Người đã già, lòng khó tránh khỏi trở nên mềm đi, thấy ngươi là một nha đầu tốt, quyết định thành toàn cho ngươi. Tống đạo sĩ nói như vậy.
Minh Phỉ vừa mừng vừa sợ, giống như là nằm mơ, chuyện tốt như vậy lại để cho nàng nhặt được. Suy nghĩ một chút vẫn không yên lòng: Ngài thật sự không có gạt ta? Ngài đúng thật là Thủ Chân Tử?
Tống đạo sĩ mỉm cười.
Thanh Hư liếc Minh Phỉ một cái: Nếu không phải sư phụ thấy ngươi rốt cuộc cũng coi như có lương tâm như vậy, mới lười phải không công đưa cho ngươi cơ hội này đó.
Ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan của tiểu đạo cô, tính toán thời gian Hoa ma ma và Kiều Đào bọn họ cũng nên xong chuyện, Minh Phỉ lười phải cùng hắn nhiều lời, thúc giục lão đạo sĩ đi mau: Ta nhớ kỹ rồi, vậy các người nhanh đi về chờ tin tức đi, ta sẽ nhanh chóng làm xong chuyện này.
Tống đạo sĩ cười hì hì đứng lên, sờ sờ đỉnh đầu Minh Phỉ: Là một nha đầu tốt, tương lai nhất định có cuộc sống tốt. Bước đi như bay dẫn đầu đi trước.
Thanh Hư mè nheo đứng ở góc tường cạnh cửa nhìn Minh Phỉ: Nha đầu chết tiệt kia, ngươi còn có cái gì muốn nói với ta không?
Minh Phỉ nghiêm túc nhìn hắn: Đương nhiên là có!
Đôi mắt Thanh Hư sáng lên, khóe miệng cũng cong lên: Nói mau!
Minh Phỉ lấy ra năm lượng bạc đưa tới: Trả đôi bông tai kia lại cho ta! Ừhm, đây là phí cơm nước của Hôi Hôi, không được hà khắc nó, không được giành xương của nó ăn.
Thanh Hư sững sốt, bàn tay vung mạnh lên một cái, đánh rớt bạc trong tay Minh Phỉ xuống mặt đất, sắc mặt tái xanh phá cửa đi ra.
Hừm, lần đầu tiên thấy tiền không có sáng mắt á. Minh Phỉ sờ mũi một cái, nhặt bạc trên mặt đất lên thổi thổi bụi, cẩn thận thu vào trong tay áo, đi tới trên ghế ngồi xuống, gọi tiểu đạo cô kia đi vào phối hợp với nàng diễn trò.
Tiểu đạo cô này vốn chính là đồ đệ tâm phúc của Tôn Đạo cô, sớm được dặn dò. Sau khi tiếp thêm nước vào trong tách trà cho Minh Phỉ liền cười cùng nàng kéo đến việc nhà: Lần trước sinh thần tiểu thư, sư phụ ta tặng tiểu thư một cái bùa hộ mạng, có thể cho tiểu đạo xem một chút hay không?
Minh Phỉ cười nói: Bùa hộ mạng đó vì quá quý giá, ta chưa từng đeo ra ngoài. Chỉ là trên người có đeo một cái bùa cũ, ngươi có muốn xem hay không? Đang nói Hoa ma ma và Kiều Đào sắc mặt vui mừng đi vào, hỏi: Bùa cũ gì?
Lúc Trần thị đi đến Thiên Điện, đúng lúc nhìn thấy đám người Minh Phỉ đang nghiên cứu lá bùa đã vài năm. Mặt tiểu đạo cô kia lộ vẻ kinh ngạc, chạy tới lôi kéo cánh tay Tôn Đạo cô nói: Sư phụ, Tam Tiểu Thư vậy mà có cái này. . . . . .
Trần thị nghe Tôn Đạo cô nói xong vui mừng nói: Thật? Ngay sau đó lại cảm thấy mình quá mức vui mừng, lập tức che miệng lại.
Tôn Đạo cô cầm tấm quẻ trong tay Minh Phỉ đưa về phía ánh sáng bên cửa trở qua trở lại nhìn, cuối cùng rất khẳng định nói: Đây tuyệt đối là thủ bút của Thủ Chân Tử tiền bối! Sư phụ lão nhân gia nàng đã từng để lại cho ta hai tờ. Rất khách khí nhìn Minh Phỉ hỏi: Tam Tiểu Thư có thể nói cho bần đạo, lá bùa này từ đâu mà có hay không?
Trần thị vừa mừng vừa sợ, lo sợ Minh Phỉ không hiểu chuyện tiết lộ tung tích Thủ Chân Tử, quýnh lên nói: Nói không chừng là khi nàng còn bé thân thích thương tiếc cho. Không đợi Tôn đạo cô mở miệng, giả vờ nhìn sắc trời một chút: Cữu mẫu con hôm nay muốn đến nhà làm khách, chúng ta đi thôi?
Tôn Đạo cô cực kỳ tiếc nuối tiễn mọi người đi ra ngoài, trong lúc đó có mấy lần muốn kéo Minh Phỉ nói nhỏ, tất cả đều bị Trần thị không biến sắc ngăn cản trở về.
Lên xe ngựa, Trần thị liền bắt đầu hỏi Minh Phỉ: Lá bùa này của con từ đâu tới? Trước kia thế nào không có nghe con nói đến?
Minh Phỉ cúi đầu đùa nghịch cái bùa nhỏ hình tam giác màu đỏ ở trong tay, nói: Trước kia con ở Ngô gia thì có cho một lão đạo sĩ qua đường nước uống, ông ấy thấy con đáng thương, nên cho con. Chính là lão đạo sĩ sau này tới chữa bệnh cho con.
Trần thị lại hỏi: Tại sao hôm nay đột nhiên lấy ra? Thì ra là lão đạo sĩ giải đoán xâm xem bát tự rất hay, lại biết chữa bệnh, tính khí quái đản, có chút tính cách ở Bạch Phong quan đó, trong lòng Trần thị dâng lên mấy phần khao khát.
Minh Phỉ lại đáp: Tiểu đạo cô kia hỏi con muốn bùa hộ mạng tiên cô cho, con nói không có mang theo, nàng không tin, liền kéo cái này ra.
Trần thị không ngại phiền toái hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần, Minh Phỉ trả lời đến miệng đắng lưỡi khô, trong mắt lộ ra không kiên nhẫn được nữa, lúc này Trần thị mới thôi.
Về đến nhà, Thái Quốc Đống lại tới oanh tạc một phen, làm cho Minh Phỉ chống đỡ không nổi, đợi Thái Quốc Đống đi, một hơi trút hết một bình nước.
Đêm hôm ấy Thái Quốc Đống liền thừa dịp bóng đêm phái người đi Bạch Phong quan Chu gia tìm người. Đợi đến ngày thứ ba, người người đều biết trong tay Minh Phỉ có một cái bùa thủ bút của Thủ Chân Tử thì Thái Quốc Đống đã thuận lợi tìm được người, lập được công đầu trong chuyện này. Theo Chung Thái Phó nói, chức quan này của ông ta nhất định có thể được thăng lên.
Có hy vọng thăng quan phát tài Thái Quốc Đống giống
Minh Phỉ vừa mừng vừa sợ, giống như là nằm mơ, chuyện tốt như vậy lại để cho nàng nhặt được. Suy nghĩ một chút vẫn không yên lòng: Ngài thật sự không có gạt ta? Ngài đúng thật là Thủ Chân Tử?
Tống đạo sĩ mỉm cười.
Thanh Hư liếc Minh Phỉ một cái: Nếu không phải sư phụ thấy ngươi rốt cuộc cũng coi như có lương tâm như vậy, mới lười phải không công đưa cho ngươi cơ hội này đó.
Ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan của tiểu đạo cô, tính toán thời gian Hoa ma ma và Kiều Đào bọn họ cũng nên xong chuyện, Minh Phỉ lười phải cùng hắn nhiều lời, thúc giục lão đạo sĩ đi mau: Ta nhớ kỹ rồi, vậy các người nhanh đi về chờ tin tức đi, ta sẽ nhanh chóng làm xong chuyện này.
Tống đạo sĩ cười hì hì đứng lên, sờ sờ đỉnh đầu Minh Phỉ: Là một nha đầu tốt, tương lai nhất định có cuộc sống tốt. Bước đi như bay dẫn đầu đi trước.
Thanh Hư mè nheo đứng ở góc tường cạnh cửa nhìn Minh Phỉ: Nha đầu chết tiệt kia, ngươi còn có cái gì muốn nói với ta không?
Minh Phỉ nghiêm túc nhìn hắn: Đương nhiên là có!
Đôi mắt Thanh Hư sáng lên, khóe miệng cũng cong lên: Nói mau!
Minh Phỉ lấy ra năm lượng bạc đưa tới: Trả đôi bông tai kia lại cho ta! Ừhm, đây là phí cơm nước của Hôi Hôi, không được hà khắc nó, không được giành xương của nó ăn.
Thanh Hư sững sốt, bàn tay vung mạnh lên một cái, đánh rớt bạc trong tay Minh Phỉ xuống mặt đất, sắc mặt tái xanh phá cửa đi ra.
Hừm, lần đầu tiên thấy tiền không có sáng mắt á. Minh Phỉ sờ mũi một cái, nhặt bạc trên mặt đất lên thổi thổi bụi, cẩn thận thu vào trong tay áo, đi tới trên ghế ngồi xuống, gọi tiểu đạo cô kia đi vào phối hợp với nàng diễn trò.
Tiểu đạo cô này vốn chính là đồ đệ tâm phúc của Tôn Đạo cô, sớm được dặn dò. Sau khi tiếp thêm nước vào trong tách trà cho Minh Phỉ liền cười cùng nàng kéo đến việc nhà: Lần trước sinh thần tiểu thư, sư phụ ta tặng tiểu thư một cái bùa hộ mạng, có thể cho tiểu đạo xem một chút hay không?
Minh Phỉ cười nói: Bùa hộ mạng đó vì quá quý giá, ta chưa từng đeo ra ngoài. Chỉ là trên người có đeo một cái bùa cũ, ngươi có muốn xem hay không? Đang nói Hoa ma ma và Kiều Đào sắc mặt vui mừng đi vào, hỏi: Bùa cũ gì?
Lúc Trần thị đi đến Thiên Điện, đúng lúc nhìn thấy đám người Minh Phỉ đang nghiên cứu lá bùa đã vài năm. Mặt tiểu đạo cô kia lộ vẻ kinh ngạc, chạy tới lôi kéo cánh tay Tôn Đạo cô nói: Sư phụ, Tam Tiểu Thư vậy mà có cái này. . . . . .
Trần thị nghe Tôn Đạo cô nói xong vui mừng nói: Thật? Ngay sau đó lại cảm thấy mình quá mức vui mừng, lập tức che miệng lại.
Tôn Đạo cô cầm tấm quẻ trong tay Minh Phỉ đưa về phía ánh sáng bên cửa trở qua trở lại nhìn, cuối cùng rất khẳng định nói: Đây tuyệt đối là thủ bút của Thủ Chân Tử tiền bối! Sư phụ lão nhân gia nàng đã từng để lại cho ta hai tờ. Rất khách khí nhìn Minh Phỉ hỏi: Tam Tiểu Thư có thể nói cho bần đạo, lá bùa này từ đâu mà có hay không?
Trần thị vừa mừng vừa sợ, lo sợ Minh Phỉ không hiểu chuyện tiết lộ tung tích Thủ Chân Tử, quýnh lên nói: Nói không chừng là khi nàng còn bé thân thích thương tiếc cho. Không đợi Tôn đạo cô mở miệng, giả vờ nhìn sắc trời một chút: Cữu mẫu con hôm nay muốn đến nhà làm khách, chúng ta đi thôi?
Tôn Đạo cô cực kỳ tiếc nuối tiễn mọi người đi ra ngoài, trong lúc đó có mấy lần muốn kéo Minh Phỉ nói nhỏ, tất cả đều bị Trần thị không biến sắc ngăn cản trở về.
Lên xe ngựa, Trần thị liền bắt đầu hỏi Minh Phỉ: Lá bùa này của con từ đâu tới? Trước kia thế nào không có nghe con nói đến?
Minh Phỉ cúi đầu đùa nghịch cái bùa nhỏ hình tam giác màu đỏ ở trong tay, nói: Trước kia con ở Ngô gia thì có cho một lão đạo sĩ qua đường nước uống, ông ấy thấy con đáng thương, nên cho con. Chính là lão đạo sĩ sau này tới chữa bệnh cho con.
Trần thị lại hỏi: Tại sao hôm nay đột nhiên lấy ra? Thì ra là lão đạo sĩ giải đoán xâm xem bát tự rất hay, lại biết chữa bệnh, tính khí quái đản, có chút tính cách ở Bạch Phong quan đó, trong lòng Trần thị dâng lên mấy phần khao khát.
Minh Phỉ lại đáp: Tiểu đạo cô kia hỏi con muốn bùa hộ mạng tiên cô cho, con nói không có mang theo, nàng không tin, liền kéo cái này ra.
Trần thị không ngại phiền toái hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần, Minh Phỉ trả lời đến miệng đắng lưỡi khô, trong mắt lộ ra không kiên nhẫn được nữa, lúc này Trần thị mới thôi.
Về đến nhà, Thái Quốc Đống lại tới oanh tạc một phen, làm cho Minh Phỉ chống đỡ không nổi, đợi Thái Quốc Đống đi, một hơi trút hết một bình nước.
Đêm hôm ấy Thái Quốc Đống liền thừa dịp bóng đêm phái người đi Bạch Phong quan Chu gia tìm người. Đợi đến ngày thứ ba, người người đều biết trong tay Minh Phỉ có một cái bùa thủ bút của Thủ Chân Tử thì Thái Quốc Đống đã thuận lợi tìm được người, lập được công đầu trong chuyện này. Theo Chung Thái Phó nói, chức quan này của ông ta nhất định có thể được thăng lên.
Có hy vọng thăng quan phát tài Thái Quốc Đống giống
/607
|