Mối tình đơn phương thời thanh xuân vẫn chưa kết thúc, quãng đời còn lại em sẽ mãi không quên.
—
Hạ chí, sắc trời nhuộm ánh cam phủ lên vạn vật đương xanh tươi đua nở, gió mùa hè chầm chậm lướt qua cây long não làm nó đung đưa đung đưa. Vài chiếc lá trượt khỏi cành rơi xuống, phiêu lãng giữa không trung rồi từ từ rơi vào lồ ng ngực của một bà lão dưới gốc cây.
Bà lão kia đang ngồi trên xe lăn, gương mặt hoà ái khẽ nhắm mắt thở dài, hơi thở vô cùng yếu ớt, bàn tay nhăn nheo cầm một tấm ảnh cũ đã sớm ngả màu.
Gió mùa hạ thổi tới, một nữ sinh cấp hai đến trước mặt bà: “Bà Dư, sao bà lại ra ngoài này rồi?”
Dư Hi nghe thấy tiếng liền biết là ai, bà không mở mắt, chỉ hơi mỉm cười để lộ nếp nhăn quanh miệng, vẻ ngoài dịu dàng mà giọng nói cũng rất nhỏ nhẹ yếu ớt: “A Duy đấy à!”
“Vâng! Bà Dư, cháu đến thăm bà.” Cô gái nhếch môi cười khẽ, sắc thái thanh xuân phơi phới.
Dư Hi là bà già duy nhất ở hẻm 16 không chồng không con. Hình như từ ba năm trở lại đây, cô nữ sinh cấp hai này mới thường đến đây tìm bà để nghe bà kể về hẻm 16 và chàng trai kia.
“Bà ơi, người trong ảnh là chàng trai bà thích ạ?” Cô gái chỉ vào tấm ảnh trong tay bà, hỏi.
Các góc ảnh đã ố vàng, sờn rách, nhìn thoáng qua đã biết nó bị lật thường xuyên.
Dư Hi mở mắt ra nhìn tấm ảnh một chút, khẽ cười, trong mắt vẫn ngập tràn tình yêu: “Đúng.”
“Bà ơi, tại sao hai người không thành đôi ạ?”
“Vì bà và người ấy cách nhau hai mùa người…”
Cô gái có vẻ không hiểu, lại đổi chủ đề: “Vậy nếu cho bà thêm một cơ hội, bà còn thích người ấy không?”
Mặt trời lên cao quá ngọn cây tản ra ánh sáng rực rỡ chiếu vào cây long não, xung quanh ấm dần lên. Dư Hi hơi ngửa đầu, chớp mắt nhìn vầng thái dương chói loà, như thể có thể xuyên qua nó để trông thấy chàng trai năm xưa.
Người ấy sinh ra vào ngày Hạ chí, là chàng trai được ví với mặt trời.
Bà từ tốn nói: “Có lẽ vẫn…”
Giọng nói yếu ớt hơi thở mỏng manh, nói xong liền cất tiếng thở dài.
“Bà à, bà quả thật rất thích người ấy!”
Một cơn gió mạnh thổi qua, cướp mất chút tình cuối cùng của Dư Hi.
Sau này, bốn mùa luân chuyển, mùa hè vẫn như thế, chỉ tiếc người dưới tàng cây đã không còn.
Dư Hi đã chết vào ngày Hạ chí đó.
——
Sáng sớm mặt trời vừa mọc, trong nhà bật máy lạnh, cô gái đang vùi mình trong chăn giãy giụa vì nóng, bỗng từ cửa truyền đến tiếng quát tháo của mẹ: “Tiểu Hi! Nhanh lên, sửa soạn đi khai giảng mau con!”
Dư Hi bật dậy, kinh ngạc mở mắt. Cô nhìn xung quanh, nhận ra đây là phòng ngủ trước kia của mình liền cảm thán một chút: “Hiện tại thiên đường còn cung cấp dịch vụ hậu mãi sao, coi thật trân chưa kìa!”
Mẹ Dư mở cửa phòng, vào bật đèn phòng Dư Hi lên rồi thúc giục: “Sao con còn ở trên giường! Vọt lẹ lên, không nhanh là đến muộn bây giờ!”
Dư Hi nhìn mẹ của mình, lòng chợt bồi hồi xao xuyến, xuống giường ôm chặt mẹ mình: “Mẹ, đã lâu không gặp.”
Nghe xong, mẹ Dư vốn bị Dư Hi làm cảm động bỗng tụt hứng, cốc đầu cô: “Con nhóc này sáng sớm ra đã phát điên gì vậy! Nhanh cái chân lên, đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng.”
Dư Hi thấy đau lập tức kinh sợ, vội véo mình mấy cái.
Đau!
—
Hạ chí, sắc trời nhuộm ánh cam phủ lên vạn vật đương xanh tươi đua nở, gió mùa hè chầm chậm lướt qua cây long não làm nó đung đưa đung đưa. Vài chiếc lá trượt khỏi cành rơi xuống, phiêu lãng giữa không trung rồi từ từ rơi vào lồ ng ngực của một bà lão dưới gốc cây.
Bà lão kia đang ngồi trên xe lăn, gương mặt hoà ái khẽ nhắm mắt thở dài, hơi thở vô cùng yếu ớt, bàn tay nhăn nheo cầm một tấm ảnh cũ đã sớm ngả màu.
Gió mùa hạ thổi tới, một nữ sinh cấp hai đến trước mặt bà: “Bà Dư, sao bà lại ra ngoài này rồi?”
Dư Hi nghe thấy tiếng liền biết là ai, bà không mở mắt, chỉ hơi mỉm cười để lộ nếp nhăn quanh miệng, vẻ ngoài dịu dàng mà giọng nói cũng rất nhỏ nhẹ yếu ớt: “A Duy đấy à!”
“Vâng! Bà Dư, cháu đến thăm bà.” Cô gái nhếch môi cười khẽ, sắc thái thanh xuân phơi phới.
Dư Hi là bà già duy nhất ở hẻm 16 không chồng không con. Hình như từ ba năm trở lại đây, cô nữ sinh cấp hai này mới thường đến đây tìm bà để nghe bà kể về hẻm 16 và chàng trai kia.
“Bà ơi, người trong ảnh là chàng trai bà thích ạ?” Cô gái chỉ vào tấm ảnh trong tay bà, hỏi.
Các góc ảnh đã ố vàng, sờn rách, nhìn thoáng qua đã biết nó bị lật thường xuyên.
Dư Hi mở mắt ra nhìn tấm ảnh một chút, khẽ cười, trong mắt vẫn ngập tràn tình yêu: “Đúng.”
“Bà ơi, tại sao hai người không thành đôi ạ?”
“Vì bà và người ấy cách nhau hai mùa người…”
Cô gái có vẻ không hiểu, lại đổi chủ đề: “Vậy nếu cho bà thêm một cơ hội, bà còn thích người ấy không?”
Mặt trời lên cao quá ngọn cây tản ra ánh sáng rực rỡ chiếu vào cây long não, xung quanh ấm dần lên. Dư Hi hơi ngửa đầu, chớp mắt nhìn vầng thái dương chói loà, như thể có thể xuyên qua nó để trông thấy chàng trai năm xưa.
Người ấy sinh ra vào ngày Hạ chí, là chàng trai được ví với mặt trời.
Bà từ tốn nói: “Có lẽ vẫn…”
Giọng nói yếu ớt hơi thở mỏng manh, nói xong liền cất tiếng thở dài.
“Bà à, bà quả thật rất thích người ấy!”
Một cơn gió mạnh thổi qua, cướp mất chút tình cuối cùng của Dư Hi.
Sau này, bốn mùa luân chuyển, mùa hè vẫn như thế, chỉ tiếc người dưới tàng cây đã không còn.
Dư Hi đã chết vào ngày Hạ chí đó.
——
Sáng sớm mặt trời vừa mọc, trong nhà bật máy lạnh, cô gái đang vùi mình trong chăn giãy giụa vì nóng, bỗng từ cửa truyền đến tiếng quát tháo của mẹ: “Tiểu Hi! Nhanh lên, sửa soạn đi khai giảng mau con!”
Dư Hi bật dậy, kinh ngạc mở mắt. Cô nhìn xung quanh, nhận ra đây là phòng ngủ trước kia của mình liền cảm thán một chút: “Hiện tại thiên đường còn cung cấp dịch vụ hậu mãi sao, coi thật trân chưa kìa!”
Mẹ Dư mở cửa phòng, vào bật đèn phòng Dư Hi lên rồi thúc giục: “Sao con còn ở trên giường! Vọt lẹ lên, không nhanh là đến muộn bây giờ!”
Dư Hi nhìn mẹ của mình, lòng chợt bồi hồi xao xuyến, xuống giường ôm chặt mẹ mình: “Mẹ, đã lâu không gặp.”
Nghe xong, mẹ Dư vốn bị Dư Hi làm cảm động bỗng tụt hứng, cốc đầu cô: “Con nhóc này sáng sớm ra đã phát điên gì vậy! Nhanh cái chân lên, đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng.”
Dư Hi thấy đau lập tức kinh sợ, vội véo mình mấy cái.
Đau!
/3
|