuyện gì xảy ra thì đối với họ, Minh Phỉ thủy chung vẫn là người bên nhà chồng, chuyện liên quan đến danh dự Cung gia, cũng quan hệ mật thiết đến mặt mũi Minh Phỉ và Trần thị nên dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không thể đối đãi với các nàng thiếu chu đáo được.
Lời nói không hay có thể gây tổn thương người khác rất sâu, nhưng đó cũng là bởi vì ngươi quá coi trọng nó, tuy nhiên nếu như ngươi không để ý đến nó thì nó cũng không đủ gây sợ hãi gì.
Không lâu sau, Chu Thanh cười cười đỡ Chu phu nhân đi vào, Chu phu nhân quét ánh mắt nhàn nhạt nhìn Cung Nghiên Bích rồi xoay mặt đi nói chuyện với Hồng phu nhân, Chu Thanh đi đến ngồi xuống bên cạnh Minh Phỉ, ôm cánh tay nàng nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi a.”
Minh Phỉ cười cười: “Chúng ta vốn đến làm khách, không ngờ cuối cùng lại mang thêm phiền phức đến cho nhà các ngươi, là chúng ta nên nói xin lỗi mới đúng.”
Chu Thanh hờn nói: “Ngươi nói cái gì đấy. Các nàng là các nàng, ngươi là ngươi, làm sao đổ lỗi cho ngươi được. Huống chi cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm. Ngươi còn nhớ rõ cái vị sắp trở thành tẩu tẩu của ta không? Chính là người Đào gia kia ấy.”
Minh Phỉ gật đầu: “Nàng đã tới chưa vậy? Sao từ nãy ta không thấy nàng?”
Chu Thanh nói: “Không phải nàng ta đâu, không lâu nữa nàng phải ra khỏi các, muốn tránh hiềm nghi, làm sao tới đây được chứ? Là biểu muội của nàng ta, là một tiểu cô nương nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nhìn thấy ca ca ta và Cung Nghiên Bích tình cờ gặp gỡ, đứng nói chuyện vài câu, bị người khác xúi giục mấy thì lập tức đi tới nói vài lời rất đanh đá, chua ngoa, lời nói rất không lọt tai, nhưng nàng ta vừa là khách cũng vừa sắp trở thành thân gia nên chúng ta cũng ddlqd không tiện làm gì, chỉ có thể khuyên vài lời. Cho nên, cũng là do thân thích nhà chúng ta không hiểu chuyện, ngươi đừng để trong lòng.” Nói rồi nàng chỉ chỉ đứa bé khoảng mười ba mười bốn tuổi đang ngồi trong góc nói: “A, chính là đứa bé mặc bộ trang phục màu hồng kia kìa.”
Minh Phỉ nhìn nữ hài tử đó không có hứng thú, nên tùy ý nhìn qua rồi thôi, nàng chỉ nhìn thái độ của Chu phu nhân kia, lập tức có thể đoán ra sợ rằng chuyện không có đơn giản như vậy, nhưng Chu Thanh lại cho nàng một bậc thang để đi xuống, nên nàng cũng không cần tra cứu mấu chốt của sự tình làm gì.
Chu Thanh không thể ở lâu với Minh Phỉ nên sau đó vội vàng đứng dậy rời đi, Trần Oánh thấy nàng rời đi thì lập tức lại gần bên nàng ngồi xuống: “Tuổi của Nghiên Bích lớn như vậy rồi sao vẫn chậm chạp chưa đính hôn? Mấy ngày nay, ta luôn nghe người ta bàn tán về nàng ấy.” Sau đó nàng ta chỉ chỉ vào trong thính đường, nơi Chu phu nhân và một đám người đang cười nói vui vẻ: “Một ngày nàng ấy chưa kết hôn thì người ta sẽ đề phòng thêm một ngày đấy.”
Đề phòng sao? Đề phòng cái gì? Đề phòng thân phận thứ nữ của Cung Nghiên Bích khiến người ta không cho là thích hợp khi quấn lấy cậu ấm con chính thất sao? Cho dù có tiếp cận, có quấn lấy cũng không thể thành người một nhà sao? Phải nói Cung Nghiên Bích có bao nhiêu lá gan mà đi quyến rũ ai chứ? Quan sát thấy hành động khác lạ của người khác, Minh Phỉ không tin nhưng cũng không đại biểu cho việc sẽ không suy nghĩ nhiều về việc nhà của người khác, tuy nhiên nàng sẽ không nghĩ sâu, cũng sẽ không nghĩ theo hướng xấu. Vì giống như mẫu thân nàng, Chu phu nhân cũng vậy, có thể nào dễ dàng tha thứ cho việc người khác đi nói xấu đứa con trai duy nhất của họ chứ? Minh Phỉ nén tiếng thở dài thật khẽ, không phải nàng đồng tình cho người nào mà vì xã hội này thật sự rất bất công với nữ nhân.
Trần Oánh thấy sắc mặt Minh Phỉ không giấu sự lo âu thì khuyên nhủ: “Ta nói ngươi nha, tuy các ngươi thủy chung đều là người một nhà, không thể không ở cùng một chỗ, nhưng ngươi cũng nên mặc kệ loại chuyện này đi, đừng để ý đến cũng đừng tức giận làm gì. Có cơ hội thì khuyên nhủ thím ngươi, sớm chút gả nàng ta ra ngoài, nếu cứ giữ lại, đối với danh tiếng của Cung gia không tốt chút nào.”
Sự thật cũng không hẳn như vậy, Cung nhị phu nhân cũng không phải là một đại ngốc tử, đương nhiên bà ta cho rằng một thứ nữ sẽ không lên được mặt bàn, cũng không có giá trị gì trong mắt bà ta nên bà ta sẽ không cần quan tâm, để ý nhiều. Tuy nhiên, kết quả là người khác lại không nghĩ như vậy, dù là thứ nữ con di nương cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của Cung gia. Minh Phỉ thở dài nói: “Lời nói của ta mà có tác dụng gì chứ? Không phải ngươi không biết, ta danh bất chính ngôn bất thuận, bà ta có thể trông nom chuyện nhà chúng ta nhưng ta lại không thể xen vào chuyện của bọn họ. Mặc kệ bọn họ làm cái gì, ta cũng chỉ có thể thừa nhận mà không thể cãi lại.”
Trần Oánh đồng tình lôi kéo tay Minh Phỉ: “Ta có chút thương hại ngươi rồi. Sống trong một gia đình như vậy. Ban đầu, cô ta…”
Minh Phỉ vội vàng ngăn lời nàng ta lại: “Mẫu thân đối đãi với ta rất tốt, chuyện này với mẫu thân không có chút quan hệ nào.”
Trần Oánh nghe vậy thoải mái cười ra tiếng: “Sớm biết ngươi sẽ nói như vậy mà. Qua ít ngày nữa chúng ta đến rủ ngươi đi chơi được không? Ngươi có thể đi không?” Không lâu nữa, nàng cũng sẽ về nhà chồng, rồi cuộc sống sẽ một ngày trải qua một ngày như thế. “Nếu như thấy tiện thì chờ ta trở về chuẩn bị một chút rồi cho người đưa thiếp đến cửa mời ngươi nha.”
Trần Oánh rốt cuộc cũng không muốn thấy bộ dáng đáng thương của hai tỷ muội Cung Tịnh Kì, nên chủ động nói chuyện với Minh Phỉ mấy chuyện thú vị của hai tỷ muội Cung Tịnh Kì, vì vậy cũng không xem là quá mức lãnh lạc với bọn họ.
Có khách lục tục rời đi, Trần thị thấy thần thái Cung Nghiên Bích và Cung Tịnh Kì đã khôi phục lại ít nhiều thì cũng đứng dậy cáo từ: “Trong nhà ta còn có hài tử, ta phải trở về rồi.” Thuận tiện gọi Minh Phỉ: “Các con cũng sớm trở về đi, không phải trong nhà còn có người bệnh sao?”
Chu phu nhân biết đây là Trần thị cho mấy người Minh Phỉ bậc thang để đi xuống, nên cũng không ngăn cản, chỉ gọi Chu Thanh tiễn người ra ngoài.
Trong lòng Cung Nghiên Bích cực kì khó chịu, kể cả khi Chu Thanh kéo tay nàng nói chuyện lấy lòng, nàng cũng lười phải để ý tới.
Ở bên ngoài, xe ngựa, xe lừa cũng đã rời đi không ít, xe ngựa của Thái gia và Cung gia cũng chạy tới rất nhanh, Minh Phỉ chia tay Trần thị ở cửa ra vào, rồi tất cả cùng ngồi lên từng xe ngựa rời đi.
Sắc trời dần ngả về hoàng hôn, trừ mấy người bán hàng rong và một ít người, xe ngựa vội vã qua lại, trên đường không còn lại mấy người, đa số đã về nhà dùng cơm tối rồi. Lúc đi tới, trên đường
Lời nói không hay có thể gây tổn thương người khác rất sâu, nhưng đó cũng là bởi vì ngươi quá coi trọng nó, tuy nhiên nếu như ngươi không để ý đến nó thì nó cũng không đủ gây sợ hãi gì.
Không lâu sau, Chu Thanh cười cười đỡ Chu phu nhân đi vào, Chu phu nhân quét ánh mắt nhàn nhạt nhìn Cung Nghiên Bích rồi xoay mặt đi nói chuyện với Hồng phu nhân, Chu Thanh đi đến ngồi xuống bên cạnh Minh Phỉ, ôm cánh tay nàng nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi a.”
Minh Phỉ cười cười: “Chúng ta vốn đến làm khách, không ngờ cuối cùng lại mang thêm phiền phức đến cho nhà các ngươi, là chúng ta nên nói xin lỗi mới đúng.”
Chu Thanh hờn nói: “Ngươi nói cái gì đấy. Các nàng là các nàng, ngươi là ngươi, làm sao đổ lỗi cho ngươi được. Huống chi cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm. Ngươi còn nhớ rõ cái vị sắp trở thành tẩu tẩu của ta không? Chính là người Đào gia kia ấy.”
Minh Phỉ gật đầu: “Nàng đã tới chưa vậy? Sao từ nãy ta không thấy nàng?”
Chu Thanh nói: “Không phải nàng ta đâu, không lâu nữa nàng phải ra khỏi các, muốn tránh hiềm nghi, làm sao tới đây được chứ? Là biểu muội của nàng ta, là một tiểu cô nương nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nhìn thấy ca ca ta và Cung Nghiên Bích tình cờ gặp gỡ, đứng nói chuyện vài câu, bị người khác xúi giục mấy thì lập tức đi tới nói vài lời rất đanh đá, chua ngoa, lời nói rất không lọt tai, nhưng nàng ta vừa là khách cũng vừa sắp trở thành thân gia nên chúng ta cũng ddlqd không tiện làm gì, chỉ có thể khuyên vài lời. Cho nên, cũng là do thân thích nhà chúng ta không hiểu chuyện, ngươi đừng để trong lòng.” Nói rồi nàng chỉ chỉ đứa bé khoảng mười ba mười bốn tuổi đang ngồi trong góc nói: “A, chính là đứa bé mặc bộ trang phục màu hồng kia kìa.”
Minh Phỉ nhìn nữ hài tử đó không có hứng thú, nên tùy ý nhìn qua rồi thôi, nàng chỉ nhìn thái độ của Chu phu nhân kia, lập tức có thể đoán ra sợ rằng chuyện không có đơn giản như vậy, nhưng Chu Thanh lại cho nàng một bậc thang để đi xuống, nên nàng cũng không cần tra cứu mấu chốt của sự tình làm gì.
Chu Thanh không thể ở lâu với Minh Phỉ nên sau đó vội vàng đứng dậy rời đi, Trần Oánh thấy nàng rời đi thì lập tức lại gần bên nàng ngồi xuống: “Tuổi của Nghiên Bích lớn như vậy rồi sao vẫn chậm chạp chưa đính hôn? Mấy ngày nay, ta luôn nghe người ta bàn tán về nàng ấy.” Sau đó nàng ta chỉ chỉ vào trong thính đường, nơi Chu phu nhân và một đám người đang cười nói vui vẻ: “Một ngày nàng ấy chưa kết hôn thì người ta sẽ đề phòng thêm một ngày đấy.”
Đề phòng sao? Đề phòng cái gì? Đề phòng thân phận thứ nữ của Cung Nghiên Bích khiến người ta không cho là thích hợp khi quấn lấy cậu ấm con chính thất sao? Cho dù có tiếp cận, có quấn lấy cũng không thể thành người một nhà sao? Phải nói Cung Nghiên Bích có bao nhiêu lá gan mà đi quyến rũ ai chứ? Quan sát thấy hành động khác lạ của người khác, Minh Phỉ không tin nhưng cũng không đại biểu cho việc sẽ không suy nghĩ nhiều về việc nhà của người khác, tuy nhiên nàng sẽ không nghĩ sâu, cũng sẽ không nghĩ theo hướng xấu. Vì giống như mẫu thân nàng, Chu phu nhân cũng vậy, có thể nào dễ dàng tha thứ cho việc người khác đi nói xấu đứa con trai duy nhất của họ chứ? Minh Phỉ nén tiếng thở dài thật khẽ, không phải nàng đồng tình cho người nào mà vì xã hội này thật sự rất bất công với nữ nhân.
Trần Oánh thấy sắc mặt Minh Phỉ không giấu sự lo âu thì khuyên nhủ: “Ta nói ngươi nha, tuy các ngươi thủy chung đều là người một nhà, không thể không ở cùng một chỗ, nhưng ngươi cũng nên mặc kệ loại chuyện này đi, đừng để ý đến cũng đừng tức giận làm gì. Có cơ hội thì khuyên nhủ thím ngươi, sớm chút gả nàng ta ra ngoài, nếu cứ giữ lại, đối với danh tiếng của Cung gia không tốt chút nào.”
Sự thật cũng không hẳn như vậy, Cung nhị phu nhân cũng không phải là một đại ngốc tử, đương nhiên bà ta cho rằng một thứ nữ sẽ không lên được mặt bàn, cũng không có giá trị gì trong mắt bà ta nên bà ta sẽ không cần quan tâm, để ý nhiều. Tuy nhiên, kết quả là người khác lại không nghĩ như vậy, dù là thứ nữ con di nương cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của Cung gia. Minh Phỉ thở dài nói: “Lời nói của ta mà có tác dụng gì chứ? Không phải ngươi không biết, ta danh bất chính ngôn bất thuận, bà ta có thể trông nom chuyện nhà chúng ta nhưng ta lại không thể xen vào chuyện của bọn họ. Mặc kệ bọn họ làm cái gì, ta cũng chỉ có thể thừa nhận mà không thể cãi lại.”
Trần Oánh đồng tình lôi kéo tay Minh Phỉ: “Ta có chút thương hại ngươi rồi. Sống trong một gia đình như vậy. Ban đầu, cô ta…”
Minh Phỉ vội vàng ngăn lời nàng ta lại: “Mẫu thân đối đãi với ta rất tốt, chuyện này với mẫu thân không có chút quan hệ nào.”
Trần Oánh nghe vậy thoải mái cười ra tiếng: “Sớm biết ngươi sẽ nói như vậy mà. Qua ít ngày nữa chúng ta đến rủ ngươi đi chơi được không? Ngươi có thể đi không?” Không lâu nữa, nàng cũng sẽ về nhà chồng, rồi cuộc sống sẽ một ngày trải qua một ngày như thế. “Nếu như thấy tiện thì chờ ta trở về chuẩn bị một chút rồi cho người đưa thiếp đến cửa mời ngươi nha.”
Trần Oánh rốt cuộc cũng không muốn thấy bộ dáng đáng thương của hai tỷ muội Cung Tịnh Kì, nên chủ động nói chuyện với Minh Phỉ mấy chuyện thú vị của hai tỷ muội Cung Tịnh Kì, vì vậy cũng không xem là quá mức lãnh lạc với bọn họ.
Có khách lục tục rời đi, Trần thị thấy thần thái Cung Nghiên Bích và Cung Tịnh Kì đã khôi phục lại ít nhiều thì cũng đứng dậy cáo từ: “Trong nhà ta còn có hài tử, ta phải trở về rồi.” Thuận tiện gọi Minh Phỉ: “Các con cũng sớm trở về đi, không phải trong nhà còn có người bệnh sao?”
Chu phu nhân biết đây là Trần thị cho mấy người Minh Phỉ bậc thang để đi xuống, nên cũng không ngăn cản, chỉ gọi Chu Thanh tiễn người ra ngoài.
Trong lòng Cung Nghiên Bích cực kì khó chịu, kể cả khi Chu Thanh kéo tay nàng nói chuyện lấy lòng, nàng cũng lười phải để ý tới.
Ở bên ngoài, xe ngựa, xe lừa cũng đã rời đi không ít, xe ngựa của Thái gia và Cung gia cũng chạy tới rất nhanh, Minh Phỉ chia tay Trần thị ở cửa ra vào, rồi tất cả cùng ngồi lên từng xe ngựa rời đi.
Sắc trời dần ngả về hoàng hôn, trừ mấy người bán hàng rong và một ít người, xe ngựa vội vã qua lại, trên đường không còn lại mấy người, đa số đã về nhà dùng cơm tối rồi. Lúc đi tới, trên đường
/607
|