Tứ di nương chỉ sợ Thái Quốc Đống liền tin lời Thái Quang Chính, cười lạnh một tiếng, nói: Nhị công tử! Mọi người đều biết ngươi hiếu thuận với di nương của ngươi, nhưng hiếu thuận cũng không nên làm như vậy! Ngươi gánh tội thay nàng để báo hiếu, vậy cái hiếu của ngươi đối với lão gia để ở đâu? Sách thánh hiền cũng không có dạy ngươi ngang ngược với di di đi? Trong lúc tình thế cấp bách, tài ăn nói của nàng ta lại tốt hơn rất nhiều so với bình thường.
Thái Quang Chính dập đầu hai cái với Thái Quốc Đống, cất cao giọng nói: Phụ thân, nhi tử bất hiếu, cô phụ kỳ vọng cùng ơn sinh dưỡng của ngài. Nhưng nếu hôm nay nhi tử làm này con rùa đen rút đầu, trơ mắt nhìn di nương vì sai lầm của nhi tử mà khổ sở, nhi tử càng cảm thấy có lỗi với ngài! Nhi tử không nói lung tung, nhi tử có chứng cớ.
Hắn lau lệ cùng máu trên mặt, lấy ra mấy món đồ từ trong lồng ngực, đưa từng cái cho Thái Quốc Đống nhìn: Trong cái bình này, là thuốc gây mê Tứ đệ. Biết trong nhà có khách tới, ta lén đi nói với Tứ đệ, muốn thả diều, ngồi thuyền lớn, còn có con chó nhỏ thật đáng yêu, Tứ đệ quấn ta muốn đi. Ta nói với hắn, Tứ di nương cùng phu nhân cũng sẽ không để hắn đi, nếu hắn thật sự muốn đi, trừ phi hắn lén trốn ma ma và nha hoàn để ra ngoài, ta sẽ chờ hắn ở bên ngoài. Hắn quả nhiên đi ra, người của ta liền hạ thuốc mê cho hắn, ôm tới bên hồ. . . . . . Cái trâm hoa này vốn là một đôi. Một cái con cho Thúy Tụ bên người Ngũ muội muội, ta muốn nàng nghĩ biện pháp đưa các vị tiểu thư tới bên hồ thả diều, tiện thể dẫn Tam muội muội tới, có người đang chờ nàng ở đó. Trong lúc đó, ta vẫn luôn ngồi ở trong sân, dù xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều có thể chứng minh ta vô can. Di nương cũng không biết gì. Nếu phụ thân không tin, có thể hỏi mẫu thân một chút, Tam muội muội, Ngũ muội muội, người đề nghị thả diều vào ngày hôm đó có phải là Thúy Tụ hay không? Di nương có phải một mực khuyên mẫu thân không cho các tiểu thư đi chơi diều hay không? Nếu như phụ thân còn không tin, có thể đi tới dưới tang cây hoa hạnh trong viện của ta xem một chút, nơi đó chôn năm mươi lượng hoàng kim dùng để mua chuộc người ra tay. Còn nữa, ngày đó, ta lén đi tìm Tứ đệ vào giờ Thân canh ba*, mặc một cái áo màu vàng đỏ, tiểu nha hoàn trong phòng Tứ đệ cũng nhìn thấy.
* Khoảng từ 15-17h (giờ Thân). Còn giờ Thân canh ba mình cũng không biết là mấy giờ _._ Trên gg có ghi canh ba là từ 23h- 1h nhưng theo tình huống trên thì mình nghĩ Thái Quang Chính muốn nói tới giờ Thân.
Hắn nói đạo lý rõ rang xong, Thái Quốc Đống trợn mắt há mồm, giống như hắn chưa từng biết đứa con trai này. Di*end&anl0e!qu*yDon
Tứ di nương đã hoàn toàn tin tưởng lời giải thích của Thái Quang Chính, nhào tới giống như con hổ phát điên, dùng sức tát hắn hai cái bạt tai, lớn tiếng mắng: Ta đánh chết cái đồ ác độc nhà ngươi! Hắn mới bốn tuổi, hắn là đệ đệ ruột của ngươi đó! Hắn có lỗi gì? Hắn có lỗi gì với ngươi?
Thái Quang Chính nghiêng đầu, hạ mí mắt, lạnh nhạt mà lạnh lùng nói: Di nương đừng nói như vậy, hắn cũng không phải là em trai của ta. Hắn cũng không phải là cùng một mẹ với ta, cách một cái bụng với ta đấy. Ngươi mỗi ngày đều tính kế thân mẫu* ta, làm hại nàng đầy bụng uất ức lại không thể nói, tương lai ta còn phải phân chia gia sản với hắn, giữ lại hắn sớm muộn gì cũng là gieo họa!
* Mẹ ruột.
Lời còn chưa dứt, Thái Quốc Đống đã bạo phát, tiện tay cầm lấy chổi lông gà cắm trong bình, điên cuồng đánh vào người Thái Quang Chính còn đang quỳ, vừa đánh vừa chửi: Súc sinh! Tên súc sinh này! Sao ta lại sinh dưỡng một tên lòng lang dạ sói như ngươi! Ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!
Nói giống như như hắn thật sự đã làm vậy! Minh Kiêm tin tưởng rằng Thái Quang Chính nhất định đã sớm nghĩ xong, tính toán chu đáp, hắn nói có thì tất nhiên sẽ có, dù là Thái Quốc Đống lập tức đi tra, nhất định cũng sẽ không thể tra ra một chút chân tướng thật sự. Hắn còn sợ Thái Quốc Đống không tin, cố ý khiêu khích, chọc giận Thái Quốc Đống, lấy thêm một chút bảo đảm.
Thái Quốc Đống xuống tay ngày càng hung ác, Trần thị hét ầm lên, nhào tới ngăn cản Thái Quốc Đống: Lão gia, không thể đánh nữa, nếu tiếp tục thì hắn sẽ mất mạng. Hỏi rõ ràng trước không được sao? Dư ma ma, ngươi mau mời Hàn tổng quản đi xem một chút, những lời Nhị công tử nói khẳng định đều không phải là thật.
Nàng suy nghĩ một chút đã hiểu rõ, có Thái Quang Chính liều mạng mà che chở như vậy, muốn một búa đánh chết Nhị di nương là không thể nào, không bằng chứng thực tội danh của Thái Quang Chính, đuổi Thái Quang Chính ra khỏi Thái gia, tin tưởng Nhị di nương sẽ càng khó chịu hơn. Vì phòng ngừa việc có người nói nàng gài tang vật, nàng vẫn không quên mời tâm phúc của Thái Quốc Đống, ngoại tổng quản của Thái gia- Hàn Phúc Sinh đi cùng.
Thái Quốc Đống đang giận điên lên một tay đẩy Trần thị ra, tiếp tục đánh điên cuồng.
Thái Quang Nghi vẫn không lên tiếng đột nhiên rống giận một tiếng, nhào tới hất mạnh vào tay Thái Quốc Đống: Đánh ta đi, đánh ta đi, đều là ta sai. Nếu ta không đắc tội với đại ca, nhị ca cũng sẽ không bị ép thành cái bộ dáng này! Giống tất cả mọi chuyện đều là lỗi của Thái Quang Đình, đều là bởi vì bọn họ bị người ăn hiếp quá đáng. Cố tình Thái Quang Đình còn không giải thích cái gì cho bản thân.
Ngươi tránh ra, Quang Nghi, không khiến ngươi nhiều chuyện. Thái Quang Chính không né không tránh, mở mắt nhìn Thái Quốc Đống: Phụ thân đánh chết nhi tử đi, trong tương lai, tất cả mọi thứ đều thuộc về một mình đại ca. Cũng bởi vì ta là do di nương sinh, cho nên vĩnh viễn kém người ta một bậc, sống sót một cách hèn mọn cũng không có ý nghĩa gì.
Minh Tư cùng Thái Quang Nghi ôm đầu khóc thành một đoàn, liều mạng dập đầu với Thái Quốc Đống, lại đi ôm đầu gối của Trần thị đau khổ cầu xin, Trần thị vừa chán ghét, vừa căm hận, cố tình lại vẫn phải nhịn .
Tay Thái Quốc Đống đột nhiên mềm nhũn. Hắn là đứa con trai duy nhất trong nhà, những tiểu thiếp kia của phụ thân không thể nuôi được nhi tử trưởng thành, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không biết tình huống khó xử khi làm con của thiếp thất.
Minh Phỉ hít một hơi, buông tay Minh Ngọc ra, khập khiễng tiến lên, đi tới trước mặt Thái Quốc Đống quỳ xuống, lớn tiếng nói: Phụ thân tha cho nhị ca đi! Chuyện kia… Nàng thở dài: Minh Phỉ nguyện ý xem đó là chuyện ngoài ý muốn, sẽ vĩnh viễn quên nó! Nàng dập đầu xuống, lệ tuôn ra như suối trào: Đều là số mệnh của Minh Phỉ không tốt, mới có thể đưa tới những việc này, ngài đưa Minh Phỉ đi đi, chỉ cần trong nhà sống yên ổn, các ca ca, tỷ tỷ, đệ đệ, muội muội sống tốt, Minh Phỉ liền không sợ... Lấy lui làm tiến, chưa chắc đã không phải là một con đường tốt.
Nàng muốn thoái lui, Tứ di nương cũng không thuận, giọng the thé nói: Tam Tiểu Thư nói gì vậy? Chuyện như vậy là do ngươi gây nên sao? Rõ ràng là có người trời sinh tính ác độc,
Thái Quang Chính dập đầu hai cái với Thái Quốc Đống, cất cao giọng nói: Phụ thân, nhi tử bất hiếu, cô phụ kỳ vọng cùng ơn sinh dưỡng của ngài. Nhưng nếu hôm nay nhi tử làm này con rùa đen rút đầu, trơ mắt nhìn di nương vì sai lầm của nhi tử mà khổ sở, nhi tử càng cảm thấy có lỗi với ngài! Nhi tử không nói lung tung, nhi tử có chứng cớ.
Hắn lau lệ cùng máu trên mặt, lấy ra mấy món đồ từ trong lồng ngực, đưa từng cái cho Thái Quốc Đống nhìn: Trong cái bình này, là thuốc gây mê Tứ đệ. Biết trong nhà có khách tới, ta lén đi nói với Tứ đệ, muốn thả diều, ngồi thuyền lớn, còn có con chó nhỏ thật đáng yêu, Tứ đệ quấn ta muốn đi. Ta nói với hắn, Tứ di nương cùng phu nhân cũng sẽ không để hắn đi, nếu hắn thật sự muốn đi, trừ phi hắn lén trốn ma ma và nha hoàn để ra ngoài, ta sẽ chờ hắn ở bên ngoài. Hắn quả nhiên đi ra, người của ta liền hạ thuốc mê cho hắn, ôm tới bên hồ. . . . . . Cái trâm hoa này vốn là một đôi. Một cái con cho Thúy Tụ bên người Ngũ muội muội, ta muốn nàng nghĩ biện pháp đưa các vị tiểu thư tới bên hồ thả diều, tiện thể dẫn Tam muội muội tới, có người đang chờ nàng ở đó. Trong lúc đó, ta vẫn luôn ngồi ở trong sân, dù xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều có thể chứng minh ta vô can. Di nương cũng không biết gì. Nếu phụ thân không tin, có thể hỏi mẫu thân một chút, Tam muội muội, Ngũ muội muội, người đề nghị thả diều vào ngày hôm đó có phải là Thúy Tụ hay không? Di nương có phải một mực khuyên mẫu thân không cho các tiểu thư đi chơi diều hay không? Nếu như phụ thân còn không tin, có thể đi tới dưới tang cây hoa hạnh trong viện của ta xem một chút, nơi đó chôn năm mươi lượng hoàng kim dùng để mua chuộc người ra tay. Còn nữa, ngày đó, ta lén đi tìm Tứ đệ vào giờ Thân canh ba*, mặc một cái áo màu vàng đỏ, tiểu nha hoàn trong phòng Tứ đệ cũng nhìn thấy.
* Khoảng từ 15-17h (giờ Thân). Còn giờ Thân canh ba mình cũng không biết là mấy giờ _._ Trên gg có ghi canh ba là từ 23h- 1h nhưng theo tình huống trên thì mình nghĩ Thái Quang Chính muốn nói tới giờ Thân.
Hắn nói đạo lý rõ rang xong, Thái Quốc Đống trợn mắt há mồm, giống như hắn chưa từng biết đứa con trai này. Di*end&anl0e!qu*yDon
Tứ di nương đã hoàn toàn tin tưởng lời giải thích của Thái Quang Chính, nhào tới giống như con hổ phát điên, dùng sức tát hắn hai cái bạt tai, lớn tiếng mắng: Ta đánh chết cái đồ ác độc nhà ngươi! Hắn mới bốn tuổi, hắn là đệ đệ ruột của ngươi đó! Hắn có lỗi gì? Hắn có lỗi gì với ngươi?
Thái Quang Chính nghiêng đầu, hạ mí mắt, lạnh nhạt mà lạnh lùng nói: Di nương đừng nói như vậy, hắn cũng không phải là em trai của ta. Hắn cũng không phải là cùng một mẹ với ta, cách một cái bụng với ta đấy. Ngươi mỗi ngày đều tính kế thân mẫu* ta, làm hại nàng đầy bụng uất ức lại không thể nói, tương lai ta còn phải phân chia gia sản với hắn, giữ lại hắn sớm muộn gì cũng là gieo họa!
* Mẹ ruột.
Lời còn chưa dứt, Thái Quốc Đống đã bạo phát, tiện tay cầm lấy chổi lông gà cắm trong bình, điên cuồng đánh vào người Thái Quang Chính còn đang quỳ, vừa đánh vừa chửi: Súc sinh! Tên súc sinh này! Sao ta lại sinh dưỡng một tên lòng lang dạ sói như ngươi! Ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!
Nói giống như như hắn thật sự đã làm vậy! Minh Kiêm tin tưởng rằng Thái Quang Chính nhất định đã sớm nghĩ xong, tính toán chu đáp, hắn nói có thì tất nhiên sẽ có, dù là Thái Quốc Đống lập tức đi tra, nhất định cũng sẽ không thể tra ra một chút chân tướng thật sự. Hắn còn sợ Thái Quốc Đống không tin, cố ý khiêu khích, chọc giận Thái Quốc Đống, lấy thêm một chút bảo đảm.
Thái Quốc Đống xuống tay ngày càng hung ác, Trần thị hét ầm lên, nhào tới ngăn cản Thái Quốc Đống: Lão gia, không thể đánh nữa, nếu tiếp tục thì hắn sẽ mất mạng. Hỏi rõ ràng trước không được sao? Dư ma ma, ngươi mau mời Hàn tổng quản đi xem một chút, những lời Nhị công tử nói khẳng định đều không phải là thật.
Nàng suy nghĩ một chút đã hiểu rõ, có Thái Quang Chính liều mạng mà che chở như vậy, muốn một búa đánh chết Nhị di nương là không thể nào, không bằng chứng thực tội danh của Thái Quang Chính, đuổi Thái Quang Chính ra khỏi Thái gia, tin tưởng Nhị di nương sẽ càng khó chịu hơn. Vì phòng ngừa việc có người nói nàng gài tang vật, nàng vẫn không quên mời tâm phúc của Thái Quốc Đống, ngoại tổng quản của Thái gia- Hàn Phúc Sinh đi cùng.
Thái Quốc Đống đang giận điên lên một tay đẩy Trần thị ra, tiếp tục đánh điên cuồng.
Thái Quang Nghi vẫn không lên tiếng đột nhiên rống giận một tiếng, nhào tới hất mạnh vào tay Thái Quốc Đống: Đánh ta đi, đánh ta đi, đều là ta sai. Nếu ta không đắc tội với đại ca, nhị ca cũng sẽ không bị ép thành cái bộ dáng này! Giống tất cả mọi chuyện đều là lỗi của Thái Quang Đình, đều là bởi vì bọn họ bị người ăn hiếp quá đáng. Cố tình Thái Quang Đình còn không giải thích cái gì cho bản thân.
Ngươi tránh ra, Quang Nghi, không khiến ngươi nhiều chuyện. Thái Quang Chính không né không tránh, mở mắt nhìn Thái Quốc Đống: Phụ thân đánh chết nhi tử đi, trong tương lai, tất cả mọi thứ đều thuộc về một mình đại ca. Cũng bởi vì ta là do di nương sinh, cho nên vĩnh viễn kém người ta một bậc, sống sót một cách hèn mọn cũng không có ý nghĩa gì.
Minh Tư cùng Thái Quang Nghi ôm đầu khóc thành một đoàn, liều mạng dập đầu với Thái Quốc Đống, lại đi ôm đầu gối của Trần thị đau khổ cầu xin, Trần thị vừa chán ghét, vừa căm hận, cố tình lại vẫn phải nhịn .
Tay Thái Quốc Đống đột nhiên mềm nhũn. Hắn là đứa con trai duy nhất trong nhà, những tiểu thiếp kia của phụ thân không thể nuôi được nhi tử trưởng thành, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không biết tình huống khó xử khi làm con của thiếp thất.
Minh Phỉ hít một hơi, buông tay Minh Ngọc ra, khập khiễng tiến lên, đi tới trước mặt Thái Quốc Đống quỳ xuống, lớn tiếng nói: Phụ thân tha cho nhị ca đi! Chuyện kia… Nàng thở dài: Minh Phỉ nguyện ý xem đó là chuyện ngoài ý muốn, sẽ vĩnh viễn quên nó! Nàng dập đầu xuống, lệ tuôn ra như suối trào: Đều là số mệnh của Minh Phỉ không tốt, mới có thể đưa tới những việc này, ngài đưa Minh Phỉ đi đi, chỉ cần trong nhà sống yên ổn, các ca ca, tỷ tỷ, đệ đệ, muội muội sống tốt, Minh Phỉ liền không sợ... Lấy lui làm tiến, chưa chắc đã không phải là một con đường tốt.
Nàng muốn thoái lui, Tứ di nương cũng không thuận, giọng the thé nói: Tam Tiểu Thư nói gì vậy? Chuyện như vậy là do ngươi gây nên sao? Rõ ràng là có người trời sinh tính ác độc,
/607
|