Edit:Thảo My
Minh Phỉ chậm rãi nói: Quả thật chính là đạo lý này. Tổn thương hòa khí không tốt. Kim Trâm đúng là có chút kích động.
Hồ ma ma nghe vậy, sắc mặt vui mừng: Nô tỳ biết Tam Tiểu Thư là một người hiểu lý lẽ.
Minh Phỉ khẽ mỉm cười: Bây giờ ta hỏi các ngươi, các ngươi có nhận dư áo bông và tiền tiêu vặt hay không? Nếu là có, nhân dịp này lấy ra, cũng làm cho Hồ ma ma đỡ khó xử.
Đám người Kim Trâm đồng thanh trả lời chưa từng.
Minh Phỉ quay đầu lại nhìn Hồ ma ma cười: Ma ma, bây giờ đã hỏi rõ, trong phòng ta không ai lấy thêm, nói vậy những người khác không phải nhìn lầm rồi sao? Nếu không, ngươi gọi bọn họ đến gian phòng khác hỏi?
Đây là bao che khuyết điểm đi? Hỏi như vậy cũng được sao? Hỏi như vậy có thể hỏi ra cái gì? Chúng ma ma cùng nhau nhìn về phía Hồ ma ma. Hồ ma ma người này, ra tay chưa từng thất thủ, tất cả mọi người đoán rằng nàng chắc chắn sẽ không vì vậy mà bỏ qua, ai ngờ Hồ ma ma lại cười: Nếu Tam Tiểu Thư nói không có, vậy là không có, nô tỳ phải đi hồi bẩm phu nhân, xem có phải những người khác nhận nhiều hay không? Rất sảng khoái hành lễ, dẫn chúng ma ma rời đi.
Hồ ma ma mới vừa đi, Minh Phỉ liền gọi Mai Tử tới, lệnh nàng đi thăm dò rối cuộc là có chuyện gì xảy ra. Mai Tử mới vừa há mồm định trả lời đã gặp phải ánh mắt lạnh lẽo của Minh Phỉ, không khỏi rũ mắt xuống, cúi đầu đáp vâng.
Nàng mới vừa ra khỏi cửa, Minh Phỉ đã ra lệnh đóng cửa viện, trầm mặt gọi Chu ma ma và Hoa ma ma đi qua phân phó mấy câu, chia Hoa ma ma một tổ, Chu ma ma một tổ, mang người lục soát trong ngoài gian phòng của Minh Phỉ và Minh Ngọc một lần, lục soát hết chính phòng lại đi lục soát phòng của tiểu nha hoàn.
Thấy mọi người khắp phòng đang bận bịu, Kim Trâm mím chặc miệng đứng ở một bên, bình tĩnh nhìn Minh Phỉ: Tam Tiểu Thư, nô tỳ không có.
Minh Phỉ gật đầu một cái, cũng không nói gì.
Tam Tiểu Thư, nô tỳ không có. Kim Trâm lại nói một lần nữa, trong đôi mắt đã toả ra lửa giận.
Minh Phỉ mắt lạnh nhìn nàng: Ta nói ngươi có sao? Chỉ là mấy lượng bạc vụn mấy bộ y phục cũng đáng giá cho ngươi như vậy? Nếu như ngươi rất rảnh rỗi, không ngại đi trong sân nhìn xem, may đâu trong bụi cỏ hoa, dưới chân tường lại có mấy món đồ cũng không biết. Hồ ma ma sẽ không có lý do đến đây một chuyến, cũng sẽ không có người cắn nói người trong phòng nàng nhận dư đồ. Nàng đoán không ra cuối cùng Trần thị muốn làm cái gì, cũng không đoán được Minh Tư đang làm gì, nhưng mà cẩn thận một chút luôn không sai.
Kim Trâm đột nhiên hiểu được, vội vã hành lễ một cái, tự đến trong sân.
Hoa ma ma cùng Chu ma ma bận rộn nghỉ một chút, trở lại bẩm báo: Tam Tiểu Thư, không lục soát ra cái gì .
Minh Phỉ thở phào nhẹ nhõm: Như vậy thì tốt. Có lẽ là nàng quá đa nghi rồi.
Đan Hà tức giận nói: Căn bản là không có gì cả, nhất định là họ vừa ăn cướp vừa la làng.
Bạch Lộ nói: Cái gì nước đục đều tới dội trên thân chúng ta, đã điều tra là ai giở trò quỷ, ngài nhất định không thể dễ dàng tha cho nàng!
Kim Trâm âm u từ bên ngoài đi vào, sắc mặt tái nhợt đứng ở cửa: Tam Tiểu Thư. Bên chân của nàng là Hỉ Phúc đang tức giận, Hỉ Phúc lôi xé mép váy của nàng, giống như có thâm thù đại hận gì với nàng.
Minh Phỉ nhìn Hoa ma ma một cái, Hoa ma ma nghiêm mặt quát bọn nha hoàn: Đứng lỳ ở đây làm cái gì? Còn không mau đi làm chuyện của mình?
Bọn nha hoàn lập tức tan tác như chim muông. Hoa ma ma lập tức đi ngăn ở cửa.
Kim Trâm cứng ngắc bước chân đi tới trước mặt Minh Phỉ, run run rẩy rẩy từ trong tay áo lấy ra một mảnh vải bẩn thỉu, Minh Phỉ đưa tay lấy, nàng giống như bị phỏng, thật nhanh rút tay về: Không thể đụng vào. . . . . . Vật này vô cùng bẩn.
Hoa ma ma thấy tình huống khác thường, bước nhanh đến phía trước, Kim Trâm yên lặng mở mảnh vải ra, sắc mặt Hoa ma ma lập tức đại biến: Tam Tiểu Thư, lập tức bẩm báo phu nhân thôi.
Mảnh vải bẩn thỉu bày ra, hiện lên một chữ Tử thật to nhìn thấy mà ghê người, phía dưới chữ Tử , chi chít hàng loạt cái tên, theo thứ tự là Thái Quốc Đống, Trần thị, Mâu Liên Diệp, Thái Quang Chính, Thái Quang Nghi, Thái Minh Tư, Thái Minh San, Thái Quang Diệu, phía dưới mỗi người còn có ngày sinh tháng đẻ.
Chữ này viết thật khó coi, so với ta viết còn xấu gấp mười lần. Minh Phỉ không đáp lời nói của Hoa ma ma, trấn định bình tĩnh từ tay Kim Trâm đoạt lấy miếng vải kia, nhếch miệng: Ngươi tìm thấy ở đâu?
Kim Trâm thấy vẻ mặt nàng không quan tâm, kinh sợ: Tam Tiểu Thư, vật này bẩn. . . . . . Nói không chừng cái này cũng dùng cái vật bẩn gì viết.
Có thể có nhiều bẩn như vậy? Phía trên mang vi khuẩn? Đơn giản là lấy máu gì đó viết một chữ Tử thôi. Loại thủ đoạn yếu kém này đều đã lấy ra, nguyền rủa người khác còn chưa tính, còn kèm theo mình, xem ra đúng là hận nàng đến tận xương tủy.
Minh Phỉ có chút không kiên nhẫn: Ta hỏi ngươi từ chỗ nào tìm được! Có còn hay không?
Ta từ trong miệng Hỉ Phúc giành được. Không biết nó từ nơi nào tìm ra. Cũng không biết còn hay không.
Khó trách Hỉ Phúc nhìn nàng thù oán như vậy, Minh Phỉ quyết định dứt khoát: Mau đi xem trong ổ chó, còn có trong sân có đất nào mới đào lên không. Giơ một tay ném tấm vải kia vào trong chậu than, cầm que cời than lên đẩy mấy cái than lửa, mảnh vải rất nhanh hóa thành tro bụi.
Mấy người xem ổ chó xong lại xem trong sân, còn chưa xem xong một phần ba, đã vang lên một hồi tiếng gõ cửa: Mở cửa! Mở cửa nhanh!
Là Hồ ma ma lại tới. Trong mắt Kim Trâm tràn đầy sợ hãi, đôi môi run rẩy hỏi Minh
Minh Phỉ chậm rãi nói: Quả thật chính là đạo lý này. Tổn thương hòa khí không tốt. Kim Trâm đúng là có chút kích động.
Hồ ma ma nghe vậy, sắc mặt vui mừng: Nô tỳ biết Tam Tiểu Thư là một người hiểu lý lẽ.
Minh Phỉ khẽ mỉm cười: Bây giờ ta hỏi các ngươi, các ngươi có nhận dư áo bông và tiền tiêu vặt hay không? Nếu là có, nhân dịp này lấy ra, cũng làm cho Hồ ma ma đỡ khó xử.
Đám người Kim Trâm đồng thanh trả lời chưa từng.
Minh Phỉ quay đầu lại nhìn Hồ ma ma cười: Ma ma, bây giờ đã hỏi rõ, trong phòng ta không ai lấy thêm, nói vậy những người khác không phải nhìn lầm rồi sao? Nếu không, ngươi gọi bọn họ đến gian phòng khác hỏi?
Đây là bao che khuyết điểm đi? Hỏi như vậy cũng được sao? Hỏi như vậy có thể hỏi ra cái gì? Chúng ma ma cùng nhau nhìn về phía Hồ ma ma. Hồ ma ma người này, ra tay chưa từng thất thủ, tất cả mọi người đoán rằng nàng chắc chắn sẽ không vì vậy mà bỏ qua, ai ngờ Hồ ma ma lại cười: Nếu Tam Tiểu Thư nói không có, vậy là không có, nô tỳ phải đi hồi bẩm phu nhân, xem có phải những người khác nhận nhiều hay không? Rất sảng khoái hành lễ, dẫn chúng ma ma rời đi.
Hồ ma ma mới vừa đi, Minh Phỉ liền gọi Mai Tử tới, lệnh nàng đi thăm dò rối cuộc là có chuyện gì xảy ra. Mai Tử mới vừa há mồm định trả lời đã gặp phải ánh mắt lạnh lẽo của Minh Phỉ, không khỏi rũ mắt xuống, cúi đầu đáp vâng.
Nàng mới vừa ra khỏi cửa, Minh Phỉ đã ra lệnh đóng cửa viện, trầm mặt gọi Chu ma ma và Hoa ma ma đi qua phân phó mấy câu, chia Hoa ma ma một tổ, Chu ma ma một tổ, mang người lục soát trong ngoài gian phòng của Minh Phỉ và Minh Ngọc một lần, lục soát hết chính phòng lại đi lục soát phòng của tiểu nha hoàn.
Thấy mọi người khắp phòng đang bận bịu, Kim Trâm mím chặc miệng đứng ở một bên, bình tĩnh nhìn Minh Phỉ: Tam Tiểu Thư, nô tỳ không có.
Minh Phỉ gật đầu một cái, cũng không nói gì.
Tam Tiểu Thư, nô tỳ không có. Kim Trâm lại nói một lần nữa, trong đôi mắt đã toả ra lửa giận.
Minh Phỉ mắt lạnh nhìn nàng: Ta nói ngươi có sao? Chỉ là mấy lượng bạc vụn mấy bộ y phục cũng đáng giá cho ngươi như vậy? Nếu như ngươi rất rảnh rỗi, không ngại đi trong sân nhìn xem, may đâu trong bụi cỏ hoa, dưới chân tường lại có mấy món đồ cũng không biết. Hồ ma ma sẽ không có lý do đến đây một chuyến, cũng sẽ không có người cắn nói người trong phòng nàng nhận dư đồ. Nàng đoán không ra cuối cùng Trần thị muốn làm cái gì, cũng không đoán được Minh Tư đang làm gì, nhưng mà cẩn thận một chút luôn không sai.
Kim Trâm đột nhiên hiểu được, vội vã hành lễ một cái, tự đến trong sân.
Hoa ma ma cùng Chu ma ma bận rộn nghỉ một chút, trở lại bẩm báo: Tam Tiểu Thư, không lục soát ra cái gì .
Minh Phỉ thở phào nhẹ nhõm: Như vậy thì tốt. Có lẽ là nàng quá đa nghi rồi.
Đan Hà tức giận nói: Căn bản là không có gì cả, nhất định là họ vừa ăn cướp vừa la làng.
Bạch Lộ nói: Cái gì nước đục đều tới dội trên thân chúng ta, đã điều tra là ai giở trò quỷ, ngài nhất định không thể dễ dàng tha cho nàng!
Kim Trâm âm u từ bên ngoài đi vào, sắc mặt tái nhợt đứng ở cửa: Tam Tiểu Thư. Bên chân của nàng là Hỉ Phúc đang tức giận, Hỉ Phúc lôi xé mép váy của nàng, giống như có thâm thù đại hận gì với nàng.
Minh Phỉ nhìn Hoa ma ma một cái, Hoa ma ma nghiêm mặt quát bọn nha hoàn: Đứng lỳ ở đây làm cái gì? Còn không mau đi làm chuyện của mình?
Bọn nha hoàn lập tức tan tác như chim muông. Hoa ma ma lập tức đi ngăn ở cửa.
Kim Trâm cứng ngắc bước chân đi tới trước mặt Minh Phỉ, run run rẩy rẩy từ trong tay áo lấy ra một mảnh vải bẩn thỉu, Minh Phỉ đưa tay lấy, nàng giống như bị phỏng, thật nhanh rút tay về: Không thể đụng vào. . . . . . Vật này vô cùng bẩn.
Hoa ma ma thấy tình huống khác thường, bước nhanh đến phía trước, Kim Trâm yên lặng mở mảnh vải ra, sắc mặt Hoa ma ma lập tức đại biến: Tam Tiểu Thư, lập tức bẩm báo phu nhân thôi.
Mảnh vải bẩn thỉu bày ra, hiện lên một chữ Tử thật to nhìn thấy mà ghê người, phía dưới chữ Tử , chi chít hàng loạt cái tên, theo thứ tự là Thái Quốc Đống, Trần thị, Mâu Liên Diệp, Thái Quang Chính, Thái Quang Nghi, Thái Minh Tư, Thái Minh San, Thái Quang Diệu, phía dưới mỗi người còn có ngày sinh tháng đẻ.
Chữ này viết thật khó coi, so với ta viết còn xấu gấp mười lần. Minh Phỉ không đáp lời nói của Hoa ma ma, trấn định bình tĩnh từ tay Kim Trâm đoạt lấy miếng vải kia, nhếch miệng: Ngươi tìm thấy ở đâu?
Kim Trâm thấy vẻ mặt nàng không quan tâm, kinh sợ: Tam Tiểu Thư, vật này bẩn. . . . . . Nói không chừng cái này cũng dùng cái vật bẩn gì viết.
Có thể có nhiều bẩn như vậy? Phía trên mang vi khuẩn? Đơn giản là lấy máu gì đó viết một chữ Tử thôi. Loại thủ đoạn yếu kém này đều đã lấy ra, nguyền rủa người khác còn chưa tính, còn kèm theo mình, xem ra đúng là hận nàng đến tận xương tủy.
Minh Phỉ có chút không kiên nhẫn: Ta hỏi ngươi từ chỗ nào tìm được! Có còn hay không?
Ta từ trong miệng Hỉ Phúc giành được. Không biết nó từ nơi nào tìm ra. Cũng không biết còn hay không.
Khó trách Hỉ Phúc nhìn nàng thù oán như vậy, Minh Phỉ quyết định dứt khoát: Mau đi xem trong ổ chó, còn có trong sân có đất nào mới đào lên không. Giơ một tay ném tấm vải kia vào trong chậu than, cầm que cời than lên đẩy mấy cái than lửa, mảnh vải rất nhanh hóa thành tro bụi.
Mấy người xem ổ chó xong lại xem trong sân, còn chưa xem xong một phần ba, đã vang lên một hồi tiếng gõ cửa: Mở cửa! Mở cửa nhanh!
Là Hồ ma ma lại tới. Trong mắt Kim Trâm tràn đầy sợ hãi, đôi môi run rẩy hỏi Minh
/607
|