Có thể là bởi vì đã từng trải nên Dư Hi luôn cảm thấy thời gian sau khi trùng sinh trôi qua rất mau, cứ như chỉ cần một cái chớp mắt là đến mùa hè.
Gần đến ngày Chu Lâm Phong ra nước ngoài.
Dư Hi ngồi ở trong phòng học nhìn về phía lớp khoa học tự nhiên ở lầu đối diện thông qua cửa sổ, đó là lớp của Chu Lâm Phong.
Đời trước Dư Hi thích Chu Lâm Phong là năm lớp mười một.
Vào ngày khai giảng đầu tiên của năm lớp mười một, Dư Hi rời nhà đi ngang qua hẻm mười sáu, trong con ngõ trồng đầy cây long não, mùi hương thơm mát lượn lờ quanh mũi, mặt trời vào ngày hạ chí nắng chói chang.
Lúc sắp ra đến đầu hẻm, cô thấy Chu Lâm Phong đứng dưới tàng cây long não, cậu mặc bộ đồng phục mùa hè xen lẫn giữa trắng và xanh, mái tóc ngắn mượt mà bị gió thổi, sống mũi cao thẳng, mặt mày tuấn tú, năm ngón tay thon dài trêu chọc chú mèo đang cuộn tròn uể oải dưới gốc cây, cánh môi mỏng khẽ cười, má bên phải hiện ra cái lúm đồng tiền.
Một dáng vẻ rất dịu dàng.
Dư Hi đứng cách chỗ cậu khoảng năm mét, khi đó gió thổi rất nhiều, cô đứng yên bất động, chỉ cảm nhận được trái tim mình đang đập.
Một giọng nam cất lên, đánh vỡ trái tim đang đập liên hồi của cô: “Chu Lâm Phong! Mau đi thôi!”
“Tới đây.” Chu Lâm Phong vội vàng xoa xoa đầu chú mèo, khẽ cười nhẹ giọng nói với nó: “Tạm biệt mèo nhỏ.”
Cậu đứng dậy chạy đi, trong hẻm 16 không còn dấu vết của cậu nữa, Dư Hi đứng ở phía sau vẫn luôn nhìn chỗ cậu vừa đứng đợi, rất lâu cũng chưa bình tĩnh được.
Sau này, cô tạo ra hết cuộc gặp gỡ tình cờ này đến cuộc gặp ngẫu nhiên khác ở trường, lặng lẽ thu thập tất cả những tin tức liên quan đến cậu.
Cô biết cậu sinh ra vào ngày Hạ chí, đó là một mùa đầy nắng và ấm áp vô bờ.
Mà cô lại sinh ra vào Đông chí, một mùa hoàn toàn tương phản với cậu.
——
Sống lại lần nữa, Dư Hi thật sự không muốn hèn nhát, đời người dù sao cũng phải dũng cảm một lần, dũng cảm cho người mà mình thích đến chết có gì mà không được.
Thất bại thì làm lại, dù sao tớ cũng sẽ thích cậu một lần nữa.
Cô đã dành thời gian một tháng để từ top 100 toàn trường lên top 50, tuy vẫn còn kém cậu rất nhiều nhưng cô cũng chỉ muốn cho cậu nhìn thấy tấm chân tình của cô.
Cô đã viết rất nhiều bức thư tình, nhưng dù có viết thế nào cũng cảm thấy không hài lòng, thế là xé đi, xé xong lại viết lại.
Cuối cùng, trên tờ giấy A4 trắng tinh chỉ còn lại 7 chữ.
Một câu đơn giản nhưng tràn đầy chân thành.
—— Chu Lâm Phong, tớ rất thích cậu.
Vào ngày kết thúc kỳ thi đại học, Dư Hi dựa vào ký ức kiếp trước tìm được Chu Lâm Phong.
Đó là một ngôi đình nhỏ trên ngọn núi phía sau trường, Chu Lâm Phong hình như rất thích đến chỗ đó, ở đó Dư Hi luôn có thể nhìn thấy cậu.
Cô đứng tại chỗ hít thở sâu vài lần, khóe miệng gợi lên một nụ cười mà cô đã luyện tập rất lâu trước gương, sau đó nhấc chân đi về phía cậu, tay khẽ run cầm bức thư tình, trái tim trong lồ ng ngực kích động đến khó chịu.
Cô nhìn chàng trai, vẫn là dáng vẻ dịu dàng đó.
“Xin chào bạn Chu Lâm Phong. Tớ là Dư Hi lớp 12A3, tớ thích cậu rất lâu rồi, có thể, làm quen, một tý không?” Dư Hi không dám giương mắt nhìn cậu, vành tai ửng hồng đã bộc lộ những cảm xúc không thể che giấu của cô, giọng nói run rẩy đứt quãng.
Rõ ràng đã luyện tập rất nhiều lần nhưng lúc chính miệng nói với cậu vẫn căng thẳng.
Bầu không khí trong gió tĩnh lặng vài giây, Dư Hi vừa định lấy bức thư tình sau lưng ra, giọng của Chu Lâm Phong liền vang lên.
Giọng nói của cậu trong trẻo dễ nghe, mang theo áy náy: “Thật xin lỗi vì đã phụ tâm ý của cậu, nhưng tôi đã có người mình thích rồi.”
Động tác của Dư Hi dừng lại, cứng đờ vài giây, vành mắt đỏ bừng, giọng nói hỗn loạn: “Xin lỗi, làm phiền cậu rồi, tôi, tôi đi trước đây.”
Nói xong liền rời đi giống như chạy trốn, vừa xoay người nước mắt liền rơi xuống, trái tim quặn đau, từng giọt từng giọt nóng hổi rơi xuống.
Gió hè thổi vừa mạnh vừa nóng như lò nướng, cô chỉ cảm thấy cả người mình đều đau.
Cô đã nghĩ tới sẽ thất bại nhưng không nghĩ tới lỡ như cậu có người yêu thì phải làm sao…
Nghĩ kỹ lại một phen mới phát hiện hóa ra chỗ mà cậu xuất hiện cũng đều sẽ có bóng dáng của một cô gái khác, thì ra ánh mắt mà cậu nhìn cô gái đó cũng giống như ánh mắt mà Dư Hi nhìn cậu, với một tình yêu đầy nhẫn nhịn.
Cuối cùng bức thư tình của Dư Hi vẫn chưa gửi đi.
——
Sau này bọn họ vẫn ở cách nhau hai nước.
Dư Hi dựa vào ký ức nhớ lại ngày mà Chu Lâm Phong kết hôn, cô chịu đựng như vậy, chịu đến bốn năm, chờ tới ngày cậu kết hôn.
Cô đã mua vé máy bay đi Mỹ, đến quảng trường nơi cậu làm lễ, hôm đó cũng là ngày Hạ chí, vừa lúc ánh nắng rực rỡ, quảng trường được bố trí thơ mộng khiến cho người khác ngưỡng mộ, hoàn hảo từ trong ra ngoài, cô có thể tận mắt nhìn thấy dáng vẻ mặc lễ phục của chàng trai mà cô thích hai kiếp.
Cả người mặc đồ tây màu trắng, thiết kế tinh tế, chàng trai ấy vẫn loá mắt như vậy, đẹp trai như vậy, làm cô muôn phần rung động giống như hồi trẻ. Nhưng lại không giống trước đây, cậu đã trưởng thành hơn nhiều, lại thêm một chút thâm tình, dáng vẻ như vậy cô hoàn toàn chưa thấy qua.
Dư Hi đứng bên ngoài, nhìn Chu Lâm Phong nói về mối tình thời thanh xuân của cậu và lời thề sau này, nhìn khuôn mặt Chu Lâm Phong tràn đầy tình yêu hôn cô dâu của cậu, nhìn Chu Lâm Phong vĩnh viễn cũng không thuộc về cô.
Mối tình của cậu cả hai đời đều có kết cục viên mãn, mà mối tình của cô trải qua hai đời đều chỉ là dang dở lại không có cách nào tiếp tục.
Vui mừng nhất là, đời này cô không có tiếc nuối, nhân vật chính trong mối tình của cô cuối cùng đã biết bí mật mà cô giấu hai đời.
Cho dù, có thể cậu sẽ không nhớ.
Chàng trai tôi yêu, tân hôn vui vẻ nhé!
Tôi sẽ mãi bảo vệ cậu ở phương xa.
Tạm biệt nhé, Chu Lâm Phong…
Cuối cùng, cô lại một lần nữa chết vào ngày Hạ chí.
——
Cây long não ở hẻm mười sáu khẽ lay động, hạ chí gió thổi nhẹ, bà lão dưới tàng cây khẽ cười.
Khó trách chúng ta không có kết quả, thì ra đây chỉ là giấc mơ cuối cùng trong phút chốc của cuộc đời tôi.
Cây long não ở hẻm mười sáu là nơi bắt đầu cho mối tình của cô thời thanh xuân cũng là tuyệt bút cho mối tình đời cô.
——
Câu chuyện kết thúc.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi luôn cho rằng lời tỏ tình thâm tình nhất chính là —— tôi rất thích cậu.
Đời người rất ngắn nên phải dũng cảm một lần cho người mà mình thích đến chết, haizz, thật sự rất tàn khốc!
Thất bại cũng không sao, ít nhất sẽ không tiếc nuối.
Câu tỏ tình đó của tôi, chỉ có thể để Tiểu Hi nói thay tôi.
Bạn học Chu, tôi rất thích cậu!
Gần đến ngày Chu Lâm Phong ra nước ngoài.
Dư Hi ngồi ở trong phòng học nhìn về phía lớp khoa học tự nhiên ở lầu đối diện thông qua cửa sổ, đó là lớp của Chu Lâm Phong.
Đời trước Dư Hi thích Chu Lâm Phong là năm lớp mười một.
Vào ngày khai giảng đầu tiên của năm lớp mười một, Dư Hi rời nhà đi ngang qua hẻm mười sáu, trong con ngõ trồng đầy cây long não, mùi hương thơm mát lượn lờ quanh mũi, mặt trời vào ngày hạ chí nắng chói chang.
Lúc sắp ra đến đầu hẻm, cô thấy Chu Lâm Phong đứng dưới tàng cây long não, cậu mặc bộ đồng phục mùa hè xen lẫn giữa trắng và xanh, mái tóc ngắn mượt mà bị gió thổi, sống mũi cao thẳng, mặt mày tuấn tú, năm ngón tay thon dài trêu chọc chú mèo đang cuộn tròn uể oải dưới gốc cây, cánh môi mỏng khẽ cười, má bên phải hiện ra cái lúm đồng tiền.
Một dáng vẻ rất dịu dàng.
Dư Hi đứng cách chỗ cậu khoảng năm mét, khi đó gió thổi rất nhiều, cô đứng yên bất động, chỉ cảm nhận được trái tim mình đang đập.
Một giọng nam cất lên, đánh vỡ trái tim đang đập liên hồi của cô: “Chu Lâm Phong! Mau đi thôi!”
“Tới đây.” Chu Lâm Phong vội vàng xoa xoa đầu chú mèo, khẽ cười nhẹ giọng nói với nó: “Tạm biệt mèo nhỏ.”
Cậu đứng dậy chạy đi, trong hẻm 16 không còn dấu vết của cậu nữa, Dư Hi đứng ở phía sau vẫn luôn nhìn chỗ cậu vừa đứng đợi, rất lâu cũng chưa bình tĩnh được.
Sau này, cô tạo ra hết cuộc gặp gỡ tình cờ này đến cuộc gặp ngẫu nhiên khác ở trường, lặng lẽ thu thập tất cả những tin tức liên quan đến cậu.
Cô biết cậu sinh ra vào ngày Hạ chí, đó là một mùa đầy nắng và ấm áp vô bờ.
Mà cô lại sinh ra vào Đông chí, một mùa hoàn toàn tương phản với cậu.
——
Sống lại lần nữa, Dư Hi thật sự không muốn hèn nhát, đời người dù sao cũng phải dũng cảm một lần, dũng cảm cho người mà mình thích đến chết có gì mà không được.
Thất bại thì làm lại, dù sao tớ cũng sẽ thích cậu một lần nữa.
Cô đã dành thời gian một tháng để từ top 100 toàn trường lên top 50, tuy vẫn còn kém cậu rất nhiều nhưng cô cũng chỉ muốn cho cậu nhìn thấy tấm chân tình của cô.
Cô đã viết rất nhiều bức thư tình, nhưng dù có viết thế nào cũng cảm thấy không hài lòng, thế là xé đi, xé xong lại viết lại.
Cuối cùng, trên tờ giấy A4 trắng tinh chỉ còn lại 7 chữ.
Một câu đơn giản nhưng tràn đầy chân thành.
—— Chu Lâm Phong, tớ rất thích cậu.
Vào ngày kết thúc kỳ thi đại học, Dư Hi dựa vào ký ức kiếp trước tìm được Chu Lâm Phong.
Đó là một ngôi đình nhỏ trên ngọn núi phía sau trường, Chu Lâm Phong hình như rất thích đến chỗ đó, ở đó Dư Hi luôn có thể nhìn thấy cậu.
Cô đứng tại chỗ hít thở sâu vài lần, khóe miệng gợi lên một nụ cười mà cô đã luyện tập rất lâu trước gương, sau đó nhấc chân đi về phía cậu, tay khẽ run cầm bức thư tình, trái tim trong lồ ng ngực kích động đến khó chịu.
Cô nhìn chàng trai, vẫn là dáng vẻ dịu dàng đó.
“Xin chào bạn Chu Lâm Phong. Tớ là Dư Hi lớp 12A3, tớ thích cậu rất lâu rồi, có thể, làm quen, một tý không?” Dư Hi không dám giương mắt nhìn cậu, vành tai ửng hồng đã bộc lộ những cảm xúc không thể che giấu của cô, giọng nói run rẩy đứt quãng.
Rõ ràng đã luyện tập rất nhiều lần nhưng lúc chính miệng nói với cậu vẫn căng thẳng.
Bầu không khí trong gió tĩnh lặng vài giây, Dư Hi vừa định lấy bức thư tình sau lưng ra, giọng của Chu Lâm Phong liền vang lên.
Giọng nói của cậu trong trẻo dễ nghe, mang theo áy náy: “Thật xin lỗi vì đã phụ tâm ý của cậu, nhưng tôi đã có người mình thích rồi.”
Động tác của Dư Hi dừng lại, cứng đờ vài giây, vành mắt đỏ bừng, giọng nói hỗn loạn: “Xin lỗi, làm phiền cậu rồi, tôi, tôi đi trước đây.”
Nói xong liền rời đi giống như chạy trốn, vừa xoay người nước mắt liền rơi xuống, trái tim quặn đau, từng giọt từng giọt nóng hổi rơi xuống.
Gió hè thổi vừa mạnh vừa nóng như lò nướng, cô chỉ cảm thấy cả người mình đều đau.
Cô đã nghĩ tới sẽ thất bại nhưng không nghĩ tới lỡ như cậu có người yêu thì phải làm sao…
Nghĩ kỹ lại một phen mới phát hiện hóa ra chỗ mà cậu xuất hiện cũng đều sẽ có bóng dáng của một cô gái khác, thì ra ánh mắt mà cậu nhìn cô gái đó cũng giống như ánh mắt mà Dư Hi nhìn cậu, với một tình yêu đầy nhẫn nhịn.
Cuối cùng bức thư tình của Dư Hi vẫn chưa gửi đi.
——
Sau này bọn họ vẫn ở cách nhau hai nước.
Dư Hi dựa vào ký ức nhớ lại ngày mà Chu Lâm Phong kết hôn, cô chịu đựng như vậy, chịu đến bốn năm, chờ tới ngày cậu kết hôn.
Cô đã mua vé máy bay đi Mỹ, đến quảng trường nơi cậu làm lễ, hôm đó cũng là ngày Hạ chí, vừa lúc ánh nắng rực rỡ, quảng trường được bố trí thơ mộng khiến cho người khác ngưỡng mộ, hoàn hảo từ trong ra ngoài, cô có thể tận mắt nhìn thấy dáng vẻ mặc lễ phục của chàng trai mà cô thích hai kiếp.
Cả người mặc đồ tây màu trắng, thiết kế tinh tế, chàng trai ấy vẫn loá mắt như vậy, đẹp trai như vậy, làm cô muôn phần rung động giống như hồi trẻ. Nhưng lại không giống trước đây, cậu đã trưởng thành hơn nhiều, lại thêm một chút thâm tình, dáng vẻ như vậy cô hoàn toàn chưa thấy qua.
Dư Hi đứng bên ngoài, nhìn Chu Lâm Phong nói về mối tình thời thanh xuân của cậu và lời thề sau này, nhìn khuôn mặt Chu Lâm Phong tràn đầy tình yêu hôn cô dâu của cậu, nhìn Chu Lâm Phong vĩnh viễn cũng không thuộc về cô.
Mối tình của cậu cả hai đời đều có kết cục viên mãn, mà mối tình của cô trải qua hai đời đều chỉ là dang dở lại không có cách nào tiếp tục.
Vui mừng nhất là, đời này cô không có tiếc nuối, nhân vật chính trong mối tình của cô cuối cùng đã biết bí mật mà cô giấu hai đời.
Cho dù, có thể cậu sẽ không nhớ.
Chàng trai tôi yêu, tân hôn vui vẻ nhé!
Tôi sẽ mãi bảo vệ cậu ở phương xa.
Tạm biệt nhé, Chu Lâm Phong…
Cuối cùng, cô lại một lần nữa chết vào ngày Hạ chí.
——
Cây long não ở hẻm mười sáu khẽ lay động, hạ chí gió thổi nhẹ, bà lão dưới tàng cây khẽ cười.
Khó trách chúng ta không có kết quả, thì ra đây chỉ là giấc mơ cuối cùng trong phút chốc của cuộc đời tôi.
Cây long não ở hẻm mười sáu là nơi bắt đầu cho mối tình của cô thời thanh xuân cũng là tuyệt bút cho mối tình đời cô.
——
Câu chuyện kết thúc.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi luôn cho rằng lời tỏ tình thâm tình nhất chính là —— tôi rất thích cậu.
Đời người rất ngắn nên phải dũng cảm một lần cho người mà mình thích đến chết, haizz, thật sự rất tàn khốc!
Thất bại cũng không sao, ít nhất sẽ không tiếc nuối.
Câu tỏ tình đó của tôi, chỉ có thể để Tiểu Hi nói thay tôi.
Bạn học Chu, tôi rất thích cậu!
/3
|